***
Tư duy của Giang Phảng quay về một buổi trưa xa xôi nào đó.
Thực ra cũng không tính là xa lắm, bởi vì anh vẫn còn ngửi được mùi táo tỏa ra từ cổ áo Nam Chu trong ký ức ấy.
Bước qua màn sương mù mỏng manh, bọn họ đi tới phó bản mới.
Đội ngũ vốn dĩ chỉ có mười mấy người, đến rồi đi, tách ra rồi hợp lại, bây giờ chỉ còn mười hai người, bị chiếc cầu treo chia thành hai nửa.
Ước chừng cây cầu treo ấy có thể chịu được ba người đi cùng lúc hoặc một chuyến xe chở hàng nhỏ do ngựa lùn kéo.
Nhà thờ phía Đông ẩn sâu trong rừng rậm mang phong cách Gothic, đỉnh nhọn cao chọc trời, kết hợp một cách hoàn mỹ với trời mây và cành lá, tự hình thành nghệ thuật ánh sáng.
Bên kia, trong rừng cây xanh biếc thấp thoáng một tòa lâu đài, nhưng bởi vì cành lá quá rậm rạp, chỉ có chiếc đỉnh nhọn trắng muốt và tinh xảo của tòa lâu đài e ấp lộ diện.
Nam Chu, Giang Phảng, Tống Hải Ngưng, cậu trai đeo khuyên tai cùng hai đồng đội nữa ở nhà thờ bên này.
Sáu người khác không được hệ thống dịch chuyển đến bên cầu, không thấy bóng dáng họ đâu, e rằng đã bị quăng vào trong lâu đài rồi.
Trải qua thời gian thử nghiệm, có thể nhận thấy hệ thống công bố của trò chơi đang tiến bộ rõ rệt.
Hình thức hệ thống âm thanh công bố nhiệm vụ không khác gì nhiều so với phiên bản chính thức sau này.
[Xin chào đội người chơi “.” thân mến.]
[Hoan nghênh bước vào phó bản: Cầu]
[Số người chơi tham gia: 12 Người]
[Tính chất của phó bản: Thăm dò giải đố]
Giọng hệ thống kể câu chuyện rất nhẹ nhàng thoải mái, khiến câu chuyện này không có vẻ gì đáng sợ.
“Mục sư Keith và Công tước Shelley là một đôi bạn lâu năm.”
“Gần đây nhà thờ và lâu đài thiếu người làm, bọn họ thuê một đám dân thường nhàn rỗi, trả bọn họ một khoản thù lao hậu hĩnh để bọn họ làm việc.”
“Nhiệm vụ của bọn họ rất đơn giản, mỗi ngày chỉ cần giúp hai người bạn tốt thân mật này xây dựng quan hệ hữu nghị nhờ cây cầu treo nối giữa giáo đường và nhà thờ.”
“À, hôm nay lại là một ngày đẹp trời.”
Bỗng dưng, giọng của hệ thống chậm dần.
“Còn nữa, không được qua cầu.”
“Không được qua cầu, không được qua cầu, không được qua cầu, không được qua cầu, không được qua cầu.”
[Trò chơi chính thức bắt đầu khi màn công bố kết thúc.]
[Thời gian trò chơi sẽ kết thúc khi ngày thứ bảy đến.]
[Hãy cố sống sót trước khi thời gian kết thúc.]
***
Giang Phảng kể xong quy tắc, quay sang nhìn Nam Chu một cái, không khỏi bật cười:
– Em hỏi đi.
Để không chen ngang vào câu chuyện của Giang Phảng, Nam Chu vẫn luôn mím môi làm mặt lạnh.
… Dường như đang cố gắng trói buộc bản thân không được quấy rối.
Nhận được sự đồng ý của Giang Phảng, Nam Chu khẽ thở ra một hơi:
– Không qua cầu thì đưa đồ kiểu gì?
Giang Phảng:
– Cây cầu đó vẫn đi được, có thể trao đổi ở giữa cầu.
Nam Chu hiểu rồi:
– Vậy thì có một sức mạnh nào đó ngăn cản không cho mọi người sang đầu bên kia cầu?
Đáp án của Giang Phảng nằm ngoài dự đoán của cậu:
– Có thể.
Không có rào chắn cản người đi từ phía Đông cầu sang phía Tây cầu, không có người canh giữ cầu, cũng không có thứ gì đáng sợ quanh quẩn xung quanh hết.
Nói một cách đơn giản hơn, không tồn tại bất cứ ngoại lực nào.
Nhưng, rõ ràng quy tắc đã nói với họ, không được qua cầu, không được sang đến bờ bên kia.
Nam Chu nằm trên giường cùng Giang Phảng, khẽ nhắm đôi mắt, tưởng tượng bản thân mình đang đứng trên một chiếc cầu treo làm từ xích sắt và ván gỗ.
Đi một bước lắc lư một bước, đi một bước kêu một bước.
Dây xích kéo căng, ván gỗ ngâm nga, đặc biệt khi đi đến giữa cầu, gió núi thổi ngang trời không, cả cây cầu bắt đầu đong đưa theo nhịp.
Cậu nhìn xuống dưới chân, cách chân cậu cả trăm mét là con sông điểm tô đá vụn lởm chởm, tựa một chiếc đai mảnh vắt ngang phía xa.
Với độ cao mà người bình thường chỉ nhìn một cái thôi đã cảm thấy đầu gối mềm nhũn, sắc mặt Nam Chu cũng chẳng thay đổi là bao.
Cậu nhận thấy hai bên vách đá gần như không có cây xanh, thậm chí ngay cả giữa những khe đá cũng chẳng hề có chút sinh mệnh thể hiện sức sống quật cường.
Nam Chu quay người nhìn về phía sau, rồi lại nhìn về phía trước, khẽ nhướng mày.
… Chuyện lạ.
Rõ ràng cây cối hai bên bờ xanh um tươi tốt, song càng đi đến gần cầu, cây cối càng thưa thớt.
Đến bên cầu, chẳng hề tồn tại chút sức sống nào.
Một cây cầu làm ranh giới chia cắt hai bên bờ Đông Tây.
Trong lúc mơ màng suy nghĩ, Nam Chu đã nhanh chóng đi sang đến bên kia cầu.
Xác thực không ai trông coi, không có vật cản trở.
Cậu vươn tay chạm vào.
Không tồn tại bất cứ vách ngăn vô hình nào.
Cậu chỉ cần nhấc chân lên, sau đó đặt xuống là có thể thoải mái bước vào lãnh địa của Công tước bên bờ phía Tây.
Nam Chu nghĩ, nếu lúc ấy bản thân đứng trên cây cầu kia, cậu sẽ lựa chọn thế nào?
Nếu khi ấy là cậu, cậu sẽ lựa chọn quay đầu, không bước sang phần đất phía Tây.
Hiện tại bọn họ vẫn chưa nắm trong tay đủ thông tin, hiển nhiên nếu như phạm phải quy tắc đã quy định rõ ràng trong văn bản đối với bọn họ cũng không có gì hay ho cả.
Huống hồ, vẫn còn sáu đồng đội nữa không biết đang ở đâu.
Cho dù trong phó bản “Soạt, soạt, soạt” Nam Chu đã mạo hiểm thu Boss vào trong ô đồ, nhưng cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ trong lúc nguy cấp để cứu tính mạng Tôn Quốc Cảnh.
Cứ coi như thất bại thì theo như thứ tự giết người của Boss, tạm thời cũng chưa đến lượt Nam Chu phải chết.
Mặc dù trước nay tư duy của Nam Chu đều rất mới mẻ khó tưởng tượng, tuy nhiên cậu không làm việc theo kiểu bốc đồng liều mạng.
***
Nam Chu nghiền ngẫm tư duy của bản thân trong quá khứ.
Cảm giác này thật kỳ diệu.
Cậu xác nhận với Giang Phảng:
– Khi ấy tôi muốn sang bên bờ Tây, nhưng cuối cùng vẫn không đi đúng chứ?
Giang Phảng gật đầu.
Nam Chu hỏi:
– Tôi đã lựa chọn sai à?
Giang Phảng vỗ vỗ đầu Nam Chu, an ủi cậu:
– Không phải.
Nam Chu hỏi tiếp:
– Vậy thì xảy ra vấn đề ở bước nào?
***
Nam Chu không tiếp tục thăm dò sâu hơn.
Sáu người bên bờ Đông thông qua một cuộc thảo luận nho nhỏ và nhất trí, chuẩn bị xuất phát đến nhà thờ trước.
Bốn người khác dẫn đường, Nam Chu cố ý đi chậm lại, sóng vai cùng Giang Phảng. Cậu đi cạnh anh, cất tiếng hỏi:
– Anh sợ cao mà.
Giang Phảng nở nụ cười chừng mực với cậu:
– Một chút.
Nam Chu nhìn ra khi đối diện với người lạ, gương mặt Giang Phảng luôn nở nụ cười nhẹ mang theo cảnh giác.
Giang Phảng không biết Nam Chu sẽ phân tích chi tiết các kiểu cười của anh.
Nam Chu nhìn chăm chú vào lớp mồ hôi mỏng như thể sắp rơi xuống trên trán anh, hồi tưởng lại cảnh khi cậu quay lại bờ, Giang Phảng quay lưng với cây cầu, vô thức siết chặt hai tay.
Cậu khẽ nói:
– Ồ. Tôi không biết. Mấy ngày nay nếu như cần phải vận chuyển trao đổi đồ đạc thì cứ giao cho tôi.
Giang Phảng nhìn về phía trước, bồn chồn “ừ” một tiếng.
Thực ra anh đã không còn nghe rõ điều gì nữa rồi, lòng bàn tay phủ kín mồ hôi lạnh.
Trước mắt anh đang lặp đi lặp lại cảnh tượng lớp bùn đất trơn trượt dưới chân khi bố anh rơi xuống vực sâu.
Biểu cảm của bố, gương mặt của bố, tất thảy đều trở nên mơ hồ, anh đã sớm chẳng còn nhớ rõ.
Chỉ có toàn bộ quá trình kết cấu bùn đất sụt lún hiện ra với tốc độ chậm trước mắt anh hết lần này đến lần khác, cực kỳ rõ ràng.
Cuối cùng, hiện lên trong mắt anh chỉ còn vực sâu không đáy dường như muốn kéo theo cả trái tim người ta rơi xuống cùng.
Lúc ấy anh không nhận ra khi Nam Chu nghe được câu trả lời thì đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn theo bóng lưng xa dần của anh.
Kỳ thực ngay từ lúc ấy, Nam Chu đã đưa ra quyết định rời khỏi đội ngũ.
Đến nhà thờ, mọi người lần lượt mặc lên bộ đồng phục nhân viên trong nhà thờ, rồi bắt đầu gióng trống khua chiêng bắt đầu cuộc điều tra.
Khi ấy, mọi người đều đã quen việc xoay vần giữa sống và chết, cũng không cảm thấy quá nhiều áp lực khi đối diện với kịch bản như cosplay này, ngược lại còn cười đùa nhìn đối phương mặc quần áo vào trông thật quái gở.
Bọn họ cũng được gặp mặt mục sư Keith.
Đó là một người đàn ông trung tuổi với làn da trắng nhợt ghê người, thoạt nhìn không giống mục sư mà giống một con ma cà rồng hơn.
Hắn vận nguyên một cây đen, đeo thánh giá trên cổ, gương mặt gầy gò, đáy mắt như có bóng đen chuyển động, cộng thêm đôi mắt với hàng mi dài quá mức và hốc mắt sâu hoắm khiến nửa trên gương mặt hắn u ám khác thường. Tựa hồ như thể không nhìn thấy ánh mặt trời.
Đôi mắt hẹp dài ẩn sâu trong bóng đêm lạnh căm, mỗi khi hắn nhìn người khác lại khiến người ta nổi da gà.
Hắn khá kiệm lời, dặn dò công việc hằng ngày của bọn họ xong bèn rời khỏi.
Những công việc ấy chỉ gồm dọn dẹp vệ sinh, cầu nguyện sớm tối, chuẩn bị bữa ăn…
Chuyện quan trọng nhất chính là đưa thư giúp hắn.
Nam Chu nhanh chóng nhận được vật phẩm đầu tiên phải giao sang bờ bên kia.
Hai chai rượu nho, một chai nước thánh, một chai dầu thánh, một chai thuốc và một phong thư gắn kín.
Keith vừa đi, Nam Chu bóc ngay thư ra.
Chẳng hề áy náy.
Trong thư viết mấy lời hỏi thăm khô khốc, tẻ nhạt và vô vị y như con người Keith.
Chẳng qua, trong thư ẩn chứa không ít thông tin. Có thể tinh lọc ra bốn thông tin chủ yếu.
Thứ nhất, Công tước Shelley thích đồ cổ, đam mê sưu tầm “răng cự đà”. Gần đây Keith nghe tin phong thanh có “răng cự đà” vừa được khai quật sẽ được đưa tới trưng bày tại viện bảo tàng trên thị trấn.
Thứ hai, Công tước Shelley đang mắc bệnh nặng.
Thứ ba, hắn cho rằng “chuyện kia” của Công tước Shelley rất nguy hiểm, đề nghị công tước đừng mạo hiểm, hắn đã tìm được cách tốt hơn, đang trong quá trình chuẩn bị rồi.
Thứ tư, thời gian giao thư từ của Công tước và mục sư cố định. Thời gian trao đổi thư của lần tới vẫn sẽ diễn ra vào bốn giờ chiều ngày mai.
Đọc xong phong thư này, Tống Hải Ngưng cũng đã phối hợp ăn ý bằng cách lén lút trộm con dấu gắn thư trong ngăn kéo, đưa thẳng cho Nam Chu.
Nam Chu dùng con dấu gắn phong thư lại y như cũ, bàn tay khéo léo chuẩn xác, vết nối mượt vô cùng.
Trong số bọn họ còn có một sinh viên ngành y.
Cậu ta vất vả nhận biết thành phần và công dụng dựa vào nhãn mác trên chai thuốc nhỏ màu nâu.
Cậu ta nói với Nam Chu:
– Là thuốc điều trị ung thư.
Nam Chu thu tất cả đồ đạc lại.
Giang Phảng cũng đã hồi phục tinh thần, sắp xếp mọi việc tiếp theo đâu ra đấy.
Tống Hải Ngưng và hai người khác nhân lúc dọn dẹp vệ sinh, mỗi người phụ trách một tầng, cố gắng thu thập tất cả những thông tin có giá trị.
Giang Phảng dẫn theo cậu trai khuyên tai ra ngoài nhà thờ đi một vòng.
Nam Chu đến bên cầu giao đồ.
Bốn giờ chiều, Nam Chu xuất hiện ở phía Đông cây cầu đúng hẹn.
Một đồng đội khác đã sớm ngồi ở phía đối diện. Thấy Nam Chu đến, người đó hưng phấn giơ cao cánh tay vẫy chào cậu từ xa.
Hai người gặp nhau ở giữa cầu, thuận lợi chuyển giao vật phẩm.
So với một túi đồ đầy ắp mà mục sự Keith gửi đi, vật phẩm của Công tước Shelley mà Nam Chu nhận được chỉ có một chiếc tráp tinh xảo bé bằng bàn tay mà thôi.
Nam Chu hỏi cậu ta:
– Đã xem đồ chưa?
– Xem rồi.
Dưới sự dẫn dắt của Nam Chu và Giang Phảng, đồng đội cũng nhanh nhẹn hơn, cậu ta lần lượt đếm ra:
– Chỉ có một phong thư, một quyển sách tranh, một con hạc giấy mà thôi. Trong thư cũng không nói gì có ý nghĩa cả, chỉ đơn thuần phàn nàn nói hắn ta rất khó chịu, hắn ta nhớ lúc mình từng khỏe mạnh, cũng nhớ những khi cưỡi ngựa cùng mục sư đi đến chốn không người.
Nam Chu mở chiếc tráp ra, cúi đầu xác nhận nội dung thư.
Khác với mục sư cẩn thận, Công tước là một người khá thoải mái, hắn còn chẳng thèm niêm phong thư đã đưa thẳng qua luôn, tiết kiệm thời gian bọn họ nghĩ cách bóc thư mà không để lại dấu vết.
Nam Chu hỏi:
– Cậu cũng đến đây một mình à?
Đồng đội nói:
– Phía lâu đài rất bận, Công tước bệnh tật, sinh hoạt và ăn uống đều phải có người chăm.
Nam Chu hỏi tiếp:
– Ngoại trừ các cậu ra thì trong lâu đài còn ai khác nữa không?
Đồng đội đáp:
– Có ba bác sĩ chuyên nghiệp, Lư Nhi đã lén lút lục đồ của bọn họ, phát hiện ba người họ đều là bác sĩ chuyên khoa não.
Nam Chu:
– Công tước Shelley là người thế nào?
– Hắn ta… – Đồng đội hồi tưởng cẩn thận một hồi – Hắn ta rất gầy, người điên điên khùng khùng.
Nam Chu hỏi:
– Hắn ta có nổi nóng với mọi người không?
Đồng đội xoa gáy:
– Chuyện này thì không… chủ yếu vì hắn bệnh nặng đến thế, uống cả đống thuốc, nhưng lúc nào cũng cười híp mắt, và thường xuyên cười quái gở ở nơi không có ai, cười tới mức làm người ta hãi hùng.
***
Nam Chu mang toàn bộ những thông tin này về, truyền đạt lại cho mấy người Giang Phảng nghe.
Hiện tại, Giang Phảng lại trần thuật tỉ mỉ cho Nam Chu nghe.
Nam Chu xoa cằm, sắp xếp các điểm đáng ngờ, hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
– Tại sao cả hai bên nhà thờ và lâu đài đều không đủ nhân lực?
– Rõ ràng bọn họ có quan hệ tốt với nhau đến thế, tại sao mục sư không đích thân đến thăm hắn? Tại sao chỉ để chúng ta đi đưa thư?
– Bọn họ sống trên núi cao như vậy thì vận chuyển vật tư vào kiểu gì? Có đường xuống núi không? Tại sao chúng ta không thể xuống núi.
Giang Phảng nhìn cậu, khẽ cảm thán:
– Giống y hệt.
Vấn đề mà Nam Chu của lúc ấy và Nam Chu bây giờ quan tâm đều y hệt nhau.
Từng câu hỏi này đều nhắm thẳng vào những chi tiết quan trọng để giải câu đố cuối cùng.
Nam Chu vô cùng tò mò:
– Chúng ta có bỏ sót điều gì không? Tại sao lại thất bại?
Giang Phảng trả lời:
– Bởi vì phó bản này căn bản không có lời giải.
Hết chương 253
------oOo------