Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 100: Gian tế mỹ nhân




Chương 100: Gian tế mỹ nhân

Với kéo, dao nhỏ cùng nhíp, những món đồ thợ rèn làng Vạn mới làm xong theo yêu cầu, Chương ngồi dãi thẻ ngay dưới bóng mát của gốc đa cổ thụ lá xanh mướt. Cây đa này hồi Chương thấy lần đầu bị sét đánh cho rụng sạch lá, Chương nghĩ cây chả mấy mà đổ. Ấy vậy mà nó lại đâm chồi nảy lộc như thể trở thành một cây đa khác vậy.

Như những gì dân làng thi thoảng sang tai nhau và bọn Duệ, Bình, Lượng từng nói với Chương thì… cây đa cổ thụ này ứng với sự xuất hiện của cậu. Chương không tin nhưng chẳng thể giải thích được hiện tượng nên ngậm miệng ăn tiền, xem điều họ đồn thổi là thật. Thời buổi lạc hậu nói thật còn khó hơn nói dối, chín phần mười người dân tin rằng mọi sự lạ trên đời đều do ông trời làm thì cãi làm sao?

Mấy hôm nay Chương ủ mưu tính kế để sớm có ngày sang Siêu Loại. Dạo gần đây Duệ, Bình và Uyển Như hay nhắc đến nơi ấy đất rộng dân đông, thóc lúa nhiều. Chiếm đất của ông họ Lý nào đó là điều sớm hay muộn Chương sẽ làm nhưng lấy cớ gì gây hấn? Chiếm được nơi đó rồi thì làm sao? Dân người ta chống thì khó mà đỡ. Lý Lệnh công xưng bá đã hơn chục năm, chưa kể trước đó là hào trưởng trong vùng.

Dù tốt dù xấu thì bộ máy cai trị của Lý Lệnh công cũng đã ăn sâu bén rễ đến từng thôn xóm. Sống ở đời ba người yêu thương ta có dăm ba kẻ ghét bỏ, muốn đánh bại được Lý Lệnh công ngoài đè bẹp ông ta bằng quân sự, nhất thiết phải xúi được những kẻ chống ông ta đứng lên. Cách này chả phải Chương đã mài đũng quần học lịch sử hiện đại mấy năm trời ư? Bây giờ áp dụng vào thực tế không phải dễ.

Lâm Uyển Như cùng phần lớn thuyền đã rời bến nhắm hướng kinh đô. Bọn Yết Kiêu đi cùng theo chủ ý của Chương để giúp việc cho Uyển Như và cũng là bảo vệ cô. Chương có vẻ đánh giá thấp Uyển Như và những người mà cậu gọi là thuỷ thủ. Chương chưa bao giờ thấy họ thể hiện là những người có nghệ. Thứ nữa, trong quan niệm của Chương thì thương nhân lo buôn bán chứ mấy ai lo đánh nhau, trong khi đội bảo tiêu bảo vệ Uyển Như chỉ hai chục người.

-Em thực không cần Yết Kiêu theo trông chừng bởi ở Vạn Xuân này, ai đủ bản lĩnh buôn tàu bán bè đều không phải kẻ dễ bắt nạt nhưng anh đã có lòng lo lắng an nguy của em, em thấy vui lắm - Uyển Như đã nói như vậy. Chương liền hiểu ra, thời buổi loạn lạc, nếu đội thuyền gần bốn trăm người chỉ là những thương nhân tay không tấc sắt hình như không đúng lắm - Em đi vắng một thời gian, anh không được cho hai cô kia chiếm lợi nghe không?

Thực ra Chương bảo Yết Kiêu theo thuyền buôn còn có ý riêng. Cậu không biết nghề sông nước, chưa thể dạy gì cho Yết Kiêu nhưng muốn xây dựng anh ta thành thủ lĩnh thuỷ quân chỉ còn cách cho cậu ta theo Uyển Như. Giao thông thuỷ ngày sau sẽ cần đẩy mạnh, muốn vươn ra ngoài chỉ có đường thuỷ là thuận hơn cả.

Trước khi đi, Uyển Như rủ Thiên Bình và Duệ… làm đẹp bằng cách trang điểm. Đẹp đâu chưa thấy, chỉ biết Chương hoá đá khi nhìn Thiên Bình và Duệ, những cô gái thôn dã với nét đẹp mộc mạc, giản dị bỗng má đỏ môi soi, mặt trắng bệch như xác c·hết. Uyển Như cũng chẳng khá hơn là mấy.

Chương đã bảo ba cô gái mau rửa mặt bởi những thứ phấn sáp bôi trát sẽ làm hỏng da mặt của các cô. Thiên Bình và Duệ sợ tái mặt còn Uyển Như dĩ nhiên bướng bỉnh hơn, cô bảo rằng ở kinh thành các tiểu thư đều trang điểm lộng lẫy như vậy cả.

-Thôi được, ta sẽ làm một thứ cho ba người dùng khi trang điểm nhưng đừng có bôi đậm thế này. Đêm hôm đốt đèn mà ba người xuất hiện ngoài cửa chỉ cần cười thôi cũng đủ lấy mạng ta rồi.

Chương cũng nói riêng với Thiên Bình và Duệ:

-Hai người vốn đã đẹp rồi cần gì phải đẹp hơn nữa? Ở nơi anh đến, hai em dư sức làm hoa khôi, hoa khôi nghĩa là những cô gái đẹp nhất trong vùng ấy. Trang điểm theo cách của Uyển Như cũng tốt nhưng đừng có l·ạm d·ụng, đừng doạ anh sợ.

Chương đã lấy lông ngựa làm ra cọ trang điểm, thứ Chương làm ra tuy không đẹp nhưng hữu ích. Mỗi cô được một cọ lớn, một cọ nhỏ. Chương thị phạm bằng cách dùng cọ quệt phấn dặm lên má cho ba cô gái, quệt thêm trên hai mí mắt. Chương học theo những gì mẹ cậu hay làm. Khoảnh khắc Chương nhìn các cô gái xinh đẹp vốn yêu thương mình nhắm tịt mắt lại chờ Chương tô vẽ thì bản thân cậu cũng phải dằn lòng. Đã có vài thoáng Chương muốn đặt nhẹ lên môi mỗi cô nàng một nụ hôn nhưng cậu không đủ can đảm làm liều dù cậu đoán rằng nếu cậu làm vậy, chẳng cô nào từ chối.

-Không ngờ chủ tướng của chúng ta lại còn biết làm ra những thứ này. - Uyển Như nói. - Thứ này chỉ cần làm đẹp hơn, tỉ mẩn hơn sẽ bán được đấy.

Thế là Chương được mỗi cô trả công bằng một cái thơm lên má. Càng ngày ba cô này càng liều lĩnh, nhất là Duệ.

Con gái thơm lên má thì sao? Hôn thì đông quá không dám nhưng thật sự Chương cảm thấy mỗi khi ba cô gái đứng sát, cảm nhận được hơi thở của mỗi cô thì rõ là tim cậu bị lỗi vài nhịp. Theo khoa học thì hiện tượng này không tốt, dễ chầu tiên tổ sớm.

Từ việc làm cọ trang điểm cho ba cô gái, Chương lại nghĩ đến ngày nào đó ba cô gái trẻ này sẽ nhuộm răng đen. Bản thân Chương cũng chẳng còn kem đánh răng, bàn chải cũng vứt đi được rồi. Người Vạn Xuân, nhất là các cô gái dùng nước muối pha loãng xúc miệng, cau để đánh răng.

Nhìn đống lông ngựa, Chương chọn ra những sợi lông thô, cứng và nghĩ chúng có thể làm thành răng bàn chải. Thực ra Chương đã từng nghĩ đến việc dùng tre chẻ nhỏ ra nhưng rất khó, chưa kể dùng loại ấy có thể làm hỏng lợi. Chương đã làm thử một bàn chải từ chỗ lông ngựa thừa và thực sự dùng được sau khi tỉa tót các sợi lông cho bằng nhau. Mẫu bàn chải nguyên thuỷ Chương tặng cho Thiên Bình, lắm khi cậu cũng không hiểu vì sao có cái gì hay cũng nghĩ đến cô gái này trước tiên.

Chương hứa sẽ làm ra những cái bàn chải đẹp hơn tặng cho ba cô gái và cả Nguyệt, Thái Hương, Trúc và vài người khác nữa.

Lượng tìm chục người đẽo gọt mấy miếng gỗ nhỏ giúp Chương tạo hình bàn chải nhưng lông ngựa thô chỉ ở làng Vạn, có hơn hai trăm ngựa, mới nhiều. Bọn Hổ tuy không biết Chương tính làm gì nhưng chỉ sau một ngày Chương đã có thứ cậu cần. Chương thấy làm chủ tướng cũng lắm chỗ tốt!

Chương ngồi dưới gốc đa muốn tự làm những cái đầu tiên dành tặng cho ba cô gái mà theo cậu, đã trở thành một phần trong cuộc sống thường nhật. Mỗi cô một vẻ, kẻ ồn ào, người dịu dàng và thêm cô nàng đáo để.

Bàn chải làm ra cần có kem đánh răng! Chương chưa bao giờ là người yêu hoá học. Chương đã tha hoá nhưng hoá không tha Chương. Bằng vốn kiến thức ít ỏi gần bằng không, Chương đã nhặt một ít vỏ sò, ngâm nước muối, rửa sạch bằng nhiều cách và bây giờ, gần nơi Chương đang dãi thẻ, mấy nữ binh theo bảo vệ cậu đang giã vỏ sò trong cái cối đá nhỏ. Chương muốn vỏ sò được giã nhuyễn đến khi thành bột mịn. Hai cô gái khác giã than củi, yêu cầu cũng là mịn như cám. Một cô nữ binh đang băm nhỏ những lá bạc hà đến mức không thể nhỏ hơn.

Thiên Bình ở trong làng Nhất Vạn với mẹ, cô không muốn làm phiền Chương làm ra thứ mà cô biết mình sẽ luôn được dùng hoặc có đầu tiên. Mười nữ binh ngồi gần Chương nhưng người lạ sẽ chẳng thể biết họ là nữ binh. Phần vì cách ăn vận, phần vì không thấy v·ũ k·hí của các cô này. Thiên Bình và Xuân đã chọn ra những cô gái có khả năng học phi đao như Thiên Bình. Cô nào cô nấy giấu dưới mái tóc cả chục phi đao. Võ nghệ cận chiến không tệ, đủ để bảo vệ Chương.

Gần đây Chương đã ý thức hơn trong việc sắp đặt cảnh giới, cậu không muốn lộ liễu và những nữ binh thường xuyên được Chương chỉ cho các mẹo lẫn vào đám đông, giả trang sao cho thật. Những điều này Chương biết ngoài việc xem phim ảnh còn do cậu hay quan sát.

Chương lấy ít bột mịn từ vỏ sò trộn với than củi, tỉ lệ áng chừng là 3 phần vỏ sò, 1 phần than. Thêm mấy hạt muối ăn và cả bạc hà.

-Các em trộn kỹ, chậm thôi. Lá bạc hà vụn hãy còn tươi nhỉ? Giã nhẹ tay, cần thì cho thêm vài ba giọt nước mưa vào. Ta muốn có một hỗn hợp càng quánh càng tốt. Nếu chúng không quánh lại được cũng không sao, ta sẽ tìm thứ gì đó giúp chúng quánh lại sau.

-Chủ tướng, thứ này dùng để làm gì ạ?



-Nếu ta chế thành công thì sau này các em sẽ không phải nhuộm răng đen nữa. Đây là bí mật, không được để lộ ra ngoài.

Chương ngồi xem và chờ đợi, quả nhiên thứ hỗn hợp này không quánh lại với nhau nhưng Chương vẫn thử lấy bàn chải mới làm xong đánh thử. Vị của hỗn hợp này như vôi sống, có phần giống cát, lại mặn và có phần nào the. Chả biết nên gọi chúng là mùi gì.

-Mấy em cầm thứ này về đưa cho Thiên Bình, các em cũng có thể thử đánh răng như cách ta vừa làm, nhớ đừng có uống hay ăn thứ này.

-Là thuốc độc ạ?

-Ta sợ thứ này không l·àm c·hết n·gười được nhưng có thể đau bụng. Cần điều chế thêm vài lần mới ưng nhưng các em cứ làm theo rồi cho ta cảm nhận sau khi đánh răng. Đây… - Chương đưa cho những nữ binh bàn chải thân tre, kẹp chặt nhúm lông ngựa thô cứng. - Tặng mỗi em một cái.

-Tạ ơn chủ tướng.

-Đừng có nói ơn huệ ở chỗ này. Cầm cả cái này đưa cho Thiên Bình.

-Em lấy chồng sẽ tìm người như chủ tướng, Thiên Bình thật may mắn.

-Các em xinh đẹp thế này, ta nhất định sẽ tìm các chàng trai tốt. Nhớ nhé, về làm thử luôn.

-Chủ tướng không về?

-Ta còn làm thêm cho Duệ và Uyển Như nữa. Đây là địa phận làng Vạn rồi còn lo gì, ba em ở lại lo giã vỏ sò giúp ta là được.

-Chủ tướng, nơi này bây giờ lắm người tứ xứ đến nương nhờ, chủ tướng cẩn trọng. Nếu có gì sơ suất chúng em không gánh nổi.

-Được rồi, ta ngồi đây chứ có đi đâu.

Còn lại ba cô gái và Chương vừa làm vừa chơi. Đúng như nữ binh khi nãy nói, làng Vạn bây giờ ngày nào cũng có hàng chục người tứ xứ tay nải đến xin nương nhờ. Bỉnh Di vẫn đang làm tốt việc phòng gian như Chương dặn dạo nọ.

-Anh đây là đang làm gì vậy?

Chương đang chăm chú dùng nhíp chỉnh những sợi lông ngựa thì có người hỏi. Một đôi giày cói bản giới hạn xuất hiện trước mắt, Chương dừng tay ngó lên nhận ra người vừa hỏi là một cô gái.

-Ta đang làm mấy thứ linh tinh đặng bán kiếm tiền mua gạo.

Cô gái ngồi thụp xuống cầm cái bàn chải Chương vừa làm cho Duệ xong, tò mò hỏi:

-Thứ này gọi là gì?

-Ta cũng chưa biết nên gọi là gì.

-Ồ! Anh không biết gọi tên chúng là gì sao còn làm?

-Nhàn chân nhàn tay nên cứ làm vậy thôi cô ạ. Cô có phải người vùng này không?

-Anh thì sao?

-Ta bên làng Đa Hội ở bờ Bắc muốn đến xin nương nhờ Thiên Gia Bảo Hựu nhưng… - Chương cười buồn. - Nhân thân chẳng rõ ràng lại là người bên sông nên ta không được nhận.

-À… ra vậy. Anh ở bên sông sang đây làm gì chứ?

-Đói thì đầu gối phải bò cô ạ. Ta thân cô thế cô, mấy cô gái kia cũng làng Đa Hội, cha mẹ đều mất sớm. Chúng ta là anh em họ xa.

Chương chỉ vào mấy cô gái ngồi gần vẫn đang chăm chú làm việc nhưng đã chuyển hướng ngồi. Thấy Chương nhìn, ba cô gái đều cười với cô đang ngồi đối diện Chương.



-Thiên Gia Bảo Hựu đúng là không nhận người lạ vào quân, chỉ nhận vào làng ở. Anh và các em họ ở làng?

-Chúng ta được hẹn sáng mai mới đến trình diện nên ngồi chờ ở đây. Nghe nói bốn anh em sẽ được cho nhà, cho ruộng.

-Nói vậy gia cảnh của anh cũng đáng thương, nhìn anh ăn vận thế này hẳn là… cũng không có tiền bạc gì?

Chương gãi đầu, ngượng ngùng đáp:

-Thật chả giấu cô, ta mà có tiền thì sang đây làm gì? Các em còn tiền không?

Ba cô em họ xa của Chương lần giở túi lấy ra được cả thảy mười đồng.

-Tiền bạc cũng không cần lắm, chốc nữa ở cổng làng Nhất Vạn có phát cháo. Nói chuyện từ nãy giờ, ta chưa biết tên cô, cô người làng Nhất Vạn phải không?

-Tên ta là Khuê, ta cũng đến xin vào làng Nhất Vạn, muốn được vào trong quân nhưng họ không nhận nữ nhân.

-Ôi trời, con gái con lứa vào trong quân làm gì, đấy là việc của nam nhân cô ạ.

Cô gái nhoẻn miệng cười không đáp. Thấy cô gái có vẻ chú ý đến cái bàn chải Chương làm bằng gỗ còn chưa khắc chữ. Chương cầm lên đưa cho cô gái.

-Tặng cô.

-Sao tặng ta?

-Thấy cô thích nên ta tặng, thứ này chỉ như món đồ chơi thôi mà.

Cô gái cầm lấy bàn chải ngắm nghía hồi lâu rồi nói:

-Ta cứ cảm thấy món đồ chơi này có gì đó lạ, đây là lông ngựa, anh lấy ở đâu?

-Cổng làng Nhất Vạn ban sáng có một đống nên ta nhặt lấy đem ra đây.

-Kéo, dao và… thứ anh đang dùng còn rất mới.

-Ta ở làng Đa Hội, làng ta ở vốn rèn sắt.

-Anh biết rèn?

-Ta không biết. - Chương lại gãi đầu. - Chỉ là rời làng thì đem theo cái gì đó như kỷ vật vậy thôi.

-Anh làm ra món đồ chơi này chắc phải có dự tính gì đó, nếu không sao anh có thể làm ra được.

-Chả giấu gì cô, ta tính… làm cái này dùng để đánh răng.

-Ồ!

Cô gái chăm chú.

-Vậy ta nên gọi thứ này là cái dùng để đánh răng?

-Ta tính gọi nó là bàn chải đánh răng Thiên Bình, ngụ ý thiên hạ thái bình.

Cô gái đưa tay che miệng cười.



-Món đồ chơi nhỏ nhoi này lại chứa ý nghĩa lớn lao đến vậy, thật là lần đầu ta nghe. Anh không có tiền bạc, vậy sao mấy anh em đều có giày cói để đi? Thứ giày anh mang… ta nhớ là 20 đồng, của mấy cô kia cũng vậy.

-Hả? - Chương tròn mắt ngạc nhiên nhìn xuống đôi giày cói. - Cái gì? Thứ… thứ này hai mươi đồng? Cô có nhầm không? Ban sáng người làng Vạn cho chúng ta mỗi người một đôi, nhiều người còn có thứ gọi là tông cói. Ta cũng muốn có nhưng họ hết thứ đó nên cho thứ này. Sao có thể? Những… những hai mươi đồng á?

Chương hốt hoảng nói với ba nữ binh nãy giờ vẫn dỏng tai nghe ngóng.

-Mau… mau bỏ ra, thứ này tận 20 đồng đấy.

Ba cô gái liền phối hợp, một cô còn nói:

-Để em đem vào hỏi có đúng không, em muốn đổi thành tiền hoặc… hoặc gạo.

Nói đoạn cô gái liền cầm ba đôi giày cói hớt hải chạy về phía cổng làng Nhất Vạn. Chương vẫn lẩm bẩm:

-Thứ này sao đáng giá 20 đồng? Nó làm từ cói, hai đồng còn đắt. Sao có thể chứ.

-Đôi này ta đang đi có giá 60 đồng, anh tin không?

-Hả? Sao… sao… sao cô lại dám bỏ ra chừng ấy tiền chỉ để mua một thứ đi xuống đất chứ?

-À… ta cũng được người làng Nhất Vạn cho hôm trước. Ta ra chợ Thổ Hà nghe người ta nói vậy thì biết vậy. Ta cũng tính đổi cho người khác song đồ cũ họ không nhận, đành để đi vậy.

-Sáu mươi đồng, những sáu mươi đồng, sao lại hoang phí như vậy.

Cô gái lấy ra 10 đồng dúi vào tay Chương, nói:

-Ta xưa nay vốn không thích nhận quà của người khác, anh cho ta thứ này, ta cho anh 10 đồng xem như hoà.

-Ta tặng cô chứ đâu bán?

-Ta cho anh chứ đâu mua?

Lưỡng lự giây lát, Chương nhận mười đồng xu bỏ vào túi áo, không quên cúi đầu cảm ơn cô gái. Cũng may mỗi khi về làng Vạn, Chương hay vận quần áo giản đơn chứ không lộ tẩy hết.

Cô gái đang ngồi trước mặt Chương đây đang nói dối nhưng Chương không bóc mẽ. Đôi giày cói đắt tiền lấm lem bùn đất chỉ chứng tỏ số tiền sáu chục đồng không đáng với cô. Dù không cố ý, Chương cũng thoáng nhận ta cô này có dùng quang gánh khi cô xoay người nhìn ra phía cánh đồng.

Bàn tay mười ngón thon dài, móng tay cắt tỉa cẩn thận, tuy đã cố tình làm cho bẩn nhưng mu bàn tay đường gân rất mờ, lòng bàn tay không có vết chai sần. Mái tóc dài đen nhánh buộc cao có mấy vệt bùn đã khô nhưng mùi hương thơm dịu nhẹ thoảng trong gió. Mùi này có chút giống mùi thơm toả ra từ y phục của Lâm Uyển Như.

Ban nãy cô gái đến gần mà Chương không biết, cô đi rất nhẹ. Ba cô gái ban nãy đã khéo léo ra dấu rằng cô gái này thân thủ không tầm thường.

Một cô gái không có nhan sắc muốn trở nên xinh đẹp ở thời này thật không thể, một cô gái xinh đẹp giả trang cho xấu đi có thể che mắt được người Vạn Xuân, sao che mắt được Chương. Gương mặt xinh đẹp quét vài ba vệt nhọ nồi không qua mặt được Chương.

Tổng hợp tất cả nhận định, Chương chắc rằng cô gái này là gian tế trà trộn. Cần phải biết cô ta là ai, từ đâu đến, làm việc cho ai, muốn gì. Bắt cô này không khó nhưng phải cái cô ta xinh thế này, rơi vào tay Bỉnh Di thì no đòn. Bỉnh Di thương hoa tiếc ngọc nhưng gian tế có đẹp anh ta cũng không nương tay nếu cứng đầu.

-Ta quên chưa hỏi tên anh.

-Tên là Chương, hai mốt tuổi.

-Có duyên gặp lại. Ta rất thích cái… bàn chải đánh răng Thiên Bình này. Ta đi nhé.

Cô gái đứng lên quay lưng rời đi, nhìn theo dáng cô gái thướt tha trong bộ ngũ thân nữ cố tình làm cũ đi, Chương chỉ tủm tỉm cười.

-Cô ta sẽ quanh quẩn nơi này thôi. Một em kín đáo bám theo, em còn lại về báo cho Thiên Bình, lập tức chia người bá·m s·át, không được để cô ta chạm mặt ai hai lần, sẽ sinh nghi đấy. Huy động thêm vài tráng niên nhanh nhẹn nữa.

Chỉ còn lại một mình, Chương lấy mười đồng xu ra xóc vài lượt rồi cười một mình.

-“Cần phải dạy cô này cách giả trang mới được, nhìn bộ dáng đích thị là một tiểu thư. Dáng dấp có phần giống Uyển Như nhưng tính cách hình như có chút gì đấy giống Thiên Bình. Bắt cô này thật tiếc, chi bằng… hề hề hề… được, ta sẽ dạy cô cách trở thành một gián điệp hoàn hảo, một gian tế mỹ nhân.”