Chương 30: Cây đa lá rụng
Ngôi đền thờ nằm ven đường đất, trên cổng tam quan ốp cẩm thạch có tấm biển lớn viết bốn Hán tự sơn son th·iếp vàng. Theo lời Duệ, đây là đền Linh Sơn thần nhân. Đôi ba lần Chương nghe bà Cả Ngư kể về ngôi đền linh thiêng do tiên vương xây dựng lúc mới lên ngôi. Đi qua đền thờ, miếu mạo thì Chương cho là phải hạ mã. Chương nhớ lần gần nhất đặt chân đến cổng chùa là khi bà nội còn sống, như vậy đã lâu lắm rồi.
Chương muốn vào thắp nén hương, chẳng vì điều gì cả. Chương không khấn nguyện bởi cậu chỉ mong cầu được trở về mà thần phật sao có thể giúp được.
Thắp ba nén hương, chắp tay vái xong định lui ra thì Chương giật mình khi nhìn thấy những chân hương cháy bùng lên. Chương đứng nhìn trân trân, sau một cái chớp mắt, cậu lại không thấy gì lạ, ba que hương vừa mới cắm vẫn b·ốc k·hói nghi ngút.
-“Chẳng lẽ mình hoa mắt vì đi nắng ư?”
Chương lùi ra khỏi cửa, xoay người bước xuống khoảng sân lát gạch vuông liền ngẩng lên nhìn trời.
-Ơ, vừa mới nắng chang chang sao lại sắp mưa đến nơi rồi?
Mây đen kéo đến che khuất ánh mặt trời, bầu trời vừa mới nãy hãy còn quang đãng thì nay tối sầm lại. Chương ngạc nhiên bước ra khỏi cổng tam quan thì thấy từ đâu thổi đến như sắp có dông. Những lùm cây cao hơn đầu người ở ngoài cửa đền lay động mạnh rồi bắt đầu nghiêng ngả vì gió. Ngọn cây đa cao v·út nằm chếch bên phải cửa đền, cách độ gần trăm mét, cũng đang lay động. Chương thấy cây đa này từ xa, giờ lại gần mới rõ là nó cao chót vót, phần thân phải ba người ôm không xuể.
Hồi còn nhỏ ở làng, Chương cũng hay trèo cây đa ở ven đường cái cùng chúng bạn. Đó cũng là một cây đa cổ thụ vài trăm năm tuổi. Những chiều các bà, các cô hay các ông đi làm đồng về thường tạt vào nghỉ chân nói chuyện đồng áng. Đợt Chương nghỉ hè năm lớp 9 thì cây đa bị đốn hạ chả hiểu vì sao. Bà nội Chương bảo cây đa có thần trú ngụ nên Chương cũng thích cây đa.
Duệ và những người lính vội chạy vào trong đền vì gió mỗi lúc một lớn. Chương bán tín bán nghi, chả lẽ nơi này có thần thật sao? Không đúng, có lẽ chỉ là sự trùng hợp.
Trời tối đen, có tiếng sấm rền từ xa vọng lại. Gió thổi mạnh hơn, những lá khô dưới đất bị bốc ngược lên cao, bụi bay mù mịt.
Một tia sét chói loà từ trên cao đánh thẳng vào ngọn cây đa kéo theo đó là âm thanh đinh tai nhức óc khiến Duệ đang đứng cạnh giật mình bám chặt lấy cánh tay Chương. Chương vỗ nhẹ lên tay Duệ mấy cái rồi để im bởi cậu cảm nhận rõ Duệ đang sợ. Đôi bàn tay nhỏ bấu chặt lấy cánh tay Chương run rẩy, nét mặt của Duệ cũng lộ rõ vẻ hoảng hốt. Trước quang cảnh này, Chương không mảy may sợ hãi bởi với cậu, đây chỉ là một hiện tượng thiên nhiên thuần tuý.
Cây đa cổ thụ sau khi bị sét đánh trúng thì lá cây rơi rụng như mưa. Bây giờ Chương mới kinh ngạc bởi chỉ trong chốc lát, cây đa với những tán lá sum suê, xanh mướt giờ chỉ còn trơ lại những cành. Chương định quay vào đền vì sợ mưa thì lạ thay bầu dần hửng sáng. Mây đen tan biến như chưa từng xuất hiện khiến Chương thẳng thể nào lý giải nổi.
-Thần nhân hiển linh đấy anh Chương.
Duệ nói mà giọng run run như sắp khóc. Chương cười động viên:
-Đừng sợ, chỉ là một tia sét. Duệ xem đấy, trời lại hửng nắng rồi kìa.
Chương tủm tỉm cười khi nhận thấy Duệ đỏ mặt buông vội hai tay ra.
-Tưởng mưa mà lại không mưa! - Chương thở dài. - Mau đi tiếp nhỉ?
Chương ngoái lại và cảm thấy lạ khi tất cả những người lính đang nhìn cậu với ánh mắt lạ lẫm.
-Thật là… sấm chớp có gì mà khiến các anh sợ như mất hồn như thế?
Nói thì nói vậy nhưng Chương cũng hiểu rằng hiểu biết về thiên nhiên của người Vạn Xuân hãy còn nhiều hạn chế, mà ở đời người ta có xu hướng sợ những thứ không biết, không hiểu.
Chương một mình bước đến gần cây đa cổ thụ nay đã trơ trụi. Lá rụng quanh gốc dày đến ba, bốn mươi phân, toàn những lá xanh.
-“Như này đúng là khó giải thích, mình cũng chưa từng tận mắt thấy sét đánh trúng một cái cây bao giờ.”
Duệ đã dắt ngựa đến cạnh Chương, trên gương mặt thanh tú vẫn còn phảng phất nỗi sợ.
-Anh Chương thấy không?
-Thấy gì?
-Cây… cây đa rụng hết lá.
-Chỉ là trùng hợp thôi.
-Nãy anh vừa vào đền thì mây đen kéo tới, gió lớn nổi lên. Anh ra khỏi đền thì sấm vang chớp giật, đây chính là điềm báo mãnh hổ xuất sơn.
-Tôi tuổi Nhâm Thìn chứ không phải tuổi Nhâm Dần đâu mà mãnh hổ xuất sơn. - Chương cười. - Duệ đừng cố ghép hiện tượng lạ ứng với tôi làm gì.
Chương chắp tay sau lưng ngước nhìn cây đa với những cành trụi lá, cậu cũng thấy túp lều nhỏ đã bị tốc mái. Hình như đằng sau lùm cây đằng kia còn thấp thoáng có hai bóng người.
-Ta đi thôi nhỉ?
-Vâng, vâng!
Duệ líu ríu dắt ngựa đi trước, những người lính sắp hai hàng dọc chỉnh tề theo sau Chương. Ngó trước nhìn sau, Chương cảm nhận rõ thái độ và tinh thần của những người, bao gồm cả Duệ, cùng cậu từ Đường Vỹ thôn về đây đã thay đổi hoàn toàn. Ban nãy họ hồ hởi, rạng rỡ bao nhiêu thì nay ưu tư như vậy.
Chương nào biết dáng vẻ thản nhiên trước sấm chớp mây đen của cậu trong con mắt của Duệ, của những người lính làng Vạn, của bà Dung, của Ngọc hay những người kín đáo quan sát cậu từ nãy đến giờ mang ý nghĩa khác. Như Duệ, dù không nói ra nhưng cô đã hoàn toàn tin Chương chính là con ông Bụt. Còn bà Dung dù sợ đến điếng người khi chớp giật song khi hồi thần thì niềm tin vào lời sấm ứng vào cậu trai trẻ kia tuyệt không sai lệch.
Ngôi làng trước mặt là Nhất Vạn, như Duệ nói, có luỹ tre gai dày đặc bao quanh. Lối vào làng Nhất Vạn phải qua một cầu tre về ngang gần ba mét bắc qua hào nước rộng gần chục mét. Qua cổng làng làm bằng tre có treo tấm biển gỗ viết ba chữ Hán độ mươi mét thì đụng một gò đất rộng, cao, trên đỉnh có cột cờ cao đến mười mét làm từ những cây tre, buộc phải đi vòng sang hai bên. Sau Chương biết hai làng Vạn còn lại đều được bố trí y như vậy. Gò đất cao vừa là đài quan sát, vừa là nơi bố trí cung thủ, trường hợp quân địch tràn qua cổng chính gặp gò đất sẽ ùn ứ, chia thành hai lối hẹp vòng qua gò sẽ gặp phục binh chủ yếu là cung nỏ, bẫy chông.
Làng Nhất Vạn không giống như làng quê của Chương, cậu cứ cảm thấy làng này như làng chiến đấu. Theo chân Duệ, Chương quan sát nhà cửa hai bên đều là mái tranh đắp đất, cửa chính bằng phên tre bện rơm phủ lên, dùng một hoặc hai cây sào tre chống lên.
Chương liên tục cúi đầu chào những người mà cậu không biết bởi họ đều niềm nở khi gặp cậu. Chương ít thấy người lớn tuổi, những đứa trẻ trong làng vẫn hồn nhiên chạy nhảy nô đùa.
-“Làng toàn người trẻ, đúng như mấy anh lính nói, làng này có khi người trong độ tuổi lao động dễ đến bảy phần mười, trai tráng nhiều thật.”
Thiên Bình, Xuân, Lượng cùng nhiều người trẻ khác mà Chương chưa biết, vận trang phục tươm tất đứng chờ Duệ trước một ngôi nhà ven đường. Chờ Duệ nhưng ánh mắt của họ đều đổ dồn vào Chương. Duệ giới thiệu Chương với mọi người sau đó giới thiệu từng người với Chương.
-“Làng này toàn họ Phạm, đúng ra nên đổi thành làng Phạm.”
Thiên Bình cứ nhìn Chương đắm đuối khiến cậu cảm thấy thiếu tự nhiên. Trong số những người trẻ Chương gặp thì Cự Lượng vồn vã nhất, anh ta một câu thầy, hai câu thầy ngọt như mía khiến Chương cũng ngại.
-Ta không phải thầy của anh, anh đừng gọi như vậy.
-Thầy là thầy của em Nguyệt cũng là thầy của tôi.
-Em ấy liên quan gì đến anh?
-Anh giả đần hay sao còn không hiểu? Là anh ấy mến em Nguyệt, muốn làm rể nhà đó.
Chương giả vờ không nghe thấy lời của Bình, thận chí cố lờ cô ta đi.
-Thật là ta rất mến em Nguyệt mà chưa có lần nào được hàn huyên, trăm sự nhờ thầy nếu ta được nên duyên với em ấy thì ngày sau thầy nói ta đi bên trái, ta nhất định sẽ đi bên trái.
-Anh Lượng là người như vậy sao? - Chương ngạc nhiên.
-Phải lòng một người khó nói lắm thầy ạ.
Chương có thiện cảm với Cự Lượng, anh ta ăn nói cũng nhã nhặn, không cố giấu cảm xúc.
-Nay qua rằm, đôi ba ngày nữa em ấy sẽ về thăm mẹ. Ta chỉ có thể giúp anh đến vậy, thành bại đều do anh cả.
-Như vậy là thầy giúp ta rồi, từ bây giờ Lượng này là người của thầy, có gì cần phân phó thầy cứ nói một lời.
-Thứ cậu đang giắt bên hông kia gọi là chó lửa ư?
Chương nhận ra cô nàng bắn cung lần trước, một cô gái không kém phần xinh đẹp so với Duệ và Bình nhưng tính tình bộc trực.
-Cậu có thể cho nó sủa được chứ?
-Thưa chị Xuân, nếu ta nhớ không nhầm thì đó là tên chị. - Chương ôn tồn. - Chị đã quan tâm đến chó lửa hẳn cũng biết nó sủa thì một người m·ất m·ạng. Đối với ta thì mạng người trân quý, vạn bất đắc dĩ thì ta không dám dùng.
-Hừ! Có phải cậu nói khoác không? Trần đời này ta chưa từng nghe có thứ ấy.
-Chị Xuân nếu đã ngao du thiên hạ, chả hay đã đi được bao đường đất?
-Chỉ Hoa quốc là ta chưa đến.
-Thứ này không phải của Hoa quốc. Chị Xuân đã cứu tôi một mạng, ngày nào đó mà ta bắt buộc phải bắt con chó sủa lấy mạng người, ta sẽ để chị Xuân xem. Chị thấy vậy có được không?
-Xem ra cậu cũng là kẻ biết điều, ta là kẻ nhớ dai, cậu đã hứa thì đừng quên.
-Ta là kẻ tứ cố vô thân, ngoài việc lấy chữ tín ra thì chẳng có gì. Chị Xuân hãy yên tâm.
-Cậu có ý trung nhân chưa?
-Thưa chị, ta vừa nói ta là kẻ tứ cố vô thân, cái ăn còn phải nhờ bà cụ thì không dám nghĩ.
-Vậy cậu thấy cái Bình thế nào? Nó không chê cậu nghèo đâu. Chị em ta đã đặt ra lệ chỉ lấy chồng cao hơn năm thước, vừa hay cậu cũng tuấn tú.
-Tạ ơn chị Xuân, ta chưa có ý với ai. Tạ ơn cô Bình đã để mắt nhưng ta không có ý định làm khổ con gái nhà ai.
-Đừng có làm nhà sư, như thế phí đấy cậu Chương ạ, ta thật.
-Ta cũng không làm nhà sư.
-Hứ! Ngươi tưởng ta thèm ngươi chắc.
Thiên Bình bỏ đi trước, Chương cười ái ngại trong khi những người còn lại cười vang.
-Anh Chương, giờ ta đưa anh đi gặp Tả Đô đốc.
Chương cúi chào một lượt rồi theo Duệ, được một quãng Chương nói:
-Cô Duệ còn điều gì giấu tôi không?
-Thưa anh, là điều gì? - Duệ chột dạ.
-Trong làng Nhất Vạn này cô có giữ vai trò gì không?
-Vạn Xuân không có lệ cho phận nữ giữ chức vụ gì.
-Tôi đang hỏi làng Vạn.
-Hiện nay ta không giữ chức vụ gì, chỉ là một người trong làng. Sao anh Chương lại hỏi thế?
-À, tôi chỉ tò mò vậy thôi.
Tất nhiên Chương không hỏi bâng quơ bởi từ lúc đặt chân vào làng, người trẻ nào cũng lên tiếng chào Duệ trước. Một vài đứa trẻ tầm mười ba, mười bốn đang chạy chơi cũng đứng lại khoanh tay cúi người chào Duệ. Ban đầu Chương nghĩ chúng chào Chương nhưng sau cậu nghĩ không phải, chúng chẳng để ý đến Chương mà rõ ràng chúng chào Duệ. Vừa rồi gặp bọn Cự Lượng, một vài cử chỉ lẫn câu nói cho thấy Duệ nhất định nắm giữ chức vụ nào đó trong làng.