Chương 363: Dạ Trạch
Lý Trí Thắng đóng bản doanh trên vùng địa hình bằng phẳng gần làng Hương Xạ chuyên làm hương nhang, cạnh một con mương nhỏ. Nguyễn Lạc Thổ cùng Lý Công Thành dẫn theo binh sĩ Tiểu đoàn Luy Lâu đến hội quân. Cao Mộc Lân dẫn quân bản bộ đi ngày đêm từ bờ sông Phú Nông bí mật vây lỏng chằm Dạ Trạch nên không có mặt trong quân doanh khi Chương đến nơi lúc gà đã lên chuồng.
Huyện trưởng huyện Kim Động Bùi Quốc Khái, Huyện phó Lý Tài, Huyện đội trưởng Văn Như Võ, Trưởng Công an Vương Văn Trà vô cùng vui mừng gặp lại Chương sau một khoảng thời gian dài không có cơ hội tương kiến. Văn Như Võ và Vương Văn Trà cũng như Mộng Nguyên và Đình Nghi Khúc, từng là thuộc tướng của Lý An về đầu quân Thiên Đức trước hồi Chương dẫn quân vây đánh làng Thư Đôi. Chương thăm hỏi hết lượt, đặc biệt là Lý Tài, chú ruột Lý Nhân, vì ông này mới thoát c·hết trong tấc gang.
Giờ Hợi, Lý Trí Thắng điều hai tiểu đoàn bộ binh rời quân doanh đến gần chằm Dạ Trạch phối hợp với Cao Mộc Lân. Đầu trống canh Năm, La Đình Kính dẫn quân bản bộ cùng quân địa phương do Văn Như Võ chỉ huy xuất kích. Chương, Lam Khuê, Bùi Quốc Khái, Vương Văn Trà rời quân doanh trước khi trời sáng. Lý Trí Thắng dẫn một tiểu đoàn kỵ binh tháp tùng bọn Chương. Tất cả đến nơi ém quân trước khi trời sáng rõ.
Phối hợp với bộ binh, Triệu Quang Phục điều một hải đội do Vũ Bang Hộ chỉ huy ngược dòng Xích Giang vây mặt phía Đông.
Quân sĩ mai phục trong lau lách bắt được bốn người đàn ông hành nghề bắt rắn lảng vảng quanh chằm Dạ Trạch, lát sau bắt thêm được hai người khác chèo thuyền độc mộc từ trong chằm ra. Trên thuyền có giỏ đựng rắn, trong người có đem giấy tờ hợp pháp nên khi vô duyên vô cớ b·ị b·ắt luôn miệng kêu oan khiến binh sĩ phải dùng vải buộc miệng. Sáu người thuộc diện nghi vấn được áp giải thẳng đến ngôi làng gần chằm mà Chương chọn làm sở chỉ huy tạm thời. Vừa được tháo giẻ bịt miệng, sáu người đàn ông luôn miệng kêu oan với Chương.
-Nhân dạng chúng bay nhìn qua đã thấy bảy phần bất lương. - Chương thản nhiên. - Oan hay không cứ đưa giấy tờ ta xem.
Binh sĩ trình giấy tờ của sáu người, Chương xem qua rồi cười nhạt đưa cho Vương Văn Trà. Anh nói với sáu người trước mặt:
-Đúng như ta dự liệu, giấy tờ của các người có chữ ký của Trưởng hoặc Phó Trưởng Công an huyện Nghĩa Trụ Hạ. Ta có lời khen Chu Thanh Đông thông minh sáng dạ hơn người nhưng các người gặp ta là các người tận số rồi.
Vương Văn Trà xem xong một lượt sáu tờ giấy bèn thưa:
-Bẩm Vương, giấy tờ này là giả ạ.
Mấy người đàn ông một mực kêu oan, khẳng định giấy tờ do Công an huyện Nghĩa Trụ Hạ cấp cho. Nguyễn Cao bước đến gần, nói:
-Chúng bay làm giả thật tài, thứ giấy này qua mặt được binh sĩ khi xét hỏi nhưng làm sao lừa được bọn ta. Nói mau! Chu Thanh Đông sai chúng bay tới đây làm gì? À quên… nhân dạng chúng mày nhìn đầy sát khí, chẳng phải lương dân.
Nói đoạn Vương Văn Trà lần lượt xem bàn tay của từng kẻ, lạnh giọng:
-Riêng tội dùng giấy tờ giả đã phải chặt một ngón tay rồi.
Binh sĩ lập tức dùng đao chặt luôn mỗi kẻ một ngón tay út. Sáu người đàn ông rống lên kêu oan nhưng chẳng ai để tâm. Vương Văn Trà sờ đầu tóc một kẻ đang nhăn nhó vì đau đớn, Trà nói:
-Thứ giấy tờ dễ ướt này các người đem theo người thực là cẩn thận, ta đánh giá cao đấy. Bọn bên Nghĩa Trụ Hạ đều dùng giấy tờ có chữ ký của ta. Bọn mày khôn nhưng chưa đủ khéo đâu, chúng bay làm giống y như thật, y như thật nhưng không phải là thật.
Vương Văn Trà nghiến răng, vỗ vẹ vài cái vào má kẻ đối diện. Nếu không có Chương đằng sau, có khi Trà vả thẳng cánh từ tám kiếp.
-Trước mắt tao xử chúng mày tội dùng giấy tờ giả đã, tội gian tế, đầu độc người khác, g·iết người có chủ đích, g·iết người có tổ chức sẽ xử sau. Mà tao nói này, chỉ cần một trong số các tội danh trên cũng đủ cho chúng mày không còn đường về Đằng Châu rồi.
-Thưa… thưa đại nhân… ngài nói gì con không hiểu.
-Mày không cần hiểu, tốt nhất bọn mày nên giành thời gian suy nghĩ và thành thực khai báo. Thằng nào nhanh miệng may ra còn sống chứ chốc nữa hối hận xin khai cũng muộn. Để tao xem trong chằm Dạ Trạch còn bao nhiêu đứa.
-Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Liền một lúc có mấy tiếng súng từ xa vọng lại, Chương đang cầm chén nước trà đưa lên miệng đành đặt xuống chờ đợi. Quả nhiên vài phút sau, Phạm Cẩm Tú chạy đến báo cáo:
-Xin Vương thứ tội! Chúng em phát hiện có hai bóng chim câu từ trong chằm bay về hướng Nam nên buộc phải b·ắn h·ạ.
Chương phẩy tay, Phạm Cẩm Tú liền lui, một lúc sau tiếng súng rộn cả một phương. Chương nói với Lý Trí Thắng:
-Kiểu này bọn trong đầm biết bị vây nên thả chim báo tin khẩn đây mà.
Quả nhiên binh sĩ bẩm báo, có đàn chim câu hơn hai chục con lũ lượt từ trong chằm bay về phương Nam nên quân sĩ buộc phải nổ súng b·ắn h·ạ. Chương nói với tả hữu:
-Chẳng vội, cứ để chúng nó thả hết chim báo tin về Đằng Châu đã. Chúng ta vây quanh để anh Lân hành sự. Khu này chẳng dùng bộ binh hay pháo binh được, kỵ binh càng không. Có ai muốn chơi cờ không nhỉ?
-Bẩm Vương! - Vương Văn Trà thưa. - Để tôi khai thác mấy thằng này.
Chương nhìn một lượt sáu kẻ có khuôn mặt chẳng lấy gì làm thiện lương một lượt, anh hỏi Trà:
-Nãy anh sờ tay sờ chân người ta có phát hiện kẻ nào từng cầm đao kiếm không?
-Dạ bẩm, kẻ xăm hình hổ sau lưng kia mười phần là đồ tể ạ.
Chương tỏ ra sợ sệt:
-Ta ở nhà có bốn con hổ, ta sợ hổ lắm. Thần phi bị trúng loại độc mà binh lính Đằng Châu hay dùng đấy. Hổ dữ nên trừ đi.
Vương Văn Trà hiểu ý, sai binh sĩ lấy tên tẩm thuốc độc cắm thằng vào bắp đùi kẻ b·ị b·ắt, Trà tặc lưỡi:
-Mày thông cảm, Đại Vương sợ hổ. Mà đừng lo, cà độc dược không khiến mày c·hết luôn, khoẻ như mày cũng phải ba ngày ấy nhỉ?
Nói đoạn Vương Văn Trà đưa tay lên gãi má:
-Mày muốn quy tiên sớm không? Để tao đổ vào miệng giúp cho.
Kẻ ấy mặt tái xanh, vội quỳ mọp xuống, nói luyến thoắng:
-Đại Vương, xin tha mạng, con sẽ cung khai, con sẽ khai, xin Đại Vương cho con một đường sống. Xin cho con thuốc giải, con xin ngài.
Vương Văn Trà tỉnh bơ quay người chờ lệnh, Chương đang cầm quân cờ chuẩn bị chơi với Bùi Quốc Khái đành dừng lại, nhăn mặt bảo Trà:
-Anh đem bọn chúng ra chỗ khác mà lấy khẩu cung, đứa nào khai không thực cứ g·iết quách cho xong. Chúng không phải dân Thiên Đức, chẳng cần tiếc.
Vương Văn Trà lập tức lôi sáu kẻ b·ị b·ắt đi chỗ khác tẩm quất. Chương ngồi chơi cờ Lý Vạn Xuân với Bùi Quốc Khái, Lý Tài hơn nửa canh giờ. Thảng hoặc tiếng súng đì đùng từ xa vọng lại song chẳng ai vội vã. Người nào việc nấy.
-Ông Tài với ông Khái hay trốn việc chơi cờ phải không?
-Dạ bẩm vương! Nào có việc ấy! - Lý Tài đáp.
-Ta không thua hai ông, chứng tỏ các ông phải chơi thường xuyên. Ta lâu lắm rồi có được chơi đâu.
Bùi Quốc Khái đứng hầu bên cạnh vội thưa:
-Chúng tôi mỗi khi uống trà đều chơi nhưng không dám lơ là việc công.
-Chán các ông thật, chẳng nhường ta gì cả.
Bùi Quốc Khái lại thưa rằng:
-Nếu chúng tôi nhường sợ ngài trách tội, ngài đã dặn làm gì cũng phải tận tâm, chơi cờ cũng vậy ạ.
-Ta nói không lại các ông. - Chương cười. - Mà này, sao các ông không tổ chức hội thi cờ khắp các huyện nhỉ?
-Dạ?
Chương vẫy tay bảo tất cả ngồi xuống, xong xuôi anh nói:
-Món cờ này binh sĩ cũng chơi đúng không? Đây! Để ta vẽ cách thức cho các ông xem rồi bảo Ty Văn hoá đứng ra tổ chức thi đấu. Người vô địch sẽ được thưởng thật hậu.
Thế là vương - tướng - sĩ châu đầu bàn luận việc tổ chức thi đấu cờ Lý Vạn Xuân trong toàn quân toàn dân rất xôm tụ khiến binh sĩ canh gác nhìn nhau không hiểu. Ngay như Vương Văn Trà hớn hở cầm xấp giấy ghi lời khai của những kẻ tình nghi báo cáo cũng đứng chưng hửng một lúc. Chương để tả hữu bàn định, bản thân bước đến chỗ Vương Văn Trà giải thích:
-Để mọi người bớt căng thẳng, ta có mặt khiến ai cũng nghiêm trang quá. Anh có bản khai rồi hả?
-Dạ thưa, chúng phun sạch sẽ.
Vương Văn Trà đưa xấp giấy cho Chương xem đồng thời nói rõ:
-Trong chằm có khoảng một trăm tên, chúng đã ẩn náu từ sau Tết ạ. Chúng theo thuyền buôn đến quãng này thì lẩn trốn nhập hội với nhau. Kẻ chủ mưu là Chu Thanh Đông ạ.
Đoạn Trà bước thêm nửa bước hạ giọng nói nhỏ:
-La Đình Độ góp sức đắc lực, kẻ cầm đầu trong chằm từng là tuỳ tướng của Độ. Hắn là Châu Phổ, rất thông thuộc vùng này.
-Đừng nhắc đến cái tên La Đình Độ trong khi bàn định kẻo gây khó xử cho ông Kính.
-Thưa Vương, Châu Phổ vốn có sơ giao với Cao Mộc Lân.
-Mộc Lân rất thương em gái, ta muốn Mộc Lân chỉ huy lùng bắt bọn chuột cũng là có lý do. Ông Kính cũng bị nhắm đến, bản thân họ tự có lựa chọn, đừng khiến họ nghĩ vẩn vơ nghe chưa?
-Tôi hiểu ạ, Vương yên lòng.
Chương gọi Lý Trí Thắng và dặn:
-Anh Thắng giúp ta thông báo, tướng sĩ tham gia đợt truy quét mỗi người được thưởng một tháng lương và năm ngày phép. Căn dặn các vị chỉ huy hạn chế tối đa t·hương v·ong, chúng chống cự cứ bắn bỏ tại chỗ.
Lý Trí Thắng lập tức sai người thông báo khẩn đến ba quân đang vây quanh Dạ Trạch. Binh sĩ hay tin người nào người nấy đều hứng khởi cười tít mắt chẳng thấy mặt trời đâu.
-Đánh trận còn chẳng sợ, bắt một nhúm gian tế mà Vương thưởng hậu quá. - Vương Văn Trà cười như được mùa lúa. - Thay mặt anh em trong bản huyện, tôi xin đội ơn Vương.
Chương tặc lưỡi:
-Mấy khi ta đến đây, với lại bạc vàng kiếm được cũng dành cho quân. Anh em vui vẻ mới thêm khí thế chứ. Anh cũng tranh thủ về Thừa Thiên mà thăm ông cụ.
-Vâng, vâng!
Lương tân binh Thiên Đức một tháng đã nâng lên 75 đồng từ hồi đầu năm. Vương Văn Trà giữ chức Trưởng Công an huyện, lương cứng 150 đồng chưa kể phụ cấp, tiền thưởng.
Như đã nói, binh sĩ Thiên Đức có chế độ đãi ngộ tốt, nếu hoàn thành nhiệm vụ, không bị phê bình thì mỗi ba tháng lại nhận thêm một khoản thưởng tương đương một tháng lương tân binh. Quan điểm của Chương là dân có giàu nước mới mạnh, bởi thế khi biết Thiên Đức sở hữu mỏ vàng đầu tiên, anh đã tính đến việc tăng thưởng cho ba quân tướng sĩ và nhân viên làm việc trong các ty.