Vân Việt Vãng Sự

Chương 91: Ôm chặt lấy Chiêu Linh




Ông cố Giản và Giản Minh cùng nhau vào phòng riêng nói chuyện, hai anh em Giản Bảo Đăng và Giản Bảo Ngọc muốn biết sự thật nên tìm đến chỗ của Giản Tuyết Ngưng …

“Này, gặp nhau một lát đi.”

Giản Bảo Ngọc ngỏ lời trống không nhưng không có phép lịch sự …

“Không rảnh.”

“Cô …?!”

Giản Bảo Đăng ngăn lại sự bướng bỉnh của em gái mà cung kính nói chuyện với Giản Tuyết Ngưng …

“Đại tiểu thư, hai anh em chúng tôi lúc đầu có phần lỗ mãng không hiểu chuyện. Mong cô rộng lượng bỏ qua, tuy nhiên đây là chuyện liên quan đến xuất thân nên xin cô …”

Giản Tuyết Ngưng khựng lại thao tác đang ăn dang dở của bản thân …

“Chờ chuyện tối nay kết thúc, tôi sẽ gặp hai người sau. Kiên nhẫn đợi được chứ?”

“Được. Vậy ở đây không còn chuyện của chúng tôi nữa, xin phép các vị.//”

Hai anh em nọ tính rời khỏi thì Giản Tuyết Ngưng níu lại khiến Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng quay sang nhau tám chuyện …

“Hai người ở lại đi, lát nữa còn chuyện nhờ cả hai nữa.”

“Hở?”

Giản Bảo Đăng khá ngạc nhiên nhưng không hiểu sao anh vẫn nghe lời và kéo theo Giản Bảo Ngọc ở lại, một hồi sau Giản Minh trở ra ngoài với vẻ mặt không chịu thua mà lườm Giản Tuyết Ngưng …

“Thời gian không còn sớm nữa, ta cũng không muốn nói nhiều. Vị trí người thừa kế chính thức ta đề nghị để Tiểu Ngưng tiếp quản, cả nhà không ý kiến chứ?”

Cả nhà đồng loạt lắc đầu thay cho câu trả lời nhưng chỉ riêng người đang được nhắc đến lại lên tiếng …

“Cháu … không đồng ý.”

“Tiểu Ngưng.?!”

Giản Tuyết Ngưng dường như đã ăn no nên đặt đũa muỗng xuống rồi mới từ từ đứng lên giải thích …



“Ông cố, xin lỗi vì đã không báo trước với ông nhưng đó là điều cháu muốn làm ngay lúc này. Tôi có đôi lời, mong các vị nghe qua.”

Các thành viên nghiêm túc lắng nghe những điều mà Giản Tuyết Ngưng sắp chia sẻ …

“Thứ nhất, vị trí người thừa kế này đem lại khá nhiều rắc rối vì vậy nhân lúc mọi người đều có mặt ở đây tôi nghĩ rằng nên xóa bỏ gia quy trọng nam khinh nữ bấy lâu nay và chú trọng phát triển người tài. Trữ Luân và Nhất Hoằng chính là một trong số đó, năng lực của họ không kém tôi đâu.”

Giản Tuyết Ngưng chỉ mới chia sẻ lời đầu tiên đã khiến mọi người bàn tán xôn xao …

“Điều thứ hai, Nhất Hoằng đã ở Giản thị từ nhỏ không tính công lao cũng có khổ lao. Vài ngày nữa, hãy cùng với chú Tùng làm thủ tục chuyển về họ Giản đi.”

“Hả? Anh sao?”

Đinh Nhất Hoằng vì được nhắc đến nên càng bỡ ngỡ nhiều hơn …

“Hai điều trên có ai không chấp nhận được không?”

Ông cố Giản thầm suy tư, ai nấy cũng đều nhìn sắc mặt của ông mà chờ đợi …

“Ta thấy đề nghị này rất tốt, tuy nhiên phải chỉnh sửa lại một chỗ.”

Giản Tuyết Ngưng sớm đoán trước rằng ông cố sẽ hiểu được dụng ý của cô …

“Nước một ngày không thể có vua, cũng như tập đoàn một ngày không thể vô chủ. Ta muốn cháu điều hành công việc của Giản thị và gia tộc trong vòng ba năm, sau ba năm cháu có quyền ứng cử thành viên khác. Nếu cháu không đồng ý thì không cần nhắc đến chuyện khác nữa đâu.”

“Ông cố …”

Ông cố Giản lại đi ngược với quyết định của Giản Tuyết Ngưng khiến cô thầm mè nheo trong lòng, nhưng các thành viên còn lại vô cùng đồng ý với ông cố Giản và vì nghĩ cho đại cuộc nên bắt buộc cô phải chấp nhận điều kiện của ông cố Giản.

“Được thôi. Ba năm thì ba năm, không hơn không ít nhé ạ.//”

Ông cố Giản nhíu mày mà rạng rỡ về phòng riêng, những thành viên lần lượt cùng Giản Minh dần dần rời khỏi nên chỉ còn một vài người liên quan ở lại …

“Chúc mừng em, Tiểu Ngưng.”

“Anh còn nói? Sao không làm theo kế hoạch hả?”

Giản Tuyết Ngưng khiển trách nhẹ Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng, hai anh em Giản Bảo Đăng không về cùng Giản Minh mà rụt rè tính bắt chuyện nhưng ba Tùng lại tiếp lời trước …

“Tiểu Ngưng. Chuyện của Nhất Hoằng thật sự cảm ơn cháu, cảm ơn cháu vì đã nghĩ cho nó. Ta đã nhiều lần đề xuất với ông nhưng hầu như đều …”



“Chú ba, không cần cảm ơn cháu đâu. Nhất Hoằng cũng là con cháu của nhà họ Giản, nên thay họ là điều nên làm.”

Người lớn trong nhà chuẩn bị lui về sau thì Giản Tuyết Ngưng mới nhớ đến hai anh em nọ …

“Xin lỗi, quên mất hai người. Hai người muốn nghe chuyện nào trước?”

“Tất cả.”

Giản Minh trở về nhà trong sự tức giận tột cùng và gọi điện cho Hạ tổng nhưng nhận lại chỉ là lời nói từ tổng đài …

“Hạ tổng, chắc không phải ông muốn qua cầu rút ván đâu nhỉ?”

Giản Tuyết Ngưng kể từng chuyện như xuất thân, mục đích đến cho hai anh em Giản Bảo Đăng khiến họ nghe xong thì ai nấy đều lặng thinh mà không biểu cảm …

“Đại tiểu thư. Dù gì ông ấy là người nuôi lớn chúng tôi, ơn dưỡng dục không thể không báo nên khó có thể nói từ mặt là từ mặt ngay."

“Tôi biết. Thật ra, tôi đã từng tìm hiểu về kinh nghiệm làm việc của anh ở nước ngoài. Nếu không nghĩ đến việc của ông ấy, chi nhánh Giản thị bên đó vẫn còn trống giám đốc điều hành. Anh có muốn cân nhắc không?”

Trong khi Giản Bảo Đăng bất ngờ thì Giản Trữ Luân lại không yên tâm …

“Tiểu Ngưng. Em nghiêm túc thật à?”

“Vậy anh thấy em có chỗ nào không nghiêm túc hả?”

Giản Bảo Đăng nhìn hai anh em nói chuyện đùa giỡn với nhau mà mỉm cười …

“Đại tiểu thư, cảm ơn ý tốt của cô. Tôi sẽ suy nghĩ.//”

“Được. Nếu anh có đáp án thì cứ liên hệ tôi bất cứ lúc nào.”

Giản Bảo Đăng cùng nắm tay Giản Bảo Ngọc ra về thì Đinh Nhất Hoằng mới bộc lộ quan điểm cá nhân …

“Tiểu Ngưng. Em thật sự muốn để cậu ta làm việc ở đó sao? Anh cho rằng có phần mạo hiểm đấy.”

“Binh tới tướng chặn thôi, hôm nay mất sức quá rồi. Em đi ngủ đây.//”

Giản Tuyết Ngưng vật vã bước từng bước lên phòng nghỉ ngơi, nếu là quyết định đúng của cô thì hai anh em Giản Trữ Luân sẽ không ý kiến. Cùng lúc đó, không khí trên xe của Giản Bảo Đăng và Giản Bảo Ngọc khá là yên tĩnh vì mãi nghĩ đến sự thật vừa rồi mà chưa biết phải đối mặt với Giản Minh như thế nào, kể cả người cha ruột mới gặp thoáng qua mà như không có gì lưu luyến.