***
Có NPC đích thân tới chỉ điểm, Lý Ngân Hàng cũng nhớ ra.
Đây chẳng phải là tác phẩm của ông Andersen hay sao?
Mười một người anh bị bà mẹ kế độc ác nguyền rủa dính debuff, biến thành thiên nga.
Cô công chúa nhỏ vừa xinh đẹp vừa đáng thương bôn ba vất vả để tìm ra cách phá giải lời nguyền cho các anh trai của mình.
Cô phải tìm những cây tầm ma trong khu nghĩa trang nhà thờ, giẫm nát dệt thành sợi, chịu đựng mụn nước và đau đớn do cây tầm ma mang lại, dệt thành chiếc áo dài tay phủ lên trên người các anh, bọn họ mới có thể khôi phục hình người.
Câu chuyện có một kết thúc viên mãn.
Giang Phảng cụp mi, khẽ hỏi Nam Chu:
– Cậu có biết câu chuyện này không?
Nam Chu gật đầu. Khi ngủ đã từng đọc rồi.
Thiếu nữ tóc vàng trước mặt buông thõng hai cánh tay loang lổ vết máu, đôi mắt hoa đào ánh lên vẻ vui mừng, cười cong mi:
– Mời đưa ra lựa chọn.
Nam Chu sẽ không bị lời của cô ta dẫn lệch suy nghĩ. Cậu hỏi ngược lại:
– Quy tắc trò chơi với người được chọn và người phải làm thiên nga là gì?
– Đơn giản lắm, – Nụ cười của thiếu nữ dịu dàng theo kiểu được lập trình sẵn – Hai con thiên nga bị chọn không cần làm gì. Chỉ cần ở đây, trao cho người bạn của mình đủ tin tưởng và kỳ vọng là được.
Cô ta giẫm giẫm lớp cỏ mềm mại dưới chân.
Mùi hương cỏ cây chậm rãi lan tỏa, cô ta nói tiếp:
– Còn về người được chọn tham gia trò chơi sẽ trở thành “công chúa”.
– Tôi đã đan xong hai chiếc áo tầm ma, đặt ở một nơi.
– Nơi đó cũng là nơi bắt đầu của “công chúa”.
– Sau khi mọi người quyết định ai làm “công chúa”, công chúa sẽ được dịch chuyển tới điểm bắt đầu. Chỉ cần lấy được hai chiếc áo tầm ma tôi để ở đó, phủ lên trên “thiên nga” là có thể giải được lời nguyền, cánh cửa thắng lợi sẽ mở ra.
Nam Chu xác nhận với thiếu nữ:
– Nơi đây là điểm cuối à?
Thiếu nữ gật đầu ưu nhã.
Nam Chu nói:
– Sau khi chúng tôi quyết định “công chúa”, người đó sẽ bị dịch chuyển từ đây tới điểm bắt đầu ư?
Thiếu nữ lại gật đầu.
Nam Chu:
– Đường công chúa tới đây có nguy hiểm không?
Thiếu nữ dịu dàng trả lời từng câu hỏi:
– Không nguy hiểm.
Đáp án này khiến người ta khá bất ngờ.
Nam Chu cau mày:
– Không có nguy hiểm thật ư?
Giọng thiếu nữ êm tai như tiếng suối chảy cùng màn trời xanh ngọc bích, thảm cỏ trong lành sau lưng vô cùng hài hòa với chú cừu màu hồng hệt như kẹo bông.
Cực kỳ hạnh phúc, hư ảo lạ thường.
Thiếu nữ đưa ra một đáp án chắc chắn, hoàn toàn giống ban nãy:
– Không có nguy hiểm.
– Không có đầm lầy, không có thời tiết cực đoan, không có quốc vương định bắt cóc , cũng không có thợ săn…
Dường như cô rất hài lòng với thiết lập trò chơi đơn giản, tựa như một câu chuyện cổ tích.
Nói tới đây, cô dang tay ra.
Một cơn gió nhẹ vừa chừng thổi qua, cuốn một góc váy thêu đầy hoa văn cây tầm ma của cô gái lên. Cô ta cười nói:
– Tóm lại, sẽ không có bất cứ sự tồn tại của “vật bên ngoài” nào đe dọa tới an toàn tính mạng của “công chúa”.
Bằng lời nói, cô ta đã xây dựng lên một quy tắc trò chơi đơn giản thậm chí còn cấp thấp.
Nhưng ba người đều chú ý tới cổ tay cô gái thon thả như ngọc, vậy mà lòng bàn tay lại đổ máu nghiêm trọng.
Điều này khiến cho giọng điệu dịu dàng của cô gái thêm vẻ quỷ dị lạ thường.
Không nhận được sự hưởng ứng, cô ta cũng chẳng hề thất vọng, buông cánh tay xuống một cách tự nhiên, tùy ý cuốn cuốn một lọn tóc vàng trước trán:
– Đương nhiên, cũng phải trả giá bằng chút thể lực, không phải không khó.
– “Công chúa” phải đi qua tổng cộng mười ba cánh cửa.
– Cánh cửa mà công chúa đã đi qua sẽ không biến mất, nó sẽ ở nguyên đó.
– Nếu như công chúa cảm thấy trò chơi này quá khó, không muốn tiếp tục, chỉ cần quay đầu, mở những cánh cửa đã từng đi qua là có thể thoát khỏi trò chơi này.
– Nhưng hai người bạn của “công chúa” sẽ phải ở lại đây vĩnh viễn, sống vui vẻ hạnh phúc ở nơi đây.
Dường như hưởng ứng lời nói của cô, sau bốn từ “vui vẻ hạnh phúc”, bỗng một bầy thiên nga có đủ màu sắc từ xanh xám, trắng muốt, nâu và cả màu đỏ rực như lửa, chúng đang kết bạn với nhau bên đầm nước rồi bay vút lên không trung, hòa vào tầng mây.
Thiếu nữ tóc vàng cười để lộ hàm răng xinh đẹp chỉnh tề, dịu dàng đưa ra kết luận:
– Đương nhiên, khi thành công xuyên qua mười ba cánh cửa, “công chúa” có thể mang theo “thiên nga” đi.
Ở chung với Nam Chu lâu ngày, Lý Ngân Hàng cũng bắt đầu có tư duy ngược hướng thông tin của phó bản. Cô xác nhận lại với thiếu nữ tóc vàng thêm lần nữa:
– Nhiệm vụ này yêu cầu thể lực, ai trong ba người chúng tôi cũng có thể hoàn thành đúng chứ?
Thiếu nữ gật đầu cười:
– Đúng vậy.
Lý Ngân Hàng suy nghĩ.
Nếu như thông tin NPC đưa cho bọn họ là thật thì…
Lý Ngân Hàng quay đầu nhìn sang, chủ động đề nghị:
– Để tôi đi cho.
Nam Chu nhướng mày vẻ ngạc nhiên:
– Đương nhiên tôi sẽ đi.
Cậu cho rằng chuyện này chẳng có gì phải bàn cãi.
Lý Ngân Hàng lại nói:
– Người ta đã nói rồi, cần công chúa, chẳng phải đã chỉ đích danh con gái hay sao. Thể lực của tôi ổn, cũng cần luyện tập. Hơn nữa, cô ấy đã nói rồi, trên đường sẽ không có “vật bên ngoài” nguy hiểm.
Lý Ngân Hàng nói liền một hơi bốn lý do của mình.
Nam Chu chỉ trả lời bốn từ:
– Không được, tôi đi.
Cậu không cho rằng Lý Ngân Hàng cần một cơ hội rèn luyện độc lập.
Cậu cảm thấy phó bản này như một viên kẹo, lớp vỏ ngoài trong suốt vô hại nhưng lại tỏa ra hơi thở khác thường.
Trong tình huống ngay đến cậu còn chưa hiểu rõ thật giả, cho cô ra ngoài không phải rèn luyện mà là tặng mạng.
Nam Chu đang định khuyên ngăn, chợt nghe thấy Giang Phảng ở phía sau tiếp lời:
– Để tôi.
Nam Chu quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn anh, không mấy vui vẻ. Anh cũng tới nữa à.
Nam Chu cảm thấy năng lực kỵ sĩ của bản thân đang bị nghi ngờ.
Tại sao không ai cần tôi bảo vệ vậy?
Giang Phảng không hề né tránh ánh mắt của cậu, đưa ra lý do của mình.
– Ban nãy trong thư viện Lý Ngân Hàng và cậu đã lãng phí không ít thể lực.
– Đặc biệt là cậu, tinh thần cậu mẫn cảm, phá hoại nhiều như vậy thì chắc hẳn cơ thể chưa hoàn toàn bình phục, đúng không?
Nam Chu mím môi, coi như ngầm thừa nhận phán đoán của Giang Phảng.
Giang Phảng bước lại gần Nam Chu, nhỏ giọng nói:
– Tôi không thể trao toàn bộ tin tưởng cho người khác được.
– Nếu như cho cậu hoặc Lý Ngân Hàng đi, còn tôi làm một con thiên nga đợi ở đây, không thể làm bất cứ việc gì, giao quyền quyết định vận mệnh mình vào tay người khác, tôi không chịu được.
Hiếm khi anh mới chân thành thế này, khiến cả Lý Ngân Hàng đứng bên cạnh cũng sững người.
Cô đã sớm nhận ra sự lạnh lùng ẩn cùng với ham muốn khống chế gần như cuồng nhiệt ẩn giấu trong nụ cười hoàn mỹ của Giang Phảng.
Dẫu vậy, cô không ngờ, anh có thể nhận ra và chịu thể hiện sự yếu thế của mình.
– Tôi không muốn đặt sự an toàn vào trong tay người khác…
Giang Phảng cố gằn giọng nhỏ nhất, nhỏ tới mức bản thân anh cũng không nghe thấy:
– Nhưng, nếu như cậu ở điểm cuối, tôi nhất định sẽ tới…
Làm vậy, anh có thể giả vờ như mình chưa từng nói.
Còn Nam Chu cũng có thể nghe thấy lời trong lòng anh.
Nghe lời tự bạch của Giang Phảng, Nam Chu cúi đầu, nhìn tim mình với vẻ ngạc nhiên.
Nó đập nhanh hơn, va vào xương khiến cậu nhói đau.
Nó khiến Nam Chu không thoải mái.
Cậu nghĩ, rõ ràng bây giờ không có trăng tròn cơ mà.
Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, Nam Chu lấy [Vòng Nhẫn Ánh Sáng] đã đạt cấp ba, thẻ kỹ năng [Vụ Nổ Im Lặng] phẩm chất S, đặt vào tay Giang Phảng.
Điều này chứng tỏ cậu đã ngầm đồng ý với quyết định của Giang Phảng.
Lý Ngân Hàng chủ động đưa ra [Đừng Ra Ngoài Vào Ngày Gió Bụi] và [Mẹ Bạn Bảo Bạn Mặc Quần Giữ Nhiệt]
Giang Phảng cười cười, không từ chối, chọn ra vài món đạo cụ mình không dùng tới trong ô vật phẩm, giao dịch đạo cụ với hai người.
Hai người quyết định ở lại, đồng tâm hiệp lực nhét đạo cụ có tác dụng nhất của mình vào tay Giang Phảng, để anh đối phó với mười ba cánh cửa thiếu nữ tóc vàng đã nói “không có gì nguy hiểm” và “khó khăn” không thể lường trước.
Thiếu nữ tóc vàng nhìn thấy một màn này cũng không ý kiến gì.
Nụ cười của cô ta giống như bị dán chặt trên khuôn mặt. Cô ta khẽ cười hỏi:
– Vậy nên, đã quyết định chọn người rồi đúng không?
Nhận được đáp án khẳng định của tổ ba người, thiếu nữ giơ ngón trỏ dính máu của mình vẽ vài đường ánh sáng trên không trung.
Trong ánh sáng vàng ấm áp như truyện cổ tích, cơ thể Nam Chu và Lý Ngân Hàng nhanh chóng co lại.
Quần áo như bị ánh sáng nung nóng hòa vào cùng nhau.
Lông vũ mọc dài, xõa tung trên cơ thể bọn họ. Không đau đớn, chỉ hơi ngứa ngáy.
Sau khi xác định bản thân đã thực sự biến thân, phản ứng đầu tiên của Lý Ngân Hàng là dang cánh xem màu lông của mình.
Cho dù biến thành thiên nga, cô cũng muốn mình biến thành một con thiên nga cái xinh đẹp.
Nhưng đáng thất vọng thay, cô chỉ là một con thiên nga xám bình thường.
Càng gay go hơn, cô còn không thể phân biệt được mình là con đực hay con cái.
Mà Nam Chu thì, dù cho biến thành giống loài khác cũng có thể nhận ra xinh đẹp hơn cô nhiều.
Cô ai oán thầm nghĩ: Chuyện cổ tích cũng thực tế vậy sao?
Lông vũ của Nam Chu trắng muốt sạch sẽ, không dính màu khác.
Lông phần cổ bung ra mềm mại, tựa chiếc khăn quàng ngày đông.
Chiếc đuôi giống như được buộc dải lụa trắng thuần.
Cùng với cái mỏ đỏ tươi và đôi mắt đen láy.
Mỗi một màu sắc đều phát huy mức độ cao nhất trên cơ thể cậu.
Điểm duy nhất giống nhau khi Nam Chu và Lý Ngân Hàng biến thành thiên nga là trên chân trái đều mang một chiếc vòng bằng vàng ròng.
Chiếc vòng tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, trên đó còn trang trí bằng một chiếc vòng vàng nhỏ hơn.
– Đây là ký hiệu tạm thời, chứng minh mọi người tạm thời chưa thuộc về nơi này.
Lý Ngân Hàng tò mò dùng mỏ mổ mổ chiếc vòng vàng trên chân. Cô gái tóc vàng dịu dàng giải thích:
– Đợi tới khi trò chơi kết thúc, nhớ phải tháo nó xuống kịp lúc, bằng không khi hai người trở lại thành người sẽ rất đau đấy.
– Nhưng mà, nếu như không nỡ tháo xuống cũng không vấn đề gì. Trải qua cơn đau đớn, nó sẽ trở thành món quà vĩnh viễn. Coi như quà tôi tặng cho hai người.
Nam Chu không nghe lọt mấy lời giải thích của thiếu nữ cười rạng rỡ này.
Cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Giang Phảng phía trước.
Giang Phảng dịu dàng chạm môi vào đầu cậu, thủ thỉ:
– Nhớ ra đây là nơi nào của đại não chưa?
Nam Chu lắc đầu.
Thông tin quá ít, rất khó phán đoán.
Giang Phảng chỉ hỏi vậy để cậu có thể suy nghĩ chuyện khác, đừng quá lo lắng cho mình.
Ngón tay cái của anh khẽ xoa xoa trán Nam Chu, để lại dấu ngón tay giữa lớp lông.
Lông vũ không tệ đâu, muốn xoa xoa.
Anh che giấu tâm tư của mình bên dưới nụ cười.
– Đừng đi lung tung.
– Đợi tôi về.
Nam Chu cảm thấy lời này rất quen.
Gương mặt này, giọng điệu này, câu nói này.
Quen tới mức khiến cậu nghi ngờ mình đang ở dưới ánh trăng tròn, hô hấp càng rối loạn hơn.
Cảm giác quen thuộc ấy chỉ lướt qua trong giây lát.
Dường như trái tim đang thắt chặt cũng chỉ là kết quả của ảo giác.
Nam Chu gật đầu:
– Tôi sẽ ở đây đợi anh.
Bụng ngón tay Giang Phảng lướt qua lông vũ trên đầu Nam Chu, anh ngẩng đầu khẽ gật với thiếu nữ tóc vàng, ra hiệu có thể bắt đầu được rồi.
Cơ thể anh cũng bị bao bọc bởi những đốm sáng loang lổ như ban nãy.
Chờ khi anh thoát khỏi ánh sáng mặt trời rực rỡ, tất cả những thứ trước mắt khiến anh phải cau mày.
Cảnh tượng không thay đổi gì nhiều.
Trời trong, cỏ xanh, đầm nước nhỏ phía xa xa.
Chẳng qua không có cừu, thiên nga và Nam Chu.
Trong hoàn cảnh không có vật che chắn, Giang Phảng có thể nhìn thẳng xa 800 mét mà không gặp bất cứ trở ngại nào, nơi đó có một điểm hình vuông màu đen.
Giống như một cánh cửa.
Cảnh tượng trước mắt, cùng với nhiệm vụ cuối cùng mà anh phải đạt được, khiến anh nhớ tới… trò chơi qua cửa phiên bản người thật.
Anh cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Vẫn gương mặt này, chiếc choker ở cổ cũng không thay đổi.
Nhưng quần áo của anh đã được thay sang bộ khác.
Chiếc váy Lolita phối hai màu chủ đạo xanh da trời và trắng, càng tôn lên làn da trắng tuyết được khí hậu châu Âu dưỡng thành.
Những hạt trân châu nhỏ đan nhau kéo dài từ ngực xuống dưới. Từng hạt trân châu rơi xuống làn váy giống như sao trời vụn vỡ.
Giang Phảng kéo kéo dây nơ trước ngực, cúi đầu nhìn phía sau lộ ra phân nửa tấm lưng rất hợp với chiếc băng mảnh quấn trên eo thon gầy của mình, anh gần như bật cười thành tiếng.
Đúng là công chúa thật này…
Thiếu nữ yểu điệu đứng trước mặt anh, cười nói:
– Trò chơi bắt đầu từ đây.
– Khi đi qua cánh cửa đầu tiên, anh sẽ có quyền rời khỏi bất cứ lúc nào.
Nói đến đây, nụ cười của cô càng thêm thâm sâu khó dò:
– Đừng phụ lòng bạn bè của anh nhé. Vì anh nên bọn họ mới bằng lòng biến thành thiên nga đấy.
Hết chương 94
------oOo------