Chương 279: Quái thạch
Bọn Chương về đến làng Mao Khê vào quãng giữa giờ Tuất, quanh làng sáng rực ánh đuốc, dân đứng ở cổng làng chờ, phần lớn vấn khăn tang trên đầu.
Mấy chục người bị cường đạo s·át h·ại cùng lúc chẳng thể kịp làm quan tài, họ trở về với đất trong tấm chiếu cói đơn sơ. Chương tự tay thắp mỗi mộ đất một nén hương, khấn vái một hồi trước khi quay vào ngồi ăn tạm bát cơm với đĩa lạc rang muối và bát canh rau mồng tơi. Các cô gái Đường Vỹ quân trải rơm, đặt mình xuống ôm nhau ngủ ngon lành, trong ba lô mỗi cô đều có tấm vải thô nhỏ dùng làm chăn hoặc gối đầu.
Các chàng thân vệ chia thành nhóm ba người nằm ngồi lẫn trong những khoảng tối quanh làng.
Đàn bà, trẻ nhỏ do bọn Chương đưa về cũng gần bốn trăm người chia nhau ngả lưng trong nhà dân làng Mao Khê. Đám đàn ông đốt vài đống lửa giữa làng, hái tàu lá chuối đặt lưng cũng ngáy o o.
Ai cũng mệt sau một ngày dài băng rừng, mỗi người, mỗi nhóm người lại mang những tâm trạng khác nhau. Người được giải cứu chờ đợi cuộc sống mới theo sắp đặt, nữ binh xong việc tranh thủ ngủ, các cô gái đến tiếp ứng lo canh gác vòng ngoài. Dân làng Mao Khê phần đa vẫn thút thít bên ánh lửa bập bùng trong những gian bếp nhỏ.
-Thưa Vương, ngài có thể cho em làm binh sĩ của ngài như các chị kia được không?
Chương dừng đũa ngó sang, ngẫm nghĩ trong giây lát rồi gật đầu. Đoạn Chương nói:
-Làng Mao Khê nhiều người có thân thủ tốt. - Chương nói với Thu Vân đang đứng gần đấy. - Mai em bố trí người hướng dẫn dân binh trong làng sử dụng nỏ Liên Châu. Cấp cho họ mỗi người một cái, đủ không?
Thu Vân đáp:
-Dạ, chúng em để trên ngựa, đủ ạ.
-Em cũng tranh thủ đi nghỉ, sớm mai còn nhiều việc cần làm.
-Dạ bẩm…
-Mấy cậu đang ngồi lù lù kia làm gì, đi nghỉ đi.
Đoạn Chương bảo Lê Chân:
-Em tập hợp những người nhanh nhẹn, được trăm người không?
Lê Chân gật đầu, đáp sẽ có đủ. Chương nói thêm:
-Ta sẽ cấp cho mọi người thứ nỏ bắn nhanh, cung nỏ em đang dùng bắn xa, thứ ta giao cho sẽ bắn nhanh gấp nhiều lần. Ừm… chừng dăm trượng là khó sống.
-Đội ơn Vương đã giúp.
Chương nhăn mặt hỏi:
-Em ngồi đó làm gì?
-Dạ? Dạ thưa, em chờ ngài ăn xong em dọn. Em thường chờ cha em.
-Ngồi thì lấy ghế, sao lại chồm hổm như thế?
-Ngài đã ăn no chưa?
-Ta đủ rồi.
Lê Chân bê mâm cơm bằng gỗ ra ngoài, Chương uống nước xong cũng bước ra khoảng sân đất trước nhà loanh quanh vài vòng. Lúc sau thấy Lê Chân lúi húi trong bếp, Chương chắp tay sau lưng đến gần cửa bếp hỏi:
-Sao không đi ngủ còn đun nấu gì nữa?
-Dạ, em đun nồi nước tắm với bắc siêu nước cho ngài dùng. Nhà em có trà sen, lá vối tươi hoặc khô cùng mấy loại thảo mộc, ngài uống sẽ dễ ngủ.
Chương không nói gì thêm, tựa vai vào cửa bếp nhìn vào khoảng không tối đen phía xa, nơi đồi núi điệp trùng suy ngẫm mông lung. Được một lúc, Lê Đao và con trai, Lê Hiệp đầu vấn khăn trắng đến bái chào thăm hỏi. Tiện thể Chương nói với Lê Đao:
-Đám cường đạo ta sẽ giải về Kinh Môn giao cho quan quân, ngày mai sẽ có binh đến đưa đi. Còn như tên Trương Hiền, thiết nghĩ hắn có nợ máu với các ông, tuỳ các ông xử.
Lê Chân ngồi đun nước nhanh nhảu thưa rằng Vạn Thắng vương sẽ dạy cho cách dùng v·ũ k·hí lạ để bảo vệ làng, sau này không lo cường đạo đến quấy. Lê Đao nghe vậy lấy làm mừng, dặn con gái hầu hạ Chương cẩn thận.
-Để ta đun tự pha trà, em cứ lo việc của em đi.
Lê Chân khệ nệ bê nồi nước lá ra ngoài, Chương tự pha trà rồi lấy ghế đem vào bếp ngồi, bỏ thêm vài que củi khô cho đượm. Đêm khuya nơi này lạnh hơn bên Kinh Môn, có thể do nhiều cây cối và gió từ mặt sông hắt lên.
Chương chống cằm, ánh mắt đăm đăm nhìn ngọn lửa cháy bập bùng suy nghĩ bâng quơ. Anh dùng que cời gạt những tàn lửa vương vãi, bất chợt thấy có điều gì đó không bình thường bèn lấy một que củi nhỏ đang cháy dí sát vào ba viên đá kê làm bếp săm soi thật kỹ càng. Trong một thoáng, Chương dụi mắt vì sợ nhìn nhầm, miệng lẩm bẩm:
-Đá… than… than đá? Đây chẳng phải là than đá ư
Đoạn Chương vơ luôn mấy que củi soi kỹ càng, dùng ngón tay quệt vài cái, dùng que gõ hàng chục lần và anh chắc chắn không lầm. Ba cục than đá, mỗi cục to bằng cái ghế con bắt lửa cháy đỏ một góc.
-Đ… đúng là than đá rồi, trời ơi! Trúng mánh, trời giúp ta rồi.
Chương sờ thêm vài lần, cảm nhận được hơi nóng toả ra từ mặt sau của ba viên than đá.
-“Sao nó lại ở đây nhỉ? Than đá sao lại gần sông thế này? Sao nhỉ? Khoan đã… việc này… việc này rất hệ trọng. Thứ này sẽ thay đổi toàn bộ… ừ… công nghiệp… than đá là nền tảng cho cách mạng công nghiệp lần mấy nhỉ? Lần 1 phải không? Chả quan trọng, việc bây giờ cần làm là tìm ra mỏ than đá, có thứ này thì cuộc đời sang trang. Tàu thuỷ cỡ lớn, tàu hoả, xe… xe ô tô được không nhỉ? Ờ…”
Chương muốn nhảy cẫng lên nhưng cố kìm lòng, ngồi bên bếp lửa hớn hở theo đuổi những suy nghĩ riêng, bất giác cười một mình.
-Sao ngài không lên nhà ngồi?
Chương quay ra thấy Lê Chân đang nghiêng đầu bóp cho mái tóc nhỏ nước tong tỏng, anh dùng que chọc vào cục đá kê bếp, hỏi:
-Thứ đá này gọi là gì? Ta thấy nó ấm quá.
-Dạ, đó là quái thạch.
-Hử? Quái thạch? Ta trông nó bình thường mà.
-Ngài không biết đó thôi, dùng ba cục đá này kê đun bếp rất tốt, lửa cháy một hồi, ba cục đá sẽ nóng, đun thứ gì cũng mau hơn.
-Ồ! Quái thạch này ở đâu ra vậy?
-Dạ bẩm, mấy tháng trước em đi cùng phường săn bất đồ gặp mưa lớn. Em trú ven sườn núi, mưa ngớt thì thấy lộ ra những cục đá màu đen óng ánh, xù xì. Em tò mò nên đem về mấy cục chả biết làm gì, gần đây cục gạch mẹ em kê bếp bị vỡ nên em đem vào kê.
-Còn ai biết quái thạch này nữa không?
Lê Chân lắc đầu, hồn nhiên đáp:
-Bếp núc chỉ có mẹ em với em ra vào, mẹ em mất rồi chỉ còn mỗi em.
-Em còn nhớ nơi nhặt được chúng chứ?
-Cũng không xa lắm ạ, ở núi Yên Lãng, từ đây đến đó chừng hơn nửa canh giờ thưa ngài.
Chương chống que cời xuống đất, gõ nhẹ vài cái rồi đứng dậy cầm ấm trà đi lên nhà. Lê Chân đi theo nhưng dừng bên cửa, trong nhà có mấy ngọn đèn mà cô nàng vận yếm mỏng quá. Chương nhận ra điều ấy liền bảo:
-Lấy cái khăn khô quấn tóc lên, vận áo đường hoàng rồi vào đây ta có chuyện muốn nói.
Lê Chân vội chạy đi, một loáng sau quay lại, đầu quấn khăn trắng, áo màu nâu sồng. Cô nàng theo thói quen định ngồi chổm hổm thì Chương bảo ngồi lên ghế đối diện. Lê Chân ngồi ngay ngắn, hai tay để lên đầu gối, thẳng lưng, điệu bộ nghiêm túc song chỉ khiến Chương phì cười. Cô sơn nữ xinh đẹp, nét đẹp mộc mạc, hồn nhiên, trong trẻo.
-Ta hiện nay có mấy nữ nhân thân thích gồm bốn cô vợ, ba nghĩa muội nhưng môn đệ nữ chưa có mấy ai. Nếu được chọn, em chọn thế nào?
Lê Chân đáp ngay:
-Em chọn là th·iếp của ngài.
Chương mỉm cười, nhấp một ngụm trà, thủng thẳng hỏi:
-Vì sao thế?
-Dạ thưa ngài, ngài đã giúp làng Mao Khê rửa hận, giúp em rửa hận nên em lấy thân báo đáp là lẽ thường tình. Em đã đến tuổi cập kê, ngài là Vương, làm th·iếp cho ngài sẽ không thiệt. Ngài cũng tốt bụng nữa.
-Và…
-Và… và gì ạ? Thưa ngài?
Nhìn đôi mắt tròn xoe của cô gái trẻ, Chương chỉ đành cười trừ rồi nói:
-Ta hỏi vui vậy, song ta thực lòng muốn nhận em làm nghĩa muội hoặc môn đệ.
-Vậy em xin làm môn đệ của ngài.
-Ồ, tại sao thế?
-Ngài là vương, dáng dấp nho nhã, ngài làm ra thứ thần khí khiến kẻ xấu kinh sợ. Cha em nói, bậc quân vương đều thông tuệ hơn người, tài trí khuynh loát thiên hạ, dời non lấp bể được. Ngài biết nhiều như thế, em là môn đệ chắc sẽ trở thành người tài, ai nghe cũng biết ạ.
-Được, vậy ta sẽ nhận em là môn đệ. Sư tỷ của em, theo cách người Vạn Xuân hay nói, là Ngô Thị Nguyệt. Trở thành môn đệ của ta, môn quy không có gì, chỉ cần làm việc thiện, trừ cái ác, giúp bách tính Vạn Xuân no ấm là được. Ta không theo lẽ cũ, vậy nên hãy gọi ta là thầy và xưng em. Môn đệ của ta phải gương mẫu, không được làm điều xằng bậy.
-Tạ ơn ngài đã thu nhận, em nguyện ghi nhớ và không phụ lòng ngài ưu ái.
-Ngày mai ta sẽ chọn giờ lành để em làm lễ bái sư, còn bây giờ ta phải đi nghỉ thôi.
Chương ngả lưng trên giường của Lê Đao, chợt thấy Lê Chân cứ đứng gần đầu giường bèn hỏi:
-Còn không hong tóc cho khô, đứng đó làm gì?
-Dạ thưa, các chị ấy mệt nên đã ngủ. Ngài đã hứa sẽ nhận em làm quân nên em phải đứng canh.
Chương cười khổ, phẩy tay:
-Được rồi, đi hong tóc, ta không có thói quen khi ngủ có người đứng bên như vậy.
Bấy giờ cô sơn nữ mới xuống bếp ngồi hong cho khô tóc. Đêm ấy Chương say ngủ mà cười một mình trong giấc mộng.