Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Văn Võ Song Toàn

Chương 116




Nghe thấy tiếng gọi của Chấn Văn, Chấn Võ vội cúi đầu, quay sang một bên. Mặc dù biết làm vậy không giấu được lâu, nhưng anh vẫn làm theo bản năng.

Anh không lo lắng Chấn Văn hiểu lầm, chỉ lo lắng Chấn Văn sẽ đi tìm Cố Tiềm, mà nếu như bị cậu ta dính lấy lần nữa, sợ là sẽ không giũ ra được.

Anh thật không ngờ thanh niên nhát gan, sợ sệt ngày trước lại biến thành một kẻ đầy thủ đoạn. Cố Tiềm là người không chút e dè, thậm chí anh còn không thể đoán trước, để đạt được mục đích của mình, Cố Tiềm có thể làm đến mức nào.

Nhưng anh cũng không muốn nói dối, bởi anh biết khi bị vạch trần sẽ là thời điểm đau xót nhất.

Chỉ trong một thoáng, trong đầu anh suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ anh lại càng thêm lo lắng, cơ thể cũng càng căng cứng.

Chấn Văn bước nhanh tới gần Chấn Võ, nhẹ vỗ lưng anh, lo lắng hỏi: “Khó chịu lắm sao? Có muốn tìm một chỗ nằm nghỉ chút không? Có lẽ sẽ thấy đỡ hơn.”

Chấn Võ lắc đầu, vẫn cúi đầu nhìn bồn rửa tay, hơi cồn bốc lên cộng thêm cảm giác hốt hoảng trong lòng làm anh thấy hơi khó thở. Có lẽ nên thành thật với Chấn Văn trước?

Anh hít vào một hơi thật sâu, nói: “Anh không sao, một lát nữa sẽ hết. Chúng ta đi, Khương Vũ Thần phải làm sao?”

Chấn Văn cười nói: “Yên tâm. Em thấy tửu lượng của cậu ta khá hơn anh rất nhiều, đến bây giờ vẫn không có vẻ gì là say rượu. Còn anh, làm gì mà liều mạng như vậy?”

Chấn Võ cười khổ, liều mạng sao?

Có lẽ mấy ly rượu đầu là vì ánh mắt của Khương Vũ Thần nhìn bọn anh, xuất phát từ trách nhiệm của phù rể. Nhưng sau khi hơi cồn ngấm vào người, anh dần trở nên phấn khích, cảm thấy lúc này mình rất cần nó.

Có lẽ chính bởi cảm giác cần này đã làm anh không khống chế được mình, uống hết ly này đến ly khác.

Chấn Văn khom người cúi đầu, nhìn gò má đỏ ửng của Chấn Võ: “Nhìn anh không giống như không sao. Em ra ngoài nói với ba một tiếng, chúng ta đi về trước.”

Chấn Võ thầm thở dài, xem ra là không tránh được. Chắc chắn Chấn Văn sẽ không chịu để anh ở đây một mình, huống chi vết thương trên khóe miệng sợ rằng mất vài ngày mới khỏi được. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vậy mà mình vẫn muốn che giấu, thật nực cười.

Nghĩ vậy, hai bàn tay nắm bồn rửa tay của anh co lại, chống cho mình ngẩng đầu, nhìn Chấn Văn.

Chấn Văn thấy vết thương trên khóe miệng của anh, ngập ngừng trầm ngâm một lát, mới vươn tay nhẹ xoa, hỏi: “Sao lại bị thương?”

Chấn Võ đã hạ quyết tâm nói thật, nhưng lời đến bên miệng lại đột nhiên bị sửa: “Đụng.”

Tay Chấn Văn dừng trên mặt Chấn Võ, nhìn đôi môi đỏ thẫm cùng vết thương trên khóe miệng anh: “Vậy à? Anh còn bị thương ở chỗ nào nữa không?”

Chấn Võ cầm tay Chấn Văn, vì ảnh hưởng của cồn, tay anh rất nóng, ngược lại tay Chấn Văn thì lạnh như băng: “Không. Tay em lạnh quá, điều hòa quá mạnh à?”

Chấn Văn nhìn tay mình bị Chấn Võ nắm chặt, khóe môi cong lên, nói: “Là tay anh quá nóng.”

Ngay khi lời nói dối kia vừa ra khỏi miệng, Chấn Võ đã lập tức hối hận. Anh chỉ nhìn bông hoa cài trước ngực Chấn Văn, lại nhìn bàn tay được mình nắm, chứ không dám nhìn vào mắt cậu. Chưa đến một phút đồng hồ, Chấn Võ đã cảm thấy rất kinh khủng, giấu diếm thế này còn khổ sở hơn nói thật.

Chấn Võ dùng sức kéo tay Chấn Văn, kéo cậu vào trong ngực mình.

Chấn Văn cười nói: “Làm gì vậy? Nhỡ có người vào.” Tuy nói vậy, nhưng cậu không đẩy Chấn Võ ra, còn khép tay sau lưng anh.

Chấn Võ ôm Chấn Văn thật chặt, giọng nói gần như thì thầm: “Chấn Văn, thật ra vừa rồi…”

Chấn Võ mới nói được một nửa, cửa phòng vệ sinh lại bị đẩy mở. Khương Vũ Thần loạng choạng đi vào, thấy hai người đang ôm nhau, mắt mở to, giọng điệu ngà say trêu chọc: “Các cậu ở trong này à? Ấy, sao lại chạy đến đây thân mật? Mình đã chuẩn bị phòng cho các cậu rồi. Nơi này người qua người lại không tiện đâu.”

Lúc này Chấn Văn mới đẩy Chấn Võ ra, thấy bước chân Khương Vũ Thần hơi lảo đảo, vội đỡ cậu ta: “Vừa rồi thấy cậu vẫn ổn mà, sao lại say thành thế này rồi?”

“Mình ổn đâu mà ổn, vừa rồi mà gắng gượng chống đỡ đấy. Đâu thể tỏ ra say xỉn trước mặt nhiều người như vậy.” Khương Vũ Thần cười, híp mắt nhìn Chấn Văn và Chấn Võ, sau đó đột nhiên ghé sát mặt Chấn Võ, nhìn khóe miệng anh, sau đó cười gian chỉ Chấn Văn: “Không ngờ cậu lại là mèo hoang. Vừa rồi có phải là tình cảm trào dâng mãnh liệt quá không hả? Cắn nát cả miệng Chấn Võ thế kia.”

Chấn Võ vội nhìn Chấn Văn, muốn nói nốt những lời bị cắt ngang, nhưng lại ngại Khương Vũ Thần, đâu thể nói với Chấn Văn là mình bị cưỡng hôn ngay trước mặt cậu ta được?

Chấn Văn nhìn khóe môi Chấn Võ, mắt lóe lên, nhưng không nói thêm gì, chỉ đỡ Khương Vũ Thần đi đến bệ tiểu: “Cậu nói nhảm nhiều quá. Có thể tự đi tiểu không? Có cần tôi giúp cậu không?”

Khương Vũ Thần đẩy Chấn Văn ra, vịn tường nói: “Cho dù cần cậu giúp cũng không thể ở trước mặt Chấn Võ. Mình sợ cậu ta ghen. Cậu ta cứ nhìn mình chằm chằm, mình sẽ không chịu nổi đâu.” Trong lúc nói, thân thể cậu ta không ngừng lung lay.

Chấn Văn vội đỡ cậu ta. Chấn Võ suy nghĩ rồi cũng bước tới, hai người một trái một phải đỡ Khương Vũ Thần. Chấn Văn nói: “Chúng tôi đỡ cậu, nhanh lên.”

Khương Vũ Thần đẩy hai người ra, khoát tay nói: “Vừa rồi mình thất thần nên mới đứng không vững. Các cậu tránh ra. Bị hai anh chàng đẹp trai nhìn, mình tiểu không ra.”

Chấn Văn bị đẩy ra thì lui về sau hai bước, nhìn Khương Vũ Thần lắc lắc người mấy cái rồi đứng vững, lại nhìn Chấn Võ bên cạnh trông có vẻ đã trở lại bình thường, hỏi: “Lúc em say rượu cũng thế này à?”

Chấn Võ cười khẽ, lắc đầu: “Lúc em say đứng cũng không nổi.”

“Lần trước em uống ba ly vang đỏ, nếu như chỉ uống sâm banh không biết sẽ thế nào?”

Khương Vũ Thần kéo quần, đi đến bồn rửa tay, nhìn Chấn Văn trong gương: “Cậu muốn thử không? Thật muốn nhìn xem cậu uống say sẽ như thế nào. Lần trước cậu to gan tỏ tình, mình vẫn còn nhớ rất rõ.”

“Hay là thôi đi, tôi sợ làm hỏng hôn lễ của cậu.”

Khương Vũ Thần rửa sạch tay, đi tới, thân thể gần như muốn dán sát người Chấn Văn. Chấn Văn không nhịn được lui về phía sau một bước, lại bị Khương Vũ Thần đè vai: “Hôn lễ của mình đã rất hoàn mỹ, quá hoàn mỹ sẽ nhàm chán, cho nên cậu có thể phá hỏng.”

Chấn Văn bất lực cười, gạt tay Khương Vũ Thần xuống: “Cậu đứng thẳng được rồi thì tự trở lại nhé. Chúng tôi đi trước.” Nói xong, kéo Chấn Võ vẫn im lặng đứng đó đi ra ngoài.

Khương Vũ Thần vội đuổi theo: “Ấy, cậu nói đi là đi luôn à? Chờ mình với.”

Khi ba người trở lại hội trường, phát hiện hơn một nửa đàn ông trong bữa tiệc đã ngấm men say, phần men say này làm bọn họ nói chuyện thoải mái hơn. Phụ nữ thì tụm lại với nhau, nói chuyện con cái, quá khứ, tương lai… Đám con gái thì vây quanh cô dâu Hiểu Hiểu, không biết đang nói gì mà hi hi ha ha cười không dứt.

Trước lúc đẩy cửa, Khương Vũ Thần còn hơi loạng choạng, nhưng ngay khi bước qua cửa chính hội trường, cậu ta lập tức đứng thẳng, dù chân như nhũn ra, nhưng thân thể lại cố bày ra tư thế tốt nhất của mình.

Cậu ta đi đến bên cạnh Hiểu Hiểu, ôm cô nàng, hôn trán cô nàng. Hành động này khiến đám bạn gái bên cạnh Hiểu Hiểu suýt xoa ngưỡng mộ. Hiểu Hiểu hạnh phúc nhìn Khương Vũ Thần, tiếp nhận lời ngưỡng mộ của đám bạn bè.

Thấy Khương Vũ Thần đã trở lại với vai diễn của mình, Chấn Văn mới thu mắt, đỡ cánh tay Chấn Võ, đi đến bên cạnh Vương Tuần Dương: “Ba, Chấn Võ quay lại rồi.”

Chấn Võ vốn muốn tìm một chỗ yên tĩnh, nói hết những lời dang dở ban nãy. Anh sợ càng để lâu, mình sẽ càng không có dũng khí nói ra. Nhưng Chấn Văn lại như chẳng hề muốn biết anh định nói gì. Vương Tuần Dương thấy Chấn Võ đi tới, liếc vết thương trên khóe miệng anh, hỏi: “Miệng con sao vậy?”

Chấn Võ còn chưa kịp mở miệng, Chấn Văn đã đáp thay: “Anh ấy uống hơi nhiều, vừa rồi bất cẩn bị đụng.”

Chấn Võ nhìn Chấn Văn bình tĩnh mỉm cười, ngậm miệng, cúi đầu nhìn ly sâm banh vừa bị bác Khương nhét vào tay.

Bác Khương nhìn Chấn Võ nói: “Chấn Võ giúp Vũ Thần đỡ không ít rượu, thật vất vả cho con. Nghe Tuần Dương nói hôm nay là lần đầu tiên con uống rượu?”

Chấn Võ gật đầu: “Đây là chức trách của con hôm nay, bác Khương chớ bận tâm. May mà là sâm banh, nếu đổi sang loại rượu khác, con sợ mình không đỡ được.”

Bác Khương cười nói: “Hôm nay đã uống thì thử đo lường tửu lượng của mình xem sao, về sau đi xã giao cũng có thể tự lượng sức mình.”

Vương Tuần Dương nhấp một ngụm sâm banh, gương mặt cũng bị hơi cồn làm cho hơi đỏ lên. Ông cười nói: “Nhớ lại lần đầu tiên ba uống rượu, cũng chẳng nghĩ mình có thể uống được bao nhiêu, chỉ biết uống, đến khi hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Hôm sau mới biết mình ngủ ngoài cửa phòng, ngay cả mình về nhà thế nào cũng không nhớ.”

Bác Khương cười nói: “Tôi may mắn hơn ông, lần đầu tiên uống rượu đã được mẹ Vũ Thần nhặt, sau đó không phải bà ấy tôi quyết không cưới.”

Vương Tuần Dương liếc nhìn bác Khương, nói: “Chuyện này sắp thành truyền kỳ của nhà ông rồi. Lần nào uống rượu ông cũng kể, cố ý trêu tức tôi à?”

Bác Khương xua tay nói: “Tôi nào dám? Được rồi, hôm nay tôi không nhắc đến nữa, đã được chưa?”

Chấn Võ cười nói: “Bác Khương nói có lý. Chấn Văn không uống được rượu, con thay em ấy mời bác một ly!”

Chấn Văn vội đoạt ly rượu trong tay Chấn Võ: “Nếu là mời rượu, đương nhiên tự mình mời mới có thành ý.” Nói xong nhìn bác Khương, “Bác Khương, cảm ơn bác đã giúp đỡ gia đình con trong lúc khó khăn, sau này chúng con và Khương Vũ Thần cũng muốn giống như bác và ba con, trở thành người bạn thân thiết.” Nói xong, né bàn tay vươn tới ngăn cản của Chấn Võ, uống cạn ly rượu.

Rượu sâm banh hương thuần ngon miệng, uống vào cảm thấy dễ chịu hơn rượu vang. Nhưng dù vậy, chẳng bao lâu sau Chấn Văn đã cảm thấy toàn bộ tế bào trong cơ thể bắt đầu gào thét.

Vương Tuần Dương trách cứ nhìn cậu: “Tửu lượng của con không tốt còn cậy mạnh. Con cảm thấy thế nào?”

Chấn Văn lắc đầu: “Không sao ạ. Xem ra không phải con không thể uống rượu, uống một ly sâm banh vẫn được.” Nói xong, cậu cười ha hả nhìn Chấn Võ lo lắng bên cạnh: “Sao anh lại lo lắng như thế? Em không sao. Anh xem, không phải em vẫn đứng rất vững à?”

Bác Khương cười nói: “Đàn ông mà, cả đời không say một, hai lần, sao có thể gọi là đàn ông? Nhưng Chấn Văn, tửu lượng của con như vậy, các bữa tiệc xã giao sau này chắc chỉ trông cậy vào Chấn Võ.”

Lúc này Khương Vũ Thần cũng đi tới, thấy mặt Chấn Văn đỏ lên, ánh mắt lờ đờ mơ màng: “Tốt đấy. Uống hết một ly vẫn chưa gục. Còn nhận ra mình là ai không?”

Chấn Văn bám Chấn Võ, cười nói: “Cậu thật biết đùa. Cậu chói mắt nhất chỗ này, sao tôi lại không nhận ra?”

“Vậy chúng ta uống với nhau một ly nhé?” Khương Vũ Thần lấy một ly sâm banh, đang định đưa cho Chấn Văn, lại bị Chấn Võ ngăn lại. Cậu thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Chấn Võ, chỉ đành le lưỡi, rồi tự uống.

Bác Khương vỗ Khương Vũ Thần, nói: “Con đừng gây chuyện nữa, thằng bé say rồi.” Sau đó nhìn Vương Tuần Dương: “Tôi thấy khách khứa vui đủ rồi, nơi này không còn việc gì nữa, cho mấy đứa nhỏ về trước đi.”

Vương Tuần Dương gật đầu, lấy điện thoại ra, đi sang một bên gọi điện thoại cho tài xế.

Chấn Văn đã bắt đầu không đứng vững được nữa, tựa cả người lên Chấn Võ, xoa miệng mũi mà cười, như có việc gì đó khiến cậu vui đến cười không dừng lại được.