***
Game FPS, còn gọi là game bắn súng góc nhìn thứ nhất.
Trong trò chơi này, tổng cộng có 100 người chơi bao gồm cả Nguyên Minh Thanh.
Vũ khí, đồ phòng ngự, đồ băng bó sẽ rơi ngẫu nhiên trong bản đồ, cung cấp cho người chơi lựa chọn sử dụng.
Người chơi có thể tổ đội hoặc hành động một mình.
Đội ngũ hoặc cá nhân còn sống sau khi đã tiêu diệt hết người chơi khác sẽ giành được hạng nhất.
Bản đồ hải đảo rừng mưa rộng 30 héc ta, tổng cộng có 127 kiến trúc cụ thể, tỉ lệ rừng mưa bao phủ chiếm 66%, có khu vực tác chiến trên biển, còn có dây leo giết người, cá sấu ăn thịt, rắn độc, nấm độc gây độc nặng cực kỳ nguy hiểm có thể dẫn tới tử vong ngoài chiến đấu.
Mấy điều kiện trên nhìn có vẻ biến thái, nhưng đây cũng là một trong những trò chơi sở trường của Nguyên Minh Thanh.
… Điều này cũng phù hợp với điểm “khống chế độ khó của trò chơi ở phạm vi bên B có thể hoàn thành” đã ghi trong hợp đồng.
Ngay từ đầu khi bước vào trò chơi Nguyên Minh Thanh cũng quên mất “bản thân là nhân vật hư ảo” giống như Nam Chu.
Quả thực trước đây anh ta đã từng chơi rất nhiều trò FPS mô phỏng thực tế, chết có thể bắt đầu từ đầu.
Nhưng lần này tình huống hoàn toàn khác biệt.
“Nguyên Minh Thanh” biết mình có còn sống hay không căn bản cũng chẳng ảnh hưởng tới lưu trình ước nguyện cuối cùng của Lập Phương Chu, bởi vì nguyện vọng của anh ta hoàn toàn không liên quan gì đến bọn họ.
Đây là trò chơi thuộc về riêng mình anh ta.
Chuyện này liên quan tới sống chết và thắng lợi của bản thân, anh ta phát huy một trăm phần trăm sự tập trung và hiểm độc của mình.
Trên mỗi máy bay nhảy dù có năm người chơi.
Theo quy tắc trò chơi, năm người chơi này sẽ có chung một điểm đáp.
“Nguyên Minh Thanh” cố ý cắt đứt dây an toàn của ba chiếc dù, cầm một chiếc hỏng trong đó, đưa một chiếc nguyên lành cho người chơi A mà mình coi trọng.
Chiếc dù lành còn lại được người chơi B lấy đi.
Hai người cầm được dù hỏng nhảy xuống khỏi máy bay, cuối cùng nát thành thịt vụn sau một chuỗi âm thanh thét gào mất khống chế.
“Nguyên Minh Thanh” sử dụng đạo cụ cấp A [Đội Cứu Viện Dốc Lòng Phục Vụ Bạn] có chức năng giảm xóc. Sau khi thành công đặt chân tới một điểm nào đó trong rừng mưa, anh ta sử dụng đạo cụ cấp B [Băng Dán Tắc Kè Hoa] copy lượng lớn vết thương do lá cây rạch trên cơ thể, tạo thành dáng vẻ thương tích đầy mình.
“Nguyên Minh Thanh” thành công dùng “bộ dạng thê thảm” của mình để lừa người chơi A vừa mới đáp xuống cách đó không xa, khiến hắn tưởng rằng Nguyên Minh Thanh nhờ có cành cây giảm lực cho nên mới không bị ngã chết.
Anh ta không chỉ lừa được một bình máu lớn A vừa nhặt được, còn khiến A tin tưởng người ra tay hãm hại đồng đội chính là B.
Nếu không phải A gặp may nhặt được đồ tốt, có lẽ A cũng sẽ trở thành một phần trong đống thịt nát vụn dưới đất.
… Cùng chung mối thù chính là cách tốt nhất để thành lập mặt trận thống nhất.
Sau khi phối hợp giết B, đương nhiên “Nguyên Minh Thanh” và A trở thành đồng đội, hợp tác với nhau chiến đấu.
Nghe Nguyên Minh Thanh kể đại khái về thiết lập trò chơi, lần này cuối cùng Nam Chu cũng đã biết trọng tâm đặt câu hỏi:
– Vậy anh đã qua màn thế nào?
Nguyên Minh Thanh không khỏi kiêu ngạo giải thích:
– Mặc dù tôi không nhớ chuyện hợp đồng, nhưng ít ra tôi cũng là người không gian đa chiều. Tôi hiểu cách tư duy của “bọn họ”, bọn họ sẽ không thể cho tôi qua màn đơn giản như vậy đâu.
Đương nhiên, có khả năng phía trò chơi còn nể tình đều sống chung một chiều không gian, cố ý bật đèn xanh cho “Nguyên Minh Thanh”.
Dù sao đây cũng là màn cuối cùng, nhìn thế nào cũng giống như một trò chơi cá nhân, chỉ bật đèn xanh cho một mình anh ta cũng không ảnh hưởng gì đến thế cục.
Song Nguyên Minh Thanh không ngây thơ và lý tưởng hóa đến mức như vậy.
Bởi vì nghĩ đến điểm này, anh ta vừa dốc toàn lực săn kẻ địch, nạp đạn hoàn mỹ, uống máu khi cần, khiến bản thân trở thành người chơi lấy nhiều đầu người nhất trong ván này, vừa không quên hoàn thành nhiệm vụ nhánh. Thoạt nhìn như thể hoàn toàn chìm đắm trong trò chơi.
Đồng thời, anh ta cũng không quên quan tâm đến “thời gian”.
***
Khi trò chơi chỉ còn ba người, “Nguyên Minh Thanh” lựa chọn dùng xe tăng nghiền chết người chơi A đồng đội của mình, trong lúc hắn bị thương nặng thì bắn thẳng vào huyệt thái dương hắn chẳng hề chùn tay.
Như vậy, đối thủ của anh ta chỉ còn người chơi cá nhân sót lại kia thôi.
Vào lúc này, anh ta không chọn chủ động tấn công mà xác nhận thời gian một lần nữa.
Nguyên Minh Thanh nói:
– Đại ý của thuyết minh trò chơi là thế này, “những con kiến trong rừng cây không ngừng khiêu chiến với đồng loại mạnh mẽ hơn mình mới có thể trở thành kẻ mạnh trong đàn kiến. Dẫu vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành một con kiến mạnh mẽ nhưng cô đơn”. Điều này không quan trọng, quan trọng trò chơi giới hạn thời gian qua màn của tôi trong 24 tiếng.
Nghe đến đây, Nam Chu khẽ nhíu mày.
– … Cậu cũng phát hiện ra rồi đúng chứ?
Nguyên Minh Thanh nói:
– Diện tích của hải đảo này không lớn, chúng tôi chiến đấu bằng người thật, trên đường cần bổ sung năng lượng và nước, còn cần nghỉ ngơi hợp lý, ngay từ đầu quả thực rất lãng phí thời gian. Sau khi tìm được chiếc xe việt dã, hành động của chúng tôi mới nhanh hơn ít nhất hai lần. Cho dù cũng có ba bốn người chơi trốn trong rừng rậm muốn đánh du kích kéo dài thời gian, nhưng không chỉ có một mình đội của tôi theo đuổi thắng lợi. Khi chúng tôi đuổi giết người chơi khác, những người chơi muốn trốn để bảo toàn thực lực cũng là mục tiêu tấn công của những người kia.
– … Cho nên, đợi khi chỉ còn lại tôi và một người chơi cuối cùng, tôi mới xác nhận thời gian… vậy mà mới chỉ trôi qua mười hai tiếng rưỡi.
Nam Chu hiểu rồi.
Trước đây “Nguyên Minh Thanh” tích cực đẩy mạnh tiến trình của trò chơi chỉ vì muốn nhìn xem, nếu như anh ta dốc toàn lực ứng phó thúc đẩy trò chơi thì sẽ tốn bao nhiêu thời gian.
Mười hai tiếng rưỡi gần như mới chỉ bằng một nửa so với thời gian giới hạn trò chơi.
Chuyện này khiến “Nguyên Minh Thanh” sinh nghi.
Tại sao một trò chơi chỉ cần mất mười hai tiếng để hoàn thành mà lại cho anh ta thời gian dài tới hai mươi tư tiếng?
Lựa chọn một trong số những trò chơi Nguyên Minh Thanh am hiểu nhất do người không gian đa chiều đang bật đèn xanh với anh ta sao?
Lẽ nào thời gian trò chơi dài tới mức đáng ngờ cũng do người không gian đa chiều bật đèn xanh?
“Nguyên Minh Thanh” cho rằng mình không đáng giá đến mức ấy.
Nếu anh ta là người không gian đa chiều, anh ta sẽ dễ dàng buông tha cho kẻ phản bội như mình ư?
Nếu bản thân anh ta là người lên kế hoạch, anh ta sẽ dùng cách thức tàn khốc nào để đối xử với mình đây?
Suy nghĩ hồi lâu, “Nguyên Minh Thanh” đột ngột bật cười ha hả.
Đương nhiên sẽ muốn đạp anh ta rơi xuống vực sâu ngay giây phút anh ta leo lên đỉnh cao, giây phút anh ta đắc ý nhất, thoải mái nhất.
Nghĩ đến đây, “Nguyên Minh Thanh” đứng ra khỏi bụi cây mình đang ẩn nấp, giơ cao hai tay bắn súng lên trời.
Tiếng súng chấn động bốn phía.
Cây cỏ xanh mướt đầy sức sống xung quanh quét ngang hông anh ta phát ra tiếng soàn soạt khe khẽ.
Mấy giây sau, một tiếng súng vang lên hưởng ứng.
Trán “Nguyên Minh Thanh” xuất hiện một lỗ đạn bắn xuyên qua.
Đã rất lâu rồi Nguyên Minh Thanh không tự mình trải nghiệm cảm giác của thắng lợi.
Huống hồ, cuối cùng anh ta cam tâm chịu chết, cũng vì ba phần đánh cược.
Lỡ như người không gian đa chiều lợi dụng tư duy bình thường để nhân cơ hội kéo anh ta vào chỗ chết thì sao?
May sao, anh ta cược đúng rồi.
Hành động chủ động nổ súng để lộ vị trí của mình được hệ thống phán định thành “tự nguyện”.
Kể xong, Nguyên Minh Thanh muốn nghe đánh giá của Nam Chu.
Cuộc đấu súng ác liệt kéo dài mười hai tiếng đồng hồ đã phát tiết vô số áp lực những ngày qua của anh ta. Cho đến hiện tại, tay anh ta vẫn run lên nhè nhẹ vì máu chuyển động với tốc độ cao.
Cảm giác chiến thắng đang nhìn mình khiến anh ta trông Nam Chu cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Chờ đợi hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng đợi được một câu “ừ” của Nam Chu.
Nguyên Minh Thanh:
– … Rồi sao nữa.
– Anh nói đúng. – Nam Chu nói – Màn chơi của anh quả thực rất đơn giản.
Nguyên Minh Thanh cứng họng.
Nghe thấy cậu thờ ơ phán như vậy, anh ta cảm thấy không vui:
– Trao đổi thông tin đi. Tôi muốn biết cậu đã qua màn kiểu gì.
Nam Chu bỏ qua vài tình tiết quan trọng, kể lại qua loa, Nguyên Minh Thanh bỗng im lặng.
Nguyên Minh Thanh: …
Được rồi, coi như anh ta tự rước lấy nhục.
Quả thực trò chơi của Nam Chu khó hơn anh ta nhiều, tựa hồ có thể xem như một màn đâm trúng điểm yếu.
– Còn có một câu nữa…
Nam Chu lẩm bẩm một mình:
– Tại sao thời gian trò chơi của tôi lại ngắn như vậy?
– Cậu đã vượt qua trò chơi rồi, tôi đề nghị cậu không cần phải nghĩ quá nhiều. – Nguyên Minh Thanh nói – Sau khi cậu biến thành người, nếu gặp được chút chuyện mà nghĩ nhiều như thế sẽ mệt lắm.
Nghe vậy, Nam Chu nhìn anh ta.
Nam Chu nói từ tận đáy lòng:
– Hôm nay anh nói nhiều thật.
Nguyên Minh Thanh đang hưng phấn quá mức lập tức cạn lời.
Anh ta nhún vai, chuyển hướng đề tài:
– Không biết cô Lý Ngân Hàng nhà mấy cậu gặp được trò chơi gì. Cô ta còn chưa hành động một mình bao giờ đâu nhỉ?
Nam Chu nói:
– Màn chơi nằm trong phạm vi năng lực của cô ấy, cô ấy có thể tự giải quyết.
Nguyên Minh Thanh nhất thời nhanh miệng:
– Chưa chắc đâu. Không biết cậu lấy đâu ra nhiều tự tin về cô ta đến thế…
Còn chưa dứt lời, đầu gối Nguyên Minh Thanh đã bị đạp một cái thật mạnh, mông lệch khỏi ghế ngồi, xương cụt đập mạnh xuống nền xi măng, đau tới mức hắn chực trào nước mắt.
Nam Chu vẫn ngồi nghiêm tại chỗ, mũi chân hướng vào trong, dường như cú đạp ban nãy không phải từ cậu.
Cậu quay sang nhìn Nguyên Minh Thanh:
– Trên tàu có một số thứ rất quái lạ, anh có muốn lên đó xem thử không?
Nguyên Minh Thanh: …
Anh ta nhịn đau phủi bụi, gắng hết sức giữ nguyên tư thế bình tĩnh nho nhã của mình, khập khiễng lên tàu từ cánh cửa toa tàu thứ 6.
Nam Chu không theo sau.
Bên trong toa tàu quá chật hẹp, hai người cùng đi sẽ phải chen chúc, vết máu và hiện trạng hỗn loạn dưới đất nhìn qua là thấy, không cần thiết phải giải thích nhiều với anh ta làm gì.
Mặc dù Nguyên Minh Thanh còn đang hưng phấn khi sắp tới thành công, nhưng năng lực phán đoán cơ bản vẫn còn ở đó.
Thời gian Nguyên Minh Thanh lên tàu tìm kiếm còn lâu hơn cậu tưởng tượng.
Nam Chu nhắm mắt, trong đầu có vô số câu hỏi.
Những câu hỏi tuy nhỏ, nhưng không thể khiến cậu lờ đi.
Vấn đề mà cậu quan tâm nhất cũng chính là vấn đề mà ban nãy mới hỏi Nguyên Minh Thanh.
… Thời gian.
Có Nguyên Minh Thanh so sánh, ít nhất thế giới trò chơi của hai người có cùng một tốc độ dòng chảy thời gian.
Trò chơi của “Nam Chu” kéo dài trong mười hai tiếng.
“Nguyên Minh Thanh” dốc hết sức lực đạt được thời gian qua màn nhanh nhất cũng mất mười hai tiếng rưỡi.
Cộng thêm thời gian tư duy, do dự, anh ta đã ở trong phó bản gần mười ba tiếng đồng hồ.
… Trùng khớp với thời gian Nam Chu kết thúc phó bản, về tàu tìm kiếm và chờ đợi.
Vé tàu trong tay Nam Chu hiển thị chỉ còn gần sáu tiếng nữa chuyến tàu sẽ xuất phát.
Nếu mấy người Lý Ngân Hàng vẫn còn ở trong trò chơi thì sao?
Nghĩ đến đây, Nam Chu mở mắt ra, nhìn bản hợp đồng trong tay.
“Mời lên chuyến tàu một chiều duy nhất trước khi vé tàu hết hạn…”
“Duy nhất” có nghĩa là gì?
Trong lúc Nam Chu đang chìm đắm trong suy nghĩ, sương mù trước nhà ga càng dày hơn.
Bỗng, cậu nghe thấy một giọng nữ sợ hãi truyền tới từ cách đó hơn mười bước.
Nam Chu chấn động tinh thần, đứng phắt dậy.
… Ngân Hàng?
***
Lý Ngân Hàng mở mắt ra, phát hiện bản thân mình đang đứng trong màn sương dày tới mức gần như có thực thể, hoang mang không biết mình đang ở đâu. Cô rùng mình một cái, ngồi bật dậy khỏi chiếc ghế chờ, dáo dác nhìn xung quanh, lòng cảm thấy hoang mang.
… Chẳng qua cô nhanh chóng ý thức được điều gì, vội vàng mở ô chứa đồ ra.
Nam Cực Tinh bị nhốt trong đó rất lâu, nhảy phốc ra ngoài, rơi xuống đất nhanh chóng biến thành hình người.
Mái tóc vàng còn chưa kịp sửa sang, vẫn còn rối loạn buông xuống đầu vai. Gương mặt hắn càng thêm tái nhợt trong sương mù, hắn nắm bả vai Lý Ngân Hàng:
– Ai cho cô… ai cho cô…
Hắn tức giận ôm chặt Lý Ngân Hàng vào lòng, vùi mặt vào hõm vai cô.
Mái tóc vàng rủ xuống khẽ run run theo cơ thể hắn.
Lý Ngân Hàng vội vàng vuốt ve hắn:
– Nào, nào, nào, không sao rồi… Anh đừng khóc, được rồi, được rồi, không khóc không khóc.
Nam Chu vừa đi tới chớp chớp mắt nhìn một màn này.
Cậu lặng lẽ lùi về sau, muốn trốn vào màn sương.
Nhưng Lý Ngân Hàng đã liếc thấy bóng dáng cậu rồi.
Cô mừng rỡ chào hỏi một tiếng:
– … Thầy Nam!
Nam Chu còn chưa kịp hỏi Lý Ngân Hàng đã trải qua chuyện gì, tiếng bước chân của Nguyên Minh Thanh đã vang lên phía sau anh.
Ba người qua màn thành công đang tập trung ở nhà ga.
Đây vốn dĩ là một chuyện đáng mừng.
Nhưng câu hỏi tới cùng Nguyên Minh Thanh khiến tim Nam Chu tức thì thắt lại.
– Rốt cuộc cậu muốn cho tôi thấy gì? – Nguyên Minh Thanh nói – Tôi tìm cẩn thận từ đầu tới cuối, trên tàu không có thứ gì hết.
Hết chương 295
------oOo------