***
Nếu như để ngài quản lý kiêu ngạo tận mắt chứng kiến tất cả những gì đang xảy ra hiện tại, có lẽ ông ta sẽ xấu hổ và tức nổ phổi, chỉ muốn tự chọc hai mắt mình cho xong.
Nhưng ông ta đã chẳng còn tâm trạng nào để xem nữa rồi.
Chẳng ai ngờ chỉ vì một phút hưng phấn nhất thời chơi trò “cho hai nhân viên thí nghiệm bước vào trò chơi chính thức để họ tàn sát lẫn nhau” đã dẫn tới màn sóng gió đáng sợ cỡ nào.
Sau khi Giang Phảng và Nam Chu trải qua chiến trường 99 người giành được chiến thắng mà chẳng gặp trở ngại nào, ép người không gian đa chiều không thể không từ bỏ quân cờ trang trí bên ngoài, đẩy Adam ra sân khấu. Ông quản lý cũng đã được giành sẵn một vị trí trong công xưởng số liệu tầng đáy của loại 3.
Đương nhiên, thủ tục truy cứu trách nhiệm đối với vị quản lý xui xẻo này đã được khởi động từ sớm.
Chỉ vì hành động của Nam Chu trong phó bản thứ hai – “Soạt, soạt, soạt”.
Bug “có thể cho boss vào trong túi đồ” đã được phát hiện từ khi Giang Phảng thử mang Nam Chu ra khỏi trấn Vĩnh Vô.
Nhưng để thu hồi thành công nhóm nhân viên trong phó bản cuối cùng, vị quản lý thông minh đã phát huy tính chủ quan của mình. Không sửa chữa bug ấy.
Khi lời nguyền rủa hai bên bờ Đông Tây bị sinh vật sống phá vỡ, hai lời nguyền bắt đầu dung hợp vào nhau và lan truyền theo hình thức virus. Chỉ cần những người chơi này chạm vào nhau thì linh hồn sẽ phát sinh trao đổi không theo quy luật.
Rất khó để giải trừ sự lây nhiễm lẫn nhau, cách giải quyết có hiệu quả nhất là nhanh chóng quét sạch những người chơi không còn giá trị lợi dụng này nữa.
Cho dù bọn họ có ra khỏi phó bản, bọn họ cũng mang theo linh hồn của người khác.
Tuyệt vọng cỡ nào, thú vị cỡ nào.
Hiệu quả cũng đặc sắc y như quản lý đã mong đợi.
Trong giây phút hưng phấn nhất thời và hoàn toàn đắm chìm trong sự thông minh của mình, ông ta đã quên sửa bug này.
Và kết quả của việc quên lãng là tự tay dâng cho Giang Phảng và Nam Chu một Boss, khiến bọn họ có thể nhanh chóng bổ sung số tích điểm tụt hậu trước đây, đồng thời thuận tay hủy đi một phó bản có tương lai.
Dưới cơn giận của nhà tài trợ, vị quản lý thông minh này mặt mày xám xịt bị quét khỏi khu vực được cho là hạng nhất của “tầng mây”, quăng đến khu vực hạng hai.
Thế nhưng, Nam Chu và Giang Phảng ở trong trò chơi không hề hay biết gì về chuyện này.
Khi quản lý lang thang đầu đường như chó nhà có tang, hai người họ đã dùng Boss giao dịch thành công với hệ thống và đang ngồi xem pháo hoa trên Thị Trấn Sóc.
Sợ rằng cho tới khi nhận được lệnh đuổi, vị quản lý này cũng không rõ rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu.
***
Có lẽ người có thể đồng cảm sự hoang mang của ông ta lúc này chỉ có Lý Ngân Hàng và Nam Cực Tinh cách Nam Chu và Giang Phảng một phòng.
Mặc dù Nam Cực Tinh đã cố gắng hết sức hoàn nguyên lại nội dung phó bản, nhưng năng lực diễn đạt của hắn thực sự thiếu sót, cộng thêm những thông tin mà hắn biết được không đủ, càng nói, Lý Ngân Hàng càng cảm thấy khó hiểu.
Nam Cực Tinh ôm đầu gối dựa vào giường, nản chí lẩm bẩm:
– … Cho tới cuối cùng tôi vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Lý Ngân Hàng khoanh chân ngồi trên giường, vỗ vai an ủi hắn:
– Không sao, tôi cũng không hiểu.
Nam Cực Tinh rầu rĩ gác cằm lên đầu gối, mái tóc vàng mềm mại trượt xuống khỏi vành tai hắn.
Hắn nhỏ giọng:
– Tôi muốn đi xem Nam Chu.
Lý Ngân Hàng nhìn ánh trăng chìm xuống phía Tây bên ngoài cửa sổ:
– Muộn quá rồi, chắc bọn họ đều đã ngủ.
Nam Cực Tinh vùi đầu rất thấp:
– … Tôi lại rời khỏi cậu ấy rồi.
Lý Ngân Hàng hiểu ý của hắn, trái tim không khỏi mềm nhũn.
Theo miêu tả của hắn, trước đây Nam Cực Tinh luôn làm theo ý mình, tham ăn, tham ngủ, thường xuyên thoát đội hành động một mình, không nghe chỉ huy.
Nhưng từ sau khi gặp bọn họ trên xe bus, trong mắt Lý Ngân Hàng thì Nam Cực Tinh vẫn luôn là một chú sóc bay dính lấy Nam Chu không chịu rời.
Nếu Nam Chu không yêu cầu, thậm chí nó còn không chịu rời khỏi cậu quá xa.
Cộng tổng thời gian Nam Cực Tinh mất đi Nam Chu chưa tới một phút.
Cuối cùng lại trở thành nỗi sợ hãi khắc sâu tận trong tim nó từ dài lâu.
Lý Ngân Hàng không khỏi nghĩ tới, Nam Cực Tinh đã bị bọn họ nhốt tạm trong ô vật phẩm khi bước vào thế giới “Biến chứng tận thế” mà Nam Chu và Giang Phảng tận tay thiết kế.
Sau khi thoát ra, nó kêu ầm lên với bọn họ, lông toàn thân xù lên, tức tới mức chỉ biết run rẩy, phải dùng một quả táo mới dỗ dành được.
Nhưng bây giờ nhớ về lần ấy, Lý Ngân Hàng mới bất giác nhận ra khi ấy trong mắt Nam Cực Tinh sóng sánh ánh nước.
Khi ấy nó không biết thế giới bên ngoài đã xảy ra điều gì, chỉ biết cào tường, cũng không ai nghe được tiếng kêu của nó.
Một lần nữa nó bị bỏ cô đơn một mình ở nơi xa lạ.
… Giống như lần Nam Chu bị thương nặng rồi chết đi và nó làm thế nào cũng không đánh thức được cậu.
Còn nữa, khi bọn họ bị truy sát ở điểm an toàn, muốn trốn trong miệng Nam Cực Tinh để tránh màn bao vây. Lý Ngân Hàng nhớ rõ ràng, bản thân từng nhìn thấy cảm xúc u buồn lạ thường trong đôi mắt nó.
Phải biết rằng một nửa Nam Cực Tinh đi theo Nam Chu có được toàn bộ ký ức.
Nó biết mỗi lần bản thân dùng năng lực thì sẽ yếu đi một chút, tương ứng thì một bản thân khác sẽ mạnh hơn, sẽ mang theo ký ức của Nam Chu quay về với cậu.
Nó u buồn cũng vì nó không nỡ.
Nó không nỡ để người bạn Nam Chu của mình nhớ về chuyện “cậu đã từng chết”.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lý Ngân Hàng nhỏ giọng dỗ dành chú sóc bay nhỏ không có cảm giác an toàn:
– Bây giờ bọn họ sống rất tốt, bọn họ ở ngay bên cạnh thôi mà.
Nam Cực Tinh không nói gì, chỉ ngoan ngoãn để cô xoa đầu.
Lý Ngân Hàng lại hỏi:
– Nếu không tin thì tôi đi sang xem bọn họ với anh nhé?
Nằm ngoài dự đoán của cô, Nam Cực Tinh lắc đầu.
– Bọn họ có lời muốn nói. – Hắn rầu rĩ – Tôi không đi nữa, sáng mai mới đi.
Lý Ngân Hàng đẩy đẩy đầu hắn từ phía sau:
– Vậy đi ngủ thôi.
Cô phát hiện nghe thấy từ “ngủ”, tai Nam Cực Tinh giật mạnh hai cái.
Hắn lập tức vùi cả khuôn mặt vào sâu trong cánh tay.
Nhưng Lý Ngân Hàng vẫn kịp nhìn thấy đường văn vàng trên gò má hắn phát sáng lấp lánh.
Nam Cực Tinh cất giọng ồm ồm:
– Cô đợi một lát, đừng nhìn tôi, tôi sẽ biến về ngay thôi.
Lý Ngân Hàng tự nằm xuống giường, cười nói:
– Không sao, tôi đợi anh.
Qua màn đối thoại vừa rồi, Lý Ngân Hàng đã vô cùng hiểu biết về Nam Cực Tinh.
Dẫu cho sáng mai thức giấc, Nam Cực Tinh là hình người hay hình sóc thì cô cũng sẽ chẳng còn gì phải lo lắng nữa.
Sau khi bóng dáng nho nhỏ trèo lên giường, kê gối đầu cẩn thận rồi chìm vào giấc ngủ say, Lý Ngân Hàng vươn tay đặt một quả táo bên gối đầu.
Mùi thơm của táo lan tỏa trong bầu không khí.
Cô hy vọng trong giấc mơ của Nam Cực Tinh có thể xuất hiện một cây táo nở rộ những bông hoa táo xinh đẹp.
***
Trong một căn phòng khác cách đó một bức tường.
Giang Phảng và Nam Chu nằm xuống giường.
Kể lại câu chuyện dài này đã tốn rất nhiều tinh thần của bọn họ.
Hiện tại mọi chuyện đã đâu vào đấy, bọn họ cũng thoải mái đắp chung một chăn nằm ngủ, ai nấy đều im lặng.
Giang Phảng xoa xoa bụng dưới của Nam Chu.
Trước đây để trông chừng Nam Chu, anh và cậu đã không ít lần cùng giường chung gối, chẳng qua trái tim anh vẫn luôn tự hỏi, suy xét, không thể nào hoàn toàn tự do.
Hiện tại, khúc mắc được gỡ bỏ, rất nhiều kỹ năng dịu dàng dưới ảnh hưởng của người bố từ nhỏ khiến anh không cần phải học hỏi nhiều cũng biết.
Ở trạng thái thả lỏng, cơ bụng của Nam Chu mềm mại và đàn hồi.
Anh vuốt ve Nam Chu như vuốt chú mèo nhỏ, muốn tìm hiểu nhiều hơn về cơ thể cậu.
Nhưng từ khi nghe nguyện vọng mà Giang Phảng từng ước nguyện, Nam Chu không nói gì nữa.
Giang Phảng sợ cậu không vui, Giang Phảng đã cố gắng kể tất cả dịu dàng uyển chuyển. Thấy thái độ bất thường dường như đang suy nghĩ gì đó của cậu, anh không nói thêm, chỉ im lặng chờ đợi cậu đưa ra câu hỏi, đồng thời cũng suy nghĩ trước đáp án hoàn chỉnh cho những câu hỏi mà cậu có thể đưa ra.
Nam Chu thực sự suy nghĩ rất lâu mới mở miệng nói:
– Cho nên thực ra anh đã không còn là người nữa rồi đúng chứ?
… Chuyện này khiến cậu ấy bị sốc à?
Giang Phảng vừa mới nghĩ ra lời an ủi, chợt nghe thấy Nam Chu đâm thẳng vào tim anh:
– Vậy thì chắc hẳn rượu Tequila sự thật không có tác dụng với anh được.
Giang Phảng: …
Mặt anh đỏ bừng.
Đôi mắt Nam Chu nhìn vào Giang Phảng trong veo và gợn sóng:
– Hóa ra những lời mà anh nói với tôi trong rừng cây của “Xâm nhập não bộ”, thực sự đều là những lời anh muốn nói?
Sau đó nữa, cậu đưa ra câu hỏi linh hồn:
– Tại sao không nói thẳng với tôi luôn?
Nghĩ xong điều này, vô số những điểm nghi ngờ nấn ná trong lòng Nam Chu từ rất lâu cuối cùng cũng có đáp án.
[Tequila Sự Thật], kết hợp với “uống xong nói ra lời thật lòng”, theo lý thuyết thì hiệu quả của nó tương đương với một loại thuốc nói thật, phải có người đưa ra câu hỏi thì mới có tác dụng.
Nhưng Nam Chu nhớ rõ ràng sau khi Giang Phảng lén dùng rượu Tequila xong, bắt đầu nói ra một tràng nói thật nằm ngoài dự đoán.
… Rõ ràng mình còn chưa kịp hỏi gì.
Mà khi mình hỏi rõ “Anh đã lựa chọn gì? Ước nguyện điều gì?”, vậy mà Giang Phảng có thể im miệng không nói dưới “sự khống chế của đạo cụ”, điểm này cũng rất đáng ngờ.
Biết được rượu không có tác dụng gì với anh, tất cả nghi ngờ cũng được giải đáp.
Màn tỏ tình nhìn như thể bị khống chế, kỳ thực mang theo trái tim thật lòng liều lĩnh hiếm hoi.
Mãi cho tới trước lúc dùng hết chai [Tequila Sự Thật], Nam Chu mới biết được “sự thật” của nó là gì.
Nó bị Nam Chu dùng làm chất dẫn cháy, rồi còn bị Giang Phảng lợi dụng gửi gắm trái tim thật lòng, cũng là công cụ để thăm dò đôi vợ chồng trẻ kia có phải con người hay không. Có thể nói từ đầu đến cuối nó đều không được sử dụng với tác dụng vốn có của nó.
… Nhưng chuyện đó thì có sao?
Giang Phảng quay mặt qua, vành tai nóng kinh người, anh phải khẽ thở dốc mới miễn cưỡng ổn định được nhịp thở.
– A, tôi biết rồi. – Nam Chu không quan tâm đến việc anh xấu hổ, đưa ra kết luận cuối cùng – Anh cần phải tìm cớ mới có thể nói ra anh thích tôi.
Cuối cùng Giang Phảng bị ép tới mức hỗn loạn, khó khăn ngẩng đầu lên, đang định phân bua, Nam Chu bỗng chủ động lại gần hôn lên môi anh.
Nam Chu rất thích làm chuyện này với Giang Phảng.
Bởi vì môi Giang Phảng rất đặc biệt. Trừ đẹp ra còn càng hôn càng đỏ hồng.
Đối với Nam Chu mà nói, Giang Phảng là một bảng phối màu trời sinh, trên người anh luôn có những màu sắc mà người ta không muốn dời mắt, dụ người ta khai phá thăm dò.
Ép hôn xong, Nam Chu mới buông tha khống chế Giang Phảng.
– Không sao, chờ trời sáng lên tôi sẽ quên đi chuyện này. – Cậu nói nghiêm túc – Anh cứ để tôi hôn một cái đi.
Nam Chu bị vị quản lý thuộc không gian đa chiều lừa dối, từ bỏ toàn bộ ký ức ở chung với Giang Phảng.
Một lần “buông tay” là mất đi cả đời này, không thể thay đổi.
Đoạn hồi ức thuộc về anh sẽ chỉ là khoảng trống vĩnh cửu.
Cho dù có người muốn bù đắp, những nội dung ấy cũng sẽ dần dần phai nhạt.
Đây cũng chính là nguyên nhân rõ ràng trong thế giới “Xâm nhập não bộ” cậu từng mơ thấy quá khứ của Giang Phảng, khi thức giấc lại quên sạch mọi chuyện.
Nghe cậu an ủi, cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Giang Phảng, anh vươn tay ấn vai cậu:
– Ít ra bây giờ em cũng nhớ lý do hôn anh chứ.
Nam Chu trả lời:
– Không cần phải nhớ.
Bởi vì cậu thích.
Bởi vì muốn làm bạn với anh.
Bởi vì… là Giang Phảng.
Nam Chu mở to mắt, nghiêm túc trải nghiệm nụ hôn dài tới ba phút.
Cậu nhận thấy Giang Phảng khẽ nhướng mày cùng hàng mi nhạt màu, rồi lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi khẽ giương lên mang theo ý cười của anh.
… Từng động tác đều tràn ngập cảm xúc tò mò cùng tán thưởng.
Giang Phảng nắm bàn tay làm loạn kia, chạm vào chú bươm bướm dang cánh chuẩn bị bay.
Ngón tay Giang Phảng nhẹ nhàng mơn trớn khớp xương nhô lên rồi từ từ rời khỏi cậu.
Anh biết còn cố hỏi:
– Còn nhớ nó từ đâu ra không?
Giang Phảng và Nam Chu cùng nhau ôn lại đoạn hồi ức trong quán bar ở Phồn Hoa trong câu chuyện cổ tích “Cô bé quàng khăn đỏ” tại phó bản “Xâm nhập não bộ”.
Anh có thể đoán được ý nghĩa của chú bươm bướm này với Nam Chu.
Nam Chu lắc đầu:
– Tôi không còn nhớ nữa.
Suy nghĩ ban đầu nảy sinh trong lúc cậu tự xăm bươm bướm cho mình cũng bị rút đi theo hồi ức cậu từng thích Giang Phảng.
Giang Phảng nói:
– Có lẽ anh biết đấy.
Nghe anh nói vậy, Nam Chu yên tâm chờ đợi đáp án từ anh.
Giang Phảng cất lời:
– Nhưng anh không nói với em đâu.
Nam Chu bị gợi lên lòng tò mò.
Cậu chợt cảm thấy bởi vì vừa rồi Giang Phảng bị cậu nói trúng tim đen nên mới cố ý bắt nạt cậu.
Đôi mắt đen láy của Nam Chu nhìn Giang Phảng chăm chú, thử làm nũng một cách gượng gạo, nhưng vì cậu thực sự không giỏi, giọng nói vẫn lạnh như băng:
– Nói với tôi đi.
Giang Phảng không trả lời chỉ cúi đầu hôn lên hình xăm trên cổ tay Nam Chu.
Cảm giác mềm mại chảy dọc theo mạch máu lan vào tận tim Nam Chu, đầu ngón tay nóng rực, tim tê tê, ngay cả nhịp thở ổn định bình thường cũng nặng nề hơn.
Cậu bất giác vươn tay trái lên, chạm vào phần cổ đeo choker của Giang Phảng.
Bàn tay khác của Giang Phảng nắm chặt tay cậu, thản nhiên dụ dỗ cậu vuốt ve sâu thêm.
Bản thân Giang Phảng cùng với vết sẹo khắc sâu tận tim anh đều là kết tinh của tình yêu giữa bố và mẹ.
Hiện tại, anh đã không còn cảm giác hổ thẹn khó đối mặt với nó.
Bởi vì Giang Phảng thích Nam Chu.
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Hết chương 274
------oOo------