Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 67: Nỗi sợ trăng tròn (Một)




***

Không cần giấy tờ để chứng minh thân phận, khí chất của năm người phía trước khác hoàn toàn với những người chơi bình thường.

Bọn họ đứng ở nơi đó, thẳng tắp từ tận trong xương, cao ngất giống như cột cờ.

Đây chính là tấm danh thiếp tốt nhất.

Bọn họ nhanh chóng giới thiệu về mình.

Hạ Ngân Xuyên, 26 tuổi.

Bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ vì bị thương vào năm 23 tuổi, đảm nhiệm chức vụ Đội trưởng Đội cảnh sát phòng cháy chữa cháy một năm, bởi vì ba lần vào công xưởng rò rỉ Toluene cứu người, cuối cùng bế đứa bé được mẹ dắt vào xưởng chơi cho nên bị nổ chỉ còn chút hơi tàn.

Đợi khi khỏe lại rồi, lãnh đạo thực sự sợ anh ta quá liều mạng, mới ép buộc anh ta ngồi vào vị trí văn chức, cho nên được xem như đội trưởng cũ.

Bí danh của anh ta là “Câu Tiễn”.

Người đàn ông đứng phía sau và cao hơn Hạ Ngân Xuyên một cái đầu tên là Châu Áo.

Anh ta tự giới thiệu đơn giản về mình:

– Đội trưởng hiện tại của Đội Cảnh sát phòng cháy chữa cháy vũ trang của thành phố S.

Anh ta vốn dĩ là Phó Đội trưởng, cũng là đồng nghiệp cùng đơn vị với Hạ Ngân Xuyên.

Vừa hay tiếp nhận công việc của Hạ Ngân Xuyên.

Bây giờ hai người lại trở thành đồng đội.

Có lẽ vừa mới bị thương ở phó bản trước, cả bàn tay và cánh tay trái của anh ta quấn kín băng gạc.

Bởi vì anh ta không thích nói chuyện cho nên bị Hạ Ngân Xuyên tự tiện đặt cho bí danh “Biên Chung” (Chuông nhạc), hi vọng anh ta có thể nói nhiều hơn.

Lục Bỉ Phương, sinh viên năm ba trường Đại học Cảnh sát.

Mặc dù vóc dáng hơn người, nhưng theo như thành tích của cậu ta, thì khả năng cao sau này cũng sẽ chỉ làm một cảnh sát dân sự nhỏ bé chuyên hòa giải mấy chuyện nhỏ nhặt trong Đồn Cảnh sát địa phương mà thôi.

Vóc dáng cao 187 cm, cùng với tính cách khi nói chuyện với người lạ là lại đỏ mặt khiến cho cậu ta mang tới cảm giác dễ thương trái ngược hẳn với bề ngoài.

Bí danh “Tuấn Mã”.

Lương Sấu, bác sĩ quân y, nhưng không giống quân y mà giống người mẫu hơn.

Phong thái của cô rất chín chắn, kết hợp với khóe môi lúc nào cũng khẽ nhếch lên cười cười, khuôn mặt như thể viết câu hỏi dịu dàng “chuyện này khó lắm à?” nhìn qua thôi cũng khiến người ta yên lòng.

Bí danh của cô là “Cung Đăng”.

Lâm Chi Tùng, hiện đang theo học Học viện Kỹ thuật điện tín thuộc trường Quân sự.

Có lẽ thường xuyên làm việc với mấy vật nhỏ như bảng mạch hay số liệu, khuôn mặt búp bê, khí chất toàn thân có hơi khùng khùng, rúc ở phía sau tất cả mọi người.

Khi giới thiệu, cậu ta không nói lời nào, cả quá trình đều do Hạ Ngân Xuyên trợ giúp, chỉ nói câu cuối.

Chức trách của cậu ta là tiến hành thu thập và ghi chép những thông tin toàn diện của phó bản.

Bí danh “Thiền Văn”.

(Thiền văn là một dạng hoa văn thường thấy trên đồ đồng cổ.)

Bí danh của cậu ta có liên quan tới đồ đồng cổ đại, ngược lại cũng thích hợp với tên đội.

Sau khi sự kiện mất tích mở rộng phạm vi, quốc gia đã phát lệnh triệu tập những người tình nguyện, thành lập nên đội tình nguyện tìm kiếm người mất tích với thành phần chính là Quân đội, trường Quân đội, cảnh sát tại ngũ hoặc đã xuất ngũ.

Dù sao cũng phải có người đi tìm kiếm những người mất tích về.

Nhưng những người mất tích chưa bao giờ quay lại.

Cho nên, những đội tình nguyện này được xem như đội quân cảm tử.

Cách thức tìm kiếm cũng rất đơn giản.

Mỗi đội tìm kiếm từ ba tới năm người, lái xe chậm rãi quanh thành thị hay nông thôn đã được sơ tán, chủ động tìm kiếm cơ hội mất tích.

Có đôi khi nhóm người tình nguyện sẽ bình an vô sự về tới “Tổ Kén”.

Có đôi khi, bọn họ sẽ lẳng lặng biến mất ở một góc nào đó trong thành phố.

Khi bọn họ ký vào tờ giấy tình nguyện, cấp trên cũng đã cố gắng hết sức giao cho bọn họ quyền chủ động cao nhất.

Có thể nói, trước khi mỗi người tình nguyện bước vào trong trò chơi đều đã để lại di chúc và chuẩn bị hi sinh vì hoàn thành nhiệm vụ.

Đội “Thanh Đồng” cũng khá may mắn, cả đội đều bước vào “Vạn Vật Hấp Dẫn”.

Đi qua hai phó bản, hiểu rõ tình huống liên quan của trò chơi, bọn họ quyết định nhiệm vụ chính của mình là sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ những người chơi cùng phó bản, mà không định chia ra hành động.

Bọn họ phối hợp rất ăn ý, chuyên tham gia PVE, phối hợp với nhau, tốc độ qua màn rất nhanh.

Thậm chí bọn họ còn không cho mình thời gian nghỉ ngơi.

Cho nên, khi bọn họ vừa kết thúc phó bản trước, trải qua mười hai tiếng nghỉ ngơi qua loa, bọn họ lập tức tiến công phó bản tiếp theo.

Nói cách khác, bọn họ chưa kịp biết đến sự tồn tại của “Thuyền Lập Phương” trên kênh thế giới.

***

Nam Chu chú ý tới gương mặt của từng người trước mắt.

Ban nãy cậu không nghe rõ yêu cầu nhiệm vụ của phó bản.

Nhưng nhìn thấy mọi người vẫn còn đứng ở đây, dường như không vội vã tìm manh mối ngay, cậu suy đoán, có lẽ lần này hệ thống sẽ cho bọn họ một khoảng thời gian chuẩn bị giống như phó bản “Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh.”

Mấy câu giới thiệu khách sáo lúc trước đã dùng hết sạch sự đứng đắn của Hạ Ngân Xuyên.

– Các cậu dễ nói chuyện thật đấy. – Hạ Ngân Xuyên cười thích thú, không hề giống tác phong làm việc liều mạng coi mạng không đáng giá tiền. – Lần trước chúng tôi gặp phải một đội người chơi, cứ khăng khăng đòi kiểm tra giấy tờ. Chúng tôi lấy ra rồi bọn họ lại nói chúng tôi ngụy tạo… chỉ giải thích thân phận thôi cũng mất cả buổi.

Châu Áo huých huých cánh tay anh ta:

– Nói chuyện chính.

Hạ Ngân Xuyên khẽ ho một tiếng, tem tém lại:

– Ừ, nói chuyện chính, nói chuyện chính.

Anh ta nhìn xung quanh:

– Đầu tiên, trong ba người, ai thể lực không tốt thì giơ tay.

Lý Ngân Hàng mím môi.



Cô nghiêm túc đánh giá thể lực của mình, cảm thấy bản thân mình ở giữa mức “ổn” và “không ổn”.

So với những cô gái bình thường khác thì sức bền của cô không có vấn đề gì lớn.

Nhưng nếu đặt trong hoàn cảnh cực đoan thế này.

Khi cô đang nghiêm túc suy nghĩ liệu mình có kéo chân mọi người không, một cánh tay giơ lên ngay sát bên cô.

Nam Chu thản nhiên nói:

– Tôi.

Lý Ngân Hàng ngạc nhiên. Boss ơi, sao anh lại làm trò thế kia?

Đương nhiên, không nhìn chiều cao thì quả thực Nam Chu thuộc kiểu nhã nhặn.

Cậu vốn dĩ rất trắng, trắng hệt như chiếc chén sứ ngọc mỏng manh, khiến cho người ta có cảm giác sai rằng chỉ bóp nhẹ một cái thôi cũng khiến cậu vỡ nát.

Dưới ánh trăng, những ngón tay thon thả tái nhợt buông bên người của cậu cũng mang vẻ thiếu máu nghiêm trọng.

Cho tới khi cậu nâng cằm lên, đám người Hạ Ngân Xuyên mới nhìn ra diện mạo của cậu ngược sáng dưới trăng.

Sau khi nhìn rõ, năm người đều sửng sốt.

Nhìn gương mặt mướt mát mồ hôi, yếu ớt tới mức cần người che chở, lý do cậu đưa ra vô cùng thuyết phục.

Khi thấy rõ phân nửa gương mặt của Nam Chu, “Thiền Văn” đứng cách xa nhất theo đường thẳng chủ động bước lên trước.

Cậu ta nghiêm túc xem xét gương mặt của Nam Chu, trong mắt ánh lên tia sáng hứng thú.

Sau khi hỏi qua họ tên và nghề nghiệp của Nam Chu, Hạ Ngân Xuyên quay đầu nói:

– Tiểu Lục, giao nguời cho cậu.

“Tuấn Mã” Lục Bỉ Phương còn chưa kịp đáp lời, đã nghe thấy Lâm Chi Tùng nói:

– Giao cậu ấy cho tôi đi.

Dứt lời, Lâm Chi Tùng bước nhanh tới gần Nam Chu.

Nhưng trước khi bước tới trước mặt cậu, một bóng người đã bước chắn ngang giữa hai người.

– Ngại quá. – Giang Phảng khẽ gật đầu với Lâm Chi Tùng – Tôi có thể chăm sóc cậu ấy.

Ánh sáng mạnh mẽ của mặt trăng bên ngoài cửa sổ đã ngăn cản tầm nhìn của mọi người.

Ban nãy bọn họ còn tưởng rằng mái tóc bạc của Giang Phảng là do màu tóc hơi nhạt dẫn tới vấn đề về thị giác.

Hạ Ngân Xuyên híp mắt:

– Cậu là người nước ngoài à?

Giang Phảng chỉ nhìn Lâm Chi Tùng:

– Cảm ơn.

Hạ Ngân Xuyên quay người, thủ thỉ với Châu Áo:

– Nếu như không thể bảo vệ được thì có ảnh hưởng gì tới ngoại giao không?

Châu Áo mặt không biến sắc:

– Bảo vệ tốt là được.

Hạ Ngân Xuyên cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt:

– Vậy được, mọi người tự chăm sóc lấy mình. Tiểu Lục, cậu bảo vệ bên sườn, phải quan sát tình huống của bọn họ từng phút từng giây.

Lục Bỉ Phương “Haiz” một tiếng, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm phía Giang Phảng.

Giang Phảng cảm nhận được tầm nhìn của cậu ta, liếc mắt nhìn lại, khẽ gật đầu ưu nhã với cậu ta.

Lục Bỉ Phương phản xạ né tránh tầm mắt anh, dường như đang né tránh gì đó.

Giang Phảng khẽ nhướng mày.

Nhưng anh nhanh chóng tập trung toàn bộ sự chú ý về Nam Chu yếu ớt.

Lý Ngân Hàng đương nhiên sẽ không cảm thấy boss thực sự có vấn đề gì.

Cô kiên trì cho rằng Nam Chu có suy tính của riêng mình, cậu chỉ đang cosplay thôi.

Cho nên, cho dù cô cảm thấy đội Thanh Đồng rất đáng tin nhưng cũng chỉ coi bọn họ như chi viện bên ngoài, vẫn ngồi vững mông ở phía bên ta.

– Chúng ta đi tìm vật tư đi. – Lý Ngân Hàng nhìn hướng Lục Bỉ Phương, chân thành cảm ơn – Cảm ơn chú cảnh sát.

Lục Bỉ Phương nghẹn lời. Tôi chỉ mới… 22 tuổi thôi…

Nhưng cậu ta vẫn chỉ đỏ mặt, ngoan ngoãn ừ một tiếng.

Nam Chu âm thầm quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Hai đội người chơi đang đứng trong một ngôi nhà hai tầng bằng xi măng đơn sơ.

Căn nhà được xây dựng tương đối đơn giản, tạm bợ. Chỉ ngửi mùi mục nát lạnh băng cùng với kính thủy tinh chống lạnh bị đông nứt ra nhưng không ai sửa chữa là biết nơi đây đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.

Lần này chỉ có hai đội, tổng cộng tám người.

Bọn họ dự định chia làm hai đường, mỗi đội một đường.

Lục Bỉ Phương vốn định ở lại bảo vệ nhưng nhìn “Lập Phương Chu” dường như không muốn cậu ta hành động cùng, do dự một hồi cậu ta vẫn đi theo đội mình.

Hạ Ngân Xuyên và Châu Áo đi trước tiên.

Ba người còn lại đi lẻ tẻ sau lưng bọn họ, giữ khoảng cách chiến thuật theo thói quen.

Quân y Lương Sấu khẽ hỏi cậu ta:

– Không theo sau sao?

Lục Bỉ Phương:

– Nơi đây cũng tạm coi như an toàn. Em theo sau bọn chị tìm tài nguyên, nhìn xem cái nào dùng được lát nữa sẽ cho bọn họ dùng trước.

Dứt lời, Lục Bỉ Phương không khỏi quay đầu, nhìn ba người vẫn đang đứng bên cửa sổ thì thầm to nhỏ.

Lương Sấu:

– Tiểu Lục?

Lục Bỉ Phương rời khỏi là vì có lời muốn nói.



Cậu ta sợ lát nữa nhiệm vụ chính thức bắt đầu, cậu ta sẽ không còn cơ hội nói nữa.

Lương Sấu dáng người dong dỏng cao, Lục Bỉ Phương không cần cúi đầu nhìn cũng có thể nói thầm với cô:

– Chị Lương. Hình như em đã từng gặp người kia ở đâu rồi.

Lương Sấu:

– Ai cơ?

Lâm Chi Tùng nói chen vào:

– Anh đang nói giáo viên mỹ thuật kia à?

Lục Bỉ Phương ngạc nhiên liếc nhìn cậu ta, nói:

– Không phải. Tôi đang nói người đàn ông nước ngoài kia.

Lâm Chi Tùng ờ một tiếng, nghiêng đầu qua.

Tính cách khiến cậu ta không thèm nhìn những thứ mình không quan tâm lấy một cái.

May mà Lục Bỉ Phương tính tình rộng lượng, không để ý tới vẻ quái gở của cậu ta:

– Em thấy anh ta quen lắm.

– Ừ. – Lương Sấu tin tưởng phán đoán của người trẻ tuổi thứ hai trong đội ngũ của mình – Em đi theo bọn họ trước. Từ từ nghĩ, không phải vội.

Dứt lời, Lương Sấu lại quay sang nhìn người trẻ tuổi nhất đội mình – Lâm Chi Tùng:

– Còn em. Em phát hiện ra gì à?

Trước mắt Lâm Chi Tùng thoáng qua đôi môi mỏng nhạt màu có vẻ sắc bén của Nam Chu. Cậu ta suy tư:

– Để em nghĩ từ từ.

***

Bên này, cuối cùng Lý Ngân Hàng cũng hiểu Nam Chu không giả vờ. Cô sốt sắng:

– Có chuyện gì vậy?

Giang Phảng ôm eo Nam Chu:

– Độ cao dẫn tới phản ứng say độ cao cấp tính, cho dù thể chất nào cũng không cản được.

(Say độ cao cấp tính (AMS), dạng nhẹ nhất của say độ cao, được đặc trưng bởi đau đầu cộng với một hoặc nhiều biểu hiện hệ thống; nó có thể xảy ra ở những người leo núi giải trí và những người khác dịch chuyến đến vùng cao. – Nguồn: msdmanuals)

Lý Ngân Hàng vỗ ngực:

– Cũng may còn có bọn họ.

Nếu như lần này bọn cô gặp dạng đồng đội như Tạ Tương Ngọc, sợ rằng bọn cô sẽ bị vứt bỏ tế trời.

– Tai tôi ù lắm. – Nam Chu che tai – Nhiệm vụ chính của phó bản là gì?

Lý Ngân Hàng: Nghiêm trọng đến vậy sao?

Nhưng cô không nói nhiều, làm vậy sẽ chỉ tăng thêm bầu không khí lo lắng.

Cô vội chạy tới gian phòng sát bên, lấy một chiếc thảm chống lạnh dày màu đen, đắp lên cho Nam Chu. Sau khi liếc mắt và nhận được sự đồng ý của Giang Phảng, cô mở cánh cửa sổ hoa văn đã nứt từ giữa ra như mạng nhện gần phía bọn họ nhất.

Nam Chu luôn tưởng rằng, ngoại cảnh trắng như tuyết ban nãy đều do ánh trăng tròn khổng lồ đáng sợ tạo thành.

Cho tới khi cửa sổ được mở ra, cậu mới nhìn rõ khung cảnh xung quanh.

Chưa nhìn thấy hình đã nghe thấy tiếng.

Trước khi cửa sổ mở ra, Nam Chu nghe thấy âm thanh vù vù trầm thấp, vừa giống như tiếng nghẹn ngào vừa giống như tiếng sáo.

Trong giây phút cửa sổ mở ra cậu mới nhận ra chỉ là tiếng gió mà thôi.

Gió cuồn cuộn, triền miên không dứt, cũng không có điểm dừng.

Cho dù đã chuẩn bị trước, nhưng Nam Chu vẫn rùng mình.

Những ngọn núi lấp lánh không nhìn thấy đầu giống như đám quái vật nằm ngủ đông, sừng sững ngay trước mặt bọn họ.

Ngay cả những tầng mây viền xám cũng bị nhiệt độ thấp tạo hình dáng, khó mà di chuyển, đông cứng ở chân trời

Hơi tuyết xộc vào phổi khiến Nam Chu ho khụ khụ.

Sau mỗi tiếng ho, gò má cậu càng tái hơn.

Dường như sắp hòa hợp thành một thể với cả đất trời tuyết trắng.

Giang Phảng khẽ ấn ngực cậu qua lớp thảm, tay còn lại nhanh chóng đóng cửa sổ vào.

Chặn một phần ánh trăng ở bên ngoài, trạng thái của Nam Chu mới đỡ hơn.

Ngón tay đỏ ửng của cậu bấu vào chăn, bám lấy khung cửa sổ đã đông lạnh tới mức chuyển màu đen, ho tới mức mắt cũng đỏ ửng.

Toàn thân đau nhức, cơ bắp run rẩy, không thể dùng sức. Cậu ghét cái cảm giác này.

Nam Chu chậm rãi thở ra một hơi, mu bàn tay quẹt qua đôi môi ướt át:

– Phó bản này tên gì?

Giang Phảng đáp:

– Nỗi sợ trăng tròn.

Nam Chu nghiền ngẫm cái tên. Cậu lại hỏi:

– Phó bản kéo dài trong bao lâu?

Giang Phảng:

– Chúng ta phải tìm kiếm vật tư cần thiết trong ngôi nhà, hai tiếng sau nhiệm vụ chính thức bắt đầu. Sau khi bắt đầu, phó bản sẽ kéo dài mười hai tiếng.

Mười hai tiếng?

Nam Chu cảm nhận được điều gì đó:

– Vậy thì nhiệm vụ là?

Giang Phảng đưa tay lên chỉ cho Nam Chu nhìn khóm cỏ lau đang dần dần biến mất trong gió tuyết.

– Trong vòng mười hai tiếng, đua tốc độ với một đội leo núi khác ở bên đó. Bên nào lên núi trước, bên đó thắng.