***
Giang Phảng cúi đầu nhìn bàn tay mình trong tiếng mắng chửi trò chơi ở xung quanh.
Đường vân tay thô cứng do cấu trúc mô phỏng giờ trở nên rõ nét hơn, vô cùng chân thực.
Chân thực tới mức… giống hệt như thật.
Giang Phảng nhanh chóng mở túi đồ rút ra con dao găm có đẳng cấp thấp nhất, dùng sống dao lướt qua cánh tay.
Trong quá trình chơi bình thường, nhằm tạo cảm giác chân thực, hệ thống sẽ để người chơi cảm nhận những cảm giác cơ bản như nóng, lạnh hay đau đớn, nhưng thường thì sẽ cài đặt cảm giác đau đớn ở mức độ tuyệt đối an toàn.
Để đảm bảo an toàn, nếu như có người chơi thử điều chỉnh mức chân thực của cảm giác đau đớn cao hơn, trò chơi sẽ nhảy ra khung nhắc nhở người chơi cẩn thận, đồng thời cũng xuất hiện bản thông báo miễn trách nhiệm, yêu cầu người chơi viết tên họ sau đó tiến thành cấp quyền mới có thể điều chỉnh.
Lấy một ví dụ.
Nếu như người chơi A trong quá trình trải nghiệm phó bản không cẩn thận bị boss vặn gãy cổ.
Và người chơi A này yêu thích tìm đường chết, điều chỉnh cảm giác đau đớn lên cao nhất, thì trong giây phút ấy cảm giác đau đớn người đó phải nhận cùng lắm cũng chỉ như sái cổ.
Nhưng giờ phút này.
Khi sống dao lướt qua cánh tay, anh cảm nhận được sống dao đang rạch trên da và hơi đau.
Hệ thống an toàn bị đóng lại rồi.
Bây giờ bọn họ có thể cảm nhận được hoàn toàn đau đớn giống như trong hiện thực ư?
Giang Phảng giật mình, đút dao găm vào vỏ, nhưng không cất vào túi đồ.
Giang Phảng rút súng phóng tên lửa bazooka dạng vác vai mình từng quay thưởng trúng ra. Vác nó trên vai, anh cảm nhận được sức nặng chân thực, sắc mặt anh trở nên khó coi hơn.
Vật phẩm trong túi đồ cũng đã khôi phục khối lượng vốn có.
Thuyết minh vật phẩm, súng phóng tên lửa bazooka, cỡ nòng 44mm, thân súng làm bằng đồng nặng 7,8kg.
Đây vốn chỉ là thuyết minh vật phẩm mà thôi.
Khi người chơi thăng cấp, thể năng cũng tăng lên, đối với nhân vật trong trò chơi, cho dù mang hình thể trẻ con đi chăng nữa thì cũng có thể vác 7,8kg lên vai như chơi.
Thích chơi kiểu ngầu còn có thể cầm nó xoay đủ loại hình dạng.
Chính vì Giang Phảng hiểu rõ về sức nặng khi khiêng trên vai, cho nên anh nhận ra, tình huống trước mắt đang sụp đổ dần về một hướng anh không thể khống chế.
Ngay khi dự cảm không lành tìm tới cơ thể, cảm giác mất trọng lực do một sức mạnh khổng lồ mang tới khiến tim anh thắt lại.
Cảnh tượng đô thị quen thuộc trước mắt thoáng cái bị một cơn lốc không biết từ đâu tới cuộn lên, vặn vẹo, xé rách.
Nháy mắt hỗn độn.
Nháy mắt rõ ràng.
Hương cỏ thơm nồng ùa vào mũi Giang Phảng.
Sóng cỏ cuồn cuộn, gió mạnh cuốn theo mùi hương thổi tóc mái Giang Phảng bay về phía Tây.
Năm tòa tháp cao màu xám xịt đứng giữa cánh đồng cỏ, giống như đôi mắt tìm kiếm con mồi.
Trên vùng đất hoang vắng, có người đang khẽ ngâm nga khúc ca thảo nguyên.
Cảnh tượng đáng lẽ phải khiến người ta vui vẻ thả lỏng, nhưng cảm giác bất an và hoang vắng trống trải bất chợt ập tới mang cho người ta cảm giác sởn gai ốc lạ thường.
Giang Phảng nhận ra.
Nơi đây, chính là màn đầu tiên của trò chơi “Cuộc chiến bảo vệ vườn” của Đảo Gia Viên.
Nhạc nền là một khúc hát dân gian Mông Cổ mà Giang Phảng đã từng nghe rất nhiều lần.
Điệu dân ca du dương, nhưng lại lẫn âm thanh điện tử khô khốc, các nốt trở nên chói tai ngân dài ra, rung lên, giống như giấu trong đó có tiếng khóc nức nở bi thương trầm thấp khó thu hút sự chú ý của người ta.
Giang Phảng nhìn xung quanh, nắm chặt con dao găm bên hông.
Có tổng cộng mười hai người bao gồm cả anh bị dịch chuyển tới đây.
Bọn họ còn chưa hết hoảng loạn vì cơn đau đớn kịch liệt và không thể thoát khỏi trò chơi thế mà đã bất ngờ bị dịch chuyển tới đây.
Ô thoát khỏi phó bản cũng mang một màu xám trắng thê lương, không khác gì sắc mặt những người đang đứng ở đây.
Sự biến đổi quái dị này, gần như không thể không mang tới rối loạn.
“Đệt, rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra thế này?”
“Tại sao lại bị dịch chuyển tới đây?!”
“Đây là đâu?!”
“Chúng ta có thể thoát ra không? Hả?”
Giang Phảng cố gắng tập trung chú ý trong sự hỗn loạn này, đầu ngón tay bên người khẽ cử động, tính toán thời gian bọn họ có thể sử dụng.
Bọn họ đã lãng phí 20 giây, còn một trăm tám mươi giây nữa.
Anh cao giọng ra lệnh:
– Tản ra.
Giọng nói và ý kiến đầu tiên tương đối bình tĩnh vang lên.
Đám người xôn xao cần một người thủ lĩnh.
Bởi vậy, mọi người đồng loạt im lặng, nhìn về phía anh.
Giang Phảng nói:
– Lượt ngựa quái dị đầu tiên sắp tới rồi. Trên người có vũ khí gì, dùng quen vũ khí gì thì tự lấy ra đi.
– Ở đây có tổng cộng năm tòa tháp. Tòa tháp đầu tiên bị quái vật tấn công là tòa số 1, sau đó lần lượt theo thứ tự là 2,3,4 và tháp trung tâm. Mục tiêu của chúng ta là phải bảo vệ tháp trung tâm, không để cho quái vật vào trong kho cỏ bên trong.
– Cử ra ba người quen dùng hỏa lực nặng bảo vệ tháp trung tâm; hai người bắn gần tới tháp số một, ba người tới tháp số 2, mỗi người bảo vệ tốt vị trí bắn pháo trong tòa tháp; tôi sẽ thủ tòa tháp số 3 bắn từ vị trí cao, một người tới bắn hộ tôi; tòa tháp số 4 là tháp cung, cần hai người từng sử dụng cung; tháp số 3 và số 4 cố gắng hết sức dẹp quái còn sót lại không cho chúng tới trước tháp trung tâm. Người trong tháp trung tâm phải tiết kiệm tối đa đạn dược, xử lý quái mà bốn tòa tháp trước chưa xử lý xong.
– Bây giờ, chỉ có thể dựa vào thực lực và năng lực của chúng ta, mọi người tự tìm tháp đi.
Giang Phảng giải thích tóm tắt nhiệm vụ, bảo tất cả người chơi hiểu lúc này bọn họ phải làm gì.
Nhưng vẫn có người thêm phiền phức vào thời khắc quan trọng.
Ông chú bụng phệ túm lấy cổ tay Giang Phảng.
Ông ta nghi ngờ đánh giá anh:
– Có phải cậu đã biết gì không! Tại sao chúng ta lại ở đây? Tại sao chúng ta phải chơi trò chơi này?
– Đúng vậy, tôi biết.
Giang Phảng quay mặt sang nhìn ông chú, khóe miệng nhếch lên theo thói quen, nhưng ánh mắt đã lạnh thấu xương.
Anh nhìn chằm chằm ông ta bằng ánh mắt ấy, ông chú sợ hãi tới mức cứng cả da mặt.
Trái ngược với ánh mắt có vẻ tàn nhẫn của mình, giọng Giang Phảng chậm rãi:
– Đợi kết thúc phó bản này, tôi sẽ nói với mọi người, được không?
Tay phải của anh vẫn luôn đặt hờ trên con dao bên hông.
Ánh mắt và động tác của anh khiến ông chú chột dạ, vội vàng buông tay:
– Được… được thôi.
Trong số mười hai người, có chín người từng chơi phó bản này.
Hiểu được ý đồ và sắp xếp nhiệm vụ của Giang Phảng, mọi người lập tức tản ra tìm tháp.
Giang Phảng không vội tìm tới tòa tháp số 3 đã đặt trước cho mình.
Anh không ngừng móc đạo cụ từ trong túi ra, nhanh chóng kiểm nghiệm, thỉnh thoảng ngước mắt lên quan sát tình hình vào tháp của đồng đội.
Nếu như có thể, anh không muốn suy nghĩ tới việc thất bại trò chơi sẽ có hậu quả thế nào đối với những người tham gia.
Anh chú ý tới bọn họ, chỉ vì bảo tồn sự sống lớn nhất trong hoàn cảnh không rõ ràng này.
Sau khi phân chia nhanh, chỉ còn lại một người.
Là một cô gái thoạt nhìn chưa tới hai mươi.
Cô bé sợ hãi đi tới cạnh Giang Phảng, lắp bắp nói:
– Anh, em…
Giang Phảng “ừ” một tiếng:
– Cô đi theo tôi, lên tháp.
Anh đi mấy bước, vẻ mặt thoáng sững sờ.
Nhìn thấy mấy chấm trắng xuất hiện phía xa, Giang Phảng bước nhanh hơn, đồng thời cũng nhắc nhở cô gái trẻ phía sau:
– Chạy nhanh lên, chúng ta đã muộn rồi.
Cô gái trẻ khá nghe lời, thấy vậy thì bước nhanh theo sau.
Sau đó, khi hai người sắp bước vào tòa tháp thứ 3…
– Này! – Một âm thanh đột ngột vang lên – Tôi đi đâu bây giờ?
Mắt Giang Phảng rét lạnh, giật mình quay đầu lại.
Tại sao còn có người vẫn chưa vào tháp?!
Rõ ràng ông chú bụng phệ không hiểu rõ về phó bản này.
Ông ta đi theo đội ngũ, đi vòng quanh từng tháp một.
Quan sát rồi lựa chọn hồi lâu, tự khiến bản thân thở phì phò, mệt hết hơi. Ông ta vẫn chưa tìm được tòa tháp thích hợp với mình.
Ông ta đứng dưới tòa tháp số 1 đã đủ người, thở hồng hộc vẫy tay với Giang Phảng:
– Trước đây tôi vào phó bản không dùng súng, cũng không biết bắn cung!
Giang Phảng không ngờ rằng lại có người ngu tới mức này.
Anh cắn răng cao giọng:
– Trên tháp có súng, ông mau chọn một tòa tháp đi! Tòa 2 với 4 vẫn còn vị trí trống kìa! Chạy về! Lên tháp!
Ông chú vẫn bám riết không ngừng
– Nhưng tôi đều không biết dùng!
Giang Phảng siết chặt tay:
– Mau lên tháp! Ông muốn chết à…
Còn chưa dứt lời, từ lùm cỏ phía sau ông chú chợt vang lên sột soạt.
Ngay sau đó, một cái tai dài mềm mại ló lên.
Khuôn mặt thỏ tròn mũm mĩm gạt cây xuất hiện phía sau bụi cỏ.
Con thỏ há to miệng.
Ba chiếc môi hồng như cánh hoa cùng chiếc răng nhọn thoạt nhìn rất đáng yêu.
Ông chú bụng phệ không ngờ quái vật lại đến nhanh như vậy, tay chân luống cuống, vội vàng lấy ra cây thương dài đầu thương tạo hình trăng khuyết mà mình hay dùng nhất.
Nếu như bình thường cây vũ khí cấp bậc tím này chắc chắn sẽ rất phong cách.
Chém một nhát có thể đạt tới 300 điểm sát thương.
Nhưng ngay khi rút thương ra, cây vũ khí với thiết lập nặng 200kg kiến cho ông chú không kịp đề phòng, hai tay bị kéo xuống, cả người cũng cong theo.
Ông ta lảo đảo bước về trước, đầu thương nặng nề rơi xuống, khiến cho sương trên khóm cây bắn tung tóe.
Sương rơi vào mắt ông chú.
Chỉ trong nháy mắt, một chú thỏ trắng nhảy tưng tưng tới trước mặt ông chú.
Ông chú chỉ kịp nhìn thấy nó mở to cái môi ba cánh đáng yêu.
Con thỏ kia vồ tới, ôm lấy gò má của ông chú mập há miệng ra cắn lên môi ông chú.
Nó nhanh chóng ăn sạch đôi môi mềm của con người.
Nó lắc lư cơ thể lông xù, chui sâu vào khoang miệng bị xé rách của ông chú.
Trong cơn đau đớn như đòi mạng ập tới bất ngờ, ông chú điên cuồng gào thét.
Ông ta định kéo con thỏ khỏi người mình.
Nhưng con thỏ đã chui sâu vào trong miệng.
Giống như một cục bông gòn trắng lớn nhuốm máu nhét trong miệng ông ta.
Đầu lưỡi, cổ họng, dạ dày, ruột.
Đi thẳng xuống dưới không gì cản trở.
Không có pháo hoa đơn giản nhưng nghệ thuật của trò chơi.
Không có màn hình lớn “Game Over” phủ kín màn hình.
Ông chú không biến mất khỏi phó bản do bị tấn công tử vong.
Trong hiện thực, cơ thể của ông chú cũng không bắn ra khỏi khoang trò chơi, tuyên bố kết thúc.
Ông ta bị ăn sạch từ đầu tới cuối trở thành một bãi máu trống không ngay trước mắt mười một người chơi khác.
Cô gái trẻ vốn dĩ căng thẳng, định bụng sẽ đi theo Giang Phảng phối hợp làm việc, chẳng ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng máu me như địa ngục thế này, phòng tuyến tâm lý cuối cùng cũng sụp đổ.
Cô hét lên, dũng khí dùng tháp để chiến đấu với những con quái vật này cũng bay sạch.
Cô cắm đầu chạy.
Nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị một lực kéo mạnh về phía sau, bổ nhào lên.
Cô cuộn mình, tay chân quơ cào:
– Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!
Ánh sáng lạnh xẹt qua kề sát cổ họng cô gái, rạch một đường nhỏ mảnh trên cổ cô, lạnh lùng như cắt tiết gà.
Máu tươi chảy xuống dưới, uốn lượn quanh cổ, đọng lại trên xương quai xanh, trên ngực cô.
Ban đầu sự sợ hãi về cái chết khiến máu cô sôi trào, nhưng khi nhận ra mình chảy máu, máu nóng lạnh dần tới cực điểm.
Cô gái tóc tai bù xù nhìn chằm chằm Giang Phảng đang cầm dao, túm chặt vạt áo cô, ý thức hỗn loạn dần dần quay về.
Đôi mắt nhạt màu của Giang Phảng không hề có tình cảm, giọng điệu cũng chẳng mảy may ấm áp. Anh nói:
– Cô muốn chết à?
– Nếu cô muốn chết, bây giờ tôi giết cô luôn, để cô đỡ làm loạn trận tôi đã xếp, kéo theo tất cả chết cùng nhau.
Cô gái lắc đầu nguầy nguậy, cổ họng phát ra tiếng nức nở sợ hãi.
Dọa xong, Giang Phảng dịu dọng:
– Từng chơi bắn súng chưa?
Trải qua sợ hãi liên tiếp, đầu óc cô gái trống rỗng, dòng suy nghĩ bị Giang Phảng dẫn dắt theo:
– Từng chơi… chỉ chơi hai lần…
Giang Phảng đưa con dao găm dính máu cổ cô gái vỗ vỗ lên mặt mình, nhìn cô chăm chăm.
– Vậy là được rồi. Bắn hộ tôi, nếu không muốn chết thì đi theo tôi.
“Cuộc chiến bảo vệ vườn” thuộc kiểu trò chơi sách lược điển hình.
Mỗi một màn, vị trí của tháp và chủng loại sẽ thay đổi.
Có tháp núi, có tháp cây.
Vũ khí mà phó bản cung cấp sẽ được đổi mới theo số màn.
Mỗi khi qua một màn, chủng loại, tập tính và cách tấn công của quái vật cũng khác nhau.
Trò chơi này thử thách năng lực ứng biến của người chơi.
Nếu như quái vật không xé người thành mảnh vụn thì trò chơi “Cuộc chiến bảo vệ vườn” với nhiều người, sẽ là một trò chơi rèn luyện năng lực làm việc nhóm chất lượng cao.
Kết thúc ba mươi sáu đợt công kích liên tiếp.
Khi Giang Phảng dùng vũ khí phẩm chất lam cắt đứt cổ họng của con sóc bay cuối cùng, nhìn thấy nó tắt thở chết, dây thần kinh căng như dây đàn của anh vẫn không thể thả lỏng.
Ngón tay dính máu của quái vật khiến anh gần như không thể cầm chắc dao găm.
Anh quỳ một gối xuống đất, nhìn chằm chằm phía trước, thở hồng hộc.
Cũng may, cho dù thở gấp nhưng tay anh chẳng hề run.
Mười người chơi may mắn còn sống sót im lặng tập trung phía sau Giang Phảng.
Trong đó có cả cô gái lúc trước suýt nữa bị anh cắt cổ, sau đó lại phối hợp với anh nhiều lần.
Cảm giác sợ hãi, bất an, tuyệt vọng của cô gái đã tê liệt sau từng đợt tấn công như thủy triều của quái vật.
Trên mặt cô gái nhuốm đầy máu tươi đỏ sậm của sóc bay, máu uốn lượn trên thái dương cô gái, đông thành dòng lệ máu đáng sợ.
Cô gái thều thào như mộng du:
– Anh, rốt cuộc trò chơi này bị sao vậy?
– Rốt cuộc chúng ta phải làm gì mới có thể thoát ra đây?
***
Khi ấy, Nam Chu đang ở trong phó bản “Ngày dài vĩnh hằng”, không hề biết rằng thế giới này đang xảy ra chuyện gì.
Cậu đợi gần hai tháng mà chẳng thấy người chơi mới nào.
Dường như tất cả những điều Nam Chu từng gặp chỉ là ảo giác.
Hôm nay, ảo giác tự dưng biến mất, thế giới lại biến trở về thành một thế giới khép kín.
Nhưng cây táo và sóc bay nói với Nam Chu, tất cả đều là hiện thực.
Nam Chu không thể nói rõ bản thân vui mừng hay thất vọng.
Cậu nâng sóc bay Nam Cực Tinh lên, khẽ hỏi:
– Mày từ đâu tới vậy?
Móng vuốt nhỏ của Nam Cực Tinh giẫm tới giẫm lui qua vai cậu: “Chít.”
Nam Chu rất thích nó.
Có khi nó sợ đầu mình quá nhỏ không đủ vuốt ve, nó sẽ biến đầu to lên, lông xù xù mềm mại, để cậu có thể ôm lấy.
Nó còn chơi đuổi bắt với cậu, nô đùa với cậu, tiêu hao tinh thần và thể lực dồi dào có được nhờ ánh mặt trời chiếu rọi mà cậu không biết đặt vào đâu.
Nó là người bầu bạn tốt nhất Nam Chu từng gặp từ khi sinh ra đến giờ.
Cậu nghĩ, nếu như có thể làm rõ nó đến với cậu như thế nào, có lẽ cậu sẽ tìm được cách ra ngoài.
Nhưng chú sóc bay lại chẳng thể trả lời cậu.
Nó chỉ chun mũi, nhòm ngó quả táo trong túi Nam Chu.
Vì thế, Nam Chu đặt cho nó cái tên Nam Cực Tinh.
“Sao Nam Cực”, hằng tinh gần với cực Nam nhất, là giới hạn phạm vi có thể quan sát bằng mắt thường.
Nam Chu nghĩ, có lẽ nó là chiếc chìa khóa với thế giới bên ngoài, điểm cuối cùng có thể nhìn thấy trong tầm mắt.
Nếu như không thể dùng chiếc chìa khóa này mở cánh cửa tự do, vậy thì để nó làm điểm cuối của mình cũng không tệ.
Đủ kiểu suy luận kéo dài gần một tháng, vào một ngày mặt trời không lặn, Nam Chu chợt phát hiện, giữa trấn nhỏ xuất hiện một đội người chơi quái dị.
Nói bọn họ quái dị, bởi vì bọn họ không giống với những người chơi từng tới đây.
Đầu tiên, bọn họ lựa chọn vào “Ngày dài vĩnh hằng” trong ngày mặt trời không lặn.
Vào những ngày mặt trời không lặn trước đây, Nam Chu toàn gặp những đội người chơi cứng, đối diện trực diện với Quang Mị.
Cho nên bọn họ vừa vào đã mang theo vũ khí, khí thế hùng hổ, hừng hực ý chí chiến đấu.
Nhưng đám người chơi này dường như không có ý đồ ấy.
Bọn họ không kiểm tra thăm dò từng nơi mà sau khi xuất hiện trong trấn nhỏ thì lập tức vào một căn nhà dân ba tầng, trốn bên trong. Bọn họ khóa chặt tất cả cửa sổ, chỉ có cửa ban công của căn phòng nhỏ có ban công ở tầng ba khép hờ, như thể quên không đóng.
Nam Chu có thể nhìn ra, đây là một cái bẫy tương đối kín đáo.
Nếu như những người chơi này khóa chặt mọi ngóc ngách căn nhà, vậy thì, một khi Quang Mị tấn công bọn họ, bọn họ sẽ không thể biết được phương hướng tấn công của Quang Mị.
Để sót một lỗ hổng, chứng minh khả năng cao Quang Mị sẽ lựa chọn tấn công từ điểm dễ đột phá nhất.
Những người chơi này đang để lại cánh cửa sống cho mình.
Vậy thì, trong cánh cửa này nhất định có bẫy.
Nam Chu cảm thấy bọn họ rất lạ.
Cho nên, cậu không định tấn công bọn họ ngay, mà định quan sát thêm mới đưa ra tính toán khác.
Đồng thời, cậu còn phải đề phòng những con Quang Mị khác.
Cho dù bây giờ có thể ăn uống no đủ, nhưng mỗi khi tới ngày mặt trời không lặn, sẽ luôn có Quang Mị không thể khống chế được bản năng tấn công trong máu.
Nam Chu ngồi trên nóc nhà nơi ánh sáng chiếu mạnh nhất, đôi chân dài hơi dạng ra đạp lên viền ngói, nhìn xuống dưới.
Bên dưới chính là nơi ẩn nấp của người chơi.
Có cậu trấn thủ ở đây, không có con Quang Mị nào dám tới gần hoặc ra tay.
Một con Quang Mị trẻ tuổi khát máu nhảy tới bên cạnh Nam Chu, ngồi xổm nhìn về phía Nam Chu, sau đó lại nhìn căn phòng vẻ thèm khát.
Lão đại, thịt bọn họ không?
Nam Chu lắc đầu với nó.
Quang Mị trẻ tuổi không cam lòng.
Dù sao bản tính của Quang Mị là ăn thịt người.
Gần đây khó lắm lão đại mới cho bọn họ lý do để tấn công, tại sao bây giờ lại không cho phép nữa?
Dẫu cho có không cam lòng cỡ nào, nó cũng không dám khiêu chiến uy quyền của lão đại.
Tiễn bước đàn em hậm hực đi, Nam Chu lấy một quả táo tươi trong túi ra, lau sạch bằng tay áo.
Cây táo mà cô gái trồng có chu kỳ sinh trưởng, 25 ngày chín một lần, mỗi lần kết ba mươi quả.
Bởi vì số lượng có hạn cho nên phải quý trọng.
Nhìn thấy quả táo tươi ngon, Nam Cực Tinh vội vàng vươn móng vuốt ra chọc.
Nam Chu là người duy nhất trong trấn có cây táo.
Nó bám lấy Nam Chu cũng chỉ vì muốn ăn đồ ngon.
Móng vuốt Nam Cực Tinh hất lên khiến quả táo trong tay Nam Chu lăn ra ngoài, trượt lọc cọc xuống dưới mái ngói, vừa hay rơi xuống cánh cửa ban công đang mở.
Quả táo đập vào cánh cửa khép hờ, lăn vào trong.
Nam Chu: Chậc
Cậu không sợ hãi cái bẫy.
Cậu chỉ muốn đuổi theo quả táo của mình.
Dù sao táo không nhiều, mất một quả, sẽ thiếu một quả.
Trong ngày mặt trời không lặn, cậu gần như không có lý do gì sợ hãi người chơi.
Hơn nữa, cậu cũng muốn gặp những người chơi kia.
Một mình suy nghĩ linh tinh, không bằng đi hỏi bọn họ. Rốt cuộc trong những ngày mà bọn họ không tới đã xảy ra chuyện gì.
Và tại sao bọn họ đột ngột xuất hiện ở nơi này.
Nam Chu nhảy xuống từ nóc nhà, khi rơi xuống ban công, bước chân của cậu nhẹ bẫng không phát ra âm thanh, giống như một chú mèo.
Nam Chu không biết rõ mình chủ động bước vào cánh cửa này sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền gì.
Ngay khi hai chân Nam Chu giẫm lên ban công, ký ức của cậu giống như rơi vào một mớ hỗn độn khép kín.
Cậu lảo đảo bước đi trong đêm tối mịt mờ.
Dường như trên đường đi cậu nhìn thấy rất nhiều người, nhìn thấy rất nhiều phong cảnh, nghe thấy rất nhiều từ ngữ.
Những hình ảnh này tựa hồ từng khắc sâu trong trí nhớ, nhưng lại bị một sức mạnh nào đó xóa sạch.
Sau đó, cậu cúi đầu, đập đầu vào cửa kính của một chiếc xe bus đang chạy.
Khi mở mắt ra, cậu phát hiện mình đang đứng cạnh một cây nấm rực rỡ thao thao nói quy tắc trò chơi.
Ký ức của Nam Chu dừng lại ở lúc cậu bước xuống ban công, đi tìm quả táo mình lỡ tay đánh rơi.
***
Còn đối với Giang Phảng, người đã mấy lần bị quăng vào phó bản, ký ức có giá trị nhất trong cuộc đời vừa mới bắt đầu.
Khi quả táo kia lăn lộc cộc vào trong theo đường cong sàn nhà, Giang Phảng trốn ở bên cửa ban công vô thức dùng tay ấn nó xuống.
Đầu ngón tay vừa chạm vào quả táo tươi ngon, tim Giang Phảng giật thót.
Ngay sau đó, anh nhìn thấy một bàn tay khác bao bởi ánh nắng nhạt, thò vào từ bên ngoài, cũng vươn đầu ngón tay về phía quả táo.
Người bước vào trong cánh cửa ban công mở ra là Nam Chu, còn có ánh dương rực rỡ chói lòa như thủy triều ùa tới sau lưng cậu.
Đối với Tống Hải Ngưng – cô gái bám riết lấy Giang Phảng thì màn này giống như trời sập xuống.
Con Quang Mị này tới quá nhanh!
Hơn nữa sếp còn không kịp ra tay.
Chậm trễ như vậy khiến bọn họ mất đi ưu thế đã mai phục từ trước.
Cô run rẩy, giọng khàn khàn như sắp chết:
– Sếp…
Giang Phảng ra hiệu cho cô im lặng.
Kể từ lúc tự dưng bị nhốt trong trò chơi đã gần một tháng, bọn họ không ngừng bị ép buộc vào trong các phó bản, trải qua quá nhiều thời khắc sống chết.
Anh biết phân biệt nặng nhẹ.
Anh cũng biết, khi những người này đều đặt sống chết của bản thân vào trong tay anh, anh không nên tin tưởng một thiếu niên hư ảo, một boss phó bản tạo nên tỷ lệ tử vong cao nhất của “Vạn Vật Hấp Dẫn”.
Giang Phảng cười rạng rỡ.
Một tay anh vẫn đặt trên quả táo rơi vào trong.
Con dao găm sắc bén anh giấu sau lưng, cùng với mái tóc bạc lấp lánh trong nắng, tất cả đều bị ánh mặt trời nuốt sạch, hóa thành cùng màu sắc.
Anh mang theo sát ý dịu dàng, chào hỏi Nam Chu:
– Xin chào.
Nam Chu chớp mắt, khẽ nói:
– Táo của tôi.
Tống Hải Ngưng cực kỳ cảnh giác:
– Hả?
Nam Chu cường điệu:
– Táo, của tôi.
Giang Phảng buông tay, cười dịu dàng:
– Ok, ok, của cậu.
Nhưng Nam Chu không đi vội.
Cậu ngồi xổm xuống, cầm quả táo đã dập một góc, gặm từng miếng một.
Dường như cậu đang tuyên bố, mình không giết người, mình chỉ tới nhặt quả táo thôi, ăn xong sẽ đi.
Cũng như thể đang thoải mái ngồi đợi Giang Phảng nói cho mình biết nguyên nhân tại sao người chơi biến mất rất lâu lại đột ngột bước vào trấn Vĩnh Vô.
Ánh dương chói mắt như có thực chất dần tan ra trên người cậu, diện mạo thật của cậu cũng dần hiện lên rõ ràng.
Thanh niên quái vật xinh đẹp, tóc đen rũ bên vai, mặt trời chiếu rọi như dát lên từng lớp vảy vàng.
Khuôn mặt, vóc dáng, độ dài ngón tay, chiếc cổ mảnh mai, xinh đẹp quá tiêu chuẩn, mang cái đẹp hư ảo không nên tồn tại.
Cho dù đã biết đối phương là giả, cho dù biết phía sau che giấu mũi dao bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công bọn họ. Giang Phảng vẫn không thoát khỏi sự hấp dẫn từ động tác ăn táo và biểu cảm chuyên chú của cậu.
Khi Nam Chu ăn sạch cả quả táo, cuối cùng Giang Phảng cũng mở miệng.
Nam Chu nhìn anh, đợi anh nói ra.
Giang Phảng phì cười:
– Ừm, táo, không ăn được hạt đâu.
Nam Chu ngậm cuống táo còn sót lại, nghẹn lời.
Quái vật nhỏ suy tư hồi lâu, kéo dài một âm thanh cảm thán:
– A…
Hóa ra là vậy…
Hết chương 85
Lời tác giả:
“Giữa vạn vật đều có lực hấp dẫn, bởi vậy, ta gặp được nhau.”
------oOo------