Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 281: Con kiến (Bốn)




***

Nam Chu còn chưa kịp hiểu khung đối thoại kỳ quái này là gì. Một đôi tay như ma quỷ đã luồn tới gáy cậu.

Nam Chu vươn tay đỡ lấy, bật lùi về phía sau, chân trái chạm đất, né tránh phạm vi của đòn tấn công kia, chân dài quét ngang đụng vào cẳng chân vừa đá đến đây.

Cậu nhìn thẳng cổ [Nam Chu].

Đối phương cũng thế.

Cơ thể mỏng manh nhưng cân xứng của hai người đều được tôi luyện cứng rắn như sắt thép, giây phút cẳng chân quét ngang còn nghe thấy tiếng gió hung tàn lạ thường.

Xương đụng vào xương vang lên tiếng răng rắc giòn tan.

Dưới tác dụng của lực mạnh, một người đập lưng mạnh vào chiếc giá gỗ trống không phía sau, một người lăn vài vòng dưới đất mới miễn cưỡng phanh lại.

Chân của cả hai người đều bị thương, đồng thời ngay khi cơ thể đứng vững, bọn họ cùng tìm một điểm tựa, âm thầm xác định vị trí chính xác của đối phương trong bóng tối, bỗng một lần nữa lặng lẽ nhào lên, chẳng khác nào hai con thú dữ.

Trong tay Nam Chu có đạo cụ, vốn dĩ có thể dùng để hỗ trợ, nhưng cậu đã chia phần lớn đạo cụ tấn công cho bốn người kia rồi, đề phòng trò chơi cố ý tách bốn người họ ra, bọn họ sẽ không kịp thời đối phó.

Huống hồ, cậu biết rõ khi mình đã tập trung tinh thần muốn giết chết một người thì tất cả những vật phẩm cậu có thể tiếp xúc đều được sử dụng làm vũ khí.

Nếu cậu ỷ vào trong tay mình cầm vũ khí có thể đánh [Nam Chu] không kịp trở tay thì sợ kết quả ngược lại còn tận tay tặng vũ khí cho đối phương, tăng thêm phiền phức.

Nguồn sáng duy nhất trong căn hầm chỉ có chiếc bóng đèn cũ kỹ treo giữa không trung bằng sợi dây điện màu mè, dây điện được dán trên nóc hầm bằng băng dính, vòng vèo vươn về phía một góc tường, vừa hay đi qua phía sau chiếc giá gỗ.

Giá gỗ bị [Nam Chu] đụng đổ, chiếc đinh trồi lên móc vào dây điện, kéo lỏng băng dính ra.

Cú đụng này khiến chiếc bóng đèn đu đưa như xích đu.

Ánh sáng trong nhà kho lay động.

Bóng hai người cùng chiếu trên vách tường không ngừng đong đưa giống hệt bóng trên màn chiếu sân khấu.

Mấy giây sau, bóng của bọn họ đánh ra hai mấy chiêu cực nhanh, từng chiêu đều hiểm hóc lấy mạng.

Nam Chu không muốn tiếp tục cuộc chiến với [Nam Chu].

Sau khi đỡ một đòn tấn công của [Nam Chu], nhân lúc ánh đèn lướt qua, cậu tìm được vị trí của chiếc hộp kia. Nam Chu cúi người lăn một vòng, khoảnh khắc chỉ còn cách chiếc hộp trong gang tấc, [Nam Chu] ở phía sau lao vọt lên, đôi chân dài như gọng kìm sắt kẹp chặt cổ Nam Chu như thể muốn bẻ gãy cổ cậu.

Nam Chu buông tay đỡ đòn, dùng ngón tay xuyên qua giữa chân [Nam Chu] giảm lực, cậu bật mạnh về phía sau, đẩy thẳng gáy [Nam Chu] về phía chiếc đinh trồi lên từ chiếc giá gỗ sau lưng.

[Nam Chu] tấn công thất bại, buông lỏng gọng kìm từ chân, xoay tay chống lên tường, cơ thể bật về, khéo léo né chiêu hiểm kia.

Bóng đèn trong hầm bay về phía khác.

Ngay phút ấy, căn hầm hai người đang đứng lại chìm trong bóng tối.

[Nam Chu] nhanh nhẹn lăn trên mặt đất như mèo, chân bật lên cả người cuốn theo gió lạnh đạp thẳng về gáy Nam Chu.

Nam Chu không né, xoay tay túm lấy cổ chân [Nam Chu], quật thật mạnh.

Nhưng xương cốt của người kia còn chưa kịp nứt vỡ dưới tay Nam Chu, chỉ trong nháy mắt, một chân khác của [Nam Chu] đá lên, cơ thể hoàn toàn rời khỏi mặt đất, mũi giày cứng rắn hướng thẳng về huyệt Thái Dương của Nam Chu với sức mạnh khủng khiếp.

Nam Chu không thể chặn đòn ấy, bị ép cúi người xuống, dùng sức ở chân đương nhiên lực trên tay cũng giảm bớt.

[Nam Chu] nháy mắt bị túm lấy, cũng nháy mắt thoát khỏi khống chế. Cậu không tấn công nữa mà lao thẳng về phía chiếc hộp.

Cậu nhận ra chiếc hộp quái dị xuất hiện đột ngột này chính là mục tiêu của kẻ xâm nhập.

Ra tay phá hủy chiếc hộp này có khả năng còn nói chuyện được với người kia.

Nhưng [Nam Chu] không hề hay biết, chuyện về chiếc hộp này chẳng có gì để bàn cãi hết.

Nếu [Nam Chu] phá vỡ chiếc hộp này trước, vậy thì thế giới sau lưng cậu, bao gồm cả bản thân Nam Chu sẽ bị hư không nuốt sạch.

Nếu Nam Chu dùng chiếc hộp này trước, thứ sụp đổ chính là thế giới này, bao gồm cả [Giang Phảng] mà [Nam Chu] quan tâm.

Ba người cùng nhau bước vào thế giới tiếp theo nghe thì có vẻ rất lý tưởng, song căn bản khó mà thực hiện được.

Lỡ như chiếc hộp này chỉ cho phép người đầu tiên mở hộp bước vào thế giới tiếp theo thì sao?

Đã đi tới đây rồi, bản thân có thể mạo hiểm làm vậy không?

Cậu có thể thuyết phục [Nam Chu] mạo hiểm để thế giới này tan vỡ, nhường bản thân bước vào tiếp hộp tiếp theo ư?

Không nói trước đây là mạo hiểm thì chẳng khác nào lừa dối cả.

Từ đầu hai người đã chẳng thể cùng tồn tại, vậy chỉ có thể phân thắng bại ở đây.

Dẫu cho… đối thủ cậu muốn giết là chính mình.

Nam Chu định túm chặt bả vai [Nam Chu] từ phía sau.

Khi ngón tay phải vươn lên, Nam Chu ngỡ rằng mình đã khống chế được xương quai xanh của [Nam Chu].

Ngay sau đó, lòng bàn tay Nam Chu lỡ nhịp, trong tay chỉ còn nửa tay áo của chiếc áo khoác kiểu Âu.

Tim Nam Chu chùng xuống.

Áo khoác mềm mại rung lên giống như một con rắn, sử dụng góc độ xảo diệu tóm chặt cổ tay Nam Chu, dùng sức mạnh vô cùng sắc bén kéo thẳng về phía trước.

Giây phút cánh tay truyền tới cảm giác đau đớn bén nhọn cũng là lúc cơ thể Nam Chu lao thẳng về phía trước, nhưng không bị kéo ngã.

Cậu lao người mấy bước, tay trái chạm vào tay áo khoác chất liệu mềm mại.

Theo lý thuyết, với chất liệu và độ dai của quần áo, không thể lập tức xé rách ngay được.

Cũng may, trước giờ sức lực của Nam Chu có thể sánh với mười người.

“Roẹt” một tiếng vang lên, tay áo trói buộc Nam Chu rách toác.



Vừa thoát khỏi trói buộc, cơ thể Nam Chu theo quán tính ngả về sau.

Mà cũng chỉ trong nháy mắt lỗi nhịp đó thôi, cậu mở to mắt nhìn thấy một bàn tay vươn ra từ trong bóng tối đánh thẳng về vị trí xương sườn của mình.

Cậu biết rõ uy lực của bàn tay này, chỉ cần một cú đánh thôi có thể gãy ba bốn chiếc xương sườn.

Cuộc chiến càng trở nên ác liệt hơn trong im lặng.

[Nam Chu] đang định bước lên phía trước, một luồng sáng lạnh lướt qua không trung.

Ánh sáng đồng thời chiếu sáng khuôn mặt hai người.

Bấy giờ [Nam Chu] mới nhìn thấy rõ gương mặt giống y hệt mình, biểu cảm và động tác nhất thời cứng đờ.

Lúc trước cậu chỉ cảm thấy người này ăn vận giống mình, khi ra tay cậu chỉ có suy nghĩ “đánh gục trước tính sau”, căn bản không định nhìn kỹ gương mặt cậu ta.

Khoảnh khắc mặt đối mặt rơi xuống hầm cùng đối phương, căn hầm đã nuốt đi nửa thế giới, sau lưng tối sầm, cậu cũng không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.

Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt như thể đang soi gương, [Nam Chu] biết tinh thần mình đã rối loạn, cậu lùi lại, chìm sâu vào trong bóng tối, tránh ra tay với người kia trong khi trạng thái tinh thần của bản thân rối loạn để rồi tặng cho người kia cơ hội miễn phí.

[Nam Chu] ẩn mình trong bóng tối, chống hai tay xuống đất, thở gấp mấy tiếng, bỗng khẽ hỏi:

– Cậu là ai?

… Giọng nói cũng giống hệt Nam Chu.

Cuối cùng Nam Chu cũng thở ra luồng khí vẩn đục tích tụ lâu trong phổi, ngay vào thời khắc ấy, cậu ý thức vô cùng rõ ràng, đây chính là một trong những mục tiêu của người không gian đa chiều.

Nếu cậu muốn qua màn thì nhất định phải trực tiếp, hoặc gián tiếp giết chết một bản thân khác.

Cậu biết, vị trí mà [Nam Chu] lựa chọn tốt nhất.

Chiếc hộp vừa vặn nằm ở chính giữa hai người.

Có lẽ bây giờ [Nam Chu] đang suy đoán mục đích mà Nam Chu tới nơi này, cơ bắp luôn ở trong trạng thái căng cứng vì cảnh giác.

Nếu cậu trả lời không tốt, sẽ không tránh khỏi một màn quyết đấu khác.

Nam Chu không sợ đánh nhau, nhưng cậu nhất định phải giữ sức để còn đi gặp Giang Phảng.

Có lẽ xương đùi của cậu nứt rồi, cánh tay bị áo khoác quấn trật khớp truyền tới đau đớn, cần phải nhanh chóng nắn lại.

Đối phó [Nam Chu] của thế giới này cần tốn nhiều sức đến thế, vậy bước vào thế giới tiếp theo, đối diện với một [Nam Chu] khác ở trạng thái tốt nhất, cậu phải làm sao?

Phải nói thế nào [Nam Chu] mới chịu nhường chiếc hộp cho cậu đây?

Thấy cậu chậm chạp không trả lời, sắc mặt [Nam Chu] càng thêm cảnh giác.

Cậu lặp lại:

– Cậu là ai?

Nếu người giống hệt bản thân mình không đưa ra lời giải đáp trong vòng năm giây, cậu sẽ giết đối phương, sau đó tìm manh mối từ trên người cậu ta.

Nam Chu chạm vào làn da bỏng rát trên cánh tay bị thương, tìm vị trí của khớp xương nắn về như cũ.

Cậu hỏi ngược lại:

– Cậu có biết cậu là ai không?

[Nam Chu] sửng sốt.

Đây là vấn đề từ nhỏ tới lớn cậu luôn muốn biết.

Cậu biết mình tên [Nam Chu], nhưng không biết [Nam Chu] là ai, tại sao [Nam Chu] bị nhốt trong thế giới nhỏ hẹp này mà chỉ có một mình cậu phát hiện ra sự thật ấy.

Nam Chu đã từng trải qua nghi hoặc giống hệt cậu, cho nên cậu biết điểm đau trong tim [Nam Chu].

Nam Chu thản nhiên nói:

– Cậu là nhân vật trong một câu chuyện mà chỉ có cậu phát hiện ra.

[Nam Chu] đã sớm có suy đoán về điều này, cho nên cậu cũng không ngạc nhiên nhiều:

– Tôi là nhân vật trong câu chuyện thế nào?

Nam Chu suy nghĩ, rồi chỉ về phía chiếc hộp.

Nguồn gốc của sinh mệnh [Nam Chu] chính là chiếc hộp này.

[Nam Chu] hỏi tiếp:

– Kết cục của tôi là gì?

Nam Chu vẫn chỉ chiếc hộp ấy.

[Nam Chu]:

– … Rất khó hiểu. Cậu nói thẳng với tôi luôn đi.

Nam Chu nói:

– Tôi mở chiếc hộp trước đó, cậu mới xuất hiện. Đợi khi tôi mở chiếc hộp này ra thì cậu sẽ biến mất.

[Nam Chu] hỏi:

– Chuyện cậu mở chiếc hộp trước đó đã diễn ra từ rất nhiều năm về trước à?

Nam Chu cúi đầu tính toán:

– Ba mươi phút trước.



– Không, tôi đã sống hai mươi ba năm. – [Nam Chu] khẳng định – Tôi không thể chỉ mới sống ba mươi phút được.

Nam Chu cụp mi:

– Xin lỗi.

[Nam Chu]:

– Tại sao phải xin lỗi.

Nam Chu quỳ một gối, ấn lồng ngực mình, trả lời thành thật:

– Tôi sẽ phá hủy thế giới của cậu.

– Tại sao? – Nam Chu không giận, nhưng nghiêm túc hỏi – Tại sao cậu phải hủy đi thế giới này?

Nam Chu nói:

– Phía cuối của chiếc hộp có bạn của tôi. Chỉ có hủy đi cậu, mới có thể tìm được anh ấy.

[Nam Chu] chớp mắt, lặp lại:

– Bạn của cậu?

– Đúng vậy. – Nam Chu nói – Cậu… được một người khác sáng tạo nên với mục đích ngăn cản tôi tìm được bạn của tôi.

[Nam Chu] ngước mắt:

– Ý của cậu là, tôi sống và bị nhốt trong đây… suốt hai mươi ba năm trời, thực ra chỉ vì ba mươi phút cậu đến với thị trấn nơi đây?

Hiện thực này quá tàn khốc.

Người bình thường nghe thấy Nam Chu nói như vậy, sợ rằng sẽ muốn liều chết với Nam Chu.

Nhưng [Nam Chu] không cử động.

Nam Chu nói tiếp:

– Trong lòng cậu biết rõ.

Mỗi ngày lặp lại, thị trấn khép kín, chờ đợi với vòng lặp vô tận không biết điểm dừng…

Chuyện Nam Chu cảm nhận được, lẽ nào [Nam Chu] không cảm nhận được?

Tại sao cậu là người duy nhất thức tỉnh trong thị trấn nhỏ bé này? Nhất định phải có ý nghĩa gì đó.

Song đáp án về ý nghĩa đứng phía sau thực sự quá trực tiếp và tàn khốc.

Nếu đối mặt với người khác, Nam Chu sẽ cố gắng nói khéo léo hơn.

Nhưng [Nam Chu] không phải người khác, mà là một Nam Chu khác.

Nam Chu có thể đoán ra được suy nghĩ của cậu.

[Nam Chu] sống trong thế giới có tình cảm, khác với bản thân sống trong một thế giới chỉ có trên trang giấy.

Tình cảm và những thứ cậu bỏ ra cũng nhận được một phần hồi đáp từ người khác.

Ví dụ như cô bé vẽ tranh có khả năng tương tác cực mạnh.

Ví dụ như anh hàng xóm [Giang Phảng] yêu cậu.

Nếu giống với Nam Chu, ngay từ đầu đã không nhận được sự đáp lại của người bên cạnh, vậy thì cậu sẽ chẳng ôm hy vọng nhiều.

Một khi có được, đương nhiên sẽ muốn có được nhiều hơn.

[Nam Chu] giống với Nam Chu, cũng khác với Nam Chu.

Bởi vì có thể nhận lại lượng tình cảm nhất định, nhưng không thể có được nhiều hơn khiến [Nam Chu] cô đơn gấp trăm lần, đau đớn gấp trăm lần.

Đây cũng là lý do sau ba mươi phút quan sát, Nam Chu dám mạo hiểm nói tất cả sự thật với [Nam Chu].

[Nam Chu] trong chiếc hộp muốn nhận được sự giải thoát hơn mình.

[Nam Chu] cụp mi, ngồi xổm trong góc, chậm rãi suy ngẫm lượng thông tin quá lớn ập tới.

Nam Chu chậm rãi đứng dậy, kéo lê bên chân bị thương, bước một bước về phía chiếc hộp.

Hành vi vượt ranh giới rõ ràng đến vậy song [Nam Chu] không cản cậu lại, chỉ im lặng co mình trong góc, khẽ hít thở đau đớn.

Nam Chu bước thêm một bước.

[Nam Chu] vẫn không cử động.

Nam Chu bước từng bước về phía chiếc hộp.

Sau mỗi bước chân, hi vọng trong tim cậu càng thêm mạnh mẽ hơn.

Dẫu vậy, khi bàn tay cậu đặt trên thân chiếc hộp úp ngược, một bàn tay khác chợt vươn ra từ trong bóng tối, đè chặt một góc hộp.

Cậu thoáng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên chợt bắt gặp ánh mắt đen sâu như bó đuốc giữa trời đêm.

– Tôi có thể chết. – [Nam Chu] lạnh lùng cất lời – Nhưng tôi sẽ không để cậu làm hại anh Phảng đâu.

Hết chương 281



------oOo------