Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 43: Soạt, soạt, soạt (Tám)




***

Nam Chu và Giang Phảng đến trước cửa phòng 403, tình cờ chạm mặt đội ba người “Đầm Rồng” đang cạy ổ khóa.

Oan gia ngõ hẹp.

Sắc mặt ba người không được tốt cho lắm.

Hai bên nhìn nhau, đội ba người quyết định không để ý tới Nam Chu và Giang Phảng và tiếp tục sự nghiệp cạy ổ khóa của mình.

Nam Chu chào hỏi bọn họ:

– Xin chào.

Đội ba người: Chào cmn.

Nam Chu:

– Các anh đang làm gì thế?

Đội ba người vùi đầu vào làm việc, coi Nam Chu như không khí, ý định trốn tránh chuyện mất mặt ngày hôm qua.

Nam Chu đứng sau ba người, vẻ mặt nghiêm túc, giọng trầm trầm như ác ma:

– Điểm trộm cắp của tôi là 1 rồi đấy.

– Của các anh là bao nhiêu?

Giang Phảng suýt thì phì cười.

Tôn Quốc Cảnh bực dọc mắng một tiếng rồi quay đầu lại:

– Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?

Nam Chu:

– Mở khoá.

Tôn Quốc Cảnh kéo hai người anh em đang ngơ ngác của mình ra:

– Đấy! Nhường cậu!

Nam Chu ngồi xổm xuống, xem xét ổ khóa tỉ mí. Lúc này Giang Phảng cũng đi tới bên cạnh phòng 403.

Vách tường màu gạch đỏ bên phải cánh cửa phòng có gắn một khung thời khóa biểu trong suốt.

Bên trong kẹp thời khoá biểu hoàn chỉnh.

Trên đó ghi chú rất rõ ràng, thứ mấy, khoa nào, tiết học nào sắp xếp ở phòng này và người phụ trách là ai.

Tối ngày 21 xảy ra chuyện là thứ sáu tuần trước.

Chỉ có duy nhất một môn lý thuyết “Nguyên lý vận động” của khoa thể dục được tiến hành trong căn phòng 403. Thời gian diễn ra tiết học là vào mỗi chiều ngày thứ sáu.

Giang Phảng nhìn Nam Chu ngồi chuẩn bị mở khóa bên cạnh anh.

Nam Chu cũng đang nhìn tờ giấy này.

Trao đổi ánh mắt với Giang Phảng xong, Nam Chu đứng dậy.

Nhìn thấy Nam Chu rời khỏi cánh cửa khóa, Tôn Quốc Cảnh không khỏi giễu cợt:

-Không mở được thì nói sớm đi, còn bày đặt làm gì chứ.

Nam Chu lại đi thẳng tới trước mặt gã, đưa tay ra:

– Chìa khóa.

Đội ba người không ai bảo mà cùng nhau nói:

– Hả?

Giang Phảng dựa vào tường, giải thích thay Nam Chu:

– Tiết học cuối cùng ở phòng này vào bảy ngày trước là tiết của khoa Thể dục. Nếu như tối ngày hôm đó hẹn nhau ở phòng 403 chơi game board thì rất có khả năng  do các anh đầu sỏ. Các anh thử tìm trên người xem có chìa khóa phòng 403 không.

Tôn Quốc Cảnh: …

Tôn Quốc Cảnh bị thuyết phục thật, cũng mất mặt thật.

Tối ngày hôm qua, Tạ Tương Ngọc thoải mái đặt lưng xuống nằm ngủ luôn trên chiếc giường trống duy nhất trong phòng.

Còn ba người họ thì lo lắng hãi hùng chụm đầu vào nhau, nghiên cứu lịch sử trò chuyện của bọn họ hết lần này tới lần khác.

Quả thực vào thứ sáu tuần trước bọn họ đã bàn luận về buổi liên hoan ở trong nhóm ký túc.

Buổi liên hoan hôm đó cũng là do bọn họ bày ra, để chúc mừng kết thúc kỳ thi giữa kỳ.

Nhưng trong cuộc trò chuyện không nhắc tới chìa khóa.

Ba người còn tưởng rằng phòng 403 không bao giờ khóa cả, cho nên bọn họ mới có thể tự do ra vào.

Tiếp đó, tới hôm nay khi đi điều tra, bọn họ chỉ có thể ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng 403 khóa chặt, cuối cùng đưa ra quyết định cạy cửa.

Bọn họ chẳng hề để ý liên hệ giữa thời khóa biểu trên tường và hoàn cảnh của bọn họ.

Còn Nam Chu và Giang Phảng chỉ nhìn qua là…

Tôn Quốc Cảnh lại nảy ra suy nghĩ muốn bắt tay hợp tác với nhóm Nam Chu.

Nhưng hễ nghĩ tới lời căn dặn của Tạ Tương Ngọc ngày hôm qua, gã lại bất giác lùi bước.

Ngày hôm qua, Tôn Quốc Cảnh – người bị dọa sợ mất hồn cũng đã đưa ra ý tưởng này với Tạ Tương Ngọc.

Bảy người kết hợp trao đổi thông tin với nhau sẽ càng nắm chắc cơ hội tiếp tục sống sót, đúng chứ?

“Bắt tay hợp tác?”

Nghe thấy gã nói vậy, Tạ Tương Ngọc nhíu mày: “Nếu như phòng 403 thật sự có manh mối quan trọng nào đó, bọn họ lấy trước và giấu đi, các anh có chắc là thắng được bọn họ không?”

Nói tới đây, Tạ Tương Ngọc khẽ dừng lại, sau đó bật cười: “Đương nhiên, con người sẽ không xấu xa đến thế. Đối mặt với sống chết, mọi người vẫn nên hợp tác với nhau có đúng không nào?”

Lời nói chậm rãi từ tốn của Tạ Tương Ngọc lại khiến cho Tôn Quốc Cảnh không dám cược.

Khi Tạ Tương Ngọc tới, nhìn thấy Nam Chu đánh cướp của bọn họ.

Cậu ta nhìn thấy thông tin phiến diện.

Trên thực tế, là bọn họ ra tay với Nam Chu trước.

Bây giờ lại hợp tác cùng Nam Chu?

Đội Nam Chu có đáng tin cậy không?

Còn nữa, đội Nam Chu sẽ thực sự tin tưởng bọn họ sao?

Đổi ngược lại, nếu như bọn họ là Nam Chu, khi làm nhiệp vụ mà gặp phải đối tượng từng có ý đồ đánh cướp mình, bọn họ sẽ hào phóng không so đo chuyện cũ và chia sẻ hết tất cả thông tin được ư?

Tôn Quốc Cảnh và hai người kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó lấy ra một chùm chìa khóa trong túi, lắc lư trước mặt Nam Chu.

Gã đưa ra một thông tin sai.

– Chúng tôi đã kiểm tra rồi. Chìa khóa tùy thân của chúng tôi không có cái nào mở được cửa.

Chỉ đưa ra trong chớp nhoáng, Tôn Quốc Cảnh lại nhét chìa khóa vào túi.

Gã định kiếm bừa một lý do đuổi hai người đi:

– Hai người tới chỗ bảo vệ hỏi thử xem.

Nam Chu nắm chặt lấy cổ tay gã:

– Đợi đã.

Hôm qua Tôn Quốc Cảnh vừa mới ăn đấm của Nam Chu, cơ thể vẫn còn lưu lại hồi ức, gã co rúm người lại theo ản năng, mạnh miệng gào lên:

– Làm cái gì đấy?”

Nam Chu:

– Trong chùm chìa khóa của anh có một chiếc hình dạng tương tự với lỗ khóa này.

Tôn Quốc Cảnh nghẹn họng.

Đệt.

Mắt gì gớm vậy?

Mắt mèo à?!

Giang Phảng đọc được một số thông tin khác trên nét mặt khác nhau của ba người họ. Anh nói:

– Tối hôm qua các anh ngủ không ngon hả?

Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy cảm giác mệt mỏi khi mất ngủ bốn năm tiếng trên khuôn mặt đối phương.

– Tại sao? – Giang Phảng hỏi – Tối qua đã xảy ra chuyện gì à?



Ba người thống nhất im miệng.

Bọn họ vẫn chưa hợp tác với đội “Lập Phương Chu”, đương nhiên không bằng lòng chia sẻ thông tin mà mình đang có.

Nhưng xem ra là Giang Phảng không hề cần một câu trả lời rõ ràng. Anh hỏi:

– Các anh có nghe thấy tiếng “soạt soạt” không?

Đội ba người:…

Giang Phảng lại nói:

– Là ai nghe thấy đầu tiên?

Ánh mắt Giang Phảng dừng lại trên khuôn mặt ngơ ra của La Các:

– Là anh hả?

Sau đó, ánh mắt anh lại dời sang Tề Thiên Duẫn đang mím môi yên lặng:

– Hay là anh?

Tiếp theo, anh lại nhìn qua Tôn Quốc Cảnh đang căng cứng người, gật đầu có vẻ chắc chắn.

– À,  là anh.

Sắc mặt Tôn Quốc Cảnh khẽ thay đổi.  Đệt, người này…

Giang Phảng:

– Lần đầu tiên anh nghe thấy là ở đâu?

Nhịp thở ba người rối loạn.

– Giảng đường?

– Sân điền kinh?

– Kho dụng cụ thể dục?

– Hay ký túc?

Nhận thấy Tôn Quốc Cảnh khẽ nuốt nước bọt, Giang Phảng khẳng định:

– Đúng, ký túc.

– Anh nghe thấy tiếng soạt soạt kia mấy lần? Hai lần? Hay ba lần?

Đồng tử Tôn Quốc Cảnh hơi to ra.

Giang Phảng gật đầu ưu nhã, xác nhận một lần nữa:

– Đúng rồi, anh đã nghe thấy ba lần. Vậy chắc là anh cũng gặp ma nhỉ?

Tôn Quốc Cảnh nín thinh.

– Tối ngày hôm qua đúng không? – Cho nên bọn họ mới có bộ dạng ngủ không đủ giấc thế kia.

– Nhưng tối qua ký túc xá nam lại không có gì ầm ĩ cả. Các anh cũng không xúc tiến mở rộng điều tra ngay trong đêm vì sợ hãi.

– Điều này không phù hợp với tính cách của các anh.

– Vậy nên, có một người trong số các anh đã ngăn lại? Hay là có người ngoài ngăn các anh lại?

Ba người đã bị một loạt những câu hỏi nhanh và dày đặc ép tới không thở nổi.

Tề Thiêu Duẫn, người thông minh hơn một chút vẫn cố quản lý biểu cảm.

Nhưng hoàn toàn phí công.

Giang Phảng thờ ơ nói:

– Tạ Tương Ngọc…

Khi nhắc tới cái tên này, vẻ mặt của bọn họ không hoang mang, ngược lại là vẻ mặt kinh ngạc như bị tiết lộ bí mật.

Giang Phảng chắc chắn:

– Ồ là Tạ Tương Ngọc tới tìm các anh có đúng không?

– Cậu ta hợp tác với các anh à?

– Nhưng mà tại sao cậu ta lại không tới đây nhỉ?

– Cậu ta đang đi học sao?

– Cậu ta nói với các anh rằng cậu ta muốn thử xem nếu như hoàn thành quỹ đạo sinh hoạt thường ngày theo yêu cầu cơ bản của vai diễn, không phá hỏng nó, liệu rằng có nghe thấy âm thanh “soạt soạt” hay không. Cho nên cậu ta đi học, để ba người cùng nhau tới xem xét tình huống phòng 403 trước có đúng chứ?

Sắc mặt ba người hết tái lại đỏ, vô cùng đặc sắc, chẳng hề nói được một câu.

Giang Phảng khiêm tốn cúi người:

– Cảm ơn đã phối hợp.

Đội ba người vô thức rùng mình một cái.

Tất cả những bí mật sâu trong lòng dễ dàng bị kéo ra ngoài khiến cho bọn họ nhìn Giang Phảng bằng con mắt khác.

Phối hợp cái gì.

Rốt cuộc người này chui từ đâu ra vậy?

Nam Chu nghiêng đầu nhìn anh, lén lút giơ ngón cái.

Sau đó cậu cảm thấy không đủ, lại giơ thêm một ngón nữa.

Nụ cười trên khuôn mặt Giang Phảng vô cùng thật lòng: –

– Cảm ơn đã khen ngợi.

– À, đúng rồi.

Giang Phảng nghiêng đầu qua, nhìn đội ba người kia, cười lịch sự:

– Làm phiền các anh có thể cho thầy Nam của chúng tôi mượn chìa khóa xem chút được không?

Bị nói tới đầu óc mơ màng, Tôn Quốc Cảnh đưa chìa khóa ra.

Tất cả những chuyện bọn họ gặp trước khi tới đây, cùng với những suy tính của bọn họ đều bị Giang Phảng đoán được.

Nếu tiếp tục chơi xấu nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng khi chìa khóa vừa được giao tới tay Nam Chu, bọn họ đồng loạt nghe thấy âm thanh chạy rầm rầm từ phía cầu thang.

Tôn Quốc Cảnh nổi cả da gà, vô thức kéo hai người anh em lùi lại phía sau.

Nam Chu lại chẳng hề căng thẳng.

Giang Phảng lại còn có tâm trạng nói đùa:

– Mọi người đều có thể nghe thấy, chứng tỏ rằng sẽ không nguy hiểm

Có điều khi nhìn thấy Lý Ngân Hàng mồ hôi đầm đìa chạy ra khỏi cầu thang, sắc mặt hai người trầm xuống.

Lý Ngân Hàng nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc đều tập trung ở trước cửa phòng 403, thoáng cái vẻ mặt cô giống như được đại xá.

Giang Phảng và Nam Chu nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô thì đồng loạt hỏi ra tiếng:

– Từ an toàn.

Lý Ngân Hàng chạy tới gần, dừng lại, chống đầu gối thở hồng hộc:

– Ngân hàng Quang Minh, điện thoại viên 21012 hân hạnh phục vụ quý khách.

Đội”Đầm Rồng”: Cmn đây chính là ám hiệu của dân công sở.

Thông qua kiểm tra từ an toàn cùng với miêu tả về tình huống mà Lý Ngân Hàng gặp phải, Giang Phảng và Nam Chu có thể xác định trạng thái tinh thần của cô không quá tệ.

Sau khi kể rõ chuyện mình đã gặp phải, Lý Ngân Hàng có chút ảo não.

Nếu như Nam Chu gặp phải chuyện thế này, có lẽ còn có thể lập tức cầm điện thoại chat với ma.

Cô đã quá vội vàng.

Nhưng Nam Chu không hề có ý trách cứ. Cậu vỗ bả vai cô, thản nhiên nói:

– Vất vả rồi.

Giờ đây gặp được đồng đội, Lý Ngân Hàng mới có cảm giác chân thật khi vừa thoát khỏi chỗ chết.

Cô sụt sịt, cảm thấy tủi thân:

– Tôi… không sao, tôi..

Nam Chu:

– Ở đây vẫn còn chuyện khác cần phiền tới cô.



Lý Ngân Hàng: Anh, phiền anh để tôi thể hiện cảm xúc xong có được không.

Nam Chu thì thầm mấy câu với Lý Ngân Hàng.

Mang nhiệm vụ trên người, Lý Ngân Hàng miễn cưỡng lên tinh thần:

– Tôi đi ngay đây.

Nam Chu lại đi tới bên cạnh Giang Phảng.

– Anh Phảng, anh đi cùng với cô ấy nhé. – Nam Chu nói – Để cô ấy làm chút việc.

Như vậy cô ấy sẽ không còn thời gian để thường xuyên nghĩ về việc gặp phải chuyện đáng sợ kia, sẽ ổn hơn.

Giang Phảng đương nhiên hiểu được lời Nam Chu muốn nói.

– Một mình cậu…

Giang Phảng lại nhìn ba người đang ngây ngốc kia, khẽ gật đầu.

Xem ra Nam Chu đi một mình cũng không thành vấn đề.

Giang Phảng dẫn theo Lý Ngân Hàng còn chưa hết đổ mồ hôi lạnh đi xuống cầu thang.

Nam Chu cầm chìa khóa từ tay Tôn Quốc Cảnh, chọn chiếc mình đã nhìn thấy kia.

– Buổi liên hoan kia là do các anh tổ chức. – Nam Chu nói – Vậy thì ai là người hẹn Ngân Hàng?

Tôn Quốc Cảnh vẫn muốn chống đối.

Nhưng câu hỏi tiếp theo của Nam Chu đã đánh bay tâm lý may mắn của gã:

– Các anh muốn anh Phảng tới hỏi hay là muốn tôi hỏi?

Tề Thiên Duẫn coi như thức thời, lập tức nói:

– Điện thoại chúng tôi không có thông tin liên lạc với ngân hàng.

Nam Chu quay đầu:

– Là Lý Ngân Hàng của chúng tôi.

Lựa chọn từ “chúng tôi” hết sức tự nhiên, Nam Chu không khỏi ngẩn ra.

Tại sao cậu lại bị lây cách chọn từ của anh Phảng chứ?

Nam Chu đang còn chưa suy nghĩ được thông suốt vấn đề nhỏ này, ba người Tôn Quốc Cảnh, Tề Thiên Duẫn và La Các liếc mắt nhìn nhau.

Thôi bỏ đi, hợp tác vậy.

Tôn Quốc Cảnh:

– Trong điện thoại của chúng tôi không có cái tên Lý Ngân Hàng.

Để chứng minh mình không nói dối, gã chủ động lấy điện thoại ra:

– Không tin thì cậu tự tìm. Tối hôm qua chúng tôi đã kiểm tra hết tất cả thông tin rồi, chúng tôi không mời người nào tên Lý Ngân Hàng cả.

Nam Chu cau mày.

Đội “Đầm Rồng” cùng chung một ký túc thì chuyện liên hoan kiểu này chỉ cần bàn bạc trong nội bộ là được.

Theo lời Tôn Quốc Cảnh nói, “Tạ Tương Ngọc” là chân sai vặt mà bọn họ mang theo.

“Tạ Tương Ngọc” có thể coi như là một vòng trong mắt xích quan hệ của bọn họ.

Ở phía bên này, Lý Ngân Hàng liên lạc với bạn học cấp 2 “Nam Chu”, “Nam Chu” lại dẫn theo bạn trai “Giang Phảng”.

Quan hệ của bọn họ cũng rất liên quan.

Nhưng mà, là ai liên lạc với Lý Ngân Hàng đây?

Là Hồ Lực đã chết đi, hay là người không để lại tên trong đoạn ghi âm kia?

Điều này có quan hệ gì với thứ tự âm thanh “soạt soạt” mà bọn họ nghe được không?

Nếu như cứ tiếp tục nghe thấy âm thanh “soạt soạt” kia thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Mang trong lòng đủ loại suy đoán, Nam Chu xoay chìa khóa trong tay.

Cạch.

Cánh cửa phòng 403 mở ra.

Vị trí dãy nhà Đông 4, Đông 5 đều tương đối hẻo lánh, tần suất sử dụng không lớn.

Cho nên mới dễ dàng dành ra một vị trí trống cho sinh viên khoa Kiến trúc làm bài thi giữa kỳ ở dãy nhà Đông 4.

Bọn họ cũng dám dùng phòng học để làm nơi tụ họp cá nhân.

403 chỉ là một gian phòng học theo kiểu bậc thang vô cùng bình thường, màu sắc chủ đạo là màu lam, tổng cộng có 15 hàng ghế.

Cửa sổ không mở, mùi bụi đất ấm áp ùa ra ngoài.

Màn chiếu ở trên bục giảng còn chưa kịp cuộn lên, trên bảng đen còn vài nét phấn chưa xóa hết.

Vừa bước vào phòng 403, Nam Chu đã cảm thấy bất thường.

Thiếu thứ gì đó…

Cậu dốc thùng rác bằng bạc ở góc phòng ra.

Bên trong có mấy gói đồ ăn vặt, còn có cả chai đồ uống tăng lực uống dở.

Nam Chu mở nắp chai, ngửi thấy mùi thiu bên trong.

Vào thời điểm cuối thu như hiện nay, tốc độ thiu của đồ uống giảm đi đáng kể.

Cậu kiểm kê lại số lượng gói đồ ăn vặt trong thùng rác, vẻ mặt càng thêm khó tin.

Ba người đội Tôn Quốc Cảnh đang định đi lên hỏi rõ xem tại sao Nam Chu lại đi lục thùng rác thì Giang Phảng và Lý Ngân Hàng đã quay lại.

Giang Phảng đưa ra đáp án mà Nam Chu muốn:

– Tôi đã hỏi thăm nhân viên trực ban của tòa nhà. Nhân viên vệ sinh ở đây thuê bên ngoài, quét dọn mỗi tuần một lần vào thứ năm.

Nam Chu:

– Thùng rác cũng được đổ vào lúc ấy hả?

Giang Phảng:

– Đương nhiên.

Cũng có nghĩa là, từ tối thứ năm tuần trước tới giờ, nơi đây chưa từng được dọn dẹp.

Nam Chu nhìn thùng rác, có vẻ đăm chiêu.

Lý Ngân Hàng nhìn khắp xung quanh, vạch trần điểm bất thường:

– Tại sao nơi này lại không có chút dấu vết nào của buổi liên hoan nhỉ?

Được ba người hợp lực nhắc nhở, đội “Đầm Rồng” mới ý thức được vấn đề.

Thứ sáu tuần trước, bảy người bọn họ cùng nhau tập trung liên hoan!

Bảy người đi cùng với nhau sẽ bày bừa ra thế nào?

Huống hồ “Tề Thiên Duẫn” còn ép chân chó “Tạ Tương Ngọc” đi mua xiên nướng, bia, mang tới đây cùng ăn.

Mà bây giờ, ngay trong không gian khép kín này, trên bàn, dưới đất, không hề có bất cứ vết bẩn nào. Không có mùi gì dư thừa. Trong thùng rác chỉ có một số gói đồ ăn vặt và chai nước, rất có khả năng là thứ năm dọn thùng rác, thứ sáu sinh viên thể dục đi học lại quăng vào.

Trừ phi bọn họ có tấm lòng tốt, dọn dẹp nơi đây cực kỳ sạch sẽ, rồi còn đóng gói sạch rác mang đi.

Đương nhiên cũng hợp lý.

Nhưng nếu như đặt chuyện này vào người Tôn Quốc Cảnh, gã còn lâu mới dọn dẹp!

Gã sẽ nghĩ rằng, dù sao thứ năm cũng có nhân viên tới đây dọn dẹp, từ thứ hai đến thứ năm đâu có tiết, gã cũng đóng tiền dọn dẹp cơ mà, làm loạn một chút thì có sao đâu chứ?

Nhưng phòng 403 của hiện tại, sạch sẽ, khô ráo, không có rác thải dư thừa.

Không hề có dấu vết rằng đã diễn ra một buổi liên hoan ở đây.

Nam Chu quay đầu lại nhìn mọi người, đặt ra một câu hỏi khiến người ta rợn cả tóc gáy.

– Rốt cuộc thứ sáu tuần trước, chúng ta có thực sự liên hoan ở phòng 403 hay không?

Hết chương 43

 

------oOo------