Chương 167: Nơi này có gì?
Biết dưỡng mẫu của Lam Khuê đến, nữ binh đều lui cả, dành không gian cho hai người phụ nữ không ngừng mừng mừng tủi tủi.
Lam Khuê thuật vắn tắt mọi chuyện từ ngày rời Lý phủ, bản thân cô tự nguyện ở lại thay vì bị giam cầm. Qua lời Lam Khuê, Lý phu nhân và Bùi Như Lạc ngồi ngoài thềm đều nhận ra cô nàng tiểu thư ngày nào bây giờ thực một lòng một dạ với Mạc Thiên Chương, chẳng còn ý định quay về Lý phủ.
Thiên Bình cùng Duệ về chào Lý phu nhân, cùng gọi mẹ tự nhiên như các binh sĩ. Biết Thiên Bình là chính thất, ít hơn Lam Khuê một tuổi, gọi Lam Khuê và Duệ là chị. Lam Khuê cũng gọi Duệ là chị khiến Lý phu nhân và Bùi Như Lạc ngồi nghe mà mặt nghệt mặt ra. Thực hai người không hiểu nơi này ngôi thứ trên dưới ra sao.
Lâm Uyển Như tất tả trở về, ba cô lại chào chị trong khi Uyển Như là bà ba lại càng khiến nhân sinh quan của hai vị khách đảo lộn. Trong câu chuyện các nàng không đề cập đến Siêu Loại hay Lý phủ, ngồi một lúc thì đi, cùng dặn Lam Khuê giữ mẹ ở lại chơi ít hôm.
Lam Khuê nói với Lý phu nhân và Bùi Như Lạc quy tắc trong nhà do bốn cô đặt và thống nhất với nhau. Bởi con sau này sẽ là con chung nên song thân, dù là nghĩa mẫu hay dưỡng mẫu, nghĩa phụ cũng đều là của chung hết thảy.
-Anh Chương có nói với chúng con, muốn người khác đối đãi tử tế, coi trọng mình thì bản thân mình phải làm vậy trước. Hồi đầu thực con không quen nhưng bây giờ con đã hiểu.
Lam Khuê kéo Lý phu nhân xuống bếp ngồi, cô nàng bắc nồi cơm.
-Gia nhân đâu cả rồi? Chả phải con là thê th·iếp của chủ tướng một quân ư? Mấy việc bếp núc sao không để người dưới lo?
-Ai cũng có việc riêng mẹ ạ, mấy chị em chúng con không mấy khi cho ai bếp núc là vì sợ sểnh ra có kẻ chen chân vào. Dạo trước ba chị em sểnh ra một cái mâm cơm thêm người là con đấy. Nếu không muốn có thêm bà năm bà mười thì phải để ý mẹ ạ.
Lam Khuê vừa nói vừa cười tít mắt. Lý phu nhân chép miệng thở dài, ngó trông ra cổng.
-Thật cái thằng, sao nó biết ta đến mà mãi chưa về?
-Nãy Thiên Bình có nói rồi mà mẹ. Anh ấy đang họp mặt với các bác, các chú dưới xưởng đóng thuyền.
-Tiểu thư, đến giờ lão nô vẫn không thể tin được chủ tướng Thiên Đức chính là thằng Chương. – Bùi Như Lạc ngồi ngoài thềm hỏi vào. - Hồi hắn ở Lý phủ, lão nô đã thấy hắn khác người nhưng…
-Cậu ạ, ở đây không có gia nô hay tì nữ, cháu cũng không còn ở Lý phủ nữa, cậu cứ gọi cháu là Khuê được rồi. Anh Chương thực là chủ tướng Thiên Đức, nơi này có được như bây giờ đều nhờ công anh ấy cả. Tuy là chủ tướng nhưng anh ấy dân dã, ra khỏi doanh trại là như thường dân. Lúc đầu dân trong làng còn không dám nhưng bây giờ từ người già đến trẻ nhỏ đều nhận anh ấy là con cháu, là anh em trong nhà nên cứ theo vai vế, tuổi tác mà gọi. Chỉ có quân sĩ mới gọi anh ấy là chủ tướng.
Lý phu nhân thở dài:
-Thật ta không tưởng tượng được con đã là vợ của nó, giờ đường đường là phu nhân, chí ít cũng phải được kẻ khác nể trọng chứ con? Nhìn gia cảnh như này… hẳn là binh mã hãy còn yếu phải không? Ta đến đây không thấy binh mã có là bao.
Lam Khuê đưa tay che miệng cười khúc khích, nói:
-Mẹ đừng nhìn bề ngoài mà nói vậy, lúc con mới đến con cũng nghĩ như mẹ. Bây giờ con thấy rất thoải mái khi sống thế này. Còn về tiền bạc ạ? Con sợ Lý phủ không bằng một góc của chúng con. Người ta cho chúng con cả mỏ vàng nhưng chúng con cũng chẳng thèm nhận. Vừa mới hôm qua, Vũ Ninh vương còn sai sứ đem bạc với lương thảo tạ lễ vì anh Chương đã cho bài thuốc cứu bách tính đấy mẹ.
-Sao có thể vậy được? Nếu giàu có nhường ấy sao nó không dựng cho con một phủ riêng?
Bấy giờ Lam Khuê mới thở dài:
-Anh ấy lấy Siêu Loại xong mới chịu dựng cơ ngơi.
Lý phu nhân tròn mắt nhìn Lam Khuê, rõ là cô không nói đùa. Bùi Như Lạc đánh rơi ống điếu xuống sân. Lý phu nhân hỏi đầu đuôi, Lam Khuê đáp:
-Con ở đây nên con biết, Siêu Loại không phải là đối thủ của chúng con. Chỉ là hiện tại chúng con tập trung lo cho bách tính nên chưa động binh. Nghĩa phụ dù có thiên binh vạn mã cũng không địch nổi.
Lam Khuê thuật cho Lý phu nhân nghe chuyện chính cô đã cùng với Chương dẫn một nhóm người đánh tận vào thành Bát Vạn, đẩy lui hơn vạn quân của Phan Văn Hầu cũng như Vũ Ninh vương vì sao phải bỏ ra bao vàng bạc đổi lấy việc Thiên Đức rút quân.
-Mẹ với cậu yên tâm, Thiên Đức có lệ, gia quyến của binh sĩ là gia quyến toàn quân. Con dù gì cũng là người Lý phủ, anh ấy sẽ không bao giờ động đến, điều này thì con biết.
-Lòng người nông sâu khó dò, nay nó nói thế nhưng ngày sau sao biết được, con đừng có cả tin quá.
Lam Khuê quả quyết:
-Con ở cạnh anh ấy gần hai năm, trừ vài việc quân cơ con không tham gia thì con chắc một điều, anh ấy không muốn con buồn. Chính vì vậy, con chưa từng nói với anh ấy nếu đánh sang Siêu Loại hãy cho Lý phủ một đường sống mà chính anh ấy nói, nghĩa phụ làm Sứ tướng của Lệnh công thì cũng làm Sứ tướng của Thiên Đức được.
Bùi Như Lạc không vừa lòng, nói:
-Tiểu tử ấy thật ngông cuồng, sao hắn có thể nói được những lời đại nghịch bất đạo như vậy chứ? Lão gia nắm trong tay vạn binh mã, có thể dẹp sạch nơi này đấy.
Lam Khuê cười tủm tủm rồi nhẹ nhàng nói:
-Nghĩa phụ còn chưa qua nổi tường thành thì khó cậu ạ. Cháu biết cậu không tin nhưng cũng vì cháu là người Lý phủ nên anh Chương nương tay đấy. Vũ Ninh vương binh mã không kém Lệnh công còn phải cầu an, Phan Văn Hầu chạy bán mạng, bỏ lại đến năm nghìn binh sĩ t·ử t·rận và… chả giấu gì cậu, gần hai nghìn binh sĩ của Phan Văn Hầu bây giờ đang ngày đêm chăn nuôi lợn, sợ là đuổi họ về họ còn không chịu đấy ạ.
-Có chuyện đó ư? Sao thế được? – Lý phu nhân thắc mắc.
-Ở đây họ không phải đi đánh nhau, ngoài chăn lợn thì ăn no ngủ kỹ, hết tháng nhận tiền lương, làm tốt thưởng hậu. Muốn uống rượu hay tiệc tùng cứ làm đơn xin rõ ràng, đảm bảo không ảnh hưởng công việc là sẽ được duyệt. Còn như xin rồi sau đó sai lời cũng chẳng sao, chỉ là không còn bao giờ được như thế nữa. Cậu nghĩ thử nếu cậu ở hoàn cảnh đó thì cậu có muốn về cầm đao cầm kiếm đi đánh nhau không?
Bùi Như Lạc nhăn nhó:
-Cái thằng này sao có thể nghĩ ra được những trò như thế chứ? Làm vậy chả phải nó triệt tiêu ý chí của người khác hay sao?
-Cậu nói đúng nhưng chưa đủ. Anh ấy triệt tiêu ý định giao chiến của họ song cậu nghĩ thử xem, nếu kẻ khác đến đây đánh Thiên Đức, giả như Thiên Đức thua thì những tháng ngày tốt đẹp của họ cũng mất, họ sẽ làm gì?
-Sẽ… sẽ xách đao chống lại những người đến đây?
-Chính là vậy! – Lam Khuê gật đầu. - Trẻ con ở đây chỉ mong lớn để được vào quân Thiên Đức là cậu hiểu rồi. Với lại… Siêu Loại không thể thắng được, cháu không bênh đâu, nhưng… nhưng bách tính ở đây từng có vài nghìn người cầm đòn gánh vượt sông trợ chiến cho quân, họ toàn đàn bà với người lớn tuổi. Cháu biết nghĩa phụ không ngừng cho người sang đây dò là tin tức song chả thu được gì, ấy là vì… họ đều b·ị b·ắt cả rồi. Gian tế khác với tù binh, gian tế sẽ rất thảm, họ sẽ bị giam, cơm ăn đủ ba bữa, công việc nặng nhọc mà không có lương. Một kẻ mà trốn, tất cả những kẻ còn lại đều chịu tội nên bấy lâu nay không ai dám trốn đi hoặc có trốn cũng không thể vì kẻ khác sẽ mách ngay.
-Tiểu tử này thật đáng sợ, ta thực đánh giá sai hắn.
Cùng là đàn bà, Lý phu nhân hiểu nghĩa nữ của mình bây giờ đúng là phu nhân của người ta rồi. Nhớ lời Thiền sư Sùng Phạm, Lý phu nhân bất giác mỉm cười thầm tự hỏi:
-“Chẳng lẽ ngày nào đó ta trở thành dưỡng mẫu của Ái phi là thật ư? Nếu vậy thật tốt, nghĩa nữ của ta sẽ trên vạn người và Lý phủ cũng không gặp hoạ”.
Ba người nói chuyện thêm một lúc, nữ binh vào báo chủ tướng đang về. Bùi Như Lạc ra cổng khom lưng chắp tay đứng chờ. Lam Khuê đưa Lý phu nhân ra theo, thấy cảnh ấy liền phì cười. Bùi Như Lạc và Lý phu nhân mỗi người đều hồi hộp chờ đợi nhưng với những suy nghĩ khác nhau. Bùi Như Lạc muốn xem Chương chủ tướng và Chương gia nô khác nhau thế nào, bận tâm suy nghĩ cách xưng hô. Trong khi Lý phu nhân tò mò muốn biết người qua lời kể và người thực khác nhau ra sao.
Chương đi bộ về thay vì cưỡi ngựa như Lý phu nhân nghĩ, cũng chẳng có áo choàng hay giáp trụ, nhìn Chương không khác gì những binh sĩ bà đã gặp khi. Bùi Như Lạc còn chắp tay chưa kịp xá thì Chương đã nhào đến ôm chầm lấy, hớn hở hỏi:
-Hơn hai năm không gặp mà nhìn chú Lạc chẳng già đi tí nào, chú đã chọn được cô nào làm vợ chú chưa? Nếu chú chưa có ai thì cháu có nhiều mối lắm, đều là các cô tốt nết cả đấy.
-Đội ơn Mạc chủ tướng đã quan tâm, lão nô…
Chương vỗ nhẹ vào bắp tay Như Lạc quay sang trách Lam Khuê:
-Em không nói với chú là ở đây khác bên kia sao?
-Em có nói rồi mà cậu chưa quen.
-Đấy, chú quen đi nhé, sang đây chơi thì chú là bậc cha chú, là người nhà mà.
-Thưa vâng, vâng!
Như Lạc thầm nghĩ:
-“Chương chủ tướng và Chương gia nô thật vẫn thế, hắn không khác, rất khéo ăn nói.”
Chương đến trước mặt Lý phu nhân, cúi đầu chào, đổi giọng nhẹ nhàng hẳn:
-Mẹ đến bất ngờ quá con không biết đường đón, anh em báo từ nãy mà con đang dở việc không về kịp, mong mẹ đừng giận.
Lý phu nhân nãy giờ quan sát tế tử và ưng bụng ngay vì Chương cao ráo, nét mặt khôi ngô tuấn tú, nói chuyện với người khác rất thân tình và bây giờ bước đến chào bà lễ phép.
-Kìa em, đưa mẹ vào nhà chứ đứng ngoài sân nắng thế này. Mẹ vào nhà đã ạ.
Lý phu nhân khẽ gật đầu, Chương đỡ nhẹ khuỷu tay Lý phu nhân mời bà trở vào trong, quay lại nói với Bùi Như Lạc:
-Chú sao còn đứng đấy làm gì, vào nhà chú cháu ta uống trà, cháu có đem trà ngon về đây.
Đoạn Chương nói với nữ binh:
-Các em sang mời bà Cả Ngư với ông Lăng sang đây giúp ta nhé, nói với bà là mẹ vợ ta, nhớ làm mấy mâm cơm.
-Không phải bày vẽ đâu Mạc chủ tướng! – Lý phu nhân nói.
-Dạ, con cũng muốn thế nhưng không được mẹ ạ. Chả giấu gì mẹ, anh em chúng con biết mẹ đến thăm nên chốc nữa kéo về đây chào mẹ, mà… - Chương tặc lưỡi. - Buổi trưa đằng nào chẳng phải ăn cơm hả mẹ.
Lý phu nhân càng nghe càng ưng bụng, thầm nghĩ huynh trưởng nơi suối vàng có biết cũng vừa lòng về chàng tế tử. Chương rót nước mời Lý phu nhân và Bùi Như Lạc, Lý phu nhân ngồi còn Bùi Như Lạc đứng bên cạnh.
-Thôi thì trước khi mẹ la mắng, con xin nhận lỗi trước. Chúng con trẻ người non dạ, chưa được sự cho phép của mẹ đã gạo nấu thành cơm thật là biết sai nhưng chúng con cũng mong mẹ chiếu cố cho, thật cũng vì hoàn cảnh đẩy đưa cả. Hôm nay có mẹ với chú Lạc đến thăm, chốc nữa bà Cả Ngư đến rồi cả Tả Đô đốc cùng với mẹ vợ con là… à… mẹ của Thiên Bình ấy mẹ. Mẹ con cũng đến, con đã cho báo gấp cả rồi.
-Mạc chủ tướng, Lão nương đến đây không kèn không trống…
-Con hiểu ạ, mẹ cứ yên tâm. Chỉ là bữa cơm thân mật trong nhà, mẹ là mẹ vợ của con và mọi người cũng chỉ quan tâm đến đó.
Lam Khuê ngồi cạnh thỏ thẻ:
-Mẹ đừng lo, anh ấy sẽ tự biết sắp xếp, sẽ không khiến mẹ phải khó xử đâu mà.
Lý phu nhân đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Bà Cả Ngư đến, câu trước câu sau liền trình bày luôn rằng đang cho sắm lễ ăn hỏi xin Lý phu nhân gả Lam Khuê cho Chương. Một lúc sau có đến mấy chục nam lẫn nữ đến chào, Lý phu nhân không nhớ tên hết được nhưng họ đều gọi bà là mẹ một cách rất tự nhiên, ân cần hỏi thăm khiến bà cảm động.
Sau khi ăn trưa xong, tất cả xin phép ra về. Lý phu nhân chú ý khi ăn họ cũng nói chuyện công việc và thường xuyên cười nói rất gần gũi với nhau như trong một nhà. Thực không rõ kẻ nào là tướng, kẻ nào là quân.
-“Kẻ này ít tuổi hơn trưởng nam của ta mà đã làm được những việc mà ngay cả lão gia cũng chưa thể làm, nhìn quân sĩ của hắn là biết. Cái Khuê nói có lý, Thiền sư nói có lý, kẻ này ắt có thể làm nên đại nghiệp.”