Vấn Vương Lòng Anh

Chương 3




Nhưng mà bên cạnh anh, có một người phụ nữ mặc một chiếc váy dạ hội bằng vải satin màu đỏ tía đang ôm tay anh. Màu sắc của trang phục và màu sắc của cà vạt giống nhau, như là một sự phối hợp tỉ mỉ, nhìn qua thật hài hòa.

Có thể nói là trai tài gái sắc, giai nhân công tử.

Sự xuất hiện của cô ấy đã dấy lên bao cuộc thảo luận.

Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Văn Mộc Cảnh đi cùng phụ nữ xuất hiện ở nơi công cộng, ý nghĩa to lớn, không cần nói cũng biết.

“Văn tổng của Gia Thụy dẫn theo phụ nữ ư?”

“Anh ta có bao giờ dẫn theo phụ nữ đâu, chắc là bạn gái đó, trông khá xinh đẹp.”

“Cô gái này là ai mà có thể làm bạn gái của Văn tổng vậy?”

......

Xung quanh càng ngày càng có nhiều tiếng xì xào, tầm mắt của Đường Oanh cũng càng lúc càng mơ hồ.

Cô nhìn chằm chằm họ không hề chớp mắt, cắn cái muỗng cứng đờ, lớp bơ trên đó tan ra trên đầu lưỡi, cảm giác đặc quánh này vẫn khiến cô cảm thấy nhạt nhẽo.

Thùy tai của Đường Lý nóng như lửa đốt, người phụ nữ xa lạ này xuất hiện như người thắng cuộc. Bởi vì cô ấy không cần làm gì, cũng có thể nhẹ nhàng đứng bên cạnh anh.

Lý Già nhỏ giọng nói: “Phó Nguyệt? Tại sao cô ấy lại đột nhiên trở về?”

Lạc Phiêu Phiêu nhấp một ngụm

champagne, “Ai vậy?”

Lý Già: “Phó Nguyệt đó, là đạo diễn mới cầm giải thưởng Berlin năm trước.”

Lạc Phiêu Phiêu sặc rượu: “Giải thưởng Berlin? Lợi hại thế á?!”

Lý Già: “Đúng vậy.”

“......”

Nhịp tim Đường Oanh rối loạn, tay chân lạnh lẽo, hơi thở dồn dập trong ngực, não bộ đình trệ.

Phó Nguyệt?

Cái tên vừa quen vừa lạ này khiến cô tìm kiếm trong đầu một cách vô vọng..

Đột nhiên, cô dường như nhớ đến người này.

Tết Trung thu, ngày hôm đó vốn dĩ Văn Mộc Cảnh đã nói sẽ trở về Trung Quốc, đột nhiên không có lý do gì lại thay đổi hành trình của mình.

Đường Oanh vẫn không thấy anh về nhà, cuối cùng nhờ dì giúp việc mới biết được, ở nước ngoài có người con gái tên Phó Nguyệt bị mất liên lạc, người nhà họ Phó không thể xuất ngoại ngay được đành nhờ Văn Mộc Cảnh đang ở nước ngoài giúp đỡ.

Dưới sự dò hỏi, cô im lặng lắng nghe câu chuyện thời thơ ấu của hai người, hóa ra nếu năm đó Phó Nguyệt không xuất ngoại thì cô ấy đã là con dâu của nhà họ Văn rồi.

Khi bắt đầu mối tình, Đường Oanh giả mạo thân phận học sinh tá túc gần nhà anh, từng ngầm tìm hiểu cô gái này, kết quả cái gì cũng không hỏi được, đột nhiên trong nhà còn thay đổi dì giúp việc.

Từ đó, tất cả các nguồn thông tin riêng tư của anh đều biến mất, cô không còn nơi nào để tìm hiểu.

Sau một thời gian dài, cô gần như quên mất sự tồn tại của Phó Nguyệt.

Ngày càng có nhiều người tiến lại gần, trong đó có nhiều người biết Phó Nguyệt, vậy nên lời khen ngợi, nịnh nọt ào ạt không dừng.

Quả nhiên anh đi đến đâu đều bị vây quanh, bị chú ý, sinh ra đã có sự ưu việt, hồn nhiên thiên thành*.

* Hồn nhiên thiên thành: Mô tả 1 vật gì "hồn nhiên thiên thành" thì chứng tỏ vật đó vừa được tạo ra đã hoàn hảo, không có tỳ vết gì, giống như vật đó được thiên nhiên tạo ra vậy.

Qua một thời gian, cô hơi thẫn thờ nhìn anh, thậm chí cô còn không biết hai người bắt đầu nhìn nhau từ lúc nào.

Da đầu Đường Oanh căng ra, hoảng sợ nhìn sang chỗ khác, chọc chọc vào chiếc bánh kem trong tay.

Khi hoảng hốt, cảm thấy dấu hôn còn sót trên người vào giờ phút này giống như được gỡ phong ấn, nóng như thiêu đốt.

Ở phía đối diện, Văn Mộc Cảnh vẫn nhìn thẳng vào cô, con ngươi sâu thẳm và đen như mực không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nhân viên phục vụ trong bữa tiệc đi đi lại lại, sau khi tầm mắt bị cắt ngang, anh nhướng mày, cụng ly với người đối diện.

Không lâu sau, ánh đèn trong sảnh tiệc mờ đi, chỉ có trung tâm của từng chiếc bàn tròn sáng lên với những dải ánh sáng ấm áp, vầng ánh sáng màu cam dịu nhẹ bao trùm bầu không khí xung quanh.

Đường Oanh đi xuống vị trí dưới sự hướng dẫn của nhân viên, nhìn xung quanh, biết không ít người, nhưng không nhận thức ai cả, cho nên chỉ ngồi câu nệ.

“Nào, đây, đây là vị trí của cô..”

“Được, cảm ơn.”

Sau khi nhận được vị trí, nữ phục vụ liền khom lưng đi ra ngoài.

Đường Oanh buồn bực nghịch khăn trải bàn, đột nhiên có âm thanh vang lên làm cô nhìn về phía bên cạnh.

Vị trí trống lúc nãy đã có một người con trai ăn mặc giống như hoa hồ điệp, người nọ quay đầu nhìn quanh, vừa lúc đối mặt với cô, “Hả? Chị Đường Oanh?”

Cô ngập ngừng, “Quý......”

Cậu nhắc nhở nói: “Quý Ngôn Tu.”

Đường Oanh cười lúng túng, yên lặng ở trong lòng lặp lại một lần để cố gắng nhớ kỹ.

Nam sinh trước mắt chỉ mới ngoài hai mươi, mặc chiếc áo hoa trên trong bộ vest bình thường, cười rộ lên như ánh mặt trời.

Cô lịch sự hỏi: “Đi một mình à?”

Quý Ngôn Tu lắc đầu: “Còn có Lưu Đậu, người đại diện của tôi, mới vừa về nước, không có nhân mạch gì đã bị anh ấy đưa đến đây.”

“À ——”

Đường Oanh hiểu được, trước dây Du Từ từng nhắc đến cậu em họ này với cô, cậu ấy là thực tập sinh ở nước ngoài, thành tích không tồi. Nhưng bởi vì một lần ngoài ý muốn, làm eo hắn bị thương, không có khả năng xuất đạo, cho nên mới không thể không chấm dứt hợp đồng để về nước phát triển.

Chắc cậu tới đây để tăng độ nhận diện, tìm kiếm nhân mạch.

“Đúng rồi, chị Đường Oanh, ngày hôm qua lúc chị tôi biết chị đi rồi, đã mắng tôi một trận tơi bời.” Quý Ngôn Tu biến thành máy hát, khóc lóc kể lể.

“Hả?” Đường Oanh có chút áy náy, nhưng không biết nên nói gì, chậm rãi xin lỗi: “Xin lỗi, đã làm cậu bị mắng rồi.”

Quý Ngôn Tu nhìn đôi má ửng hồng của cô cười: “Không cần xin lỗi, dù sao ngày thường tôi bị chị ấy mắng thành thói quen rồi, chỉ là hơi lo lắng sợ người chồng tương lai của chị ấy chịu không nổi.”

“Uhm?” Tâm trạng không tốt của Đường Oanh bị phân tán, khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ hiện lên cảm xúc nhẹ nhàng mà vừa nãy không có.

Quý Ngôn Tu tiếp tục nói: “Chắc hẳn người yêu của chị tôi cũng sẽ bị mắng thôi, không có may mắn thoát đâu.”

“Khoác lác quá đi.”

“Thật mà......”

Tại một bàn xa xôi, tầm mắt Văn Mộc Cảnh tập trung vào hai người đang nói chuyện ở phía trước, bất động thanh sắc* sờ sờ vành tai, trong mắt một mảnh đen tối không rõ.

* Bất động thanh sắc: Mặt không thay đổi biểu tình, không biến sắc.

Phó Nguyệt đợi anh đáp lời, theo ánh mắt của anh nhìn qua, lúm đồng tiền cứng đờ, tay cầm dao nĩa không khỏi siết chặt một chút.

Bữa tiệc diễn ra được nửa chừng, trừ Quý Ngôn Tu Đường Oanh không nói chuyện được với ai, sau một lúc bèn lấy lý do ra ngoài hóng gió.

Rời khỏi phòng tiệc chính, cuối hành lang hình trong có một sân thượng rộng lớn, bởi vì bữa tiệc đang đến giai đoạn cao trào, nơi này không một bóng người, thỉnh thoảng sẽ có mấy người phục vụ đi ngang qua, còn lại khá yên tĩnh.

Bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối sầm, gió thoảng chút lạnh lẽo, tính thời gian, cô muốn rời đi trước.

Ở đây thêm một giây, cô liền hít thở không thông nhiều thêm một giây, tâm trạng chán nản sắp không khống chế được.

Bỗng nhiên, Đường Oanh cảm thấy có người đi đến sau lưng cô, cô cảnh giác về bước về phía trước một bước để tránh đi, chưa kịp quay đầu, người đàn ông đã trùm chiếc áo vest vào người Đường Oanh.

“Mặc như vậy lại muốn uống thuốc?”

Giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền đến khiến cô không làm động phản kháng, cô cúi đầu liếc nhìn chiếc áo hở eo, không muốn phản bác.

Từ trước đến nay khả năng miễn dịch của cô rất kém, mệt nhọc quá mức hoặc bị cảm lạnh thôi cũng dễ bị viêm amidan, thậm chí là sốt nhẹ, bình thường ở nhà anh hay nói mấy lời linh tinh như không được ốm, không được đi làm ba ngày thì hai ngày xin nghỉ ốm....

Không phải vì anh thực sự quan tâm đến cô, mà vì anh đã từng nói rằng công ty không nuôi những người lười biếng.

“Gần đây em có tập thể dục, sẽ không ảnh hưởng đến công việc.” Đường Oanh thì thào nói nhỏ, dứt khoát cầm áo khoác trả lại cho anh, “Bị người khác thấy thì không tốt.”

Đặc biệt là...... Phó Nguyệt.

Văn Mộc Cảnh cúi đầu không trả lời, lông mi dài cong vút của cô như cánh bướm, đôi môi kiều diễm dưới chiếc mũi xinh đẹp thanh tú, nhưng đôi mắt như quả hạnh lại không nhìn anh.

“Tôi đã nói, cách xa Quý Ngôn Tu một chút.”

“Anh biết tên cậu ta?” Đường Oanh ngẩng đầu theo bản năng, buột miệng thốt ra, đợi vài giây thấy anh không nói lời nào, mới đáp: “Em chỉ mới gặp cậu ta một lần”

“Gặp qua một lần liền quen biết?”

“Cậu ấy là em họ Du Từ, em không muốn làm họ xấu hổ.”

“Em có biết phóng viên sẽ viết gì nếu nhìn thấy tương tác của em và cậu ta không?”

“Dù sao tất cả đều là giả.”

“——”

Ánh mắt Đường Oanh lảng tránh, nhỏ giọng tỏ vẻ bất mãn, anh luôn như vậy, anh lo lắng scandal này sẽ ảnh hưởng đến công ty, nhưng anh không lo lắng thế giới bên ngoài sẽ ác ý vu khống kỹ năng diễn xuất và nhân phẩm của cô.

Văn Mộc Cảnh tức giận cười một tiếng, nhéo nhéo cằm bắt cô nhìn mình, lạnh giọng: “Em cùng tôi có quan hệ không trong sáng, chẳng qua em cảm thấy có thể phủi sạch sao.”

“......”

Ký ức quá khứ tràn về, Đường Oanh không muốn lên tiếng nữa, ở bên ngoài tránh bị nghi ngờ chính là do anh định ra, không hiểu bây giờ anh tức giận cái gì.

Thấy cô không nói lời nào, Văn Mộc Cảnh dùng lực, bắt cô phải chú ý đến, hiển nhiên là đang nhắc nhở cô: “Đừng quên lúc trước là ai giúp em, trước khi trả hết tiền nợ, em phải nghe lời mới là lựa chọn tốt nhất.”

“...... Em biết.”

Dứt lời, con ngươi màu hổ phách của Đường Oanh nhiễm một tầng hơi nước.

Sau bao nhiêu năm, cô nghĩ mình có năng lực chữa lành rất tốt, nhưng khi những lời này thốt ra khỏi miệng anh, vẫn mạnh mẽ đến mức không thể vứt bỏ được.

Cô thậm chí còn không nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của mình.

Đến cuối cùng, cô vẫn không đủ can đảm để hỏi về Phó Nguyệt, cảm giác được mất như con kiến ​​gặm nhấm đang tra tấn cô từng giây.

“—— Mộc Cảnh?”

Một giọng nữ thanh nhã vang lên từ ngoài cửa.

Đường Oanh nhanh chóng thoát ra, lùi lại một bước, trực tiếp dựa sát vào lan can sân thượng.

Văn Mộc Cảnh thân thể hơi dừng lại.

Phó nguyệt xách làn váy từng bước đi về phía bọn họ.

Cô ấy khéo léo khoác tay Văn Mộc Cảnh, bộ ngực đầy đặn đè lên đó, hờn dỗi: “Em tìm anh đã lâu, sao anh lại ở đây?”

Văn Mộc Cảnh để mặc cô ấy ôm, “Làm sao vậy.”

Phó Nguyệt: “Em nhớ anh đó.”

“......”

Hai người trực tiếp gạt Đường Oanh sang một bên.

Cô khắc chế trái tim đau đớn co rút, không dám ngẩng đầu, cẩn thận đặt áo vest lên lan can sân thượng, tự giác cúi đầu đi ra ngoài.

Sau lưng là Phó Nguyệt trước sau như một làm nũng “Mộc Cảnh, khách khứa bên ngoài em đều không biết, anh đừng bỏ em ở đó một mình mà.”

“Được.”

Gió đêm thổi qua sân thượng, vào tận hành lang, làm tóc mái Đường Oanh bay nhẹ, cũng không có phải bụi rơi vào mắt không, đôi mắt sáng trong lúc này đã trở nên ngập ngước.

Cô cảm thấy hình như hôm nay mình bị cảm lạnh, nếu không vì cái gì trái tim lúc này như bị ngâm trong băng tuyết, cả người lạnh lẽo làm cô run rẩy.

Đường Oanh cụp mắt nhìn lòng bàn tay bị hằn vết móng tay của mình, nhất thời không nói nên lời, nước mắt từng giọt từng giọt rơi thẳng vào vết đỏ hình trăng non kia.

Tấm thảm dày có hoa văn cổ điển ở hành lang ngăn cách hoàn hảo âm thanh của giày cao gót.

Không có người nào biết ai đã từng tới đây.

Quay lại tiệc tối, cô uống hết ly nước lạnh này đến ly nước lạnh khác để lấy lại bình tĩnh. Và cho đến khi tiệc tối kết thúc, Văn Mộc Cảnh cùng Phó Nguyệt đều không xuất hiện lần nữa, cô không dám nghĩ họ đã đi đâu.

Đột nhiên, từng trận đau đớn ở bụng đánh úp lại, khiến cô nổi da gà, thiếu chút nữa không đứng được, cảm giác đau đớn làm cái gân sau cổ giật liên tục.

Quý Ngôn Tu vừa đứng dậy đã nhìn ra cô có chỗ không thích hợp, vội vàng nắm cánh tay cô, “Chị Đường Oanh, chị làm sao vậy?”

“Không, không có việc gì.” Đường Oanh hơi cong người, lấy tay che bụng, khuôn mặt trắng bệch không chút hồng hào.

Bây giờ người trong tiệc tối đang bận rộn ra về, không ai chú ý đến bọn họ, Quý Ngôn Tu giúp cô đứng vững, hiển nhiên không tin, “Bụng chị không thoải mái à?”

“Một lúc nữa sẽ ổn thôi.” Đường Oanh vẫn cố gắng chịu đựng, định ngồi một lúc, chắc là do vừa rồi uống quá nhiều nước lạnh.

Lý Già cùng Lạc Phiêu Phiêu đứng ở cửa chờ cô mà không thấy, đi vào tìm một vòng thì phát hiện Đường Oanh đang ngồi co ro trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn.

Lý Già vội vàng đi qua đỡ cô, “Làm sao vậy Đường Đường?”

“Có thể là dạ dày chị ấy không thoải mái, tôi mang chị ấy đi bệnh viện.” Quý Ngôn Tu ngồi xổm trên mặt đất, cởi áo vest trùm lên người cô.

Lạc Phiêu Phiêu vội la lên: “Được rồi, đi bệnh viện trước, qua cửa sau mau.”

Quý Ngôn Tu gật đầu, dễ dàng bế con lên.

Đường Oanh trên trán ướt mồ hôi, yếu ớt đẩy người trước mặt mà không được, “Cậu làm gì vậy.”

Cánh tay cậu dùng sức, tránh cho bàn tay chạm vào người cô, “Đừng lo lắng, sẽ không ai chụp được gì đâu.”

Lạc Phiêu Phiêu vội vàng dẫn đường ở phía trước, bọn họ đi về phía ngược lại với hướng đi ra ngoài, Quý Ngôn Tu đi rất nhanh, cố gắng giảm bớt xóc nảy để cô bớt đau hơn.

Vừa ra khỏi cửa sau, Lưu Đậu đã chuẩn bị xe từ trước, đợi lên mọi người lên xe thì phi như bay đến bệnh viện.