Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 22: Nhất kiến chung tình?




Chương 22: Nhất kiến chung tình?

Chương cài then cửa khẽ thở dài ngồi phịch xuống ghế vò đầu bứt tai, bà Cả Ngư lại gần hỏi:

-Bây giờ tính sao hả cháu?

Chương thở mạnh liền mấy cái rồi hít một hơi thật sâu, ngước nhìn bà cụ cố nặn ra một nụ cười, cậu đáp:

-Cả con dở người ấy thì có sáu đứa, nếu muốn cháu có thể tiễn hết lên trời nhưng… - Chương lại thở dài. – Con bé ấy chính là đứa cứu cháu dạo trước mà cháu kể cho bà.

Tiếng của Bình vẫn nheo nhéo ngoài cổng không buông tha, Chương tự hỏi không hiểu con bé dáng người mảnh khảnh, cao chừng mét sáu đó lấy đâu ra sức lực mà giọng lảnh lót đến vậy. Chương đứng dậy, đi đi lại lại, bà Cả Ngư lo lắng:

-Chốc nữa đám quân kéo đến, có khi chúng nó đốt hoặc kéo sập ngôi nhà này mất. Nếu cháu không chịu theo họ, mau trốn đi. Ta mở cửa ra nói dăm ba câu, cháu đạp cửa sổ ra sau vườn nhắm hướng núi mà chạy.

Lời của bà Cả Ngư làm Chương trấn tĩnh lại, một bà cụ gần sáu mươi, xô nhẹ là ngã, tay chân hãy còn run lập cập mà chẳng lo an nguy của bản thân lại tính kế cho Chương trốn. Thú thật là lúc này Chương hơi rối. Vừa rồi ở ngoài sân là nói cứng, chủ yếu là thấy đám ấy có ít người, trong tay lại có chó lửa nên không sợ. Bây giờ Bình bảo đám quân gì đó đang kéo đến, không sợ không được, súng làm sao đủ đạn mà thoát thân. Thứ nữa, bản thân Chương hiểu, cậu chưa đủ dũng khí để bóp cò. Vạn Xuân này b·ạo l·oạn, con người ta có thể sống nay thác mai nhưng cậu không thể nghĩ theo hướng đó được. Một lần kéo cò là một mạng, nhưng… bây giờ phải làm sao?

Chương đặt tay lên vai bà Cả Ngư trấn an:

-Bà đừng lo, cháu đã nghĩ thông rồi.

-Cháu định theo bọn nó ư?

Chương lắc đầu:

-Cháu chưa biết nhưng đám này đến không phải để bắt cháu.

-Thật không? Vậy… đêm hôm chúng nó tìm tới làm gì?

-Từ đầu chí cuối cô gái kia nhắc lại mấy lần, cô ta muốn vào nhà nhưng bà nghĩ đi. Cổng nhà mình gọi là cổng chứ đám thanh niên đó đạp mạnh là bung, cả cái cửa nhà này nữa, sao chịu nổi. Điều này có nghĩa là họ muốn vào phải được mời, đằng sau hẳn có chuyện gì đó. Có khi nào cái bà tặng bộ ấm chén này bảo họ đến không? Bà ấy là vợ của Tả Đô đốc gì đó như bà nói ấy.

-Ta… ta không biết nữa.

-Thôi được, dù gì bọn họ cũng chưa vào, đám kéo đến chắc cũng không dám vào, hẳn chúng có lệnh của người khác là không được tự tiện, chỉ có thể như vậy bà ạ.

-Nhưng bây giờ cháu tính làm sao?

-Chẳng việc gì phải chạy, khách đến nhà không trà thì bánh. Nhà mình bánh không có nhưng trà thì hãy còn ấm.

-Vậy… vậy để ta ra mời.

Chương ngăn bà cụ lại:



-Không vội bà ạ, để con ranh ấy nó gào khản cổ đi, xem nó gào được đến bao giờ. Con gái con lứa mà như hổ vồ như thế là cháu không ưa tí nào, chí ít phải thuỳ mị nết na như cái Nguyệt nhà mình mới phải chứ.

Bà Cả Ngư đồng tình, trong giờ phút này cả hai đã quên béng chuyện Chương nhận đủ một cái chày giã cua vào đầu.

-Bà cứ ngồi đây.

-Cháu định đi đâu?

-Khách đến nhà cũng phải ăn vận chỉnh tề chứ bà. Con ranh ấy nó luôn miệng gọi cháu là ông chú. – Chương tặc lưỡi. – Cũng là do cháu chả để tâm đến đầu tóc nên… cũng chẳng trách nó được.

-Phải đấy, phải đấy.

Bà cụ ngồi xuống ghế tre nhưng cứ nhấp nhổm, mắt đăm đăm nhìn hai cánh cửa nhà còn Chương thì đã hoàn toàn bình tĩnh. Đúng là phải bình tĩnh mới giải quyết được việc chứ cuống lên chả đâu vào đâu. Mà Chương cũng xác định tư tưởng, nếu không về được thì lành làm gáo vỡ làm muôi, miễn sao đám này không đụng đến bà cụ là được.

-“Người ta nuôi ăn mình, che chở mình, đến lúc nguy khốn không được kéo người ta theo.”

Chương bước vào căn buồng tối nghĩ xem mình nên mặc gì, đến tử tù cũng được ăn ngon mặc đẹp để tạm biệt thế giới cơ mà. Hơn nửa năm qua Chương không động đến chỗ quần áo đem theo ngoài mấy cái quần tam giác. Ngay cả bộ quân phục K20 với đôi giày lấy về từ dạo trước cũng chưa sờ đến.

-“Thôi thì đóng luôn bộ K20 cho máu, đời mình chưa mặc bộ ấy bao giờ cả.”

Chương mau chóng thay quần áo và xỏ giày bước ra, bà Cả Ngư nhìn thấy Chương trong bộ dạng này cũng tròn mắt nói không lên lời.

-Lạ không bà?

-Nhìn… lạ… lạ… lạ lắm.

Chương khụt khịt rồi cười:

-Chiến y đấy bà ạ, địch quân nhìn thấy chiến y sẽ không đánh mà lui, cũng là bất đắc dĩ lắm cháu mới phải trưng ra.

Bà Cả Ngư đến bên cạnh sờ thử ống tay áo rồi khen lấy khen để khiến Chương phát ngượng. Chương lấy cốc nước trà đổ ra tay, xoa lên miệng vài lần, cậu phải cạo râu. Nghĩ cho cùng chẳng có con gái thì không cần quan tâm vẻ bề ngoài nhưng con ranh ngoài cổng cứ một câu ông chú, hai câu đồ mặt già khiến Chương phát bực. Cạo râu xong thì Chương cúi đầu tự cắt tóc bằng cái kéo thủ công con con.

-Bà thấy thế nào?

-Đúng là con ông Bụt rồi, nom khác hẳn đấy cháu ạ.

Chương lại phì cười nhớ đến Nguyệt, cái con bé ấy tặng tương một chày giã cua nhưng cũng phong cho Chương một cái danh khá kêu, ở xứ lạc hậu lại có ích không chừng. Ngắm nghía lại một lượt, Chương tự đánh giá bản thân cũng không đến nỗi nào khi rửa mặt bằng nước trà.

-Bên ngoài chúng nó kéo đến đông lắm rồi cháu ạ, đuốc nhiều lắm.



Chương dỏng tai nghe, không còn thấy tiếng oanh vàng của Bình nữa rồi.

-“Chắc rát họng rồi chứ gì? Để xem mày lu loa được bao lâu, thứ con gái mất nết.”

Bên ngoài chợt yên ắng đến lạ, sau đó rõ là tiếng anh chàng Lượng gọi bu ơi luôn miệng khiến bà Cả Ngư cũng sốt ruột. Chương ngồi xuống ghế, đặt khẩu chó lửa lên mặt bàn tre cùng với gậy ba khúc rồi nói với bà Cả Ngư:

-Cháu nhờ bà ra ngoài bảo cái cô Bình vào đây uống nước, cô ta đứng chửi cháu từ nãy đến giờ sợ mất sức, sắp c·hết khát thì khổ.

-Chỉ bảo nó vào thôi à?

-Nãy cô ta một hai muốn vào thì mình mời vào, ai đến trước thì tiếp trước bà ạ. Nếu bọn họ bắt cháu đi cũng không sao, họ sẽ không đụng đến bà đâu, nếu kẻ nào dám thì nãy cháu đã nói rồi, cháu sẽ diệt đúng tám đứa.

Bà Cả Ngư đứng bần thần, hẳn bà cụ lo sợ Chương sẽ một đi không quay lại nhưng tiếng của Lượng cứ réo liên hồi khiến bà miễn cưỡng hé cửa bước ra sân.

-Bu ơi, bu ơi! Con Lượng đây mà! Bu đừng sợ, bọn con đêm hôm đến có tí việc chứ không có ý gì, không làm gì hại bu đâu bu ạ.

-Vâng, vâng! Đội ơn anh.

-Bu đừng nói thế. Bu ơi, bu cho phép con vào gặp cái anh trong nhà một tí được không? À… anh… anh Chương ấy bu.

-Cậu Chương bảo ai đến trước thì tiếp trước, cậu ấy muốn mời cô Bình vào đàm đạo.

-Hả? Còn con thì sao hả bu? Cậu Chương ơi cậu Chương! Ta là Lượng đến từ làng Vạn. Ta có thể vào gặp cậu được không? Ta không đem theo v·ũ k·hí, cậu Chương ơi.

-Nhà này chật, bàn ghế không nhiều. - Tiếng Chương từ trong nhà vọng ra. – Các người đêm hôm đến cổng nhà người ta rống lên như bò kêu, chửi ba đời tám kiếp nhà người ta còn chưa thoả à? Ta mời cái cô Bình vì cô ấy chửi ta nãy giờ chắc khát nước rồi. Cô ta xong thì đến lượt anh.

Lượng nghe xong thì ngây người quay sang hạ giọng hỏi Bình:

-Cái thằng ấy nói phải không? Em chửi nó hả?

-Không, không có! Không có! – Bình xua tay. - Thứ đàn ông nói điêu, em chửi bao giờ mà chửi, không hề, em nói thật. Mà thôi, anh ta mời em vào uống nước, để em. Anh xê ra.

Bình gạt Lượng sang một bên tự mở cổng, Lượng nắm cổ tay em gái giật lại, nghiêm giọng:

-Hãy nhớ lời cha dặn, nếu đúng đây là người chúng ta tìm mà làm hắn mất mặt, mất lòng thì anh không bênh em nổi đâu.

Bình đáp “Em biết rồi” giật tay ra bước vào trong, Lượng ngó nghiêng cố xem dung mạo của kẻ ở trong nhà. Bình vừa vào thì mấy ông bạn chí cốt rỉ tai Lượng mách rằng chính họ phải chịu trân hơn một khắc vì Bình bắc loa cho cả làng này hay chuyện xấu mặt của gã ở trong nhà. Lượng nghe mà tim đập chân run, thầm cầu mong không có chuyện gì chứ hỏng đại sự thì biết ăn nói với cha ra làm sao. Chả lẽ cơ đồ phục lại nhà Lý lại do chính người nhà Lý bỏ đi ư?

Bình đến trước bà Cả Ngư, cúi đầu chào rồi hỏi nhỏ:



-Anh ta tên họ là gì hả bà?

-Nó… nó… à… Ngô Văn Chương… Đúng, ta… ta hay gọi là Cả Chương. Nó là cháu của ông nhà ta.

-Cháu cáo lỗi với bà vì nãy giờ khiến bà phải nghe những lời không hay, việc này xong, cháu nhất định đến tạ lỗi.

-Ta… ừ… ừ.

Bước ngang qua bà Cả Ngư, Thiên Bình điều chỉnh lại tâm trạng, nghĩ xem gặp ông chú nên nói gì, bắt đầu ra sao.

-“Chí ít công sức hò la của mình cũng có ích, hắn ta mời mình vào đầu tiên ắt là sợ mình. Mình là ân nhân của hắn, phải bám vào cái mấu ấy, mình không nhún được. Cứ cho hắn là người bác tìm thì cũng phải xem tài nghệ đến đâu chứ. Chả thể rước về một kẻ ăn bám”.

Bình đẩy nhẹ cánh cửa tre rồi lách người bước vào, cô đã chuẩn bị sẵn nét mặt cao cao tại thượng vì được mời vào mà.

Thiên Bình đơ người như một pho tượng gỗ trong giây lát. Trước mắt cô là chàng trai ngồi bên bàn uống nước chờ sẵn, Bình đảo mắt một lượt không thấy ông chú đâu, chả lẽ lại trốn trong buồng, thế đây là ai?

-Cô bêu xấu ta mệt rồi, ta mời cô vào uống nước xem như đáp ứng mong muốn của cô, ngày sau ta không còn nợ cô nữa, được chứ?

Chương quay ra nhìn thẳng vào mắt Bình khiến cô nàng ngây người thêm lần nữa. Bốn mắt nhìn nhau trong vài giây đến khi Chương rót nước mời khách.

-Trà này ta hái trong núi, cô uống thử sau đó có gì cần thì nói mau để bà cụ còn đi ngủ, người già thức khuya không tốt.

Nhưng bây giờ Bình nào có nghe thấy gì nữa, khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Chương đã khiến cô khẽ rùng mình, hơi thở chợt nhanh hơn, đôi bàn tay như thừa thãi.

-“Đây là ông chú ư? Từ cách ăn vận, ánh mắt đều khác. Chẳng lẽ mình đã lầm thật ư? Anh ta mới… mới hai mươi tuổi, phải rồi, mới hai mươi thôi.”

-Cô không định ngồi à? Có gan bêu rếu người khác thì còn sợ gì nữa mà không ngồi?

-Tại… tại sao ông… à… anh lại… lại có dung mạo và… và bộ dáng này? – Bình ấp úng.

-Trước nay ta vẫn vậy, chỉ là ta muốn thử cô, không ngờ cô coi khinh ta đến vậy. Đúng là bọn trẻ ranh, chỉ thích mấy hotboy quần là áo lượt, coi thường người nghèo.

-Vậy… vậy là lần trước ông… à… anh… anh cải trang ư?

-Cô có thể xem là vậy.

Chương thản nhiên đáp rồi ngoái đầu nhìn Bình, chau mày nghĩ:

-“Con này nó bị làm sao vậy? Đa nhân cách à? Ban nãy hùng hổ mà sao giờ lại đứng bẽn lẽn như gái mới về nhà chồng thế kia? Hư… hồ ly, định dùng trò bánh bèo chứ gì? Đừng hòng. Cô so với em gái tôi hay còn chưa bằng phân nửa.”

Nghĩ vậy nhưng Chương hất hàm về phía cái ghế đối diện nói:

-Ngồi đi! Cô đứng ở đấy thì trời sẽ sáng mất.

Bình lại ghế ngồi xuống nhưng rõ ràng là lóng ngóng, cử chỉ không được tự nhiên. Chả hiểu sao cô không dám nhìn trực diện vào mắt của Chương, là cảm giác tội lỗi chăng?