Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Văn Võ Song Toàn

Chương 124




Trở lại phòng, Chấn Võ ngã xuống giường, tay vẫn nắm chặt lá thư của Chấn Văn, đầu ngón tay vì nắm quá chặt mà trắng bệch. Anh ném lá thư lên giường, chậm rãi xòe ngón tay cứng ngắc ra, nhìn nơi lá thư rơi xuống. Hôm qua Chấn Văn còn nằm ở đó, vành tai, tóc mai chạm nhau, triền miên dây dưa tựa như mới là chuyện vừa xảy ra.

Chấn Võ lắc đầu, đẩy cảnh tượng kia ra khỏi đầu. Lại nhặt thư lên, cẩn thận vuốt phẳng, gấp lại, nhét vào trong bì thư, kéo ngăn tủ đầu giường, đặt bức thư vào đó. Nhìn điện thoại đặt trên tủ đầu giường, anh như chợt nhớ ra trên đời này còn có điện thoại, vội cầm lên, mở phần mềm Line, tìm ảnh đại diện của Chấn Văn, ngón tay dừng trên màn hình.

Anh muốn nói gì đây? Hỏi cậu tại sao à? Trong thư Chấn Văn đã viết rất rõ ràng. Hỏi cậu đi đâu? Hình như Chấn Văn đã hạ quyết tâm không cho anh biết.

Anh không biết nói gì với Chấn Văn, anh chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải tình cảnh này.

Chấn Võ ngã xuống giường, nhìn đèn treo trên trần, bóng đèn lưu ly làm những hình ảnh phản chiếu trong đó vỡ nát, không sao nhìn rõ hình thù, giống như tâm trạng của anh lúc này.

Lại cầm điện thoại, nhìn ảnh đại diện của Chấn Văn, Chấn Văn sẽ không đến mức xóa tài khoản đâu nhỉ? Ảnh đại diện này là bức ảnh em ấy mới tự chụp gần đây, hôm đó anh làm gì bên cạnh em ấy? Anh đột nhiên không nhớ ra được. Trước nay anh chưa từng phải cố ghi nhớ chuyện gì, bởi vì ngày nào cũng gặp mặt, càng chưa từng nghĩ tới có ngày phải xa nhau.

Anh mở khung trò chuyện, một lúc lâu mới nhắn mấy chữ: “Ít nhất hàng ngày phải đăng IG, để anh biết em đang sống tốt.”

Chấn Võ vứt điện thoại, ngồi dậy. Anh cảm thấy hôm nay còn thiếu gì đó, anh luôn cảm thấy mình đã quên gì đó. Đúng rồi, hôm nay anh chưa tập thể dục buổi sáng.

Chấn Võ vắt khăn qua vai, mở cửa, bình tĩnh đi xuống phòng khách. Trần Cẩn nghe thấy tiếng động, đứng dậy, lo lắng nhìn anh. Môi anh giật giật, nhưng không cách nào nở nụ cười, cuối cùng anh chỉ nói: “Mẹ, con ra ngoài tập thể dục buổi sáng.”

Trần Cẩn nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, nhiệt độ hôm nay lên tới 36 độ, nhưng bà không ngăn cản, chỉ cầm chai nước trên bàn, đưa cho Chấn Võ: “Hôm nay trời nóng, con đừng chạy quá lâu.”

Chấn Võ nhận chai nước, gật đầu, đi ra cửa chính.

Hơi nóng bên ngoài bao lấy làn da lạnh băng của anh, làm anh không nhịn được mà rùng mình. Cũng không biết mình nên chạy theo hướng nào, chân anh như gắn động cơ, bắt đầu chạy. Theo bước chân, nhịp tim mỗi lúc một nhanh, dường như lúc này mới dần khôi phục sau một lúc như bị tê liệt.

Anh chạy trên con đường đá của biệt thự, ra bãi cỏ bên ngoài, chân mỗi lúc một nhanh, cho đến khi phổi của anh cạn sạch không khí, chân anh đau nhức vì vận động mạnh, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa khuỵu ngã, Chấn Võ mới dừng lại.

Sau khi thở dốc, anh ngẩng đầu, mồ hôi từ trên trán và hốc mắt chảy xuống. Anh lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, hai mắt cay xè đến mức anh không thể mở ra.

Nơi này là nơi anh và Chấn Văn gặp nhau lần đầu.

Anh chợt cười, nhưng nụ cười của anh không kéo dài được lâu. Cảm giác vừa rồi anh cố phớt lờ lại trào ra, làm anh khó lòng chống đỡ. Anh nhìn hồ nước, dường như có thể tưởng tượng ra gương mặt non nớt của hai thiếu niên trong ngày đầu gặp nhau.

“Aaaaaaaaa…” Anh hét lớn với hồ nước trống trải, đến khi cuống họng đau rát mới thôi.

Sau khi phát tiết, Chấn Võ cảm thấy đỡ hơn. Anh ngã ngồi xuống thảm cỏ, ánh mặt trời chiếu xuống người, làm da anh bỏng rát.

Chấn Võ cầm mở chai nước, ngửa đầu uống mấy ngụm, rồi dốc toàn bộ nước còn lại lên đầu mình.

Lau nước trên mặt, Chấn Võ nhìn nhẫn trên bàn tay trái. Giờ này hôm qua anh đang vô cùng hạnh phúc, tựa như mình lạc chốn thiên đường, vậy mà hôm nay đã từ thiên đường rớt xuống.

Cảm giác bức bối trong lồng ngực anh không chỉ có đau lòng, mà còn là tức giận.

Anh đau lòng, không chỉ bởi vì Chấn Văn rời đi, mà còn vì rốt cuộc anh chẳng hiểu Chấn Văn. Anh cho là mình rất hiểu cậu: Chấn Văn nhiệt tình, xúc động, hành động theo cảm xúc, thẳng thắn, nghĩa khí hóa ra đều là lớp ngụy trang, ẩn chứa dưới tính cách nhiệt tình như lửa lại là bất an và tự ti.

Anh tức giận, bởi vì Chấn Văn một mình quyết định tương lai của hai người, không có anh một cơ hội, ngay cả thời hạn cũng không để lại cho anh, làm anh giống như kẻ tù tội bị kết án chung thân.

Anh không đáng tin cậy như vậy sao?

Chấn Võ ngơ ngác nhìn nhẫn trên tay, dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn phản xạ ánh sáng chói mắt. Nhớ lại hôm qua mình xúc động đến không nói lên lời khi được Chấn Văn đeo chiếc nhẫn này vào tay mà thấy buồn cười. Thậm chí anh còn hoài nghi Chấn Văn thật lòng đeo nhẫn cho anh hay chỉ để trấn an anh?

Bao nhiêu công sức anh bỏ ra tỉ mỉ chuẩn bị, bây giờ đều không đáng một đồng! Nghĩ vậy, Chấn Võ mạnh tay tháo chiếc nhẫn, nhét vào trong chai nhựa, vặn chặt nắp chai, đứng dậy, chạy đến bên hồ, ném mạnh xuống mặt nước.

Chai làm bằng nhựa nên không bay được xa đã rơi xuống mặt nước, đung đưa theo sóng nước.

Một cơn gió thổi tới, làm mặt hồ gợn sóng, đẩy chai nhựa càng trôi xa.

Nhìn chai nước trôi đi, Chấn Võ hoảng hốt. Anh vội cởi áo, tháo giày, cũng không kịp cởi quần ngoài đã nhảy xuống hồ.

Dưới nước hồ xanh biếc không sạch sẽ như vẻ bề ngoài, thỉnh thoảng tay chân Chấn Võ lại bị thứ gì đó trong nước làm vướng víu. Anh bất chấp, dùng sức bơi đến chỗ chai nhựa, mãi cho đến khi cầm được trong tay mới yên tâm. Anh bơi về bờ, cố sức bò lên, nằm trên bãi cỏ.

Chấn Võ nhìn chiếc nhẫn lăn qua lăn lại trong chai nhựa, cười tự giễu. Dù tức giận đến thế nào, anh vẫn không thể từ bỏ Chấn Văn.

Nếu Chấn Văn đã muốn vậy, thì anh sẽ chiều theo ý cậu.

*

Sau hôm ấy, Chấn Võ tỏ ra như không xảy ra chuyện gì, buổi sáng vẫn đúng giờ thức giấc, tập thể dục, trò chuyện với Trần Cẩn một lát rồi về phòng đọc sách. Năm học tới anh sẽ học sang chương trình quản lý, còn phải bắt đầu làm quen với công việc trong công ty, thời gian nghỉ ngơi sẽ ít hơn, cũng may là bây giờ anh có rất nhiều thời gian.

Mười ngày sau, Vương Tuần Dương mệt mỏi trở về biệt thự. Lúc nhìn thấy Chấn Võ, ông lộ vẻ đau lòng, đang định mở miệng an ủi mấy câu, Chấn Võ đã lên tiếng trước: “Con không sao. Chấn Văn ổn chứ ạ?”

Vương Tuần Dương gật đầu: “Thằng bé ổn, mà cũng không ổn. Đây là lần đầu tiên thằng bé xa con, xa nhà, cần một thời gian mới có thể thích nghi.”

Chấn Võ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, vừa gọt hoa quả cho Vương Tuần Dương, vừa lặng lẽ nghe Trần Cẩn bên cạnh hỏi Chấn Văn ở ra sao, ăn uống thế nào, xung quanh có tốt không, thời tiết có lạnh không, quần áo có đủ không… Vương Tuần Dương kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi, mãi cho đến khi Trần Cẩn hỏi hết vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại… Chấn Võ mới đặt hoa quả đã gọt xong lên bàn phòng khách, về phòng ôn bài.

Sau khai giảng, cuộc sống năm thứ hai đại học của Chấn Võ dường như không có nhiều thay đổi. Anh quay về biệt thự, một tuần hai ngày làm việc với Vương Tuần Dương để làm quen với công việc, chuẩn bị cho kỳ nghỉ đông sẽ đến công ty thực tập.

Anh đổi điện thoại mới, chiếc điện thoại cũ được cất đi. Sau khi anh nhắn tin nhắn kia, anh không đăng IG nữa, Chấn Văn cũng không trả lời tin nhắn qua Line của anh. Tựa như sau đó bọn anh thật sự không còn liên lạc.

Ở trường học, ngoại trừ lên lớp, anh đều ngâm mình trong thư viện, đến cả chủ nhật cũng không ngoại lệ. Kết quả thành tích cuối kỳ của anh đều đạt xuất sắc.

Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ đông. Chấn Võ mặc bộ âu phục giản dị, khoác áo khoác đen, đi đến văn phòng của Tập đoàn Minh thị.

Đây là lần đầu tiên anh đến tòa cao ốc của tập đoàn – một tòa nhà cao mười tám tầng. Nhìn bề ngoài có vẻ sạch sẽ, cửa kính hơi mờ làm tòa cao ốc giống như một tượng đài bằng thủy tinh đứng sừng sững giữa thành phố.

Đi vào bên trong, nhiệt độ vừa vặn, tầng một rộng rãi được thiết kế đơn giản, chính giữa là quầy tiếp đón, có mấy cô gái gương mặt ưa nhìn, mặc đồ công sở gọn gàng, mỉm cười nhìn từng người ra vào. Bảo vệ đứng trước tất cả cửa vào, ai nấy đều cường tráng, ánh mắt sắc bén.

Nghe nói cùng đến Minh thị thực tập lần này còn có ba thực tập sinh khác. Trước khi tới, anh đã nhìn lướt tài liệu của ba người nọ, đồng thời cũng đã tìm hiểu về người phụ trách của các phòng, quy trình làm việc cũng đã nghe nhiều thành thuộc.

Dù vậy, hôm nay anh vẫn giả vờ như là người lần đầu tiên đến Minh thị. Sau khi anh nắm rõ hoạt động của công ty, Vương Tuần Dương còn nói đùa: “Ba phái con nằm vùng, xem nên đề bạt người nào, cần loại bỏ người nào. Quyền sinh sát của bọn họ nằm trong tay con đó.”

Nghe Vương Tuần Dương nói vậy, anh chỉ cười, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Mà khi đứng giữa sảnh Minh thị, nhìn nhân viên vội vã đi làm, đột nhiên anh thấy không nói kia của Vương Tuần Dương không có gì đáng cười.

Nhận giấy thông hành dành cho nhân viên, qua cửa kiểm tra, bước vào thang máy, bên trong còn có mấy nữ nhân viên. Bọn họ liếc Chấn Võ, rồi bắt đầu trò chuyện, một vài người khác không quen thì cúi đầu xem điện thoại.

Thang máy lên đến tầng ba, cửa mở ra, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi mặc áo vest thẳng thớm, tóc xịt keo, vuốt thành kiểu không hợp tuổi tác, vẻ mặt nghiêm nghị, có vẻ xa cách.

Anh ta bước vào thang máy, cũng không đứng ở trước cửa, mà chen vào bên trong. Mấy nữ nhân viên đang tán gẫu, thấy anh ta đi vào, lần lượt chào: “Chào quản lý.”, rồi dịch ra phía cửa, nhường chỗ cho anh ta. Bọn họ cũng không tiếp tục câu chuyện đang nói dở, trong thang máy trở nên vô cùng yên tĩnh.

Chấn Võ nhớ đến tài liệu đã xem, người này là trưởng phòng Khai thác Diệp Thành Nghiệp. Phòng Khai thác là nguồn cội phát triển của Minh thị, cho nên quản lý của phòng Khai thác là một chức vụ rất quan trọng trong Minh thị.

Đến tầng mười, Chấn Võ rời thang máy, đi đến phòng Nhân sự. Đã có mấy nhân viên đến, bắt đầu ngày làm việc.

Chấn Võ gõ cửa, một chị gái tóc uốn xoăn gợn sóng, tuổi chưa đến ba mươi quay đầu nhìn cậu.

Chấn Võ nhớ người này tên Lưu Lam, đã làm việc ở Minh thị được năm năm, hiện đang là quản lý bộ phận của phòng Nhân sự.

Cậu đi đến trước mặt Lưu Lam, nói: “Xin chào, tôi tên Trương Lực Cần, là thực tập sinh hôm nay bắt đầu thực tập tại công ty.”

Thấy Chấn Võ còn trẻ mà đã ăn mặc rất chỉnh chu, chị gái đi tới, mỉm cười: “Cậu tới thật sớm, ba thực tập sinh còn lại vẫn chưa tới, cậu ngồi chờ một lát.” Nói xong, chị ta chỉ hàng ghế cạnh cửa.

Sau khi Chấn Võ ngồi xuống, chị gái tiếp tục công việc của mình, sửa soạn tài liệu, như chợt nhớ ra gì đó, chị ta quay đầu nhìn Chấn Võ: “Bên trong có máy đun nước, nếu khát cậu tự lấy nhé.”

Chấn Võ gật đầu, đứng dậy, đi đến máy đun nước bị mấy tủ tài liệu che mất. Trên ngăn tủ cạnh máy đun nước có đủ loại đồ uống pha sẵn, vài gói bánh ngọt, còn có một máy pha cà phê. Không gian phòng tuy không rộng, nhưng lại có một chiếc ghế đệm trông rất thoải mái.

Chấn Võ rót một cốc nước, bưng đến chỗ mình vừa ngồi. Lưu Lam thấy anh chỉ lấy nước lọc, mỉm cười.

Chấn Võ tiếp tục quan sát nhân viên không ngừng ra vào cửa, bọn họ đều thản nhiên chào hỏi nhau, cũng không quá tò mò với sự có mặt của Chấn Võ.

Đến khi một bóng người vội vã chạy vào, bắn liên hồi mấy câu chào buổi sáng bằng giọng cao quãng tám, rồi ra vẻ thần bí nói: “Tôi có một tin tức bùng nổ đây.”

Tất cả mọi người nhìn dáng vẻ hớn hở của cô nàng, như đã quen, chỉ có Lưu Lam là người duy nhất hứng thú, vừa làm việc, vừa không ngẩng đầu lên, giọng điệu thản nhiên hỏi: “Tin tức gì vậy?”

Như được câu hỏi này khích lệ, cô gái nọ vươn ngón tay được sơn bóng lên chặn trên môi, lại dùng âm thanh ai cũng có thể nghe thấy nói: “Con trai lớn của Vương tổng chúng ta sẽ tới công ty thực tập!”