Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 314: Tâm nguyện (Năm)




***

Sáp nến trên bàn nóng chảy xuôi xuống, đan vào nhau.

Tất cả ngọn nến đều đã cháy hơn phân nửa.

Ngọn nến số 3 thuộc về Giang Phảng, ánh lửa nhảy nhót không ngừng, tiến hành một màn nóng chảy quy mô nhỏ chiếu trên đồng tử nhạt màu của anh.

Cho tới bây giờ, thứ tự lựa chọn của mọi người không nằm ngoài dự đoán của Giang Phảng.

Mà bản thân Giang Phảng không phải lần đầu tiên giao dịch với người không gian đa chiều.

Lần đầu lạ, lần hai quen, sắc mặt của anh cũng thoải mái hơn rồi.

Đối diện với đài ước nguyện và vô số camera ẩn hình, anh nở nụ cười xinh đẹp hoàn mỹ:

“Nhà sản xuất Vạn Vật Hấp Dẫn thân mến, chào mọi người.”

Giống như hai người trước, Giang Phảng không ngại rắc rối, đưa ra một loạt điều kiện tiên quyết.

Đây là bước nhất định phải đi, dù sao ai biết được người không gian đa chiều sẽ dựa vào lỗ hổng nào để ăn bớt nguyện vọng của bọn họ.

Và nguyện vọng thực sự của Giang Phảng là…

“Thưa những người chủ trì đứng sau Vạn Vật Hấp Dẫn, và tất cả những những nhóm sắc tộc có chung hình thức sinh tồn với những người chủ trì trò chơi, sau khi Vạn Vật Hấp Dẫn kết thúc và đưa tất cả người chơi trở về sân thể dục thành phố C, không được dùng bất cứ phương thức nào tiến hành nghiên cứu và quấy nhiễu tất cả những thể sự sống và phi sự sống trên địa cầu trong phạm vi hiểu biết và năng lực của quần thể mình.”

Một nguyện vọng phức tạp và có hiệu quả phức tạp tương tự, mục đích là ngăn chặn trò chơi này vĩnh viễn.

Giang Phảng đã từng nghĩ ước nguyện người không gian đa chiều mất trí nhớ.

Nhưng địa cầu đã phát triển đến bước này.

Cho dù tập thể người không gian đa chiều có quên mất ở một góc nào đó trong vũ trụ còn tồn tại phó bản bị bọn họ lãng quên, rồi sẽ có một ngày, người địa cầu sẽ phá vỡ rào cản khoa học kỹ thuật, một lần nữa đối diện với sự xâm lược một chiều của người không gian đa chiều.

Trừ phi người địa cầu từ bỏ phát triển, ổn định với tình trạng bây giờ, khoa học kỹ thuật sẽ chẳng nhích thêm một bước nào.

Giang Phảng cảm thấy như vậy không thú vị.

Giang Phảng cũng từng nghĩ, ký một hiệp ước bắt người không gian đa chiều bảo vệ trái đất cũng được.

Nhưng mượn tay người khác bảo vệ mình là một hành vi ngu xuẩn, bản chất không khác gì trao tuyền nắm giữ tương lai vốn dĩ nằm trong tay mình vào tay người khác.

“Bảo vệ”, một từ ngữ mang nghĩa quá rộng.

Trong mắt người không gian đa chiều, ngăn cấm cũng là một cách bảo vệ.

Cho nên, anh đã lựa chọn cách này, khiến địa cầu hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt quan sát dòm ngó của người không gian đa chiều.

Hai bên đều biến mất trong vũ trụ mênh mông, cắt đứt quan hệ, không bao giờ gặp lại.

Lý Ngân Hàng cứu vớt và bảo vệ tất cả sinh mệnh những người chơi trong trò chơi này.

Giang Phảng vung dao cắt đứt xiềng xích trói buộc bọn họ.

Đương nhiên, không hẳn là anh không có tâm tư riêng.

Xiềng xích mà người không gian đa chiều móc lên cổ con người, cũng móc lên cổ Giang Phảng.

Ban đầu để cứu Nam Chu, cái giá anh phải trả là “làm thử nghiệm đến khi Vạn Vật Hấp Dẫn không cần mình nữa”.

Anh bổ sung thêm điều kiện “Vạn Vật Hấp Dẫn hoàn toàn kết thúc” sau nguyện vọng của Lý Ngân Hàng, trò chơi kết thúc rồi đương nhiên đâu cần đến anh nữa.

Khế ước trước đây của anh và người không gian đa chiều coi như được giải trừ.

Hơn nữa anh cũng là một “người chơi tồn tại trong danh sách Vạn Vật Hấp Dẫn hiện tại và còn sống đến giờ” trong ước nguyện của Lý Ngân Hàng, có thể trở về thế giới thực cùng với Nam Chu.

Anh muốn trao cho Nam Chu một Giang Phảng hoàn toàn tự do.

Khi Giang Phảng và Lý Ngân Hàng hoàn thành màn tiếp sức nguyện vọng, đến lượt người tiếp theo.

… Từ sau cánh cửa rộng của phòng chờ, Nam Chu bước ra.

Cậu chậm rãi đi tới trước đài ước nguyện, như ban đầu từng bước đi tới hồ ước nguyện ở Thành Phố Rỉ Sét.

Quá khứ là nước, hiện tại là lửa.

Nam Chu đứng trước cây nến số 4, lặp lại lần nữa:

“Ban đầu tôi đã ước nguyện, tôi muốn mang theo cả Nam Cực Tinh, cùng nhau biến thành người.”

Nghĩ kỹ lại thì nguyện vọng của cậu thực sự rất đơn giản qua loa.

Bởi vì khi ấy đến bản thân Nam Chu còn không biết tại sao cậu lại muốn biến thành người.

Khi ấy cậu cho rằng mình muốn có được tự do.

Sau này cậu biết, thứ cậu muốn chỉ có mình Giang Phảng.

Giang Phảng khẽ mỉm cười với cậu.

Nghĩ qua cũng biết, khu an toàn dưới chân bọn họ lúc này sẽ chấn động thế nào khi nghe được nguyện vọng của Nam Chu.

Nam Chu không nói gì thêm.

Giọng nữ:

“…Muốn ước nguyện, mời cậu thổi nến.”

Nam Chu nói:

“Nhưng tôi muốn biết trước, giải thưởng may mắn của tôi có thể sử dụng cụ thể thế nào?”

Đầu tiên, Nam Chu cho rằng điều kiện “mang theo Nam Cực Tinh cùng biến thành người” cũng coi như “gia tăng may mắn”.

Sau này nghĩ kỹ lại, cậu cảm thấy lý giải về “gia tăng may mắn” như vậy không ổn mấy.

Khi ấy con thỏ thép dẫn đường cho bọn họ chỉ giải thích qua loa, không đi sâu phân tích về tác dụng của đồng tiền may mắn.

Nam Chu nghĩ, có lẽ nó đang mang theo cảm xúc khó ở trong cuộc sống vào trong công việc.

Làm vậy chẳng tốt tẹo nào.

Cậu cần biết chính xác hơn.

Đài cao tĩnh lặng.

Hiển nhiên, nếu Nam Chu không nhắc tới chuyện phiền phức này thì người không gian đa chiều cũng chẳng định nhắc tới, chỉ muốn bỏ qua chuyện này mà thôi.

“Nhắc nhở.” – Giọng nữ bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn – “Bởi vì người chơi Nam Chu đã từng nhận được phần thưởng [Đồng Tiền Vàng Của Nữ Thần May Mắn], có thể tăng thêm một phần may mắn cho nguyện vọng…”

Nam Chu bám riết không buông:

“Gia tăng may mắn chỉ điều gì?”

Giọng nữ sống dở chết dở giải thích:

“Tổng cộng có ba phương thức gia tăng.”

“Thứ nhất, điều chỉnh cấp bậc ưu tiên nguyện vọng. Nguyện vọng của cậu có thể ưu tiên thực hiện nhất.”

“Thứ hai, điều chỉnh độ khó của nguyện vọng trong hiện thực. Nguyện vọng của cậu sẽ dễ thực hiện hơn những người chơi khác.”

“Thứ ba, tăng thêm một điều kiện không mâu thuẫn với nguyện vọng trước đó.”

Trong lúc nói chuyện, đồng tiền may mắn trước đây chìm dưới đáy hồ xuất hiện trên đài ước nguyện.

“Mời lựa chọn hình thức gia tăng may mắn bằng cách tung đồng xu.”

“Mặt ngửa lên trên là chữ, nhận được hình thức gia tăng may mắn đầu tiên.”

“Mặt ngửa lên có hình cây sự sống, nhận được hình thức gia tăng may mắn thứ hai.”

“Đồng xu dựng đứng, nhận được hình thức gia tăng may mắn thứ ba.”

Ý đồ không muốn Nam Chu điều chỉnh nguyện vọng quả thực rõ rành rành như ban ngày.

Nam Chu cúi đầu nghiên cứu đồng xu, dứt khoát quay đầu:

– Anh Phảng.

– Ở đây. – Giang Phảng đi ngang qua Nam Chu, cầm lấy đồng tiền xu trong tay cậu, một tay khoác vai Nam Chu, một tay ấn vào thành đồng xu hơi dày, quay nó một vòng trong tay. Sau khi làm quen với cảm giác này, anh hỏi – Muốn chọn hình thức nào?

Nam Chu:



– Hình thức thứ ba.

Giang Phảng dùng ngón tay cái khẽ ấn vào một góc tiền xu, hạ cổ tay xuống, bắn vào không trung trước khi giọng nữ cất lên ngăn cản hành động để người khác tung đồng xu hộ.

Đồng xu chạm vào bàn, khẽ nảy lên, xuyên qua mặt bàn chảy đầy sáp nến.

Bàn tay Giang Phảng rất khéo léo.

Khi đồng xu dừng lại, nó vẫn vững vàng dựng thẳng, đứng sừng sững giữa bàn.

Dưới ba ngọn nến cháy lung linh, hai mặt đồng xu đều lấp lánh ánh sáng.

Nam Chu biết, nguyện vọng trước đây của mình quá đơn giản.

Nếu không thêm một vài điều kiện mới, rất dễ để lợi dụng sơ hở trong nguyện vọng ấy.

Sau khi thêm một số điều kiện tiên quyết tương đồng những người trước, Nam Chu tuyên bố nguyện vọng mới của mình:

“Tôi hi vọng, tôi và người bạn Nam Cực Tinh của tôi, giữ nguyên đặc tính cơ bản vốn có của bản thân mình, nhận được một thân phận xã hội chính đáng, trở thành một hình thức sinh mệnh tương tự như Lý Ngân Hàng.”

Nghe vậy, Nam Cực Tinh đã biến thành sóc bay và bám vào búi tóc của Lý Ngân Hàng từ lúc trong phòng chờ vui vẻ vẫy vẫy đuôi.

Giọng nữ: …

Cô ta chết lặng:

“Chúc mừng anh Nam Chu ước nguyện xong. Nguyện vọng của anh đã được thực hiện.”

Màn ước nguyện đã diễn ra đến bây giờ, chỉ còn lại hai người nữa thôi.

Nam Chu lùi ra khỏi bong bóng không khí, nhìn vào hai căn phòng chờ chưa mở cửa.

Người ước nguyện tiếp theo sẽ là ai đây?

Cậu rất tò mò, ai đã nhanh tay chọn vị trí cuối cùng như vậy?

Cánh cửa số năm cạch cạch mở ra giống như nghiền qua lòng người.

Maddington bước ra khỏi cửa.

Nhìn thấy mái tóc vàng kia, Lý Ngân Hàng vui vẻ nắm chặt tay.

Người thứ năm là gã, vậy thì thứ sáu chính là Trần Túc Phong!

Nói thế nào thì bọn họ vẫn còn người bảo vệ cuối cùng!

Trần Túc Phong chọn vị trí cuối cùng, chứng minh cậu ta đã trưởng thành rất nhiều.

Trần Túc Phong biết, Lý Ngân Hàng muốn hồi sinh tất cả những người chơi từng chết đi. Vậy anh Ngu có thể trở lại.

Vậy thì nguyện vọng của cậu ta chỉ còn “hồi sinh anh trai Trần Túc Dạ”.

Đây là một điều kiện kèm theo.

Cho nên cậu ta mới chiếm vị trí cuối cùng đầu tiên, đảm bảo nguyện vọng của tất cả mọi người đều không xảy ra vấn đề gì mới cẩn thận ước nguyện vọng của bản thân.

Mặc dù Trần Túc Phong còn trẻ, nhưng đã học được cách chững chạc và suy tính sau cái chết của anh trai và anh Ngu.

Trần Túc Phong ngồi khoanh chân dưới đất, đan chặt hai tay mướt mồ hôi, ấp ủ hi vọng vào nguyện vọng của bản thân.

Phải làm gì mới có thể mang anh trai trở về vẹn toàn đây?

Không biết người không gian đa chiều có lưu trữ số liệu của anh trai khi còn sống không?

Ai ngờ, bên ngoài rất lâu không truyền tới bất cứ âm thanh nào.

Lâu tới mức khiến Trần Túc Phong ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn về phía vách tường đóng kín.

… Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì ư?

Tại sao Maddington không nói gì?

Bấy giờ Maddington đang đối diện với hai ngọn nến cuối cùng trên đài ước nguyện, ngập ngừng hồi lâu nhưng không nói một lời.

Tay trái hắn gõ gõ trên mặt bàn khiến ngọn nến yếu ớt lay động.

Mắt thấy hai cây nến sắp cháy đến tận cùng.

Lý Ngân Hàng bỗng dưng cảm thấy nổi giận với động tác nhỏ của gã: Làm gì đấy.

Cô miễn cưỡng nhịn cơn bực dọc trong lòng, không muốn làm phiền tới tư duy của Maddington.

Gã muốn hồi sinh hai đứa con của mình.

Trong câu chuyện “Bàn tay khỉ”, điều này cũng rất khó thực hiện.

Không ai có thể đảm bảo người không gian đa chiều có thể vượt qua không gian sẽ mang về cặp sinh đôi trai gái thế nào.

Maddington có quyền suy nghĩ sâu hơn.

Nhưng đợi rồi đợi mãi, Lý Ngân Hàng cảm thấy có gì đó không ổn.

Nguyện vọng vừa rồi của cô cũng bao gồm cả nội dung “người chết sống lại”.

Cho dù không thể coi là hoàn hảo, dẫu vậy nói thế nào cũng có chút giá trị tham khảo.

Tại sao gã phải suy nghĩ lâu đến vậy.

Lý Ngân Hàng bước mấy bước về phía bong bóng khí, nhón chân nhìn về phía trước.

Chưa biết rõ tình huống, cô không dám có hành vi bốc đồng vào lúc này.

Việc đầu tiên sau khi bọn họ ước nguyện là rời khỏi bong bóng không khí, chính vì sợ mình có động tác gì mạnh, cuốn theo chút gió thoảng qua, bất cẩn thổi tắt ngọn nến của người bên cạnh, dẫn tới nguyện vọng của bản thân hoàn toàn mất đi tác dụng.

Hơn nữa, nguyện vọng của gã là hồi sinh hai đứa con của mình. Cơ hội hiếm có thế này, nếu bọn họ thúc giục nhiều thì có hơi quá đáng.

Nhưng thời gian nến cháy có hạn.

Nếu cứ tiếp tục trì trệ như vậy, Trần Túc Phong sẽ phải ước nguyện ra sao đây?

Trong lúc Lý Ngân Hàng đang vô cùng sốt sắng, Trần Túc Phong trong phòng chờ chợt đứng dậy.

Cậu ta phán đoán vị trí của đài ước nguyện, sờ lần lên vách tường hướng về nơi đó, thử tìm kiếm khe hở ẩn hình giữa cánh cửa và bức tường.

Trần Túc Phong biết làm vậy chẳng có ích gì.

Song, cậu ta có thể thông qua động tác này phân tán sự chú ý của mình.

Qua một hồi lâu, cuối cùng Maddington cũng chịu mở miệng.

Quái lạ ở chỗ, rõ ràng gã hiểu tiếng Trung nhưng lại sử dụng tiếng Latin để ước nguyện.

Chẳng qua điều này cũng không có gì đặc biệt.

Khi con người muốn diễn đạt chính xác một điều thường sẽ sử dụng ngôn ngữ mà mình thành thạo nhất.

Nếu bây giờ đổi thành Trần Túc Phong trong thời kỳ cấp ba phản nghịch, một cậu trai với thành tích tiếng Anh thường xuyên quanh quẩn ở giới hạn qua môn mà nghe thấy mấy lời này chắc chắn sẽ như nghe thiên thư.

Nhưng sau khi ở chung với anh Ngu một khoảng thời gian, vì cuộc sống, cậu ta phải tìm đủ mọi cách kiếm tiền.

Trùng hợp sao, Trần Túc Phong nhận được một đơn phiên dịch trên mạng, đã từng tự học tiếng Latin một khoảng thời gian.

… Bởi vì giá của mỗi đơn dịch tiếng Latin đều rất cao.

Thực ra trình độ tiếng Latin của Trần Túc Phong vô cùng bình thường, cùng lắm chỉ dừng ở mức độ “miễn cưỡng đọc hiểu”, “miễn cưỡng nghe hiểu” mà thôi.

Nhưng Trần Túc Phong nhận ra cách diễn đạt của Maddington vô cùng sơ cấp.

… Đây không phải ngôn ngữ gã am hiểu.

Trần Túc Phong không thể nói chuyện, chỉ có thể tập trung lắng nghe, góp nhặt ký ức về tiếng Latin mình đã bỏ qua một khoảng thời gian.

Ngắc ngứ nói ra một đoạn dài điều kiện tiên quyết, Maddington thở dài một hơi.

“Nguyện vọng của tôi là mở rộng theo nguyện vọng của cô Lý…”

Gã nói câu này bằng tiếng Anh.

Nhưng gã vẫn sử dụng tiếng Latin để nói về nội dung ước nguyện chính thức.

Bởi vì gã chỉ biết những từ ngữ đơn giản nhất của tiếng Latin, cho nên nói rất chậm.

“Tôi hi vọng… theo thời gian… trò chơi… Vạn Vật Hấp Dẫn chính thức vận hành… tôi muốn những người chơi chết sau tháng thứ mười… không sống lại. Trừ họ ra, những người chơi khác đều có thể hồi sinh.”



Giọng nữ như được lên cót tinh thần.

Cô ta cười nói:

“Chỉ tăng thêm điều kiện giới hạn thời gian. Bản chất không mâu thuẫn với nguyện vọng phía trước.”

“Chúc mừng người chơi Maddington ước nguyện thành công. Nguyện vọng của anh sẽ được thực hiện.”

Hai tay Trần Túc Phong ấn vách tường tức thì cứng đờ.

… Gã đang làm cái trò gì thế kia?

Gã vừa mới, nói gì?

***

Cùng lúc ấy, Nam Chu cũng đưa mắt hỏi Giang Phảng: Anh ta nói gì đấy?

Giang Phảng khẽ lắc đầu.

Giang Phảng là một người thạo nhiều ngôn ngữ, nhưng chỉ giới hạn trong ứng dụng thực tế.

Đã chẳng còn nhiều quốc gia sử dụng tiếng Latin trong giao tiếp hằng ngày nữa rồi.

Thứ ngôn ngữ này đã chết, chỉ còn tồn tại trong sách vở.

Không nhận được đáp án của Giang Phảng, Nam Chu bèn hỏi thẳng người trong cuộc.

Khi Maddington rời khỏi đài ước nguyện, đang định bước ra khỏi bong bóng khí một cách lịch lãm, Nam Chu đi tới chặn gã lại.

Cậu hỏi thẳng:

– Anh vừa ước nguyện gì?

Maddington trả lời lưu loát:

– Tôi mong con trai, con gái sống lại.

Nam Chu:

– Quá ngắn.

Maddingson:

– Hả?

Nam Chu:

– Ước nguyện của anh quá ngắn, không giống như đang ước nguyện con cái anh sống lại.

Maddington nhìn khuôn mặt trẻ trung của Nam Chu, khẽ mỉm cười.

Gã nhớ tới chuyện mình đã thiết kế bẫy hại chết một lượng lớn người chơi ở giai đoạn sau của trò chơi để giành được nhiều thông tin của một phó bản nào đó.

Maddington đứng trong phòng chờ đã nghe hết những lời ước nguyện của mấy người phía trước.

Gã chỉ đành từ bỏ nguyện vọng phát tài.

Maddington không thể để những người chơi kia mang theo ký ức quay về hiện thực và tới gây rắc rối cho gã được.

Maddington cảm thấy bản thân mình đã kiềm chế lắm rồi.

Dù sao phó bản đã tiến triển tới giai đoạn sau, những người dễ chết đã sớm bị đào thải cả đống, những người chết trong phó bản chỉ còn rất ít.

Lừa Lập Phương Chu rằng gã muốn hồi sinh con trai con gái của mình cũng chỉ là một âm mưu mà thôi.

Bọn họ có năm người, bản thân chỉ có một mình, không chơi bài tình cảm để nhận sự đồng tình của bọn họ thì thực sự quá khó.

Nhất là ánh mắt của cậu trai trẻ họ Trần nhỏ tuổi nhất nhìn gã thực sự chứa đầy đồng cảm.

Maddington hoàn hồn, khẽ cười bảo:

– Ngôn ngữ của tôi là vậy, có thể dùng hình thức tối giản để biểu đạt nội dung chính xác. Cậu yên tâm, nguyện vọng của tôi không liên quan nhiều đến mọi người đâu.

Gã khoa tay:

– Huống hồ, chỉ là một tâm nguyện nho nhỏ không quan trọng mà thôi.

Dứt lời, Maddington gật đầu mỉm cười với Nam Chu, đi ngang qua vai trái của cậu ra bên ngoài.

Nào ngờ, ngay tức khắc, mặt Maddington phát ra tiếng gãy xương răng rắc ghê người.

Trần Túc Phong chạy khỏi phòng chờ số sáu đấm mạnh vào cằm gã.

Maddington đau đớn, cơ thể lảo đảo về sau, ngửa mặt lên trời. Mắt thấy gáy gã sắp đập đổ đài ước nguyện. Nam Chu đứng bên cạnh vươn chân ra đỡ lưng Maddington, đồng thời đạp một cái thật mạnh vào sống lưng gã. Maddington tức khắc biến thành một cục rác bay ra khỏi bong bóng không khí.

Maddington ngã đập đầu xuống đất chảy máu ròng ròng, Trần Túc Phong đuổi theo sát, túm lấy tóc gã, nện mạnh xuống nền.

Máu tươi bắn tung tóe!

Trần Túc Phong rơi vào trạng thái điên cuồng cực đoan trong im lặng tuyệt đối.

Cậu ta lặng lẽ đánh Maddington, nắm đấm ứ máu.

Mỗi một cú nện xuống đều như đang hỏi, tại sao?

Tại sao mày lại làm như vậy?

Môi Maddington nứt toác, gò má sưng lên, khóe miệng không ngừng chảy máu tươi.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, gã không thể hét lên, chỉ có thể liếc đôi mắt sưng húp chỉ còn một khe nhỏ cầu cứu cây nấm.

Cây nấm ôm cái tay ngắn củn, híp mắt nhìn tất cả màn này.

Nguyện vọng của gã đã được thực hiện thành công rồi.

Mục đích khiến bọn họ không vui của người không gian đa chiều đã đạt được phân nửa.

Maddington có sống hay chết cũng liên quan gì?

Đợi Trần Túc Phong trút bớt giận rồi, Nam Chu ấn vai cậu ta, chỉ về đài ước nguyện.

Nơi đó vẫn còn một ngọn nến đứng cô đơn, đốt cháy sinh mệnh còn sót lại của nó.

Đừng đánh nữa.

Cho dù cậu muốn đánh gã vì lý do gì thì thời gian để cậu ước nguyện đã không còn nhiều nữa rồi.

Trần Túc Phong không nói gì.

Cậu ta nhìn chằm chằm Nam Chu với đôi mắt đỏ sậm, hàng mi khẽ run run, cả bàn tay túm cổ áo Maddington cũng kêu lên răng rắc. Cổ họng không ngừng phát ra âm thanh gầm gừ khe khẽ, giống như lời cầu xin thầm lặng.

Nam Chu:

– Được rồi, tôi hiểu.

Cậu cúi người xuống, cứu Maddington đáng thương khỏi bàn tay run rẩy của Trần Túc Phong.

Maddington như được đại xá, túm chặt lấy vạt áo Nam Chu tựa hồ đã tìm được sợi rơm cứu mạng của mình.

Nam Chu dùng hai tay dịu dàng đỡ lấy đầu Maddington.

Cậu dùng khẩu hình hỏi gã: Anh đã ước nguyện gì?

Maddington vừa nhịn đau vừa nghĩ cách xem nên đối phó thế nào. Chợt nhìn thấy khẩu hình của Nam Chu: Thôi bỏ đi, tôi không quan tâm.

Rắc một tiếng, cổ Maddingson bị vặn 120 độ.

Lý Ngân Hàng kinh ngạc: A.

Nam Chu buông thi thể Maddingson xuống, khuỵu một chân xuống đất, nhìn Lý Ngân Hàng, nhún vai ra vẻ không quan tâm.

Gã chết trong trò chơi, nếu nguyện vọng của cô được thực hiện thì nhất định gã sẽ sống lại đúng không.

Hết chương 314



------oOo------