Chương 165: Lam Khuê có mang
Trung tuần tháng Chạp, Chương đang bàn việc với Thiên Bình ở xưởng quân khí thì Lam Khuê đến. Sau một hồi đỏ mặt ngượng ngùng, Lam Khuê mới ấp úng nói:
-Em… em có mang rồi!
Chương đánh rơi cây bút lông cùng thước kẻ, Thiên Bình tròn mắt nhìn Chương trong khi Lam Khuê lúng túng thấy rõ. Sau giây phút ngỡ ngàng, Chương nhận ra điều vừa nghe điều quan trọng, cậu sẽ trở thành một người cha! Chương vội vàng đến bên Lam Khuê nhẹ nhàng hỏi han rõ sự tình, không giấu vẻ vui mừng.
Thiên Bình cũng tươi như hoa bởi cô sẽ trở thành mẹ cả. Ngoài việc bốn nàng thoả thuận thì chính Chương cũng đã nói, con cái là của chung, trước sáu tuổi tuyệt không được nói cho con cái biết ai là mẹ đẻ để sau này lớn, chúng sẽ yêu thương và có trách nhiệm với cả bốn người.
Tin Lam Khuê có mang lập tức được thông báo rộng rãi. Phạm Tu, bà Dung hay Bỉnh Di đều không mảy may băn khoăn cho Thiên Bình bởi Thiên Bình đã nói quy định trong nhà. Thứ nữa, vị thế của Thiên Bình hiện nay trong quân không chỉ là chính thất chưa cưới của chủ tướng mà là nữ tướng có thực lực.
Phạm Tu, bà Dung và Bỉnh Di, Triệu Quang Phục, Đoàn Thượng đều đến thăm hỏi Lam Khuê, căn dặn cô đủ điều. Những vị này đều ngầm hiểu rằng Lam Khuê là một nhân tố vô cùng quan trọng mà Chương sẽ dùng để an dân Siêu Loại.
Lam Khuê biết mình sẽ trở thành mẹ, mang cốt nhục của Chương, cũng đã hiểu được tính cách của Chương nên nhất nhất nghe theo sắp đặt. Bà Cả Ngư vui mừng không kể siết vì sẽ trở thành cụ. Bà báo với mọi người rằng sẽ tự tay chăm sóc Lam Khuê, con dâu của bà cũng giúp việc này.
Sau khi họp gia đình năm người, Duệ viết thư, nhờ ông Cả Lụa bí mật cho người đến Lý phủ gặp Lý phu nhân. Chuyện hệ trọng, ông Cả Lụa nhờ Thiền sư Sùng Phạm chuyển đến Lý phu nhân lúc bà đến chùa và rằm tháng Chạp. Lý phu nhân đọc xong thư liền sợ vã mồ hôi, suýt ngất. Cháu gái biệt tăm hai năm trời giờ lại là thê th·iếp, có mang với chủ tướng Thiên Đức, thật muốn tin cũng khó.
-Lam Khuê tiểu thư đích thực là thê th·iếp của Mạc chủ tướng, thư do thầy trụ trì Linh Sơn cổ tự đưa đến nên không thể giả đâu, Lý phu nhân.
-Bạch thầy, nếu quả thực là đúng thì… thì đây là hoạ chứ nào phải phúc. Lệnh công hay lão gia nhà con biết sợ là… Sao có thể chứ? Nghĩa nữ của con hành thích Mạc chủ tướng rồi biệt tăm, Mạc chủ tương đó chả lẽ không g·iết nó mà nạp th·iếp? Xưa nay con chưa từng nghe chuyện trái khoáy ấy bao giờ.
-Đều do nhân duyên cả, lão nạp đã nói với phu nhân hai năm nay rồi.
-Thật con không biết phải làm sao, nghĩa nữ là giọt máu duy nhất của gia huynh nhà con.
-A di đà Phật, Lý phu nhân, có phải trước đây trong Lý phủ từng thu nạp một người tên là Mạc Văn Chương có phải không?
-Bạc thầy, phải ạ. Nghĩa nữ đã đưa kẻ đó từ… hả! Sao… thầy biết?
-Bà còn không nhận ra ư? Nam nhân đó chính là chủ tướng Mạc Thiên Chương của quân Thiên Đức. Lão nạp không biết vì sao Mạc chủ tướng lại theo Trịnh tiểu thư về Lý phủ, ắt là việc quân cơ. Thầy trụ trì Linh Sơn có nói với lão nạp. Trịnh tiểu thư hành thích Mạc chủ tướng tại Linh Sơn tự bằng thuốc độc, đến khi nhận ra đó là người mà Trịnh tiểu thư thầm thương trộm nhớ liền đưa thuốc giải cứu mạng. Mạc chủ tướng đưa Trịnh tiểu thư về Thiên Đức kể từ đó. Ngay trong quân Thiên Đức cũng không nhiều người biết lai lịch của Trịnh tiểu thư.
-Thảo… thảo nào tệ nhi của con bình an trở về, bây giờ thì con đã hiểu. Thưa thầy, nghĩa nữ của con ở nơi ấy có được đối đãi tử tế không?
-Như lão nạp được Khuông Vạn Thái sư cho biết, Trịnh tiểu thư là thê th·iếp thứ tư của Mạc chủ tướng, cùng ở một nhà với ba thê th·iếp khác. Trong các cuộc chinh chiến vừa qua, Trịnh tiểu thư có tham gia. Trước đây từng giữ chức phó thủ lĩnh của đội thân quân bảo vệ Mạc chủ tướng, còn gần đây chuyên tâm an dân và quán xuyến việc nhà.
-Thầy có từng gặp Mạc chủ tướng đó chưa? Dù cậu ta từng ở Lý phủ nhưng con chưa biết mặt.
-Lão nạp gặp tính ra là ba lần, lần đầu chính là ở Diên Ứng tự khi Mạc chủ tướng giấu thân phận tháp tùng Trịnh tiểu thư đến cầu an. Đó là người tướng mạo phi phàm, tài trí hơn người.
Lý phu nhân ngập ngừng:
-Bạch thầy, thầy từng hai lần nói…
-A di đà Phật! Lý phu nhân, lão nạp từng nằm mộng thấy thanh long đến cổng tự không chịu vào. Ngày hôm sau đích thực gặp Mạc chủ tướng. Người đó mới ngoài hai mươi đã đứng đầu một quân, khí khái bất phàm, học sâu biết rộng.
-Thân thế của Mạc chủ tướng đó ra sao ạ?
-Không ai rõ thân thế, nghe nói Mạc chủ tướng được một bà cụ vớt dưới sông. Sau đó Tả Đô đốc Phạm Tu mời về quân Thiên Gia Bảo Hựu, kể từ đó Thiên Gia Bảo Hựu trở mình. Mạc chủ tướng tách ra lập một quân với vốn ban đầu do Tả Đô đốc đưa cho, và bây giờ toàn vùng ấy đều do Thiên Đức kiểm soát. Thiên Gia Bảo Hựu hay Thiên Đức đều là một.
-Bạch thầy, như vậy… như vậy thầy đồ rằng Mạc chủ tướng đó ngày sau công danh hiển đạt?
-Siêu Loại sẽ sớm có chủ mới, người ấy có chân mệnh đế vương, bách tính vùng ấy đều thuận theo.
Đoạn Thiền sư Sùng Phạm đưa cho Lý phu nhân miếng sắt nhỏ.
-Thứ này được gửi kèm theo bức thư, nó là tín vật đại diện cho thân phận của Trịnh tiểu thư trong quân. Mạc chủ tướng có nhờ chuyển lời, thứ này ngoài Lý phu nhân ra thì một người tên Bùi Như Lạc có thể dùng. Đem theo thứ này gặp bất cứ quân sĩ nào của Thiên Đức hoặc Thiên Gia Bảo Hựu đều được đưa về bản doanh, kẻ khác dùng sẽ gặp hoạ.
Lý phu nhân ngắm nghía miếng sắt một hồi mới hỏi thêm:
-Nghĩa là… con có thể đến đó rồi về?
-Tuỳ thuộc Lý phu nhân, Lý phu nhân nên suy tính thiệt hơn. Mạc chủ tướng đã gọi Lý phu nhân là mẫu thân trong thư, kèm ấn tín Vạn Thắng vương đóng ở đó.
-Liệu đây có phải gian kế của bên ấy không thưa thầy?
-Bậc chính nhân quân tử không làm vậy. Thư gửi Lý phu nhân cũng là có nguyên do bởi phu nhân là ruột thịt của Trịnh tiểu thư.
-Vậy là con không được cho ai khác biết?
-Lý Sứ tướng biết sẽ nghĩ gì? Ông ấy ngay thẳng, sợ là sẽ đem sự tình tấu lên Lệnh công. Suy đi tính lại chỉ thiệt cho Lý phủ.
-Thưa thầy, nếu phu quân của con không hay biết, mai này hai bên giao chiến e là…
-Điều này đành theo ý trời vậy. Lão nạp đã nói Trịnh tiểu thư ắt là quý nhân của Lý phủ. Phu nhân cứ nghĩ thêm, lão nạp biết gì đều đã nói cả rồi.
Lý phu nhân hồi phủ mà lòng rối như tơ vò, sau cùng quyết định chờ lúc thích hợp mới nói với Lý An. Bà gọi Bùi Như Lạc đến căn dặn để Lạc sắp xếp cho bà bí mật đi thăm Lam Khuê. Bùi Như Lạc ban đầu cản, nhưng nghe Lý phu nhân nói Mạc chủ tướng chính là tráng niên do Lam Khuê đưa về thì không khỏi thất kinh. Ngẫm lại thời gian Chương ở Lý phủ, Bùi Như Lạc cũng liều một phen xem thực hư.
Bùi Như Lạc đưa Lý phu nhân rời phủ vào sáng sớm với lý do tảo mộ. Sau đó hai người thay đổi y phục dân thường, trực chỉ hướng tường thành mà đi. Cả Bùi Như Lạc và Lý phu nhân đều nửa phần bất an, song vì mong muốn gặp lại Trịnh Lam Khuê mới hạ quyết tâm.
Dân hai vùng qua lại đều bị kiểm tra ở cổng tường thành. Quân trấn giữ cấp cho những người muốn vào vùng Thiên Đức một giấy đóng mộc, nghe nói trên đó ghi nơi muốn đến và mục đích chuyến đi kèm theo thời gian ở lại. Người được cấp phải giữ giấy và nộp lại khi về.
Bùi Như Lạc dẫn Lý phu nhân đến chỗ kê khai, cả hai có đôi chút lúng túng. Binh sĩ hỏi đến mấy lần, Như Lạc mới nhìn trước ngó sau, tay run run đưa ra miếng sắt. Binh sĩ thấy miếng sắt, nhìn Lạc và Lý phu nhân đăm đăm rồi bảo:
-Ông cất đi, đứng chờ một lát để ta báo chỉ huy.
Lạc sợ b·ị b·ắt, Lý phu nhân cũng sợ.
Binh sĩ trở lại cùng một người không có dáng vẻ gì là chỉ huy, anh này phục như thường dân.
-Ta là Phạm Sáng, xin hỏi ông thứ ông vừa cầm có thể cho ta xem chứ?
Bùi Như Lạc lưỡng lự đôi chút mới đưa ra miếng sắt. Phạm Sáng lật xem, xem xong mặt liền biến sắc, hỏi:
-Thứ này của Tứ phu nhân, sao ông lại có? Ai đưa cho ông?
-Ta… ta… ta không thể nói ai đưa nhưng… nhưng nghe nói thứ này đại diện cho… cho Trịnh Lam Khuê.
-Tiên sinh tên gì để vãn bối tiện xưng hô?
-Tại… tại hạ họ Bùi, tên huý Như Lạc.
Phạm Sáng lui sang một bên giơ tay mời:
-Lạc tiên sinh, Lạc phu nhân mời theo vãn bối.
Bấy giờ Bùi Như Lạc và Lý phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, qua cách binh sĩ xưng hô Lạc đoán là không b·ị b·ắt.