Chương 259: Vang danh trước trận tiền
Thần phi Nguyễn Diệu Huyền ngồi trên lưng ngựa hướng về ba quân tướng sĩ, tay phải cầm Thuận Thiên kiếm, dáng vẻ uy nghi, dõng dạc cất tiếng:
-Lý Kế Nguyên!
Lý Kế Nguyên dắt ngựa tiến lên một bước, giơ tay chào:
-Thưa có!
-Từ giờ phút này, anh được phong chức Trung đoàn trưởng Trung đoàn Thần Vũ.
-Tuân lệnh!
Thần phi nhìn Phạm Ngũ Lão, gọi tên, Ngũ Lão dắt ngựa bước lên đứng ngang hàng với Lý Kế Nguyên.
-Phong cấp trước thời hạn cho Phạm Ngũ Lão, từ giờ phút này anh sẽ là Trung đoàn phó Thần Vũ.
Đoạn Thần phi nhìn hai nữ nhân thân quen hãy còn đứng đợi, gọi hai người cùng bước lên một lượt. Thần phi nói:
-Trịnh Quý phi là người Vạn Thắng vương hết mực sủng ái, Quý phi từng cùng Vạn Thắng vương bắc đánh Nguyễn Quốc Khánh, Phan Văn Hầu. Đông theo Vương chống Thuỷ Sư Đô đốc Cao Mộc Viễn, Tả tướng La Đình Kính. Nay Đại Thắng Hoàng hậu buộc phải lui về sau do mang trong mình giọt máu của Vạn Thắng vương. Trịnh Quý phi lại thêm một lần xin Vương cho theo đánh bọn Lê Hoan. Thiết nghĩ bậc nữ lưu trong thiên hạ giỏi việc nước đảm việc nhà như Trịnh Quý phi liệu cho mấy người? Bởi Trịnh Quý phi vốn là phi tần, muốn san sẻ, kề vai sát cánh với Vạn Thắng vương, đây là trách nhiệm của nàng ấy. Ta, Thần phi Nguyễn Diệu Huyền, vâng mệnh Vương tuyên dương công trạng của Trịnh Quý phi trước ba quân tướng sĩ.
Trịnh Lam Khuê đưa tay lên ngực cúi đầu tạ ơn.
-Phạm Thu Vân, Tiểu đoàn trưởng Đường Vỹ dũng mãnh hơn người xung phong nhận nhiệm vụ gian khó Vương giao, Vương tuyên dương và đặc cách phong một cấp trước thời hạn. Ta thay mặt Vương mong rằng các cô gái Thần Vũ sẽ noi gương Phạm Thu Vân trở thành những cô gái đầu đội trời chân đạp đất.
Quân Thần Vũ nhất loạt reo vang tạ ơn Vạn Thắng vương.
-Trong tay ta là Thuận Thiên kiếm, kiếm lệnh này tiên vương Lý Nam Vương đã trao cho Tả Đô đốc Phạm Tu, một người con kiệt xuất của đất Hải Đông. Tả Đô đốc tặng kiếm này cho Vạn Thắng vương, thấy kiếm như thấy người. Vạn Thắng vương trao cho ta, ta trao cho Trịnh Quý phi, chúc nàng chiến thắng trở về.
Trịnh Lam Khuê bước lên thêm một bước, cúi đầu giơ hai tay đón nhận Thuận Thiên kiếm. Đoạn nàng quay lại, cầm kiếm giơ cao, cất giọng lanh lảnh:
-Nhìn kiếm thấy người, cùng đi cùng về, Vạn Thắng vương vạn tuế!
Hàng nghìn hô theo, khí thế hào hùng, tưởng như bầu trời vì thế mà như quang đãng.
Lý Kế Nguyên mình vận chiến bào, tay cầm kiếm thúc ngựa chạy trước. Phạm Ngũ Lão cầm kỳ hiệu Thiên Đức chạy bên tả, Phạm Thu Vân cầm kỳ hiệu Thần Vũ chạy bên hữu, Trịnh Lam Khuê kiếm tuốt khỏi vỏ thúc ngựa chạy sau cùng. Bốn người nhắm thẳng hướng thành Kinh Môn mà phi đi trong tiếng reo hò của nghìn binh mã.
-Bốn người bọn họ chống lại vài nghìn quân của Lê tặc ư? Sao có thể?
Đặng Sỹ Nghị mắt tròn mắt dẹp, hỏi Trương Văn Long đứng bên cạnh, Long đáp:
-Cùng chờ xem, tôi cũng muốn xem kỳ tích.
Bóng người ngựa nhỏ dần, tiếng trống trận trong doanh vẫn dồn dập không ngưng nghỉ như muốn tiếp sức.
Lý Kế Nguyên dẫn đầu, y lời căn dặn của Duệ, bọn Nguyên phi ngựa mỗi lúc một gần đội quân trang bị khí giới sáng loáng. Áng chừng còn một tầm tên bắn, Nguyên ra hiệu dừng ngựa. Tiếng hò reo của đối phương không khiến bốn người nao núng. Tiễn từ trên cao bắn đến chỗ bốn người, cắm đầy mặt ruộng, bụi cỏ. Nguyên ngẩng đầu nhìn kỳ hiệu Đại tướng quân Lê Hoan treo trên lâu thành đang phấp phới trong gió.
Nguyên quay ra nói với cả bọn:
-Vương nói đúng, kỳ của bọn Lê Hoan bay một hướng, kỳ của chúng ta bay một ngả, sự lạ quả nhiên nằm ở chỗ này. Tà thuật che mắt được người thường không thể lừa được Vương của ta.
Phạm Ngũ Lão tiếp lời:
-Bọn ta đến gần như này mà chúng ngậm hột thị, chúng là hình nhân như? Nhìn khác chi binh sĩ.
-Thần phi dặn rằng chúng ta đến đây khiêu chiến và… nhìn xem… - Lam Khuê tiến lên vài bước. - Quả nhiên người không có bóng dù đã cuối Ngọ, chúng là vong hồn tử sĩ chăng?
Phạm Ngũ Lão giương cung bắn một tiễn, mũi tên vọt lên cao, mất hút trong hàng quân trước mặt.
Kế Nguyên vung kiếm chỉ thẳng, lớn tiếng quát mắng:
-Lê tặc hèn nhát, có gan ra đây đánh với ta.
Trịnh Lam Khuê và Phạm Thu Vân cũng tiến lên quát mắng? Gọi thách đấu. Một chốc tiếng hò reo bỗng rộ lên, hàng quân trước mặt nhất loạt dịch chuyển nhường một lối. Bọn Lý Kế Nguyên thấy cầu hạ trước cửa Nam. Một đội binh mã nhỏ hơn chục người theo sau hai võ tướng kéo ra. Một kẻ vung đao chỉ mặt Lý Kế Nguyên nói rằng:
-Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, chúng bay dám dẫn thân đến đây ta khen là dũng cảm. Mau khai danh báo họ kẻo c·hết là ma vô danh tính.
-Ta họ Lý tên Kế Nguyên. Ta thấy binh sĩ Kinh Môn thành ươn hèn, dàn quân bày trận mà không đánh nên ta đến muốn phân tài cao thấp với bọn các người.
-Chỉ là một tiểu tướng vô danh mà gan cùng mình, được, Đàm Thuận ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Dứt lời kẻ tự xưng Đàm Thuận thúc ngựa xông ra, Lý Kế Nguyên cũng tuốt gươm vỗ ngựa tiếp chiến. Hai bên kẻ đâm người chém, kẻ tiến người thoái, mỗi đường đao kiếm tung ra đều muốn mau chóng lấy mạng đối phương. Giao đấu một hồi chưa phân thắng bại, bất thần Đàm Thuận ra sức chém mạnh, Kế Nguyên dùng kiếm gạt ra. Sau một tiếng “keng” khô khốc, thanh đao trong tay Đàm Thuận gãy làm đôi. Thuận cả kinh lùi lại. Một kẻ xem chừng là phó tướng của Đàm Thuận thấy vậy lập tức thét lớn vỗ ngựa xông vào trong tiếng trống giục. Lý Kế Nguyên chống đỡ, Phạm Ngũ Lão cắm cờ xuống đất thúc ngựa tham gia.
Đàm Thuận lấy trường giáo đánh tiếp với Kế Nguyên. Kế Nguyên vừa đánh vừa thoái, Đàm Thuận được thế ta ra sức sấn đến.
Gần đó, Phạm Ngũ Lão đánh với kẻ kia cơ hồ cũng khó phân định được thua. Bất đồ Ngũ Lão lựa thế vung kiếm chém mạnh, đối phương đỡ chiêu và thanh kiếm trong tay cũng gãy làm đôi, vai phải lãnh trọn mũi kiếm của Ngũ Lão. Đối phương kinh hoảng, định quay ngựa trở về bản trận, Ngũ Lão nhổm người nhảy sang vật ngã xuống đất đồng thời rút đoản đao kết liễu đối thủ.
Hơn một chục kỵ binh đứng ngoài trận chiến thấy cảnh đó liền thúc ngựa vung đao gươm hè nhau xông lên. Phạm Ngũ Lão nhảy phốc lên ngựa chạy về sau, Kế Nguyên cũng lui theo.
Đàm Thuận dẫn kỵ binh truy gấp, không thèm để ý bọn Kế Nguyên đang chạy lại chỗ hai cô gái đang cưỡi ngựa, trong tay cầm vật lạ. Bọn Kế Nguyên nối nhau vọt ngựa qua khoảng giữa hai nàng. Đàm Thuận bất giác chột dạ khi nhận thấy nụ cười đắc chí của hai nữ nhân dung nhan xinh đẹp. Trong thoáng giây, Đàm Thuận muốn dừng ngựa song không còn kịp nữa.
-Đùng! Đùng!
Gần như cùng lúc, hai âm thanh khô khốc vang lên, Đàm Thuận giống như bị thổi ngược về sau c·hết t·ại c·hỗ. Đội kỵ binh có ba kẻ bá·m s·át cũng chung số phận, hai kẻ khác ngã ngựa.
Trong thay hai cô gái chính là HM60 bắn ra đạn là vài chục viên bi sắt nhỏ. Kỵ binh còn lại luống cuống quay ngựa, Phạm Thu Vân thúc ngựa chạy lên, châm một quả nổ ném vọt qua đám kỵ binh. Trịnh Lam Khuê chạy ngay bên hữu, sau chừng một ngựa, tay cầm trường giáo thét lớn. Kế Nguyên và Ngũ Lão chạy sau giơ hoả mai bắn yểm trợ.
Kỵ binh vừa quay ngựa liền dính quả nổ, ngựa hí vang trời giơ hai vó hất mấy kỵ binh ngã xuống đấy. Lam Khuê vừa đến, dùng giao đ·âm c·hết một người. Phạm Thu Vân cũng vung đao kết liễu một kẻ khác. Đám kỵ binh ngã ngựa vùng dậy cắm đầu chạy, được mươi bước thì dính đạn hoả mai và mũi giáo của Lam Khuê xuyên qua một kẻ.
Mọi thứ diễn ra vô cùng chóng vánh.
Phạm Thu Vân châm quả nổ thứ hai ném về phía đội quân đang án binh bất động, sau t·iếng n·ổ chỉ thấy làn khói bốc lên.
Binh mã trong thành bấy giờ kéo nhau xông ra, Phạm Ngũ Lão và Lý Kế Nguyên châm bốn quả nổ ra sức ném mạnh. Bốn t·iếng n·ổ nối nhau vang lên, đủ thời gian cho bọn Kế Nguyên rút kỳ hiệu thúc ngựa chạy về bản trại. Quân kỵ bộ Hải Đông truy theo một quãng thấy kỵ binh Thiên Đức kéo đến vội thu quân kéo hết vào thành, chỉ còn trùng điệp đoàn quân nãy giờ vẫn đứng ngây như phỗng.
Bọn Lý Kế Nguyên trở về trong tiếng reo hò dậy đất. Nữ binh Thần Vũ công kênh hai nữ nhân trở về soái trại. Kế Nguyên và Ngũ Lão được binh sĩ của Đặng Sỹ Nghị hè nhau khiêng quanh trại quân một vòng trước khi đến soái trại tham kiến Vạn Thắng vương báo công.
Chuyện bốn người bốn ngựa đến trước đại quân của địch giao chiến rồi ung dung trở về mau chóng lan truyền trong quân. Vài ngày sau trên tờ Thiên Đức Mới số đặc biệt hoạ hình bốn người kèm thành tích xưa nay. Bọn Nguyễn Trung Ngạn ngồi nhà mà như thể tận mắt tham gia, múa bút thêm mắm dặm muối, thêu gấm dệt hoa. Chỉ biết rằng khi Vạn Thắng vương kéo quân về, khắp phủ Thiên Đức có gần hai nghìn thiếu nữ xin gia nhập Thần Vũ quân.
Ấy là chỗ đáng sợ của thông tin, truyền thông và ở lĩnh vực này Chương là bậc thầy ở đất Vạn Xuân.