Đội lính chì giơ súng đi tới trung tâm mê cung sách hình tròn thì kết thúc một vòng tuần tra, chúng lại bước “cộp cộp” ra ngoài.
Lý Ngân Hàng im lặng.
– Che tai vào đi.
Trải qua một màn dạy dỗ, Lý Ngân Hàng không dám cách Nam Chu quá xa.
Nam Chu nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng mang theo sự khích lệ khẽ khàng.
Trong mê cung giá sách, trang sách mà Nam Chu xé xuống, dần tan đi trên tay cậu.
Kết hợp với gương mặt gỗ cứng đờ, hiệu quả gây sợ hãi được kéo lên đầy thanh.
Cô khống chế bóng dáng Nam Chu ở trong phạm vi mắt mình có thể nhìn thấy được, cố gắng bình tĩnh, học theo cách Nam Chu tìm kiếm từng giá sách.
– Trừ chuyện này thì còn phát hiện nào khác không?
Dẫu vậy, rất nhanh thôi, nó không thể tiêu hóa nổi nữa.
Không thể không nói, sau khi kiềm chế mọi thứ chậm dần, chướng ngại tâm lý của cô thả lỏng hơn nhiều.
Nam Chu nhìn cô, lạnh lùng nói:
Cô bám vào giá sách, khẽ nói với Nam Chu đầu bên kia:
– Còn có…
Cánh cửa hướng ra bên ngoài mở ra khe hở vừa một người đi, ánh sáng bên ngoài lọt vào trong.
– Tôi đã nghĩ phức tạp hóa chuyện này lên rồi ư?
Muốn xem…
Nam Chu:
Đôi môi vỡ nát của nó phát ra âm thanh trầm thấp mơ hồ.
Nếu như ngược lại, anh thực sự không thể làm gì Nam Chu.
Một quyển sách rơi xuống đất chưa thể đạt điều kiện điều cấm thứ hai “quấy nhiễu ván cờ”.
– Cô phát hiện ra rồi à?
– Cậu mau vào đi.
Lý Ngân Hàng im lặng thở dài một hơi.
Vì thế nên mới để loạn số, để cậu tự trải nghiệm.
Trải qua màn rượt đuổi vừa rồi, thần kinh Lý Ngân Hàng thực sự mẫn cảm với tiếng giày da.
Cuối cùng cô cũng nhận ra vấn đề thời gian của trò chơi không đủ để mình tìm kiếm cẩn thận trong từng quyển sách.
Quân đen đã bị giết sạch ba ván liên tiếp.
– Cậu không sao chứ?
Ký ức mất đi khiến phán đoán logic của anh bị đứt đoạn nghiêm trọng.
Cho dù cô thêm điều kiện hạn chế để tìm kiếm cũng chưa chắc đã đủ.
Trong đó có tất cả những ký ức hạnh phúc và đau đớn của anh.
Tính đến bây giờ, cậu đã thu thập được đủ thông tin rồi.
Dẫu đã nghĩ tới mức này rồi nhưng Lý Ngân Hàng vẫn chưa hiểu rốt cuộc hai boss lớn đã nghĩ ra cách gì để qua cửa.
Hết chương 90
Không nghĩ ra, vậy thì tạm thời đừng làm khó bản thân vội.
Ký ức năm năm bị cưỡng chế xóa bỏ.
Trong đoạn trí nhớ ấy, tồn tại một thế cờ hoàn chỉnh.
Giống như Nam Chu, cô cũng cầm quyển sách từa tựa quyển trên tay mình lên, mở được mấy trang, cô cau mày chặt hơn.
Nam Chu hít thở không ổn.
Nam Chu hỏi:
Mắt nó chớp chớp, đảo đảo, sau đó chạm vào mắt Giang Phảng.
Nó loạng choạng đi về phía trước mấy bước, dường như sống lại trong bộ giáp, đoạt được tự do trong giây lát.
Nhưng cô không hiểu, sau khi Nam Chu nghe toàn bộ kế hoạch của cô đã nói với cô một câu.
– Phát hiện ra gì rồi à?
Giang Phảng thô bạo lao nhanh vào một giá sách còn thiếu!
Lý Ngân Hàng nhìn từng dòng chữ khó hiểu trên tay, há hốc miệng một lát, sau đó thừa nhận mình không biết:
***
Song, khi bước đầu của kế hoạch thành công, lại xuất hiện thay đổi bất ngờ!
– Không hiểu.
“Không phải giúp xác khô thắng.” Nam Chu sửa lại, “Mà là giúp chúng ta thắng”.
Cô giở thêm mấy trang, giống như Nam Chu, cô không khỏi liên tưởng tới cánh tay màng ếch mà cậu đã lấy được ở phó bản trước.
Ngay sau đó, mày Nam Chu giật mạnh, giống như thần kinh bị kích thích, cơ thể cũng theo đó mềm nhũn ra.
– Tôi phát hiện…
Người khổng lồ hay nói dối và rất thích uống rượu. Muốn người khổng lồ chỉ đường bạn phải đưa cho rượu cho gã. Nhưng ở đây thì kiếm đâu ra rượu nhỉ? Trong lúc hoang mang, bạn chợt nhận thấy trong túi đạo cụ của mình có một loại rượu đạo cụ, loại rượu này không những có thể khiến người ta nói thật mà còn là một loại rượu đặc sắc của Mexico. Còn chần chừ gì nữa, lấy ra mời gã uống và bảo gã chỉ đường thôi nào.
Cô cũng nghĩ rằng Nam Chu đã suy nghĩ về vấn đề này:
Cuối cùng cô cũng nhận ra vấn đề thời gian của trò chơi không đủ để mình tìm kiếm cẩn thận trong từng quyển sách.
Tưởng tượng tới con mèo nhỏ nào đó đang nhảy loi choi thử nghiệm và phá hoại bên trong, khóe môi Giang Phảng bất giác nở nụ cười.
– Cô phát hiện của cô, tôi phát hiện của tôi.
– Rốt cuộc là ai đang chơi phó bản chung với chúng ta. Người ngoài hành tinh ư? Hay sinh vật không gian khác?
Lý Ngân Hàng im lặng.
Vừa dứt lời, cô bị chính suy đoán của mình dọa cho trái tim rét lạnh.
Cho dù cô thêm điều kiện hạn chế để tìm kiếm cũng chưa chắc đã đủ.
Thực ra, từ khi sự kiện mất tích bắt đầu, Lý Ngân Hàng luôn nghi ngờ có một sức mạnh vượt qua khỏi trí tưởng tượng của bọn họ đang tác động vào thế giới.
Mỗi khi quân đen đánh đều chần chừ do dự một phút, cũng chính là thời gian Giang Phảng cần.
Thế giới này thực sự quá lớn so với phạm vi tri thức của con người.
Cơ vùng đùi và hông chợt siết chặt, đẩy Giang Phảng lăn vào đống giá sách hỗn loạn.
Mười sáu trang, tám mươi giây.
Sức mạnh ở phía sau không chỉ thiết kế ra hộp cát trò chơi khổng lồ thế này mà còn có thể ép buộc bọn họ ước nguyện, thậm chí còn có thể sàng lọc độ tuổi…
Cát: Đọc chương dài muốn lòi con mắt, đăng tạm trước, tối đọc lại sau qwq
Hai cái đầu kia đụng vào nhau thành một đống đồng nát không thể tách rời.
Ngay khi nó dừng tay, Nam Chu vươn tay cầm lên một quân cờ đen trước nó.
Sức mạnh ép buộc bọn họ chơi trò chơi rốt cuộc đang muốn thứ gì trên người họ?
Nói cách khác, cho dù bọn họ nghĩ nhiều, có thể đây không phải bẫy nhưng quyền chủ động phải nắm trong tay mình mới được.
Nếu như mấy người Nam Chu thực sự ngoan ngoãn nghe lời, chỉ phụ trách tìm hồn cờ về, “giúp” xác khô giành thắng lợi, vậy thì cái xác sẽ được giải thoát. Trong ba người, phải có một người bị ép ở lại đây, chơi cờ với cánh cửa, trở thành bộ xác dự bị tiếp theo.
Nếu như đây chỉ là một màn lừa dối của sinh vật đa chiều, những thứ mang tên tranh giành mạng sống, đau đớn, hi sinh, cuối cùng đổi được gì?
– Phát hiện ra gì rồi à?
Trong lúc tư duy của Lý Ngân Hàng đang dần mở rộng về chiều hướng bi kịch, Nam Chu kịp thời gọi cô dừng lại.
– Xé của người khác, sau đó tính thời gian hồi phục bình thường không được à?
– Nhưng mà…
– Tôi lại nghe thấy tiếng của lính chì rồi. Cậu không thoải mái thì vào túi đồ của tôi, tôi dẫn cậu đi trốn.
Cách một giá sách, Nam Chu vươn tay ra:
Lý Ngân Hàng thầm nghĩ, cậu đang ép sách phải nôn nội dung ra à?
Anh đã nói phải tin tưởng Nam Chu.
– Trừ chuyện này thì còn phát hiện nào khác không?
Cậu thở hổn hển, quan sát thế cục bàn cờ, cố gắng nhớ về hai quy tắc thắng quan trọng nhất trong cờ vua mà Giang Phảng từng dạy.
Cùng lúc ấy, Lý Ngân Hàng thu hút sự chú ý của tất cả lính chì chạy vòng vèo qua đống giá sách.
Lý Ngân Hàng vỗ vỗ mặt mình, đưa quyển sách trong tay cho Nam Chu, chuyên chú báo cáo công việc với lãnh đạo:
– Sách, sách, bắt được một quyển sách.
– Còn có…
Chúc may mắn!]
Cơ thể cậu ngả sang một bên, khẽ hé đôi môi trắng bệch, không ngừng hít thở.
Nếu như đây chỉ là một màn lừa dối của sinh vật đa chiều, những thứ mang tên tranh giành mạng sống, đau đớn, hi sinh, cuối cùng đổi được gì?
Chưa đợi cô nói xong, Nam Chu giở bừa tới một chương trong quyển sách không rõ tên mà cô đưa qua, xé roạt một trang xuống.
Nam Chu cắn răng hỏi:
Lý Ngân Hàng im lặng.
Chẳng trách Nam Chu lại nói với Giang Phảng: “Tôi có thể làm được, nhưng anh thì chưa chắc?”
Không biết các bạn sẽ gặp tinh linh hay người khổng lồ trước đây?
Ngay sau đó, mày Nam Chu giật mạnh, giống như thần kinh bị kích thích, cơ thể cũng theo đó mềm nhũn ra.
Sau đó việc cậu cần làm chỉ là chờ đợi.
Lý Ngân Hàng giật thót:
Dứt lời, cậu cầm sách của mình lên, thẳng tay xé đi nội dung một chương câu chuyện của chính mình, nắm chặt trong lòng bàn tay.
– Cậu không sao chứ?
Nghe âm thanh hỗn loạn, Giang Phảng ngồi dậy, muốn theo Nam Chu ra ngoài.
Thính lực của xác khô không nhạy bén.
Nam Chu chậm chạp thở ra một hơi:
Đồng thời, khe trang sách bị xé bỏ tự động sinh ra trang sách và chữ viết mới.
Từ lúc Giang Phảng đang rối loạn tới lúc Nam Chu tới bên cạnh anh mất chưa tới ba mươi giây.
– Không sao.
Cô hỏi:
Chờ đợi thời cơ chín muồi, Giang Phảng sẽ gửi thông tin tới.
Cậu gắng lên tinh thần, giơ sách của mình lên kiểm tra.
Song, ngay trước khi tinh thần Giang Phảng hoàn toàn đờ đẫn, Nam Chu đang chạy xé mười sáu trang nội dung phía trước, trả ký ức vụn vỡ về cho anh.
Những chú lính chì túm năm tụm ba sống dậy, chúng nối đuôi nhau, bước đều vào trong mê cung giá sách, triển khai một vòng tuần tra mới.
Quả nhiên, sách của cậu cũng có tên, tác giả và chương đầu tiên.
Ban nãy, tiếng một đám người đứng nói chuyện bên cạnh nó, tiếng giày da của lính chì tuần tra, tiếng truy đuổi trong mê cung sách đều không thể làm nó giật mình.
Khiến cô cảm thấy không căng thẳng chút nào.
Lý Ngân Hàng lo lắng, cô đi vòng qua giá sách nâng cánh tay Nam Chu lên, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao giá trị tỉnh táo của Nam Chu lại bị hệ thống nhận định là loạn số.
Chiếu tướng.
Nếu như chỉ đơn giản có giá trị tỉnh táo cao, sẽ không dễ dàng rối loạn tinh thần vì sợ hãi, hệ thống chỉ cần đánh giá giá trị tỉnh táo của cậu tối đa là được.
Anh tuân thủ quy tắc rất lâu, nhưng đã bị cú đá này phá vỡ.
Nhưng quả thực dưới những đòn tấn công tinh thần, tinh thần của cậu linh hoạt hơn cô mấy lần.
“Bộp” một tiếng.
Khi bị lính chì nhìn thấy, vi phạm điều cấm, bị rút đi ký ức, Lý Ngân Hàng cũng chỉ cảm thấy có cảm giác quái dị không nói rõ nên lời.
Trang sách thứ mười sáu đã tăng lên được một nửa.
Không ảnh hưởng tới hành động, cũng không đau đớn.
So ra thì cảm giác kích thích mà Nam Chu nhận được, hệt như có người đâm thẳng cây kim mảnh vào dây thần kinh cậu.
Nam Chu cố gắng chịu đựng tác dụng phụ đầu óc quay cuồng, lao ra khỏi lối ra mê cung sách đang sụp đổ, sương mù đen trước mắt cậu dần dần tan đi.
Chính vì vậy, hệ thống mới khó phán đoán giá trị tỉnh táo rốt cuộc là cao hay thấp.
Trong tiếng ù ù vang lên bên tai, anh chợt nghe thấy một tiếng phụ nữ rõ ràng, vang lên cách đây hơn mười mét:
Lúc trước chỉ xé một trang, dựa vào thời gian khôi phục để tham khảo, có thể tính ra khôi phục một trang bị xé rách mất chừng năm giây.
Bảy cái giá sách đụng nhau, liên tiếp đổ nhào.
Vì thế nên mới để loạn số, để cậu tự trải nghiệm.
Giá sách cách nhau không xa lắm.
Ngay khi Nam Chu xé trang sách, vi phạm quy tắc, một chú lính chì vừa kết thúc tuần tra trở về vị trí của mình bỗng dưng cử động.
Nam Chu không cho rằng cái xác thích chơi cờ nên mới ngồi thành một bộ xác khô.
Nó loạng choạng đi về phía trước mấy bước, dường như sống lại trong bộ giáp, đoạt được tự do trong giây lát.
Hết chương 90
– Tôi đã nghĩ phức tạp hóa chuyện này lên rồi ư?
Đế giày chạm vào mặt đất, phát ra tiếng động vang vọng.
Nam Chu ôm câu chuyện của Giang Phảng, trong lòng thả lỏng không ít.
Trong thư viện tĩnh lặng chỉ có tiếng bước chân rơi xuống, vô cùng chói tai.
Cho ai, cho ai nhỉ?
Âm thanh ấy rõ ràng như tiếng xé trang sách vừa vọng ra từ sâu trong mê cung giá sách.
Nam Chu cũng không phụ sự tin tưởng của mọi người.
Giang Phảng đang đứng xem cờ ngẩng đầu lên.
Giang Phảng bị tấn công, phản ứng tự vệ không hề chậm trễ.
Chú lính chì giơ súng, hoang mang vặn vặn cổ, làm động tác giống như con người.
Anh bắt đầu quên mất rốt cuộc mình là ai.
Đôi mắt cứng đờ như được vẽ trên khuôn mặt chợt ánh lên tia sáng.
Đội lính chì tuần tra đứng gần nhất nghe thấy tiếng vang bất thường phía sau, dựng thẳng súng lên, khi quay người về sau thì Giang Phảng đã lao tới cạnh chúng.
Anh bắt lấy cánh tay Nam Chu đang vươn tới, xoay cổ tay, khiến xương cánh tay Nam Chu vang lên răng rắc.
Mắt nó chớp chớp, đảo đảo, sau đó chạm vào mắt Giang Phảng.
Sách xếp chỉnh tề trên giá rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn như lở đất.
Thấy cậu lặp đi lặp lại thực nghiệm, Lý Ngân Hàng đau lòng, nhưng tựa như hiểu ra điều gì.
Giang Phảng cảm nhận được sự hoang mang và sợ hãi trong đôi mắt nó.
Nhìn thoáng qua nó xong, Nam Chu cụp mi, cầm quyển sách của Giang Phảng lên.
Khi quân trắng dừng một lát, chủ động đẩy ngã Vua trắng của mình, im lặng tuyên bố sự thất bại, Nam Chu mới nhìn chú lính chì một chân bên cạnh.
Kết hợp với gương mặt gỗ cứng đờ, hiệu quả gây sợ hãi được kéo lên đầy thanh.
Anh có dự cảm ván này, sẽ tạo thành thế cục lý tưởng mà anh nghĩ tới.
Nam Chu lau mồ hôi lạnh thấm ra chóp mũi:
Nhưng ánh mắt như cầu cứu này chỉ thoáng qua trên gương mặt nó.
Trong mê cung giá sách, trang sách mà Nam Chu xé xuống, dần tan đi trên tay cậu.
Anh muốn đợi được thế cờ này, phá hủy giá sách, vi phạm luật cấm, hấp dẫn những hồn cờ khác tập trung tới quyển sách thuộc về Giang Phảng, sau đó giao cho Nam Chu, để Nam Chu tới bàn cờ trợ giúp xác khô kết thúc ván cờ này.
Lý Ngân Hàng nhìn từng dòng chữ khó hiểu trên tay, há hốc miệng một lát, sau đó thừa nhận mình không biết:
Chẳng trách Giang Phảng lựa chọn ở bên ngoài.
Đồng thời, khe trang sách bị xé bỏ tự động sinh ra trang sách và chữ viết mới.
Cảnh tượng im lìm.
Giống hệt như ban đầu.
Âm cuối như thể tủi thân, khiến Lý Ngân Hàng nghe xong tim cũng mềm nhũn phân nửa.
Nam Chu:
Bên ngoài giá sách, chú lính chì có được ký ức trong mấy giây, đôi mắt cũng mất đi ánh sáng.
Quân trắng tiếp tục càn quét, tận tình giết chóc.
Tại sao…
Nó lùi về sau, ngoan ngoãn đứng vào chỗ cũ.
Nam Chu khó hiểu.
Giang Phảng cụp mi, tiếp tục quan sát bàn cờ, trong lòng thầm suy tính.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng Lý Ngân Hàng lập tức nghe lời che tai lại.
Ánh mắt anh trầm tĩnh và chuyên chú, dường như ánh mắt cầu cứu ban nãy chỉ hấp dẫn sự chú ý của anh giây lát mà thôi.
Cả giá sách đổ ầm ầm, vùi lấp đội lính chì bên trong.
Vai bị Giang Phảng vặn có hơi đau.
Anh không quan tâm trong chú lính chì có ẩn chứa linh hồn của người chơi khác không.
Giang Phảng cảm nhận được sự hoang mang và sợ hãi trong đôi mắt nó.
Nội dung mà lúc trước Nam Chu xé cũng được tự động thêm đủ.
Anh chỉ quan tâm thông tin Nam Chu vừa truyền đạt tới.
Sau khi trò chơi kết thúc, số trang sách cũng ngừng tăng lên.
***
Lý Ngân Hàng:
Nhưng trong lòng lại có năm bàn cờ khác đang diễn ra.
Cuối cùng thì cảm giác khó chịu trong lòng Nam Chu cũng dần dịu đi, nhưng tay chân vẫn mềm nhũn, phải dựa vào giá sách mới miễn cưỡng đứng được dậy.
Chú lính chì một chân đã lẳng lặng đào một bẫy ngôn ngữ khéo léo cho bọn họ.
Nhìn thấy Nam Chu vươn tay với mình, phản ứng đầu tiên của Giang Phảng là tấn công.
Ngay khi Nam Chu xé trang sách, vi phạm quy tắc, một chú lính chì vừa kết thúc tuần tra trở về vị trí của mình bỗng dưng cử động.
Sau khi khôi phục lại tri giác, nhìn thấy Lý Ngân Hàng đang run run nắm vạt áo mình.
Đầu mũi hai người gần như chạm vào nhau.
Lý Ngân Hàng phát hiện cậu có thể phản ứng, vừa căng thẳng nhìn về sau, vừa nói nhỏ:
Vậy thì xác khô thắng, lẽ nào không có giải thưởng sao?
– Cậu mau vào đi.
– Bạn tôi đã không còn là sách nữa. Anh hãy mang bọn họ ra đi.
Nam Chu khó hiểu.
Khi bị lính chì nhìn thấy, vi phạm điều cấm, bị rút đi ký ức, Lý Ngân Hàng cũng chỉ cảm thấy có cảm giác quái dị không nói rõ nên lời.
Lý Ngân Hàng vội vàng:
Nam Chu không chần chừ thêm nữa, cầm sách của Giang Phảng chạy thẳng theo con đường anh đã tạo ra bên ngoài.
Nam Chu khép quyển sách trong tay vào.
Nam Chu dựa vào giá sách, đặt mu bàn tay lên trán, khẽ xoa xoa:
– Tôi lại nghe thấy tiếng của lính chì rồi. Cậu không thoải mái thì vào túi đồ của tôi, tôi dẫn cậu đi trốn.
Trên đường tập trung với Nam Chu, ký ức của Giang Phảng nhanh chóng thoát ra khỏi cơ thể.
Nam Chu dựa vào giá sách, đặt mu bàn tay lên trán, khẽ xoa xoa:
Câu chuyện bị ăn mất trở về với quyển sách.
– Bây giờ vẫn còn tiếng động ư?
Nam Chu chậm chạp thở ra một hơi:
Trải qua màn rượt đuổi vừa rồi, thần kinh Lý Ngân Hàng thực sự mẫn cảm với tiếng giày da.
Sau khi khôi phục lại tri giác, nhìn thấy Lý Ngân Hàng đang run run nắm vạt áo mình.
Được Nam Chu nhắc nhở, cô mới nhớ ra, dường như tiếng giày da chỉ vang lên một lần, rồi không vang nữa.
Cậu không quan tâm tới chương thứ tư vừa xuất hiện, mở nội dung hai chương trước đếm số trang.
– Anh… tin tôi không?
Phát hiện mình phản ứng hơi thái quá, cô cũng thấy ngại, vội xoa xoa mũi mình, buông bàn tay đang nắm vạt áo Nam Chu xuống, ngoan ngoãn qua một bên tìm sách.
Nam Chu nhanh chóng nhận thấy cảm xúc của Giang Phảng không ổn, cũng không muốn làm anh bị thương. Mũi chân vừa chạm đất bèn mượn lực từ chiếc giá sách gỗ bên cạnh lấy đà khẽ nhảy lên, hai chân kẹp chặt cánh tay Giang Phảng.
Nam Chu choáng váng, quỳ một chân xuống cạnh giá sách trống không, cậu mở quyển sách thuộc về mình ra.
Nam Chu ngồi một lát, mở ra quyển sách thuộc về mình.
Trong thư viện tĩnh lặng chỉ có tiếng bước chân rơi xuống, vô cùng chói tai.
Nhìn một loạt động tác của Nam Chu, kết hợp với cuộc đối thoại mơ hồ của Nam Chu và Giang Phảng lúc trước. Cuối cùng trong lòng Lý Ngân Hàng cũng dần hiểu kế hoạch của bọn họ.
Trong ký ức năm mười tám tuổi của Giang Phảng, có nội dung liên quan tới cờ vua.
Quả nhiên thêm một tuổi.
Không thể không nói, sau khi kiềm chế mọi thứ chậm dần, chướng ngại tâm lý của cô thả lỏng hơn nhiều.
Lý Ngân Hàng ôm tay, hoang mang đứng trên nền đất đầy sách.
Nhưng thí nghiệm của Nam Chu không dừng ở đó.
Giang Phảng cụp mi, tiếp tục quan sát bàn cờ, trong lòng thầm suy tính.
Cậu buông tay, đập quyển sách vừa mới khôi phục xuống đất.
Cậu gắng lên tinh thần, giơ sách của mình lên kiểm tra.
“Bộp” một tiếng.
Không có chuyện gì xảy ra…
Âm thanh ấy rõ ràng như tiếng xé trang sách vừa vọng ra từ sâu trong mê cung giá sách.
Một quyển sách rơi xuống đất chưa thể đạt điều kiện điều cấm thứ hai “quấy nhiễu ván cờ”.
– Rốt cuộc là ai đang chơi phó bản chung với chúng ta. Người ngoài hành tinh ư? Hay sinh vật không gian khác?
Nhưng lại là lúc lính chì bắt đầu tuần tra, Nam Chu cũng bắt đầu trốn.
Lý Ngân Hàng đang thở phào, quay sang nhìn thấy Nam Chu nắm giá sách, nói nhỏ với cô:
– Che tai vào đi.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng Lý Ngân Hàng lập tức nghe lời che tai lại.
Cô khống chế bóng dáng Nam Chu ở trong phạm vi mắt mình có thể nhìn thấy được, cố gắng bình tĩnh, học theo cách Nam Chu tìm kiếm từng giá sách.
Ngay sau đó, cô đã biết tính thiết yếu của việc này.
Nam Chu nhấc một góc của chiếc giá sách gỗ không biết nặng bao nhiêu cân này lên, rung tay.
Sách xếp chỉnh tề trên giá rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn như lở đất.
Lần này, lính chì không cử động.
Quân cờ trắng kiêu ngạo tự đưa vua của mình tới tuyệt cảnh không thể trốn thoát.
Trong cơn đau đầu và cơ thể xụi xuống, cậu cắn răng đếm.
Nhưng rõ ràng tay của cái xác chơi cờ rung lên.
Lúc lính chì bắt đầu đi tuần thì Nam Chu cũng đã di chuyển tới cạnh giá sách xung quanh lối ra.
Gang Phảng nghe thấy âm thanh nặng nề vọng ra từ sâu trong mê cung sách, lại nhìn thấy động tác của xác khô, trong lòng hiểu ngay.
Là nhảy qua nhảy lại giữa ranh rới tử vong thì đúng hơn.
Nam Chu đang thử thăm dò điểm khởi động điều cấm thứ hai “quấy nhiễu ván cờ” nằm ở đâu.
Anh bước nhanh trốn vào bên cạnh giá sách gần nhất.
Thính lực của xác khô không nhạy bén.
– Cơ thể cậu…
Ban nãy, tiếng một đám người đứng nói chuyện bên cạnh nó, tiếng giày da của lính chì tuần tra, tiếng truy đuổi trong mê cung sách đều không thể làm nó giật mình.
Nam Chu ngồi một lát, mở ra quyển sách thuộc về mình.
Nó nhìn chằm chằm bàn cờ như một tượng đất, suy nghĩ một phút mới đặt cờ xuống.
Cuối cùng anh cũng đợi được cơ hội anh luôn đợi.
Chỉ có giá sách đổ, sách rơi xuống rào rào, mới có thể chạm tới thần kinh nó.
Tốc độ nhấm nuốt của trang sách không theo kịp tốc độ vi phạm của Giang Phảng.
Tưởng tượng tới con mèo nhỏ nào đó đang nhảy loi choi thử nghiệm và phá hoại bên trong, khóe môi Giang Phảng bất giác nở nụ cười.
***
Trong mê cung giá sách.
Lý Ngân Hàng ôm tay, hoang mang đứng trên nền đất đầy sách.
Thứ nhất, bước tiếp theo “Vua” của đối thủ đi vào ô nào cũng sẽ bị chiếu tướng.
– Không sai. Chúng tôi, nên nhường cho chúng tôi thắng.
Cô hỏi:
– Thầy Nam, cậu đang làm gì vậy?
Mục lục có thêm “Chương 2”
Có quân tượng, quân xe, quân mã, quân tốt.
Nam Chu choáng váng, quỳ một chân xuống cạnh giá sách trống không, cậu mở quyển sách thuộc về mình ra.
Mục lục có thêm “Chương 2”
Rõ ràng đây là kế hoạch chỉ người điên mới làm, thế mà hai người đã quyết định nó ngay từ giây phút đầu tiên.
Cũng có thể nói, phải làm đổ cả giá sách mới được tính phạm phải điều cấm thứ hai.
Lý Ngân Hàng phát hiện cậu có thể phản ứng, vừa căng thẳng nhìn về sau, vừa nói nhỏ:
Một lần giá sách đổ vang lên được tính một lần vi phạm.
Tinh linh rất thích nghe những câu chuyển cổ tích, đặc biệt là câu chuyện về một cô bé nghèo nhưng rất kiêu ngạo và sĩ diện, cô bé đã không hề ngần ngại giẫm chân lên ổ bánh mì chỉ vì không muốn làm bẩn đôi giày của mình, cô bé ấy là ai nhỉ?
Nam Chu lau mồ hôi lạnh thấm ra chóp mũi:
Anh đã tính tới việc sau khi mình mất đi một lượng ký ức lớn sẽ tạo thành cảm giác hỗn loạn và bất an.
– Cô tìm manh mối tiếp đi, đừng quan tâm đến tôi.
Lý Ngân Hàng:
Nhưng Nam Chu không quan tâm.
– Nhưng mà…
Trước ưu thế rõ rệt, quân trắng càng thêm ngông cuồng không kiêng nể.
Nam Chu:
So ra thì cảm giác kích thích mà Nam Chu nhận được, hệt như có người đâm thẳng cây kim mảnh vào dây thần kinh cậu.
Khi cậu gắng gượng đếm tới năm, trang truyện cậu nắm chặt trong lòng bàn tay biến mất.
– Cô phát hiện của cô, tôi phát hiện của tôi.
Cậu ngồi xuống đất, nói với chú lính chì một chân:
Cô mím môi, không dùng mấy từ như “ổn định”, “trốn tránh” can thiệp vào kế hoạch của bọn họ.
Lý Ngân Hàng:
Tám hồn cờ vừa tập trung trong tay Giang Phảng, một đội lính chì ở bên cạnh nghe tiếng động cũng đi tới đây.
Gang Phảng nghe thấy âm thanh nặng nề vọng ra từ sâu trong mê cung sách, lại nhìn thấy động tác của xác khô, trong lòng hiểu ngay.
– Cơ thể cậu…
Anh không được đi quá xa.
Nam Chu nhìn cô, lạnh lùng nói:
Cậu nhìn vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm của chú lính chì một chân, hỏi ngược lại:
– Trong trò chơi ai cũng có thể chết, cô không thể dựa vào tôi mãi được.
Cậu đặt câu chuyện của Giang Phảng lên chân, vuốt ve bìa sách vẻ tò mò.
Dứt lời, cậu cầm sách của mình lên, thẳng tay xé đi nội dung một chương câu chuyện của chính mình, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Và còn thêm chương nội dung thứ ba.
Lý Ngân Hàng im lặng.
Màu chì ánh bạc như giọt nước rơi vào mắt anh, ánh bạc từ đồng tử dần dần lan rộng ra.
Cô cảm thấy đây không phải là “phát hiện”.
– Trong trò chơi ai cũng có thể chết, cô không thể dựa vào tôi mãi được.
Là nhảy qua nhảy lại giữa ranh rới tử vong thì đúng hơn.
Kích thích lần này đối với Nam Chu rõ ràng hơi nặng nề.
Đồng thời, anh dùng đầu gối tách mạnh hai chân Nam Chu thành hình chữ h.
Chú lính chì giơ súng, hoang mang vặn vặn cổ, làm động tác giống như con người.
Lý Ngân Hàng:
Cậu cảm nhận được thứ gì đó ùa vào trong đầu mình, nhưng ký ức dừng ở đó không lâu, lại bị một sức mạnh không tên ép buộc hút ra như chiếc máy bơm nước.
Chỉ một chút nữa thôi, Giang Phảng sẽ biến thành sách, ở lại nơi đây mãi mãi.
Cuối cùng thì cảm giác khó chịu trong lòng Nam Chu cũng dần dịu đi, nhưng tay chân vẫn mềm nhũn, phải dựa vào giá sách mới miễn cưỡng đứng được dậy.
Trong cơn đau đầu và cơ thể xụi xuống, cậu cắn răng đếm.
Lần này, lính chì không cử động.
Một, hai, ba…
Khi cậu gắng gượng đếm tới năm, trang truyện cậu nắm chặt trong lòng bàn tay biến mất.
Nam Chu:
Thần kinh căng thẳng được thả lỏng, cảm giác mệt mỏi do bị rút tinh thần dần lan ra trong lòng cậu.
Câu chuyện bị ăn mất trở về với quyển sách.
Và còn thêm chương nội dung thứ ba.
Cậu ngã ra đất, mím chặt đôi môi trắng bệch.
Cơ thể cậu ngả sang một bên, khẽ hé đôi môi trắng bệch, không ngừng hít thở.
Sau khi ổn định lại nhịp thở, Nam Chu không chịu dừng mà còn càng thêm táo bạo, cậu xé sạch một loạt hơn mười trang nội dung của hai chương đầu tiên xuống.
Lý Ngân Hàng thầm nghĩ, cậu đang ép sách phải nôn nội dung ra à?
Không đi tìm cờ mà để cờ chủ động tới tìm bọn họ.
Thậm chí cô còn tưởng tượng ra hình ảnh Nam Chu cầm cây gậy nhỏ chọc đầu lưỡi của quyển sách.
Ba chú lính chì bị dụ bởi tiếng gọi ấy, vác súng chạy tới.
Khiến cô cảm thấy không căng thẳng chút nào.
Ánh mắt Giang Phảng nhìn chằm chằm bàn cờ, quan sát chặt chẽ hướng đi của hai quân trắng đen.
Kích thích lần này lên Nam Chu không hề nhỏ.
Cậu cảm nhận được thứ gì đó ùa vào trong đầu mình, nhưng ký ức dừng ở đó không lâu, lại bị một sức mạnh không tên ép buộc hút ra như chiếc máy bơm nước.
Nam Chu lợi dụng quy tắc đã thử nghiệm từ cơ thể mình, tính toán thời gian tương đối, giành lại hơn một phút thần chí cho Giang Phảng.
Thứ hai, những quân cờ khác của đối phương không thể ăn quân cờ chiếu tướng, cũng không thể giúp “Vua” chặn lại và giải trừ cục diện chiếu tướng.
Cậu ngã ra đất, mím chặt đôi môi trắng bệch.
Vừa dứt lời, cô bị chính suy đoán của mình dọa cho trái tim rét lạnh.
Kích thích lần này đối với Nam Chu rõ ràng hơi nặng nề.
Lý Ngân Hàng không biết mình có thể làm gì, lo lắng ngồi xuống cạnh cậu.
Nửa tiếng nháy mắt trôi qua.
Giây phút quân cờ hạ xuống, Giang Phảng lao thẳng về hướng mê cung sách.
Có lẽ Nam Chu đang cực kỳ khó chịu, nhẫn nhịn hồi lâu mới vùi mặt vào đầu gối, khẽ rên một tiếng.
Nam Chu ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ ửng, yếu ớt.
Âm cuối như thể tủi thân, khiến Lý Ngân Hàng nghe xong tim cũng mềm nhũn phân nửa.
Thấy cậu lặp đi lặp lại thực nghiệm, Lý Ngân Hàng đau lòng, nhưng tựa như hiểu ra điều gì.
Được Nam Chu nhắc nhở, cô mới nhớ ra, dường như tiếng giày da chỉ vang lên một lần, rồi không vang nữa.
Cũng có thể nói, phải làm đổ cả giá sách mới được tính phạm phải điều cấm thứ hai.
Cô ngồi xổm cạnh Nam Chu, ôm chặt sách của mình:
Vua quân trắng kiêu ngạo bước ra khỏi phạm vi bảo vệ, càn rỡ xâm phạm lãnh địa của đối phương.
– Cậu muốn thử nghiệm gì, nói với tôi, tôi xé của tôi.
Nam Chu ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ ửng, yếu ớt.
***
Cậu trả sách cho Lý Ngân Hàng, ánh mắt và giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước:
– Cảm nhận của tôi mạnh hơn cô. Tính thời gian cũng chuẩn hơn.
Lý Ngân Hàng:
Lý Ngân Hàng vội vàng:
– Xé của người khác, sau đó tính thời gian hồi phục bình thường không được à?
Giang Phảng nhìn chằm chằm vào mắt cậu.
Tinh thần của cậu vừa mới chịu tấn công liên tiếp, không còn sức lực.
Nam Chu:
– Tôi còn tính toán ảnh hưởng tạo thành với cơ thể.
Dứt lời, cậu lại mở quyển sách trong tay ra.
Bởi vì anh ta không tìm được đủ tám quân cờ, không thắng nổi nên mới phải ngồi ở đây.
Cậu không quan tâm tới chương thứ tư vừa xuất hiện, mở nội dung hai chương trước đếm số trang.
Một giây sau, tiếng bước chân khe khẽ và nhanh nhẹn đến gần đỉnh đầu Giang Phảng.
Tổng cộng là mười sáu.
Hồi nãy, trong lúc trời đất ngả nghiêng, Nam Chu vẫn kiên trì đếm số giây.
Sách rút đi ký ức, khôi phục lại trạng thái ban đầu mất tầm bảy mươi bảy giây.
Cảnh tượng này, dường như đã từng có trong ký ức không trọn vẹn còn sót lại của anh.
Nó lùi về sau, ngoan ngoãn đứng vào chỗ cũ.
Lúc trước chỉ xé một trang, dựa vào thời gian khôi phục để tham khảo, có thể tính ra khôi phục một trang bị xé rách mất chừng năm giây.
Nam Chu khép quyển sách trong tay vào.
Có lẽ Nam Chu đang cực kỳ khó chịu, nhẫn nhịn hồi lâu mới vùi mặt vào đầu gối, khẽ rên một tiếng.
Tính đến bây giờ, cậu đã thu thập được đủ thông tin rồi.
Sau đó việc cậu cần làm chỉ là chờ đợi.
Giống hệt như ban đầu.
Chờ đợi thời cơ chín muồi, Giang Phảng sẽ gửi thông tin tới.
Nếu như chỉ đơn giản có giá trị tỉnh táo cao, sẽ không dễ dàng rối loạn tinh thần vì sợ hãi, hệ thống chỉ cần đánh giá giá trị tỉnh táo của cậu tối đa là được.
Nhìn một loạt động tác của Nam Chu, kết hợp với cuộc đối thoại mơ hồ của Nam Chu và Giang Phảng lúc trước. Cuối cùng trong lòng Lý Ngân Hàng cũng dần hiểu kế hoạch của bọn họ.
Thì ra là như vậy.
Đội lính chì giơ súng đi tới trung tâm mê cung sách hình tròn thì kết thúc một vòng tuần tra, chúng lại bước “cộp cộp” ra ngoài.
– Tôi còn tính toán ảnh hưởng tạo thành với cơ thể.
Chẳng trách Giang Phảng lựa chọn ở bên ngoài.
Lý Ngân Hàng:
Chẳng trách Nam Chu lại nói với Giang Phảng: “Tôi có thể làm được, nhưng anh thì chưa chắc?”
Phát hiện mình phản ứng hơi thái quá, cô cũng thấy ngại, vội xoa xoa mũi mình, buông bàn tay đang nắm vạt áo Nam Chu xuống, ngoan ngoãn qua một bên tìm sách.
Rõ ràng đây là kế hoạch chỉ người điên mới làm, thế mà hai người đã quyết định nó ngay từ giây phút đầu tiên.
– Cảm nhận của tôi mạnh hơn cô. Tính thời gian cũng chuẩn hơn.
Nam Chu hỏi:
Một cách qua cửa điên cuồng, nhanh chóng nhất, hiệu quả nhất và cũng dễ dàng nhất.
Cô mím môi, không dùng mấy từ như “ổn định”, “trốn tránh” can thiệp vào kế hoạch của bọn họ.
Cô chỉ ngồi cạnh Nam Chu, trong lúc cậu đang thở gấp, cô nghiêm túc hồi tưởng lại bài tập thầy Nam đã đưa cho mình:
Dẫu đã nghĩ tới mức này rồi nhưng Lý Ngân Hàng vẫn chưa hiểu rốt cuộc hai boss lớn đã nghĩ ra cách gì để qua cửa.
– Đúng rồi, tôi còn phát hiện ra một chuyện, không biết có tác dụng không…
Nam Chu nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng mang theo sự khích lệ khẽ khàng.
Kích thích lần này lên Nam Chu không hề nhỏ.
Mình Nam Chu ngồi trông cánh cửa đang mở, chờ đợi chú lính chì một chân trở lại.
Lý Ngân Hàng:
Tốc độ biến thành chì bị ép buộc tạm dừng.
– Tôi phát hiện…
Cho dù cậu có biết, Giang Phảng cũng sẽ chủ động lựa chọn để bản thân bước vào nguy cơ phát điên, thậm chí có thể bị nhốt trong thư viện này cả đời.
Hơi thở hai người hòa quyện, giao thoa, thẩm thấu vào cơ thể đối phương, giống như cùng chung nhịp thở.
***
Lý Ngân Hàng đang thở phào, quay sang nhìn thấy Nam Chu nắm giá sách, nói nhỏ với cô:
Nửa tiếng nháy mắt trôi qua.
Khi bảy giá sách đổ xuống đất “ầm ầm”, bởi vì liên tục và đồng thời phạm phải điều cấm thứ hai, trang sách ăn liền một hơi tới ký ức năm anh mười bốn tuổi.
Quyển sách thuộc về anh luôn tĩnh lặng thì giờ đây bất chợt mở ra bữa tiệc thịnh soạn của một con dã thú.
Những chú lính chì túm năm tụm ba sống dậy, chúng nối đuôi nhau, bước đều vào trong mê cung giá sách, triển khai một vòng tuần tra mới.
Lý Ngân Hàng cũng vội vàng kiềm chế, theo sát sau cậu.
Ánh mắt Giang Phảng nhìn chằm chằm bàn cờ, quan sát chặt chẽ hướng đi của hai quân trắng đen.
Cô cũng nghĩ rằng Nam Chu đã suy nghĩ về vấn đề này:
Quân đen đã bị giết sạch ba ván liên tiếp.
Bất chợt nghe thấy tiếng ầm ầm dị thường bên trong thư viện, cho dù đã đề phòng từ trước, nhưng Lý Ngân Hàng vẫn giật mình:
Quân trắng tiếp tục càn quét, tận tình giết chóc.
Quân trắng tiến đến dưới thành, có thể nghe thấy tiếng ca khải hoàn.
Có tám quân cờ đen không thể cử động, thành của quân đen tràn ngập nguy cơ. Binh lính mất dần, một lần nữa bước tới bên bờ vực thất bại.
Trước ưu thế rõ rệt, quân trắng càng thêm ngông cuồng không kiêng nể.
Vua quân trắng kiêu ngạo bước ra khỏi phạm vi bảo vệ, càn rỡ xâm phạm lãnh địa của đối phương.
Giang Phảng đang đứng xem cờ ngẩng đầu lên.
Cậu ném quyển sách của Giang Phảng vào mép bàn cờ, suýt nữa đã làm mẻ một góc.
Giang Phảng thầm tính nước cờ.
Trước mắt anh chỉ có một bàn cờ.
Nhưng trong lòng lại có năm bàn cờ khác đang diễn ra.
Quả nhiên, quân trắng cho vua mình càn rỡ bước lên, dừng ở một vị trí Giang Phảng đã nhìn một lúc lâu.
Anh có dự cảm ván này, sẽ tạo thành thế cục lý tưởng mà anh nghĩ tới.
Trong lúc tư duy của Lý Ngân Hàng đang dần mở rộng về chiều hướng bi kịch, Nam Chu kịp thời gọi cô dừng lại.
Quả nhiên, quân trắng cho vua mình càn rỡ bước lên, dừng ở một vị trí Giang Phảng đã nhìn một lúc lâu.
Ngay khi tiếng “cạch” vang lên, thần kinh Giang Phảng chấn động, dây thần kinh nháy mắt căng ra.
Cô chỉ ngồi cạnh Nam Chu, trong lúc cậu đang thở gấp, cô nghiêm túc hồi tưởng lại bài tập thầy Nam đã đưa cho mình:
Cuối cùng anh cũng đợi được cơ hội anh luôn đợi.
Nam Chu đặt tay lên quyển sách của Giang Phảng, trầm tĩnh tuyên bố:
– Không hiểu.
Nhưng lại là lúc lính chì bắt đầu tuần tra, Nam Chu cũng bắt đầu trốn.
Nam Chu không biết chơi cờ vua, chỉ biết một chút ít Giang Phảng dạy mình.
Giang Phảng chẳng mảy may do dự.
Anh đã nói phải tin tưởng Nam Chu.
Anh nhìn từ trên cao xuống khuôn mặt Nam Chu, ánh mắt lạnh lùng cảnh giác không hề thả lỏng.
Giây phút quân cờ hạ xuống, Giang Phảng lao thẳng về hướng mê cung sách.
Cát: Đọc chương dài muốn lòi con mắt, đăng tạm trước, tối đọc lại sau qwq
Anh không vòng vèo gì, đạp đổ chiếc giá sách ngay gần cửa ra.
Giá sách cách nhau không xa lắm.
Nam Chu nhấc một góc của chiếc giá sách gỗ không biết nặng bao nhiêu cân này lên, rung tay.
Anh đạp đổ một giá, như đạp đổ quân domino đầu tiên.
Đối với những quân cờ yêu thích câu chuyện mới mẻ có liên quan tới bản thân mình, đây là một quyển sách cực kỳ mới mẻ.
Anh tuân thủ quy tắc rất lâu, nhưng đã bị cú đá này phá vỡ.
Quyển sách thuộc về anh luôn tĩnh lặng thì giờ đây bất chợt mở ra bữa tiệc thịnh soạn của một con dã thú.
Trang sách vang loạt soạt trên đầu ngón tay anh.
Cậu vươn tay lên, cướp lấy quyển sách đã tập hợp đủ tám linh hồn cờ trong tay anh.
Giống như cắn xé, nhấm nháp, thưởng thức, ăn ngấu nghiến câu chuyện của anh.
Anh không vòng vèo gì, đạp đổ chiếc giá sách ngay gần cửa ra.
***
Dẫu vậy, rất nhanh thôi, nó không thể tiêu hóa nổi nữa.
Lý Ngân Hàng giật thót:
Tốc độ nhấm nuốt của trang sách không theo kịp tốc độ vi phạm của Giang Phảng.
Bảy cái giá sách đụng nhau, liên tiếp đổ nhào.
Bọn họ là người chơi, nếu thắng có thể mở cánh cửa ra ngoài.
Khi bảy giá sách đổ xuống đất “ầm ầm”, bởi vì liên tục và đồng thời phạm phải điều cấm thứ hai, trang sách ăn liền một hơi tới ký ức năm anh mười bốn tuổi.
Cảm giác hỗn loạn này quấy nhiễu phán đoán của anh.
Giang Phảng thô bạo lao nhanh vào một giá sách còn thiếu!
Đội lính chì tuần tra đứng gần nhất nghe thấy tiếng vang bất thường phía sau, dựng thẳng súng lên, khi quay người về sau thì Giang Phảng đã lao tới cạnh chúng.
Một cách qua cửa điên cuồng, nhanh chóng nhất, hiệu quả nhất và cũng dễ dàng nhất.
Giang Phảng, giẫm lên đầu của một chú lính chì đang định quay đầu lại, một tay níu chặt thành giá sách bên cạnh, mượn sức nhảy vọt qua một giá sách, dùng sức đẩy.
– Bây giờ vẫn còn tiếng động ư?
Cả giá sách đổ ầm ầm, vùi lấp đội lính chì bên trong.
***
Nhưng chính vào lúc này, ngón tay của một chú lính chì khiếm khuyết đặt thẳng lên giày anh.
Nam Chu cũng không phụ sự tin tưởng của mọi người.
Lúc lính chì bắt đầu đi tuần thì Nam Chu cũng đã di chuyển tới cạnh giá sách xung quanh lối ra.
Còn chưa kịp thốt nên lời, bóng dáng Nam Chu đã thoăn thoắt như mèo, nhảy lên trên giá sách gần nhất, ngắm chuẩn hướng giá sách đổ, nhón chân lên lao thẳng về hướng hỗn loạn.
Bất chợt nghe thấy tiếng ầm ầm dị thường bên trong thư viện, cho dù đã đề phòng từ trước, nhưng Lý Ngân Hàng vẫn giật mình:
– Cô phát hiện ra rồi à?
***
– Cái…
Còn chưa kịp thốt nên lời, bóng dáng Nam Chu đã thoăn thoắt như mèo, nhảy lên trên giá sách gần nhất, ngắm chuẩn hướng giá sách đổ, nhón chân lên lao thẳng về hướng hỗn loạn.
Thì ra là như vậy.
Lý Ngân Hàng cũng vội vàng kiềm chế, theo sát sau cậu.
***
Khi anh rơi vào cảm xúc bất thường này, chỉ có Nam Chu mới có thể ngăn chặn và khống chế anh.
Trên đường tập trung với Nam Chu, ký ức của Giang Phảng nhanh chóng thoát ra khỏi cơ thể.
Tương phản, ký ức và trọng lượng của sách trong tay anh cũng nhanh chóng tăng lên.
Giang Phảng, giẫm lên đầu của một chú lính chì đang định quay đầu lại, một tay níu chặt thành giá sách bên cạnh, mượn sức nhảy vọt qua một giá sách, dùng sức đẩy.
Rất nhanh, ký ức trong sách đã sắp tới năm mười tám tuổi.
– Không sao.
Trong ký ức năm mười tám tuổi của Giang Phảng, có nội dung liên quan tới cờ vua.
Lý Ngân Hàng lo lắng, cô đi vòng qua giá sách nâng cánh tay Nam Chu lên, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao giá trị tỉnh táo của Nam Chu lại bị hệ thống nhận định là loạn số.
Có quân tượng, quân xe, quân mã, quân tốt.
Chưa đợi cô nói xong, Nam Chu giở bừa tới một chương trong quyển sách không rõ tên mà cô đưa qua, xé roạt một trang xuống.
Giang Phảng ngẩng đầu nhìn, nhưng cái bóng nhanh tới mức anh không nắm bắt được nó.
Trong đoạn trí nhớ ấy, tồn tại một thế cờ hoàn chỉnh.
Quả nhiên, sách của cậu cũng có tên, tác giả và chương đầu tiên.
Đối với những quân cờ yêu thích câu chuyện mới mẻ có liên quan tới bản thân mình, đây là một quyển sách cực kỳ mới mẻ.
Chỉ còn nửa trang sách trắng.
Nhưng cậu phải nhanh lên.
Trong nháy mắt, tám hồn cờ trong suốt từ bốn phương tám hướng trong mê cung giá sách, tham lam lao về phía quyển sách của Giang Phảng.
Nhưng rõ ràng tay của cái xác chơi cờ rung lên.
Đây chính là kế hoạch của hai người.
Không đi tìm cờ mà để cờ chủ động tới tìm bọn họ.
Song, khi bước đầu của kế hoạch thành công, lại xuất hiện thay đổi bất ngờ!
Tám hồn cờ vừa tập trung trong tay Giang Phảng, một đội lính chì ở bên cạnh nghe tiếng động cũng đi tới đây.
Sau lưng Giang Phảng không có gì che chắn, nháy mắt bạo lộ trước mắt năm lính chì.
Ký ức năm năm bị cưỡng chế xóa bỏ.
– Đúng rồi, tôi còn phát hiện ra một chuyện, không biết có tác dụng không…
Trong đó có tất cả những ký ức hạnh phúc và đau đớn của anh.
Vua trắng không còn đường lui.
Bao gồm cả tất cả những thông tin tại sao anh lại là Giang Phảng.
Bởi vì trong khoảng thời gian ngắn mất đi một lượng lớn ký ức, ý chí của anh trở nên hỗn loạn và dao động.
Cả bàn cờ chết sống dậy.
Anh bắt đầu quên mất rốt cuộc mình là ai.
Tại sao mình lại ở đây?
Tại sao…
Ngay sau đó, cô đã biết tính thiết yếu của việc này.
Anh bước nhanh trốn vào bên cạnh giá sách gần nhất.
Hơi thở ra từ xoang mũi nóng rực và hỗn loạn.
Bản năng mách bảo anh bảo vệ quyển sách trong tay.
Anh không được đi quá xa.
Anh phải đi xung quanh đây, trong thời gian ngắn nhất phải giao sách cho…
Cho ai, cho ai nhỉ?
Thế giới này thực sự quá lớn so với phạm vi tri thức của con người.
Lý Ngân Hàng không biết mình có thể làm gì, lo lắng ngồi xuống cạnh cậu.
Chương 91
Ký ức mất đi khiến phán đoán logic của anh bị đứt đoạn nghiêm trọng.
Có tám quân cờ đen không thể cử động, thành của quân đen tràn ngập nguy cơ. Binh lính mất dần, một lần nữa bước tới bên bờ vực thất bại.
Cảm giác hỗn loạn này quấy nhiễu phán đoán của anh.
Trong tiếng ù ù vang lên bên tai, anh chợt nghe thấy một tiếng phụ nữ rõ ràng, vang lên cách đây hơn mười mét:
– Ở đây có người! Có giỏi tới bắt tôi đi.
Ba chú lính chì bị dụ bởi tiếng gọi ấy, vác súng chạy tới.
Một giây sau, tiếng bước chân khe khẽ và nhanh nhẹn đến gần đỉnh đầu Giang Phảng.
Đôi mắt cứng đờ như được vẽ trên khuôn mặt chợt ánh lên tia sáng.
Giang Phảng ngẩng đầu nhìn, nhưng cái bóng nhanh tới mức anh không nắm bắt được nó.
Bóng dáng kia khẽ nhảy từ trên nóc giá sách xuống, bắt lấy đầu hai chú lính chì còn lại đang định tới gần Giang Phảng, đập mạnh vào nhau.
– Cô tìm manh mối tiếp đi, đừng quan tâm đến tôi.
Hai cái đầu kia đụng vào nhau thành một đống đồng nát không thể tách rời.
Không nghĩ ra, vậy thì tạm thời đừng làm khó bản thân vội.
Nam Chu quăng hai cái đầu lính chì vỡ nát, chịu đựng cảm giác khó chịu khi phá vỡ quy tắc, lao tới cạnh Giang Phảng, vươn tay giật lấy quyển sách trong tay anh.
Trong mê cung giá sách.
Từ lúc Giang Phảng đang rối loạn tới lúc Nam Chu tới bên cạnh anh mất chưa tới ba mươi giây.
Nhưng bây giờ Giang Phảng đang rơi vào trong trạng thái hỗn loạn do mất ký ức nhanh chóng, không thể khống chế bản thân.
Tại sao mình lại ở đây?
Nhìn thấy Nam Chu vươn tay với mình, phản ứng đầu tiên của Giang Phảng là tấn công.
Bản năng mách bảo anh bảo vệ quyển sách trong tay.
Anh bắt lấy cánh tay Nam Chu đang vươn tới, xoay cổ tay, khiến xương cánh tay Nam Chu vang lên răng rắc.
Nam Chu nhanh chóng nhận thấy cảm xúc của Giang Phảng không ổn, cũng không muốn làm anh bị thương. Mũi chân vừa chạm đất bèn mượn lực từ chiếc giá sách gỗ bên cạnh lấy đà khẽ nhảy lên, hai chân kẹp chặt cánh tay Giang Phảng.
Cơ vùng đùi và hông chợt siết chặt, đẩy Giang Phảng lăn vào đống giá sách hỗn loạn.
Cậu vươn tay lên, cướp lấy quyển sách đã tập hợp đủ tám linh hồn cờ trong tay anh.
Giang Phảng bị tấn công, phản ứng tự vệ không hề chậm trễ.
***
Cơ thể anh lăn một vòng, thoát khỏi sự khống chế của Nam Chu, cánh tay cầm sách đặt ngang cổ cậu.
Nam Chu quăng hai cái đầu lính chì vỡ nát, chịu đựng cảm giác khó chịu khi phá vỡ quy tắc, lao tới cạnh Giang Phảng, vươn tay giật lấy quyển sách trong tay anh.
Đồng thời, anh dùng đầu gối tách mạnh hai chân Nam Chu thành hình chữ h.
Anh nhìn từ trên cao xuống khuôn mặt Nam Chu, ánh mắt lạnh lùng cảnh giác không hề thả lỏng.
Bao gồm cả tất cả những thông tin tại sao anh lại là Giang Phảng.
Cảnh tượng này, dường như đã từng có trong ký ức không trọn vẹn còn sót lại của anh.
Cơ thể anh lăn một vòng, thoát khỏi sự khống chế của Nam Chu, cánh tay cầm sách đặt ngang cổ cậu.
Nam Chu hít thở không ổn.
Tinh thần của cậu vừa mới chịu tấn công liên tiếp, không còn sức lực.
Trong một phút ngắn ngủi này, xác khô sẽ không hạ cờ.
Nhưng cậu phải nhanh lên.
– Ở đây có người! Có giỏi tới bắt tôi đi.
Nhân lúc Giang Phảng thất thần, Nam Chu dùng sức vươn tay ra sau mái tóc hơi rối của anh ấn mạnh xuống.
Đầu mũi hai người gần như chạm vào nhau.
***
Hơi thở hai người hòa quyện, giao thoa, thẩm thấu vào cơ thể đối phương, giống như cùng chung nhịp thở.
Nam Chu cắn răng hỏi:
Nam Chu đang thử thăm dò điểm xúc phát điều cấm thứ hai “quấy nhiễu ván cờ” nằm ở đâu.
– Anh… tin tôi không?
Giang Phảng nhìn chằm chằm vào mắt cậu.
Hơi thở ra từ xoang mũi nóng rực và hỗn loạn.
Một lát sau, bàn tay nắm chặt sách của anh khẽ buông lỏng.
Còn về kế hoạch dẫn dụ lính chì thì Lý Ngân Hàng đã nghĩ xong phân nửa khi trong mê cung giá sách, còn bàn bạc với Nam Chu và nhận được sự khẳng định từ cậu.
Nam Chu không chần chừ thêm nữa, cầm sách của Giang Phảng chạy thẳng theo con đường anh đã tạo ra bên ngoài.
Ván cờ đảo ngược.
Cùng lúc ấy, Lý Ngân Hàng thu hút sự chú ý của tất cả lính chì chạy vòng vèo qua đống giá sách.
Nghe âm thanh hỗn loạn, Giang Phảng ngồi dậy, muốn theo Nam Chu ra ngoài.
Nhưng chính vào lúc này, ngón tay của một chú lính chì khiếm khuyết đặt thẳng lên giày anh.
Đôi môi vỡ nát của nó phát ra âm thanh trầm thấp mơ hồ.
– Sách, sách, bắt được một quyển sách.
Đôi mắt mê man phủ sương của Giang Phảng thoáng cái đờ đẫn.
Nam Chu:
Không có chuyện gì xảy ra…
Màu chì ánh bạc như giọt nước rơi vào mắt anh, ánh bạc từ đồng tử dần dần lan rộng ra.
Song, ngay trước khi tinh thần Giang Phảng hoàn toàn đờ đẫn, Nam Chu đang chạy xé mười sáu trang nội dung phía trước, trả ký ức vụn vỡ về cho anh.
Mười sáu trang, tám mươi giây.
Nam Chu lợi dụng quy tắc đã thử nghiệm từ cơ thể mình, tính toán thời gian tương đối, giành lại hơn một phút tỉnh táo cho Giang Phảng.
Thực ra, từ khi sự kiện mất tích bắt đầu, Lý Ngân Hàng luôn nghi ngờ có một sức mạnh vượt qua khỏi trí tưởng tượng của bọn họ đang tác động vào thế giới.
Tốc độ biến thành chì bị ép buộc tạm dừng.
Nam Chu cố gắng chịu đựng tác dụng phụ đầu óc quay cuồng, lao ra khỏi lối ra mê cung sách đang sụp đổ, sương mù đen trước mắt cậu dần dần tan đi.
Nhìn xác khô giơ cổ tay lên, định di chuyển quân cờ trên bàn, Nam Chu tăng tốc độ.
Cậu trả sách cho Lý Ngân Hàng, ánh mắt và giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước:
Chỉ có giá sách đổ, sách rơi xuống rào rào, mới có thể chạm tới thần kinh nó.
Cậu ném quyển sách của Giang Phảng vào mép bàn cờ, suýt nữa đã làm mẻ một góc.
Quân đen đã chết một nửa trên bàn cờ lập tức bị chiếm lấy bởi tám hồn cờ.
Nhưng thí nghiệm của Nam Chu không dừng ở đó.
Cả bàn cờ chết sống dậy.
Rõ ràng xác khô không ngờ sẽ có tình huống này, động tác cầm cờ sững lại.
Ngay khi nó dừng tay, Nam Chu vươn tay cầm lên một quân cờ đen trước nó.
Cậu thở hổn hển, quan sát thế cục bàn cờ, cố gắng nhớ về hai quy tắc thắng quan trọng nhất trong cờ vua mà Giang Phảng từng dạy.
Một lần giá sách đổ vang lên được tính một lần vi phạm.
Thứ nhất, bước tiếp theo “Vua” của đối thủ đi vào ô nào cũng sẽ bị chiếu tướng.
Thứ hai, những quân cờ khác của đối phương không thể ăn quân cờ chiếu tướng, cũng không thể giúp “Vua” chặn lại và giải trừ cục diện chiếu tướng.
Quân trắng kiêu ngạo tự đưa vua của mình tới tuyệt cảnh không thể trốn thoát.
Giang Phảng luôn chờ đợi hai bên tạo nên thế cục này.
Rất nhanh, ký ức trong sách đã sắp tới năm mười tám tuổi.
Mỗi khi quân đen đánh đều chần chừ do dự một phút, cũng chính là thời gian Giang Phảng cần.
Trong một phút ngắn ngủi này, xác khô sẽ không hạ cờ.
Giống như Nam Chu, cô cũng cầm quyển sách từa tựa quyển trên tay mình lên, mở được mấy trang, cô cau mày chặt hơn.
Anh muốn đợi được thế cờ này, phá hủy giá sách, vi phạm luật cấm, hấp dẫn những hồn cờ khác tập trung tới quyển sách thuộc về Giang Phảng, sau đó giao cho Nam Chu, để Nam Chu tới bàn cờ trợ giúp xác khô kết thúc ván cờ này.
Nam Chu không biết chơi cờ vua, chỉ biết một chút ít Giang Phảng dạy mình.
Cho dù cậu có biết, Giang Phảng cũng sẽ chủ động lựa chọn để bản thân bước vào nguy cơ phát điên, thậm chí có thể bị nhốt trong thư viện này cả đời.
Một lát sau, bàn tay nắm chặt sách của anh khẽ buông lỏng.
Anh đã tính tới việc sau khi mình mất đi một lượng ký ức lớn sẽ tạo thành cảm giác hỗn loạn và bất an.
Khi anh rơi vào cảm xúc bất thường này, chỉ có Nam Chu mới có thể ngăn chặn và khống chế anh.
Nếu như ngược lại, anh thực sự không thể làm gì Nam Chu.
Sức mạnh ép buộc bọn họ chơi trò chơi rốt cuộc đang muốn thứ gì trên người họ?
Cho nên Nam Chu mới nói “Tôi có thể làm được, còn anh thì chưa chắc.”
Lý Ngân Hàng im lặng thở dài một hơi.
Giang Phảng tính toán kỹ càng kể cả chuyện mình sẽ phát điên.
– Thầy Nam, cậu đang làm gì vậy?
***
Còn về kế hoạch dẫn dụ lính chì thì Lý Ngân Hàng đã nghĩ xong phân nửa khi trong mê cung giá sách, còn bàn bạc với Nam Chu và nhận được sự khẳng định từ cậu.
Nhưng cô không hiểu, sau khi Nam Chu nghe toàn bộ kế hoạch của cô đã nói với cô một câu.
“Không phải giúp xác khô thắng.” Nam Chu sửa lại, “Mà là giúp chúng ta thắng”.
***
Khi quân đen giành được cơ hội sống, Nam Chu nắm bắt thời cơ đặt xuống quân cờ quan trọng quyết định thắng lợi.
Checkmate.
Trải qua một màn dạy dỗ, Lý Ngân Hàng không dám cách Nam Chu quá xa.
Chiếu tướng.
Vua trắng không còn đường lui.
Ván cờ đảo ngược.
Khi quân trắng dừng một lát, chủ động đẩy ngã Vua trắng của mình, im lặng tuyên bố sự thất bại, Nam Chu mới nhìn chú lính chì một chân bên cạnh.
Chú lính chì một chân cụp mắt, dường như không vui. Nó nói:
– Sai rồi. Cậu nên để bạn tôi thắng.
Nam Chu đặt tay lên quyển sách của Giang Phảng, trầm tĩnh tuyên bố:
– Không sai. Chúng tôi, nên nhường cho chúng tôi thắng.
Bóng dáng kia khẽ nhảy từ trên nóc giá sách xuống, bắt lấy đầu hai chú lính chì còn lại đang định tới gần Giang Phảng, đập mạnh vào nhau.
Cậu nhìn vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm của chú lính chì một chân, hỏi ngược lại:
Thậm chí cô còn tưởng tượng ra hình ảnh Nam Chu cầm cây gậy nhỏ chọc đầu lưỡi của quyển sách.
– Nếu như để xác khô bạn anh thắng, nó sẽ đi đâu? Anh sẽ định chọn ai tiếp tục vị trí chơi cờ này?
Nhưng quả thực dưới những đòn tấn công tinh thần, tinh thần của cậu linh hoạt hơn cô mấy lần.
Chú lính chì một chân đã lẳng lặng đào một bẫy ngôn ngữ khéo léo cho bọn họ.
Dứt lời, cậu lại mở quyển sách trong tay ra.
Bọn họ là người chơi, nếu thắng có thể mở cánh cửa ra ngoài.
[Chào mừng độc giả đã lạc vào thế giới của những câu chuyện cổ tích. Trên đường đi các bạn sẽ gặp một người khổng lồ và một tinh linh dẫn đường.
Chú lính chì một chân thở dài một hơi, dùng súng làm gậy chống, nhảy vào sâu trong giá sách.
Vậy thì xác khô thắng, lẽ nào không có giải thưởng sao?
Nam Chu không cho rằng cái xác thích chơi cờ nên mới ngồi thành một bộ xác khô.
Cậu nghĩ, người ngồi ở đây rất có khả năng là người chơi thua ở màn trước.
Bởi vì anh ta không tìm được đủ tám quân cờ, không thắng nổi nên mới phải ngồi ở đây.
Nếu như mấy người Nam Chu thực sự ngoan ngoãn nghe lời, chỉ phụ trách tìm hồn cờ về, “giúp” xác khô giành thắng lợi, vậy thì cái xác sẽ được giải thoát. Trong ba người, phải có một người bị ép ở lại đây, chơi cờ với cánh cửa, trở thành bộ xác dự bị tiếp theo.
Nói cách khác, cho dù bọn họ nghĩ nhiều, có thể đây không phải bẫy nhưng quyền chủ động phải nắm trong tay mình mới được.
Sự thực chứng minh cẩn thận là đáng giá.
Nhưng bây giờ Giang Phảng đang rơi vào trong trạng thái hỗn loạn do mất ký ức nhanh chóng, không thể khống chế bản thân.
Cánh cửa hướng ra bên ngoài mở ra khe hở vừa một người đi, ánh sáng bên ngoài lọt vào trong.
Sau lưng Giang Phảng không có gì che chắn, nháy mắt bạo lộ trước mắt năm lính chì.
Hốc mắt đen sì của xác khô nhìn về phía vùng đất tự do, cổ họng phát ra tiếng kêu bi thảm khản đặc.
Nhìn thoáng qua nó xong, Nam Chu cụp mi, cầm quyển sách của Giang Phảng lên.
Không ảnh hưởng tới hành động, cũng không đau đớn.
Sau khi trò chơi kết thúc, số trang sách cũng ngừng tăng lên.
Anh không quan tâm trong chú lính chì có ẩn chứa linh hồn của người chơi khác không.
Nội dung mà lúc trước Nam Chu xé cũng được tự động thêm đủ.
Trang sách thứ mười sáu đã tăng lên được một nửa.
Trong nháy mắt, tám hồn cờ trong suốt từ bốn phương tám hướng trong mê cung giá sách, tham lam lao về phía quyển sách của Giang Phảng.
Chỉ còn nửa trang sách trắng.
Ngón trỏ bắt chước động tác mèo cào lên trang bìa.
Chỉ một chút nữa thôi, Giang Phảng sẽ biến thành sách, ở lại nơi đây mãi mãi.
Lý Ngân Hàng vỗ vỗ mặt mình, đưa quyển sách trong tay cho Nam Chu, chuyên chú báo cáo công việc với lãnh đạo:
Nam Chu ôm câu chuyện của Giang Phảng, trong lòng thả lỏng không ít.
Sách rút đi ký ức, khôi phục lại trạng thái ban đầu mất tầm bảy mươi bảy giây.
Thần kinh căng thẳng được thả lỏng, cảm giác mệt mỏi do bị rút tinh thần dần lan ra trong lòng cậu.
Trò chơi kết thúc, trong mê cung giá sách, lính chì cũng dừng truy đuổi Lý Ngân Hàng.
Cảnh tượng im lìm.
Hồi nãy, trong lúc trời đất ngả nghiêng, Nam Chu vẫn kiên trì đếm số giây.
Trước mắt anh chỉ có một bàn cờ.
Cậu ngồi xuống đất, nói với chú lính chì một chân:
Sau khi ổn định lại nhịp thở, Nam Chu không chịu dừng mà còn càng thêm táo bạo, cậu xé sạch một loạt hơn mười trang nội dung của hai chương đầu tiên xuống.
– Bạn tôi đã không còn là sách nữa. Anh hãy mang bọn họ ra đi.
Cô giở thêm mấy trang, giống như Nam Chu, cô không khỏi liên tưởng tới cánh tay màng ếch mà cậu đã lấy được ở phó bản trước.
Chú lính chì một chân thở dài một hơi, dùng súng làm gậy chống, nhảy vào sâu trong giá sách.
Mình Nam Chu ngồi trông cánh cửa đang mở, chờ đợi chú lính chì một chân trở lại.
Cậu đặt câu chuyện của Giang Phảng lên chân, vuốt ve bìa sách vẻ tò mò.
Vai bị Giang Phảng vặn có hơi đau.
Nhưng Nam Chu không quan tâm.
Ngón trỏ bắt chước động tác mèo cào lên trang bìa.
Muốn xem…