***
Chuyến du lịch của bọn họ dài hơn so với dự kiến.
Sau khi được ngắm biển táo ở Aksu, xuyên qua lòng chảo Tarim, đi hết nửa Thanh Hải, tới đường Xuyên Tàng.
Ngày đầu tiên bước vào thảo nguyên, xe của bọn họ chẳng được thuận lợi.
Đến trưa, lốp phải phía trước bị đá rạch bục lốp.
Vốn dĩ bọn họ định thay lốp xe dự phòng để ứng phó tạm thời, không may vừa mới thay lốp xe vào, máy đo hiển thị lốp xe không đủ căng.
Lái xe tới chiều muộn, bọn họ gặp hơn mười hộ dân du mục trên đồng hoang, cuối cùng mượn được một bộ công cụ hoàn chỉnh từ người ta, vá lốp thành công.
Khi ấy, sắc trời đã muộn, bọn họ quyết định không lên đường nữa mà dựng lều ở bên cạnh những người du mục kia.
Giữa đêm, bọn họ đốt lửa trại rực rỡ.
Nơi đây có hệ sinh thái nguyên sơ nhất, là một nơi thuần túy, rời xa khoa học kỹ thuật, rời xa thành thị ồn ào, rời xa tất cả vật chất khác.
Những người đàn ông thảo nguyên nhiệt tình coi trọng Giang Phảng – người trẻ tuổi có huyết thống lai Tây. Bọn họ xắn tay áo mời anh đấu vật.
Chẳng qua Giang Phảng rất biết cách che giấu.
Nếu không cần thiết, Giang Phảng sẽ không thể hiện mũi nhọn trước mặt người khác.
Anh xua tay với vẻ hiền hòa:
– Tôi á? Tôi bình thường… Nhưng em trai tôi được lắm.
Nam Chu đang dùng một ngọn cỏ xanh lừa chú ngựa nhỏ, tự dưng bị kéo tới giữa sân thi đấu.
Nhìn thấy người đàn ông cao hơn mình gần một cái đầu, Nam Chu ngửa đầu nhìn anh ta một lát, quay đầu nhìn Giang Phảng, vươn tay lặng lẽ ra hiệu.
Cao hơn anh.
Người đàn ông thảo nguyên cao lớn vạm vỡ, mặt đỏ bừng bừng đánh giá người trẻ tuổi với cánh tay còn không thô như xương dê, chẳng hề che giấu sự tò mò của mình, nói với giọng phổ thông không chuẩn:
– Cậu được không đấy?
Mặc dù vị khách mảnh khảnh đứng cô độc ở đó như sứ trắng, là một bình hoa thủy tinh hắn không dám chạm bừa vào.
Nếu làm khách bị thương thì khó mà xong chuyện.
Trong lúc người đàn ông thảo nguyên đang thầm suy nghĩ, Giang Phảng nói quy tắc đơn giản cho Nam Chu nghe:
– Vật ngã anh ta là được.
Nam Chu:
– Thắng có được phần thưởng gì không?
Nghe thấy cậu hỏi như vậy, phía dưới vang lên một tràng cười thiện ý.
Những người đàn ông trời sinh phóng khoáng, đối diện với mỹ nhân cùng giới với mình lại có phút giây lúng túng hiếm hoi:
– Vậy cậu muốn gì?
Nam Chu suy nghĩ, chỉ gò núi khoác ánh trăng cách đó không xa:
– Tôi muốn ngọn núi kia.
Người đàn ông tưởng rằng mình nghe nhầm:
– Hả?
Nam Chu:
– Núi.
Ngọn núi kia đứng độc lập, vươn mình trên thảo nguyên bát ngát này. Có lẽ ngay đến cả nhà địa lý học tìm hiểu sâu nhất cũng không biết tên của nó.
Chỗ đặc biệt của nó, có lẽ vì trong góc nhìn của người khác, nó giống như trụ trời chống một mảnh trăng non.
Người đàn ông chớp chớp mắt, thật thà cất lời:
– Núi là của quốc gia. Tôi cũng không khiêng được.
Nam Chu nghiêm túc nói:
– Tôi không cần anh phải khiêng đến đây. Tôi chỉ cần biết, nơi đây có một ngọn núi của tôi là được.
Người đàn ông:
– Nếu cậu thua thì sao?
Nam Chu chỉ chân trời:
– Tôi sẽ tặng anh một ngôi sao nhỏ.
Người đàn ông không hiểu, nhưng vẫn cười ha hả vui vẻ:
– Sao cũng đâu phải của cậu.
Nam Chu rất kiên trì:
– Nếu tôi thua, sau này tôi sẽ không ngắm nó nữa.
Người đàn ông xoa mũi, cúi người vươn tay lên:
– Được, tới đi.
Nam Chu:
– Ừ, tới.
Chuyện xảy ra sau đó, người đàn ông đã chẳng còn nhớ rõ nữa.
Hắn chỉ cảm thấy chân mình nhẹ bẫng, trước mắt tối sầm, chiếc bình hoa thủy tinh ấn ngã người đàn ông cao lớn thô kệch như hắn xuống mặt đất.
Khi hắn còn đang ngơ ngác, chợt nghe thấy Nam Chu khẽ nói:
– Thế này đã coi như đánh gục chưa?
Đêm ấy, Nam Chu đã chiến thắng tất cả thanh niên trai tráng khỏe mạnh trong đoàn du mục, vậy mà cuối cùng lại gục ngã trước rượu sữa ngựa chưa tới hai mươi độ.
Cậu say rượu nhưng vẫn rất ngoan ngoãn, không làm ồn, chỉ thành thật ngồi xổm bên cạnh chuồng dê nghĩ chuyện của mình.
Một chú dê nhỏ tò mò dùng chân trước nhảy lên hàng rào, rướn cao người đối diện với cậu.
Dê nhỏ: Bee…
Nam Chu trịnh trọng nói với nó:
– Mày tốt lắm.
Giang Phảng dở khóc dở cười, vừa dỗ vừa ôm cậu kéo về xe. Anh định đun một ấm nước pha trà cho cậu, uống vào dạ dày cũng thoải mái hơn.
Bấy giờ, lửa trại đêm đã tàn, mọi người túm năm tụm ba trở về lều mình ngủ.
Giang Phảng đi xin nước, ngang qua một chiếc lều, loáng thoáng nghe được trong chiếc lều bảng vải bố có người đang nói chuyện. Âm thanh rầm rì kết hợp với ánh đèn vàng ấm lan tỏa sự yên bình. Giọng nói kia trầm trầm, rõ ràng một đôi vợ chồng già đang chong đèn tâm sự đêm khuya.
Bà cụ nói:
– Bọn họ đều thua cả, ông có nghe thấy không?
Ông cụ rất cảm khái:
– Người trẻ tuổi bây giờ đúng là chẳng được tích sự gì, nếu như tôi trẻ lại ba bốn mươi tuổi, đâu có dễ dàng thua như vậy?
Bà cụ:
– Đúng vậy, ông giỏi nhất. Nếu trẻ lại bốn mươi tuổi, có thể lên vạch nóc trời đấy chứ.
Ông cụ nói:
– Không tới mức ấy, nhưng có thể vén khăn đỏ của bà.
Tiếng cười và tiếng đấm ngực vọng ra khỏi lều.
– Nói linh tinh. Ông nói xem, nếu vừa tỉnh giấc thực sự trẻ hơn bốn mươi tuổi, ông có còn cưới tôi không? Chắc chắn ông lại chạy tới gõ cửa lều A Na Nhĩ ở bên cạnh chứ gì?
– Kết quả gõ nhầm sang lều của bà đấy chứ.
– Vớ vẩn, vớ vẩn. Ông không biết nhìn đường à?
– Bà bảo tôi vớ vẩn, ừ tôi mò vớ vẩn đấy. Cứ mò mẫm mò mẫm, thằng mù trẻ tuổi mò đến cửa rồi này. Cô gái trẻ tuổi ơi, cô có mở cửa cho tôi không nào.
Giang Phảng vừa nghe vừa mỉm cười, vừa mới định xoay người rời khỏi thì phát hiện ra bên cạnh đã có thêm một người ló đầu ra bắt chước tư thế nghe trộm của anh từ khi nào.
Mặt Nam Chu hơi đỏ, cậu nhỏ giọng hỏi:
– Mở cửa xong rồi thì sao?
Quả nhiên, bà cụ cười đẩy ông cụ:
– Mở cửa xong thì sao?
Ông cụ:
– Mở cửa xong. Ba bốn đứa trẻ con chạy ra đều biến thành chàng trai cô gái trẻ, răng chúng ta cũng rụng sạch rồi.
Nam Chu cảm thán:
– A.
Giang Phảng xách con mèo nghe trộm góc tường nhà người ta về giường, sau đó sang lều khác xin được một ấm nước nóng.
Trở về trước nhà di động, Giang Phảng phát hiện cửa xe bị khóa rồi.
Chợt ngộ ra điều gì, trái tim nóng lên hầm hập, anh mỉm cười gõ cửa.
Nam Chu hơi say dựa vào sau cửa hỏi:
– Ai đấy?
Giang Phảng:
– Đi nhầm cửa rồi.
Nam Chu vén tấm rèm cửa sổ bên trong:
– Vậy tại sao anh còn đứng đó không đi?
Giang Phảng mỉm cười:
– Đợi trẻ con chạy ra ngoài.
Cửa mở, chỉ có mình Nam Chu đi ra.
Hai người dán sát vào nhau hôn môi, vào trong đóng cửa xe lại.
Giang Phảng vén lọn tóc mướt mồ hôi của Nam Chu:
– Lúc nào cũng mong có con. Em thích trẻ con lắm à?
Nam Chu được bế lên giường nói với giọng vô cùng lý sự:
– Sau khi ra ngoài em đã đọc rất nhiều sách. Em không sinh được. Nhưng em chỉ muốn thử chuyện em chưa từng làm.
Dứt lời, cậu cắn tai Giang Phảng, khẽ nói bí mật của mình:
– Cho nên mỗi lần chúng ta làm xong, em sẽ ôm chân một lát.
Ngực Giang Phảng nóng hầm hập, anh ôm Nam Chu, nhịp thở dần nặng nề.
Tiếng thở dốc của Giang Phảng rất êm tai, bản thân nó mang theo sức hút kỳ lạ giống như chính con người anh.
Nói một cách tương đối, một người quen nhẫn nhịn tất cả như Nam Chu không biết rằng khi sung sướng mình cũng có thể rên thành tiếng.
Cậu chỉ cố gắng nhẫn nhịn, chỉ khi không nhịn được nữa mới phát ra tiếng rên rỉ qua kẽ răng.
Đêm lạnh, đêm an tĩnh, đêm cũng dài.
***
Vào lúc này, bọn họ tình cờ gặp gỡ trận tuyết đầu mùa.
Tuyết rơi vào sau nửa đêm.
Vừa thức giấc bọn họ còn chưa nhận ra điều này.
Giang Phảng thức giấc, ngồi dậy xoa xoa bụng dưới cho Nam Chu.
Bụng cậu mềm mại còn hơi nóng, xem ra tối qua sau khi xong việc xử lý rất sạch sẽ.
Anh trở mình ngồi dậy, bắt đầu vạch ra thực đơn cho ngày hôm nay.
Đương nhiên đầu tiên vẫn phải quét dọn thông gió.
Anh thuận tay vén rèm cửa sổ lên, bắt gặp cả trời đất trắng xóa.
Vầng mặt trời trắng như tuyết bên ngoài cửa sổ mang theo độ ấm vừa phải xuyên qua cửa thủy tinh. Vài luồng sáng cuốn theo bụi nhảy múa trên không trung, không chói mắt, rất ôn hòa.
Giang Phảng ngồi bên giường, nhìn Nam Chu chăm chú hồi lâu. Anh cúi người xuống, muốn lặng lẽ tặng cậu một nụ hôn buổi sớm.
Nhưng ngay lúc này, Nam Chu mở mắt ra.
Giang Phảng vô thức lùi về sau.
Hiện tại anh đã rất tự tin về chuyện thân mật. Dẫu vậy, khi chạm vào ánh mắt Nam Chu, thói quen còn sót lại suốt hai mươi năm qua vẫn còn giữ một vài bản năng không tốt cho anh.
May mà Nam Chu không để bụng những chuyện này.
Cậu dang tay, ôm Giang Phảng vào lòng.
Cậu ôm rất nghiêm túc, dường như muốn đưa trái tim mình vào trong lồng ngực Giang Phảng.
Cậu thì thầm vạch trần Giang Phảng bên tai anh:
– Anh hôn em.
Giang Phảng chối cãi:
– Không hề.
Nam Chu dừng một lát, cất giọng vỏ ngoài lạnh lùng bao bọc ấm áp bên trong:
– Vậy anh hôn em đi.
Nam Chu rất thích thân mật, Nam Chu cũng rất thích tuyết.
Sau khi thức giấc cậu vẫn luôn ngắm tuyết rơi.
Nắng vàng vương chút ý thu xen lẫn màu trắng động lòng người, dát một lớp mỏng lên cây rừng trên ngọn núi phía xa xa. Từ xa trông lại, tựa hồ cả ngọn núi đang khẽ gợn sóng sáng.
Nam Chu cởi áo khoác gió mỏng màu đen và sơ mi, thay chiếc áo len cao cổ. Gò má trắng nõn ửng hồng vì lạnh. Cậu cuộn mình trong chiếc thảm lông dê nửa đen nửa trắng rất thoải mái.
Chỉnh thể màu sắc y hệt một chú chim cánh cụt đáng yêu.
Cậu duỗi chân giẫm trên cầu thang rút gọn, dùng trái tim mình phác họa cảnh tuyết.
Giang Phảng đang nấu thịt dê mua được từ những người dân du mục.
Một dúm muối, một nắm tiêu, vài cọng rau thơm nổi trên nồi canh thịt dê sôi sùng sục bọt trắng ngà, màu sắc tươi đẹp dụ người ta nuốt nước bọt.
Sau đó cho thêm một nắm miến thủ công do người địa phương tự làm, hơi nóng cuồn cuộn khiến tuyết rơi xuống cũng tan đi.
Anh bày hai chiếc bát tô sứ men xanh, đổ ấm hai chiếc bát tô.
Thịt dê xếp đầy ắp thành ngọn nhỏ trên bát canh miến.
Giang Phảng đi tới cạnh Nam Chu, đúng lúc Nam Chu ngẩng đầu lên.
Cậu dùng bút chỉ vào ngọn núi vô danh mình thắng được:
– Anh nhìn xem, tuyết đang rơi trên ngọn núi của chúng mình kìa.
Bọn họ đã đi cả nghìn cây số, Nam Chu đi đến đâu, sẽ xin trời, xin đất, xin con người nơi đó một khoảng phong cảnh.
Một khoảng đất trồng táo.
Một con sông sao.
Một nguồn suối.
Hiện tại, có thêm một ngọn núi nhỏ vào tài khoản của cậu.
Giang Phảng hỏi:
– Muốn những thứ này làm gì?
– Em muốn thắng cả thế giới cho anh. – Nam Chu cúi đầu, phác họa ánh trăng đêm qua trên ngọn núi nhỏ ấy – Em có rất nhiều nhà. Đó là nhà em tặng anh.
Tim Giang Phảng thắt lại, sau đó vị ngọt ngào len lỏi trong trái tim anh:
– Sau này có người qua đường nhìn thấy nhà chúng ta thì phải làm sao?
Logic của Nam Chu trước giờ vẫn vậy:
– Đó là khách. Sao có thể không mời khách vào chơi.
Khách sẽ nói, núi đẹp quá, suối trong ghê, sông sao bát ngát thật.
Nam Chu sẽ kiêu ngạo nói, vậy ư? Đó là nhà của chúng tôi.
Trước đây Nam Chu chỉ có thể vẽ một thị trấn nhỏ.
Hiện tại thế giới trước mắt cậu là bức tranh vô tận.
Thế giới rực rỡ sắc màu khiến người ta chẳng thể rời mắt.
Người yêu chân thành khiến người ta chẳng nỡ buông tay.
Vậy, cũng đủ.
Hết chương 321
------oOo------