***
Soạt…
Soạt…
Tiếng giẫm nát lớp tuyết từ xa tiến lại gần.
Từng bước, từng bước, như thể thăm dò.
Ít nhất đối phương có thị lực và cảm giác…
Quả nhiên, nó không phải dạng đi lang thang không mục đích.
Sau khi phán đoán đơn giản, Giang Phảng khẽ cầm dao díp Thụy Sĩ, chọn lưỡi dao đầu bằng, chậm rãi kéo ra, đồng thời cũng dùng đầu ngón tay cẩn thận che đi ánh sáng bạc phản xạ từ lưỡi dao sắc.
Anh làm được một nửa thì bị Nam Chu khẽ chọc chọc eo.
Cậu chỉ chỉ về đằng sau rồi chỉ chỉ vào mắt mình.
Giang Phảng nhướng mày.
Nam Chu nghĩ rất đúng.
Một đôi chân thì không thể có thị lực.
Vậy thì, xét theo đặc tính có thể chạy còn có thể nhảy cao của nửa người phụ nữ bọn họ đã gặp lúc trước, có lẽ Nam Chu cũng đoán được, sau khi bị phân chia cơ thể thì những con quái vật kia vẫn có thể sống sót, có lẽ những bộ phận cơ thể nhỏ cũng có thể sử dụng được.
Để kiểm chứng phỏng đoán này, Giang Phảng chồng ngón trỏ và ngón cái lên nhau, nháy mắt với Nam Chu.
Nam Chu biết anh định làm gì, gật đầu ra hiệu đồng ý.
Giang Phảng giơ ngón tay lên bên tai, ngắm chuẩn thời cơ, búng cái tách.
Trận gió này là gió xuôi chiều.
Theo như tính toán thì gió đủ để đưa tiếng búng tay về phía đôi chân kia.
Nhưng đôi chân kia không tăng tốc chạy tới bọn họ vì phát hiện ra con mồi và cho bọn họ một đòn kẹp chân, nó cũng không định chạy đi báo tin.
Nó rất bình tĩnh đi từng bước về phía chiếc gương đang phản chiếu ánh sáng mạnh từ mặt trăng.
Hiểu rồi.
Không mang theo tai ra ngoài.
Hai người nhanh chóng đổi phương án.
Nam Chu đeo Vòng Nhẫn Ánh Sáng vào tay.
Để tránh sự chú ý của đối phương, cậu hơi nghiêng bàn tay, ánh sáng chiếu vào trong tuyết bị tuyết nuốt sạch.
Dưới ánh trăng sáng lạn, Vòng Nhẫn Ánh Sáng đã phát huy công dụng lớn nhất hiện có.
Vô số tơ bạc xuyên qua lòng bàn tay cậu.
Cậu khẽ cử động ngón tay, giống như đang thao tác dây rối.
Dù sao đạo cụ cấp 0 vẫn là cấp 0. Tia sáng bắn ra có thực thể, nhưng chưa duy trì nổi một phút đã tiêu tán.
Nam Chu di chuyển những tia sáng xuyên vào trong đống tuyết mềm trước mặt, không biết đang làm gì.
Dẫu cho đối phương không có tai, bọn họ cũng suy nghĩ tới việc khi nói chuyện sẽ phả ra sương trắng.
Đó là thứ mắt có thể nhìn được.
Giang Phảng khẽ viết lên đùi Nam Chu: “Lần đầu tiên sử dụng cậu có biết không?”
Nam Chu lẳng lặng nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng, nội dung trả lời lại chẳng nghiêm túc: “Tôi đã lén nghịch vào ban đêm.”
Dẫu cho tiếng giẫm trên tuyết trí mạng đã nằm trong bán kính mười mét, Giang Phảng vẫn không nhịn nổi, anh dựa vào tảng đá, ánh mắt anh nhìn Nam Chu đong đầy ý cười dịu dàng.
Nam Chu cảm thấy lạ.
Tại sao lúc nào Giang Phảng cũng cười với cậu thế nhỉ?
Cậu tự nhận thấy mình rất lạnh lùng, rất dữ dằn và không thân thiện.
Ban đầu Ngân Hàng cũng không dám đến gần cậu, thế mới là thái độ mà người ta thường đối xử với cậu.
Nam Chu khẽ liếm môi, nhớ ra Giang Phảng mới vừa vuốt ve nơi ấy.
Cậu tự ý liếm thêm hai lần, nhưng chỉ nếm được hương vị của sương tuyết.
Cảm giác kia đã bị gió cuốn đi rồi.
Dù vậy, Nam Chu biết nó thực sự đã từng tồn tại.
Cuối cùng thì đôi chân đã tới bên cạnh bọn họ.
Một con mắt được xuyên lại, treo lơ lửng trên thắt lưng đa năng rách nát giống như trang sức hình đuôi của chú nòng nọc.
Con ngươi xám trắng kết một lớp băng mỏng, lắc lư theo biên bước chân di chuyển, nhìn chằm chằm vào chiếc gương đang phản xạ ánh sáng.
Trên chân không có mũi.
Bằng không nhất định sẽ ngửi được mùi thịt sống.
Con mắt lẳng lặng thu thập thông tin xung quanh chiếc gương.
Dấu chân mờ mờ xuất hiện xung quanh, cho dù đã bị gió tuyết vùi lấp rất nhiều nhưng vẫn còn dấu vết để lại.
Khi con mắt đang tìm kiếm xem có dấu chân rời đi hay không thì một cơn lốc tuyết dâng lên, thoáng cái cản trở tầm mắt của nó.
Nam Chu nhanh chóng bện ánh sáng thành một chiếc xẻng tuyết đơn giản, nhân lúc nó đang tới gần tảng đá, hất lên người nó một xẻng tuyết.
Làm xong động tác này cũng tiêu hao toàn bộ sức lực mà cậu đã tích cóp được.
Cậu ngã xụi xuống đất, giao việc lại cho Giang Phảng.
Bị hất một đống tuyết lên, thị lực của con mắt kia thoáng chốc trở nên mơ hồ, mất đi phương hướng.
Dẫu vậy, chân vẫn không hoảng loạn.
Nó bôn ba trên đồng tuyết bao năm nay, vô cùng lão làng.
Huống hồ nó và con mắt không cùng một nguồn, con mắt bị tấn công, nó cũng sẽ không có phản xạ gì.
Thậm chí nó còn vững vàng bước thêm mấy bước.
Cho tới khi Nam Chu dùng kỹ năng lên người nó.
[Hậu Quả Của Việc Không Có Giày Trượt Băng.]
Khiến nó trượt ngã 100%.
Kỹ năng này không có quy định cứng ngắc nào. Đối phương có chân là được.
Vừa hay quái vật trước mắt chỉ có chân.
Chân không phòng bị, vừa mới mất đi con mắt đã vấp xuống nền tuyết.
Ngã chổng vó lên trời.
Giang Phảng lăn ra từ sau tảng đá, ánh sáng lạnh xẹt ngang, cắt đứt sợi dây nối giữa con mắt và đai lưng một cách nhanh chóng và chuẩn xác. Anh vọt lên cướp lấy con mắt trang sức, nắm trong lòng bàn tay, sau đó vốc một nắm tuyết bọc con mắt vào giữa. Không tới mấy giây, anh đã dùng lòng bàn tay ấm nóng, mạnh mẽ vo thành một khối tuyết cứng rắn như một quả cầu băng.
Anh xoay tay ném quả cầu băng ấy cho Nam Chu.
Nam Chu bắt lấy, lập tức lăn con mắt này thêm mấy lớp tuyết nữa, tạo thành một quả cầu tuyết to bằng nắm đấm.
Con mắt:…
Hai người là chó cả à.
Giang Phảng không chạy đi ngay lập tức.
Đôi chân kia chỉ cần đi thêm mấy bước nữa là có thể đá trúng đầu gối anh.
Anh đang quan sát hình thái đôi chân.
Bây giờ đôi chân đang rất hoang mang.
Mặc dù chúng chia sẻ cơ thể để kết hợp hành động, nhưng có thuận lợi thì cũng có tai hại.
Bọn chúng không cùng một bộ não chỉ huy.
Chợt mất đi thị lực, cái chân xoay vòng vòng tại chỗ, bắt đầu khuỵu xuống, dùng bàn chân cẩn thận tìm con mắt.
Động tác của Giang Phảng và Nam Chu rất khéo léo, trong cảm nhận của cái chân, bản thân nó chỉ gặp xui mà thôi.
Con mắt phát hiện ra xung quanh có ánh sáng lạ, cho nên muốn đi tới quan sát tình hình.
Nhưng một cơn lốc tuyết nổi lên khiến nó mờ mắt.
Cái chân không cẩn thận ngã xuống đất, con mắt bị rơi ra.
Nó cũng chẳng thể làm gì.
Tay ở nửa người trên, con mắt phải đặt ra ngoài mới dùng được.
Để tiện nhìn đường chỉ có thể treo con mắt lên thắt lưng.
Nó tìm kiếm con mắt khắp xung quanh, phát hiện thực sự không có thu hoạch gì, nó giống như một con dã thú mất tinh thần, đi vòng quanh, để lại từng vòng dấu chân lớn.
Giang Phảng bước về sau tảng đá, nói với Nam Chu đang bưng quả cầu tuyết có con mắt không thể động đậy được.
Nam Chu bám vào tảng đá, nghiên cứu đôi chân kia.
Rất dễ nhận ra chủ nhân của nó.
Bọn họ đã từng gặp người phụ nữ nửa người.
Đôi chân này tương ứng với hình thể của người phụ nữ có nửa thân trên, mặt cắt ngang phần eo có thể ghép ăn khớp với người.
Lạ ở chỗ, phần hông tương đối mảnh khảnh, nhưng phần chân lại mất cân bằng nghiêm trọng, thoạt nhìn như thể sưng lên.
Nhất là bắp đùi và bắp chân thô to, gần như sắp căng nứt cả đường chỉ quần, hệt như một cây cà rốt khổng lồ.
Quan trọng là…
Nam Chu quay đầu qua, nâng quả cầu tuyết trong tay, hỏi Giang Phảng:
– Con mắt này là của ai.
Vẻ mặt Giang Phảng bình tĩnh như nước:
– Tôi cũng đang nghĩ.
Bọn họ đã từng đối mặt với ba “người” rưỡi ở lều trại.
Trong số bọn họ không ai thiếu một mắt.
Hơn nữa tròng mắt của con mắt này hơi khác biệt, nó mang màu nâu nhạt.
Những người trong đội leo núi mà bọn họ đã gặp không ai có màu mắt như vậy.
Từ đầu tới cuối tròng mắt màu nâu nhạt, và đôi chân kia chưa từng xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ.
Lẽ nào từ đầu tới cuối nó đều ở trong lều trại của đội leo núi mà không lộ mặt?
Hay là nó ở một nơi khác, cùng với con mắt thừa ra kia và một người nữa?
Giang Phảng ngồi trên tảng đá nhướng mày hứng thú.
Đầu ngón tay anh khẽ gõ lên bề mặt tảng đá:
– Rốt cuộc bọn họ có mấy người.
Nam Chu lặng lẽ nhìn về nơi bọn họ đi đến.
Mấy người Ngân Hàng vẫn chưa biết tin này.
Số kẻ theo đuôi bọn họ phải đối mặt, có lẽ không chỉ dừng lại ở bốn.
Cái chân không biết rằng đầu sỏ gây chuyện đang ở ngay sau nó, đường đường chính chính phá vỡ kế sách bọn nó đã bày ra.
Sau khi đi vòng vòng, chân đá phải một tảng đá vang lên một tiếng nặng nề.
Nếu như người bình thường dùng sức đá vào tảng đá như thế, sợ rằng phải gãy chân mất.
Nhưng nhìn chân có vẻ như đã tìm được thứ mà nó muốn tìm, nó đạp đạp thêm mấy cái, có lẽ xác định được điều gì, nó xoay người lảo đảo bước đi về một hướng.
Nam Chu cử động đầu ngón tay, một tia sáng mềm như bông xuyên qua thắt lưng đa dụng của nó, buộc thắt lại.
Mất đi mắt, đương nhiên chân không cảm giác được, chỉ lo bước chạy lạch bạch về phía trước với đôi chân cà rốt.
Nam Chu nói:
– Đi theo nó.
Giang Phảng:
– Không sợ nó tìm thẳng tới người phụ nữ có nửa người kia sao?
Nam Chu:
– Có thể.
– Nhưng nếu như nó có thể dựa vào cảm ứng giữa cơ thể để tìm được người phụ nữ kia thì nó đã đi tìm từ lâu rồi, sẽ không phải tìm đường ở đây đâu.
Dứt lời, Nam Chu đi tới chỗ cái chân vừa đá vào, quét đi tuyết đọng xung quanh.
Dưới đống tuyết có một khối đá hình thù tương đối đặc biệt, giống như mũi tên chỉ thẳng về hướng Nam.
Nam Chu nói:
– Nó chỉ có thể đi tới chỗ bản thân nó tin tưởng và quen thuộc.
Giang Phảng nói:
– Vậy có lẽ nó sẽ dẫn chúng ta tới lều trại của nửa người còn lại, cũng chính là nơi xuất phát.
Nam Chu nói:
– Cũng có thể. Nhưng chúng ta không nhìn thấy đôi chân ở lều trại kia, cũng không nhìn thấy người mang con mắt này.
Cậu nhìn Giang Phảng, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc:
– Nếu như tôi là đội leo núi đó mà tôi lại rất sợ những người ngoài xâm nhập vào, thì tôi sẽ sắp xếp một người ở vị trí quan trọng nhất, vị trí thực sự cần trông coi.
Điều này vô cùng rõ ràng.
Chẳng qua bọn họ bị trói buộc bởi khái niệm “đua tốc độ” của phó bản, đương nhiên sẽ cho rằng tất cả mọi người bao gồm cả NPC đều nên xuất phát từ cùng một đường thẳng.
Nói đến đây, Nam Chu mím môi:
– Anh nói đúng. Không thể chắc chắn được.
Đương nhiên, đôi chân kia có khả năng đi tìm nửa thân trên của mình cũng có khả năng sẽ xuống núi.
Nếu là trước đây, Nam Chu sẽ đi theo nó.
Nhưng tình huống bây giờ thì khác.
Cậu không thể thực hiện tốt nghĩa vụ bảo vệ đồng đội của mình, cũng không thể hứa bản thân sẽ bảo vệ tốt Giang Phảng khi xuất hiện nguy hiểm bất ngờ.
Giang Phảng thấy cậu mím môi ủ rũ bèn cười nói:
– Không phải còn có tôi đây sao?
Nam Chu nhìn Giang Phảng, nghiêm túc lắc đầu:
– Tôi luôn nói phải bảo vệ hai người. Tôi không thể…
Còn chưa dứt lời, đã bị Giang Phảng chặn lại.
Giang Phảng khẽ đặt nụ hôn ấm áp và lịch sự lên trán Nam Chu qua lớp mũ chống lạnh:
– Thỉnh thoảng cậu phá lệ dựa vào tôi cũng được.
Nam Chu còn chưa kịp định thần.
Cậu giơ tay lên, khẽ ấn lên trái tim tê ngứa của mình:
– Anh đã làm gì với tôi?
Mặt Giang Phảng thoáng đỏ lên:
– Tôi đã tạo thành ảnh hưởng gì với cậu à?
– Có. – Nam Chu ngước mắt lên đối diện với ánh mắt anh, nghi ngờ – Tôi muốn nghe lời anh. Tại sao vậy?
Giang Phảng cười sảng khoái, chẳng qua trong nụ cười này mang theo sự chân thành hiếm thấy:
– Như vậy rất tốt.
Nam Chu và Giang Phảng cầm dây dắt chân, đi phía sau với khoảng cách vừa phải, giống như dắt chó đi dạo trong vườn nhà mình.
Chân phải dò đường cho nên đi rất chậm, rất cẩn thận.
Dẫu vậy, nó biết rõ địa hình, đi vòng qua rất nhiều nơi đọng tuyết sâu khó đi.
Chuyện này tiết kiệm rất nhiều sức lực cho bọn họ.
Ngay cả Nam Chu cũng có thể thoải mái đi theo nó.
Thậm chí Nam Chu còn rảnh rỗi đặt thêm một quả cầu tuyết nho nhỏ lên quả cầu tuyết kia, làm thành một người tuyết to bằng bàn tay, giơ cho Giang Phảng xem.
Giang Phảng cười nhận lấy, nghiên cứu một lát, dùng một cành cây, hai viên đá nhỏ, cho nó thêm sức sống.
Con mắt bị nhốt trong quả cầu tuyết đã xem thường không biết bao nhiêu lần, bọn họ lại chẳng hay.
Đáng mừng khi đôi chân kia không đi xuống núi.
Nó tập tễnh, sờ soạng, hướng lên núi.
Con đường này bằng phẳng rộng rãi tới mức có thể nhìn thấy mọi thứ.
Đây chính là con đường lên núi mà những đội leo núi bình thường sẽ lựa chọn, nhưng sẽ không phải là tuyến đường mà người chơi có thể dễ dàng khống chế trong phó bản đua tốc độ.
Nam Chu tin rằng theo suy nghĩ bình thường thì người chơi sẽ không lựa chọn nơi trước sau mấy kilômét đều không có vật cản gì hết.
Cách một kilômét đã có thể nhìn thấy người thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Vừa đi vừa dừng trong gió tuyết khoảng chừng bốn tiếng đồng hồ, khi đi ngang một lùm cỏ, chân khẽ nhấc lên.
Nam Chu không muốn đi theo.
Giang Phảng nắm lấy tay Nam Chu, lập tức cắt đứt ánh sáng phóng ra từ đầu ngón tay cậu.
Anh nắm lòng bàn tay Nam Chu, dắt cậu lăn nhanh vào một lùm cây rậm rạp đã khô héo.
Giang Phảng rất thận trọng, mỗi một bước đi đều tính toán sẵn đường lui khi xảy ra sự cố bất ngờ.
Anh cảm nhận được đôi chân kia bước qua một sợi dây trong suốt.
Xung quanh có mai phục.
Điều này cũng chứng tỏ rằng, bọn họ đã tìm được nơi cần tìm.
Hơn nữa sau khi hai người Giang Phảng lăn vào nền tuyết không lâu, có bàn tay vạch cửa chiếc lều ở phía xa.
Chỉ có một bàn tay mà thôi…
Giang Phảng và Nam Chu lặng lẽ ló đầu qua.
Một mảnh đất rộng rãi bằng phẳng hiện ra trước mắt họ, vốn là khu dựng lều trại.
Trong khu dựng lều trại, các bộ phận khuôn mặt và các mảnh nhỏ của cơ thể rơi đầy đất.
Khi nhìn thấy cái chân lảo đảo đi về, những mảnh nhỏ cơ thể từ bốn phương tập hợp lại, chồng lên nhau, bắt đầu từ mặt, chậm rãi ghép thành một hình người.
Gương mặt người kia vỡ nát, mở một con mắt nâu nhạt, vị trí của con mắt còn lại chỉ là một lỗ hổng đen kịt.
Nó gỡ nửa dưới gương mặt vừa mới phục hồi kèm theo một cái tai xuống, treo ở bên chân.
Nó chỉ treo bên cạnh chân như thế, dường như chỉ cần ghép qua loa là hợp thành chỉnh thể có thể chia sẻ thông tin.
Đôi môi khô đen trên nửa khuôn mặt dưới dán sát vào quần, lạnh lùng cất lời:
“Chuyện gì thế này?”
Hết chương 73
Chú thích đạo cụ:
Đạo cụ cấp C [Hậu Quả Của Việc Không Có Giày Trượt Băng], sử dụng được hai lần, có tác dụng khiến cho đối thủ trượt chân, hiệu quả 100%. Đạo cụ cướp được của ba anh em cây khế quán nướng.
------oOo------