***
Tống Hải Ngưng đỡ Quan Tuấn Lương dậy, anh ta dùng gối đầu chống lưng, miễn cưỡng ngồi thẳng người.
Chỉ mười mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, phong thái nho nhã yếu ớt của anh ta dần bị uể oải bào mòn. Tựa hồ một linh hồn hao gầy đang trú ngụ trong thể xác cao lớn ấy, rõ ràng cơ thể không thay đổi gì nhiều, song hiệu ứng thị giác lại như gầy đi một vòng.
Cách dùng từ và giọng điệu của anh ta đều khô khốc, chỉ nói mấy câu đơn giản:
– Tôi và Ban Hàng nghe thấy tiếng Tư Tư kêu cứu, vội chạy tới bên vách đá, nhưng Ban Hàng không chịu đi.
Nghe vậy, vai Ban Hàng run lên.
Lời Quan Tuấn Lương lại gợi lên ký ức mà cậu ta không muốn đối mặt.
Đúng, cậu ta không chỉ tự ý mở căn gác xép, hại những đồng đội bờ bên kia, còn gián tiếp hại chết Hoa Tư Tư.
Nếu cậu ta không đa nghi như vậy, nếu…
Cậu ta hoàn toàn lờ đi chuyện chợt nghe thấy tiếng có người kêu cứu trong màn sương dày đặc thấu trời thì cảnh giác đề phòng mới là chuyện bình thường.
– Tôi không khuyên được Ban Hàng, cũng sợ Tư Tư không chịu nổi, chỉ đành đi một mình.
Trong lúc nói chuyện, giọng Quan Tuấn Lương dần dần trầm xuống mang áp lực nặng nề.
Hai tay anh ta ôm lấy đầu, vùi phân nửa gương mặt vào trong đầu gối co lên:
– Tư Tư bị treo trên vách đá, cậu ấy cầu cứu tôi, tôi bắt lấy tay cậu ấy. Nhưng một mình tôi, thực sự… thực sự không làm được.
– Tôi cứ mãi cầu cứu Ban Hàng, vậy mà cậu ấy chỉ đứng từ xa… Tôi cầu xin cậu ấy, tôi nói Tư Tư là thật, tôi bắt được cậu ấy rồi, vô cùng chân thật. Tay tôi còn ấm nóng, rõ ràng khi ấy Tư Tư vẫn còn sống…
Giọng điệu uể oải tang thương của anh ta theo từng lời kể chuyện cũng khiến Ban Hàng càng thêm đau khổ.
Chỉ còn cách điểm cao trào cảm xúc một bước nữa thôi…
– Dừng…
Nam Chu ngắt lời anh ta:
– Tuấn Lương, anh kể lại một lần, Hoa Tư Tư treo trên vách đá kiểu gì?
Quan Tuấn Lương: …
Giọt nước đảo quanh hốc mắt rơi xuống, đập mạnh vào đầu gối, giọt còn lại bị thái độ lạnh lùng của Nam Chu làm nghẹn vào trong.
– Tay… tay cậu ấy bám vào một khối đá nhô ra bên vách đá.
– Trên người có vết thương nào rõ rệt không?
– … Chắc là không.
– Ồ.
Sau một tiếng vô cùng bình thản, Nam Chu quay sang.
Ban Hàng.
Ban Hàng không phản ứng.
Tiếng kể của Quan Tuấn Lương giống như lơ lửng bay ra từ trong sương mù cách đó cả trăm mét, chui vào trong não cậu ta nhưng chẳng thể thấm vào trong tim.
Cảnh tượng sương mù giăng kín trời khi ấy tái hiện trước mắt Ban Hàng, cùng với tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ màn sương dày như cơn ác mộng.
Tiếng kêu thảm từ người bạn tốt của cậu ta.
– Ban Hàng.
Cho tới khi Nam Chu gọi cậu ta lần thứ hai, cậu ta mới bừng tỉnh từ trong mơ, ngơ ngác nói:
– … Hả?
Nam Chu:
– Lời Tuấn Lương nói không có vấn đề gì chứ? Cậu có muốn bổ sung không?
Ban Hàng vẫn hoảng hốt:
– Em không biết, có lẽ, có lẽ…
Nói đến đây, Ban Hàng cũng tự phát hiện ra trạng thái của bản thân thực sự bất thường.
Không đợi người ta ra tay, cậu ta đã xoay cánh tay dùng sức cho mình một cái tát thật mạnh, rồi chà xát gò má, xoa cả cơ thể căng cứng trở nên tê dại.
Có cái tát này trợ giúp, những câu nói và thông tin vừa rồi mới từ từ ngấm vào trong nội tâm và ý thức của cậu ta.
Ban Hàng còn nhớ, kể từ khi cậu ta phát hiện tình huống bất thường và lảo đảo chạy tới bên bờ vực, chỉ nhìn thấy trong tay Quan Tuấn Lương cầm một mảnh áo rách còn sót lại của Hoa Tư Tư.
Bờ cát đá cằn cỗi khô vàng phủ kín những vết cào mảnh.
Bên bờ mất đi một khối đá, nhìn từ vết nứt có thể thấy gốc của hòn đá kia cũng không sâu, chỉ cắm lỏng lẻo bên vách.
Nhìn xuống dọc theo tầng mây cuồn cuộn, có thể thấy hai vết mũi chân đạp hơi hơi lõm xuống trên vách đá.
Nếu như hai tay không còn sức, chỉ dựa vào điểm đỡ chân nông đến vậy thì không đủ cản cơ thể đang rơi xuống.
Tổng hợp tất cả các dấu vết, không khó để vạch ra trong đầu bức tranh địa ngục pha lẫn cảm giác tuyệt vọng nặng nề khi ấy…
Trước khi chết, Hoa Tư Tư đã bị quăng tới bên vách đá cao muôn trượng, lên không được xuống không xong, chỉ có thể dựa vào một tảng đá nhỏ lắc lư, hơi dùng sức chút thôi sẽ trượt rơi xuống. Hai chân cậu ta đạp vách đá, dựa vào dục vọng sống sót và nỗi sợ hãi của nửa đời này gộp lại để chờ đợi cứu viện. Nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị vực sâu cắn nuốt…
Liên tưởng của Ban Hàng ép cậu ta tái mặt, cậu ta nghe thấy Nam Chu hỏi Quan Tuấn Lương:
– Khi ấy Hoa Tư Tư đang bám vào tảng đá đúng không?
Quan Tuấn Lương:
– Đúng.
Nam Chu:
– Cậu ấy có mất giọng không?
Quan Tuấn Lương:
– … Không. Cậu ấy vẫn có thể nói chuyện.
Nam Chu:
– Tại sao cậu ấy không gọi người?
Quan Tuấn Lương:
– … Có khả năng cổ họng cậu ấy bị thương. Cậu có thể hỏi Ban Hàng, giọng cầu cứu của Tư Tư thực sự quá nhỏ.
Nam Chu:
– Tôi đứng bên cầu còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết khi cậu ta ngã xuống vực. Cổ họng của cậu ta không bị thương, tại sao không kêu cứu?
Quan Tuấn Lương khẽ nuốt một ngụm nước bọt:
– Tôi nghĩ, người bình thường phải dùng sức từ cánh tay chống đỡ phần lớn trọng lượng cơ thể liên tục trong mười mấy tiếng thực sự rất khó… Cho nên, có lẽ ác ma kéo cậu ấy đi rất lâu rồi mới treo cậu ta trên vách đá. Khi chúng tôi tìm gần đến nơi, cậu ấy mới vừa kêu cứu.
Nghe cũng khá hợp lý.
Nam Chu:
– Cậu ấy vừa mới tỉnh, vậy chứng minh vẫn còn nhiều sức lực, tại sao cậu ấy lại không trèo lên trên?
Quan Tuấn Lương:
– Chất đất ở đó rất rời rạc, nếu cậu ấy cử động có thể sẽ rơi xuống.
Nam Chu:
– Vậy tại sao anh vẫn còn sống?
Quan Tuấn Lương:
– … Hả?
Nam Chu vươn tay vạch bên mép giường một đường, dùng giường và sàn nhà mô phỏng một vách đá quy mô nhỏ.
Cậu khoanh một khoảng:
– Nhìn từ góc độ chịu lực và tác động lực, muốn kéo một người sắp rơi xuống vực lên anh nhất định sẽ phải đứng trên mảnh đất “rời rạc” ấy.
– Nếu mảnh đất ấy đủ kiên cố tới mức chịu được lực của hai người đàn ông, tại sao cậu ấy không trèo lên nhân lúc cơ thể vẫn còn sức lực?
– Nếu mảnh đất ấy rời rạc tới mức chỉ cần dùng sức sẽ sụp xuống, có anh đứng bên trên, cộng cả sức nặng của hai người, anh sẽ chẳng còn sống đâu mà rơi xuống luôn cùng với cậu ấy đấy.
– Hai khả năng này đều không xảy ra.
– Thực tế thì cậu ấy chết rồi còn anh vẫn sống.
Giọng Nam Chu lạnh lùng bình tĩnh, từng bước áp sát, tiết tấu càng ngày càng nhanh.
Ngay cả Ban Hàng cũng bị ép thoát ra khỏi cảm xúc tự thù hận bản thân, kinh hãi nhìn Nam Chu dùng một loạt những câu hỏi ép Quan Tuấn Lương tái mặt.
– Tuấn Lương, trả lời tôi đi.
Tròng mắt Nam Chu đen láy sâu thẳm:
– Rốt cuộc khi Hoa Tư Tư rơi xuống, cậu ấy có bị thương không?
Quan Tuấn Lương vùi đầu:
– Sương mù quá dày, tôi thực sự không nhìn rõ…
– À, như vậy mới hợp lý này.
Nam Chu kéo thẳng đoạn ga giường nhăn nhúm dưới ngón tay vạch đường của cậu:
– Nếu cậu ấy không bị thương, tại sao không phối hợp với anh? Hai người phối hợp với nhau thì có lẽ đã cứu được cậu ấy lên rồi.
Cậu cúi đầu:
– Xin lỗi Tuấn Lương, ban nãy tôi đã nghi ngờ anh.
Nghe thấy lời xin lỗi thành khẩn của Nam Chu, cơ cổ siết chặt của Quan Tuấn Lương mới hơi thả lỏng.
Anh ta ngồi trên giường, hơi nghiêng đầu, an ủi cậu với vẻ vừa yếu ớt vừa dịu dàng:
– Tôi biết, Nam Chu, không sao, những ngày qua đã xảy ra quá nhiều việc, cậu nghi ngờ tôi cũng là chuyện thường. Nhưng xin cậu hãy tin tôi, bởi vì chúng ta là đồng đội…
Đây vốn dĩ là một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng.
Thế mà cả căn phòng rơi vào sự im lặng quỷ dị.
Ngay cả ánh mắt Tống Hải Ngưng và Ban Hàng nhìn Quan Tuấn Lương đều xuất hiện dao động và kinh ngạc.
– … Nhầm rồi.
Nam Chu ngồi xuống bên giường, đặt hai tay lên vai anh ta khẽ vỗ về mấy cái:
– Thưa ngài, có thể ngài không biết, mặc dù Tuấn Lương là người lớn tuổi nhất ở đây, nhưng cũng sẽ gọi tôi là anh Nam.
Dứt lời, đầu ngón tay Nam Chu khẽ di chuyển ra sau.
Ngay tức khắc, một mũi nhọn mang đầy sát khí vụt ra từ chăn Quan Tuấn Lương, sượt qua cách cổ họng Nam Chu chưa đầy một centimet!
Chính là con dao ngắn mà Quan Tuấn Lương vẫn luôn mang theo phòng thân!
Giang Phảng đang ngồi cạnh phân tích từng mắt xích tư duy, suốt toàn bộ quá trình anh đều không nói một lời, nhưng ngay lúc này vẫn có thể phối hợp hoàn mỹ với động tác lùi về phía sau của Nam Chu.
Một bát nước thánh thẳng hất thẳng lên mặt “Quan Tuấn Lương” không sót một giọt.
“Quan Tuấn Lương” lập tức đau đớn gào thét, da mặt xèo xèo bốc khói trắng chẳng khác gì bị tạt axit.
Cơ thể anh ta cong ngược về sau theo một góc độ vặn vẹo đáng sợ. Phần cổ để trên giường phát ra tiếng “rắc rắc” giòn tan từ trong xương. Cả cơ thể cong lên như một cây cầu hình vòm và không ngừng co giật.
Nam Chu quay đầu nhìn Ban Hàng và Tống Hải Ngưng chỉ biết mở to mắt ra nhìn:
– Quyển sách trừ ma kia nằm trong tay ai.
Dứt lời, cậu vươn tay hất thêm một chai nước thánh nữa lên ngực “Quan Tuấn Lương”.
Tiếng da thịt cháy xì xèo cùng với tiếng kêu thảm thiết đâm vào màng nhĩ cậu phát đau.
– … Mau tìm cách trừ ma đi. Chúng ta dùng mỗi nước thánh thì không khống chế được lâu đâu. Thứ đó vẫn còn đang ở trong cơ thể Tuấn Lương, chúng ta phải cẩn thận.
Tống Hải Ngưng vội vàng lục quyển sách trừ ma dày cộp trong túi đồ ra, tay run run mở mười mấy trang, cuối cùng mới suy sụp hét lên:
– Có quá nhiều loại ác ma!
Mục sư Keith thực sự quá mức cẩn thận, cả quyển sách trừ ma sạch sẽ, không có lấy một nếp gấp chứ đừng nói là ghi chú có giá trị.
Bảy mươi hai ác ma, mỗi loại ác ma đều có vật khiến nó sợ hãi.
Ai biết được Keith đã triệu hồi loại ác ma nào?
Ai biết ác ma này có nằm trong danh sách không?
Lẽ nào phải thử từng cái một?
Vốn dĩ nước thánh cũng phải cần thêm cầu nguyện để tăng hiệu quả, rõ ràng sự uy hiếp của nó với “Quan Tuấn Lương” chỉ có thể duy trì chưa đến nửa phút sau sẽ biến mất.
Bây giờ mà chậm trễ, sợ rằng cơ thể của Quan Tuấn Lương sẽ bị nước thánh hủy hoại hoàn toàn trước khi ác ma rời khỏi.
Giang Phảng thấy Tống Hải Ngưng hoảng loạn mất bình tĩnh bèn ra lệnh:
– Mở mục lục.
Tống Hải Ngưng hoảng loạn ngẩng đầu:
– Hả?
Giang Phảng:
– Đọc tất cả tên những loại ác ma đó lên.
Trong những câu truyện trừ ma, khi trừ ma nhất định phải đọc đúng tên ác ma.
Theo tình huống bình thường, bởi vì nhân vật chính không tìm được tên của ác ma kéo theo một số lượng lớn nhân vật phụ phải hi sinh. Đến thời khắc cuối cùng bọn họ mới căn cứ vào từng dấu vết để lại, tìm ra tên thực của ác ma, thành công trừ ma trong giây phút chỉ mành treo chuông.
Giang Phảng không quan tâm đến những chuyện ấy.
Nếu đọc danh sách mà có thể trừ ma, bọn họ không để ý đến việc dùng cách thức đơn giản này để tống ác ma trở về địa ngục.
Tống Hải Ngưng lập tức giở mục lục, dùng ngón tay dò và đọc từng hàng chữ.
Bấy giờ, vẻ mặt ôn hòa ban đầu của “Quan Tuấn Lương” đã thay thế bằng đau đớn và điên cuồng.
Uy lực của nước thánh đã trói buộc anh ta trên giường, không thể cử động.
Đôi mắt oán độc của anh ta nhìn Tống Hải Ngưng một lát mới nghiêng mặt qua nhìn chằm chằm Nam Chu. Giọng nói không che giấu được vẻ ác độc rét căm căm:
– Cậu nên cảm thấy may mắn, ban nãy, chỉ suýt chút nữa thôi…
Nam Chu suy nghĩ, bây giờ mới hiểu hắn ta đang ám chỉ suýt nữa đã rạch cổ họng mình.
Cậu bình tĩnh:
– Với lực tay của anh thì cùng lắm cũng chỉ quơ đến đó thôi. Tôi không cần lùi nhiều, bởi vì không cần thiết.
Nghe vậy, “Quan Tuấn Lương” nhe răng, để lộ hàm răng trắng ởn:
– Cậu rất xuất sắc… tôi rất thích.
Ngay sau đó, hắn ta đột nhiên gào lên.
Làn khói bốc lên từ đùi khiến hắn ta vùng vẫy dữ dội hơn, dường như giọng nói của Tống Hải Ngưng đang thiêu đốt cơ thể hắn ta.
Có hiệu quả rồi!
Tống Hải Ngưng lập tức định vị cái tên ác ma mình vừa mới đọc qua.
– Tên của mày là Foras, đứng hàng 31 trong số 72 con ác quỷ của Solomon. Mày có thể khiến người ta tàng hình, khiến người ta tử vong, có thể hồi phục tất cả những vật quý giá đã mất đi.
Chính xác, chính là nó.
Chẳng phải mục đích của Keith là khôi phục não cho Công tước hay sao?
Những ngày qua bọn họ cũng đã bổ sung thêm rất nhiều kiến thức tôn giáo.
Theo tiếng lẩm bẩm của Tống Hải Ngưng, mắt “Quan Tuấn Lương” lồi ra, chỉ gắng gượng chút sức lực cuối cùng để vùng vẫy, cơ thể không ngừng bốc khói.
Nhánh cây bách mà Foras sợ hãi được đặt lên trán nó.
Tống Hải Ngưng bắt chéo ngón tay đặt trên phần da trán đỏ sậm của “Quan Tuấn Lương”:
– … Dưới danh nghĩa Chúa Cha, Chúa Con, Chúa Thánh Thần, ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn bị giam cầm trong lửa địa ngục!
Cùng với một tiếng hét thảm thiết, cơ thể căng cứng của Quan Tuấn Lương mềm xụi xuống giường, hai mắt nhắm nghiền, rơi vào hôn mê.
– … Đã đi chưa?
Tống Hải Ngưng che miệng, bấy giờ mới dần dần cảm thấy sợ hãi.
Cô nhìn Nam Chu, rồi nhìn Giang Phảng, muốn nhận được đáp án khiến người ta yên lòng từ hai người:
– … Phía chúng ta, coi như kết thúc rồi hả?
Hết chương 263
------oOo------