Chương 249: Cao Mộc Lân
Cao Mộc Lân bị tạm giam ở thành Luy Lâu cả tháng nay, anh chàng gầy đi trông thấy do chẳng buồn ăn uống, tóc tai rối tung, râu ria lởm chởm. Cao Mộc Lân năm nay 27 tuổi, đã có vợ và hai con nhỏ.
-Quân Thiên Đức có đối đãi tử tế không mà Cao tướng quân lại ra nông nỗi này?
Mộc Lan chỉ khẽ nhếch miệng cười, một lúc sau mới đáp:
-Ta đã rơi vào tay các người, muốn chém muốn g·iết thì tuỳ, đừng hỏi nhiều. Ta chỉ lả một võ tướng cỏn con, làm theo lệnh ở trên, sĩ tốt b·ị b·ắt theo cả, còn gì để hỏi?
-Giết anh khó gì, Thuỷ Tướng Tiên phong Cao Mộc Kỳ t·ử t·rận, anh biết chứ?
-Em ta phận bạc, kẻ làm tướng chôn thây nơi sa trường còn tốt hơn ta bị tù đày giữa bốn bức tường.
-Vợ con anh khoẻ chứ?
-Cùng là tướng cầm quân, ngươi là thống lĩnh ba quân Thiên Đức chẳng lẽ lại dùng đàn bà trẻ nhỏ uy h·iếp ta? Làm vậy có đáng mặt anh hùng?
-Ta chỉ quan tâm mà hỏi chứ nào biết vợ con anh ra sao. - Chương thản nhiên. - Ta đã thả ông Kính về, xây cất mộ cho ông Dũng. Còn Thuỷ Sư Đô đốc Cao Mộc Viễn ta chưa bắt được.
Cao Mộc Lân im lặng không nói. Chương rót nước mời trà, thủng thẳng:
-Mộng Dao tiểu thư đang làm việc cho Huyện trưởng huyện Thừa Thiên cũng không xa đây lắm. Mộng Dao tiểu thư có đề đạt nguyện vọng muốn được gặp Cao tướng quân. Chả hay Cao tướng quân có thuận lòng gặp hiền muội?
Cao Mộc Lân vẫn im lặng. Chương lại bồi thêm:
-Nguyễn Trung Ngạn là một chàng trai tốt, cậu ta sáng dạ, yêu thương Mộng Dao tiểu thư. Như ta được biết, vài tháng nữa bọn họ sẽ có con đầu lòng.
Bấy giờ Cao Mộc Lân mới hỏi:
-Ngươi đến chỉ để thông báo những điều vô thưởng vô phạt như vậy ư?
Chương bình thản đáp:
-Mộng Dao làm trong quân Thiên Đức, ta chính là chủ hôn của bọn họ. Cao Mộng Dao đã có lời với Huyện trưởng đại nhân nên ra mới đến. Cao tướng quân có gặp hiền muội hay không thì tuỳ, ba hôm nữa Cao tướng quân cùng một số quân sĩ sẽ nhận nhiệm vụ đào mương, đắp đê.
-Tại sao ngươi không g·iết ta luôn đi, giam ta làm gì?
Chương thở dài đứng dậy, cúi người xuống nói:
-Cao tướng quân muốn c·hết thì thiếu gì cách, sao ta phải ra tay làm gì? Vợ con Cao tướng quân hãy còn khắc khoải chờ mong từng ngày. Hiền muội cũng ngóng trông gặp mặt, gặp xong rồi c·hết cũng chả muộn.
Dứt lời, Chương lệnh cho quân giải Cao Mộc Lân trở về nơi giam giữ. Lân còn ngoái lại mấy lần cố nhìn dung mạo của kẻ xưng vương đất này.
Cao Mộc Lân là con của thuỷ tướng nhưng lại cầm bộ binh. La Đình Đệ rất tin dùng Cao Mộc Lân vì tính tình ngay thẳng, không ngại khó và cũng chẳng màng quan tước. Lân dùng kiếm rất tốt, cưỡi ngựa bắn cung cũng khá. Nhìn chung, Lân là một điển hình võ tướng, tương tự như Phạm Cự Lượng.
Lân có một điểm yếu, ấy là yêu chiều vợ con. Vợ Lân là thanh mai trúc mã, con một ông đồ. Lân vì cô gái đó mà trái ý cha, bởi vậy Cao Mộc Kỳ mới giữ chức lớn trong thuỷ quân là vậy.
Lân yêu vợ, thương em gái và chính vì vậy, Lân không thể t·ự s·át. Theo nghiệp binh sinh tử lẽ thường nhưng nay sa vào tay quân Thiên Đức là chuyện khác, lực bất tòng tâm, thương con nhớ vợ khiến Lân buồn khổ nhiều hơn là thất trận. Theo như Cao Mộng Dao nói, Lân không s·ợ c·hết nhưng t·ự s·át thì Lân sẽ không làm. Lân coi đó là hành động của kẻ hèn nhát.
Thông tin có đủ, Chương chỉ cần gieo vào lòng Cao Mộc Lân hy vọng có ngày trở về gặp vợ con. Duệ đã giảng giải rõ cho Dao biết, Vạn Thắng vương muốn dùng Cao Mộc Lân, muốn giúp Lân hãy lựa lời khuyên giải, tiếp thêm cho anh ta ý chí.
Mộng Dao tất nhiên đồng ý, tuy mới ở Thiên Đức một thời gian ngắn nhưng Vạn Thắng vương hoặc bất kỳ ai khác đều không có ý dò hỏi cô điều gì. Mộng Dao đã bị thuyết phục ngay từ lần đầu gặp Vạn Thắng vương, người đã cho cô cuộc sống bên cạnh người mà cô yêu thương. Nay Vạn Thắng vương lại sẵn lòng tin dùng Cao Mộc Lân, chẳng lý nào Mộng Dao lại chối từ cơ hội ấy.
Chẳng biết cuộc trùng phùng của Lân và Mộng Dao ra sao, chỉ biết rằng Lân muốn viết thư gửi về cho vợ con báo rằng đang khoẻ mạnh, hẹn sớm trở về. Chương sai sứ sang gặp La Đình Độ, đưa thư cho Độ đọc và xin được đưa tận tay vợ của Lân.
Lời lẽ trong thư ngắn gọn, chỉ là báo yên. Độ không làm khó, cho gọi vợ Lân đến gặp sứ. Vợ Lân nước mắt lưng chòng khi đọc những dòng chữ của chồng. La Định Độ cám cảnh nên lánh mặt, lợi dụng khoảng thời gian quý giá ấy, sứ nói nhỏ:
-Cao phu nhân có muốn đoàn tụ với Cao tướng quân hãy cầm thứ này, lựa chọn thời gian đến Hiến Doanh trình ra cho thống lĩnh nơi ấy là Yết Kiêu, nói nguyện vọng sẽ được đáp ứng. Cao tướng quân ngày đêm thương nhớ không buồn ăn uống, Cao tiểu thư Cao Mộng Dao phải ngày đêm an ủi. Cao tướng quân ngày đêm nhớ vợ thương con, Cao phu nhân cứ suy tính kỹ, không cần đến thì cứ bỏ đi.
Một thời gian ngắn sau đó, Cao phu nhân đánh tiếng lên chùa cầu an, dẫn theo hai con nhỏ tìm đường đến Hiến Doanh. Cô chìa Tinh hoa ngũ hành thiết ra và quả nhiên được dẫn đến gặp Yết Kiêu. Sau khi nghe đầu đuôi sự tình, Yết Kiêu liền cho thuyền hộ tống ba mẹ con về đến thành Luy Lâu. Cao Mộng Dao chờ ở bến, có Thiên Bình và Duệ cùng đón. Cao phu nhân được đưa đến tham kiến Vạn Thắng vương sau đó về ở chung nhà với Cao Mộng Dao và Nguyễn Trung Ngạn.
Thiên Bình đưa Cao phu nhân tới nơi Cao Mộc Lân đang cởi trần đào mương. Đứng từ xa nhìn chồng nước mắt rưng rưng nhưng không được gặp. Vạn Thắng vương có lệnh, phải để Lân hoàn thành chương trình học chính trị, trả bài đầy đủ mới được đoàn tụ.
Cao phu nhân viết một bức thư nhờ Duệ đưa tận tay, dối rằng sứ đưa đến. Lời lẽ trong thư thống thiết, và rằng Lân hoàn thành những gì cần phải hoàn thành nhất định Vạn Thắng vương sẽ cho đoàn tụ. Lân bán tín bán nghi nhưng cũng có thêm chút hi vọng để vượt qua những gian khó hàng ngày.
Quy định áp dụng với tù binh là chỉ huy của đối phương khi lao động rất dễ, nếu anh không chấp hành binh sĩ của anh sẽ bị phạt. Anh gương mẫu làm tốt binh sĩ sẽ được thưởng. Chả riêng gì Lân mà nhiều tù binh khác đều trông nhau mà làm, tự giá·m s·át, động viên lẫn nhau vì chấp hành tốt đến thời hạn hoặc trước thời hạn sẽ được tự do, được cấp tiền cho làm vốn kiếm kế sinh nhai.
Muốn trốn trong thời gian lao động cải tạo? Vậy đành phải chia buồn với những người ở lại. Chẳng ai dám trốn là vì vậy, sợ liên luỵ người khác. Hơn nữa, quân Thiên Đức cũng lao động như họ, khác chăng là tù binh phải học chữ, học thứ chính trị khó hiểu mỗi ngày rồi còn phải ngồi tập viết lại những ý kiến bằng chữ nào cũng được. Thú vị là, nếu trả lời đúng các câu hỏi đặt ra sẽ được 5 đồng, hoàn thành xong khoá học được thưởng 20 đồng.
Xưa nay nghe nói đi học mất tiền, phải nhà có của mới được học chữ mà ở Thiên Đức lại ngược đời như thế kể cũng lạ.
Có thể nói, tất cả tù binh Thiên Đức sau khi hoàn thành khoá cải tạo đều biết đọc, biết viết dù chậm hoặc chữ xấu hơn gà bới. Nhưng chừng ấy đủ để họ đọc những cuốn sách do Ty Giáo dục và Ty Thông tin ban hành.
Chương cho phép Lân gặp vợ con đúng như lời đã định. Vợ con Lân được chăm sóc tử tế, có nhà riêng ở làng Tam Vạn. Lân được đến thăm vợ con 3 lần trước khi ngỏ ý muốn trở thành một người Thiên Đức mới.
Lân cùng vợ con chuyển đến sinh sống ở làng Đường Vỹ. Vợ Lân dạy học, Lân vào Trung tâm Tân binh Vạn Xuân làm dưới quyền Trương Lôi. Thiên Bình, Duệ, Uyển Như hay Lam Khuê mỗi khi đến Đường Vỹ đều tạt qua thăm. Đó là cách mà Chương thu phục một tướng của đối phương trở thành tướng dưới quyền hòng chuẩn bị cho tương lai.
Nghiệp binh nào khác bàn cờ,
Sĩ tốt hết rồi tướng sa cơ.
Thịnh lúc vung gươm bình thiên hạ,
Suy đành chịu trói cuốc đất hoang.