Văn Võ Song Toàn

Chương 140




Khi Chấn Võ về đến nhà thì trời đã tối, thức ăn đã bày sẵn trên bàn.

Nhìn tờ giấy nhắn Hạ Vũ Hào để lại, mặc dù chỉ là bốn chữ ngắn gọn: “Ăn cơm, nghỉ ngơi!”, Chấn Võ lại hiểu ý mà cười.

Đây có lẽ là lời quan tâm nhất mà Hạ Vũ Hào có thể nói ra rồi.

Rửa mặt, ăn cơm xong, Chấn Võ cầm tài liệu Vương Tuần Dương đưa cho, vùi mình trên ghế sofa để đọc.

Đọc được hai trang, ánh mắt anh tự động nhìn điện thoại, chờ Chấn Văn gọi.

Lại đọc thêm hai trang nữa, Chấn Võ thở dài, trước khi liên lạc được với Chấn Văn, chỉ sợ anh không thể làm nổi việc gì.

Vì vậy anh ném tài liệu sang một bên, cầm điện thoại, xem thời tiết của Winchester. Kể từ khi biết Chấn Văn ở đó, hành động này đã trở thành thói quen mỗi ngày của anh, dù sáng mới xem, anh vẫn thuận tay mà bấm vào.

Mưa to kèm thêm gió lớn, thời tiết như vậy có lẽ Chấn Văn đang nằm ườn trong ký túc xá, em ấy không có lý do gì chưa thể gọi cho anh cả.

Đang nghĩ ngợi, chợt thấy Chấn Văn gửi lời mời video call. Chấn Võ vội ngồi thẳng lưng, đặt di động đứng vững, rồi mới bấm nút nhận cuộc gọi.

Cuối cùng Chấn Văn cũng xuất hiện. Cậu mặc bộ đồ thể thao màu đỏ, đầu đeo băng đô, đang dùng khăn mặt lau mồ hôi, khung cảnh không phải ở trong ký túc xá.

“Xin lỗi, em mải chơi bóng, quên thời gian.” Nói xong không quên vung vẩy cây vợt tennis trong tay.

“Thật ngạc nhiên. Em lại chủ động chơi bóng cơ đấy! Từ bao giờ thế?”

“Ở đây có rất nhiều người thích đánh tennis, mỗi lần đi chơi với bọn họ đều là chơi bóng. Bây giờ em chơi rất được đó nha.”

“Thật giỏi. Đã lâu rồi anh không vận động. Đúng rồi, lúc về em nhớ cẩn thận, anh thấy trời đang mưa to lắm. Thời tiết như vậy mà vẫn ra ngoài chơi?”

“Có hẹn trước rồi. Hôm nay không đánh, không biết đến bao giờ mới đánh được. Chấn Võ, hai ngày nay anh có nhớ em không?”

“Em nói xem?”

“Em cũng vậy.” Chấn Văn đắm đuối nhìn vào màn hình, như là muốn khắc Chấn Võ vào trong lòng.

“Em gọi video call cho anh thế này không ảnh hưởng đến việc chơi bóng chứ? Anh có thể chờ.”

“Không sao, bọn họ đều đang nghỉ. Đúng rồi, Chấn Võ, anh phải cứu em!”

“Có chuyện gì thế?” Mặc dù vẻ mặt làm nũng của Chấn Văn không chút tương xứng với lời cậu nói, nhưng Chấn Võ vẫn lo lắng hỏi.

“Ba gọi điện thoại cho em, hỏi trong vòng một năm tới em có thể hoàn thành việc học để về nước hay không. Chấn Võ, anh cũng biết đầu óc của em rất chậm chạp, chưa nói đến ở đây đều học bằng tiếng Anh, em đã phải tốn không biết bao nhiêu sức lực. Bây giờ còn bắt em tốt nghiệp trước kỳ hạn, em sẽ phát điên mất.”

Chấn Võ nhìn Chấn Văn bĩu môi, hai mắt chớp chớp, tỏ vẻ đáng thương nhìn mình thì cười càng vui vẻ. Nhưng cười xong, anh giả bộ trầm mặt nói: “Ban đầu đã nói em tiếp quản Minh thị, anh giúp em. Nếu bây giờ anh tiếp quản, đến khi em trở về thì mọi thứ đều thay đổi rồi.”

“Thay đổi thì thay đổi. Anh cũng là con trai của ba, cũng không có quy định phải là con ruột mới có thể tiếp quản công ty, chỉ cần là người có năng lực là được, không phải sao?”

“Nhưng anh cảm thấy ba vẫn hy vọng em có thể tiếp quản.”

“Sao anh biết? Ba nói với anh?”

“Không phải, nhưng lúc nói chuyện này với anh, trông ba có vẻ rất bất lực.”

“Anh nghĩ nhiều rồi. Từ trước đến nay ba luôn thích anh, không thích em. Chấn Võ, anh để em ở đây thoải mái thêm vài năm nữa có được không?”

“Vài năm?” Chấn Võ lặp lại hai chữ này. Em ấy còn muốn ở lại vài năm nữa sao? Một năm anh sắp không chịu đựng nổi, nếu như em ấy ở đó thêm vài năm nữa, anh không có lòng tin mình có thể kiên trì lâu đến vậy.

“A, có lẽ không lâu đến thế.” Như là biết Chấn Võ đang nghĩ gì, Chấn Văn lập tức an ủi, nhưng lời này hoàn toàn không có tác dụng.

Chấn Võ khó nén cô đơn nói: “Anh biết rồi, em cần thêm thời gian.”

“Ít nhất chờ đến khi em tốt nghiệp, có được không?”

“Được.” Chấn Võ chỉ có thể trả lời ‘được’, anh còn có thể nói gì được đây? Chí ít lúc này trông Chấn Văn rất vui vẻ, mặc dù không thể ôm em ấy, hôn em ấy, nhưng thỉnh thoảng được nhìn thấy em ấy, biết em ấy đang vui vẻ, anh đã không còn thấy khổ sở, khó chấp nhận như lúc ban đầu nữa.

Chấn Văn bên kia cũng trầm mặc, cả hai người đều tránh né camera. Chấn Võ đang định nói gì đó để hóa giải ngượng ngùng, Chấn Văn đã lên tiếng trước: “Chấn Võ, bọn họ muốn đi, hình như mưa không còn lớn nữa. Em đi về trước đã, chúng ta nói chuyện sau nhé.”

Chấn Võ hơi sững người. Từ lúc bắt đầu đến giờ mới hơn mười phút. Mới hơn mười phút đã kết thúc cuộc gọi chờ đợi mười mấy tiếng? Chấn Võ chua xót, nhưng trên mặt vẫn cười, nói: “Được, trên đường chú ý an toàn, về đến nhà nhớ báo bình an.”

“Vâng. Vậy nhé. Bye bye!” Chấn Văn dập máy, để lại Chấn Võ vẫn trân trối nhìn màn hình. Nếu như biết chỉ nhìn thấy nhau ngắn ngủi như vậy, vừa rồi anh đã chụp màn hình.

Chấn Văn muốn tự do, muốn có thời gian dành cho riêng mình, làm việc em ấy muốn làm. Nếu vậy, việc duy nhất anh có thể làm cho Chấn Văn là xua tan phiền não ở nhà cho em ấy.

Để em ấy tung cánh bay, anh sẽ ở lại giữ tổ, chờ Chấn Văn bay mệt rồi sẽ quay về, mang cho anh chút an ủi ít ỏi đến đáng thương.

Chấn Võ tựa lên ghế sofa ngây người rất lâu, mới cầm tài liệu ném bên cạnh lên, cẩn thận đọc.

*

Khi Chấn Võ nói cho Vương Tuần Dương biết mình đồng ý tiếp quản Minh, Vương Tuần Dương nở nụ cười.

Chấn Võ cẩn thận phân biệt, nụ cười này hẳn phát ra từ nội tâm. Có lẽ Chấn Văn nói đúng, anh vốn là lựa chọn đầu tiên của Vương Tuần Dương.

Nếu đã quyết định trong vòng hai năm sẽ tiếp quản vị trí Tổng giám đốc điều hành, những thứ anh cần học rất nhiều. So ra, việc học ở trường và công việc thực tập sinh trước kia thoải mái hơn nhiều lắm.

Vài ngày sau, trong cuộc họp của Minh thị, Vương Tuần Dương thông báo một số thay đổi về mặt nhân sự: Quản lý phòng Khai thác xin từ chức vì lý do gia đình, Lâm Lập tiếp nhận vị trí của Diệp Thành Nghiệp, chờ hết ba tháng thực tập sẽ trở thành nhân viên chính thức.

Tảng đá trong lòng Chấn Võ cuối cùng cũng có thể buông xuống. Nhưng để chắc chắn, anh vẫn thuê Chương Vũ giám sát Diệp Thành Nghiệp thêm một thời gian nữa.

Mà kể từ đó, Diệp Thành Nghiệp vào làm quản lý của một công ty không lớn, trong ảnh chụp gửi về trông ông ta không còn hăng hái như lúc làm ở Minh thị, cũng có vẻ cuộc sống cũng không tệ.

Rút kinh nghiệm, giờ ông ta chỉ lén lút nuôi một tình nhân. Ít nhất, bây giờ ông ta không còn dám giở trò với nhân viên nữ trong công ty nữa, xem ra là ngã một lần đã khôn hơn một chút.

Nhưng chuyện tốt đẹp không kéo dài bao lâu. Không biết bằng cách nào mà vợ của Diệp Thành Nghiệp biết chuyện ông ta ngoại tình, xông đến công ty làm loạn một trận, làm Diệp Thành Nghiệp không thể không bỏ việc ở công ty đó.

Chấn Võ xem tài liệu Chương Vũ đưa cho mình, lại tỉ mỉ quan sát vẻ mặt giảo hoạt y chang hồ ly của anh ta: “Anh làm à?”

“Ấy, không nha. Sao tôi lại rỗi hơi như vậy? Vợ gã nhận được một vé du lịch miễn phí, sau đó trùng hợp bắt quả tang, không liên quan gì đến tôi cả.”

Chấn Võ cười, nhìn gương mặt hoảng hốt của Diệp Thành Nghiệp trong ảnh, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Từ lúc bắt đầu học tập cách vận hành Tập đoàn Minh thị, sau khi giờ học, ngoài thời gian ở cùng Vương Tuần Dương, thời gian Chấn Võ làm việc với các đồng nghiệp khác ngày càng nhiều, thời gian trò chuyện với Chấn Văn ngày càng ít, có đôi khi cả tuần lễ mới nói chuyện một lần.

Mỗi ngày, công việc thường lệ vào buổi sáng của Chấn Võ chính là xem IG của Chấn Văn, nhưng Chấn Văn hình như cũng đang rất bận rộn, tin đăng trên IG có chút qua loa. Nhưng dù qua loa, ít ra em ấy vẫn kiên trì ngày nào cũng cập nhật tin tức. Thỉnh thoảng hai người video call trò chuyện, để đối phương biết mình đang sống rất tốt.

Nhưng tần suất hai người trò chuyện dần dần càng ngày càng ít, mà ngay cả tin nhắn từ hỏi thăm mấy câu đã trở thành thỉnh thoảng gửi một biểu tượng, nói một câu chào buổi sáng.

Một năm sau, Chấn Võ hoàn thành toàn bộ học phần của trường đại học.

Trong lễ tốt nghiệp, lúc chia sẻ kinh nghiệm học tập, anh chỉ nói ba phút. Đám đàn em khóa dưới sâu sắc tổng kết lại: ngoại trừ thời gian ăn cơm, ngủ, vệ sinh, đi đường, còn lại đều học.

Mặc dù ai cũng hiểu lý thuyết, nhưng những người làm được như Chấn Võ chỉ là số lẻ.

Nhưng bọn họ không biết, Chấn Võ còn bớt rất nhiều thời gian ngủ. Để quen thuộc quy trình vận hành của công ty, một năm này anh gần như đã làm việc ở tất cả các phòng. Dù mang danh con trai của Tổng giám đốc, nhưng anh vẫn giữ nguyên thái độ khiêm tốn như một thực tập sinh, cũng nhận được sự công nhận của phần lớn nhân viên trong công ty.

Cho nên, một năm sau, trong cuộc họp cổ đông của tập đoàn, khi Vương Tuần Dương đưa ra ý kiến đề bạt Vương Chấn Võ lên làm Tổng giám đốc điều hành đã nhận được gần như toàn bộ phiếu đồng ý.

Một tuần sau khi tốt nghiệp, Chấn Võ chính thức bắt đầu công việc của Tổng giám đốc điều hành.

Việc anh nhậm chức lập tức trở thành tin tức trên trang đầu của các báo về tài chính và kinh tế, rất nhiều đơn vị truyền thông ùn ùn kéo đến.

‘Tinh anh kinh tế trẻ tuổi nhất!’, ‘Không giống phú nhị đại thông thường!’, vân vân, trở thành các tiêu đề thay nhau chiếm chỗ trên trang nhất các báo.

Chấn Văn gửi về một chiếc lắc và một đồng hồ đeo tay làm quà cho Chấn Võ.

Ngày đầu tiên làm việc với vai trò Tổng giám đốc điều hành, Chấn Văn gọi video call chúc mừng. Hai người đã lâu không nhìn thấy nhau, câu đầu tiên nói ra đều là: “Anh/ em gầy đi rồi!” Sau đó nhìn nhau cười, dường như chỉ một câu nói kia đã bày tỏ được hết thảy quan tâm.

Hai người câu được câu không hàn huyên không bao lâu đã kết thúc, cuối cùng Chấn Văn nói: “Chấn Võ, để anh chịu khổ rồi.”

Những lời này khiến Chấn Võ trầm tư rất lâu, nhìn gương mặt hơi gầy của Chấn Văn trên màn hình, anh biết không chỉ có mình anh vất vả.

Kể từ khi nhậm chức, Chấn Võ không thể không rời căn phòng thuê trọ để quay về biệt thự, có vậy mới tránh được đám phóng viên đến quấy nhiễu. Cũng may, sau khi sự việc lắng xuống, các phóng viên không còn ngày ngày vây quanh anh nữa.

Đã trở thành Tổng giám đốc điều hành, Chấn Võ cũng bắt đầu điều động nhân sự. Lý Nam trở lại Minh thị từ một năm trước trở thành thư ký của anh. Mặc dù không đưa ra được cách giải quyết công khai, nhưng đối với Lý Nam, kết quả như vậy đã đủ khiến cô nàng hết mực trung thành với Chấn Võ.

Kết thúc thời hạn của thông báo tuyển dụng, những cô gái khác hay tin cũng đều trở lại Minh thị, nhận được đánh giá và đãi ngộ xứng đáng.

Dù đây không phải là cách giải quyết công bằng nhất với các cô nàng, nhưng đã là cách giải quyết tốt nhất. Dù sao, phơi bày chuyện kia ra ánh sáng sẽ làm các cô mất nhiều hơn được.

Tô Vũ Tình được đề bạt làm Phó tổng giám đốc, phụ tá Chấn Võ quản lý Minh thị, Lưu Lam thay Tô Vũ Tình giữ chức Quản lí phòng Nhân sự.

Yến Thành cũng được đặc cách đề bạt lên làm quản lý phòng Kế hoạch khi vị quản lý tiền nhiệm từ chức.

Sau khi cuộc họp nhân sự kết thúc, anh ta nhìn Chấn Võ, cảm khái: “Thế nào mà tôi vẫn thấp hơn cô ấy?”

Chấn Võ cười khẽ: “Chị ấy mạnh mẽ như vậy, nếu anh cao hơn chị ấy, chị ấy còn có thể ở bên anh sao?”

Yến Thành suy nghĩ một lúc, cảm thấy rất có lý. Lại nhìn Chấn Võ rõ ràng nhỏ tuổi hơn mình, vậy mà lại nhìn nhận vấn đề sâu sắc như vậy, chợt có xúc động muốn tìm hiểu xem có phải Chấn Võ khai gian tuổi không.

Sau khi nhậm chức một tháng, mọi việc dường như đã đi vào quỹ đạo, hàng ngày Chấn Võ đều bận đến nỗi không có thời gian nghĩ đến Chấn Văn.

Dù trước đây anh đã vừa học vừa làm việc thực tế, nhưng đến khi thực sự ngồi vào vị trí này, anh lại có cảm giác không sao thở nổi.

Mỗi câu anh nói ra, mỗi quyết định, thậm chí mỗi ánh mắt đều đại biểu cho Minh thị, chứ chưa cần nói đến điều hành cả một tập đoàn khổng lồ phía sau. Áp lực phải đẩy tập đoàn mấy ngàn người đi về phía trước khiến anh cảm thấy rất mệt mỏi.

Bao nhiêu lần về đến nhà, mặc cho dạ dày trống rỗng, anh lại không hề cảm thấy đói.

Trần Cẩn thấy vậy thì vô cùng lo lắng. Vương Tuần Dương an ủi bà: “Mới bắt đầu khó tránh khỏi có áp lực, anh sẽ giúp đỡ con, em đừng lo lắng, Chấn Võ rất kiên cường.”

“Em biết thằng bé kiên cường, nhưng dù kiên cường đến đâu cũng chỉ là máu thịt. Cơm không ăn, đêm ngủ không yên, dù người làm bằng sắt cũng sẽ đổ bệnh. Thời gian này em thấy con gầy đi nhiều quá. Còn Chấn Văn? Anh không quan tâm đến thằng bé sao? Chấn Văn cũng rất gầy. Hai đứa con trai đều ngoan ngoãn, hiểu chuyện, sao lại cùng phải chịu khổ như vậy?”

Vương Tuần Dương im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Ai bảo chúng là con của anh?”

Trần Cẩn nhìn cửa phòng Chấn Võ, thở dài: “Nếu như có Chấn Văn ở đây, nhất định thằng bé sẽ đỡ hơn. Hay là anh bảo Chấn Văn sớm trở về đi?”

“Được, anh biết rồi. Nhưng có những chuyện không thể vội, chỉ có thể đi từng bước.”

Trần Cẩn thấy mặt Vương Tuần Dương cũng đầy vẻ đau lòng, đành nuốt lại những lời đang định nói, lặng lẽ chuẩn bị chút đồ ăn giàu dinh dưỡng, đưa đến phòng của Chấn Võ.