Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Văn Võ Song Toàn

Chương 30




Đám người Hạ Vũ Hào, trừ khi có việc, nếu không luôn là ba người cùng đi, khiến rất nhiều bạn nữ muốn tiếp cận đều chỉ có thể nhìn ngắm từ xa. Đặc biệt Hạ Vũ Hào nhìn bề ngoài lưu manh như vậy, càng góp phần ngăn đám nữ sinh ái mộ Chấn Văn, Chấn Võ lại. Mà từ khi ba người kết bạn, chưa từng có nữ sinh nào gọi tên Hạ Vũ Hào.

Cho nên khi bọn họ nghe thấy một giọng nữ gọi Hạ Vũ Hào, đều nhìn xung quanh xem có người khác vừa gọi không.

Nhưng, rất rõ ràng, nữ sinh trước mặt này tìm Hạ Vũ Hào, bởi vì khi đôi mắt tròn xoe của cô nàng nhìn Hạ Vũ Hào không chớp mắt, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn.

Hạ Vũ Hào sửng sốt, đối với bạn nữ, trước giờ cậu đều không thích thân cận. Theo như suy nghĩ của cậu, con gái là sinh vật thích khóc, thích ồn ào, thích giận dỗi, cậu không nên trêu vào, cho nên thường lảng tránh.

Chấn Võ là người đầu tiên nhận ra bạn gái trước mặt này, cười nhìn vẻ mặt mơ hồ của Chấn Văn, anh chỉ Hạ Vũ Hào, tay tạo tư thế đánh nhau, Chấn Văn lập tức nhớ ra – bạn gái này chính là nữ sinh trước kia được cứu lại quên hỏi tên.

“Sao em lại ở đây?” Chấn Văn nhìn cô nàng mặc đồng phục trường cấp ba Bắc Giang, hẳn không phải là chuyển trường.

“Em tới tìm người, không ngờ lại gặp các anh ở đây.” Nữ sinh hai tay ôm khuôn mặt đỏ bừng, vui vẻ nhưng không thất lễ. “Em có đến trường tìm các anh nhưng nghe nói anh bị đuổi học, nào ngờ chuyển tới trường này. Hôm nay gặp lại, thật vui. Nào, em mời, các anh muốn ăn gì?”

Hạ Vũ Hào vẫn đang phiền muộn nên không nói gì, Chấn Văn lại xoa bụng cười: “Đúng lúc anh đang đói, ăn gì cũng được!”

Chấn Võ nhìn Chấn Văn, lại nhìn gói bánh trong tay Hạ Vũ Hào, khóe môi hạ xuống.

“Chung quanh đây có quán King Hamburger, chúng ta tới đó, được chứ?”

“Tôi không có hứng, các cậu đi đi.”

Hạ Vũ Hào sắp đi qua người nữ sinh thì bị Chấn Văn kéo lại: “Cậu coi như đi cùng bọn mình là được. Hơn nữa, người ta tìm cậu, cậu đi như vậy thật không ga lăng.”

“Ga lăng cái đầu cậu ấy, muốn ga lăng thì cậu đi mà làm.”

“Vậy cậu không muốn biết những người kia sau đó thế nào sao?”

Hạ Vũ Hào trầm mặc một lúc, cuối cùng nhẹ gật đầu.

Bốn người tới quán hamburger cạnh trường học, bạn nữ kia gọi suất ăn cho năm người, còn chu đáo bưng tới cho từng người một, ngay cả ống hút cũng cắm sẵn.

Chấn Văn đợi cô nàng xong xuôi mới hỏi: “Đến bây giờ bọn anh vẫn chưa biết tên em.”

“Em tên Khâu Thiến Như, đang học lớp mười, sắp lên năm thứ hai rồi.”

“Lúc em đến trường tìm Hạ Vũ Hào, bọn họ nói gì?”

“Em hỏi rất nhiều người, bọn họ đều nói không biết. Sau đó em hỏi một bạn nam mập mạp, bạn ấy nói anh đã bị đuổi học.”

Chấn Văn nghe đến bạn nam mập mạp liền nhớ Lưu Nguyên Thanh, do dự hỏi: “Bạn nam mập mạp kia có phải tiếng nói rất nhỏ, lúc cười thì không thấy mắt?”

“Đúng vậy, sao anh biết? Là bạn anh sao?”

“Nó? Là kẻ thù của chúng tôi!” Chấn Văn nói xong cắn mạnh một miếng hamburger.

“Em còn tưởng là bạn anh, chỉ có bạn ấy nói cho em biết chuyện anh bị đuổi học.”

“Chắc nó rất hả hê nhỉ? Thôi, không nhắc tới nó nữa, nhắc tới liền không muốn ăn. Sau đó thì sao?”

“Sau đó, em rất kinh ngạc, rõ ràng lúc ấy các anh giúp đỡ em, tại sao lại bị đuổi học. Bạn kia nói vì anh đánh học sinh ưu tú của trường. Mấy tên khốn kiếp đó mà là học sinh ưu tú sao? Đạo lý ở đâu chứ?”

“Rồi sao? Học sinh ưu tú kia thế nào?”

“Bạn kia không nói. Nhưng hôm sau em có mời một bạn nữ đi ăn, nghe bạn ấy kể, đám người kia giờ nghe đến tên của anh liền sợ hãi. Có một lần bạn nữ đó cùng đám bạn trò chuyện, vô tình nhắc đến tên của anh, đám người kia nghe thấy đều vứt hết sách vở mà bỏ chạy. Xem ra bọn họ rất sợ anh đó, mới nghe tên đã bị dọa đến thế rồi.”

“Coi như chúng biết điều, biết ai không thể chọc vào!”

Khâu Thiến Như thấy Hạ Vũ Hào không hề động đến hamburger liền đẩy tới trước mặt cậu: “Hạ Vũ Hào, anh đừng khách khí. Anh bị đuổi học là do em, em mời anh ăn là nên làm mà.”

Hạ Vũ Hào nhìn hamburger, vẻ mặt không có hứng thú, chỉ Chấn Văn bên cạnh: “Là cậu ấy nói muốn cứu cậu, tôi chỉ phụ trách đánh nhau thôi. Tôi có việc, đi trước đây.”

Hạ Vũ Hào vừa muốn đứng dậy đã bị Chấn Văn kéo ngồi xuống: “Ngồi thêm một lát nữa đã, còn thời gian mà. Hơn nữa hình như bạn ấy chưa nói xong.”

Khâu Thiến Như cúi đầu quấy đồ uống nói: “Các anh không thể làm bạn với em được sao? Em không có bạn.”

“Cô gái vui vẻ thế này sao lại không có bạn? Em có vấn đề gì hả? Chanh chua? Nói nhiều? Hay là cướp bạn trai của người khác?”

Hạ Vũ Hào đập Chấn Văn một cái: “Đừng nói lung tung! Cậu không cần để ý đến cậu ta, đầu óc cậu ta không bình thường.”

Chấn Văn quay đầu nhìn Hạ Vũ Hào, không phục hỏi: “Sao cậu biết đầu óc mình không bình thường?”

Chấn Võ từ phía sau vòng tay che miệng Chấn Văn lại, ngón tay chạm môi cậu, ghé sát tai cậu nói: “Đừng nói lung tung!”

Mùi hương của Chấn Võ lấp đầy khoang mũi của Chấn Văn làm cậu nhất thời thất thần, đến khi hồi hồn vội kéo tay Chấn Võ ra, mặt nóng lên, liếc môi Chấn Võ rồi lập tức cúi đầu, không nói gì nữa.

Hạ Vũ Hào giống như đã quen với cảnh tượng này, nhìn Khâu Thiến Như nói: “Cậu mời ăn rồi, chúng tôi cũng không chịu tổn thất gì, nơi này còn tốt hơn ngôi trường kia, cho nên chúng ta hết nợ.” Nói xong quay sang nói với Chấn Văn: “Mình đi đây.”

Chấn Văn thấy Hạ Vũ Hào sắp đi, vội đứng lên, vừa mới tiếp xúc thân mật khiến cậu cảm thấy ở một mình với Chấn Võ không phải ý kiến hay. Cậu cũng mặc kệ ga lăng với không ga lăng, cầm cặp sách đuổi theo Hạ Vũ Hào: “Chờ mình với.”

Trước khi đi nhìn lướt qua Chấn Võ, hi vọng anh có thể ga lăng một chút mà ngồi lại, không đuổi theo cậu.

Khâu Thiến Như thấy hai người nói đi là đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo, cuối cùng đưa mắt nhìn Chấn Võ.

Chấn Võ đã đeo cặp sách, đứng dậy, gật đầu nói: “Cảm ơn, tôi cũng đi đây.”

Ba người như gió lốc rời đi, để lại một bàn đầy hamburger chưa hề được động đến và Khâu Thiến Như ngồi đó bĩu môi.

Ngày hôm sau, tất cả quay trở lại như thường. Hôm qua nghe được tình hình của đám người ở trường cũ, tâm trạng của cả ba tốt hơn nhiều, ít nhất đám người đó sẽ ghi nhớ kỹ chuyện lần đó.

Chỉ ngoại trừ một chuyện, hôm nay tâm trạng Chấn Văn có chút hoảng hốt, bởi vì càng ngày Chấn Võ dường như càng cố gắng theo sát cậu, luôn vô tình hay cố ý đụng chạm, giống như nghiện vậy. Ngay cả lúc cậu đi vệ sinh, Chấn Võ cũng chờ ngoài cửa, đợi cậu đi ra liền ôm vai cậu cùng trở về lớp học.

Chấn Văn tránh không được, không tránh cũng không xong, tra tấn cậu mỗi lần tiếp xúc đều mặt đỏ tim đập loạn xạ, gần như muốn làm lộ hết bí mật của cậu rồi. Mà Chấn Võ luôn ở phía sau nhìn cậu như vậy cười càng vui vẻ, tựa như đang chơi đùa với thú cưng của mình.

Buổi chiều tan học, không chờ Chấn Võ thu dọn đồ xong, cậu đã cầm cặp sách chạy đi trước, có thể trốn được một phút thì trốn một phút. Xuống dưới tầng một, đụng phải Khâu Tử Hiên đang đi lên.

Thấy Khâu Tử Hiên mặc đồng phục đội bóng, có lẽ là vừa từ nhà thi đấu tới đây. Lúc này cậu mới nhớ, hôm nay Hạ Vũ Hào đi làm, đương nhiên không thể tham gia buổi luyện tập sau giờ học.

“Bạn học, cậu biết Hạ Vũ Hào đang ở đâu không?” Khâu Tử Hiên ôn hòa hỏi Chấn Văn.

Chấn Văn bị chắn đường, có chút không kiên nhẫn: “Nơi đó học trò ngoan như anh không dám tới đâu.”

“Vậy để cô giáo hỏi mới được sao?”

Chấn Văn đang định trả lời, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân, cậu nhắm mắt lại, quả nhiên chỉ một giây sau đó Chấn Võ đã đứng bên cạnh cậu nhìn Khâu Tử Hiên hỏi: “Có chuyện gì thế ạ?”

Chấn Văn cướp lời: “Tôi dẫn anh đi. Chấn Võ, anh về nhà trước, em sẽ về sau.”

Nói xong cậu kéo tay Khâu Tử Hiên, không quay đầu, chạy ra khỏi tòa nhà.

Chấn Võ nhìn chỗ tay bọn họ giao nhau, cắn môi, rồi chạy xuống cầu thang, đi theo.

Chấn Văn nhìn phía sau, không thấy Chấn Võ, lúc này mới thở phào.

Chấn Võ biết Hạ Vũ Hào làm thêm nhưng không biết cụ thể cậu ấy làm ở đâu. Chấn Văn cảm thấy như vậy thật may vì Chấn Võ không thích tò mò chuyện của người khác. Hạ Vũ Hào chưa từng kể chuyện mình làm thêm với bất kỳ ai, dù sao cậu chưa trưởng thành, nếu như người khác biết cậu làm việc ở chỗ đó, nhất định sẽ dẫn tới một đống phiền phức.

Khâu Tử Hiên theo Chấn Văn đến trạm xe buýt mới lên tiếng: “Bạn học, cậu đang dẫn tôi đi tìm Hạ Vũ Hào sao?”

Lúc này Chấn Văn mới nhớ mình vẫn còn kéo tay Khâu Tử Hiên, vội buông ra, “Đúng vậy, không phải anh muốn tìm cậu ấy sao?”

“Cậu ta về nhà rồi hả? Vậy mà lần trước nói sẽ tham gia luyện tập bóng chuyền.” Khâu Tử Hiên khoanh tay, vẻ mặt bất mãn.

“Cậu ấy rất bận, đặc biệt là sau khi tan học. Tốt nhất anh nên chuẩn bị tâm lý, đến nơi anh sẽ bị dọa đó!”

Khâu Tử Hiên nhìn Chấn Văn, xác nhận cậu không phải đang nói đùa mới lên tiếng: “Cảm ơn cậu, tôi không dễ sợ hãi như vậy đâu.”

Đến khi đi tới ngõ nhỏ tối tăm, nhìn đủ loại ánh đèn neon quái dị mờ mờ hai bên đường, Khâu Tử Hiên không khỏi bất ngờ.

Anh kéo cánh tay Vương Chấn Văn: “Rốt cuộc cậu muốn dẫn tôi tới đâu?”

“Không phải anh muốn đi tìm Hạ Vũ Hào?”

“Nhưng tại sao lại tới nơi này?”

“Cậu ấy ở đây.”

Khâu Tử Hiên nhìn con đường lờ mờ phía trước, thấy những đôi nam nữ ăn mặc hở hang đứng trước cửa các quán bar ánh đèn sặc sỡ hoặc hút thuốc, hoặc trêu chọc nhau, lời nói mờ ám truyền tới khiến anh không khỏi đỏ mặt.

Đây là lần đầu tiên Chấn Văn nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Khâu Tử Hiên, có chút hả hê. Cậu chỉ một quán bar tầm thường cuối ngõ: “Cậu ấy ở quán bar X phía trước kìa.” Nói xong xoay người định rời đi.

Khâu Tử Hiên túm vai Chấn Văn: “Cậu không vào cùng tôi sao?”

Chấn Văn hất tay Khâu Tử Hiên ra, vẻ mặt ghét bỏ: “Là anh muốn tìm cậu ấy, không phải tôi. Anh tự cầu phúc đi, bye.”

Trước khi đi Chấn Văn vẫn không quên quan sát Khâu Tử Hiên, thấy anh có chút sợ hãi.

Nhưng đi được một đoạn, Chấn Văn bắt đầu lo lắng, lỡ như Khâu Tử Hiên gặp chuyện thì sao? Cậu dừng lại, đang định quay đầu nhìn xem, đột nhiên một ông chú béo múp míp đi tới trước mặc cậu, khoảng cách gần đến nỗi làm cậu không thoải mái. Chấn Văn lui về sau một bước, ông chú béo kia lại tiến tới một bước, nụ cười trên mặt khiến người khác ghê tởm.

“Em trai nhỏ, lại tới tìm anh trai hả? Hơn một năm không gặp, em càng ngày càng đẹp trai đó nha.” Nói xong còn dí sát mặt nhìn Chấn Văn.

Chấn Văn liên tiếp lui về phía sau hai bước, vẻ mặt chán ghét nhìn khuôn mặt bóng loáng của ông chú. “Tôi có quen chú sao?”

“Ôi chao, em trai quên mất rồi, thật là không có lương tâm mà, anh còn từng ôm em trai đó. Lần trước không chào mà tiệt, anh lúc nào cũng nhớ tới em.” Ông chú cười bỉ ổi, đưa tay sờ mặt Chấn Văn.

Chấn Văn vừa giơ tay định hất ra, đột nhiên phía sau vang lên tiếng quát lớn: “Dừng tay!” Tay của ông chú bị vặn thành một góc độ bất thường.

Chấn Văn nghe thấy giọng nói này, trái tim liền đập loạn xạ, quay đầu lập tức thấy khuôn mặt đầy giận dữ của Chấn Võ.