Vân Việt Vãng Sự

Chương 43: Mặt mềm, lòng cũng mềm




Quản gia múc một chén canh nóng đặt lên bàn ăn, ngồi đối diện Việt Tiềm đang dùng bữa, không ngớt lời chúc mừng: “Chúc mừng Việt hầu! Việt hầu đã cứu mạng công tử, Quốc quân tất sẽ thưởng lớn!”

Việt Tiềm ăn canh bằng tay trái, động tác không được tự nhiên. Hắn đã quen dùng tay phải, không kiêu không vội mà đáp lời: “Đây là công lao của Doãn hộ vệ.”

Quản gia biết tính tình Việt Tiềm không thích lộ liễu, vẫn khen từ đáy lòng: “Nếu bàn về công lao, Việt hầu hẳn có công lớn nhất, Doãn hộ vệ được tính thứ hai.”

Việt Tiềm tiếp tục uống chén canh trong tay, cũng không nói gì nữa. Hắn không hy vọng Quốc quân sẽ ban thưởng mình, cũng chẳng có tâm tình để ý tới việc ấy.

Một tỳ nữ đứng bên thân Việt Tiềm, nàng được quản gia ra lệnh hầu hạ Việt hầu dùng bữa. Có điều dường như Việt hầu lại càng thích tự thân mà làm hơn.

“Haiz, ta nghe nói Doãn hộ vệ bị đỉnh đồng đè nát một chân, e rằng sau này chẳng thể đương chức hộ vệ nữa.” Quản gia chặt một miếng gà nướng, đặt vào trong chậu. Hôm nay lão kiêm chức đầu bếp, đối xử với Việt Tiềm hệt như chủ nhân của mình.

Nhớ lại tình huống thảm thương của Doãn hộ vệ ngày hôm ấy, Việt Tiềm đặt thìa xuống, nói từ tận đáy lòng: “Không hẳn, sau này vẫn có thể hồi phục được.”

Gà nướng được đặt lên bàn ăn, quản gia bưng tới một phần cá hấp khác, một phần thịt dê, một chung rượu ngon, vô cùng phong phú.

Lão lại tự tay rót rượu vào chiếc chén gốm, bưng cho Việt Tiềm, kích động nói: “Việt hầu liều chết cứu chủ nhân, quả là vô cùng anh dũng! Nếu công tử có mệnh hệ gì, tất cả hạ thân nơi đây cũng sẽ đều bị trị tội, Việt hầu cứu mạng công tử, cũng là cứu mạng tất cả chúng ta!”

Đây không chỉ là lời nịnh hót, cũng là lời cảm ơn từ tận dưới đáy lòng. Thậm chí quản gia còn ra lệnh cho phụ bếp luộc cho Việt Tiềm thêm một phần thịt dê nữa.

Thịt dê cũng được, thịt bò cũng thế, ăn với muối cũng không sao, nhưng không phải ai cũng có thể ăn được. Bách tính ăn cá, kẻ sĩ ăn gà, những người có thân phận cao quý mới có thể ăn thịt bò, thịt dê.

Việt Tiềm chỉ là một người hầu, đây rõ ràng đã đi quá giới hạn.

Nhìn bàn đồ ăn trước mặt, Việt Tiềm suy tư.

Lúc đó hắn vốn không kịp suy nghĩ, căn bản cũng chẳng đắn đo tới chuyện nếu Linh công tử gặp bất trắc, bọn họ thân là người hầu cũng sẽ bị trị tội; lại càng không nghĩ tới chuyện nếu cứu công tử, bản thân sẽ được ban thưởng công lao lợi lộc gì.

Khi ấy vừa ý thức được nguy hiểm, động tác đầu tiên của hắn còn nhanh hơn đầu óc, một tay víu vào thanh chắn gỗ, tay còn lại ôm lấy Linh công tử, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi.

Việt Tiềm nhìn qua cánh tay vẫn chưa lành vết thương vẫn đang treo trên cổ tay, thầy thuốc vừa mới thay băng cho hắn, vải đã sạch sẽ, cũng không còn dấu máu.

Dùng tay trái cầm đôi đũa trúc lên, Việt Tiềm cố gắng gắp một miếng cá hấp ăn. Hắn không quen dùng tay trái, cầm đũa không vững, tỳ nữ đứng bên cạnh vẫn luôn chờ xem có chuyện gì để mình làm, cuối cùng cũng thấy mình có chỗ phát huy tác dụng, bèn vội vội vàng vàng cầm đũa gắp cho hắn.

Việt Tiềm ăn to uống nhanh, bất kể là canh hầm, rượu ngon, thịt dê hay cơm lúa mạch, ăn uống no đủ rồi đi ngủ.

Mỗi ngày cũng chỉ có hai việc như thế, những chuyện khác đều không tiện làm, chỉ còn một cánh tay có thể sử dụng được, lại trở thành người tàn phế hệt như khi trước.

Sau khi rót nước nóng vào bồn tắm lớn, hơi nước bốc lên nghi ngút. Việt Tiềm cởi hết quần áo, ngồi vào trong bồn. Hắn khoác cánh tay bị thương lên bên thành bồn, phòng ngừa dính nước.

Thân thể thoải mái dựa về phía sau, cũng nhắm đôi mắt lại giữa không gian mịt mờ.

Không lâu sau, ngoài cửa có tiếng của tỳ nữ vọng vào: “Việt hầu, có cần thêm nước nóng không?”

Giữa trời đông giá rét, nước nóng trong bồn tắm cũng nhanh nguội hơn. Việt Tiềm nói cách một cánh cửa: “Vào đi.”

Trước đây nếu cánh tay không bị thương, Việt Tiềm sẽ tự xách nước nóng vào trong gian tắm, không để tỳ nữ phải xách vào.

Tỳ nữ đẩy cửa gian tắm ra, nhấc một thùng nước nóng bước vào trong. Khi nàng tiến vào, vừa đúng lúc Việt Tiềm đang đứng dậy từ trong bồn, đưa lưng về bên đây.

Bốn phía gian tắm có đèn đuốc vẫn cháy, bóng dáng người nọ mờ mờ ảo ảo, cúi người khoác áo lên, thân ảnh cao to lẫn vào bóng tối, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng ngột ngạt. Tỳ nữ cúi đầu xuống.

Nước nóng chân thêm trong bồn vang lên tiếng ào ào.

Chủ viện vô cùng yên tĩnh, Linh công tử không có ở đây, mấy thị nữ, hộ vệ khác giờ khắc này cũng không có mặt, lúc này trong gian tắm chỉ còn có một nam một nữ.

Sau khi thêm nước nóng, tỳ nữ lui ra ngoài gian tắm, đóng cửa lại, chờ đợi bên ngoài.

Việt Tiềm tiếp tục tắm, không hề biết rằng ban nãy tỳ nữ vô cùng lo sợ bất an.

Không bao lâu sau, nước nóng trong bồn cũng nguội. Việt Tiềm rời khỏi chậu tắm, dùng một tay mặc quần áo trong vào, lại tròng sấn bào và áo ngoài lên, sau đó mới gọi tỳ nữ vào trong giúp hắn cài vạt áo, buộc thắt lưng.

Từ đầu tới cuối, tỳ nữ vẫn cúi đầu rất thấp, vì căng thẳng mà động tác cũng cực kỳ vụng về.

Việt Tiềm chú ý tới dáng dấp của tỳ nữ này, mặt như trứng ngỗng, dưới mắt có một viên lệ chí, tuổi tác ước chừng là mười lăm, mười sáu.

Hình như nàng tên A Cát, trước đây từng có người khác gọi tên nàng, là tỳ nữ phụ trách tạp vụ của Trắc ốc.

Sau khi rời khỏi gian tắm, Việt Tiềm quay trở về Trắc ốc. Lúc này trời đã tối đen, chủ viện hiu quạnh vắng bóng người.

So với những ngày đông gió lộng thét gào trong Biệt đệ, Việt Tiềm thích về nhà ở đất Tề phía Nam hơn nhiều. Có điều hắn không muốn mang vết thương về nhà, tránh cho Thường phụ lại lo lắng.

***



Trong vườn Ngự uyển thanh tĩnh, Chiêu Linh và Quốc quân đang cho chim trong lồng ăn thóc ăn sâu. Hai thái giám nâng thức ăn cho chim quỳ bên cạnh bọn họ, thái giám một lòng tôn kính với Quốc quân, đối với Linh công tử cũng y như vậy.

Quốc quân dùng kẹp trúc gắp một con sâu thả vào trong lồng, mấy con chim bay tới chí choé cướp đồ ăn, một con trong đó giành được sâu, nuốt ực một phát. Quốc quân chậm rãi hỏi: “Nói như vậy, chính tên nô lệ Vân Việt kia đã cứu hài nhi?”

“Phụ vương, đúng là hắn.”

Chiêu Linh cũng cầm một cái kẹp trúc, y dùng đồ ăn dụ dỗ cá chậu chim lồng, cố gắng muốn xoa đầu một con chim thò ra từ bên trong lồng trúc.

Con chim này chỉ có một cái mào, không lung linh rực rỡ như chim Phượng, lông đuôi cũng chẳng đẹp đẽ đến mức ấy.

Tay y vừa chạm tới mào chim, con chim nọ đã cảnh giác, hốt hoảng bỏ đồ ăn lại rồi bay mất. Dù đã bị nhốt trong lồng rất lâu, nó vẫn không chịu bị thuần hoá.

Thái giám tiếp tục trình thức ăn cho chim lên, Quốc quân lại kẹp thêm một con sâu nữa, thần sắc không đổi mà thả vào trong lồng. Những con chim kia líu ríu chạy tới tranh ăn, có một con chim lớn vô cùng hung dữ, đánh đuổi hết nhưng con chim còn lại, cướp được đồ ăn trong tay Quốc quân.

Quốc quân thảy lại kẹp trúc cho thái giám, chẳng còn bao nhiêu hứng thú. Thái giám cuống quýt tiếp lấy kẹp trúc, tay cầm kẹp gắp thức ăn rải vào lồng chim, cho những con chim trong lồng ăn.

“Quả nhân nhớ rằng… Những kẻ khác vẫn còn đang phải làm việc trong nhà xưởng, hắn trở thành người hầu của hài nhi từ khi nào?” Quốc quân hơi suy tư, nhưng cũng vô cùng hờ hững.

Quả thực, đối với Quốc quân trăm công nghìn việc mà nói, đây vốn là chuyện không đáng được nhắc tới.

Chiêu Linh nhanh tay lẹ mắt gắp thức ăn cho một con chim nhỏ thò đầu ra ngoài, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ, nghe tiếng hót lanh lảnh bèn nở một nụ cười, nói rằng: “Nhi thần thấy hắn đôn hậu thành thật, hữu dũng hữu lực, bèn lưu lại bên người, để hắn làm người hầu. Tính ra cũng khá lâu rồi.”

Quốc quân nhìn nhi tử ham chơi của mình, thấy y cười tới mặt mày cong cong, trầm ngâm: “Vậy thì ban thưởng cho hắn không chết.”

Nếu là trước đây, nếu nhi tử giữ dư nghiệt Xà tộc lại bên cạnh, Quốc quân sẽ cảm thấy chướng mắt, cũng động sát tâm. Nhưng bây giờ, hắn có công cứu mạng, ông cũng dễ tính hơn nhiều.

Thả tay khỏi chim nhỏ, Chiêu Linh quay đầu lại, biểu tình tràn đầy bất đắc dĩ: “Hắn cứu nhi thần một mạng, phụ vương không thưởng cho hắn thì thôi, làm sao lại còn muốn giết hắn.”

Quốc quân chậm rãi nói: “Quả nhân tha mạng cho hắn, đã là ban ân to lớn nhất rồi.”

Hai người cùng đi về phía đình nhỏ. Quốc quân đã già rồi, đi đứng cũng chẳng còn thuận tiện. Chiêu Linh đỡ lấy cánh tay Quốc quân, vô cùng thân thiết. Chiêu Linh chẳng phải Thái tử, tuổi tác cũng không lớn, không bị Quốc quân nghi kỵ, đứng trước mặt Quốc quân thân phận chẳng phải quân thần, vẫn luôn là phụ tử.

Phụ tử cùng ngồi trong đình nhỏ, ngắm nhìn tuyết lất phất phủ trắng vườn Ngự uyển.

“A Linh, quả nhân nể thể diện và tình cảm của cô mẫu ngươi, dự định lưu vong những người còn lại của Cừ gia về huyện Trừng.” Quốc quân nhắc tới chuyện này vô cùng tự nhiên, hệt như chỉ đang bàn về trời đông giá rét.

Cừ gia ở Dung Quốc vô cùng hiển hạch, gia chủ còn cưới được thân muội của Quốc quân, chính vì vậy nên Mạc Ngao với được đương chức. Bởi có gia thế hiển hách, chủ mẫu lại là thân muội muội ruột của Quốc quân, gia chủ hưởng chức là Mạc Ngao, vậy nên Cừ Uy mới có gan làm loạn, coi trời bằng vung.

“Lưu vong những người còn lại”, ý chỉ tới những ai không tham gia hành động ám sát của Cừ Uy, cũng không phải những kẻ có liên quan. Còn tất cả những kẻ mò vào một tay, sớm đã bị phán tội chết.

Chiêu Linh ôn hoà bảo: “Nhi thần nghe theo sắp xếp của phụ vương.”

Mấy ngày trước vừa bị ám sát, tránh được một kiếp, thế nhưng y chưa bao giờ thỉnh cầu nghiêm trị chủ mưu.

Đứa bé này mặt mềm, lòng cũng mềm, là người vô cùng khoan dung. Tính tình ấy có mặt tốt, nhưng cũng có mặt xấu.

Quốc quân vỗ vỗ vai Chiêu Linh, nói: “Những người kia quay về huyện nhỏ nếu còn không phục quản thúc, hoặc đáy lòng dám oạn giận, quả nhân tất không tha thứ.”

Lòng có sát niệm, dù có là em gái ruột một nhà, Quốc quân cũng sẽ không nương tay.

***

Việt Tiềm dưỡng thương ở Biệt đệ bốn, năm ngày, thầy thuốc cũng tới bốn, năm lần, lần nào cũng vội vã tới, vội vã đi. Thân là thầy thuốc trong cung đình, không chỉ có chức tước nhiệm vụ, còn phải ra khỏi thành trị liệu cho một người hầu, thầy thuốc quả là trăm công nghìn việc.

Việt Tiềm duỗi cánh tay bị thương ra, để thầy thuốc thay băng bải. Trạng thái của vết thương đã tốt hơn rất nhiều so với những ngày hôm trước, cũng không chảy máu nữa, có thể thấy được một thời gian nữa là sẽ lành hẳn.

Thầy thuốc kiểm tra vết thương, lại rắc thuốc lên trên, lẩm bẩm trong miệng: “Quả là hiếm thấy, ta theo nghề thuốc đã ba mươi năm, trị liệu cho cả ngàn người, lại chưa từng thấy da thịt ai lành nhanh đến như vậy.”

Hệt như những gì lời thầy thuốc trước đây thay băng từng nói.

Việt Tiềm biết chính mình thế nào, thể chất của hắn khác hẳn với người thường, có bị thương cũng sẽ lành rất nhanh.

Sau khi quấn thêm một lớp băng vải lên cánh tay hắn, thầy thuốc bùi ngùi: “Như vậy cũng tốt, miễn cho ta mỗi ngày phải chạy qua chạy lại hai đầu, mệt sắp chết rồi.”

Việt Tiềm biết thầy thuốc khổ cực gian lao, lên tiếng cảm ơn: “Thầy thuốc vất vả rồi.”

Thầy thuốc xếp thuốc ra tay, vội vàng làm việc tiếp, chờ sau khi đã băng kín cánh tay của Việt Tiềm mới ngẩng đầu bảo: “Có lẽ Việt hầu chẳng hay, nhưng mỗi ngày sau khi thay băng cho Việt hầu, ta còn phải quay vào trong cung yết kiến Linh công tử, thuật lại thương thế của Việt hầu.”

Những lời này của thầy thuốc khiến Việt Tiềm ngẩn ra.

“Thương thế của Việt hầu lành nhanh cũng tốt, nhiều nhất chỉ mất nửa tháng, tay lại có thể cầm đồ được. Hôm nay ta đổi thuốc cho Việt hầu, hẳn tối mai mới có thể quay lại. Haiz, sủng cơ Quốc quân cầu con mà sốt ruột, không biết đã ăn phải thứ gì, lại sinh bệnh rồi.”

Thầy thuốc đeo cả hòm thuốc lên lưng, bất đắc dĩ lắc đầu.

Việt Tiềm tự mình tiễn thầy thuốc ra tận cửa viện, nhìn ông leo lên xe ngựa, rời khỏi ngoại thành.



Kể từ hôm nay, cánh tay bị thương của hắn không phải treo trên cổ nữa mà đặt bên người, dù có không cẩn thận chạm phải, cũng không còn đau đớn như những ngày trước nữa.

Việt Tiềm thử cử động cánh tay bị thương một chút, thấy đã có thể nâng lên, cũng có thể cầm đồ, nhưng không thể nâng được vật nặng, cũng không thể làm được những chuyện cẩn thận, ví dụ như thắt áo, vấn tóc.

Đứng bên ngoài sân, nhìn về núi xa, gió Bắc thổi tung vạt áo, Việt Tiềm đột nhiên có cảm giác vô cùng đơn độc. Hắn chẳng thể giải thích được kiểu cảm giác ấy, cũng không biết do đâu mà sinh ra.

Nhưng trước giờ hắn vẫn luôn là người chẳng mấy tỉ mỉ, cũng không muốn phỏng đoán quá nhiều, bèn quay người trở về nhà.

Dưỡng thương trong Biệt đệ mấy ngày nay, Việt Tiềm thực sự không có việc gì làm, sau khi thầy thuốc rời khỏi cũng chỉ còn có mình hắn trong chủ viện, bèn cầm một cuốn sách thẻ tre lên đọc.

Nội dung của sách thẻ tre là cuộc vấn đáp giữa Quốc quân Đại Quốc và mưu sĩ về lịch sử, địa lý, chính trị và còn rất nhiều điều liên quan khác.

Trước đây mấy ngày, Việt Tiềm thường xuyên đi tới đất Tề phía Nam nghe giảng trong học viện. Hắn còn mua được một cuốn [Văn thư] từ tay một thư sinh trẻ, mỗi khi cảm thấy tẻ nhạt sẽ lại lấy ra đọc.

Thói quen xem sách này ít nhiều cũng là chịu ảnh hưởng của Linh công tử.

Những khi ở Biệt đệ, thường ngày Linh công tử không thích cầm sách trong tay. Y sẽ trải sách lên cửa sổ thư phòng, hoặc thường ngày cũng có thể thấy bóng dáng y ngồi trước bàn sách, nhoài người ra đọc.

Việt Tiềm vốn chẳng phải người mới đọc một lần đã hiểu được đạo lý thâm sâu trong văn chương, đối với hắn đây cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Mỗi khi đọc được những câu từ khó hiểu, tới khi thấu hiểu được đạo lý trong đó, sắc trời quanh thân cũng đã mịt mờ, hoặc đến hoàng hôn.

Cẩn thận gấp sách thẻ tre lại rồi đứng lên nhìn quanh bốn phía, Việt Tiềm mới thấy nơi này thật sự vô cùng trống trải. Trước đây tốt xấu gì cũng còn một Doãn hộ vệ, ít nhất cũng sẽ chẳng quạnh quẽ đến như thế này.

Buổi tối, tỳ nữ A Cát đổ đầy nước trong chậu gỗ rồi xách vào căn phòng trong Trắc ốc của Việt Tiềm. Nàng đặt chậu gỗ lên giá, nhúng khăn vào nước rồi vắt khô, sau đó đưa khăn cho Việt Tiềm.

Việt Tiềm nhận lấy khăn vải, lau mặt rồi lau tay, sau đó đưa lại khăn cho tỳ nữ.

Cứ như vậy, một người vắt khăn, một người lau rồi đưa lại, ăn ý đến không ngờ.

Trước đây Việt Tiềm luôn tự mình rửa mặt, rửa chân. Hắn không thích có người hầu hạ, đồng thời cũng không muốn hầu hạ ai.

Không bao lâu sau, A Cát lại bưng chậu gỗ lớn kia lên, chầm chậm bước về phía cửa. Sợ rằng sẽ để nước văng tung toé ra sàn nhà, hai chân nàng hơi run run, vì thân mình nhỏ nhắn nên mỗi bước đi đều vô cùng vất vả.

Cánh tay Việt Tiềm bỗng nhiên vươn tới bên người A Cát, nhấc cả chiếc chậu gỗ nặng nề lên bằng một tay. A Cát vốn chẳng nghĩ hắn sẽ làm như vậy, vô cùng ngạc nhiên quay đầu lại.

Nàng tròn mắt nhìn Việt Tiềm một tay bưng chậu gỗ đầy nước ra ngoài đổ đi, sau đó quay lại, nhét chậu gỗ trống không vào trong lòng nàng.

Việt Tiềm quay về nhà, chẳng nói một lời.

A Cát ôm chiếc chậu gỗ lớn, đứng dại người ra, một lúc sau mới nghĩ đến rời đi. Nàng im lặng đóng cửa lại, cúi đầu đi men theo con đường đá.

Trước đây chưa từng có bất cứ người hầu nào giúp đỡ nàng. A Cát vừa hồi tưởng lại, đáy lòng vừa cảm thấy vô cùng bất ngờ. Nàng cúi đầu mà bước, vừa đi tới cửa viện đã suýt nữa đụng phải một người hầu đốt đèn.

A Cát ngẩng đầu lên, thấy sau người hầu đang đốt đèn là Linh công tử. Nàng kinh hãi đến trắng bệch mặt mũi, vôi vàng quỳ xuống đất.

Chiêu Linh không để ý tới tỳ nữ lỗ mãmng này, y vốn cũng chẳng phải người thích trừng phạt hạ nhân, bèn vòng qua người A Cát mà đi tiếp.

Không phải quản gia nói Linh công tử hồi cung cả mùa đông, xuân đến mới có thể trở về sao?

Đáy lòng A Cát cảm thấy vô cùng tò mò, lại nghĩ Việt hầu thân mang thương tích, chẳng có cách nào hầu hạ Linh công tử được.

Sau khi tắt hết đèn đuốc, Việt Tiềm đang chuẩn bị cởi quần áo đi ngủ, bỗng nhiên nghe thấy trong viện có tiếng người đang bước, rất khác thường. Việt Tiềm không xuống giường mở cửa ra xem, hắn chỉ dựa vào tiếng bước chân đã đoán ra được, người tới là Linh công tử.

Chỉ nghe tiếng bước chân cũng biết Linh công tử đi tới Trắc ốc, cuối cùng dừng lại, đứng bên ngoài cửa phòng Việt Tiềm.

Bên cạnh Linh công tử có người hầu thắp đèn. Nhờ ánh lửa, Việt Tiềm thấy bóng dáng cao gầy ấy chiếu lên cửa sổ.

Chiêu Linh đứng cùng ánh đèn, chẳng thấy Việt Tiềm trong căn phòng tối tăm. Có điều giờ này, chắc chắn Việt Tiềm vẫn còn chưa ngủ.

Y chỉ dừng lại trong chốc lát rồi nhanh chóng quay người rời đi, tiếng bước chân hướng về nơi xa. Ấy là phòng ngủ của Linh công tử.

Sao lúc này Linh công tử lại xuất hiện tại Biệt đệ?

Hầu hạ Linh công tử đã lâu, Việt Tiềm biết y cực kỳ chú trọng vấn đề đồ dùng trong sinh hoạt, trước khi mặt trời lặn đã có người tới quét tước, vị trí giường chiếu cũng không hề bị thay đổi.

Trước đây mỗi lần quay về Biệt đệ, công tử đều sẽ báo trước.

Hôm nay sắc trời đã muộn, Linh công tử lại muốn qua đêm ở đây, không biết là vì sao?

***

Tác giả có lời muốn nói: À, đôn hậu thành thật?

Chiêu Linh: Ta nói thế nào thì hắn là thế ấy.