***
Một tiếng hét thảm vang vọng khiến cho hai anh em ngủ giường trên suýt chút nữa đã lăn xuống.
Bọn họ nhìn chăm chăm xuống dưới, thấy Tôn Quốc Cảnh sắc mặt trắng bệch đang đứng chân trần dưới đất.
Gã hắng giọng, dường như cổ họng bị nghẹn cho nên dòng âm thanh chỉ có thể đi ra một nửa:
– Trong chăn của tao có thứ gì đó!
Hai luồng sáng đèn pin lập tức chiếu xuống dưới.
Chăn lông vũ bị Tôn Quốc Cảnh đạp xuống đất, dưới ánh đèn màu cam, chiếc chăn ấy có vài chỗ gồ lên lạ thường, thoạt nhìn giống như có người bên trong.
Tề Thiên Duẫn nhảy từ giường trên xuống, vội vàng cầm lấy cây chổi trên tấm sưởi, cố lấy can đảm, cắn răng đẩy chăn ra.
Bên trong không có gì cả…
Ba người còn chưa kịp định thần đã nghe thấy tiếng cô quản lý ký túc đập cửa mấy cái:
– Kêu cái gì đấy? Có chuyện gì hả?
Ánh mắt của Tôn Quốc Cảnh vẫn đờ ra.
Tề Thiên Duẫn và La Các liếc nhìn nhau, sau đó cao giọng trả lời:
– Mơ ác mộng thôi ạ!
Cô quản lý ký túc khó chịu:
– Nhỏ tiếng thôi! Lớn đùng rồi nằm mơ cũng làm ầm lên như thế, phải để cho người khác ngủ với chứ.
Nói xong, bà lẩm bẩm mấy tiếng rồi đi về.
Tôn Quốc Cảnh sờ soạng bên cạnh, kéo qua một chiếc ghế và đặt mông ngồi xuống.
Gã vùi mặt vào lòng bàn tay.
Hai người La Các và Tề Thiên Duẫn đều hiểu biết Tôn Quốc Cảnh.
Gã không phải là người động tí thì làm ầm lên.
Gã nói nhìn thấy gì đó vậy thực sự đã nhìn thấy gì đó.
Tề Thiên Duẫn vỗ vai an ủi, nhưng lại khiến cho Tôn Quốc Cảnh đầy một bụng tức.
– Tao đã làm gì chứ? – Gã đá vào góc bàn để trút giận, khiến cho cái bàn tôn vang lên rầm một tiếng. – Ông đây chỉ đập cái cửa kính thôi mà! Tại sao lại gọi ma được chứ?
La Các và Tề Thiên Duãn không biết phải an ủi gã thế nào.
Trước đây bọn họ đã từng đi qua ba phó bản PVE, bối cảnh chính lần lượt là cưa điện giết người, người sói dưới trăng cùng với thế giới tận thế có thực vật biến dị.
Mặc dù đều cực kỳ nguy hiểm, nhưng ít nhất đều là những đối thủ nhìn thấy, chạm vào được.
Đây là lần đầu tiên bọn họ bước vào phó bản thuần kinh dị.
Bọn họ chỉ coi đây như phó bản PVE bình thường, không ngờ ma lại không tuân theo cơ bản, vừa bắt đầu đã chơi lớn.
Không khí trong phòng ngủ lập tức ngưng lại.
Tôn Quốc Cảnh chợt giật nảy mình, cởi quần áo đang mặc ra.
Gã hét lên:
– Nhìn giúp tao xem trên người tao có thứ gì không?
Dựa vào kinh nghiệm ít ỏi của gã về phim kinh dị, không sợ ma lén lút, chỉ sợ ma nhớ nhung.
Nếu như ma thật sự để lại dấu hiệu gì trên người gã, đó mới chính là đóng đinh trên quan tài, gã chết chắc rồi.
Tôn Quốc Cảnh mặc chiếc quần đùi, cởi trần đứng trong phòng. Sau một hồi tìm tòi dấu vết, gã mới yên tâm được.
Trên người không có dấu hiệu như kiểu bàn tay ma trong tưởng tượng của gã.
Ngay cả luồng khí lạnh thấu xương ban nãy cũng biến mất.
Dường như con ma kia chỉ dạo chơi qua chăn của gã vậy.
Tôn Quốc Cảnh cũng bớt lo hơn, nhưng vẫn mắng mấy câu để trút giận.
Chính vào lúc này.
“Cộc.”
Câu hỏi thăm tổ tiên bị nghẹn lại trong họng Tôn Quốc Cảnh, khuôn mặt ban nãy vừa mới phục hồi lại chút sắc giờ thoắt cái bay sạch sẽ màu.
Cậu ta nhỏ giọng hỏi:
– Bọn mày có nghe thấy gì không?
Tiếng gõ cửa…
Gã có thể nhìn thấy câu trả lời qua khuôn mặt của Tề Thiên Duẫn và La Các: Bọn họ không nghe thấy.
Lúc này, cánh cửa phòng lại truyền tới ba tiếng gõ theo quy luật.
Cộc, cộc, cộc.
Tiết tấu rất bình tĩnh.
“Đệt!”
Tục ngữ có câu, ma sợ người ác.
Vì thế, Tôn Quốc Cảnh văng hết tất cả những câu chửi bậy mà đầu gã có thể nghĩ được qua đó.
Sau gần một phút mắng không ngừng nghỉ, cuối cùng Tôn Quốc Cảnh kết thúc bằng một câu mắng chửi thông dụng:
– Mẹ kiếp, mày là ai đấy?!
– Xin chào.
Nghe xong một hồi mắng chửi nhưng giọng điệu của người bên ngoài không mảy may gợn sóng, thậm chí còn mang theo ý cười lễ phép:
– Tôi là Tạ Tương Ngọc. Tôi cũng là một người chơi.
Cạch một tiếng, cánh cửa phòng ngủ mang theo oán hận mở ra.
Một bàn tay to kéo Tạ Tương Ngọc vào. Trong bóng tối, cậu ta bị ấn lên tường.
Sống lưng của cậu ta va chạm vào vách tường lạnh cứng, phát ra tiếng vang trầm trầm nặng nề.
Đội ba người tức giận vì bị trêu chọc đang nhìn Tạ Tương Ngọc, cậu ta ưỡn thẳng lưng, nắm lấy bả vai khẽ vận động:
– Đau lắm đấy.
Tôn Quốc Cảnh cắn răng:
– Mẹ kiếp! Mày điên đấy à?
Đèn ký túc cắt sớm như vậy có lẽ bây giờ vẫn còn rất nhiều sinh viên chưa ngủ.
Trước mặt bao nhiêu NPC mà Tạ Tương Ngọc công khai để lộ thân phận của mình, định kéo bọn họ xuống nước chung chắc?
Thằng này bị ngu hả?
Tạ Tương Ngọc cười nói:
– Tôi không nói như vậy thì các anh có cho tôi vào không?
Trong ba người, chỉ có Tề Thiên Duẫn là đầu óc thông minh hơn cả, công việc tính toán sổ sách phải sử dụng nhiều đầu óc ở quán nướng là do gã phụ trách.
Gã thô lỗ chiếu thẳng đèn pin trong tay vào mặt Tạ Tương Ngọc.
Tạ Tương Ngọc khẽ nghiêng mặt qua, nhưng không để lộ chút tức giận với hành vi không lịch sự này.
Tạ Tương Ngọc trông rất thông minh, bên tai trái có một thứ gì đó như khuyên tai.
Nhìn kỹ mới thấy đó là một nốt ruồi đỏ.
Cơ thể cậu ta hơi gầy, cao khoảng tầm một mét bảy lăm. Đứng trước mặt ba người đàn ông cao hơn mét tám, trông cậu ta nhã nhặn anh tuấn giống như một đứa trẻ con.
Nếu như cậu ta không có đạo cụ gì mạnh, chỉ dựa vào thể hình của thôi thì hoàn toàn không có sức uy hiếp.
Nhưng Tề Thiên Duẫn vẫn giữ nguyên lòng đề phòng cảnh giác:
– Cậu muốn làm gì?
Tạ Tương Ngọc nói:
– Tôi phát hiện một chút manh mối. Tôi dùng manh mối để nhập bọn, đổi lại các anh phải bảo vệ tôi.
“Bảo vệ” ư?
Tạ Tương Ngọc đưa ra lời giải thích:
– Hôm nay tôi cũng nghe bài phát thanh của người tên Nam Chu, nhưng khi tôi đến đó, thấy người kia đang đánh cướp các anh, cho nên tôi đã trốn.
Ba người im lặng.
Bọn họ không dám thừa nhận rằng ba người đi cướp nhưng lại bị Nam Chu cướp lại.
Bọn họ chỉ đành cắn răng ngầm thừa nhận suy nghĩ của Tạ Tương Ngọc.
– Ba người ấy khiến tôi cảm thấy rất nguy hiểm. – Tạ Tương Ngọc nói – So đi so lại thì tôi lựa chọn hợp tác với các anh.
Tề Thiên Duẫn truy hỏi:
– Cậu đã phát hiện ra manh mối gì?
Tạ Tương Ngọc nói: –
Theo thời gian của phó bản, vào tối ngày 20 rạng sáng ngày 21 tháng 10 đã xảy ra một số việc.
– Trong điện thoại của tôi có số liên lạc với một người tên là Tề Thiên Duẫn. Vào 8 giờ tối ngày 20, anh ta bảo tôi tới phố Đông mua 200 nguyên tiền thịt nướng, sau đó đưa tới phòng hoạt động 403, tòa Đông-5.
Cậu ta nhìn xung quanh:
-Trong các anh ai là Tề Thiên Duẫn?
Nhìn theo tầm mắt của hai người còn lại, Tạ Tương Ngọc nhanh chóng đoán ra thân phận của Tề Thiên Duẫn.
Cậu ta nhìn chằm chằm Tề Thiên Duẫn:
– Anh biết tại sao anh lại bảo tôi đi mua đồ nướng không?
Ba người giống như ba con chó săn ngây thơ, đồng thời lắc đầu.
– Bởi vì anh nắm trong tay nhược điểm của tôi. – Tạ Tương Ngọc nói – Phòng ký túc xá khoa Thể dục của các anh gần ký túc xá nữ nhất. Trước đây tôi từng trốn ở hành lang ký túc các anh, rình trộm phòng ký túc xá nữ qua ống nhòm, bị anh về muộn nên túm được.
Khi cậu ta nói ra những lời này, biểu cảm không hề có chút xấu hổ.
Tề Thiên Duẫn giật mình lấy điện thoại ra xem, muốn xác nhận lời cậu ta nói thông qua nhật ký trò chuyện.
– Trong điện thoại đương nhiên không có những thứ này. – Tạ Tương Ngọc cười nhàn nhã – Anh luôn uy hiếp tôi, việc thương lượng này sao có thể để lại chứng cứ bằng chữ viết chứ?
Tề Thiên Duẫn nghi ngờ:
– Vậy thì tại sao cậu lại biết được?
Tạ Tương Ngọc nở nụ cười.
Dựa vào chiếc ống nhòm cầm tay mà cậu ta luôn mang theo.
Dòng tìm kiếm “Nhìn trộm ký túc xá nữ bị báo cáo sẽ có hậu quả gì” trong lịch sử.
Ký túc xá của sinh viên Thể dục gần ký túc xá nữ nhất.
Tạ Tương Ngọc luôn nghe theo những yêu cầu dù là vô lý của Tề Thiên Duẫn.
Không khó để đưa ra kết luận…
Ba người nghe vậy trợn mắt ngạc nhiên.
Bọn họ chỉ biết đi điều tra Hồ Lực mà không nghĩ tới việc điều tra bản thân.
Tôn Quốc Cảnh bất giác buông cánh tay đang nắm cổ áo Tạ Tương Ngọc ra.
Tạ Tương Ngọc chỉnh lại cổ áo mình, cài lại khuy áo bị bung do Tôn Quốc Cảnh kéo vào bằng bạo lực, dùng ngón cái vuốt phẳng nếp nhăn.
Trong bóng đêm, đôi mắt Tạ Tương Ngọc sáng như sao:
– Tin tưởng tôi, tôi rất có ích với các anh đấy.
…
Tại ký túc xá của du học sinh.
Giang Phảng trình bày quá trình thử nghiệm của anh cho Nam Chu và Lý Ngân Hàng.
Hai tiếng trước, anh đã đăng ký một tài khoản, đăng một bài lên tieba của trường đại học Tân Cảnh.
Chủ đề rất trực tiếp, “Mọi người có nhớ Hồ Lực không?”
Admin cũng không xóa bài.
Nói cách khác, “Hồ Lực” không được cài đặt là từ cấm của tieba.
Nhưng điều này cũng không thể chứng minh được gì.
Có lẽ là admin phụ trách xóa bài không online.
Vì thế, Giang Phảng tiếp tục viết vào bài đăng.
“Mọi người còn nhớ một người tên là Hồ Lực không?”
“Mặc dù anh ấy thực sự là một người rất im lặng, mỗi khi lên giảng đường đều có thói quen ngồi ở vị trí gần cửa sổ phía sau. Có đôi khi sẽ nhìn thấy anh ta ăn cơm một mình ở nhà ăn số Hai phía Nam. Anh ta không có bạn cùng giới, cũng không có bạn gái, không có sở thích gì đặc biệt, sống như một người không có cảm giác tồn tại.”
“Nhưng tại sao trừ tôi ra, tất cả mọi người đều quên đi anh ta chứ?”
“Chuyện này kỳ quái lắm đúng không?”
Bên dưới không ít người bình luận trả lời.
“Chủ thớt đang viết à?”
“Nhanh lên chút đi.”
“Bạn ♂ đồng ♂ tính.”
“Làm cái trò gì đấy? Giả thần giả quỷ hả?”
Giang Phảng không trả lời bất cứ ai, chỉ tiếp tục kể.
Anh dựa vào trí tưởng tượng của mình và thông qua các chi tiết nhỏ góp nhặt được để tạo nên hình tượng “Hồ Lực” giả dối.
Tựa như anh đã thực sự thấy “Hồ Lực” tồn tại trước mắt mình.
“Hình như trên thế giới này chỉ có mình tôi nhớ được anh ta. Mỗi lần tôi nói với người khác rằng khoa chúng tôi có một người tên Hồ Lực, bọn họ đều hỏi tôi một câu giống nhau.”
“Hồ Lực là ai?”
“Nhưng tôi cảm thấy đoạn ký ức này của tôi cũng dần phai mờ rồi.”
“Anh ta trông như thế nào nhỉ?”
“Tôi nhớ anh ta đã từng tham gia một hoạt động tập thể nào đó.”
“Tôi mở ảnh chụp hoạt động tập thể đó ra, đếm từng người một, nhưng tới cuối cùng lại phát hiện ra không có anh ta.”
“A, có lẽ là anh ta không chụp ảnh.”
“Nhưng có lẽ tôi cũng đã sắp quên đi Hồ Lực là ai.”
Bài đăng này cũng chính là nguyên nhân Giang Phảng luôn cầm điện thoại.
Hành văn của Giang Phảng không trau chuốt nhiều, rất ngắn gọn và lạnh lùng, như thể thần kinh đang lẩm bẩm một mình.
Rõ ràng thủ pháp sáng tác cố tình làm cho hư ảo này đã gợi lên hứng thú của rất nhiều người, bọn họ đều bình luận thúc giục update. Đồng thời bọn họ cũng bày tỏ rằng câu chuyện kích thích thế này nếu như chủ thớt viết kết không hay sẽ bị Avada Kedavra một trăm lần.
Lý Ngân Hàng cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Bởi vì cô nhận ra, chỉ mới ban nãy thôi admin đã tiến hành thêm chữ “Đặc sắc” vào phía sau bài post đang dần trở nên hot này.
Cô lắp ba lắp bắp:
– Vậy nên, “Hồ Lực” không phải là chủ đề mà trường học cấm bàn luận sao?
Trước mắt của bọn họ là không thể rời khỏi trường cho nên phó bản này cũng chỉ hạn chế bên trong trường Tân Cảnh.
Vì thế, chỉ có khả năng rất thấp rằng nhân vật quan trọng “Hồ Lực” là nhân viên bên ngoài.
Anh ta chỉ có thể là sinh viên trong trường Tân Cảnh.
Nhưng trong đoạn ghi âm kia, người nói chuyện đã cho biết Hồ Lực đã chết.
Theo lý mà nói, có sinh viên chết trong trường, trường học chắc chắn sẽ che lại cái tên đó.
Thế vậy tại sao cái tên Hồ Lực này có thể treo trên tiaba chính của trường và được công khai bình luận?
Trừ những điều này ra, Lý Ngân Hàng còn cảm thấy chuyện này còn tồn tại một cảm giác lạ lùng khác.
Nhưng cô không nói ra được.
Giang phảng nói:
– Không chỉ có thế.
Anh đưa điện thoại cho Nam Chu.
Nam Chu đọc một lượt hơn hai trăm bình luận trong bài post:
– Bài post này đã được đăng hai tiếng rồi.
Giang Phảng:
– Ừ.
Nam Chu buông điện thoại xuống, nhìn thẳng Giang Phảng:
– Nhưng cho tới giờ vẫn không có một người nói rằng họ quen một người tên là Hồ Lực.
Đầu Lý Ngân Hàng ong ong.
Tiếp theo đó, cả người cô lạnh toát.
Đúng vậy…
Cái tên “Hồ Lực” ngay ở tiêu đề.
Một bài post được thêm dấu “Đặc sắc”, ở ngay trang đầu trong hai tiếng đồng hồ mà lại không có một người nào quen sơ sơ anh ta đứng ra nói một câu, “Haiz, không phải có một người tên là Hồ Lực ở khoa xx sao?”
Điều này chứng tỏ rằng… Hồ Lực đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, trở thành người “không tồn tại” và bị lãng quên ư?
Nam Chu nhíu mày, tựa hồ còn có chuyện gì đó không nghĩ ra.
Khi cậu nhíu mày, khuôn mặt rất đẹp.
Giang Phảng nhìn cậu chăm chú:
– Đang nghĩ gì vậy?
– Ừ. – Nam Chu nói – “Biến mất” và “chết” có gì khác nhau.
– Nếu như Hồ Lực thật sự bị một sức mạnh nào đó xóa bỏ, vậy thì trong trí nhớ của tất cả mọi người nó là sự tồn tại đồng nhất.
– Tại sao người để lại di ngôn chắc chắn là anh ta đã “chết” rồi?
– Tựa như anh đã viết trong bài post rằng “tại sao chỉ có mình tôi còn nhớ”?
Lý Ngân Hàng cảm giác như mình bị hỏi tới mơ hồ:
– Bây giờ chúng ta nên làm gì?
Nam Chu hỏi:
– Lần tụ tập vào buổi tối ngày 20 ấy, chúng ta đã hẹn gặp nhau ở đâu?
Giang Phảng trả lời:
– Phòng hoạt động 403, tòa Đông-5.
Nam Chu “ồ” lên một tiếng:
– Ngày mai chúng ta đi kiểm tra.
Giang Phảng cũng đồng ý:
– Ngày mai có thể.
Lý Ngân Hàng đang lo lắng hai người họ nửa đêm lại chạy tới phòng 403, nghe vậy cũng yên tâm hơn.
– Nên đi tắm rửa rồi.
Nói xong, Nam Chu đứng lên, đi tới trước mặt Giang Phảng.
Cậu tháo “Thánh Giá Giác Quan Thứ Sáu” tỏa ra ánh sáng đỏ tự nhiên trên cổ mình ra, đeo vào cổ Giang Phảng.
Chiếc dây bạc mảnh quét qua làn da bên ngoài choker, hơi ngứa ngáy.
Cảm giác ngứa ngáy không chỉ tới từ chiếc dây bạc.
Bởi vì phải cài móc, nửa người trên của Nam Chu nghiêng qua bờ vai Giang Phảng, mái tóc hơi xoăn của cậu lướt qua cổ anh.
Giang Phảng khẽ cắn răng, dòng khí thở ra dần dần nóng vô cùng.
Anh hỏi:
– Tại sao lại phải đưa cho tôi?
– Tôi phải đi tắm. – Nam Chu trả lời rất ngay thẳng – Tôi sợ dính nước sẽ không dùng được.
Khi Lý Ngân Hàng đang trải giường chiếu, Nam Chu ôm Nam Cực Tinh đang ngủ say sưa ở đầu giường, một mình đi vào trong nhà vệ sinh ký túc.
Điều kiện ở ký túc xá du học sinh rõ ràng là nổi trội hơn những phòng ký túc bình thường khác, không chỉ một người một phòng, còn có cả ti vi, ban công và phòng tắm riêng.
Mặt kính mạ bạc lớn khảm trên vách tường phòng tắm.
Đồ dùng trên giá rất đơn giản.
Chỉ có một chai nước súc miệng đã dùng một nửa, một lọ sữa rửa mặt cho nam, một con dao cạo râu chạy bằng điện.
Cậu mở nắp chai nước súc miệng, ngửi ngửi, sau đó thử nhấp một ngụm ngậm trong miệng.
Sau đó cậu cau chặt mày.
Đau.
Cậu do dự rốt cuộc là nên nhổ ra hay nên nuốt xuống.
Nhưng cuối cùng lo lắng nước xúc miệng có vị như axit này sẽ thiêu cháy dạ dày mình, cậu nhổ ra ngoài.
Cậu mở vòi nước, xối đi nước súc miệng màu lam nhạt ở trong bồn rửa mặt.
Nhưng mà nước trong vòi chảy ra lạnh như băng, lạnh tới bất thường.
Giọt nước đâm vào tay Nam Chu khiến cậu nhíu mày.
Bất chợt.
“Soạt…”
Lại là âm thanh quen thuộc như kéo lê vải vóc dưới đất.
Nam Chu dừng động tác.
“Soạt…”
Nam Chu nhận ra được nơi âm thanh này phát ra.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cậu nhận ra dường như bản thân trong gương cao hơn bình thường.
Cao tới mức bất thường.
Cao tới mức chạm lên đỉnh mặt gương.
Cao tới mức… cổ bị ép nghiêng sang một bên.
Biểu cảm kia cũng không phải thuộc về cậu.
Khóe miệng của cậu vểnh lên trên.
Cậu vẫn giữ nguyên nụ cười như vậy, viền gương áp xuống khiến đầu cậu càng ngày càng méo.
Khi đầu và cổ Nam Chu ở trong gương tạo thành một góc 45 độ, cậu dứt khoát đấm mạnh vào nó.
Rắc rắc.
Hình ảnh kỳ quái trong gương biến mất.
Khuôn mặt Nam Chu trong gương khôi phục bình thường.
Chẳng qua giữa gương có một vết nứt, thoạt nhìn có vẻ quỷ dị.
Nam Chu đưa tay xuống dưới vòi nước đã khôi phục lại độ ấm bình thường, rửa qua vết thương trên mu bàn tay không biết bị rạch từ bao giờ.
Chỉ nháy mắt sau khi tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, Giang Phảng thở hổn hển xuất hiện ở cửa.
Nam Chu quay đầu qua.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Giang Phảng mất đi vẻ ung dung, nhất thời cảm thấy có chút mới lạ.
– May là tôi đưa thánh giá cho anh. – Nam Chu vẩy nước sót lại trên tay – Bằng không dùng trên người tôi sẽ rất lãng phí.
Giang Phảng cố gắng khống chế biểu cảm của mình:
– Cậu…cậu nghe thấy âm thanh soạt soạt rồi có đúng không?”
Nam Chu rất ngạc nhiên bởi tốc độ phán đoán và phân tích của Giang Phảng.
Cậu chưa từng nói với Giang Phảng và Lý Ngân Hàng mình nghe thấy tiếng vang “soạt soạt” hai lần.
Khi vừa bước vào phó bản, cậu nghe thấy một lần ở sân bóng rổ.
Khi đi tìm Tạ Tương Ngọc, cậu lại nghe thấy một lần nữa khi đứng trên hành lang.
Nam Chu:
– Ừ.
Anh bình tĩnh nói:
– Ngân Hàng nghe thấy hai lần, tôi nghe thấy hai lần, tên của phó bản này cũng nhắc tới âm thanh kia, cho nên tôi nghĩ bản thân mình là người nguy hiểm nhất.
Bởi vậy, sau khi xác định được điều này, Nam Chu cho rằng dù sao cũng đã nguy hiểm rồi còn để thánh giá dự báo nguy hiểm trên người mình chẳng khác nào lãng phí.
Tốt nhất là nên đưa cho Giang Phảng, người chưa từng nghe thấy âm thanh kỳ quái nào, như vậy mới phát huy tác dụng bảo vệ tốt nhất.
Nghe thấy Nam Chu nói như vậy, hô hấp của Giang Phảng chợt trở nên nặng nề.
Giọng nói của anh như đang đang áp chế thứ gì đó cuồn cuộn, gần như không khống chế được cảm xúc:
– Nếu như cậu gặp chuyện không may thì phải làm thế nào đây?
Nam Chu khó hiểu:
– Có chuyện gì xảy ra đâu nào.
Nói xong, cậu nói với Lý Ngân Hàng vừa mới nghe tiếng chạy tới, nhưng lại không dám lên tiếng vì cảm nhận được vòng xoáy cảm xúc giữa hai người:
– Ngân Hàng, cô đứng xa một chút.
Dứt lời, cậu vươn tay nới lỏng cà vạt, cởi bộ quần áo đồng phục nghiêm chỉnh ra để lộ cơ thể với đường cong bụng và cánh tay hoàn mỹ, đối diện với Giang Phảng mặt mũi tỉnh bơ nhưng trong lòng đã cuộn sóng:
– Anh Phảng, anh xem thử xem trên người tôi có thay đổi gì không.
Hết chương 40
Cát:
[Xin chào các bạn đọc thân mến. Chào mừng các bạn đã bước vào phó bản “Soạt, soạt, soạt”. Đoạn đường phía trước đã rất thuận lợi rồi phải không nhỉ, vậy thì chúng ta sẽ thêm một vài thử thách nho nhỏ nhé. Trên đoạn đường tiếp theo của phó bản này, đừng ngạc nhiên khi bất ngờ bắt gặp một cánh cửa, nhưng không phải lo đâu, chỉ cần trả lời được câu hỏi thôi là qua được cửa thôi à.
Câu hỏi của cửa đầu tiên: Logo in trên hộp diêm trong phó bản “Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh” in chữ gì?]
------oOo------