Chương 219: Tấn phong Hoàng hậu
Hàn Thuyên và Lê Đăng Trình mở hòm đưa ấn vàng đưa cho Chương để đóng vào tờ chiếu. Vạn Thắng vương đứng lên, Phạm Bạch Hổ phát 9 tiếng súng lệnh.
Hàn Thuyên quay mặt về hướng Tây xướng to:
-Có chiếu vương ban!
Bách tính một lần nữa quỳ xuống, riêng có binh sĩ Thiên Đức phải nghiêm trang như tượng.
Sau khi ca ngợi công đức, sự nghiệp, chiến công của Vạn Thắng vương, việc chuẩn bị đại lễ Đăng Quang, mục đích và ý nghĩa nhận ngôi vương, nguyện vọng của bách tính Thiên Đức, bản tuyên chiếu công bố 8 điều ân thưởng:
1. Ban thưởng cho sỹ quan, hạ sĩ quan, nhân sĩ trong phủ Thiên Đức.
2. Thăng quân hàm, chức vụ trong quân của tướng sĩ lên một bậc.
3. Miễn thu thuế tiền thóc năm Thiên Đức 30.
4. Miễn các thuế lệ tiền thóc, sản vật trước đây còn thiếu và số thóc công vay mượn.
5. Gia thưởng tiền lương cho các binh sĩ, công nhân đang làm việc trong các trại, ty, xí nghiệp.
6. Miễn giảm các mức phạt cho hàng binh, tù binh, phạm nhân còn đang bị quản chế.
7. Tha bổng cho phạm nhân bị tội quân.
8. Miễn giảm cho kẻ trốn tránh, tự ra đầu thú.
Hàn Thuyên đọc xong, tờ chiếu được treo vào sợi dây tơ từ từ thả xuống dưới, nhân viên Ty Thông tin đón nhận tờ chiếu đặt đem treo trước cửa thành Luy Lâu. Tờ chiếu được sao lại, gửi đến 4 huyện trong phủ và các xã, thôn.
Tiếp theo, Hàn Thuyên và Lê Đăng Trình cho kéo thêm cờ mao tuyết rồi đem kim sách là 5 tấm gỗ mỏng hình chữ nhật khắc chữ vàng song ngữ. Hàn Thuyên và Lê Đăng Trình tuyên đọc tấn phong:
Suy tôn phụ mẫu thân sinh của Vạn Thắng vương, Mạc lão là Quốc phụ, Mạc lão phu nhân và bà Trần Thị Bê, tức Cả Ngư, là Quốc mẫu.
Phạm Thiên Bình, Chính thất phu nhân làm Đại Thắng Hoàng hậu.
Nhị phu nhân Nguyễn Diệu Huyền, hiện giữ chức Huyện trưởng huyện Thừa Thiên làm Thần phi.
Tam phu nhân Lâm thị, làm Ái phi.
Tấn phong Trịnh Lam Khuê phu nhân làm Quý phi.
Thiên Bình, Duệ và Trịnh Lam Khuê vận y phục lụa là, đẹp như tiên sa lần lượt lên kỳ đài cho bách tính thấy dung nhan. Thiên Bình đứng bên tả, Duệ và Lam Khuê đứng bên hữu của Chương, Lâm Uyển Như không lộ diện.
Vạn Thắng vương lần lượt trao kim sách và ấn tín cho từng cô vợ trước bàn dân thiên hạ.
Lễ nghi rườm rà là điều khiến Chương ái ngại, bởi vậy cậu tận dụng vị trí Vạn Thắng vương cho sửa nhiều nhất có thể, đầu tiên chính là cách xưng hô, chào hỏi. Chiếu chỉ tiếp theo mà Vạn Thắng vương cho tuyên đọc chính là bỏ lệ cũ trước đây, bách tính khi gặp Vạn Thắng vương, Hoàng hậu, phi tần hay gia quyến đều không phải gối quỳ hành lễ.
Vạn Thắng vương giao Ty Thông tin phối hợp với Ban Khánh tiết định ra lệ mới về việc chào hỏi khi yết kiến, quân nhân Thiên Đức vẫn sẽ chào theo lệ trong quân.
Chiếu chỉ tiếp theo Vạn Thắng vương cho tuyên đọc chính là bố cáo thiên hạ, từ nay không dùng chiếu chỉ khi cần ban hành mệnh lệnh, chỉ thị mà sẽ dùng “Sắc lệnh” hoặc “Quyết định” kèm theo số hiệu. Sau này, Điều 1 Hiến pháp Thiên Đức bản đầu tiên có ghi: “Vạn Thắng vương ban hành Sắc lệnh, Quyết định để thực hiện quyền hạn."
Tính ra Chương lên ngôi Vạn Thắng vương ban xuống 3 chiếu chỉ mà thôi.
Vạn Thắng vương lên ngôi trong ánh bình minh ló rạng đằng Tây, báo hiệu ngày mới của năm mới của một vị vương hoàn toàn mới trên vùng đất Siêu Loại cũ. Bách tính Thiên Đức truyền tai với nhau sự lạ khi Vạn Thắng vương lên ngôi, và rằng đất Siêu Loại cũ sẽ cường thịnh vì trời đất ủng hộ.
Thuận thế theo sắp đặt của Phạm Tu, Chương thấy rằng trước đây khi các sứ quân xưng vương, xưng công đều không có ai chịu nhận ai. Giờ Chương chính thức xưng vương, tránh để kẻ khác bảo rằng tự xưng, cần phải có ai đó công nhận. Bởi vậy Chương thảo thư mời Sơn Tây vương tham tự lễ Đăng Quang chính thức của Chương, và rằng Chương thực mong nhận lời chúc mừng.
Nguyễn Chính Nghĩa và Bố Giáp được cử thay mặt, kèm thư mừng của Sơn Tây vương. Sơn Tây vương nghĩ Vạn Thắng vương vốn là Vạn Thắng vương rồi, làm lễ cũng chỉ là cho bàn dân thiên hạ trông, bởi vậy trong thư toàn lời hay ý đẹp. Thêm nữa, Sơn Tây vương cũng muốn Chương mau giao công thức làm đường nâu.
Nguyễn Chính Nghĩa và Bố Giáp thấy lễ Đăng Quang thực không quá linh đình, nếu không nói là có phần chưa tương xứng với một vị vương cai trị hàng chục vạn dân. Trước sau cả hai đều chú ý đến thứ v·ũ k·hí mà binh sĩ Thiên Đức cầm trong tay được quấn vải cẩn thận. Chính Nghĩa và Bố Giáp nghe người của Ty Thông tin bảo rằng đó là súng hoả mai bắn xa trăm dặm, bách phát bách trúng.
Nguyễn Hồng Giang cũng nói với Bố Giáp rằng v·ũ k·hí của quân Thiên Đức uy lực vô cùng mạnh, một có thể địch trăm, bảo quản vô cùng nghiêm ngặt. Hồng Giang đã ở Thiên Đức 2 năm nhưng cũng chưa tận mắt thấy cách thức hoạt động ra sao. Trần Nhật Tôn dù đang say mê Nguyễn Hồng Giang song cũng chưa từng đề cập đến thứ v·ũ k·hí ấy.
-Anh Tôn từng bảo con rằng, nếu để Vạn Thắng vương ngờ việc con có mặt ở đây thì hậu hoạ khôn lường lắm. Con nay đã là nghĩa muội của Vạn Thắng vương, thân phận này thật không tầm thường, phải biết giữ lấy. Anh Tôn cũng từng bảo con rằng Vạn Thắng vương tuy rộng lượng khoan dung, dễ tin người, thương kẻ cô thế, làm sai thì sửa cho đúng nhưng đối với phản nghịch, gian tế là trị rất nặng. Cha có thương con thì đừng có hỏi thứ ấy.
-Ta chỉ là tò mò mà thôi. Con nay cũng đến tuổi cập kê, liệu có muốn thành thân với Trần Nhật Tôn hay không?
-Anh Tôn mới được bổ nhiệm giữ chức Trưởng phòng Tình báo trực thuộc Văn phòng gì đó, vị trí rất quan trọng và phải là người tin cẩn. Anh ấy muốn lấy ai phải trình giấy lên chị Thiên Bình, chị Thiên Bình đồng ý mới chuyển sang Vạn Thắng vương quyết định.
-Ta sẽ xin với Vạn Thắng vương trước. Gả con cho thân tín của Vạn Thắng vương, ta yên tâm.
Bố Giáp gặp Chương, bày tỏ ý nguyện. Chương bảo rằng những người trẻ yêu thương nhau là tự nguyện, muốn thành thân cứ làm đơn.
-Ngài là Hữu Tướng quân của Sơn Tây vương hẳn không lạ gì, ta thuận ý nhưng dặn trước luôn. Nếu ngài có ý dùng con gái là gian tế thì nên bỏ ý định ấy hoặc đưa Hồng Giang về ngay. Hồng Giang là nghĩa muội của ta, nếu có ngày lộ là gian tế thì ta không còn mặt mũi nào, và ta cũng không nương tay được.
-Tạ ơn Vạn Thắng vương đã nói lời thật lòng, Bố Giáp này thực hiểu. Có đôi khi Bố Giáp tò mò hỏi con những việc chung chung chứ không có ý dò la quân tình.
-Ta rất quý mến ông nên mới nói vậy, lời thẳng thật có đôi khi khó nghe nhưng nếu thông tỏ thì mối thâm giao mới bền chặt. Nếu ông muốn, tháng Giêng là tháng Uyên Ương, cưới được là tốt, ta sẽ làm chủ hôn cho. Trần Nhật Tôn từng cứu ta, theo ta từ ngày còn chăn trâu nên ta coi cật ruột.
-Nếu được Vạn Thắng vương làm chủ cho thì thật vinh dự biết bao nhiêu.
-Vậy ông xem ngày lành tháng tốt thế nào đi, ta sẽ cho cô Nguyệt làm sứ xin dâu đàng hoàng.
-Tạ ơn Vạn Thắng vương.
Bố Giáp là người ngay thẳng, lại sẵn có lòng quý mến Chương, cũng không có ý dùng con vào việc khuất tất. Tế tử tương lai lại là thân tín của Chương, Bố Giáp không dại gì làm phương hại đến ái nữ ngang ngạnh cả.
Nguyễn Chính Nghĩa và Bố Giáp thực cũng giật mình kinh sợ khi trên bầu trời có sấm đì đùng như hổ gầm và chớp giật sáng như ban ngày. Thiên tượng có sự lạ y như lời Thái sư Lý Đạo Thành căn dặn hai người để tâm.
Song điều khiến Bố Giáp cùng Nguyễn Chính Nghĩa cả kinh chính là khi bà Dung đứng trước bàn dân thiên hạ trao cho Chương thanh Thuận Thiên kiếm song không nói gốc tích, thanh kiếm lệnh của tiên vương năm xưa đã biệt tích bấy lâu nay. Nguyễn Chính Nghĩa hay Bố Giáp từng làm quan trong triều, dù thời gian làm quan chưa lâu song đều biết Thuận Thiên kiếm biến mất cùng Ngọc tỷ truyền quốc và di chiếu truyền ngôi.
Nếu Thuận Thiên kiếm trong tay Phạm Quý phi thì những thứ còn lại cũng vậy. Chính Nghĩa và Bố Giáp bất giác đưa mắt nhìn nhau không nói, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Cả hai tròn mắt khi thấy Đại Thắng Hoàng hậu vừa được tấn phong đứng bên cạnh dưỡng mẫu mà sao… sao giống nhau đến vậy?