Chương 345: Đàn bà Thiên Đức đều là hổ cái!
Giáp Văn Hùng dấn quân lên cánh tả bốn ngọn đồi, dăm chục con voi, mỗi con cao chừng 5 thước, dàn thành hình chữ “Nhị” đứng trước hàng quân. Con nào con nấy đều có quản tượng vận áo giáp mây tay roi tay cờ sẵn sàng xung trận. Hơn ba chục voi chiến lớn đứng hàng thứ ba, sau cùng là bộ binh trang bị giáo dài, dao quắm, cung nỏ và khiên gỗ bọc mây. Voi rống, binh sĩ giơ gươm giáo thét vang, khí thế vô cùng.
Bên cánh hữu, nơi có ngọn đồi trọc, Ma Thọ đứng trên đỉnh đồi, kỵ binh chờ sẵn nơi chân đồi đợi hiệu lệnh là thúc ngựa phi lên. Ma Thọ dự tính đội kỵ binh sẽ băng qua mỏm yên ngựa, chạy xéo lên phía hông đồi, đánh vào sườn phải của quân Thần Vũ. Theo lý thuyết, đồi dốc thoai thoải, Ma Thọ có thể đưa kỵ binh lên sườn đồi dễ dàng song chính sự dễ dàng ấy lại khiến Ma Thọ gờn gợn trong lòng.
Trông đối phương dàn trận trước mặt, Thiên Bình đưa đội dân binh lên trước hàng quân sẵn sàng bắn tiễn cả hai mặt. Đội xạ thủ XT1 tập trung bên cánh hữu ngắm bắn quản tượng cầm cờ. Thiên Bình hay Bùi Thị Xuân chưa rõ cách quản tượng khiển voi song những kẻ cầm cờ, gõ trống khua chiêng luôn được ưu tiên b·ắn h·ạ trước.
Hàng quân thứ hai là vài chục nữ binh trong tay lăm lăm lựu đạn, bên cạnh là hàng chục tiễn gắn quả nổ mảnh cùng hoả hổ. Hai hàng sau cùng là những cô gái với hoả mai cầm sẵn trên tay. Công bằng mà nói, địa lợi giúp những cô gái Thần Vũ thêm phần tự tin trước những con voi rừng to lớn.
Giáp Văn Hùng sai quân thổi tù và ra hiệu t·ấn c·ông, các chú voi bắt đầu những bước chân đều đặn, nhanh dần kèm theo tiếng hét đặc trưng khi xung trận hòng áp đảo đối phương. Đồi thoai thoải, các chú voi ngược dốc không thể chạy nhanh cũng là lúc xạ thủ ngồi trong hào ngắm bắn. Những t·iếng n·ổ đanh gọn còn chưa dứt, các cô gái nhất loạt ném lựu đạn xuống chân đồi. Trong giây lát, hàng chục t·iếng n·ổ chát chúa nối tiếp nhau át tiếng chiêng trống vang dội, át cả tiếng quân reo hò.
Tiễn trút xuống như mưa, hoả mai bắn lượt và hoả hổ phụt liên hồi. Trước hoả lực kinh hồn như sấm sét giữa trời quang, một số quản tượng thiệt mang ngay phút đầu giao chiến và những chú voi, vua của núi rừng đối mặt với đạn bay, lựu đạn nổ, lửa phụt xuống chỉ còn cách chồm lên, giơ hai chân khua khoắng. Những quả lựu đạn vẫn ném xuống không ngừng kèm theo tiễn nổ mảnh, những chú voi không còn thấy cờ hiệu, thay vì chạy lên đồi chỉ còn lối tạt ngang xuống hồ nước bên trái.
Tượng binh hai hàng đầu tan nát trong phút chốc, trơ ra mấy chục chú voi chiến thực thụ, cao đến 6 thước. Bấy giờ các cô nàng Thần Vũ mới ra sức ném lựu đạn. Giáp Văn Hùng cả kinh thét quân bộ chạy hết về sau, một số bộ binh bị voi giẫm phải.
Ma Thọ không vội t·ấn c·ông cùng lúc, lưỡng lự một khoảng thời gian ngắn trước khi lệnh kỵ binh vọt từ chân đồi lên. Phạm Thu Vân khai hoả một loạt hoả pháo, đạn rơi bịch bịch xuống dưới, quân kỵ dồn lại chẳng dám tiến. Nữ binh tung vài quả lựu đạn xuống, kỵ binh nháo nhác ngó lên đồi. Ma Thọ lúng túng. Từ trên cao, Thọ trông thấy đàn voi nháo nhác chạy ào xuống hồ nước liền phất cờ gõ chiêng để kỵ binh lui. Quân của Thọ không ai t·hiệt m·ạng, chỉ b·ị t·hương hơn chục người và mất mấy con ngựa chiến.
Phạm Thu Vân nhận thấy đối phương có phần nao núng bèn bắn một loạt thần công sang ngọn đồi nơi Ma Thọ đang cưỡi ngựa đứng trông. Binh sĩ tả hữu chạy hết xuống chân đồi, Ma Thọ cũng vậy.
Giáp Văn Hùng chẳng còn vẻ tự tin đắc thắng như trước. Thay vào đó, vẻ mặt Hùng lộ rõ vẻ hoảng hốt, bối rối. Ma Thọ vừa cưỡi ngựa đến, Hùng hỏi luôn:
-Chúng có thứ gì mà nghe như sấm động vậy?
Ma Thọ lắc đầu:
-Tôi chỉ biết đó là thần khí trấn thiên gì đấy mà thôi. Thứ ấy rất đáng sợ, voi chiến cũng không thể chống lại được.
-Bọn khốn kiếp có thần khí bảo sao ngông nghênh đến vậy. Chúng ta phải băm đám ấy ra thành trăm mảnh.
Ma Tho cười mà như mếu:
-Nếu chúng có thứ ấy, lại ở trên điểm cao hơn thì kỵ binh của tôi chẳng thể làm gì được.
-Đùng! Đùng! Đùng!
Ba âm thanh chát chúa vang lên gần như cùng lượt, Ma Thọ và Giáp Văn Hùng nhìn quanh bỗng thấy con voi chiến Hùng vừa cưỡi đổ kềnh xuống đất, bụi đất bay mù mịt. Ba quân nhốn nháo trong khi Giáp Văn Hùng đứng như trời trồng, mắt chớp liên tục khi nhìn thấy máu rỉ ra từ con voi đang nằm.
Ma Thọ cũng á khẩu quay đầu nhìn về phía ngọn đồi cách chỗ Thọ đứng hơn trăm trượng.
-Sa… sao có thể… thể xa vậy được?
Đáp lời Thọ là ba âm thanh vang như tiếng sấm rền, một chú voi bỗng rống lên mấy tiếng ai oán, lảo đảo khuỵu xuống đất. Quản tượng bị voi đè không rút chân ra được.
Trên đồi, Thiên Bình thấy đối phương đang nao núng tinh thần sau khi hai con voi lớn b·ị đ·ánh ngã liền rút gậy sắt giơ lên cao hô lớn:
-Bây giờ hãy dạy cho chúng nó biết đàn bà Thiên Đức đáng sợ thế nào! Chị em đâu, theo ta!
Dứt lời, Thiên Bình chạy vọt lên trước hàng quân phất tay ra hiệu. Nữ binh Thần Vũ nhất loạt giơ cao v·ũ k·hí rồi chạy xuống đồi theo chân Thiên Bình, vừa chạy vừa hô “xung phong” trong tiếng thần công bắn yểm trợ liên hồi chế áp tinh thần đối phương. Bên cánh hữu, Bùi Thị Xuân dẫn đội xạ thủ phối hợp với Phạm Thu Vân tràn xuống, vừa chạy vừa ngắm bắn quân kỵ của Ma Thọ. Quân kỵ Tam Đái vội thúc ngựa nhắm hướng Đông tháo chạy.
Giáp Văn Hùng chẳng còn hồn vía nào, trèo vội lên con voi gần nhất lệnh quản tượng cho voi tháo chạy. Thổ binh của Hùng giương cung nỏ bắn chặn hậu, các cô gái Thiên Đức tay giơ khiên, tay cầm súng và đôi chân thoăn thoắt chỉ dừng lại khai hoả cho những người phía sau vọt lên bắn tiếp. Giáp mây, khiên mây chẳng thể giúp thổ binh an toàn, họ bỏ luôn khiên giáo mà cắm đầu chạy nhanh như cơn gió.
Từ trên đồi cao, Mạc Dật sai dân binh ai biết cưỡi ngựa thì lấy ngựa truy theo bắt được hơn trăm thổ binh chậm chân. Thiên Bình có quân Thân Vệ theo sát, cô lệnh những chàng trai này dùng ngựa truy bắt bằng được tượng binh. Nhờ có ngựa, các chàng Thân Vệ đuổi kịp ba chú voi chiến chạy sau tàn quân, bức hàng quản tượng dẫn voi quay ngược trở lại đồi.
Giáp Văn Hùng chạy xa vài dặm mới dừng lại thu tàn quân được chừng nghìn người, hợp với bọn Ma Thọ vẫn còn đủ quân số nhưng chẳng kẻ nào còn lòng dạ dẫn binh quay lại phục thù. Một tướng một quan lang cùng thẹn mà chẳng dám nói. Giáp Văn Hùng bàn với Ma Thọ cùng kéo quân đến hội với quân phục binh đánh quân tiếp viện Thiên Đức:
-Bọn tiếp viện có một nghìn quân đi bộ, chúng ta đông hơn nhất định sẽ thắng.
Ma Thọ ái ngại nhưng không dám nói ra, đành theo Giáp Văn Hùng nhắm hướng Tây Bắc đi mau. Giáp Văn Hùng hội quân với cánh phục binh cạnh một bìa rừng nhưng chờ suốt đêm chẳng thấy quân Thiên Đức đi qua. Ma Thọ bực dọc:
-Bị bọn nó lỡm rồi! Bọn nó không đi đường này!
Giáp Văn Hùng kiên quyết:
-Chúng nó phải đi qua lối này, trừ phi chúng nó không đi.
Ma Thọ nghe vậy như tỉnh ra:
-Vậy công cốc, chúng nó vẫn ở bản doanh.
-Mẹ khỉ bọn Kinh tộc láu cá, chúng nó lừa tao vớ. Mau rút về hội với tù trưởng, mau thôi.
Ma Thọ lại dẫn kỵ binh theo Giáp Văn Hùng dù không muốn dưới trưởng những kẻ mà Thọ đánh giá thấp hơn. Khốn nỗi, Thọ nhận lệnh phải nghe theo sắp đặt của Hùng. Nửa đường, Thọ nói riêng với các tuỳ tướng:
-Các người phải để tâm, nghe theo bọn rợ này m·ất m·ạng oan uổng. Chúng nó đánh nhau chẳng có chiến thuật mẹ gì, lúc sớm không nhanh chân là m·ất m·ạng với đám đàn bà Thiên Đức hết cả.
-Thưa tướng quân! Chúng ta đến giúp vậy cứ giúp chứ không giơ đầu chịu báng theo lệnh của bọn nó. Lão tù trưởng họ Giáp liệu có ăn thua không ạ?
-Phải xem đã, lão ta từng đánh trận nên có đầu óc hơn thằng Hùng đần. Mẹ nó chứ, đã bảo đừng có cậy mấy con voi mà chứ mở miệng lại bảo voi của nó sẽ giẫm nát quân Thiên Đức. Sứ tưởng của chúng ta gặp bọn nó còn kiêng dè, sau đận này chắc sợ vỡ mật. Thật chẳng trông mong gì đám rợ này, chỉ hốc rượu là hơn người.
Chẳng riêng Ma Thọ mà tướng sĩ dưới trưởng Thọ đều có ý né giao chiến với Thiên Đức. Họ không hèn nhát, chẳng phải tay mơ nhưng những điều họ từng biết giúp họ hiểu rằng họ không phải đối thủ của thứ thần khí trong tay đối phương. Non vạn quân Tam Đái đã không trở về là điều dân Tam Đái đều đã biết, chả riêng gì những kỵ binh đang rong ruổi trên lưng ngựa.
Nói về bọn Bùi Thị Xuân sau khi Giáp Văn Hùng tháo chạy thì loay hoay với hơn hai chục con voi dưới hồ nước. Ba quản tượng b·ị b·ắt sống và hàng chục tù binh phải đưa voi lên bờ trước hàng trăm họng súng sẵn sàng nhả đạn. Những chú voi lúc trước còn gào thét, nay ngoan ngoãn đưa vòi quấn lấy thức ăn mà các cô gái thi nhau giơ ra.
Bùi Thị Xuân nói với ba người quản tượng:
-Các người nghe lời ta sẽ toàn mạng, ta cho các người nhiều bạc. Nếu có vợ con ta cho thêm gấm lụa, chỉ cần các người dạy ta cưỡi voi.
Và dúi vào tay mỗi người dăm nén bạc kèm theo nụ cười tươi như mặt trời giữa trưa. Các tù binh khác đều bị trói chân với nhau để không bỏ chạy. Họ được cho ăn uống kèm theo một cái áo khoác cũ.
-Các người là con dân Vạn Xuân, chúng ta không hại các người. Cứ ngoan ngoãn sẽ được ăn no, có áo ấm, kẻ nào chạy m·ất m·ạng tự chịu. Ta là Hoàng hậu của các người, vua của các người là Vạn Thắng vương. Vạn Thắng vương sẽ thả các người về bản nhưng phải nghe lời ngài ấy.
Một vài thám mã dịch lời của Thiên Bình cho các tù binh nghe, họ gật đầu quỳ gối vái tạ.
Thiên Bình không vội chuyển lương mà ở lại trên đồi thêm ba ngày nghe ngóng tình hình, chờ tin thám mã báo yên mới nhổ trại xuất quân. Trong thời gian dừng chân ven đồi, Bùi Thị Xuân và một vài cô gái bạo gan làm quen với các chú voi. Thiên Bình không hứng thú với con vật to lớn, hung dữ mà hiền lành ấy. Cô muốn một con chiến mã chạy nhanh thay vì voi chiến chậm chạp.