***
Nam Cực Tinh cho rằng, Nam Chu bảo nó chạy tức là cậu có thể đối phó được.
Nam Cực Tinh chưa từng nghĩ tới, thực ra Nam Chu biết có lẽ mình sẽ chẳng sống được lâu.
Nó đã từng nhìn thấy Nam Chu vẫn sống sau vô số những vết thương chí mạng.
Mỗi lần Nam Cực Tinh tìm được Nam Chu, cậu đều trốn trong một góc lặng lẽ liếm vết thương.
Nhưng Nam Cực Tinh đã quên mất, bọn họ đã sớm không còn ở “Ngày dài vĩnh hằng” nữa rồi.
Cái giá phải trả của sự tự do là rời khỏi năng lực giúp cậu thoát chết trong bước đường cùng.
***
Giang Phảng đứng bên bờ Tây của cây cầu đang bị lửa từ từ cắn nuốt, anh nhìn về phía nhà thờ, chờ đợi rất lâu.
Anh có thể nghe thấy tiếng súng vang lên từ mảnh đất thần quái kia. Âm thanh ấy văng vẳng trong khe núi và cả trong trái tim của anh nữa.
Nhưng cũng chỉ khiến khóe miệng anh khẽ giật mà thôi.
Anh không tốn công sức đoán mò tất cả những chuyện đã xảy ra ở đầu bên kia, anh sẽ không tự rước lấy phiền não cho mình.
Thời gian chờ đợi đủ để Giang Phảng phân tích cặn kẽ âm mưu phía sau phó bản này.
Đúng vậy, Giang Phảng phát hiện, đây không phải một phó bản công bằng.
Trong phó bản bình thường sẽ không có chuyện cố ý che giấu thông tin quan trọng, sẽ không phân chia người chơi trùng hợp đến thế, NPC không thể nào được tự do cao độ như vậy, càng không thể xuất hiện tình trạng 90% bước đi đều rơi vào đường chết.
… Nó giống như một kế hoạch thanh trừ hơn.
Chia mười hai người họ ra chính là bước đầu tiên của kế hoạch thanh trừ.
Giang Phảng mắc chứng sợ độ cao hết thuốc chữa.
Nguyên tắc làm việc của Nam Chu là không ngại mạo hiểm nhưng sẽ không đặt cược sự an toàn của tất cả mọi người.
Qua vô số trải nghiệm sống chết, những đồng đội của bọn họ hình thành phong cách làm việc khác nhau.
Sức mạnh đứng phía sau dựa vào tính cách của mỗi người chia chính xác bọn họ thành hai bên. Xếp những người có thể mạo hiểm vào bờ Đông ít manh mối, còn những người cẩn thận thì làm việc tất bật bên bờ Tây, không có thời gian rảnh rỗi.
Tính chất của “phó bản” là mạo hiểm giải đố.
Ban đầu trước mắt họ chỉ là một câu chuyện tình yêu bình thường.
Từ khi bắt đầu, phó bản đã cổ vũ bọn họ tìm kiếm manh mối.
Manh mối họ nắm trong tay thực sự vô cùng ít ỏi, chỉ có thể thông qua quá trình thăm dò liên tục, tổng kết ra một quy luật tương ứng. Phát hiện thế giới này có tồn tại thánh thần cùng ma quỷ rồi sau đó mới có thể kết luận.
Sở dĩ phó bản không cho phép bọn họ qua cầu là vì hai bên cầu này xuất hiện hai hành vi mạo phạm đến không gian và thời gian.
“Qua cầu” sẽ phá vỡ ranh giới, khiến thời gian và không gian của hai bên bờ bị đảo loạn.
Thời gian hai bên cầu ngừng chảy.
Tiếp xúc với bất cứ ai đều dẫn tới mất khống chế linh hồn, trao đổi linh hồn không định hướng cũng không định lượng.
Nếu lượng thông tin bằng nhau và có thể thăm dò manh mối thì phó bản này cũng không thể coi là một phó bản thú vị.
Nhưng khiến người ta ghê tởm ở chỗ, hướng đi của nội dung và hình tượng nhân vật trong phó bản này, tất cả của tất cả đều hướng về một kết quả nhất định sẽ xảy ra.
Một khi mấy người ở bờ Đông lựa chọn “mạo hiểm”, mở cửa căn gác bị khóa kia, chắc chắn sẽ phải đốt đèn.
Vậy thì bọn họ sẽ hoàn thành điều kiện tất yếu “Công tước làm phẫu thuật” của lời nguyền rủa theo lời ước định từ trước của hai người.
Đương nhiên, bọn họ cũng có thể không làm gì hết, từ chối thăm dò, chuyên tâm làm một nhân viên trong nhà thờ.
Làm vậy, Keith lòng mang dã tâm cũng vẫn sẽ thử đoạt lấy cơ thể của bọn họ.
Và sau khi có người trong số họ hi sinh, bọn họ vẫn sẽ tìm kiếm manh mối trong nhà thờ.
Vòng tuần hoàn chết.
Còn về những đồng đội trong lâu đài của Công tước bên bờ Tây. Nếu bọn họ vẫn giống như bây giờ, từ bỏ manh mối và dã tâm, chỉ một lòng làm việc trong phạm vi chức trách của mình, chờ đến khi Công tước nhận được tín hiệu “đèn gác xép sáng” và chuẩn bị cho kế hoạch phẫu thuật của mình, bọn họ nhất định sẽ trở thành những con thú trong tầm ngắm.
Nếu như ngay từ đầu bọn họ vô cùng cảnh giác, âm thầm mở rộng điều tra trong lâu đài, Công tước sẽ phát hiện ra đầu tiên.
Dù sao Công tước thuê bọn họ tới là để bọn họ làm chuột bạch.
Sắp xếp cho bọn họ công việc bận rộn cũng vì cố ý áp bức thời gian hoạt động riêng của bọn họ.
Một khi nhóm chuột bạch có tâm tư khác, lục rục định làm ra hành vi ảnh hưởng đến kế hoạch của Công tước, bọn họ nhất định sẽ bị nhốt.
Chuyện khác không nói, bọn họ mà bị khống chế, vậy thì việc đưa thư hằng ngày sẽ đổi thành người khác làm.
Cho dù những đồng đội bên bờ Đông không định làm gì hay làm thân với Keith, phát hiện ra đồng đội mình gặp nguy hiểm thì vẫn sẽ hành động.
… Kết quả vẫn phải đốt đèn, vẫn từng bước đi vào thế cục không thể cứu vãn như hiện tại.
Bờ Đông và bờ Tây ảnh hưởng lẫn nhau, phối hợp tác chiến với nhau, cuối cùng vẫn đi vào con đường ấy.
Sắp xếp câu chuyện từ đầu tới cuối, Giang Phảng có thể tin chắc rằng bọn họ đã rơi vào một cái bẫy triệt để.
Sức mạnh đứng đằng sau kéo những người chơi như bọn họ vào các phó bản khác nhau.
Giang Phảng tận mắt chứng kiến hệ thống của bọn họ ngày một hoàn chỉnh, quy tắc ngày một hoàn thiện.
Nhận ra điểm này, Giang Phảng đoán rằng bọn họ là những nhân viên thí nghiệm bị ép buộc, sẽ có một ngày bọn họ phải kết thúc công việc.
Đến lúc ấy, bọn họ có thể được tự do, cũng có thể bị thuận tay tiêu hủy.
Xem ra người đứng sau đã sắp xếp kết quả cuối cùng cho bọn họ rồi.
Những nhân viên thí nghiệm cẩn trọng như bọn họ, chẳng cần quan tâm sống hay chết đều sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong ngày thứ sáu của phó bản.
Ngày thứ bảy, ngày mà phó bản kết thúc sẽ chẳng bao giờ đến.
Một kết cục tàn khốc cỡ nào.
Lửa cháy hừng hực, từng nguồn sóng nhiệt bao quanh khiến Giang Phảng như đang đứng trong vầng mặt trời rạng rỡ.
Bộ áo đen của nhân viên nhà thờ trên người, cực kỳ giống như một đốm đen giữa mặt trời.
Anh bình tĩnh chờ đợi Nam Chu đến đây.
Nhưng anh chỉ đợi được người đồng đội vừa đi lại quay về.
Giọng cậu ta rất khẩn thiết, song không hề nhắc đến chuyện lúc nãy cậu ta muốn đi tìm kiếm những người khác:
– Phải đợi đến khi nào đây?
Giang Phảng nói:
– Đợi đến khi cậu ấy tới.
Giọng đồng đội mang cảm giác căng thẳng khác thường:
– Anh Phảng, nhưng anh có biết người quay lại là ai không?!
Dẫu cho đang quay lưng về phía cậu ta, Giang Phảng vẫn có thể nghe được cảm giác tâm thần quái dị trong giọng nói ấy. Anh bình tĩnh trả lời:
– Tôi sẽ nhận ra.
Anh không hề nói dối.
Anh cảm nhận được người quay về đây đã không còn là đồng đội của anh nữa rồi.
… Nói đúng hơn, không hoàn toàn là người đó.
Cậu ta vẫn còn giữ thần trí và ký ức của mình, tuy nhiên có một thứ gì đó không thuần khiết đang dung nhập vào cơ thể cậu ta, cùng linh hồn cậu ta chen chúc trong thể xác nhỏ hẹp kia.
Bởi vì nhận ra được điểm ấy, nỗi sợ hãi của cậu ta mới lên đến đỉnh điểm, cậu ta vô cùng muốn thoát khỏi nơi bị nguyền rủa này.
Nhưng cậu ta không dám đi một mình, chỉ đành quay lại tìm người theo cùng.
Giang Phảng quay lưng về phía cậu ta, nắm chặt cây rìu.
Cậu ta… đã không còn là cậu ta nữa.
Quả nhiên, sau khi nói hết nước hết cái cũng không thể khuyên Giang Phảng theo cùng, đồng đội nổi cơn điên.
– Chẳng phải anh nói sẽ đưa chúng tôi về nhà ư? Chẳng phải anh đã nói sẽ giúp chúng tôi sống sót sao? Anh…
Cậu ta không thể không phát điên.
Sâu trong cơ thể của tên điên mai phục tại rừng cây đã dung hợp ý thức của bảy tám người.
Thông qua tiếp xúc da thịt, trong đầu cậu ta vang lên ba bốn âm thanh khác nhau.
Những người kia cùng gào thét, đau đớn tuyệt vọng trong cơ thể mới này, giống như một đám quạ vỡ tổ.
Bọn họ ồn ào đòi về nhà, hỏi cậu ta có chuyện gì đã xảy ra, thút thít khẩn cầu thần linh…
Vô số âm thanh ồn ào ép người ta phát điên.
Đầu cậu ta đau như muốn nứt ra, cậu ta vùng vẫy chạy về phía Giang Phảng, cao giọng oán trách, cầu xin, muốn Giang Phảng đi cùng mình.
Chỉ còn một chút nữa thôi cậu ta sẽ hoàn toàn mất đi lý trí.
Cuối cùng, thứ kết thúc ý niệm sục sôi trong đầu cậu ta chính là một rìu chuẩn xác của Giang Phảng.
Cổ họng bị rạch ngang, có thể thấy Giang Phảng ra tay trực tiếp và tàn độc đến cỡ nào.
Giang Phảng đỡ cái đầu rỉ máu với gương mặt máu me còn chưa đứt hẳn của cậu ta, để người đồng đội nằm thẳng ra đất.
Cái chết mà người đồng đội sợ hãi nhất cuối cùng cũng tới rồi, nhưng trong lòng cậu ta bình yên sáng tỏ.
Bởi vì tất cả tiếng la hét trong đầu cậu ta đã dừng lại.
Cậu ta muốn nói câu cảm ơn với Giang Phảng.
Song cậu ta đã chẳng thể phát ra bất cứ âm tiết giản đơn nào nữa rồi.
***
Dẫu sao giết đồng đội cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì.
Câu di ngôn cuối cùng của cậu ta đã giúp Giang Phảng nảy ra ý tưởng.
“… Về nhà.”
Giang Phảng khẽ nói chuyện với không khí.
Nói với người đã chẳng thể nào nghe được nữa.
Quả thực anh vẫn còn cơ hội về nhà.
Đường xuống núi nằm bên bờ Tây.
Anh có thể lựa chọn rời khỏi nơi này, xuống thị trấn nhỏ dưới chân núi.
Có lẽ lời nguyền rủa chỉ dừng chân tại hai bên bờ ngọn núi cao này.
Thần linh sẽ không vì hai con dân phản bội mà lựa chọn từ bỏ cả thế giới.
… Hẳn là vậy.
Ít ra vẫn còn có hi vọng.
Cầu treo cháy phát ra tiếng gãy khe khẽ, ván cầu mang theo ngọn lửa hóa thành sao băng, không ngừng rơi xuống vực thẳm như biển rộng.
Trận hỏa hoạn khí thế này đã dần đến hồi kết thúc.
Dây thừng bị cháy sắp đứt rồi mà Nam Chu vẫn còn chưa đến.
Thứ gì đã cản chân cậu?
Là tiếng súng ban nãy ư?
Giang Phảng cụp mi, bình tĩnh tự hỏi đường lui.
Nếu Nam Chu không còn nữa, rời khỏi phạm vi nguyền rủa, có lẽ thời gian ngừng trôi sẽ bắt đầu chuyển động, ngày thứ bảy sẽ tới.
Anh vẫn có thể sống sót.
Anh vẫn có thể về nhà.
Giang Phảng rất biết cách sống sót một mình.
Nghĩ đến đây, Giang Phảng nhìn ánh lửa nhảy múa trong lòng bàn tay.
Lửa chiếu trên mu bàn tay anh, xuyên qua da thịt, tỏa vầng sáng mỏng manh.
“Ý của tôi là đầu óc phải tỉnh táo, không được bắt đầu tình yêu không có kết quả.”
“Tôi không phải Adam. Người như tôi sẽ không giao xương sườn của mình cho người khác.”
“Cho nên… hai chúng ta, chỉ làm bạn thôi, có được không?”
“Rung động… không phải chuyện có thể xảy ra giữa hai chúng ta.”
“Đúng vậy, nếu cậu là người…”
Nhìn xem, Giang Phảng hiểu hết tất cả.
Nảy sinh tình cảm với một người hư ảo là chuyện ngu xuẩn cỡ nào.
Xoay người rời khỏi, anh có thể quay lại những năm tháng dài đằng đẵng sống phóng túng tự do, tiêu tiền như rác, thích làm gì thì làm.
Nhưng tất cả những suy nghĩ kia đều chỉ giậm chân tại chỗ, chẳng thể nào sánh được trái tim đang rung động.
Giang Phảng buông chiếc rìu dính máu trong tay xuống, tự lẩm bẩm: “Không về nhà nữa.”
Giây phút anh đặt chân lên cầu, cây cầu treo kêu lên “răng rắc” vì không chịu nổi lực.
Nó không chịu nổi thiêu đốt trong thời gian dài, dây thừng là thứ đầu tiên đứt rời khỏi bờ Tây, cả sợi dây dài rơi xuống vực sâu.
Thần kinh phản xạ của Giang Phảng đủ để anh lùi về bờ phía Tây trước khi mất trọng lực.
Thế nhưng anh vận dụng dây thần kinh phản xạ của mình, sử dụng chiếc còng tay vốn định dùng để trói buộc Nam Chu móc vào xích sắt nóng đỏ rực, buộc mình và cây cầu treo vào với nhau.
Ngay sau đó, anh rơi theo bên cầu đứt ra, va mạnh vào vách đá đối diện.
Cho dù hai chân đã chuẩn bị để giảm lực, vậy mà một dòng máu tươi vẫn chầm chậm chảy xuống từ khóe miệng anh.
Có lẽ anh đã bị gãy hai cái xương sườn, hoặc ba cái, anh cũng không rõ nữa.
Sau khi ho ra một ngụm máu, anh cố nhịn cơn đau đớn cuộn trào từ lồng ngực, trèo lên theo những tấm ván gỗ bỏng rát, cùng dây thừng nóng cháy.
Chiếc cầu treo biến thành một chiếc thang lửa tự nhiên, vươn ra từ địa ngục, cháy dần lên trên.
Anh đã không còn đường lùi nữa rồi.
Dưới chân anh là vực thẳm đã từng nuốt trọn người bố của anh.
Giang Phảng không cúi đầu, chỉ nhìn khoảng trời không trắng muốt trên đỉnh đầu, khói bụi xung quanh hun nóng khiến anh chẳng thể nào mở to mắt.
Anh nghĩ, mình điên mất rồi.
Anh nghĩ về người bố rơi xuống vực, nghĩ về người mẹ phát điên vì tình, nghĩ về sự điên cuồng của bản thân lúc này, chẳng hay nguyên nhân vì được dạy bảo hay vì di truyền dòng máu.
Kết thúc tận cùng của vô số những hình ảnh ấy, là gương mặt ló vào qua ô cửa sổ của Nam Chu.
Và hình ảnh anh ngồi bên dưới cửa sổ, trồng cây táo kia cho cậu.
Từ đó trở đi, anh mắc bệnh, bệnh đến bây giờ mới tỉnh táo.
Hiện tại, anh muốn đi tìm cậu.
Bàn tay bị bỏng của Giang Phảng với lên từ vực thẳm, bám vào vùng đất bên vách đá.
Anh lại đứng trên mảnh đất phía Đông thêm một lần nữa.
Giang Phảng gắng gượng mang theo cơ thể đầy thương tích, chạy về phía nhà thờ.
Anh giẫm lên những mảnh vụn kính màu.
Những mảnh kính vụn ấy kêu lên răng rắc dưới chân anh.
Sau đó anh nhìn thấy Nam Chu người đầy máu, ngã gục trong những mảnh vỡ nát của tượng Đức Mẹ.
***
Vậy mà trong lời kể của Giang Phảng, chuyện này rất bình thường, rất đơn giản.
Anh ôm eo Nam Chu, dịu dàng nói:
– … Sau đó cầu đứt, anh trở về cứu em, nhưng không cứu được.
Hết chương 271
------oOo------