Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 37: Soạt, soạt, soạt (Hai)




***

Nam Chu đứng nguyên tại chỗ không di chuyển.

Không đánh trả, cũng không cãi lại, cũng không có ý giao đồ ra.

Gã đàn ông kia giằng co cả một lúc lâu mới dần phát hiện dường như mình đã bị cậu ngó lơ rồi.

Gã đàn ông:

– Mẹ kiếp mày lag rồi à.

Chửi bậy xong, gã bước lên mấy bậc thang, chĩa đầu nhọn con dao về phía bụng dưới Nam Chu, cười gằn nói:

– Giao dịch đi. Tất cả mọi người đều muốn sống, đừng có mà không biết điều.

Nam Chu cúi đầu, nhìn về phía mũi dao lạnh lẽo kia.

Cậu khen một câu rất chân thành:

– Dao tốt đấy, còn mạnh hơn con của tôi.

Gã đàn ông nghẹn lời.

Gã không kịp tăng vẻ mặt dữ tợn lên một cấp độ đã cảm thấy cổ tay cầm con dao bủn rủn tê dại.

Ngay sau đó, gã nhìn thấy con dao vốn ở trên tay mình giờ đã nằm trong tay Nam Chu.

Trong lúc còn chưa thể chấp nhận được sự thật này, một lực rất mạnh đánh tới từ bên phải đầu gã, khiến cả đầu gã đập thẳng lên tay vịn cầu thang.

Đuang…

Tay vịn cả cầu thang từ tầng một tới tầng sáu đều phát ra âm thanh ong ong trầm thấp.

Nam Chu xoay lưỡi dao díp về vị trí, quăng cho Giang Phảng đứng phía sau:

– Cầm lấy, phòng thân.

Dứt lời, Nam Chu nghiêng người đi qua gã đàn ông cả người bủn rủn đang ôm lấy cái tai đang chảy máu, không nói được câu nào. Cậu vươn tay cởi khuy cổ tay áo sơ mi ra, xắn tay áo lên, để lộ ra cánh tay mang theo vết sẹo hình tia phóng xạ.

Contra số 1 thấy tình hình không ổn, lập tức chọn một thẻ đạo cụ trong kho và vung nắm đấm về phía Nam Chu!

Đầu ngón tay phát sáng của gã khiến Nam Chu hoa mắt.

Cậu vươn tay định nắm lấy cổ tay gã, nhưng khi gần chạm vào tới nơi, dường như lại cảm thấy có gì đó không đúng, cậu vội thu tay về, thụp người xuống né đi.

Khi phát hiện Nam Chu làm động tác muốn nắm lấy cổ tay mình, Contra số 1 mừng thầm, gã dồn hết sức lực toàn thân vào cú đấm này.

Không ngờ chiêu của Nam Chu chỉ là giả.

Số 1 không thể phanh kịp nữa.

Nước hất đi khó mà thu lại…

Vì thế, cú đấm của gã đập thẳng vào cầu thang.

Cầu thang xuất hiện một vết nứt loang ra hình bán nguyệt lấy chỗ nắm đấm tiếp đất làm tâm.

Điều khó hiểu là, bọn họ chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm trầm khi nắm đấm chạm vào vật thể.

Khi cầu thang rạn nứt, không phát hiện ra bất cứ âm thanh lay động hoặc vỡ vụn nào.

Nứt ra trong lặng lẽ.

[Đạo cụ: Tiếng Nổ Im Lặng]

[Cấp bậc đạo cụ: S]

[Tính chất đạo cụ: Giới hạn số lần sử dụng: 5 lần; Giới hạn thời gian sử dụng: 10 giây]

[Hướng dẫn sử dụng: Bạn đang cảm thấy có một sức mạnh đang trào dâng trong cơ thể đúng chứ?]

[Nhưng sức mạnh này không có âm thanh.]

[Bọn họ không nghe thấy, bọn họ không nhìn thấy, bọn họ không cảm nhận được sức mạnh của cú đấm này.]

[Đợi khi bọn họ phát hiện ra, bọn họ đã nổ tung trong im lặng.]

Cú đấm bị lệch, số 1 rất không cam lòng.

Đây chính là đạo cụ cấp S duy nhất của bọn họ. Hơn nữa khi tới tay của bọn họ thì chỉ còn lại hai cơ hội sử dụng nữa thôi.

Gã rất nghi ngờ tại sao Nam Chu có thể né tránh nhanh như vậy.

Giờ phút này Nam Chu cũng rất hoài nghi.

Cậu không hiểu tại sao kỹ năng lợi hại như vậy lại giao cho một người chỉ biết đứng tấn rồi đấm người thế kia.

Chưa đợi số 1 đứng dậy, gã đã cảm thấy có một bàn tay đang bóp vào huyệt nào đó sau cổ mình.

“Tiếng Nổ Im Lặng” chỉ tăng sức mạnh trong mười giây, phòng ngự yếu thì vẫn là phòng ngự yếu.

Nam Chu nghiêng người qua nhanh như chớp bóp lấy phần gáy của Contra số 1, kiến gã nhũn người ngã xuống đất.

Trong mắt người ngoài, Contra số 1 vô cùng ngu ngốc.

Sau khi hùng hổ tung một đấm mạnh mẽ, mặt gã bị ấn xuống vết nứt ban nãy mình vừa mới làm ra.

Mất mặt.

Số 1 rụng rời tay chân, nhưng vẫn muốn dùng chút sức lực còn lại để phản kháng. Đột nhiên gã cảm thấy có một bàn tay từ sau bóp chặt lấy cổ họng gã, tay kia thì đặt lên cằm.

Trong nháy mắt, bản năng của động vật khiến tay chân gã lạnh như băng, máu như chảy ngược.

Trực giác của gã cảm thấy rằng Nam Chu muốn bẻ gãy cổ gã.

Nỗi sợ hãi và sự vùng vẫy trước khi chết kích thích khiến cho toàn thân gã cứng lại, ban nãy cằm va phải vết nứt ở cầu thang cũng không cảm thấy đau đớn nữa.

Máu chảy nhanh khiến gã cảm thấy tai ù đi, chợt nghe thấy Nam Chu nói:

– Xin lỗi, tôi quen tay.

Sau đó, bàn tay bóp chặt cổ gã buông lỏng ra.

Thậm chí Nam Chu còn vỗ vai gã tỏ vẻ rất xin lỗi.

Contra số 1 còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Nam Chu kéo tóc, đập mạnh vào góc cầu thang.

Gã chịu thêm một đòn nữa, nằm ngay đơ ra cầu thang.

Nam Chu ngồi xổm xuống phía dưới chân số 1, quay đầu nhìn về phía Contra số 2.

Tự dưng cậu cảm thấy hoang mang.

Người đâu rồi…

Không thể không nói, ý thức về nguy hiểm của số 2 vượt qua hai người còn lại.

Khi số 1 bị đập ngã, gã đã vội chạy đi rồi.

Phòng phát thanh ở tầng năm, chỉ với mấy giây ngắn ngủi mà gã đã chạy tới tầng bốn rồi.

Ban nãy Lý Ngân Hàng còn tỏ ra sợ hãi, còn bây giờ cô đang dựa vào tay vịn cầu thang nhìn số 2 đang vội vã chạy trốn xuống dưới, trong lòng cô chỉ có mấy chữ lớn: Dịch chuyển tức thời.



Nam Chu thả người nhảy qua tay vịn, giẫm lên viền gạch ở đối diện cầu thang. Cậu cúi đầu, lấy đà nhảy qua chỗ giao nhau giữa cầu thang tầng này và cầu thang tầng dưới, giẫm lên viền gạch phía đối diện.

Cậu chỉ cần nhảy năm bước có thể tới gạt chân quật ngã contra số 2 đã chạy tới tầng hai.

Nam Chu tò mò ngồi xuống, hỏi số 2 đã bị ngã xuống đất, đang khẽ run rẩy:

– Anh chạy làm gì thế, cũng có thoát được đâu mà?

Nói xong, cậu túm cổ áo kéo gã về.

Ba tên cướp chặn đường bị cậu đập thành một đống, cuối cùng thực hiện tập hợp bằng cách nhếch nhác nhất trong lịch sử.

Đầu gã cơ bắp thủ lĩnh vẫn còn ù ù.

Gã chưa trải nghiệm qua cảm giác suýt chút nữa đã bị vặn cổ như số 1, gã vẫn còn rục rịch muốn đánh trả.

Nhưng Giang Phảng chỉ dùng một ánh mắt thôi đã có thể khiến gã im lặng.

Giang Phảng không làm gì, chỉ cầm con dao díp kia, nhìn chằm chằm gã đàn ông kia và mỉm cười đã khiến gã lập tức yên lặng.

Mặc dù người này có cơ thể đè cả não lại, nhưng gã vẫn có trực giác bản năng.

Nam Chu ra tay nhanh gọn, nhưng sẽ không giết người.

Nhưng tên Tây này có thể đấy.

Nam Chu hỏi bọn họ:

– Mấy anh tên gì?

Nhìn đồng bọn ủ rũ hai bên trái phải, gã cầm đầu ngoan cố nói:

– Có gan thì mày giết bọn tao đi! Giết bọn tao rồi chúng mày sẽ không có đạo cụ nào hết.

Nam Chu:

– Tôi không muốn có đạo cụ của các anh.

Gã cơ bắp:

– Mẹ kiếp, mày đang lừa tao đấy à?

Nam Chu khẽ thở dài, cậu lấy con dao găm trong kho đồ ra, đặt dưới cằm người kia:

– Giao tất cả đạo cụ của anh ra đây, sau đó nói với chúng tôi các anh tên là gì. Nếu không tôi sẽ không cần đạo cụ nữa.

Một phút sau, ba người quăng đạo cụ đầy đất.

Lý Ngân Hàng ngồi ở trung tâm đống đồ kiểm kê từng cái một hệt như nhân viên hậu cần chuyển phát nhanh.

Nam Chu ngồi trên bậc thang, lấy con dao chĩa về phía ba người đang phẫn nộ kia, bày ra một tư thế tượng trưng không hề có tính uy hiếp.

Căn cứ vào bọn họ tự nói chuyện với nhau, gã cơ bắp cầm đầu tên là Tôn Quốc Cảnh.

Contra số 1 tên là La Các, contra số 2 tên là Tề Thiên Duẫn.

Ở thế giới hiện thực, bọn họ chính là anh em cây khế có quan hệ thân thiết, cùng tốt nghiệp một trường đại học, sau khi tốt nghiệp xong thì góp tiền, mở một quán đồ nướng trên phố ăn vặt.

Việc làm ăn vừa mới phát đạt không bao lâu thì “Vạn Vật Hấp Dẫn” đã đóng gói cả ba người chuyển tới đây.

Nhưng bọn họ đã nhanh chóng phát hiện ra mật mã giàu có hoàn toàn mới.

Cướp của người chơi.

Bọn họ thích phó bản PVE, bởi vì nó đại diện cho việc người chơi sẽ không đề phòng đồng đội.

Ỷ vào hệ thống đánh giá vũ lực của bọn họ là 5, bọn họ đã cướp thành công bảy tám người chơi.

Tư tưởng cốt lõi trong việc đánh cướp của bọn họ chính là bắt nạt kẻ yếu + nhặt mót.

Ống tiêm có tên [Tiếng Nổ Im Lặng] là do bọn họ cướp được trong tay một người chơi bị quái tấn công tới trọng thương, không còn năng lực phản kháng.

Lần này, bọn họ dám tùy tiện ra tay, một là vì cảm thấy người sử dụng đài phát thanh, dùng tên thật và công khai nói mình bị lạc đường trong trường, chắc chắn phải là một đứa ngốc. Hai là, bọn họ nhìn thấy trong đội ngũ có nữ, ba đánh hai, chắc chắn không thành vấn đề.

Nam Chu hỏi:

– Tại sao các anh lại nghĩ tới việc đứng đây đợi bọn tôi?

Tôn Quốc Cảnh:

– Chúng tôi sợ ngồi thang máy sẽ xảy ra sự cố, một khi gặp quái sẽ không trốn được, cho nên mới đi thang bộ. – Sau đó chợt nghe thấy đội Nam Chu đang thảo luận nhiệm vụ.

Nam Chu “a” một tiếng:

– Vậy nên, các anh bất cẩn gặp được bọn tôi chứ không phải là ngồi chờ sẵn?

Ba người im lặng không nói.

Cậu phát huy thực lực của 8 điểm châm biếm từ tận đáy lòng:

– Vậy thì các anh xui xẻo thật đấy.

Ba người ở phía đối diện đều nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, tức giận nhưng không dám nói gì.

Tôn Quốc Cảnh đã hết sức mệt mỏi:

– Đạo cụ giao rồi, mấy người còn muốn thế nào nữa đây?

Nam Chu cầm dao găm lên:

– Các anh đi đi. Sau này đừng đi cướp của người khác nữa.

Tôn Quốc Cảnh không nói gì.

Nam Chu suy nghĩ, lại bổ sung thêm một câu:

– Nếu như thật sự muốn cướp, có thể hai người đi cướp rồi để người thứ ba cầm hết đạo cụ. Bằng không lại bị người khác cướp hết như hôm nay thì phải làm sao.

Tôn Quốc Cảnh, La Các, Tề Thiên Duẫn: …

Cướp bóc không thành, lại bị nhục mạ một trận, trong lòng ba người ngổn ngang trăm mối, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây mà thôi.

Nam Chu quay đầu nói với Lý Ngân Hàng mấy câu, sau đó lại lên tiếng:

– Đợi đã.

Ba người rợn cả tóc gáy, còn tưởng Nam Chu hối hận.

Không ngờ, Nam Chu đẩy đạo cụ cấp C, cấp D tới trước mặt bọn họ:

– Cầm những thứ này tốn chỗ lắm, các anh lấy lại đi.

Ba người cầm đạo cụ, chạy như bay.

Bọn họ sợ không chạy nhanh thì bản thân sẽ mất khống chế cảm xúc mà lao vào cá chết lưới rách với Nam Chu, người đang không ngừng chế nhạo bọn họ.



Con đường râm mát trong vườn trường trồng đầy phong.

Nam Chu, Giang Phảng và Lý Ngân Hàng ngồi trên chiếc ghế dài trên con đường lớn ngợp bóng râm.



Tiết trời cuối thu, lá phong đỏ rực che đi phần lớn ánh sáng sau giờ trưa. Lá cây chia cắt ánh sáng thành từng mảnh vụn ấm áp, như rắc vàng trên bờ vai của họ.

Qua một hồi so sánh, Lý Ngân Hàng đưa cho Nam Chu đạo cụ cấp S [Tiếng Nổ Im Lặng], cùng với đạo cụ cấp A [Thánh Giá Giác Quan Thứ Sáu], đạo cụ này có tác dụng đặc biệt đối với quái vật không thực thể, khi gặp được nguy hiểm sẽ lập tức vỡ vụn.

Lý Ngân Hàng vốn định giữ lại hai đạo cụ cấp A cho Giang Phảng, nhưng Giang Phảng chỉ lấy một đạo cụ cấp A và tự chọn thêm một đạo cụ cấp C.

Đạo cụ cấp A [Tequila Sự Thật], uống vào 100ml có thể khiến cho người ta nói ra sự thật, uống xong lập tức dừng lại. Nhưng có hai điều kiện hạn chế: 1. Đối phương bằng lòng uống. 2. Đối phương là người.

Đạo cụ cấp C [Hậu Quả Của Việc Không Có Giày Trượt Băng], sử dụng được hai lần, có tác dụng khiến cho đối thủ trượt chân, hiệu quả 100%.

Lý Ngân Hàng nhịn đau mở thêm cho mình hai ô vật phẩm, làm hết phận sự của một nhân viên quản lý kho hàng.

Đạo cụ cấp A [Đừng Ra Ngoài Vào Ngày Gió Bụi]: Khiến cho một mục tiêu bị mù tạm thời, duy trì trong ba mươi giây, phạm vi sử dụng trong vòng ba mét, số lần sử dụng là một.

Sở dĩ đạo cụ này không có tác dụng là bởi vì người cầm nó là Tôn Quốc Cảnh, cũng chính là người đầu tiên bị đập.

Đạo cụ cấp B [Máy Điểm Tồn Tại Về Không]: Có thể hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân trong một thời gian ngắn, thời gian duy trì là một phút, chỉ có một lần sử dụng.

Đạo cụ cấp B [Máy Cố Định Điểm Tỉnh Táo]: Có thể khống chế điểm tỉnh táo không bị tụt trong một khoảng thời gian ngắn, duy trì ba phút, sử dụng một lần.

Đạo cụ cấp B [Đánh Tôi Đi]: Có thể thu hút hết giá trị thù hận của người tấn công lên người mình, thời gian duy trì năm phút, sử dụng một lần.

Trừ những thứ này ra, còn một số đạo cụ yếu không dùng được, Lý Ngân Hàng đều trả lại cả.

Có thể nói trận chiến lần này thu hoạch rất phong phú.

Thứ còn khiến cho Nam Chu vui vẻ hơn là việc cậu tìm được một chiếc thẻ sinh viên trong túi mình, bên trong còn hơn 200 tệ.

Nam Chu đi siêu thị mua một tá bánh trứng về thưởng cho chính mình.

Sau khi chia xong, Lý Ngân Hàng hỏi ra câu mà ban nãy cô đã muốn hỏi:

– Tại sao phải hỏi tên của bọn họ?

Nam Chu cắn một miếng bánh trứng, nói ngắn gọn:

– Tôi muốn biết trong số bọn họ có ai tên là Hồ Lực không?

Là Hồ Lực mà trong đoạn ghi âm nói rằng đã chết ư?

Giang Phảng điềm đạm giải thích thay Nam Chu:

– Thầy Nam muốn biết đoạn ghi âm này ở quá khứ, hay là ở tương lại.

– Người trong đoạn ghi âm có thể gọi tên của từng người trong chứng ta, chứng tỏ rằng anh ta biết chúng ta. Hơn nữa có lẽ anh ta, Hồ Lực và chúng ta đều bị mắc vào chuyện này.

– Chúng ta không biết người trong đoạn ghi âm tên gì, thông tin duy nhất mà chúng ta nhận được cũng chỉ có cái tên “Hồ Lực” mà thôi.

– Trong đoạn ghi âm còn nói, Hồ Lực đã chết, chỉ có anh ta còn nhớ, những người khác đều đã quên.

– Nếu như đoạn ghi âm là ở tương lai, trong số người chơi lại có người tên là Hồ Lực, vậy thì chúng ta có thể bắt đầu điều tra từ anh ta. Tìm được manh mối rồi, chưa biết chừng có thể cứu anh ta một mạng.

Lý Ngân Hàng tính toán:

– Màn này có bảy người chơi đúng không? Hẳn là còn một người chơi nữa chưa xuất hiện, có lẽ nào anh ta là…

Nam Chu:

– Anh ta không phải Hồ Lực.

Lý Ngân Hàng ngạc nhiên.

Nam Chu hỏi cô:

– Nếu như cô là một người chơi cá nhân được phân vào vai “Hồ Lực”, sau đó lại nghe thấy lời nhắn “Hồ Lực chết rồi”, cô sẽ làm thế nào?

Lý Ngân Hàng:

– Tôi sẽ chạy tới nhờ đồng đội khác nghĩ cách bảo vệ tôi. – Dù sao cô cũng sẽ không muốn một mình chiến đấu với sức mạnh chưa biết rõ.

Giang Phảng đưa ra kết luận:

– Nếu như đoạn ghi âm kia là trong quá khứ thì sao.

Có lẽ lúc này Hồ Lực đã chết rồi.

Sợ rằng người để lại đoạn ghi âm cũng lành ít dữ nhiều.

Có lẽ phó bản này sẽ không dễ dàng, phạm vi nằm trong cả một ngôi trường, còn rộng lớn hơn phó bản trước rất nhiều. Hơn nữa còn có cả người chơi cướp bóc. Tất nhiên là Nam Chu sẽ thay đổi ý định của mình, cậu không đặt hi vọng vào việc bảo vệ tất cả mọi người mà sẽ chỉ đặt đồng đội của mình lên vị trí ưu tiên cao nhất.

Nam Chu chia cho Giang Phảng và Lý Ngân Hàng mỗi người một cái bánh trứng:

– Hai người có ý tưởng gì không?

– Lên diễn đàn hoặc tieba của trường xem thử đi. – Giang Phảng cầm lấy bánh trứng, nhã nhặn cắn một miếng nhỏ – Có lẽ những truyền thuyết đáng sợ từ sau khi thành lập trường đều trên đó cả.



Tôn Quốc Cảnh cùng hai người khác mặt mũi bầm đập lén la lén lút chạy về ký túc xá.

Khi bọn họ bị kéo tới đây, đúng lúc đang dọn dẹp kho thể dục.

Dựa theo thẻ học sinh trên người có thể phán đoán ba người họ đều là sinh viên thể dục, hơn nữa còn chung một ký túc xá.

Chìa khóa phòng ký túc cũng được đánh số phòng rõ ràng.

Sau khi quay về phòng, Tôn Quốc Cảnh nhìn ngắm căn phòng một lượt.

Đây là phòng bốn người, bốn chiếc giường đều có chăn đệm.

Có điều khi bọn họ quay lại phòng, trong phòng không có người khác.

Sau khi xác định không có người ngoài, Tôn Quốc Cảnh mới thở phào một hơi, đặt mông ngồi xuống mọt chiếc giường, mắng Nam Chu với giọng điệu cay cú.

Mắng chửi người vốn là một việc có thể hạ hỏa, nhưng không biết tại sao, càng mắng gã càng cảm thấy trên người phát lạnh.

Bởi vì trời đã vào cuối thu, phòng ngủ lại ở chỗ râm, không có ánh nắng chiếu thẳng vào.

Cảm giác âm u như thấm vào tận trong xương tủy Tôn Quốc Cảnh, lạnh tới mức xương cốt gã đau đớn.

Gã không nhịn được ôm hai vai, rùng mình một cái.

“Soạt…”

Một âm thanh rõ ràng vang lên ngay bên cạnh gã.

Cùng lúc đó, chiếc chăn trên giường gã khẽ nhúc nhích.

Dường như bên trong có thứ gì đó còn sống.

Tôn Quốc Cảnh hoàn toàn không biết, gã dụi dụi cái tai đau nhức của mình, thuận tay bọc chăn lên người để sưởi ấm, gã phàn nàn: “Cmn mình còn ù tai nữa à.”

Lời tác giả: Nam Chu, một người chơi không cần dùng tới đạo cụ [Đánh Tôi Đi] cũng có thể copy hiệu quả sử dụng.

Hết chương 37

 

------oOo------