Chương 388: Dương gia côn và Bạch Hổ Thần quyền
Trà Đoài thuộc huyện Kiến Xương đất Đằng Châu, có phủ đệ của Phạm Lệnh công Phạm Khải Ca. Đằng Châu đất rộng người đông, là vùng chiêm trũng. Giống như Tế Giang, vùng đồng bằng tả ngạn Xích Giang thuộc đất Đằng Châu không có đồi núi. Thành quách vì thế cũng chẳng có.
Hai đạo quân của Dương Cự Vọng, một về huyện Thái Bình, một về đất Trà Đoài, vừa đi vừa trưng tập dân binh bổ sung vào đội hình. Chả mấy mà hai đạo quân này mỗi đạo có hơn ba nghìn người. Nhìn qua thì đông mà thực là mối nguy không tưởng. Cổ nhân nói binh bại như núi đổ, trong quân quá nửa là dân binh, đụng trận sẽ khó theo hiệu lệnh tiến thoái mà phối hợp. Chưa kể họ bỏ chạy thoát thân đầu tiên, đại quân vì thế sẽ nao núng mà vỡ trận.
Chẳng biết Dương Cự Vọng có biết điều này hay không.
Trong khi Dương Cự Vọng dẫn binh về Trà Đoài, cánh quân về huyện Thái Bình, nơi có dinh Sứ tướng dưới quyền Dương Nhị Khiết. Dinh Sứ tướng bằng một cách thần kỳ nào đó mà Dương Cự Vọng lại giao cho Dương Vũ Thư trấn thủ với một nghìn binh mã!
Nói về Dương Vũ Thư, sau khi cầm trong tay một nghìn binh sĩ nhưng chưa từng có ý nghĩ làm phản. Vũ Thư đem chuyện hai cô gái Thiên Đức nói riêng với cha là Dương Khoan. Dương Khoan suy ngẫm mấy ngày trời, quyết tâm bỏ rượu, chuyên tâm rèn binh luyện sĩ nhưng trong lòng lại có chủ ý riêng. Là võ sư, Dương Khoan không muốn trở mặt, sợ ô danh tiên tổ. Một khoảng thời gian sau, Dương Khoan gọi Dương Vũ Thư về và bảo:
-Ta nghĩ kỹ rồi, đất Đằng Châu sắp đến hồi mạt vận. Phạm Lệnh công uy dũng hơn người mà về già lại nghe đàn bà sang tai, giao quyền bính vào tay ngoại thích. Dương Cự Vọng không phải ác bá nhưng hắn bất tài. Nhất thiết phải tìm Đào Sứ tướng.
Dương Vũ Thư khẽ lắc đầu:
-Đào Sứ tướng cảm thấy có tội khi thất trận, bấy lâu nay chẳng giao du với ai, muốn gặp còn khó ngang lên trời. Con thiết nghĩ… chi bằng ta cứ làm theo giao kèo, một mai Thiên Đức đánh đến, chúng ta không chống lại họ là xong.
-Con nhà võ sao có thể ươn hèn chưa đánh đã hàng?
-Vạn Thắng vương kế thừa ngôi báu của tiên vương để lại, ngay cả một nữ nhân cũng kiên cường bất khuất. Cổ nhân nói kẻ thức thời mới mà trang tuấn kiệt, đất đai này cũng do tiên vương mà có, thưa cha.
-Thư nhi ngu dại khiến ta lâm vào cảnh này.
-Cha có từng tự hỏi chúng ta đang nỗ lực rèn binh vì điều gì không? Bảo vệ cho cái ghế của Dương Sứ tướng và thân thích của ông ta?
-Nhưng ta không thể phản bội Phạm Lệnh công, ta đã thề trung thành với ngài ấy.
-Con không thề. Con vào quân chỉ vì muốn góp sức bảo vệ Đằng Châu, bảo vệ người con quen biết. Nay Dương Sứ tướng vì lợi riêng mà mặc kệ em con, con càng không thể vì ông ta mà cống hiến cái gì cả. Không có Dương Sứ tướng sẽ có người khác, Vạn Xuân này binh đao như vậy đã đủ rồi.
-Nghịch tử! Mày…
-Cha hãy trung thành với Lệnh công, còn con… con sẽ bằng mọi cách đưa em con trở về an toàn. Nó cả gan hành thích Thần phi Thiên Đức mà người ta không g·iết, con phải mang ơn. Cha cống hiến nửa đời người cho đất Đằng Châu rồi, bây giờ cha có cái gì? Đành rằng cha không phải người ham hư vinh, cầu chức tước nhưng thời thế đổi thay. Một thằng trẻ ranh biết dăm ba chữ, cầm côn không vững lại ngồi trên đầu cha. Con cái một tay cha nuôi nấng đã vong mạng vì Đằng Châu mấy phen chưa đủ hay sao? Cha bảo vệ Đằng Châu này là phải, vậy ai bảo vệ gia đình chúng ta đây?
-Con không được nói hỗn! - Dương phu nhân bấy giờ mới đứng lên ngăn hai cha con. - Không được làm càn. Dương gia môn mấy đời uy danh ngay thẳng không thể ươn hèn nhưng…
Dương phu nhân ngôi xuống cạnh Dương Khoan vỗ về:
-Nhưng con nó nói không phải vô lý, nếu Yên Thư mất rồi, tôi đau lòng cũng đành chịu nhưng nó còn sờ sờ ra đó, chả lẽ ông muốn tự tay s·át h·ại con mình?
Dương Khoan thở hắt ra, nén giận không nói. Dương phu nhân nhẹ giọng:
-Người ta biết ông ngay thẳng chẳng đòi ông làm gian tế sợ ô uế thanh danh. Người ta chỉ đòi ông án binh bất động. Ông sống quá nửa đời người còn không hiểu ư? Dương gia môn có bao nhiêu môn đệ? Liệu có được trăm người? Con nó nói chẳng sai. Thời tráng niên ông cầm côn ngang dọc, dẫn môn đệ giúp Phạm Lệnh công dẹp loạn rồi ông có cái gì? Đô đầu huấn luyện đám dân binh, tân binh? Phạm Lệnh công có để ông vào mắt không?
-Mụ già! Mụ nói cái gì? Hai mẹ con mụ mau biến đi.
Dương Vũ Thư giật bắn mình khi Dương phu nhân vỗ mạnh tay xuống bàn uống nước. Sau một tiếng rầm, một chân gỗ gãy làm đôi, cốc chén trên bàn rơi xuống nền gạch vỡ cả.
-Ông nói cái gì? Ông tưởng côn quyền nhà ông uy danh thiên hạ phỏng? Tôi nói cho ông hay, nếu ông không tìm cách đưa con Yên Thư về thì tôi sống mái với ông, lão già!
Dương Vũ Thư hoảng hồn, cười khổ sở gỡ tay mẹ đang túm cổ áo cha:
-Mẹ à, có gì từ từ nói, từ từ ạ.
-Hừ! Lão già này nốc cho lắm vào, sức được bao nhiêu? Nếu ông không phục thì ra sân phân cao thấp để xem trường côn thập bát thức Dương gia môn nhà ông có đỡ nổi một chưởng của bà không?
Dương Khoan vùng vằng đứng dậy:
-Bà đừng lắm lời, bà tưởng tôi sợ bà à? Chưởng nhà bà là cái đếch gì Phật gia quyền nhà bà. Hôm nay tôi không dạy cho bà một lần thì tôi không thèm ở cái này nữa.
Nói đoạn Dương Khoan xắn tay áo bước phăm phăm ra cửa, tiện tay vớ lấy trường côn. Dương phu nhân nhổ toẹt bã trầu, xắn tay áo, nai nịt gọn gàng nối gót chồng ra ngoài tỉ thí. Dương Vũ Thư nhăn mặt không biết phải làm sao, vợ anh đứng nép bên cột nhà lắc đầu ra hiệu anh đừng tham gia trong khi hai đứa con nhỏ đứng trên thêm vỗ tay ủng hộ ông bà nội phân cao thấp.
Dương phu nhân vốn xuất thân con gái họ Lạc vùng thượng du, dòng họ này chỉ truyền thụ võ nghệ cho con gái. Nghe đâu môn phái tên là Bạch Hổ Thần quyền. Dương Vũ Thư là con trai, không được truyền thụ môn võ này. Anh chỉ biết Dương phu nhân, mẹ anh, thời trẻ từng vung tay đánh đổ tường gạch mà thôi.
Hai người trạc ngũ tuần xắn quần xắn áo vờn nhau trên khoảng sân gạch, ông tiến bà lui, bà tiến ông lùi. Trường côn bằng gỗ lim trong tay Dương Khoan vụt trái quét phải nhất quyết hạ đối thủ không chút lưu tình. Dương phu nhân nhảy ra khỏi vòng chiến:
-Á à! Lão già dám m·ưu s·át ta, hôm nay bà đây cho lão thất phu mềm xương.
Nói đoạn bà vung quyền sấn đến, ông vung trường côn xỉa thẳng vào mặt bà nhưng bà kịp nhảy sang một bên né tránh. Ông quét ngang, bà thét một tiếng thật lớn giơ tay túm được cây gậy, rít lên:
-Lão già tới số rồi!
Hai bên giằng co bất phân thắng bại, bà lại thét một tiếng dùng tay trái chặt mạnh vào cây gậy. Gậy không gãy nhưng lực quá mạnh khiến ông lố đà đánh rơi, hai bàn tay tê rần. Bà nhào đến túm cổ áo tặng ông hai cái bạt tai, thêm một cái đạp khiến ông ngã ngửa ra sau.
-Lão già c·hết tiệt, nếu là ba chục năm trước tôi sẽ bẻ xương ông. Cứ nốc cho lắm vào chẳng mấy là xuống lỗ. Lão khốn cố chấp, cái bảng hiệu Dương gia môn mấy đời nhà ông rồi cũng theo ông xuống mồ thôi.
Thấy thắng bại đã phân, Dương Vũ Thư vội chạy xuống cầm tay thân mẫu xem xét. Dương phu nhân hất ra, gằn giọng:
-Để ông có mặt mũi lại còn không biết đường, tôi không cần biết ông làm gì, tôi muốn con gái tôi về phụng dưỡng tôi lúc tuổi già. Ông mà trái ý thì tôi đào sẵn huyệt chôn ông cùng con gái tôi, rồi tôi cũng uống thuốc mà c·hết.
Dứt lời, Dương phu nhân khoan thai trở vào nhà trong tiếng hoan hô của hai đứa cháu nội. Con dâu vào buồng lấy thuốc ra bôi cho bà, bà ngồi nhai trầu lầm bầm:
-Lão già c·hết bằm, cái gậy lim sao cứng vậy chứ, tí nữa bà gãy tay rồi.
-Mẹ nguôi giận, nguôi giận.
Bà nói với con dâu:
-Tao bảo mày rồi, mày học võ của tao để thằng chồng mày nó mà trái ý cứ vả cho nó một cái lệch mặt là ngoan hết. Cái nhà này cho đàn ông mặt mũi lâu quá rồi đâm ra nhờn với bà.
Con dâu im thin thít trong khi bố chồng ở ngoài sân xoa ngực nói cứng:
-Chẳng qua tao nhường chứ Phật gia quyền là cái đếch gì. Bạch Hổ Thần quyền chỉ là thứ võ mèo cào thôi.
Dương Vũ Thư vuốt đuôi:
-Con biết là cha nhường mà, mẹ là đàn bà, cha nhịn một tí.
-Cái mụ già c·hết tiệt, đợi con Thư về ta sẽ nói nó dạy dỗ bà ta một chặp. Hừ! Dám ra tay với ta à? Ta dù gì cũng là Chưởng môn Dương gia côn? Mụ già c·hết bằm dám vũ nhục ta.
Từ hôm đó, Dương Khoan ở lì trong trại không về, bỏ rượu luyện binh. Dẫu không nói ra nhưng ngầm thuận theo ý con trai, một mai quân Thiên Đức có đánh đến, ông sẽ mặc kệ. Chẳng đời nào Dương Khoan muốn cô con gái yêu vì mình mà m·ất m·ạng cả. Thôi thì ai làm vương, ai làm tướng cũng được, miễn sao con gái trở về. Mà ngẫm mãi Dương Khoan cũng thấy lời vợ con nói phải. Ông cống hiến hơn ba chục năm cho Phạm Lệnh công nhưng chẳng có địa vị gì cao sang. Ông góp sức bảo vệ Đằng Châu nhưng lúc cần cứu con gái vẫn chỉ có thân già phải làm điều bản thân thực không muốn.