Vân Việt Vãng Sự

Chương 89: Việt Tiềm, thuỵ hào Mục Vương




Trong phòng ăn của nhà hàng, Lê Linh vẫn đang tiếp chuyện với Hạ tổng và Giản Minh …

“Vậy kế hoạch của hai vị tôi sẽ về báo lại cho ngài Eirlys đầy đủ, sau đó ngài sẽ chủ động gọi lại cho ngài nhé. Hạ tổng.//”

“Được. Tôi chờ tin tức của ngài ấy, làm phiền cô Lê đây rồi.”

Lê Linh lễ phép đứng dậy bắt tay tạm biệt rồi rời đi, lúc này Giản Minh mới lên tiếng …

“Hạ tổng, ngài Eirlys đó làm vậy vốn không tôn trọng chúng ta. Ngài không thấy vậy sao?”

“Cứ đợi tin xem thế nào đã.”

Mặt khác, Giản Tuyết Ngưng và Tiểu Lam cùng với một túi đồ dành cho mẹ bầu vừa đến khu căn hộ của Quan Kính Khải thì dự định bấm chuông cửa lại chợt nghe tiếng tranh cãi lớn bên trong …

“Cô nghĩ rằng chúng tôi sẽ cho một người không minh bạch như cô vào Quan thị sao? Làm sao biết được cái thai cô đang mang là của Khải nhi?”

“Cô à, cháu … ngoài anh Khải ra cháu không có ai hết cả, mong cô tin cháu với.”

Giản Tuyết Ngưng tiếp tục bấm chuông cửa để người bên trong chú ý …

“Ai vậy hả?”

Mẹ Quan khó chịu ra mở cửa thì ngạc nhiên trước sự hiện diện của Giản Tuyết Ngưng …

“Cháu là … Tuyết Ngưng?”

“Tiểu thư?!”

Giản Tuyết Ngưng lịch sự chào hỏi và thoáng nhìn vào trong lại thấy Reina quỳ gối …

“Sao cháu lại đến đây vậy?”

“Quan thiếu gia nhờ cháu đến làm bạn với Reina, mong cô cho phép.”

Không chờ phản hồi từ mẹ Quan, Giản Tuyết Ngưng nhanh chóng vào đỡ Reina đứng dậy …

“Cô à, dù gì Reina cũng đang mang thai thế hệ sau của nhà họ Quan. Cô đối xử với cô ấy như vậy khiến cháu khó xử đấy.//”

“Cô … chưa hiểu ý của cháu.?”

Reina hơi ủy khuất mà nhìn sang Giản Tuyết Ngưng kiên định vào từng lời nói của mình …

“Reina vốn là do cháu giới thiệu cho Quan thiếu gia, hai người họ ở bên nhau đều có sự chứng kiến của cháu và cháu cũng thấy cô ấy rất phù hợp. Mong cô suy nghĩ thật kỹ, đừng để những lời thị phi bên ngoài làm ảnh hưởng.//”

Người trong cuộc như Reina có lẽ chưa hiểu dụng ý câu từ của Giản Tuyết Ngưng nhưng mẹ Quan thì ngược lại, bà ngượng ngùng rời đi trước …

“Tiểu thư, lúc nãy những gì cô nói … là như thế nào vậy?”

“Không có gì đâu. Hai người gặp chuyện gì rồi phải không?”

Reina đang mở tủ lạnh lấy nước ép cam mời Giản Tuyết Ngưng và Tiểu Lam thì chợt khựng lại …

“Chỉ là môn đăng hộ đối thôi, gia đình anh ấy cho rằng tôi không xứng nên …”



“Muốn anh ta lấy người khác?”

Giản Tuyết Ngưng chỉ nói vu vơ nhưng không ngờ lại đúng sự thật khiến Reina im lặng xác nhận nên cô liền trấn an …

“Cô đừng lo quá. Nhất định Quan Kính Khải sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu, ngược lại là cô. Gần đến ngày sinh rồi, nếu họ không nghĩ cho đứa bé như vậy có thể cô sẽ gặp nguy hiểm thì sao?”

“Không sao đâu. Tôi tin anh ấy mà, anh ấy sẽ không để hai mẹ con tôi bị tổn hại đâu.”

Nếu Reina đã nói như thế thì Giản Tuyết Ngưng phải đồng ý với quyết định của cô …

“Vậy người mà gia đình họ nhắc đến, cô có biết là ai không?”

“Có hai người. Một là con gái của Hạ tổng_tên Hạ Nguyệt Lệ, người còn lại hình như cũng mang họ Giản giống cô_Giản Bảo Ngọc thì phải.”

Đều là những cái tên quen thuộc với Giản Tuyết Ngưng nhưng đối với Reina thì họ là lá ngọc cành vàng, mãi mãi cô không thể sánh bằng …

“Hai con người đó … thua xa cô lắm, nên cô yên tâm.”

“Hả?”

Reina ngẩn ngơ trước sự bình thản khi nói về hai người con gái kia của Giản Tuyết Ngưng, cả hai cùng nhau nói chuyện và cùng nhau nấu ăn thì một lúc sau Quan Kính Khải đã về tới …

“Anh về rồi đây, sao nhà lại nghe có tiếng trẻ em thế?”

“Anh về rồi. Là Giản tiểu thư tới thăm, bé Tiểu Lam đó chắc anh còn nhớ đúng không?”

Quan Kính Khải cũng biết đến Tiểu Lam nên vừa gặp đã bồng bé nuông chiều …

“Lúc nãy, mẹ của anh làm khó Reina đấy. Nếu tôi không đến, không biết là xảy ra chuyện gì rồi.”

“Thật à?”

Quan Kính Khải liền quay sang hỏi thẳng Reina nhưng cô dịu dàng khuyên nhủ …

“Cô không làm gì em đâu, chỉ là nói chuyện bình thường thôi.”

“Vậy chuyện này, anh có hướng giải quyết chưa?”

Quan Kính Khải dốc sức suy nghĩ nhưng khó có thể không nghe theo phía ba mẹ …

“À, anh đang tính hỏi ý kiến của em đây. Hạ Nguyệt Lệ và Giản Bảo Ngọc, chắc em có nghe qua rồi?.”

“Đều từng có duyên gặp mặt, nếu anh không muốn thì cứ từ chối bình thường thôi. Dù gì hai người đó đã sớm quen với chuyện tương tự như vậy rồi.”

Giản Tuyết Ngưng hờ hững hồi đáp khiến hai con người trước mặt ngạc nhiên theo nhiều biểu cảm khác nhau …

“Anh chuẩn bị làm ba rồi, sắp là trụ cột của gia đình nữa. Anh nên kiên cường với mọi quyết định của mình chứ, không phải sao?!”

“[…]”

Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng giáo huấn Quan Kính Khải thay cho Reina khiến anh nhận ra thiếu sót của mình. Thời gian dần chuyển tối nên cô và Tiểu Lam sắp xếp ra về, trước khi đi không quên dặn dò …



“Ngày mốt là tôi sẽ về Thượng Hải rồi, hai người nhớ giữ sức khỏe đấy.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn tiểu thư nhiều.//”

Tiểu Lam nhanh nhảu chào tạm biệt và cùng Giản Tuyết Ngưng lên xe rời đi …

“Reina, anh xin lỗi. Anh không bảo vệ hai mẹ con em tốt, anh đáng trách …”

“Anh đối tốt với em như thế nào, chẳng lẽ tự bản thân em không cảm nhận được sao?”

Quan Kính Khải chầm chậm ôm Reina vào lòng, hứa hẹn chỉ duy nhất một điều và anh sẽ cố gắng không để phụ lòng cô. Tối khuya, sau khi cho Tiểu Lam nghỉ ngơi thì Giản Tuyết Ngưng mới nghe lại tin nhắn thoại từ Lê Linh về dự án mà Hạ tổng muốn hợp tác khiến cô nghiêm mặt mà suy tư. Ngày về Thượng Hải cũng đến, ba Giản đích thân đón hai chị em Giản Tuyết Ngưng ra sân bay …

“Ba không về cùng tụi con sao?”

“Công ty còn việc xử lý, khi xong thì ba sẽ qua ngay.”

Giản Tuyết Ngưng gật đầu đã hiểu, tiếng thông báo từ nhân viên sân bay vang lên nên hai chị em chào tạm biệt ba Giản để vào check-in. Trước khi đi, ba Giản dành cái ôm yêu thương cho cô và Tiểu Lam sau đó nhìn hai chị em vào khoang máy bay.

“[Ba, nếu gặp khó khăn nào thì hãy cho con biết đấy. Đừng chịu đựng một mình, nên nhớ rằng ba vẫn còn con gái là con nhé.//]”

Tin nhắn wechat từ Giản Tuyết Ngưng vừa được gửi đến ba Giản khiến ông thầm mỉm cười. Chỉ vài tiếng sau, máy bay đã hạ cánh đến Thượng Hải và cô liền bắt xe về nhà chính.

“Chị ơi, Tiểu Lam thấy nhớ bà ngoại rồi.”

“Ngoan.”

Giản Tuyết Ngưng ân cần chăm sóc cho Tiểu Lam cho đến khi tài xế dừng lại trước cửa nhà chính, nhưng bên trong sân đã có nhiều xe đậu sẵn khiến cô có phần thắc mắc.

“[Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?]”

Đinh Nhất Hoằng vừa ra ngoài gọi điện thoại cho ai đó thì đã trông thấy Giản Tuyết Ngưng …

“Tiểu Ngưng. Cuối cùng em cũng về rồi.//”

Đinh Nhất Hoằng một tay phụ giúp Giản Tuyết Ngưng lấy vali xuống xe …

“Nhà có tiệc à?”

“Em quên rồi sao? Hôm nay là ngày họp mặt gia tộc để lựa ra người thừa kế chính thức đấy.”

Giản Tuyết Ngưng vì chăm nom Tiểu Lam đã đích thực quên mất ngày họp mặt này, nhưng sự chú ý của Đinh Nhất Hoằng lại nhìn xuống một Tiểu Lam đang nép mình bên chân của cô…

“Bé này là ai thế?”

“À em gái mới nhận nuôi, tên là Tiểu Lam.”

Tiểu Lam có phần hơi sợ người lạ nhưng vẫn nhỏ nhẹ chào hỏi Đinh Nhất Hoằng, anh nhờ người làm mang vali cả hai lên phòng…

“Ông cố chờ gặp em đấy, mau vào trong đi”

“Được.”

Giản Tuyết Ngưng nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Tiểu Lam cùng dẫn vào nhà, người làm khi thấy cô đều cung kính chào hỏi. Đứng trước cửa phòng ông cố, cô bình tĩnh gõ cửa và bước vào phòng khi được sự cho phép. Ba Giản vốn đã thông tin trước cho ông về Tiểu Lam nên khi nhìn thấy bé, ông không lấy làm lạ mà còn tỏ ra yêu thương.