***
Khi Giang Phảng đi lượn lờ xung quanh, Nam Chu cầm hai chiếc bánh tart trứng, đi xem xét slot machine.
Cậu cảm thấy thiết kế đèn màu từ từ thay đổi màu sắc trên slot machine rất đẹp.
Trong thời gian ăn xong hai chiếc bánh tart trứng, Nam Chu trơ mắt nhìn một người chơi quăng hơn 800 tích điểm vào cái máy đã được thao túng kia.
Cô bạn gái ở bên cạnh vành mắt đỏ bừng, cứ kéo lấy anh ta:
– Bỏ đi, đừng chơi nữa, chúng ta đi thôi… khó khăn lắm mới góp được điểm…
Nhưng mà con bạc đang hăng máu đánh bài không nghe nổi tiếng người.
Đầu óc anh ta đang vô cùng kích động, các loại cảm xúc tiêu cực đang liên tiếp nổ tung trong đó, nghe vậy anh ta rống to:
– Mẹ kiếp, lải nhải ít thôi! Tôi đã thua rất nhiều ván rồi, nếu tính gộp lại, ván sau nhất định có thể hồi vốn! Cô định lãng phí tất cả tích điểm ban nãy đấy à?!
Nam Chu tốt bụng lên tiếng nhắc nhở:
– Xác suất sẽ không tích lũy đâu.
Cậu vừa định nói, đây là kiến thức toán học cấp hai, người đàn ông cờ bạc đỏ mắt đã lên tiếng quát một câu đơn giản thể hiện suy nghĩ của mình:
– Cút!
Nam Chu khó hiểu.
Nam Cực Tinh ló đầu ra khỏi tay áo Nam Chu, còn chưa kịp nhe răng đã bị Nam Chu bưng kín miệng.
Cậu khẽ nói:
– Không tới mức ấy đâu.
Nói xong, Nam Chu nhìn bức vẽ biếm họa “Cấm đánh nhau” trên tường.
Đánh nhau, sẽ bị đuổi ra ngoài.
Vì bánh ngọt, không đến mức phải thế.
Nam Cực Tinh khẽ cắn ngón tay Nam Chu, ngơ người một lát, nó lại ngoan ngoãn thè đầu lưỡi nho nhỏ ra liếm mấy cái rồi mới yên lặng được.
Nam Chu tiếp tục quay lại quầy đồ ăn bổ sung đường.
Nhìn thấy Giang Phảng nói chuyện với Khúc Kim Sa xong thì đi về phía bọn họ, cậu buông cốc giấy đựng bánh xuống.
Trực giác của cậu nói rằng Giang Phảng muốn nói gì đó với bọn họ.
Quả nhiên, Giang Phảng nói thẳng vào vấn đề luôn:
– Tôi muốn chơi mấy ván.
Lý Ngân Hàng kinh ngạc:
– Đã nói là không chơi cơ mà?
Giang Phảng:
– Ông chủ Khúc tặng tích điểm cho tôi, muốn mời tôi chơi.
Nói xong, anh nhìn Nam Chu:
– Có được không?
Nam Chu suy nghĩ:
– Ông chủ Khúc tặng anh bao nhiêu?
Giang Phảng:
– 100 chip.
Đại diện cho 100 tích điểm.
– Ồ, hào phóng nhỉ. – Nếu như là chip để dụ dỗ đánh bạc thì cũng khá là hấp dẫn.
Nam Chu lại hỏi:
– Anh đã đồng ý rồi à?
Giang Phảng nhìn chằm chằm Nam Chu:
– Tôi nói với bọn họ, muốn hỏi ý kiến vợ mình. Nếu như cậu không đồng ý, tôi sẽ không chơi.
Nam Chu suy nghĩ, lý do này không tệ, tiến có thể tấn công, lùi có thể phòng thủ, nếu như muốn hối hận thì cũng không có vấn đề gì.
Lý Ngân Hàng suy nghĩ, tại sao cô lại cảm thấy Giang Phảng đang lừa tình Nam Chu nhỉ.
Nhưng người trong cuộc như Nam Chu còn chưa nói gì, cô cũng thức thời lựa chọn ngậm miệng.
Khi ba người đang nói chuyện, một người đứng rất gần bọn họ bình tĩnh rời khỏi, dường như chỉ là khách chơi mệt rồi nên đứng nghỉ ở một bên.
Giang Phảng khẽ liếc mắt qua nhìn theo bóng lưng rời đi của người kia.
Nam Chu cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của người nghe lén:
– Là ai thế?
Giang Phảng tỉnh bơ:
– Ở sòng bạc bên Ukraine, người ta gọi là “oko” (con mắt), ở Macao gọi là “cò mồi”, công việc chính là lôi kéo khách và thăm dò tình báo.
Nói xong, anh khẽ cong khóe môi:
– Tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng xem ra, có vẻ ông chủ Khúc rất coi trọng khách hàng như tôi.
Thấy Nam Chu còn đang đắn đo lợi và hại, Giang Phảng điềm đạm hỏi ý kiến của thành viên còn lại:
– Ngân Hàng, cô cảm thấy sao?
– Tôi… – Không mang theo bao nhiêu hi vọng, Lý Ngân Hàng lên tiếng hỏi – Tiêu hết chip mà ông ta đưa cho anh, chúng ta không chơi nữa, có được không.
Giang Phảng đồng ý:
– Được.
Nam Chu nhớ tới dáng vẻ đau lòng như bị cắt mất thịt của Lý Ngân Hàng khi trả tiền bước vào đây:
– Thắng lại hết số tiền ăn buffet của chúng ta có được không?
Ánh mắt Giang Phảng dừng lại trên cái khay của Nam Chu, phán đoán xem có những loại đồ ngọt nào đã được đặt lên đó, để xác định xem cậu thích khẩu vị nào, đồng thời vuốt cằm cười nói:
– Được.
Nam Chu nhìn thấy anh đồng ý sảng khoái như vậy, thử đưa ra yêu cầu càng quá đáng hơn:
– Không thua, được không?
Nghe vậy, Giang Phảng nhìn thẳng vào mắt Nam Chu.
Một lúc sau, anh nháy mắt, thẳng thắn nói:
– Được thôi.
Cách rất gần, Nam Chu mới phát hiện ra lông mi Giang Phảng nhạt màu và khá dài, thời gian nháy mắt không dài cũng không ngắn, không có vẻ ngả ngớn mà ngược lại mang tới cho người ta lỗi giác như ánh nhìn ấy đầy tình cảm.
Nam Chu nhịn xuống xúc động đếm lông mi anh:
– Đi chơi đi.
Giang Phảng cười:
– Tin tôi à?
Nam Chu:
– Nếu không thì sao?”
Giang Phảng vừa cười vừa vỗ vai Nam Chu, sau đó lập tức xoay người, đi về phía Khúc Kim Sa đứng đó không xa.
Nam Chu và Lý Ngân Hàng theo sát phía sau.
Trong nháy mắt khi xoay người lại, nụ cười trên khuôn mặt Giang Phảng chuyển từ tự tin, ung dung sang ngại ngùng, ngây ngô.
Ngây ngô với ba phần giả dối.
Khúc Kim Sa đứng chờ cách đó không xa, ông ta phất tay áo, vừa nhìn theo bóng lưng Giang Phảng vừa tủm tỉm cười.
Trong tai nghe của ông truyền tới báo cáo của “cò mồi”: “Đội của bọn họ có ba người, ban nãy bọn họ thực sự thương lượng xem có chơi hay không.”
“Ba người nhìn có vẻ đều là người mới, không có kinh nghiệm gì.”
“Người đàn ông tóc hơi dài kia chắc chắn là lần đầu tiên tới đây, không hiểu chút quy tắc nào. Ban nãy nhúng tay vào chuyện của người khác còn bị mắng nữa.”
“Cô gái kia rất cẩn thận, cứ ngồi ăn suốt, cũng không nhìn người khác chơi thế nào.”
Khúc Kim Sa nói có vẻ ôn hòa: “Con gái sẽ tương đối cẩn thận hơn, cũng không tự cho mình là đúng, điều này rất bình thường.”
“Cò mồi” tiếp tục thông báo: “Người nước ngoài kia rất muốn chơi, vẫn luôn cổ vũ đồng đội mình…”
Nói tới đây, anh ta khẽ dừng lại, do dự: “Hai người đàn ông kia… hình như là một đôi.”
Lông mày của Khúc Kim Sa đột nhiên nhúc nhích.
“Cò mồi” thử hình dung bầu không khí giữa hai người họ: “Rất dính với nhau, còn liếc mắt đưa tình…”
Khúc Kim Sa kéo dài giọng “ồ” một tiếng, ngước mắt lên nhìn, vừa vặn thấy Giang Phảng xoay người lại, nụ cười trên mặt ông ta càng vui vẻ hơn.
Người trẻ tuổi cao lớn xinh đẹp thế này, chỉ nhìn những đường nét lộ ra bên dưới bộ quần áo kia thôi cũng có thể thấy là vóc dáng hạng nhất rồi, đúng theo tiêu chuẩn của phương Tây.
Ông ta rất thích.
Nếu như là đồng tính thì… ông ta lại càng thích hơn.
“Đợi khi thua không còn một đồng, mình sẽ không lấy mạng của cậu ta mà sẽ nuôi cậu ta trong phòng, mỗi ngày đều cho một ít khí oxi và đồ ăn.”
Khiến cho một người kiêu ngạo, xinh đẹp, khí chất và ưu nhã, lúc nào cũng tươi cười, nhìn là biết chưa từng chịu khổ sở phải rơi tới bước đường cùng chỉ có thể phụ thuộc vào người khác để sống qua ngày thú vị tới mức nào.
Nghĩ như vậy, Khúc Kim Sa vẫy tay với Giang Phảng, hiền từ hệt như một pho tượng Phật Di Lặc.
Khúc Kim Sa dẫn ba người đi qua các bàn bài bạc, giới thiệu quy tắc từng trò.
Blackjack, texas hold’em, russian roulette, baccarat, mạt chược….
Ông ta hỏi dò với vẻ hòa nhã:
– Muốn chơi trò nào?
Nam Chu nhìn Giang Phảng, phát hiện vẻ mặt anh đang do dự không thể quyết đoán.
Anh cẩn thận nhìn xung quanh, vẻ mặt khó xử.
Ngay cả Nam Chu cũng muốn hỏi xem anh thế nào.
Khúc Kim Sa thấu hiểu lòng người quả nhiên đã quan sát được biến hóa cảm xúc của anh, hắn hỏi:
– Sao thế?
Gò má Giang Phảng ửng đỏ:
– Là thế này… tôi và bạn học đã từng chơi bài Bridge, nhưng những trò chơi ở đây tôi đều nhìn thấy lần đầu. Ông nói với tôi nhiều quy tắc như vậy, tôi cũng không hiểu mấy…
Người có sắc đẹp, ngay cả khi ngốc nghếch thế kia vẫn khiến người ta thấy vui vẻ.
Khúc Kim Sa rất thoải mái, vô cùng kiên nhẫn:
– Vậy chúng ta chơi Slot machine nhé?
Nói xong, ông ta ngồi xuống trước một máy chưa có người.
Trên máy hiển thị phải tốn 50 chip mới có thể chơi một lần.
Trong Bắc Đẩu Chuyển Hướng, một tích điểm tương ứng với một chip, giá trị của chip chia ra thành 10 điểm, 50 điểm và cao nhất là 100 điểm.
Khúc Kim Sa lấy trong túi ra một đồng chip màu lam có giá trị 50 điểm:
– Cách chơi rất đơn giản. Cậu nhìn thấy chưa, trên bề mặt cái máy có ba khung thủy tinh, trong khung có những hình ảnh khác nhau, sau khi bỏ chip vào, kéo cần gạt…
Ông ta thao tác nhanh nhẹn, kéo cần xuống.
Những hình ảnh trên màn hình bắt đầu chuyển động với tốc độ khiến người ta hoa cả mắt.
– Nếu như cuối cùng ra được ba hình ảnh hoàn toàn giống nhau, có thể nhận được chip gấp 5 lần. Nếu như quay ra hình con hổ đặc biệt, có thế cầm đi chip tích lũy trong ô phần thưởng…
Trong lúc nói chuyện, những hình ảnh chuyển động vèo vèo dần dừng lại theo thứ tự.
Vận may của Khúc Kim Sa không tệ, hai hình ảnh phía trước hoàn toàn trùng khớp nhau, đều là con gấu thật thà.
Đáng tiếc, hình ảnh cuối cùng lại là một con rắn.
Như thế này cũng có thể coi là Khúc Kim Sa thắng rồi, cho vào 1 chip mà được gấp đôi.
Ông ta nhặt 2 đồng chip màu lam ra khỏi cửa nhả tiền, cười kiêm tốn:
– Nói trắng ra thì chỉ kéo cần gạt thôi, đấu vận may, vô cùng đơn giản.
Đương nhiên, ông ta sẽ không nói, tỉ lệ thắng của Slot machine đã được cài đặt sẵn trong máy tính.
Cán cân thắng thua trước giờ chưa từng nằm trong tay người chơi.
Nam Chu bình tĩnh suy nghĩ, rất đơn giản, nhưng tác dụng phụ chính là ăn đầu óc của người chơi.
Đôi mắt xám nhạt của Giang Phảng long lanh, thậm chí còn có vài phần ngưỡng mộ rất chân thành:
– Ông chủ Khúc may thật đấy.
Khúc Kim Sa vui vẻ, dụ dỗ anh:
– Muốn chơi không?
Nằm ngoài dự đoán của ông ta, Giang Phảng lắc đầu.
Giang Phảng nói:
– Tôi muốn cược với ông chủ Khúc đây một ván.
Anh lại giải thích:
– Là ông dẫn tôi chơi, cũng là ông cho tôi vay chip. Trước đây tôi chưa từng tới sòng bạc, nếu như ông có thể luôn dẫn theo tôi, lòng tôi mới kiên định được.
– Được thôi. – Khúc Kim Sa đồng ý – Chơi texas hold’em thì sao?
– Khó quá. – Giọng Giang Phảng nhẹ giọng nói – Chúng ta chơi trò nào đơn giản hơn đi.
– Vậy cậu…
– Ông chủ khúc may mắn như vậy, tôi muốn cược may mắn với ông chủ Khúc. – Giang Phảng trầm ngâm một lúc mới nói – Vậy… cược lớn bé, thế nào?
Ông chủ Khúc đột nhiên cảm thấy được bầu không khí có gì đó khác thường, quay qua nhìn cậu.
Người này….
Ông ta còn chưa kịp nghĩ sâu hơn đã nhìn thấy Giang Phảng cười xán lạn, chắp hai tay lại để bên môi:
– Kính nhờ ông chủ đấy.
Lý Ngân Hàng kinh ngạc.
Nam Chu cũng bất ngờ.
Cậu ngây ngốc nhìn Giang Phảng, thất thần.
Làm nũng, đáng yêu, giống Nam Cực Tinh, muốn xoa đầu.
Khúc Kim Sa bị dáng vẻ này của anh làm mờ mắt, tim đập lỗi nhịp.
Có điều, lý trí của ông ta vẫn còn.
Ông ta cười đồng ý, sau đó nhìn quanh bốn phía, nói có vẻ tiếc nuối:
– Ai da, không còn bàn trống nữa rồi.
Giang Phảng cũng nhìn xung quanh một vòng, sắc mặt hơi thất vọng:
– Ừ nhỉ…
– Không sao. – Khúc Kim Sa gọi một tên “cò mồi” tới – Bê một cái bàn mới lên đây.
Khúc Kim Sa rất ít khi tự mình chơi.
Lần này, hiếm khi hắn mới chơi một lần, đương nhiên thu hút không ít sự chú ý.
Bàn được bê lên, đã có một đống người vây quanh chiếc bàn bốn góc nho nhỏ, thì thầm trao đổi.
“Nghe nói là chơi lớn bé.”
“Không phải chứ. Đơn giản vậy sao?”
“Tại sao không chơi xếp bài trúc nhỉ?”
Trong tiếng cười trêu chọc và bàn tán xôn xao, sắc mặt Khúc Kim Sa vẫn như thường:
– Chắc cậu cũng chơi trò lớn bé rồi nhỉ?
Nghe được lời khẳng định của Giang Phảng, ông ta bày ra thái tuyệt đối công bằng chính nghĩa:
– Xác định quy tắc một lần nữa, tránh việc quy tắc của chúng ta không giống nhau lại xảy ra vấn đề.
Giang Phảng nghiêng người về phía trước, ra vẻ chăm chú lắng nghe:
– Vâng.
Lớn bé, đánh tiến lên là trò chơi vừa xem đã hiểu.
Nghĩa giống như tên, hai người mỗi người rút một lá bài, sau đó so lớn bé, ai lớn hơn thì thắng.
– Bộ bài có 54 lá, bỏ 2 lá joker đi, 2 là lớn nhất, át thứ hai, sau đó là KQJ, cho tới quân bài nhỏ nhất là 3.
Giang Phảng bình tĩnh hỏi:
– Nếu như đều rút được 2 thì sao?
Khúc Kim Sa cười:
– Dựa theo màu sắc của quân bài, Bích là lớn nhất, sau đó tới Cơ, rồi tới Rô, Tép.
Ông ta sờ một góc bàn:
– Là máy chia bài, không qua tay người, vô cùng công bằng.
Giang Phảng lạnh lùng “ừ” một tiếng, quay đầu nhìn về phía người chia bài xinh đẹp đang khuấy động bầu không khí.
Người chia bài mặc bộ đồ bunny girl thu hút ánh nhìn của người chơi bị Giang Phảng nhìn tới mức đỏ bừng cả mặt.
Giang Phảng cũng không quan tâm tới quần áo cô đang mặc.
Chẳng qua nhìn xuyên qua hình bóng của cô, anh thấy được quá khứ của mình.
Năm ấy vừa mới bước chân vào sòng bạc làm việc, với tuổi tác của anh bấy giờ dựa theo pháp luật của Ukraine, ai thuê sẽ phạm pháp.
Nhưng sòng bạc ngầm cũng không có ý thức mạnh mẽ về pháp luật tới vậy.
Ký xuống một bản hợp đồng sơ sài nhưng có thể mang lại tiền lời hậu hĩnh. Giang Phảng đã trải qua hai tuần huấn luyện kép kín căng thẳng, sau khi hiểu rõ tất cả bí quyết của máy móc và quân bài, anh bị kéo tới phòng trang điểm, tô điểm lên lớp phấn son có thể che giấu khuôn mặt ngây ngô của anh.
Đuôi mắt trái tô màu lam, đuôi mắt phải tô màu đỏ, còn điểm thêm nhũ óng ánh trải dài tới tận tóc mai bên tai.
Khóe mắt được vẽ thêm một giọt nước hình quân Cơ màu đỏ, cực giống như quân bài joker trong sòng bạc.
Anh được trang điểm thành một chú hề xinh đẹp.
Giang Phảng thoát ra khỏi hồi ức, rũ mi nhìn bộ bài mới trong tay người chia bài.
Khúc Kim Sa lấy hai quân joker không dùng tới ra, đặt sang một bên.
… Những người chia bài xuất sắc đều có biệt danh của riêng mình.
Đây là vinh quang ngầm, cũng là sự khẳng định với năng lực của một người chia bài.
Bunny girl gợi cảm nóng bỏng này có tên là “Queen”, người chia bài thiếu nữ đáng yêu ngọt ngào nhất có tên là “Heart”, người chia bài chín chắn lão luyện nhất gọi là “King”.
Sau khi làm việc hai năm ở sòng bạc, Giang Phảng 16 tuổi đã cao hơn 1m8.
Cốt cách của anh vẫn có thể lớn lên khỏe mạnh trong cái nơi dơ bẩn này.
Gương mặt của anh, cũng dần dần trở thành dáng vẻ mà sòng bạc có thể lấy ra để kiếm tiền.
Ngày đó, sau khi tẩy đi lớp trang điểm chú hề, Giang Phảng nhận được biệt danh của mình.
Ngày hôm ấy, Giang Phảng mặc một bộ đồ âu đen, mái tóc bạc chải ra sau, bện thành kiểu tóc công chúa.
Trong lúc biểu diễn kỹ năng chia bài, anh mang theo nụ cười tiêu chuẩn, bắn từng lá bài lên rất điêu luyện, rồi lại thu gọn những lá bài rơi lả tả như hoa tuyết vào trong tay.
Sau khi anh mở bài ra, 53 lá bài đã bị đảo loạn lên khôi phục lại vị trí bình thường trong lòng bàn tay anh.
Mà trong miệng anh cắn lá bài đơn độc còn lại.
Hàm răng trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng tự nhiên, khóe miệng cong lên.
Tất cả phối hợp đẹp đẽ đến thế.
Sau đó, lá bài kia trở thành biệt danh của anh.
Bài quỷ, Joker.
Giang Phảng nhìn thấy bản thân mình trên người bunny girl kia. Khi ấy anh bị nhốt trong căn phòng huấn luyện, lặp đi lặp lại bốn trăm năm mươi sáu lần những kỹ năng biểu diễn bài đơn giản nhập môn như tráo bài giả, điều khiển góc nghiêng bài, trượt bài xuống dưới, trong vòng mười tiếng đồng hồ.
Dealer bây giờ chỉ dùng để khuấy động bầu không khí, đã không cần phải thành thạo kỹ năng cơ bản nữa rồi.
Anh dời ánh mắt đi và dừng tất cả suy nghĩ lại, ngón tay khẽ vặn theo thói quen.
Ngón cái hơi dài áp sát ngón đeo nhẫn, thoạt nhìn cũng không có sức lực hay khả năng linh hoạt gì.
Để công bằng, Khúc Kim Sa chủ động đưa quân joker mới cho Giang Phảng:
– Đây là bài của chúng tôi, cậu có thể xem thử, không có ký hiệu cũng không phải là bài đạo cụ.
Giang Phảng cười nói:
– Cảm ơn.
Nói xong, anh nhận lấy lá bài, nghiêm túc xem xét.
Khúc Kim Sa nghi ngờ nhìn động tác của Giang Phảng, vẻ mặt có chút suy tư.
Từ ban nãy, Giang Phảng đã khiến ông ta có cảm giác bất thường.
Nhưng mà, Khúc Kim Sa không sợ anh kiểm tra được gì.
Bởi vì bí mật nằm bên trong cái bàn này.
Cái gọi là chia bài tự động, tuyệt đối công bằng mới chính là chuyện cười lớn nhất.
Chiếc bàn này thiết kế riêng cho trò lớn bé.
Bài mới thực sự không phải là bài đạo cụ, cũng không làm ký hiệu.
Nhưng đó là khi trước khi đặt lên bàn.
Sau khi bước vào giai đoạn tráo bài, nó sẽ căn cứ vào mã từ trong quân bài, tự động phân biệt con số lớn nhỏ trên mặt bài, cũng tăng lên một lượng nhiệt nhất định ở trên hoa văn phức tạp phía sau quân bài, khiến cho hoa văn trên bài xuất hiện biến hóa đặc thù.
Mà chỉ có người hoàn toàn hiểu biết về kỹ thuật thủ công này mới có thể phát hiện ra chút biến hóa vô cùng nhỏ gần như là không có kia.
Nguyên lý chỉ đơn giản, nhưng mọi người cũng vẫn dễ dàng mắc mưu.
Khúc Kim Sa đan chéo hai tay, gác hai cằm lên mu bàn tay, cười nói:
– Ván đầu tiên chúng ta đừng cược quá lớn. Cược 10 chip thôi là được, sau đó mới dần cược thêm, được không?
Yêu cầu này của Khúc Kim Sa cũng không mang ý gì tốt đẹp.
Ông ta tặng Giang Phảng 100 chip.
Đầu tiên cược 10 chip, cho dù là thắng hay thua, 100 chip này cũng coi như bị tách ra rồi.
Cứ như vậy, một khi thắng quá mức, hay là thua quá mức cũng sẽ có khả năng chủ động đòi tăng thêm số chip đặt cược.
Ngón tay cái thon dài của Giang Phảng chà sát mặt bài, giống như đang đếm số bài.
Nghe thấy đề nghị của Khúc Kim Sa, anh khẽ cười:
– Được.
Khi nói chuyện, anh khép tất cả bài trong lòng bàn tay, ngắm chuẩn một điểm làm trung tâm rồi khẽ nắm lại.
Cả bộ bài bị bẻ thành hình chữ C không hoàn chỉnh.
Động tác này chỉ đơn thuần là bóp bài, nhưng lại khiến cho sắc mặt Khúc Kim Sa chợt biến.
Động tác này của anh, sẽ phá vỡ mã từ trong bộ bài!
Trong lúc Khúc Kim Sa còn đang kinh hãi, Giang Phảng khẽ cười với ông ta, xếp cẩn thận lại những lá bài gần như đã bị phá hủy hoàn toàn mã từ, lịch sự đẩy về phía giữa bàn:
– Hoàn toàn không có vấn đề gì. Bây giờ bắt đầu được chưa?
Cổ họng Khúc Kim Sa phát lạnh, sau đó yết hầu cũng dần co rút lại căng thẳng theo tiếng tim đập ngày càng nhanh.
Lời tác giả:
Nam Chu: Làm nũng, đáng yêu [Mặc niệm.jpg]
Giang Phảng gợi cảm online chia bài.
Hết chương 30
------oOo------