Chương 307: Cơn mưa đá
Phan Văn Hầu dẫn thuỷ binh theo dòng Thiên Đức, dẫu Hầu có đề cao cảnh giác và cẩn thận đến mấy cũng không thể thay đổi được một điều bất dịch, ấy là địa thế.
Cách gò không tên, nơi D341 ém quân chừng hơn chục dặm về hướng Tây men theo dòng sông uốn lượn là cánh đồng làng Thổ Lỗi. Cánh đồng gần bờ đê, nơi này dân thường trồng rất nhiều dâu và mía. Sông Thiên Đức sau một khúc uốn lượn rộng bỗng hẹp lại như nút cổ chai. Khúc sông hẹp dài chừng 6 dặm, bề ngang có đoạn chỉ bảy, tám chục trượng.
Chương bố trí ven bờ toàn bộ 40 thần công vốn đặt ở chỉ huy sở, cùng với đó là 200 khẩu pháo đá bắn đạn cháy, đạn đá và mươi hoả pháo liên hoàn. Pháo đá và thần công đặt thành ba hàng chứ không dài ngang, dùng cành cây mới chặt nguỵ trang kín đáo. Trần Thái Bộc phụ trách chỉ huy pháo. D Thiên Kim vì chưa từng giáp trận nên được Chương cho đi theo tận mục sở thị.
Chương đích thân chỉ huy trận đánh vì muốn dằn mặt Phan Văn Hầu và binh sĩ đối phương.
Phan Văn Hầu gặp khúc sông hẹp, dù đi hơi dạt về bờ tả ngạn cũng hoàn toàn nằm trong tầm bắn của các khẩu pháo đá.
-Thưa Vương, thuyền lớn có lâu treo kỳ hiệu kia là thuyền soái.
Trần Thái Bộc thưa với Chương vì biết Vương không đọc được Hán tự. Chương giơ tay che nắng, nheo mắt nhìn cho rõ, khẽ nhún vai, thản nhiên nói:
-Mình trên cao hơn hắn, cậu cứ dội đá với đạn diệt từng thuyền, tất nhiên soái thuyền càng tốt nhưng đừng mải mê với hắn.
Chương chờ cho khoảng hai chục chiến thuyền nối nhau đi ngang trước mặt mới gật đầu ra hiệu cho Trần Thái Bộc khai hoả còn bản thân trèo lên ngồi chễm chệ trên một tháp cao hơn 1 trượng dựng bằng mấy cái thang tre. Kỳ hiệu Vạn Thắng vương cũng được hai nữ binh cầm, trèo lên mấy thang bên cạnh.
Pháo đá bắn hai viên đo xa, ngưng trong giây lát trước khi dội cả hai trăm viên đạn cùng lúc theo lệnh. Trần Thái Bộc chia 200 khẩu bắn đá thành ba cụm và mỗi cụm nhắm một mục tiêu. Thần công chỉ chia hai cụm.
Loạt đạn đá đầu tiên đã làm chìm 2 thuyền. Các loạt sau đó thực khiến nhiều thuỷ binh Tam Đái sợ đến đái ra quần bốn lần chứ không phải ba. Sáu chục viên đá trút xuống một thuyền khiến quân sĩ chẳng c·hết cũng b·ị t·hương, sáu chục viên tiếp theo chẳng còn binh sĩ nào dám ở trên thuyền, họ nhảy vội xuống mạn trái núp.
Trần Thái Bộc dặn các chỉ huy pháo đá nhắm bắn các thuyền nhỏ hòng đạt hiệu quả cao. Thực tế, Phan Văn Hầu đã mất đến 37 chiến thuyền cỡ nhỏ chỉ trong vài phút ngắn ngủi vì những cơn mưa đá đội tới tấp.
Hầu cũng có pháo đá, so với mấy năm trước tính ra bắn cũng không tệ.
Từ khi vào sông Thiên Đức, Hầu đã hướng sẵn pháo đá về bờ hữu ngạn nhưng phản pháo chẳng ăn thua. Thứ nhất là vì thuyền bị tròng trành khó bắn chính xác, thứ hai là khoảng cách cần thời gian tính toán. Thứ ba, Hầu bất lợi vì ở dưới thấp, không nhìn rõ được vị trí đặt pháo của đối phương và sau cùng, thuyền chở pháo đá đi giữa đội hình là mục tiêu ưu tiên của thần công.
Những viên đạn tròn bằng gang đường kính 80mm xuyên thủng vách gỗ, mạn phải của rất nhiều thuyền chiến thủng lỗ chỗ. Thuyền ít thì dăm ba lỗ, thuyền nhiều bị vài chục lỗ lết thêm vài dặm cũng đành bỏ lại giữa sông. Đạn cháy khiến Hầu mất 6 thuyền, khổ nỗi đó là thuyền chở lương đi sau cùng. Thuyền lương chậm chạm, dính đạn cháy và cả thần công vừa cháy vừa chìm. Hầu chỉ còn cách cho thuyền tiến nhanh, thoát khỏi trận địa pháo. Hơn chục thuyền chở lương sau đội hình không dám tiến theo, đành phải quay lại tìm vị trí neo đậu. Chương để lại 50 khẩu pháo đá các loại canh thuyền lương, ép quân Tam Đái muốn dùng lương ấy chỉ còn cách đưa lên bờ Vũ Ninh mà thôi.
Phan Văn Hầu vượt qua được cửa tử, mất tổng cộng 47 thuyền các loại cùng hơn bốn trăm quân sĩ. Thuỷ quân Tam Đái thêm phen kh·iếp vía và ám ảnh với lá cờ màu vàng thêu chữ đỏ tung bay phấp phới như muốn trêu ngươi.
Chương cho giương kỳ hiệu, kỳ hiệu trở thành vật chuẩn cho bọn Hầu bắn pháo nhưng viên thì hụt tầm, viên vọt ra sau, quả lệch sang trái hoặc phải. Nữ binh Thiên Kim sợ xanh mặt mày nhưng thấy Vạn Thắng vương thản nhiên ngồi nên chẳng dám chạy.
Ai chẳng s·ợ c·hết, Chương ngồi trên cao thấy rõ đối phương chẳng thể bắn trúng mình nên tỏ ra điềm nhiên chứ trong bụng cũng lo. Căng mắt ra nhìn những viên đạn xem có viên nào nhắm đến mặt mình không mà liệu đường tụt xuống chạy.
Sau trận này nữ binh Thiên Kim đồn nhau là vương gan dạ, người trời nên đạn bắn mãi không trúng. Bọn Thiên Bình biết tin này nhưng không đến được, Duệ viết thư hoả tốc gửi Chương, mong Chương đừng có chường mặt ra như thế kẻo con mồ côi, mấy cô vợ biết sống làm sao. Chương chỉ dặn dăm câu để quân đưa tin nói cho Duệ yên lòng.
Nếu quân Tam Đái đặt pháo trên bờ, có cho kẹo Chương cũng chẳng dại ngồi làm bia cho họ ngắm bắn. Tuy nhiên, người đứng đầu tỏ ra dũng cảm là một liều thuốc tinh thần vô cùng tốt cho ba quân tướng sĩ.
Ở bãi sông làng Lở.
Mấy thuyền chở bộ binh của đại quân La thành đổ bộ hơn ba trăm binh sĩ lên bờ trước dò la quanh bãi, một đội tiến về phía luỹ tre làng Lở bên tay phải, một đội chậm rãi tiến về phía gò không tên bên tay tả. Tiếp đó, hàng chục thuyền khác cập bờ đổ cùng lúc cả nghìn quân, quân sĩ túa ra theo hình rẻ quạt. Bấy giờ tiền quân La thành đi trước trông thấy một đội dân binh Thiên Đức chừng trăm người vận y phục và trang bị v·ũ k·hí không đồng nhất kéo ra. Trông thấy bóng dáng quân La thành, đội dân binh này lập tức vứt cả cờ mà bỏ chạy thục mạng về hướng Tây Nam mất dạng.
Đội binh La thành báo tin về sau thúc giục đổ bộ nhanh, tìm chỗ đứng chân vững trước khi quân Thiên Đức kéo đến. Đồng thời, chỉ huy đội binh hơn trăm người thúc quân mau chiếm lấy điểm cao ở gò không tên. Mấy binh sĩ đi trước đội quân bỗng hụt chân, hẫng người rồi kêu oai oái.
-Cẩn thận có bẫy chông, đừng giẫm chân vào những đống lá khô!
Ngay lập tức, các binh sĩ dùng giáo chọc dò, họ phát hiện hàng chục hố mới đào có cắm chông tre, nguỵ trang bằng lá khô, cành cây mục. Cá biệt có chỗ còn nguyên mảng cỏ xanh mà bên dưới toàn chông nhọn. Đội tiền quân bên cánh hữu đang hướng về làng Lời cũng bị sập hầm chông, b·ị t·hương mấy binh sĩ đi đầu. Bởi vậy nhóm quân này cũng tỏ ra thận trọng, dàn ngang dùng giáo, kiếm chọc dò đường.
Hai đội tả hữu dò đường vì thế mà chậm mất vài phút đồng hồ, đủ cho trung quân đổ thêm cả nghìn quân lên bãi.
Lý Mẫn thúc quân mau vượt lên cánh đồng đứng chân.
Đội quân do thám bên cánh hữu bị t·ấn c·ông b·ằng hàng trăm mũi tiễn bắn như mưa ở tầm gần từ hướng Nam. Chỉ huy cho quân lùi lại sau chừng vài trượng cấp báo, quân phía sau cũng vừa đến.
Quân La thành gióng cờ khua trống nhất loạt tràn lên. Tiếng ba quân hò reo vang dậy một vùng trời. Từ gò không tên bỗng có âm thanh lớn vọng ra, lẫn trong hàng ngàn tiếng hô. Khoảng không gần gò không tên tản mát hàng nghìn mảnh giấy màu đỏ bay theo chiều gió. Tiếp theo đó, mấy chục t·iếng n·ổ nối tiếp nhau, khói từ những khẩu thần công sau khi khai hoả có thể nhìn được bằng mắt thường từ dưới bến sông trong ánh nắng đang lên.
Đạn đá, đạn cháy từ gò không tên ném xuống bãi ven sông như cơn mưa rào. Những thuyền đang neo đổ quân là mục tiêu lý tưởng cho thần công ngắm bắn. Mấy trăm khẩu pháo đá tưởng chừng chỉ dùng cho tập luyện, nay bỗng phát huy tác dụng kinh hồn.
Biết bị phục kích trên gò cao, Lý Mẫn cho quân tiến về phía ấy. Và bởi quân Thiên Đức đã đào hàng trăm hố chông thành mấy lớp, quân La thành muốn t·ấn c·ông gò không tên buộc phải đi vòng lên phía cánh đồng rồi ngoặt trái đánh sang. Quân t·ấn c·ông vì thế phơi sườn phải cho những khẩu hoả mai bắt đầu cất tiếng đì đùng.
Tiễn nổ bắn vọt xuống bãi sông, hoả pháo liên hoàn cũng bỏ lớp nguỵ trang bằng lau sậy mà bắn loạt đạn đầu tiên. Các khẩu pháo đá bố trí trên cánh đồng nhận lệnh khai hoả tới tấp.
Trước hoả lực mạnh tuyệt đối của quân Thiên Đức, quân La thành mất hàng nghìn binh sĩ ngay trong những phút giao chiến đầu tiên. Biết bị mắc mưu, quân mới đổ bộ được một phần tư, lại đang ở thế bất lợi từ thấp đánh lên cao, Lý Mẫn chỉ còn cách cho khua trống dồn quân đánh dấn lên trước.
Trong làng Lở, những họng súng đen ngòm lẫn trong những thân tre xanh cùng khai hoả khi đội binh dò đường dàn hàng ngang tiến đến gần. Các khẩu pháo đá đặt trong làng bấy giờ mới thi nhau bắn, pháo thủ đều là các tay mơ, nhiệm vụ của họ chỉ là đặt những viên đá, niêu mỡ đang sôi hay dầu cháy, cầu chông… lên cần pháo. Bắn xong rồi lại vít cần đặt tiếp mà chẳng cần biết đạn bay đi đâu, chỉ cần vọt qua ngọn tre ắt có kẻ m·ất m·ạng.
Quân La thành biết trong làng Lở đặt phục binh bèn xông vào cổng làng, một số dính bẫy chông, phần đông phải thoái lui khi mấy khẩu hoả pháo dồn bắn vào một chỗ. Chưa kể trên đầu họ, hàng chục quả đạn chông, mỡ nóng vọt ra sau.
Binh sĩ La thành nhất thời r·ối l·oạn chạy dạt xuống bãi sông, mà như vậy lại làm mồi cho các loại pháo, t·hương v·ong chẳng biết bao nhiêu mà kể.
Lý Mẫn lúng túng bèn cho khua chiêng thu quân. Ba quân La thành nháo nhác chạy lên các thuyền chờ sẵn tìm đường thoát thân. Pháo và thần công trên gò cao vẫn nã vào đầu họ như mưa.
Từ cánh đồng làng Lở, quân phục binh khiêng mấy chục khẩu pháo đá ra bắn đuổi. Những tân binh Thiên Đức lần đầu xung trận với pháo tận mắt thấy cảnh lấy ít địch nhiều, quân La thành đông đen mà phải rút chạy.
Lý Mẫn đưa quân dạt sang bờ đối diện kiểm đếm lại quân số, xốc lại đội hình, không giấu được vẻ kinh hai. Lý Mẫn bỏ lại hơn chục thuyền trên bến sông làng Lở và hơn ba nghìn binh sĩ chỉ trong hơn nửa canh giờ.
Bọn Đào Cam Mộc bắt được hơn một nghìn tù binh b·ị t·hương nặng nhẹ đem về tuyến sau, còn binh sĩ La thành t·ử t·rận chưa thể có thời gian đào hố chôn thây.