Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 63




 

“Lần này thần đi giám sát việc cứu tế, vốn là phận sự trong người, may mắn được bệ hạ ghi nhận công lao, hoàng ân hạo đãng, lại được bá tánh yêu mến…"

【Hít — 】

Hứa Yên Miểu lại nhặt “kiến thức chính trị" của mình lên, hăng hái phân tích.

Dù sao thì cứ tùy tiện đoán mò vài câu!

【Quả nhiên là kịch bản nam chính ngôn tình! Ta đã nói rồi mà! Sao một nam chính có chức vị cao như vậy lại không muốn tiến thêm một bậc, được miễn lễ chào hỏi, không cần xưng danh khi vào triều, được mang kiếm vào điện chứ!】

【Đây là đang nói với lão hoàng đế, lòng dân hướng về ta! Ngươi công nhận công lao của ta thì tốt nhất, ngươi không công nhận công lao của ta, ta còn có bá tánh ủng hộ!】

Ngươi đừng có nói linh tinh nữa!

Ngón tay của Ký Tuế đã khẽ run lên.

“Đương nhiên, bá tánh đều biết lần này có thể sống sót được mấy chục vạn người, đều là nhờ công lao của bệ hạ, nếu không phải bệ hạ lo lắng cho thiên hạ, hạ lệnh cho Hộ bộ với tốc độ nhanh nhất điều động lương thực cứu trợ, lại miễn thuế cho địa phương, e rằng khi thần đến ba huyện Quý Khê, Vĩnh Phong, Hưng An, thì đã thấy xác người la liệt khắp nơi…"

Hứa Yên Miểu ra vẻ thông minh gật đầu.

【Sợ rồi chứ gì! Nếu ngươi không cho ta đãi ngộ xứng đáng! Vị khâm sai phụ trách giám sát việc cứu trợ này sẽ khiến cho dưới trướng ngươi xác người la liệt! Lão già! Ngươi cũng không muốn chuyện này xảy ra đúng không!】

Khóe miệng lão hoàng đế giật giật, rất muốn nói với Hứa Yên Miểu, ngươi đừng nói nữa, ngươi mà nói nữa Ký Tuế sẽ quỳ xuống đất xin tội mất.



Ký Tuế ông ta chỉ muốn cứu đứa ngoại sinh vô dụng kia thôi mà!

Ký Tuế ông ta tội không đến mức này!

Đương nhiên lão hoàng đế sẽ không tin mấy lời nhảm nhí của Hứa Yên Miểu, tên này rõ ràng là đọc thoại bản nhiều quá, đang tự biên tự diễn đấy thôi.

Ký Tuế cố gắng nói: “Mặc dù Hoàng thái tôn đã quyên góp ba ngàn lượng, tự mình nuốt lấy năm trăm lạng, nhưng nó còn nhỏ, vẫn còn là một đứa trẻ…"

Quần thần nhìn ông ta với ánh mắt thương cảm.

Đây là bị Hứa Yên Miểu đánh loạn xạ một trận, đánh đến mức không còn biết đường nào mà lùi nữa rồi. Bình thường Ký công đâu có nói ra loại lời nói buồn cười như “nó vẫn còn là một đứa trẻ" này.

Hứa Yên Miểu đọc thầm trong lòng: 【Nó vẫn còn là một đứa trẻ! Cho nên tuyệt đối không thể bỏ qua cho nó!】

Ngươi, câm, miệng, cho, ta!

Nắm tay của Ký Tuế dần siết chặt.

“Bệ hạ! Thần cho rằng, Thái tôn tuổi còn nhỏ, cũng biết phân ưu cho quốc gia, tuy rằng đôi khi làm việc hơi hoang đường một chút, nhưng vẫn là có lòng tốt, chỉ là tuổi còn nhỏ, nhận thức về mức độ nghiêm trọng của một số việc còn chưa đủ, lúc này cần phải tìm một người thầy giỏi để dẫn dắt nó đi đúng hướng! Thần xin bệ hạ tìm cho Thái tôn một người thầy, nghiêm khắc dạy dỗ, chứ không phải chỉ biết trừng phạt…"

Đủ rồi…

Ký Tuế đau khổ nhắm mắt lại.

Rốt cuộc ông ta đang nói cái quái gì vậy!



Lúc này Ký Tuế giống y như một kẻ viết văn theo đề bài, ở giữa lạc đề tám vạn dặm, cuối cùng cố gắng quay lại đề bài… thật là oan uổng mà.

Quyền Ứng Chương nhìn vị đối thủ có thể tranh luận với mình ba ngày, tài trí nhanh nhẹn này, lúc này lại bị Hứa Yên Miểu khiến cho suýt chút nữa thì tuyệt vọng, không khỏi nhớ tới lời nói của Đậu thừa tướng lúc nãy…

“Cung nghênh ngài bước vào nơi này."

Hoan nghênh ngài đến với thế giới mới.

Thế giới mới này, ta có không thể không gia nhập hay không?

Cùng lúc đó, Ký Tuế nghĩ…

Đứa ngoại sinh này, ta có thể không cứu nó hay không?

Tan triều, lão hoàng đế gọi Ký Tuế đến Vũ Anh điện.

"Lần cứu tế này, lại g.i.ế.c thêm không ít tên địa chủ không chịu thả nô bộc chứ gì?"

Nghe lão hoàng đế hỏi vậy, Ký Tuế im lặng gật đầu.

"Tìm được chưa?"

Ký Tuế lắc đầu.

"... Những năm qua ngươi vì đứa nhỏ đó đã trả giá quá nhiều rồi, gần như bảy phần tâm sức đều dồn vào việc tìm kiếm nó, cũng không chịu sinh thêm đứa con nào với Thanh Hà, hà tất phải như vậy? Đã nhiều năm trôi qua rồi..." Lão hoàng đế nhẹ giọng nói: "Tải Niên à, nhà các ngươi cũng cần nối dõi tông đường."