Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 596: Phạm Ngũ Lão và Sát Quỷ Đoàn




Chương 596: Phạm Ngũ Lão và Sát Quỷ Đoàn

Nói về Phạm Ngũ Lão, ngay trong đêm ấy được tế tác đưa đi ẩn náu trong làng Hà Tân, một làng chuyên nung đá vôi trong thành, cách nhà ông bà Cưu một quãng rất xa. Nơi ẩn náu là căn hầm nằm trong khu nung đá vôi, khá kín đáo. Chủ nhân căn hầm từng là gia nô của Lâm lão gia, gốc gác Hoa quốc. Ngày Lâm lão gia rời kinh thành, gia nô mỗi người một ngả, kẻ theo Lâm lão gia về Ninh Hải, kẻ nhận bạc vàng về quê, cũng có kẻ nấn ná lại kinh đô thừa hành những chuyện ít người biết.

Từ nơi ẩn náu, Phạm Ngũ Lão chọn tối hôm rằm, dân trong thành cúng bái, hoá vàng, người đi lại nhộn nhịp hơn thường nhật thì giả trang rời khỏi làng Hà Tân, lẫn vào dòng người bật tường vào phủ Tể tướng. Tể tướng bị bãi chức, tấm biển sơn son thếp vàng ghi “Tể tướng phủ” bị gỡ xuống, thay vào đó là tấm biển đề “Hộ bộ Tả thị lang - Tô phủ”.

Phạm Ngũ Lão đột nhập vào thư phòng, gặp Tô Vĩnh Khang ngồi đọc sách. Tô Vĩnh Khang thất kinh, sợ tai vạ đổ xuống đầu, mặt tái dại, cắt không còn giọt máu. Bởi thế Phạm Ngũ Lão nói gì Tô Vĩnh Khang cũng gật đại cho xong chuyện, giục Phạm Ngũ Lão mau chóng rời phủ.

- Chu đại quan nhân là cánh tay mặt của Thái uý. Đám tay chân của ông ta theo dõi ngoài phủ, Phạm huynh vào đây sẽ mang vạ đến cho Tô gia. Xin mau đi cho.

Phạm Ngũ Lão nói:

- Tại hạ sẽ không phiền đến Tô gia nữa, chỉ xin Tô đại nhân cho vật làm tin để tại về báo với Đại Vương rằng nhiệm vụ hoàn thành. Quý phủ không theo Vạn Thắng vương, chẳng hô hoán gia nô bắt tại hạ cũng là tốt rồi.

Tô Vĩnh Khang lúng túng, chưa biết đưa vật gì làm tin để tống tiễn Phạm Ngũ Lão cho mau, thấy trên vách có treo thanh chủy thủ chuôi nạm bạc, đương lúc vội bèn đưa cho Phạm Ngũ Lão:

- Vật này tiên vương ban tặng thân phụ tại hạ, Phạm huynh cầm lấy đi mau cho.

Phạm Ngũ Lão nhận lấy chủy thủ, cất vào người, chắp tay xá Tô Vĩnh Khang, lui dần ra cửa, nhún người nhảy lên mái nhà, mất dạng trong ánh trăng khuya.

Phạm Ngũ Lão đi chưa được bao xa, cảm nhận thấy như đang bị bám đuôi liền đổi hướng di chuyển. Một lát sau, Phạm Ngũ Lão khoanh tay đứng trên một mỏm đấy gần một nhánh nhỏ của sông Tô chờ đợi. Những kẻ bám đuôi biết bị lộ, lần lượt từ trong bóng tối bước ra.

Phạm Ngũ Lão chắp hai tay hỏi:

- Các hạ bám theo có chuyện gì?

Một trong ba hắc y nhân dáng người thô kệch, choàng khăn che mặt bước lên nửa bước, chắp tay đáp lễ, cất giọng ồm ồm:

- Phạm tướng quân thứ lỗi, bọn tại hạ chỉ theo lệnh hành sự.



Phạm Ngũ Lão nhíu mày nhìn kỹ bộ dạng ba người trước mặt, rõ là họ không phải cấm quân trong thành. Chợt nhớ đám hắc y nhân ở thị trấn Mã Tế, Phạm Ngũ Lão liền hỏi lại:

- Chu Bác treo thưởng thủ cấp của tại hạ bao nhiêu?

Hắc y nhân không trả lời câu hỏi của Phạm Ngũ Lão, y nói:

- Bọn tại hạ không thù oán gì với Thiên Đức hay Phạm tướng quân, ai có việc người nấy. Để tránh t·hương v·ong, xin Phạm tướng quân theo bọn tại hạ.

Phạm Ngũ Lão nói:

- Ta thừa mật chỉ của Đại Vương ta, các hạ ngăn cản ta hành sự chính mà gây thù chuốc oán với Thiên Đức.

Hắc y nhân trầm giọng, nói:

- Đành thất lễ.

Dứt lời, hắc y nhân vung tay phóng liền một lượt ba mũi phi đao, Phạm Ngũ Lão lộn người né được. Chân vừa chạm đất, Phạm Ngũ Lão đã thấy hai hắc y nhân còn lại ở gần trước mặt thì lấy làm thất kinh, có thể thấy thân thủ đám người này không phải hạng tầm thường.

Phạm Ngũ Lão lộn người về sau tránh đòn, nhận ra đám hắc y nhân dùng binh khí lạ, bản thân Phạm Ngũ Lão chưa từng thấy bao giờ.

- Xin hỏi các hạ người ở đâu?

Thay cho câu trả lời, ba hắc y nhân nhào vào t·ấn c·ông Phạm Ngũ Lão, Lão lựa thế tránh né hết lần này đến lần khác, song vẫn bị áp sát. Bấy giờ Lão mới rút gậy ba khúc mà Thiên Bình đã tặng lại phòng thân, nhắm một trong ba hắc y nhân xông đến vung gậy vụt thẳng vào đầu y. Hắc y nhân dùng binh khí đỡ đòn, sau tiếng choang, kim khí va vào nhau toé lửa. Hắc y nhân giật mình vì binh khí gãy chỉ sau một đòn, chưa kịp định thần đã lãnh trọn một cú thôi sơn vào giữa mặt, gãy sống mũi, mắt hoa lên ngã vật ra sau, máu me chảy đầm đìa.

- Quả không hổ danh chiến tướng Thiên Đức.



Phạm Ngũ Lão thủ thế, nói rằng:

- Các hạ ép Lão phải ra tay không lưu tình.

Hai hắc y nhân chẳng nói thêm, thét lớn một tiếng cùng xông vào một lượt, kẻ đánh bên tả, người đâm bên hữu. Phạm Ngũ Lão bình tĩnh hoá giải từng sát chiêu của đối phương, vừa đánh vừa lui dần về gần bờ sông.

Giao chiến một hồi bỗng thêm hai hắc y nhân nhập cuộc, vây Phạm Ngũ Lão vào giữa. Ngũ Lão không có ý kéo dài cuộc đọ sức mà phần thắng khó giành được, trông đằng xa lại thấy thấp thoáng đèn đuốc, đoán chừng có động, quân binh kéo đến sẽ thất lợi bèn nhún người nhảy vọt lên cao, tạm thời thoát khỏi vòng vây.

Hắc y nhân đang dấp thô kệch, song động tác vô cùng mau lẹ, móc ra ba mũi phi đao phóng theo. Phạm Ngũ Lão gạt được hai mũi, mũi thứ ba trúng ngực, may thay hộ tâm phiến bằng sắt mỏng cứu anh một mạng. Phạm Ngũ Lão đưa tay lên sờ vết rách trên y phục, cười gằn:

- Thân thủ các hạ hơn người, lại dùng ám tiễn, xem ra không phải hạng người quân tử.

Hắc y nhân giọng ồm ồm ban nãy lại móc ra ba mũi phi đao kẹp sẵn trong tay, ba đồng bọn chạy xoay vòng quanh Phạm Ngũ Lão, chờ sơ hở sẽ áp sát triệt hạ.

Toán binh cầm theo đuốc ban nãy ban nãy còn ở xa, nay đã kéo nhau đến vây quanh chỗ hắc y nhân bị trúng đòn của Lão vẫn chưa thể gượng dậy được. Phạm Ngũ Lão nhận thấy thời cơ đến bèn thét một tiếng thật lớn lấy khí thế, vung gậy t·ấn c·ông một kẻ rồi bất ngờ c·ướp đường chạy nhanh về toán binh. Toán binh là cấm quân, lập tức vung đao chặn đường, phối hợp với bốn hắc y nhân đang đuổi đến. Gã thô kệch bấy giờ thấy Phạm Ngũ Lão phơi lưng ngay trước mặt, khoảng cách chỉ hai trượng, bèn phóng phi đao. Phi đao cong chưa kịp rời khỏi tay xé gió bay đến mục tiêu thì Phạm Ngũ Lão giậm mạnh chân thuận tung người lộn qua mấy cấm quân.

Ba mũi phi đao chẳng thể thu được, lập tức lấy mạng một cấm quân khiến cả hắc y nhân lẫn cấm quân lúng túng nhìn nhau trong giây lát trước khi thét lớn, hè nhau xông lên.

Phạm Ngũ Lão vừa chạm đất, lăn thêm mấy vòng, bật dậy chạy nhanh đến chỗ cây đuốc nằm chỏng chơ trên đám cỏ. Vừa chạy Phạm Ngũ Lão vừa luồn tay phải giật quả lựu đạn tre giắt ở cạp. Hắc y nhân và toán cấm quân hè nhau bắt lấy Phạm Ngũ Lão bỗng đứng khựng hết cả lại. Phạm Ngũ Lão bình thản điểm hoả dây cháy chậm, dứ quả lựu đạn về phía đám người, nhếch miệng cười:

- Các người dùng ám tiễn vậy ta dùng hoả khí, công bằng nhé.

Dứt lời, Phạm Ngũ Lão cầm lựu đạn chạy thẳng tới, hắc y nhân và cấm quân vội dạt ra, Phạm Ngũ Lão dễ dàng c·ướp đường chạy về hướng bờ sông nhỏ. Hắc y nhân toan đuổi theo, trông thấy Phạm Ngũ Lão tung hoả khí bèn chạy ngược trở về sau.

Sau t·iếng n·ổ lớn, Phạm Ngũ Lão đã chạy xa được dăm mươi trượng. Hắc y nhân quyết không để vuột mất con mồi bèn đuổi theo, được vài chục bước chân lại thấy Phạm Ngũ Lão đột ngột dừng lại điểm hoả. Quả lựu đạn tre xoay tròn trên không trung, rơi xuống đất nổ vang trời. Hắc y nhân đuổi đến bờ sông, thấy ngọn đuốc bị vứt lại, một đoạn cỏ cây bị giẫm đạp, đoán Phạm Ngũ Lão đã nhảy xuống sông trốn mất dạng chỉ còn biết giậm chân chửi đổng.

Một hắc y nhân chợt hỏi:

- Mùi gì hăng hắc thế nhỉ?



Cấm quân tìm quanh, phát biện một khúc tre khô, dài độ năm đốt ngón tay người lớn đang xì khói thì bảo nhau cảnh giác. Hai cấm quân chợt lảo đảo rồi ngã lăn ra đất b·ất t·ỉnh nhân sự. Hắc y nhân vội nói:

- Mê hồn hương, mê hồn hương!

Song cả bốn hắc y nhân cũng mau chóng ngã lăn ra đất, thần trí mơ màng, thở một cách khó nhọc. Dăm cấm quân chậm chân đến sau không hít phải mê hồn hương chẳng dám lại gần, lại chẳng rõ nguyên do bèn cắt cử nhau chạy về gọi thêm người ứng cứu.

Hai cấm quân và hai hắc y nhân m·ất m·ạng vì hít nhiều độc dược dạng khí, những người còn lại sau cả tuần mới gượng ngồi dậy được.

Thủ cấp của Phạm Ngũ Lão chưa lấy được, lại mất hai thuộc hạ một cách lãng nhách, đầu lĩnh Sát Quỷ Đoàn ghi hận, quyết tìm bằng được Phạm Ngũ Lão trả thù cho thuộc hạ, bảo vệ uy danh của tổ chức.

- Có phải nó từ trong Tô phủ đi ra không?

Chu Bác hỏi thuộc hạ, thuộc hạ đáp:

- Bẩm đại nhân, thuộc hạ không dám chắc hắn đã vào Tô phủ. Có thể hắn định vào hành thích Tô đại nhân song phát hiện ra người của Sát Quỷ Đoàn nên lui.

Chu Bác đến gặp Đỗ Anh Vũ thay vì Tô Trung Từ, Bác nói:

- Không loại trừ bọn Nghĩa thông đồng với người trong Tô gia, đại nhân nghĩ sao?

Đỗ Anh Vũ nói:

- Không thể võ đoán! Tô đại nhân là trọng thần trong triều. Lòng trung thành của ông ấy với thánh thượng không cần phải bàn cãi. Ông ấy không lí nào tiếp tay cho phản tặc. Ông hãy theo dõi thêm, phải tính trường hợp bọn Thiên Đức muốn gây thêm mối nghi kị trong triều.

Chu Bác hồi phủ mà lòng dạ chẳng yên, bản tính đa nghi cùng nhiều năm quản đám tế tác riêng cho Thái uý khiến Chu Bác mơ hồ có nhận định riêng song chẳng dám nói rõ. Dẫu gì Tô Hiến Thành là trọng thần, gây hiềm với ông ta lỡ mai Trữ quân qua cơn giận lại tái bổ nhiệm thì hoạ ắt đổ lên đầu họ Chu.

- “Khốn nạn thân mình trên búa dưới đe, tình hình mỗi lúc một rối ren, kiểu này phải phòng xa mới được.”

Chu Bác mới manh nha nghĩ đường lui cho gia tộc trong khi Khu mật sứ Lý Đạo Kỳ ngay sau khi tìm được chính thất đã vội sai gia nhân gói ghém tư trang, bí mật đưa chính thất, thê th·iếp lần lượt rời thành tìm đường về cố hương.