***
Nam Chu ngủ một giấc không mộng mị.
Nhưng cậu nghĩ rằng bản thân đã nằm mơ.
Cậu cảm thấy sau gáy ngứa ngáy, dường như có dòng điện ở nơi sâu nhất trong xương sống đang chuyển động.
Nam Chu không hề cảm thấy ác ý, cho nên cậu để mặc luồng điện xâm nhập vào cơ thể.
Dẫu vậy, một lát sau, một bàn tay cho vào trong chăn, khẽ nắm lấy vạt áo sơ mi của cậu, vân vê vạt áo, dường như đang xác định và đo lường gì đó.
Sau đó, bàn tay kia vô ý cọ qua đùi cậu.
Nam Chu không thích người khác chạm vào mình, cho dù là trong giấc mơ.
Cậu lập tức cầm lấy bàn tay kia, bóp bóp, phát hiện ra là tay của Giang Phảng.
Cậu đã từng quan sát và nghiên cứu tay anh rất kỹ.
Cho nên cậu lựa chọn không bẻ gãy nó.
Nam Chu khẽ cau mày, lôi cái tay kia ra ấn xuống gối đầu, cũng mơ màng dạy dỗ đối phương:
– Ngủ phải đặt tay dưới gối đầu.
Rất nhanh sau đó, cậu đã nghe thấy lời đồng ý mang theo tiếng cười của Giang Phảng:
– Được.
Vì thế Nam Chu yên tâm, cậu trở mình, quay lưng lại với anh.
Lực hút lại dần dần đưa Nam Chu về vòng tay Giang Phảng.
Nam Chu lại không biết điều này.
Cậu ngủ rất say.
Tới khi mở mắt ra, đã nhìn thấy vầng trăng mỏng manh bên ngoài cửa sổ.
Cậu tốn mất một tiếng đồng hồ để tỉnh táo, sau đó mới ngồi dậy:
– Chào buổi sáng.
Lý Ngân Hàng đang mặc áo tắm, ngồi giặt quần áo của mình, nghe vậy quay đầu qua, biểu cảm lập tức vô cùng phức tạp.
– Không còn sớm nữa rồi. – Cô vẩy bọt xà phòng trên tay – Bây giờ là sáu rưỡi tối.
Nam Chu ngạc nhiên.
Lý Ngân Hàng cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Đã từng có lần cô ngủ liền tù tì một ngày một đêm sau khi quá bận.
Khi cô thức giấc, vừa nhìn thấy đồng hồ xong lại quay qua nhìn lịch, cô còn tưởng rằng trong lúc mình nằm ngủ thời gian đã xảy ra đao động lượng tử.
Có điều, trong mười lăm tiếng Nam Chu nằm ngủ, đã xảy ra một số chuyện tốt.
Ở màn chơi trước bọn họ đã vượt qua và nhận được đánh giá cấp S, trừ 1000 tích điểm thưởng ra thì mỗi người còn nhận được một đạo cụ ngẫu nhiên.
Trải qua một buổi tối và một ngày tính toán, cuối cùng đạo cụ cũng được gửi tới ô vật phẩm của mỗi người.
Lý Ngân Hàng nhận được đạo cụ cấp B, một ống heo bỏ tiền.
[Tên đạo cụ: Quỷ Xúi Ma]
[Thuyết minh sử dụng: Bạn đang đau đầu vì số tích điểm đúng không?]
[Cho dù là nơi thuận tiện nhất như sòng bạc Bắc Đẩu Chuyển Hướng cũng không thể giao dịch tích điểm trực tiếp được, vẫn cần đổi chip.]
[Vậy thì, tại sao lại không thử sử dụng “Quỷ Xúi Ma” của chúng tôi một lần, có thể thực thể hóa tích điểm không nhìn thấy, không sờ được.]
[Một điểm một đồng, sức chứa vô hạn, số lượng có thể thực thể hóa cũng vô hạn.]
[Phương pháp sử dụng rất đơn giản: Một, dùng một ống heo tràn đầy tích điểm hối lộ kẻ địch, dù sao có tiền cũng có thể xui ma khiến quỷ. Hai, dùng một ống heo tràn đầy tích điểm, đập lên đầu kẻ thù, tiễn hắn đi đời nhà ma.]
[Lưu ý 1: Vật phẩm sử dụng một lần, sau khi bị tổn hại không thể sử dụng]
[Lưu ý 2: Tích điểm được thực thể hóa sẽ bị trừ từ tổng tích điểm, không thể khôi phục lại số liệu.]
Được lắm…
Còn quảng cáo cho cả Bắc Đẩu Chuyển Hướng nữa cơ à.
Trước khi nhìn thấy dòng cuối cùng, Lý Ngân Hàng vẫn còn đang suy nghĩ là sử dụng thế nào mới được.
Dù sao tiền nhỏ thì cũng là tiền.
Sau khi nhìn tới lưu ý 2, suy nghĩ đầu tiên của Lý Ngân Hàng là tìm điểm gửi bán đồ trong thành, treo thứ vô bổ này lên khu giao dịch của người chơi.
Cút đi, tạm biệt, không tiễn.
Lý Ngân Hàng hỏi Nam Chu:
– Anh rút được đạo cụ gì?
Sau khi Nam Chu đọc thuyết minh đạo cụ từ đầu tới cuối, cũng không trả lời câu hỏi của cô:
– Anh Phảng đâu rồi?
Lý Ngân Hàng:
– Bên ngoài…
Nam Chu đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Lý Ngân Hàng gọi cậu:
– Quần áo! Đưa tôi giặt hộ cho…
– Không cần.
Nam Chu từ chối đề nghị của cô, bước nhanh tới cửa.
Nhưng dường như cậu ý thức được gì đó, chợt quay lại, nhìn thẳng Lý Ngân Hàng.
Lý Ngân Hàng tưởng rằng cậu có chuyện quan trọng muốn nói, vội ngồi thẳng lưng, đợi cậu mở miệng.
Hai người nhìn nhau chừng năm giây.
Nam Chu nói rất trịnh trọng:
– Cảm ơn.
Lý Ngân Hàng:…
Lý Ngân Hàng:
– Hả?
Chờ khi cô liếc mắt nhìn thấy quần áo ngâm đầy bọt xà phòng của mình mới hiểu Nam Chu đang cảm ơn lời đề nghị giặt quần áo cho cậu.
Khóe miệng Lý Ngân Hàng mấp máy:
– Đừng khách…
Khi cô ngẩng đầu lên, Nam Chu đã biến mất bên ngoài cửa.
Lý Ngân Hàng thuyết phục bản thân, hành vi của mấy boss luôn kỳ quái như vậy.
Nam Chu vừa mới rời khỏi, NPC cậu bạn tối qua dẫn bọ họ đi xem phòng bước vào. Cậu ta cười hì hì huýt sáo với Lý Ngân Hàng, sau đó nhét hai quyển tạp chí lòe loẹt xuống dưới gối đầu của hai chiếc giường. Xong xuôi lại đặt danh thiếp lên chiếc tủ đầu giường bằng gỗ đầy vết châm thuốc. Cuối cùng ung dung rời khỏi.
Lý Ngân Hàng: Làm cái gì vậy?
Cô giơ hai tay đầy bọt xà phòng của mình, đi tới đầu giường, dùng cánh tay đẩy gối đầu ra.
Một quyển tạp chí đồi trụy trần trụi lọt vào mắt cô.
Trang bìa là hai người đàn ông phóng túng.
Còn lại không thể miêu tả.
Trong đó có một người bị ấn trước gương.
Cảnh tượng vô cùng khó coi.
Lý Ngân Hàng nghiêng đầu, phát hiện danh thiếp trên tủ đầu giường in chữ mời gọi phụ nữ…có lẽ đây là số điện thoại của trai bao.
Dưới gối đầu của Nam Chu và Giang Phảng cũng được đặt quyển tạp chí tương tự, cùng trang bìa tương tự.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lý Ngân Hàng, chắc chắn là sẽ thu tiền.
NPC đi phát danh thiếp này chắc chắn còn có thể được trích %, không biết là kiếm được bao nhiêu.
Cô định lấy quyển tạp chí ở đầu giường Nam Chu và Giang Phảng đi, nhưng trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, hai người bọn họ đều không phải là người dùng “súng” chỉ huy não, thực ra cũng không cần quá lo lắng.
Nhất là Nam Chu.
Lý Ngân Hàng thực sự không thể tưởng tượng được khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Nam Chu khi động tình sẽ thế nào.
Cô nhún vai, đi vòng quay lại chậu giặt quần áo.
Nhưng khi cô bắt đầu vò, đột nhiên lại nhận ra một vấn đề:
Đợi đã.
Tại sao thằng nhóc kia lại đặt tạp chí nam tính vào trong căn phòng hai nam một nữ chứ?
…
Nam Chu đút tay vào túi, nghịch ổ khóa nhỏ bên trong. Cậu đi ra khỏi phòng nghỉ, nhìn khắp xung quanh.
Buổi tối tại Phồn Hoa bắt đầu từ ba giờ.
Có chú chuột chạy vọt qua trong góc tối, Nam Chu chỉ kịp nhìn thấy nó và một cái đuôi giống của mèo.
Trên bức tường màu xám ẩm mốc dán kín những quảng cáo trị nấm chân và bạch hầu.
Đèn treo trên hành lang chật hẹp đều sáng trưng.
Màu sắc đèn trước cửa mỗi nhà không giống nhau, hình dạng cũng khác, đỏ, vàng, lam, lục cùng với tròn, vuông, dài, méo, cái sáng cái tối. Cả thành phố này giống như một thế giới đèn màu khổng lồ và quái dị.
Ánh trăng tròn treo cuối chân trời, còn tròn hơn hôm qua Nam Chu nhìn thấy khi ở trong phòng tắm.
Xem ra có lẽ hôm nay là ngày mười lăm rồi.
Nam Chu ngẩng đầu nhìn ánh trăng rất lâu.
Sau đó, cậu nhìn thấy Giang Phảng dưới ánh trăng sáng.
Giang Phảng ngồi dưới chân cầu thang rộng rãi của một ngôi nhà gỗ, đang chơi mạt chược với ba NPC khác.
Anh thả tóc, đưa tay vào rút ra quân mạt chược, khi nhìn bài, vẻ mặt và động tác vẫn ung dung tùy ý như khi trong sòng bạc, nhưng lại không còn vẻ kiêu ngạo điên cuồng kia nữa, hoàn toàn dung hợp vào không khí xung quanh.
Nam Chu lại nhớ tới giấc mơ sờ vào áo sơ mi ngày hôm qua.
Giang Phảng là một người rất nho nhã và cao quý.
Bởi vậy có thể thấy được, mơ đúng là mơ, là thứ chẳng hề có logic.
Dường như cảm nhận được tầm mắt phía sau, Giang Phảng quay đầu lại.
Trong giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, đuôi mắt Giang Phảng khẽ cong lên.
Anh dùng khẩu hình miệng nói với cậu: “Đợi một chút.”
Vì thế Nam Chu đứng đợi tại chỗ, lúc thì nhìn ánh trăng, lúc thì nhìn anh.
Sau khi Nam Chu nhìn thấy Giang Phảng cầm một quân mạt chược lên, đẩy ngã tất cả bài trước mặt, anh chắp tay lại, nở nụ cười dịu dàng xin lỗi với ba NPC người già kia, như thể đang xin lỗi về chiến thắng của mình.
Nam Chu áp cằm lên cánh tay.
Cậu nghĩ tới Giang Phảng kiêu ngạo sôi nổi ở sòng bạc ngày hôm qua, và Giang Phảng đang làm nũng với người già một cách tự nhiên lúc này, rốt cuộc đâu mới là anh.
Giang Phảng tạm biệt mấy người già, kết thúc ván chơi rồi đi về phía cậu.
Nam Chu còn chưa kịp phản ứng gì, Nam Cực Tinh tựa như đã cảm nhận được gì đó, chui ra khỏi cổ áo Nam Chu kêu cái “soạt”. Nó hung phấn kêu lên chít chít, nhào tới Giang Phảng giống như một cái máy bay nhỏ.
Giang Phảng cười giơ tay lên, dùng tay trái đỡ lấy nó, ngón cái vỗ về cái đầu nhỏ ấy.
Nam Cực Tinh ngửi được hương thơm ngọt ngào của hoa quả, muốn bò từ tay trái tới tay phải anh để ăn vụng.
Nhưng nó lại phát hiện mình bị Giang Phảng nắm chặt trong tay.
Nam Chu nói:
– Anh thắng được gì rồi?
– Thắng được một quả táo.
Giang Phảng khẽ nắm lấy Nam Cực Tinh đang kêu chít chít ầm ĩ, vừa đưa bàn tay đang giấu sau lưng ra trước mặt Nam Chu.
Đó là một quả táo đỏ, tươi ngon đầy đặn, hơi nước ướt át.
Anh khẽ nói:
– Tặng cậu này.
Mắt Nam Chu sáng lên, nhận lấy quả táo:
– Tại sao lại cược cái này?
– Ba người già thích cược hoa quả. Táo là thứ đắt nhất. – Giang Phảng nói – Thắng mười ván liên tiếp mới có thể nhận được quả táo ngon nhất.
Nam Chu nghịch quả táo:
– Cảm ơn.
Cuối cùng thì Nam Cực Tinh cũng thoát khỏi trói buộc, nó chạy dọc theo lan can rỉ sắt rồi nhào vào lòng Nam Chu. Nó ngửa đầu học theo cún con kêu, muốn xin ké vài miếng táo của Nam Chu.
Nam Chu nghiêm túc giảng giải cho nó:
– Của tao.
Nam Cực Tinh tức giận, quay đầu chui vào trong tay áo của Nam Chu, giận dỗi không ngừng cựa quậy.
Nam Chu ôm lấy quả táo kia, đứng song song với Giang Phảng trên hành lang tầng mười hai, bọn họ dựa vào lan can, nhìn cảnh đêm phía xa.
Nam Chu hỏi:
– Anh rút được gì thế?
Giang Phảng nói:
– Một vật phẩm cấp B có tên “Bí Mật Của Chú Hề”. Là một bộ bài Tây, bốn bề như lưỡi dao, là vật phẩm công kích, dùng một lần mất một lá.
Giang Phảng hỏi:
– Cậu thì sao?
Nam Chu lấy đạo cụ của hệ thống phát cho Giang Phảng xem.
[Chúc mừng người chơi Nam Chu vượt qua phó bản với đánh giá cấp S và nhận được đạo cụ Bản Phác Họa Của Mã Lương (3 Trang)]
[Đẳng cấp đạo cụ: B]
[Tính chất đạo cụ: Hạn chế số lần (3 lần)]
[Thuyết minh sử dụng: Vẽ một cái bánh. Tuy rằng ăn vào ba phút sau nó sẽ biến mất trong dạ dày của bạn.]
[Hay là vẽ một con chim kền kền xám nhỉ? Tuy rằng sau ba phút sau nó sẽ tiêu tan.]
[Vẽ một người yêu đi. Tuy rằng người đó chỉ có thể nắm tay bạn ba phút.]
Giang Phảng ồ lên, nói:
– Thuyết minh thú vị thật.
Kết hợp phần thưởng của ba người bọn họ lại, tuy rằng là “phần thưởng ngẫu nhiên”, nhưng bất ngờ là nó lại phù hợp với tính cách và năng lực của bọn họ.
Nam Chu nói:
– Đây chính là thuật toán.
Thuật toán trò chơi dùng hết sức thu thập thông tin của bọn họ trong quá trình chơi, sau đó sẽ phân chia cho bọn họ đạo cụ thuộc về mỗi người.
Sắp đặt hết tất cả, kéo nhiều người như vậy vào trong một trò chơi khủng bố rộng lớn tới mức vô hạn, còn bắt đầu cuộc cạnh tranh tử vong chậm chạp, cũng thành lập cơ chế tích điểm cho mỗi người chơi.
Người đứng đằng sau lưng tất cả những thứ này muốn làm gì?
Tạm thời Nam Chu vẫn chưa thể nghĩ ra.
Rõ ràng Giang Phảng cũng vậy, cho nên anh hỏi một câu thực tế hơn:
– Cậu có ba cơ hội sử dụng thẻ, cậu muốn vẽ gì?
– Tôi không biết. – Nam Chu nói – Có lẽ tôi sẽ vẽ một cánh cửa…
Giang Phảng đồng ý với suy nghĩ của cậu:
– Nếu cậu có được đạo cụ này từ trước thì chúng ta sẽ dễ dàng thông qua ván chơi đầu tiên.
Nam Chu nói tiếp nửa câu sau:
– Vẽ thêm một Tiểu Minh.
Giang Phảng khẽ nhướng mày.
Nam Chu nói:
– Nếu như có thể mang cậu bé ra khỏi nơi đó, cho dù chỉ ba phút thôi, cũng được.
Nam Chu lại nói:
– Đáng tiếc, tôi không làm được.
Giang Phảng nhìn thẳng Nam Chu, sắc mặt dần trở nên dịu dàng.
Nam Chu nắm quả táo, chống hai tay lên lan can bảo vệ hành lang bằng đồng loang lổ, nhìn xung quanh với khuôn mặt bình tĩnh.
Thậm chí cậu còn không nhận ra sự dịu dàng của mình.
Đối với cậu mà nói, đây chỉ là một câu nói bộc phát mà thôi.
Nhưng loại vô thức này có sức hấp dẫn trí mạng với Giang Phảng.
Nam Chu chợt hỏi:
– Đó là gì?
Tầm mắt Giang Phảng rời khỏi khuôn mặt Nam Chu, nhìn về phía cậu đang nhìn.
Một thầy tu đang mặc áo tang, chậm rãi bước đi trên con đường gạch ướt bẩn của tầng một khu thành trại.
Tay ông vê một tràng hạt, chân trần, đi rất chậm.
Cho dù là khí chất hay cách ăn mặc, ông đều không hòa nhập với cảnh phồn hoa xung quanh.
Nam Chu hỏi Giang Phảng:
– NPC kia đang làm gì?
– Có lẽ là người chơi. – Giang Phảng quan sát một lúc lâu mới nói – Hành vi và dáng dấp của ông ấy hoàn toàn khác với NPC… có lẽ ông ấy đang đi siêu độ và truy điệu cho ai đó.
Nam Chu hỏi:
– Truy điệu đồng đội của ông ấy sao?
– Có lẽ vậy. – Giang Phảng suy nghĩ, bổ sung thêm – Cũng có thể là những người đã chết ở trong trò chơi.
Nam Chu im lặng.
Một lát sau, cậu hỏi:
– Khi nào chúng ta làm nhiệm vụ tiếp theo?
Giang Phảng cười:
– Gấp vậy à?
Nam Chu:
– Tôi muốn nhanh chóng kết thúc trò chơi, lấy vị trí thứ nhất, sau đó hoàn thành tâm nguyện của mình.
Giang Phảng:
– Tâm nguyện của cậu là gì?
Nam Chu sững người:
– Không thể nói với anh.
Giang Phảng cười nói:
– Chúng ta không phải là bạn à?
– Không phải bạn. – Nam Chu khẽ nhíu mày, cường điệu câu nói – Là người hợp tác.
Cậu vừa nói ra câu này, nụ cười Giang Phảng cứng lại bên môi.
Cuộc đối thoại này như đã từng xảy ra.
Nó xuất hiện giữa Nam Chu và Lý Ngân Hàng.
Lúc ấy, Giang Phảng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ…
Bầu không khí có thể coi như hòa hợp của hai người chợt trở nên gượng gạo.
Biểu cảm của Giang Phảng vẫn tươi cười, chẳng qua mặt mày có chút sắc bén kì lạ:
– Tại sao?
Nam Chu:
– Tôi không thể nói tâm nguyện của mình với anh được. Tôi có nguyên nhân của mình.
Giang Phảng:
– Tôi không hỏi chuyện này.
Anh bước lên trước, rút ngắn khoảng cách an toàn:
– Tại sao chúng ta lại không phải là bạn bè?
Nam Chu không hề nhượng bộ, cũng không có ý sửa lại lời của mình:
– Bởi vì chính là như vậy.
– Tôi tưởng rằng… – Đôi mắt nhạt màu của Giang Phảng vẫn luôn giữ nụ cười lịch sự – Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, cậu, tôi, và cả Ngân Hàng nữa, ít nhất cũng là bạn bè chứ.
Anh nho nhã lễ độ như vậy, không hề để lộ cảm xúc xâm lược đang cuộn sóng trong người mình.
Nhưng Nam Chu nhận thấy bất thường. Cậu hoang mang hỏi Giang Phảng:
– Anh sao thế? Không thoải mái à?
Giang Phảng không phải không ý thức được mình đang mất khống chế.
Anh nắm chặt lan can rỉ sắt, cho mình sáu giây, điều chỉnh lại cảm xúc của mình trong im lặng.
Anh chủ động đổi chủ đề quay lại nội dung mà bọn họ vừa mới nói.
– Cậu nói muốn làm nhiệm vụ à?
Nam Chu gật đầu:
– Đúng.
Giang Phảng nhìn chăm chú vào cậu, nói:
– Ít nhất hôm nay không được.
Sắc mặt Nam Chu cứng đờ:
– Anh…
Dân cư trong thành trại đa số là NPC, phạm vi hoạt động và trình độ trí năng quyết định theo thuộc tính nhân vật.
Ví dụ như bà chủ sẽ cò kè giá cả với khách, người bán đồ ăn sáng biết làm bánh bao. Lao động phổ thông sẽ biết lén lút phát tạp chí đồi trụy cho khách để kiếm thêm thu nhập.
Một đám NPC trẻ con không quan trọng, chỉ biết chạy đuổi nhau nô đùa ầm ĩ ở hành lang theo thời gian định sẵn.
Hành lang vô cùng nhỏ hẹp, hẹp tới nỗi có hai bà nội trợ gầy gò đi tới cũng phải né sát một bên.
Nam Chu đứng đối diện Giang Phảng, chắn ở vị trí giữa hành lang, bị thủ lĩnh của bọn trẻ con đâm sầm vào.
Cậu vốn phải không hề hấn gì mới đúng, vậy mà bị một đứa trẻ đâm vào, chỉ là va chạm nhỏ nhưng cậu lại ngã về phía sau.
Khi cơ thể cậu sắp đập mạnh vào lan can, một bàn tay đỡ lấy eo cậu, ôm chặt cậu vào trong lòng.
Cánh tay kia vòng qua eo cậu, dùng sức rất mạnh, thậm chí còn hãm sâu vào phần cơ bụng mềm mại của cậu.
Dưới ánh trăng mỏng manh, Giang Phảng ôm eo Nam Chu, nghe thấy tiếng thở hổn hển của cậu bên tai, cười khẽ và thì thầm:
– Cậu nhìn đi, tôi đã nói rồi, ít nhất hôm nay không được.
Hết chương 34
------oOo------