Chương 24: “Ngô đã ra ngô, Ngô thực Mạc”
Duệ và Xuân đứng ngoài cổng làng Nhất Vạn chờ mãi đến quá nửa đêm, chính bản thân Duệ cũng không biết cô đang chờ đợi điều gì, lòng dạ bồn chồn không yên, cứ đi đi lại lại, chốc chốc lại hướng ánh mắt về hướng Tây trong khi Xuân đã mắc võng nằm ngủ từ nãy.
Hai mắt Duệ chợt sáng lên khi thấy thấp thoáng ánh đuốc ngày một hiện rõ trên cánh đồng rộng lớn, chỉ có một ngọn đuốc, vậy là có tin báo về. Duệ định quay lại đánh thức Xuân nhưng Xuân đã bật dậy khỏi võng từ khi nào khiến Duệ khẽ giật mình.
Một tráng niên thấp đậm buộc khăn đầu rìu cầm đuốc, Duệ hấp tấp chạy ra đón đường.
-Chị Duệ, Bình chuyển lời, đúng người chúng ta đang tìm. Anh ta tên đầy đủ là Mạc Thiên Chương, bà Cả Ngư nói đối anh ta tên là Ngô Văn Chương. Anh ta tá túc ở nhà bà cụ hơn nửa năm nay.
Duệ nghe xong mà run lẩy bẩy khiến Xuân phải áp sát đỡ cho cô khỏi ngã.
-Còn… còn gì nữa không?
-Anh ta cao hơn năm thước, ăn vận kỳ lạ, nhân thân không rõ ràng, là một Nho sinh, không giống như lần gặp chị trước đây. Đặc biệt, anh ta tặng cho Bình thần khí là một thanh sắt kiếm chém vào liền gãy đôi.
-Sao? Có chuyện đó hả?
Xuân vội sấn đến hỏi.
-Anh ta còn có một thứ kỳ lạ gọi là chó lửa, thứ đó sủa một tiếng sẽ lấy một mạng.
-Thật không? Có tận mắt thấy không?
Xuân túm lấy cổ áo cậu trai nhưng mau chóng nhận ra cậu ta chỉ là lính trạm.
-Trên đời không thể nào có thứ ấy được, có thể hắn là kẻ tà ma ngoại đạo, một kẻ có thuật phù thuỷ.
Xuân tạm kết luận, chủ yếu là tự trấn an bản thân. Duệ trấn tĩnh hơn đôi chút liền hỏi:
-Còn gì nữa không em?
-Tin này chuyển đi lúc anh Lượng vào nhà đó gặp người ấy kia, em được báo lại nguyên văn như vậy.
-Như thế sẽ còn thêm tin tức, em mau quay lại chỗ cũ chờ tin, có gì mới lập tức báo về, chị đợi ở nhà. Chuyển lời ngược lại cho Bình là không được manh động, không được rút quân, cần thêm chi viện lập tức báo ngay. Nhớ đừng làm mếch lòng anh ta.
-Vâng!
Cậu trai cầm đuốc chạy băng băng trên cánh đồng. Duệ hỏi Xuân:
-Chị làm sao mà bần thần vậy?
-Trên đời này chả lẽ có chó sủa ra lửa thật ư? Không thể nào đúng không em?
-Chuyện ấy để sau. Cái Bình được cho thần khí cứng hơn đao kiếm, gặp nó hỏi sẽ rõ hơn. Bây giờ có việc cần kíp phải làm ngay.
Dứt lời, Duệ chạy ào về nhà lớn giữa làng Nhất Vạn, Xuân bước thấp bước cao theo sau vì tâm hồn của cô bây giờ đang nghĩ đến hình dáng của con chó sủa ra lửa lấy mạng người. Xuân nhất thời vẫn chưa thể tin vào những gì tai vừa mới nghe được.
-Hổ! - Duệ í ới gọi Phạm Bạch Hổ đang ngồi ngoài thềm nhà. – Hổ ơi, Hổ!
Bạch Hổ vội chạy đến, nhìn dáng vẻ hớt hải của Duệ, cậu đoán là đã có tin tức từ Đường Vỹ thôn. Duệ nói như ra lệnh:
-Chị cần ngay hai người và ba ngựa tốt, tìm người nào từng đi với cha lần trước ấy, nhanh lên!
Bạch Hổ chạy ù đi, chả mấy chốc đã quay lại cùng hai người khác.
-Hai anh này từng đi cùng anh Di nên biết lối cha đi, ngựa đang chuẩn bị, sẽ có ngay chị ạ. Ơ mà chị Xuân làm sao thế kia?
Duệ ngoái lại thấy Xuân ngồi thẫn thờ như kẻ mất hồn ngay bên thềm nhà, cạnh đó là ngọn đèn cháy bập bùng. Duệ đoán chị đã bị hớp hồn bởi món thần khí nên mặc kệ.
-Hai anh nghe rõ lời em, bây giờ lập tức phi ngựa đi trong đêm tìm Tả Đô đốc, chuyển lời trực tiếp, không truyền qua người khác, đây là mật báo liên quan đến vận mệnh của Thiên Gia Bảo Hựu quân.
-Được! - Cả hai tráng niên cùng gật đầu.
-Báo với cha “ngô đã ra ngô, ngô thực mạc, nam nhân nhị thập niên, kỳ nhân dị tướng, mình cao hơn năm thước, thần khí trấn thiên hạ, sao mọc mé Tây ứng thôn Đường Vỹ”. Hai anh nhắc lại giúp em, không được thiếu chữ nào.
Hai tráng niên đọc lại một lượt, Duệ dặn thêm:
-Hai anh nói với Tả Đô đốc là anh Diệu đã dẫn quân đi vào giờ đầu giờ Hợi.
Ba con ngựa được dắt đến cùng mấy nắm cơm và nước, hai tráng niên chào tạm biệt rồi nhảy phốc lên ngựa, đốt một cây đuốc thúc ngựa phi ra hướng cổng làng.
-Đúng người chúng ta tìm bấy lâu hả chị Duệ? - Bạch Hổ bây giờ mới hỏi.
-Ừ! Đúng như lời sấm truyền, anh ta họ Mạc nhưng người khác lại nói họ Ngô.
-Có khi nào anh ta nói dối không?
-Cũng có thể nhưng anh ta đã tặng cho cái Bình món thần khí gì đó mà đao kiếm chặt đều gãy đôi, bởi vậy chị Xuân mới như thế kia.
Duệ nói lại cho Hổ nghe những gì vừa được báo về, sau đó Hổ ra đầu làng ngồi ngóng tin tức. Xuân vào nhà nằm nhưng cứ chốc chốc lại hỏi Duệ liệu có phải con chó ấy làm bằng sắt không? Nếu làm bằng sắt sao có thể cử động? Sao có thể sủa… Duệ không thể nào trả lời được nên đành mặc kệ.
Duệ thắp thêm hương trên ban thờ tiên vương,’quỳ xuống lâm râm khấn vái một hồi lâu, cô ra ngoài cửa ngồi ngóng trông. Cuối giờ Tý, đầu giờ Sửu, Duệ nhận thêm tin Lượng sau khi gặp Chương đã cho quân vây kín nhà kèm theo nhận định đó là “một kẻ thâm sâu khó lường, là thầy của con gái bà cụ chủ nhà”.
Đến cuối giờ Sửu, Duệ thấy đuốc sáng rực một góc nên chạy ra đón nhưng chỉ có Ngũ Lão dẫn hơn nửa binh mã về. Duệ sợ thót tim nhưng Ngũ Lão bảo đây là lệnh của Diệu, Diệu không muốn làm mếch lòng Chương.
Duệ thức trắng gần cả đêm, mãi đến tảng sáng mới nằm ngủ gục trên bàn mà không thể lý giải được vì sao Diệu lại cho quân rút về.
Nói về hai tráng niên, sau khi ra khỏi cổng làng thì nhắm hướng Đông thúc ngựa chạy thẳng chừng hơn chục dặm thì ngoặt về mé Nam tắt đuốc phi ngựa, tránh làng mạc, cũng may trời sáng trăng nên không gặp nhiều khó khăn. Họ đến vùng Siêu Loại vào đầu canh Ba, dắt ngựa luồn lách tìm được nơi trú tạm của Tả Đô đốc nằm khuất sau những gò đống cỏ mọc cao hơn đầu người.
Tả Đô đốc, Triệu Quang Phục, Đoàn Thượng và Bỉnh Di vào làng từ tối vẫn chưa về, ngoài cánh đồng chỉ còn binh mã. Hai người bỏ lại ngựa, một người khác mau chóng dẫn họ đi gặp Tả Đô đốc.
Tả Đô đốc và những người đi cùng áo mũ chỉnh tề đứng chờ trước cổng lớn của một trang viên từ giờ Hợi vì muốn thể hiện thành ý với gia chủ nhưng gia nhân đã ra đuổi mấy lần, báo gia chủ không tiếp.
-Tả Đô đốc, có mật báo từ nhà.
-Từ ai, có chuyện gì?
-Dạ bẩm con không biết.
-Ai truyền tin?
-Người nhà mình cha ạ, chắc có tin hệ trọng, hẳn là cái Duệ.
Bỉnh Di lên tiếng vì anh nhận ra bạn của mình. Hai tráng niên đến gần để Phạm Tu nhận mặt.
-Là bọn con cha ạ! - Một trong hai người thì thào.
-Có tin gì mau nói.
-Em Duệ dặn tin này chỉ báo riêng cho cha để cha dự liệu.
-Đây toàn những người vào sinh ra tử cùng nhau, cái Duệ nó cẩn thận cũng tốt nhưng thừa, các con cứ nói đi.
-Em Duệ nhắn “ngô đã ra ngô, ngô thực mạc, nam nhân nhị thập niên, kỳ nhân dị tướng, mình cao hơn năm thước, thần khí trấn thiên hạ, sao mọc mé Tây ứng thôn Đường Vỹ”.
Mọi người nghe thì chưa hiểu, Phạm Tu chưa hiểu vế đầu nhưng câu cuối “sao mọc mé Tây ứng thôn Đường Vỹ” khiến ông giật mình bởi ông đã dặn Duệ chú ý tinh tượng mé Tây trước khi ông đi.
-Còn gì nữa không?
-Dạ thưa cha, anh Diệu, thằng Lượng, thằng Dũng, thằng Lão và em Bình dẫn hơn hai trăm anh em rời làng vào giờ Hợi nhưng bọn con không biết là đi đâu.
-Sao? Có phải quân Vũ Ninh vương lợi dụng đêm tối tràn qua? - Triệu Quang Phục hỏi.
-Thưa chú không phải, lúc chập tối chẳng có động tĩnh gì. Con nghe bảo, Duệ phát hiện ra chuyện gì đó liền điều binh rất gấp, trang bị nhẹ nhưng có bao nhiêu ngựa mang đi gần hết.
-Không phải đánh nhau! - Phạm Tu nói. – Chúng ta không cần ở đây nữa, mau về thôi.
-Tả Đô đốc, có chuyện gì vậy? - Đến lượt Đoàn Thượng thắc mắc.
-Cái Duệ tìm được người mà chúng ta chờ đợi bấy lâu rồi, về thôi.
Đoạn Phạm Tu chỉ thẳng lên bảng bằng gỗ có mấy chữ Hán trên cổng nghiêm giọng:
-Sĩ khả sát bất khả nhục! Từ dày về sau ta không bao giờ đặt chân đến đây nữa, nếu trở lại ta sẽ gỡ bảng hiệu này. Một kẻ sĩ, dù không nhận lời mời cũng không nên doạ thả chó đuổi ta. Hừ!
Dứt lời Phạm Tu phẩy tay áo phăm phăm bước đi khiến những người còn lại lật đật chạy theo, ra khỏi làng, Phạm Tu đi nhanh như chạy, dáng vẻ vô cùng khẩn trương.
-Bỉnh Di, con cho anh em thu trại trở về làng, ta và các chú đi trước.
-Thưa cha…
-Con dẫn anh em về làng nhanh nhất có thể, bây giờ ta sẽ theo lối tắt đến thôn Đường Vỹ, chọn ra mười anh em thông thuộc đường dẫn lối cho cha.
Bỉnh Di lập tức thi hành, bấy giờ Quang Phục mới lên tiếng hỏi rõ, Phạm Tu giảng giải:
-Tráng niên họ Mạc hai mươi tuổi nhưng bị nhầm thành họ Ngô vì lẽ nào đó, hiện đang ở thôn Đường Vỹ.
-Liệu có đúng không, Tả Đô đốc?
-Ông cũng biết con Duệ nó hành sự không hấp tấp, nó đã phải dùng mật ngữ để phòng bất trắc hai đứa này gặp chuyện. Mấy tháng vừa rồi ta quan sát tinh tượng vì dạo trước Khuông Vạn Thái sư Ngô Chân Lưu đã bóng gió rằng mé Tây có sao sáng. Nay ứng rồi nên cái Duệ mới bảo là ngô đã ra ngô nhưng ngô thực ra lại là mạc chính là ý đó.
-Vậy cái gì mà thần khí trấn thiên hạ? Kỳ nhân dị tướng?
-Điều này thì ta quả thật là chưa rõ, phải đến đó ngay. Có khi ông không biết chứ ở làng mình, con Bình và con Xuân chọn chồng phải cao ít nhất năm thước. Con Duệ nhắn thêm câu đó, con Bình lại đi nên có ý nhắc ta rằng… - Phạm Tu thở dài. - Sợ con Bình làm loạn.
Tất cả cùng phá lên cười, có thể nói lúc này tinh thần của họ rất tốt.
Bỉnh Di chọn đủ mười anh em, họ mau chóng dẫn đường cho Phạm Tu theo lối tắt. Bỉnh Di được hai tráng niên nói lại toàn bộ những gì vừa nghe được, anh chàng vui ra mặt, cả hội mau chóng nhổ trại rút ngay trong đêm, về đến làng lúc trời đã sáng rõ.