Chương 244: Ngọn đèn trước gió
Bọn Phạm Cự Lượng kéo quân đi rồi, Lý An điểm lại binh mã một lượt, chỉ lấy 3000 quân hỗn hợp nhắm hướng phủ đệ của La Lệnh công, cách khoảng 15 dặm về hướng Nam.
Quân Thiên Đức tiến như chỗ không người, bách tính Tế Giang trông thấy bồng bế nhau chạy tứ tán. Những toán quân Tế Giang có ý chặn lối liền bị những khẩu thần công và hoả mai bắn cho vài loạt là chạy tứ tán.
Cao Mộc Lân vừa dẫn quân về đến phủ đệ, biết tin quân Thiên Đức đang kéo đến đánh phủ. Lân cùng với sau nha tướng trong phủ đệ, mỗi người dẫn theo 500 quân dưới quyền chỉ huy của Soái tướng La Đình Đệ đi chặn Lý An.
La Đình Đệ bày trận trên một gò lớn. Lý An kéo đến nơi khi trời nhập nhoạng. Bọn Dương Cát Lợi và Trần Thái Bộc đặt pháo hai bên tả hữu bắn cấp tập dăm loạt, Lý An đích thân đốc chiến, nhắm trực diện mà đánh vỗ mặt. Sau hai loạt hoả mai, quân La Đình Đệ lui. Lý An thét quân truy kích. La Đình Đệ lệnh Cao Mộc Lân dẫn quân chặn hậu, Lân chống không nổi, b·ị b·ắt sống cùng hơn ba trăm quân bản bộ.
Lý An cho áp giải bọn Cao Mộc Lân về hậu cứ, tiếp tục thẳng hướng phủ đệ của La Lệnh công mà đi mau. La Đình Đệ huy động hết gia nô trong phủ cùng đàn ông mấy làng xung quanh ra trấn, trước sau có đến năm nghìn người.
Lý An cho đặt pháo lên phía trước thành một cụm sẵn sàng khai hoả bất cứ lúc nào. Lý An trông thấy rất rõ phủ đệ của La Lệnh công rực sáng đèn đuốc, cách chừng hơn một dặm về mé Tây Nam.
Tỷ lệ một chọi hai không phải vấn đề, Lý An nắm chắc đến mười phần thắng nếu cho quân xông lên nhưng nhìn quân sĩ đối phương có đến non nửa là nông dân thực không đặng lòng khai hoả. Lý An mắng thầm:
-“Bấy lâu ta tưởng anh em nhà họ La uy dũng hơn người, nay đụng trận mới thấy hồ đồ quá đỗi. Thua không rút về phòng nơi quan trọng, nhìn tình hình này có lẽ kéo đi Hiến Doanh cả rồi, thật là đi tìm đường c·hết”.
Lý An gọi La Đình Đệ ra nói chuyện. Hai lão tướng đứng cách nhau hơn hai trượng, Lý An nói:
-Ông cùng đường đem cả bách tính ra chống ta? Thật túng quẫn quá hoá liều. Ta có thể dẹp sạch mà không khó khăn gì nhưng Vạn Thắng vương có lệnh, ta chỉ là nghi binh nên ta không muốn san bằng phủ đệ của cha con nhà ông.
La Đình Đệ nói cứng:
-Lý đại nhân, ông đã tự tin đến vậy cần gì nói chuyện phải quấy?
-Hai lệnh đệ tả hữu, một Thiết kỵ tướng quân, một Thuỷ Sư Đô đốc không có mặt, ông tự cầm quân. - Lý An thở dài. - Bọn họ đến Hiến Doanh tìm đường c·hết ông còn không biết ư? La Lệnh công trước đây uy chấn thiên hạ mà các ông xem ra không tiếp nối được cái danh tiếng ấy.
La Đình Đệ tự tin nói:
-Một Hiến Doanh nhỏ bé không thành quách, liệu kẻ mà ông gọi là Vương đó có chống nổi hơn vạn đại quân của ta không?
-Các ông t·ấn c·ông tối nay, chia hai mặt thuỷ bộ nếu ta đoán không lầm. Bao nhiêu? Nếu hai vạn may ra còn có thể, hai vạn tinh binh không thể ít hơn.
La Đình Đệ gạt đi:
-Không phải nói nhiều.
Lý An ôn tồn:
-Ta từng nắm trong tay ngót 2 vạn tinh binh rồi cuối cũng chịu khuất phục dưới một người trong tay chỉ có năm nghìn quân thuỷ bộ. Ông nghi ngờ ta cũng không lạ, có điều.. - Lý An lại thở dài. - Người ta bày binh bố trận chờ các ông đến, các ông đến khác nào nạp mạng. Thuỷ Sư Đô đốc Cao Mộc Viễn, Thiết kỵ tướng quân Bùi Quang Dũng, Tả - Hữu Tướng quân lệnh đệ của ông tuổi đã tứ tuần, hết thời rồi.
-Ông dẫn binh đến chỉ để nói những điều vô nghĩa vậy ư?
-Đem Lý Lệnh công và gia quyến giao nộp ta sẽ lui binh. Ông có nửa canh giờ để đem họ đến đây, sau nửa canh giờ ta sẽ đánh thẳng vào phủ đệ.
Đoạn Lý An chỉ về phía sau mà rằng:
-Ta chỉ có ba nghìn quân tinh nhuệ, sau nửa canh giờ nữa thêm chừng ấy. Tin hay không tuỳ ông. Lý An này vốn không có thù hằn gì, chỉ là vâng mệnh thi hành, cũng là để lại chút ân tình với La Lệnh công vì đã cho Lý Lệnh công tá túc trong những tháng qua.
La Đình Đệ mắng:
-Ông từng là Sứ tướng của Lý Lệnh công, Lý Lệnh công đối với ông một mực tin dùng. Nay ông cam tâm theo hầu một kẻ đáng tuổi con mình liệu có đáng không?
-Thực ra Vạn Thắng vương là tế tử của ta. - Lý An cười. - Phục vụ con cái cũng là điều những người già như ta nên làm, ấy là xét về tình. Còn về lòng trung? Lý Lệnh công là nội tộc của ta, trước khi đi đã giao lại ấn tín, ta quy thuận cũng không phải tráo trở với Lệnh công. La Soái tướng, ông đừng lôi thôi nữa, điều gì cần ta đã nói cả rồi.
Dứt lời, Lý An quay về bản trận đứng chờ. La Đình Đệ trở về phủ đệ nói lại tình hình với cha. La Lệnh công chẳng còn cách nào khác đành thuận ý giao người. Thân là võ tướng, tuổi ngoài lục tuần nhưng trong mình vẫn còn bầu máu nóng song La Lệnh công lực bất tòng tâm. Đối phương quá mạnh. Nếu kẻ dẫn quân không phải Lý An, e là đã đánh đến phủ mất rồi.
Lý Lệnh công cùng gia quyến hơn trăm người được đưa đến trước trận tiền. Theo sau còn có hơn năm trăm binh sĩ từng trốn chạy cùng Mậu Quốc Thìn xin về theo.
Lý An đến trước mặt Lý Lệnh công cúi chào theo phép rồi nói:
-Nơi này đất khách quê người, bá bá nên về lại Lý gia trang vui thú điền viên. Vạn Thắng vương vẫn giữ nguyên mọi thứ, an toàn của bá bá và già trẻ gái trai đều được đảm bảo.
-Ta bây giờ như ngọn đèn trước gió, tính mạng hơn trăm người Lý tộc đều nhờ vào anh cả.
-Xin bá bá yên lòng.
Lý Lệnh công cùng gia quyến theo quân sĩ Thiên Đức trở về. Lý An nói với La Đình Đệ:
-Bây giờ ông có thể hận ta, ông có quyền ấy. Song ta tin rằng chỉ ngày mai thôi, khi mặt trời ló dạng đằng Tây, ông sẽ không còn hận ta nữa. Người mà ông cho chỉ đáng tuổi con ông thực sự quá mạnh, cái may là người ấy có lòng nhân hậu. Muốn đánh bại người ấy không khó, ông cần có số binh mã gấp năm lần.
Lý An xoè bàn tay ra:
-Đúng đấy, gấp năm lần may ra mới có cơ hội ấy, ta không nói vống lên đâu. Quân dân Tế Giang có 20 vạn già trẻ cũng chỉ chống đỡ được một trận mà thôi.
Nói đoạn Lý An bái biệt. Đi xa hẳn một quãng rồi Hoàng Thái Công mới hỏi nhỏ:
-Tổng Tư lệnh, thực bọn La Đình Độ kéo cả sang Hiến Doanh rồi ư?
-Ta đoán vậy. - Lý An đáp. - Nhà họ La bây giờ cũng như ngọn đèn trước gió, phải xem sau này họ khôn khéo đến đâu. Lấy cứng đối cứng chỉ mau xuống hố mà thôi.
-Liệu Vạn Thắng vương có trách phạt chúng ta vì không đánh vào phủ đệ của La Lệnh công không, thưa ngài?
Lý An lắc đầu:
-Chúng ta không đủ quân, chó cùng dứt giậu thì ta cũng khó mà về. Vạn Thăng vương không tiên liệu được tất cả, ai mà ngờ anh em họ La nông cạn như vậy chứ. Ngày sau chắc chỉ cần đối phó với lão già họ Cao mà thôi.
Và Lý An đoán đúng!