Văn Võ Song Toàn

Chương 163




Người lớn có câu: đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa, Chấn Võ cho là hai người bọn anh cũng như thế, dù hôm qua Chấn Văn kích động đến mức không khống chế được mình, thậm chí còn có chút điên cuồng. Anh cho rằng đó là do Chấn Văn cần phát tiết, khi những cảm xúc kia đều đã được phát tiết ra, đã nói hết tất cả, rồi sẽ gió êm sóng lặng.

Sáng hôm sau, vốn định dùng nụ hôn chào buổi sáng để đánh thức Chấn Văn, nhưng bên giường lại trống không, có lẽ Chấn Văn đói bụng nên ra ngoài tìm đồ ăn rồi. Hôm qua Chấn Văn không ăn khuya mà cứ thế ngủ mất, bận rộn cả một buổi chiều lại chỉ ăn mấy miếng bánh ngọt, nhất định là rất đói bụng.

Chấn Võ nhanh chóng mặc quần áo, đi ra ngoài, không thấy Chấn Văn đâu cả.

Trái tim Chấn Võ như bị bóp một cái, anh vội lấy điện thoại di động thì nhìn thấy tin nhắn của Chấn Văn: “Em ăn sáng rồi, đến công ty trước đây.”

Thấp thỏm trong lòng Chấn Võ lúc này mới hạ xuống, nhưng ngay sau đó lại lo lắng, hình như Chấn Văn vẫn chưa nguôi giận.

Chấn Võ ăn chút bánh ngọt, vội vàng mặc quần áo, chạy như bay đến xe của mình, lao nhanh đến công ty, rất có thể đã chạy quá tốc độ mà bị chụp hình lại.

Đến công ty, còn chưa kịp đến cửa phòng làm việc của Chấn Văn đã bị một đống công việc quấn chân.

Mà mỗi lần nhìn thấy Chấn Văn đều là ở bên ngoài phòng làm việc, giọng điệu công thức hóa của cậu khiến Chấn Võ khó chịu vô cùng, nhưng ngại xung quanh nhiều người, cộng thêm dáng vẻ phải phép xa cách của Chấn Văn, Chấn Võ đành phải nhịn, buộc mình chuyên tâm xử lý công việc.

Khó khăn lắm mới đến giờ nghỉ trưa, sau khi ký xong tài liệu, Chấn Võ vội vã đi tìm Chấn Văn, lại được cho biết cậu và quản lý Hạ đã đi ra ngoài.

Lúc này Chấn Võ mới nhận thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Chấn Văn thật sự tức giận!

Chấn Võ bấm số điện thoại của Chấn Văn, không có người nghe máy.

Anh lại gửi tin nhắn cho cậu:

“Hai người ở đâu thế? Đã ăn trưa chưa?”

“Em vẫn chưa nguôi giận sao?”

“Có gì thì nói ra đi, giữ trong lòng rất khó chịu.”

Ba tin nhắn, Chấn Văn không hề trả lời.

Lại bận rộn cả buổi chiều, sắp đến giờ tan tầm, Chấn Văn cuối cùng cũng đi vào phòng làm việc của anh, hơn nữa không có người khác đi cùng.

Chấn Võ nhận tài liệu trong tay Chấn Văn, không thèm nhìn đã ném lên bàn, kéo Chấn Văn xoay người, đi vào phòng nghỉ.

Đóng cửa phòng nghỉ, Chấn Võ đè hai vai Chấn Văn: “Em tránh mặt anh cả ngày, em còn muốn tức giận đến khi nào nữa?”

“Ai nói em tức giận?” Chấn Văn lạnh lùng nói.

“Cả ngày hôm nay em không nhìn anh, lúc nói chuyện lại lạnh lùng, buổi trưa thì kéo Hạ Vũ Hào ra ngoài, không tức giận thì là gì?”

“Em không tức giận, chỉ là em không muốn để ý tới anh.”

“Tại sao?”

“…” Mắt Chấn Văn nhìn gì đó sau lưng Chấn Võ, buồn bực không lên tiếng.

“Em nói ra anh mới biết được em muốn gì!”

Chấn Văn khoanh tay, môi mím chặt, tầm mắt chuyển về, nhìn thẳng vào mắt Chấn Võ, vẫn không lên tiếng.

“Được, được, anh biết rồi, em không muốn nói, vậy thì anh sẽ chờ đến lúc em muốn nói.” Chấn Võ nhẹ đẩy Chấn Văn, bực bội nói, mở cửa phòng, đi ra, ngồi phịch xuống ghế, cầm tài liệu Chấn Văn vừa cầm vào, xem một lát, sau khi ký tên xong thì ném lại cho Chấn Văn.

Chấn Văn cầm tài liệu xoay người định đi, Chấn Võ lại lên tiếng: “Tan ca anh sẽ đi gặp Jason, thẳng thắn hỏi anh ta chuyện sản phẩm mới, em có muốn đi cùng không?”

Động tác xoay người của Chấn Văn hơi dừng lại: “Anh đi một mình đi, em không có hứng thú.”

Chấn Văn đi rồi, Chấn Võ tức giận ném bút, ngón tay xoắn vào với nhau, vắt hết óc mà nghĩ mãi vẫn không hiểu. Đúng là hôm qua anh không nên vung tay đánh cậu, nhưng nghe thấy Chấn Văn tự vu oan cho mình tới mức như vậy, anh chỉ muốn đánh cho cậu tỉnh táo lại. Hay là có câu nào đó anh nói làm Chấn Văn tức giận? Anh cẩn thận hồi tưởng, anh không nói gì quá đáng mà, anh vẫn luôn kiên nhẫn giải thích, hơn nữa hẳn là giải thích rất rõ ràng? Khi Chấn Văn kích động đến nói mà không suy nghĩ, anh cũng dùng hành động trả lời câu hỏi của cậu. Còn gì khiến Chấn Văn vướng mắc đến dù anh hỏi thế nào cũng không chịu nói ra?

Lắc đầu, Chấn Võ tạm thời bỏ qua vấn đề này, nên giải quyết những chuyện rõ ràng trước mắt trước đã.

Chấn Võ điều chỉnh lại tâm trạng, rời khỏi công ty, lái ô tô đến khách sạn Jason.

Jason ở tại một khách sạn năm sao, xem ra rời Hữu Minh, tiêu chuẩn ăn, mặc, ở, đi lại của Jason không hề bị ảnh hưởng.

Đến khách sạn, rất nhanh đã tìm được người đàn ông trong quán café, đang nhàn nhã thưởng thức bánh ngọt. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ngồi cùng anh ta, hai người đang trò chuyện gì đó, nhìn có vẻ rất thân thiết.

Chấn Võ đi tới, đứng đối diện Jason. Jason sửng sốt, vội nuốt đồ ăn trong miệng, buông dao nĩa, lau tay, đứng dậy vươn tay: “Xin chào.” Trong lúc nói, tầm mắt anh ta đảo quanh.

Chấn Võ biết anh ta đang tìm ai: “Em ấy không tới. Tôi có việc tìm anh, bây giờ anh có tiện không?”

Nghe giọng điệu cứng rắn của Chấn Võ, Jason cười khổ: “Nếu tôi nói không tiện thì sao?”

“Vậy tôi sẽ chờ đến khi anh tiện.” Nói xong, Chấn Võ ngồi xuống đối diện anh ta, dáng vẻ thản nhiên như sẵn sàng ngồi đó nhìn anh ta ăn.

Jason lắc đầu, giới thiệu Chấn Võ với người bên cạnh, rồi nói với Chấn Võ: “Đây là anh họ của tôi. Anh ấy ngồi đây không ảnh hưởng gì chứ?”

Chấn Võ nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh. Anh ta có mái tóc màu vàng nhạt, kính đen phối hợp với gương mặt thon gầy, nhìn có vẻ phong nhã lịch thiệp, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng, trông có vẻ không đơn giản như bề ngoài.

Chấn Võ lắc đầu, nhìn Jason đã ngồi xuống, nét mặt của anh ta ngoại trừ có chút ngượng ngùng thì không có vẻ gì là chột dạ hay áy náy.

Chấn Võ đi thẳng vào vấn đề: “Sản phẩm sắp ra mắt của Minh thị bị công ty K Lâm công bố trước. Chúng tôi điều tra ra được chứng cứ tài liệu về sản phẩm mới bị người bên nước Anh tiết lộ cho tổng công ty K Lâm ở bên đó. Tôi muốn hỏi, chuyện này có liên quan tới anh không?”

Jason nhíu mày, hơi nghiêng đầu nhìn Chấn Võ: “Anh không đùa tôi đấy chứ?”

“Không.” Chấn Võ trả lời rất dứt khoát.

“Nick thì sao? Cậu ấy có nghĩ vậy không?” Jason ngồi thẳng người, lo lắng nhìn Chấn Võ.

Chấn Võ lắc đầu: “Em ấy tin anh không làm.”

Jason thở phào nhẹ nhõm, lại dựa người ra sau ghế.

Chấn Võ nói tiếp: “Tôi không biết tại sao sau khi xảy ra chuyện như vậy, Chấn Văn vẫn tin tưởng anh.”

Jason hơi nghiêng đầu nhìn Chấn Võ: “Đó là bởi vì ngoại trừ chuyện đó, tôi luôn một lòng một dạ với Nick. Lúc cậu ấy nằm viện, tôi hết lòng chăm sóc, khi cậu ấy hồi phục, tôi cố gắng động viên, tôi thay thế vị trí của anh quan tâm cậu ấy, trợ giúp cậu ấy. Thời gian đó, chúng tôi giống như hai con châu chấu trên một sợi dây thừng, sống nương tựa vào nhau. Cậu ấy biết, cậu ấy nhớ, nên cậu ấy tin tưởng tôi.”

Trái tim Chấn Võ như bị khuấy động, nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua.

Chấn Võ miễn cưỡng cười: “Bởi vì em ấy tin anh, mà tôi thì tin em ấy, cho nên mới tới hỏi anh. Dù sao trước khi thông tin bị tiết lộ ra ngoài, anh là người quản lý Hữu Minh.”

Jason đưa tay xoa trán, suy nghĩ một hồi rồi: “Xin lỗi, tôi không phát hiện ra gì bất thường. Nhưng nghe Nick nói, anh quen một người chuyện trên trời dưới đất gì cũng có thể tra ra được, lẽ nào lần này người đó không giúp gì được sao?”

“Anh ấy điều tra ra được một nhân viên kỹ thuật của các anh trước đây thường đi lại thân thiết với một người, nhưng sau đó người kia hoàn toàn biến mất. Hình ảnh xuất ra từ camera giám sát rất mờ, hơn nữa chỉ thấy bóng lưng.” Nói đến đây, Chấn Võ lấy điện thoại di động, mở một bức ảnh, đưa cho Jason: “Anh nhìn xem có nhận ra người này là ai không?”

Jason nhìn bóng lưng mơ hồ trong bức ảnh, đồng tử đột nhiên hơi co lại, hít vào một hơi: “Anh chắc là người này chứ?”

“Chắc chắn! Anh biết?”

Anh họ Jason ghé đầu nhìn bức ảnh, sau đó nhìn em họ của mình: “It’s her!”

“Yes, I can’t belive it, she’s crazy.”

Chấn Võ nhìn điện thoại, hỏi: “Ý anh là người này là phụ nữ?” Chấn Võ nhìn hình ảnh mơ hồ, nhìn trang phục và mũ đội kiểu gì cũng thấy giống đàn ông, chỉ là nếu so với đàn ông thì người này có vẻ hơi gầy.

Jason gật đầu: “Dù hình ảnh không được rõ, nhưng người này hẳn là Linda. Cô ta thích mặc quần áo trung tính, bởi vì dáng người cao gầy nên mặc thế này khá đẹp. Cô ta cảm thấy như vậy trông sẽ đặc biệt hơn.”

Chấn Võ trở tay đưa lại điện thoại cho Jason: “Anh nhìn tên tài khoản này xem, có quen không?”

Jason nhìn, lắc đầu: “Không quen.”

Người đàn ông bên cạnh huých cánh tay Jason: “It’s look like a place and birthday. It’s your birthday.”

Jason nhìn kỹ, chợt bừng tỉnh nhìn Chấn Võ: “Đây là từ viết tắt nơi tôi và Linda hẹn hò lần đầu tiên, ngày tháng là sinh nhật tôi. Lẽ nào đây cũng là cô ta? Tài khoản này đã gây ra chuyện gì?”

Chấn Võ đang định mở miệng, tầm mắt chợt đảo tới sau lưng Jason, vội thẳng người, nhìn Chấn Văn đang đi tới.

Jason quay đầu, thấy Chấn Văn, cười hớn hở, dáng vẻ bình tĩnh vừa rồi lập tức trở nên luống cuống: “Nick, you are here.” Anh ta quay đầu nhìn bánh ngọt trên bàn, nói: “Eat some cake? It’s delicious.”

Chấn Văn đi đến bên cạnh Chấn Võ, không trả lời Jason, chỉ gật đầu với người bên cạnh Jason: “Hi, John.”

“Hi, glad to see you again.”

Chấn Văn chỉ nhẹ mỉm cười, không nói gì nữa. Cậu ngồi xuống bên cạnh Chấn Võ, lúc nhìn sang Jason, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng.

Jason cứng ngắc ngồi xuống, trước không được hoan nghênh, bây giờ hoàn toàn bị chán ghét, vứt bỏ rồi.

Chấn Võ nhìn Chấn Văn, nhẹ giọng hỏi: “Sao em lại tới đây?”

Chấn Văn vẫn nhìn Jason chằm chằm, không hề liếc sang Chấn Võ: “Có một vài việc nên trực tiếp hỏi rõ ràng.”

Chấn Võ lắc đầu: “Anh không định hỏi rõ, chỉ muốn xác nhận chuyện lộ thông tin. Tất cả dường như là do Linda giở trò.” Nói đến đây, Chấn Võ quay đầu nhìn Jason: “Xem ra cô ta bắt đầu quay sang hận anh rồi. Nếu đúng là cô ta, cô ta làm vậy là muốn vu oan cho anh, hoặc trả thù chúng tôi. Lúc trở về, anh đã làm gì cô ta?”

Sắc mặt Jason trầm xuống, nói: “Tôi chỉ nói cho cô ta biết là cô ta đã hết hy vọng. Dù tôi không làm gì, sản nghiệp của nhà bọn họ cũng không thể cứu vớt được nữa.”

“Cho nên cô ta đóng giả thành nhân viên kỹ thuật của Hữu Minh, trộm tài liệu, đưa cho K Lâm?”

Jason lắc đầu: “Tôi không biết có phải là cô ta làm hay không. Thật không thể tưởng tượng được cô ta lại làm chuyện như vậy.”

Chấn Văn cất tiếng ngay khi bọn họ im lặng: “Tôi hỏi anh, lần anh chuốc rượu tôi, chúng ta đã làm gì?”

Chấn Võ không ngờ Chấn Văn lại hỏi thẳng Jason, hoàn toàn không kiêng dè bên cạnh còn có một người, hoàn toàn không để tâm lúc này đang ở nơi đông người.

Jason bị hỏi bất ngờ, sửng sốt một lát mới ngậm miệng hơi há to ra lại: “Chúng ta không làm gì cả. Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?”

“Hôm qua Chấn Võ nhận được một đoạn clip, là tôi và anh. Nhưng hình ảnh trong clip không phải là không làm gì cả.”

“Em và tôi? Clip gì?” Jason bối rối nhìn Chấn Văn, lại nhìn sang Chấn Võ.

Chấn Võ bất đắc dĩ nói: “Clip đó là do tài khoản tôi vừa đưa cho anh xem gửi tới.”

Vẻ mặt Jason dần trở nên rất khó coi, bàn tay đặt trên bàn siết chặt lại rồi chậm rãi thả ra: “Ý anh là, chúng tôi bị quay trộm?”

Chấn Văn, Chấn Võ trầm mặc. Chấn Văn nhìn Jason chằm chằm, Chấn Võ thì nhìn sườn mặt Chấn Văn, khẽ cau mày.

Jason cúi đầu nhìn tay mình, một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Chấn Văn, vẻ mặt đầy lúng túng, cười khổ nói: “Đúng là chúng ta không làm gì cả. Gần như ngay khi làm việc quá trớn, tôi đã lập tức dừng lại. Tôi thích em, nhưng tôi không muốn lúc quan hệ với em, lại bị em gọi thành người khác.”

“Thật chứ?” Chấn Văn híp mắt hỏi Jason.

“Từ sau lần đó, tôi đã thề tuyệt đối sẽ không nói dối em nữa. Bạn trai em vừa nói em tin tưởng tôi, tôi rất vui mừng. Tôi vô cùng hối hận vì đã làm chuyện ngu ngốc ấy, khiến bây giờ chúng ta ngay cả làm bạn cũng không thể. Ngày đó may mà lòng tự ái đã khiến tôi dừng lại, nếu không chắc chắn em sẽ rất hận tôi!”

Chấn Văn nhắm mắt, nhẹ nở nụ cười: “Clip kia là sao?”

Jason lắc đầu: “Tôi thật sự không biết. Nhưng vừa nhìn tên tài khoản, rất có thể lại là Linda. Tôi cảm thấy thật ghê sợ, cô ta lén lắp camera trong nhà tôi, bây giờ lại gửi clip đó cho em, cô ta điên rồi.”

Chấn Võ lập tức ngồi thẳng người, nhìn quanh: “Anh nên cẩn thận, nếu như cô ta điên cuồng như vậy, rất có thể đã theo anh tới Đài Loan.”

Jason nghe vậy cũng quan sát xung quanh rồi nói: “Cô ta không có ở đây, ít nhất cô ta không ở nơi thấy được. Anh cũng phải cẩn thận, tôi sợ cô ta sẽ làm hại Nick.” Nói xong, chân thành nhìn Chấn Văn. Ánh mắt Chấn Văn cuối cùng cũng ôn hòa hơn, chuyển tầm mắt rời mặt Jason.

Chấn Võ đưa tay ôm vai Chấn Văn, nhận thấy thân thể cậu cứng đờ: “Tôi biết rồi. Chúng tôi không quấy rầy anh nữa.”

Gật đầu với hai người đối diện, Chấn Võ kéo tay Chấn Văn rời quán café, ra khỏi khách sạn. Chấn Văn không giãy ra, chỉ lặng lẽ đi sau Chấn Võ.

Hai người ngồi trên xe, trong xe lạnh lẽo, Chấn Võ cầm tay Chấn Văn, giữ trong lòng bàn tay mình xoa nắn. Mặc dù khoảng cách từ cửa khách sạn đến bãi đỗ xe rất gần, nhưng ngón tay của Chấn Văn đã lạnh băng.

Chấn Võ nâng tay Chấn Văn lên môi mình, hà hơi. Chấn Văn lại bất ngờ rút tay về, khoanh trước ngực, lạnh lùng nói: “Về thôi, ở đây lạnh quá.”

Chấn Võ nhìn sườn mặt chìm trong bóng tối của Chấn Văn, từ lúc cậu tới khách sạn, anh vẫn luôn chăm chú quan sát. Mặt cậu căng cứng như đông thành băng.

Anh đã hiểu tại sao Chấn Văn tức giận. Anh giả bộ không quan tâm, cái anh gọi là đối mặt thực chất là không tin tưởng Chấn Văn.

Vừa rồi anh mới nhận ra mình ngu xuẩn đến mức nào. Anh chu đáo sắp xếp mọi việc sau lưng Chấn Văn thực chất là không tin Chấn Văn. Anh không tin Chấn Văn có thể tự chăm sóc mình, không tin Chấn Văn có thể tự đối mặt với vấn đề, không tin phán đoán và quyết định của Chấn Văn.

Trong tiềm thức của anh, Chấn Văn vẫn là thiếu niên xúc động, lỗ mãng năm đó.

Ngược lại, Chấn Văn lại tin tưởng anh vô điều kiện, cậu nói tin tưởng anh mới dám đánh cược, cậu nói tin tưởng anh mới dám rời đi lâu như vậy. Mà thực tế thì suýt chút nữa anh đã phụ sự tin tưởng của Chấn Văn.

Những từ ngữ mà anh cho rằng rộng lượng ngày hôm qua đã thật sự làm Chấn Văn tổn thương, vậy mà anh vẫn chỉ dùng cách nghĩ của mình để biện giải, cảm thấy như vậy là tốt, cho rằng Chấn Văn vẫn sẽ giống như trước đây, dỗ dành một lát sẽ quên hết tất cả.

Anh tự cho mình là đúng. Đã bao năm qua đi, anh vẫn là anh, nhưng Chấn Văn cũng đã trưởng thành, vậy mà anh vẫn dùng cách trước kia để đối xử với cậu, dùng một lồng chim nhỏ để giữ một con đại bàng. Cánh của Chấn Văn bị thương, trái tim cũng bị tổn thương.

Tâm tình của Chấn Võ phức tạp, anh không dám nhìn Chấn Văn, nổ máy, lúc này mới nhớ ra mình không bật điều hòa xe lên từ sớm.