Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 250: Nhà (Năm)




***

Nghe vậy, Giang Phảng vốn bình tĩnh chợt nhíu mày.

Anh dùng ngón tay khẽ xoa nắn, áp chế cơn sóng dữ đang dâng lên trong lòng.

Anh muốn tự mình kể cho Nam Chu nghe những ký ức đã qua.

Lý do không chỉ vì những lời sai lầm ngu xuẩn mà bản thân đã từng nói.

Nam Cực Tinh nhìn chằm chằm Nam Chu, nói:

– Nhưng chuyện liên quan đến ký ức của cậu, tôi chỉ có thể nói cho mình cậu thôi.

Những người ở đây đều biết nhìn sắc mặt người khác.

Nguyên Minh Thanh, Trần Túc Phong và Lý Ngân Hàng nghe vậy, đồng thời đứng dậy, ba người đứng thành hàng chuẩn bị rời khỏi đây.

Giang Phảng không nhúc nhích, chỉ đổi sang tư thế ngồi khác.

Nam Chu không hề cảm thấy có vấn đề gì với sự tồn tại của Giang Phảng, cậu nói với Nam Cực Tinh:

– Anh ấy cũng là tôi.

Nam Cực Tinh vẫn vô cùng kiên trì, hắn nhìn thẳng vào Giang Phảng, không chịu thả lỏng chút nào.

Qua giây phút nhìn nhau ngắn ngủi, Giang Phảng hiểu ý, đứng dậy nói với Nam Chu:

– Anh ra ngoài làm chút gì cho em ăn nhé?

Anh muốn ở lại, Nam Chu không để ý. Anh đi rồi, Nam Chu cũng không ép buộc.

Cậu chỉ nói:

– Tôi muốn ăn bánh Baklava.

(Baklava là một loại bánh ngọt truyền thống dùng trong bữa tráng miệng của một số quốc gia thuộc Trung và Tây Á, Bắc Phi, cũng như ở khu vực bán đảo Balkan.)

Đợi Giang Phảng đóng cửa đi rồi, Nam Chu mới quay sang Nam Cực Tinh:

– Anh ấy cũng không thể nghe à?

Nam Cực Tinh dời mắt khỏi bóng lưng Giang Phảng vừa mới rời khỏi đây:

– Không thể?

– Ghét anh ấy hả?

Nam Cực Tinh lắc đầu.

Không phải.

Hắn chỉ cho rằng, trong quá trình trả ký ức lại cho Nam Chu, Nam Chu và Giang Phảng không nên ở cạnh nhau.

Thoạt nhìn Nam Chu lớn lên trong một thị trấn nhỏ, nhưng sự thực thì cậu luôn phải sống trong hoàn cảnh bốn bề nguy hiểm.

Điều này quyết định tính cách của cậu có giống người đến mấy đi nữa thì cũng sẽ có chỗ khác biệt.

Ví dụ, khi cậu bị thương sẽ quen trốn vào một góc tự liếm vết thương cho mình.

Nam Cực Tinh đã từng nhìn thấy dáng vẻ bị thương của cậu, cho nên mới muốn Nam Chu có con đường lùi.

Đợi mọi người trong phòng đi cả rồi, Nam Cực Tinh mới đến trước mặt Nam Chu, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu gối cậu.

Nam Chu dùng trái tim đánh giá dáng vẻ chú sóc bay của mình sau khi biến thành người.

Lúc hắn che kín cả người chỉ để lộ đôi mắt trắng dã, người ta chỉ cảm thấy hắn hung hãn và lạnh lùng.

Khi hắn để lộ cả gương mặt, không hiểu tại sao tất cả lại trở nên hòa hợp hơn nhiều.

Hắn không hung dữ, chẳng qua chỉ chuyên tâm và bướng bỉnh mà thôi.

Nam Chu rục rịch muốn sờ tai và bụng của hắn, tưởng tượng hình ảnh khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng này phát ra âm thanh ư ử khe khẽ.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy gần ba phút.

Ba phút sau.

Nam Chu nói:

– Nói đi chứ?

Nam Cực Tinh:

– Cậu nhận đi.

Nam Chu, Nam Cực Tinh: …

Hai người chủ và thú cưng một người ngồi trên giường, một người ngồi bên dưới, liếc mắt nhìn nhau, suy nghĩ xem rốt cuộc có vấn đề ở đâu.

Dù sao Nam Cực Tinh cũng có xuất thân từ thú cưng, còn không thể vận dụng từ ngữ phức tạp, nhất là sau khi trở nên nóng vội.

Rất nhiều chuyện trong lòng có thể hiểu rõ, nhưng không nói được ra miệng.

Hắn cố gắng vận dụng năng lực tổ chức từ ngữ yếu ớt của mình, kể đứt quãng một hồi lâu, vậy mà càng nói càng khiến Nam Chu hoang mang.

Cậu chỉ có thể hiểu một chuyện.

Nam Cực Tinh muốn trả ký ức cho cậu.

Không phải “nói”, mà là “chuyển nhập”.

Tuy rằng cậu và Nam Cực Tinh đều là nhân vật trong Vạn Vật Hấp Dẫn, nhưng tính chất của hai người khác nhau.

Nam Cực Tinh là một sinh vật hoàn toàn từ số liệu.

Còn Nam Chu là sự tồn tại duy nhất theo kiểu khác.

Hai người không cùng một chủng sinh vật.

Đối với Nam Cực Tinh mà nói, hắn có được ký ức của cậu.

Nói cách khác, ký ức tồn tại trong cơ thể làm bằng số liệu của Nam Cực Tinh dưới dạng số liệu.

Ký ức của Nam Chu đã từng bị rút ra khỏi cơ thể, biến thành đoạn số liệu.

… Tại sao xảy ra chuyện như vậy?

Là người thuộc không gian đa chiều ra tay ư?

Dẫu sao trong Vạn Vật Hấp Dẫn, cũng chỉ có người thuộc không gian đa chiều mới làm được chuyện ấy.

Song, chắc chắn bọn họ sẽ không có lý do gì để tùy tiện rút ký ức của người khác đi.

Nếu bọn họ có thể làm được chuyện như vậy cũng sẽ không tìm đủ mọi cách nhằm vào cậu.

Giống như vị kỹ sư trò chơi con người lặng lẽ xâm nhập vào trấn Vĩnh Vô.

Nam Chu nghĩ, bản thân cậu bất tử hẳn là do được thiết lập một chương trình bên ngoài nào đó, khi hệ thống xác định bản thân chịu sát thương chí mạng, sẽ ra lệnh cho thời gian phó bản tạm dừng, để người chơi thắng lợi, đồng thời dịch chuyển người chơi ra khỏi đây.

Người chơi đi rồi, số liệu xâm nhập cũng sẽ tự động biến mất, những vết thương trên cơ thể Nam Chu cũng chỉ hạn chế trên da thịt.

Không thể xen vào quá nhiều thậm chí còn tạo thành bug nhất định.

Ví dụ, có một lần, rõ ràng mấy người chơi đã gây ra vết thương chí mạng cho cậu, hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trong quá trình chờ đợi dịch chuyển lại bị cậu xông tới bẻ gãy cổ.



Từ đó có thể biết, vị kỹ sư kia hoàn toàn không có quyền hạn khắc phục tốt hậu quả.

Những vết thương đáng lẽ phải chí mạng đều dần dần chữa lành khi Nam Chu trốn trong góc tối.

Có lẽ người trong không gian đa chiều cũng như vậy.

Bọn họ có quyền khống chế nhất định đối với hoàn cảnh, nhưng không thể khống chế bản thân cậu.

Nếu bọn họ muốn khống chế toàn diện thì chỉ có thể bắt người ta tự nguyện từ bỏ quyền khống chế bản thân, chủ động đưa ra một số quyền lợi.

… Đó chính là “ước nguyện” ư?

Trong đầu Nam Chu nảy ra một suy nghĩ kỳ quái.

… Lẽ nào bản thân mình từng ước một nguyện vọng với người thuộc không gian đa chiều, trả giá bằng ký ức của bản thân.

Những ký ức của cậu có giá trị đặc biệt gì ư?

Nam Chu đã nghĩ ra phần lớn các điểm mấu chốt, còn Nam Cực Tinh rõ ràng biết tất cả mọi chuyện vậy mà vì cái miệng chẳng biết phấn đấu, dưới tình huống gấp gáp, hắn tức giận kêu lên một tiếng: “Grừ!”

Tiếng kêu này khiến hắn giận dữ.

Điều này chứng minh rõ ràng hắn vẫn chẳng thể nói nổi tiếng người.

Sau đó bóng người cao lớn co mình ngồi bên tủ đầu giường, rầu rĩ ủ rũ.

… Tính khí của sóc bay vẫn còn khó chịu nhiều lắm.

Cái tai giấu bên dưới mái tóc màu vàng biến thành tai thú, rủ xuống, khẽ phe phẩy với tiết tấu tang thương.

Nhưng Nam Chu không buồn vì không tìm lại được ký ức của mình, cậu chỉ tò mò xoa tai Nam Cực Tinh vài cái:

– Còn có thể biến về không?

Ngay lúc hai chủ tớ đang rơi vào cục diện bế tắc trong phòng, bên ngoài, Giang Phảng hỏi Nguyên Minh Thanh:

– Các anh biết được bao nhiêu về “Thiệu Minh Triết”?

Nguyên Minh Thanh nghiêng mặt nhìn anh, đang suy nghĩ trả lời khéo thế nào thì đã nghe thấy Giang Phảng cười nhạt hỏi:

– Khi ấy các anh là chủ lực đối phó với bọn tôi, cho nên chắc hẳn các anh phải biết tất cả những thông tin có liên quan đến chúng tôi chứ?

Nguyên Minh Thanh cười gượng mấy tiếng.

Đừng nói, anh ta biết thật đấy.

Trước khi bước vào phó bản “Biến chứng tận thế” không có thật, bọn họ vẫn là đội ngũ ứng cử viên cho chức vô địch mà người không gian đa chiều gửi gắm nhiều hy vọng.

Phó bản “Tà giáng” diễn ra ngay trước “Biến chứng tận thế”. Cho nên anh ta và Đường Tống cũng biết chuyện liên quan đến Thiệu Minh Triết đột ngột xuất hiện.

Dẫu cho thông tin mà Nguyên Minh Thanh được biết có hạn, nhưng kết hợp với chuyện “Thiệu Minh Triết” chính là Nam Cực Tinh diễn ra ngay trước mắt, cũng đủ để anh ta xâu chuỗi sự việc một cách có logic.

Ban đầu, nhất định Nam Chu đã xảy ra chuyện nào đó mới yêu cầu người không gian đa chiều mở quyền hạn cho mình.

Cái giá phải trả là ký ức của cậu.

Và trong quá trình giao dịch, Nam Cực Tinh đã nghĩ cách chạy trốn, hay nói đúng hơn nó đã copy ký ức của cậu, đồng thời tách ra thành hai nửa.

Chú sóc bay Nam Cực Tinh đi cùng với Nam Chu mới chính là phần bị tách ra.

Nó mang theo ký ức của mình, cùng toàn bộ sự dịu dàng và trung thành, ở bên cạnh Nam Chu.

Còn một nửa ngang ngược, cảnh giác và bạo lực, giống như một vệ sĩ nhỏ bảo vệ ký ức của Nam Chu, chìm sâu vào trong biển số liệu.

Hắn dùng giấc ngủ sâu của mình, hoàn thành màn cướp bóc chẳng ai hay biết.

Hắn là boss nhỏ cực giỏi cướp bóc đánh lén, có lẽ cướp đồ trong tay người khác đã trở thành bản tính của hắn rồi.

Thậm chí hắn còn lừa được những người không gian đa chiều đã giao dịch với Nam Chu khi ấy.

Cơ thể của sóc bay có ba cơ hội tổ hợp số liệu, dùng để bảo vệ Nam Chu.

Mỗi một lần sử dụng, nó sẽ yếu đi một chút.

Điều này cũng chứng minh những lần Nam Chu gặp phải nguy hiểm khó giải quyết.

Số liệu là thứ ổn định và có thể tồn tại lâu dài.

Sự yếu ớt của chú sóc bay, đổi lấy sự kích thích đối với những số liệu ngủ say kia.

Trong cuộc truy kích nghìn người, sóc bay Nam Cực Tinh đã được cởi bỏ tầng xiềng xích đầu tiên.

Vì thế, Thiệu Minh Triết ra đời.

Hắn bị đưa đến Phồn Hoa, nơi Nam Chu đang ở, đồng thời cũng khôi phục chút ký ức, biết bản thân đang đi tìm một nửa thất lạc của mình.

Tìm được một con sóc bay nhỏ thì sẽ tìm được bản thân, tìm được Nam Chu.

Vốn dĩ chuyện này phải đơn giản lắm mới đúng.

Hai Nam Cực Tinh là một thể thống nhất, hệ thống ngẫu nhiên của trò chơi nhận được cảm ứng khác thường và mối liên kết của cả hai nên mới ghép Lập Phương Chu và Thiệu Minh Triết với nhau.

Đó chính là phó bản “Tà giáng”.

Chẳng qua chuyện không thuận lợi như trong tưởng tượng của hắn.

Lần thứ hai, bọn họ gặp nhau trong phó bản “Tà giáng”, không chỉ không nhận ra nhau mà đôi bên đều cảnh giác.

Để thoát khỏi phạm vi hoạt động của thuật giáng đầu, Nam Cực Tinh chủ động tấn công và cuối cùng gặp lại hắn trên thùng xe tải.

Nam Cực Tinh không nhận ra một nửa biến thành hình người của chính mình, đánh nhau xong vội vã về nhà, muốn nhìn xem Nam Chu, Giang Phảng và Lý Ngân Hàng có bình an hay không.

Còn “Thiệu Minh Triết” thì tưởng rằng con sóc bay kia là sinh vật trong phó bản, sau khi phí công tìm kiếm xung quanh khách sạn, cuối cùng chẳng được kết quả gì, cho tới khi trò chơi tự động kết thúc, hắn cũng bị dịch chuyển đến điểm an toàn.

Không ai biết trong lòng hắn đã ủ rũ thế nào khi đứng trên đường phố của điểm an toàn

Cũng may, sau lần đó, Thiệu Minh Triết thức tỉnh nhiều hơn.

Khi Adam và Lập Phương Chu kết liên minh, ông chủ Khúc của Bắc Đẩu Chuyển Hướng đột ngột gia nhập Như Mộng, hai bên đồng thời vụt lên hạng đầu, hai hổ cạnh tranh, trên kênh thế giới nhất thời đều là những thảo luận có liên quan đến bọn họ.

Những người chơi khác nói, Lập Phương Chu nhất định sẽ đến Bắc Đẩu Chuyển Hướng.

Cảm giác thân thiết khác thường với Lập Phương Chu sai khiến Thiệu Minh Triết tìm tới đó. Hắn ngồi trong quán cà phê đối diện Bắc Đẩu Chuyển Hướng, đôi mắt long lanh chờ mong bọn họ.

Cho dù hắn không biết nguyên nhân và kết quả của việc ôm cây đợi thỏ là gì.

Nguyên Minh Thanh nghĩ lại mới thấy hành trình bôn ba tìm về quê hương của Nam Cực Tinh vô cùng vất vả.

Có điều, nếu người không gian đa chiều không quyết định vây giết Nam Chu, thì Lập Phương Chu cũng không vừa mới thoát khỏi phó bản đã bị bao vây ở Phồn Hoa, rơi vào tình huống nguy cấp.

Bọn họ không bị bao vây ở Phồn Hoa thì cũng sẽ không gặp được Dịch Thủy Ca.

Không có sự trợ giúp của Dịch Thủy Ca, bọn họ có muốn lợi dụng miệng của Nam Cực Tinh thoát khỏi vòng vây cũng khó lòng thực hiện.

Nếu Nam Cực Tinh không thử biến đầu to lên, Thiệu Minh Triết cũng sẽ không bị gọi đến đây.

Như vậy, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Xem ra, tất cả đã được định mệnh sắp đặt.

Từng bước từng bước.

Người nên gặp, cuối cùng cũng sẽ gặp.

Nghĩ đến đây, Nguyên Minh Thanh chợt cảm thấy hứng thú.

Khoảng ký ức bị mất của Nam Chu rốt cuộc chứa đựng điều gì?



***

Nguyên Minh Thanh mang theo kỳ vọng lớn bước vào căn phòng. Nhưng sau khi biết Nam Chu không nhớ đoạn ký ức kia xảy ra khi nào, nụ cười ôn hòa giả dối mà Nguyên Minh Thanh am hiểu nhất suýt nữa đã nứt vỡ.

Chú sóc bay nho nhỏ đang cúi đầu ủ rũ trên vai Nam Chu.

Có điều Giang Phảng cũng không tỏ ra thất vọng với chuyện Nam Chu không thể khôi phục ký ức.

Anh đút cậu ăn điểm tâm ngọt trước lúc ngủ, đẩy cậu vào đánh răng rửa mặt, sau đó trải đệm giường mềm mại. Giang Phảng làm tất cả những điều này rất tự nhiên thành thạo.

Đối với Giang Phảng mà nói, có khôi phục ký ức hay không thì cậu vẫn là cậu.

Thấy không ai trách cứ mình, Nam Cực Tinh cũng nhanh chóng bước ra khỏi cảm xúc ủ rũ ấy.

Vẫn như trước đây, nó dùng cả bốn chân cần mẫn tạo một chiếc hố mềm mại cho bản thân ngay trên gối đầu của Nam Chu, còn ngậm một miếng khăn mặt nhỏ, hân hoan chuẩn bị đầy đủ trước lúc ngủ.

Ai ngờ, Nam Chu vừa mới ngủ không lâu, Giang Phảng đã túm lấy đuôi nó, quăng thẳng xuống giường chẳng hề khách sáo.

Nam Cực Tinh lăn hai vòng, mông chổng lên trời, bốn chân chạm đất: ???

Nó đang định nổi nóng, chợt thấy Giang Phảng dựng ngón tay trỏ đặt bên môi, khẽ suỵt một tiếng.

Mấy ngày nay Nam Cực Tinh ngủ đủ giấc, nhưng nó biết Nam Chu đã không ngủ nguyên cả ngày.

Nam Cực Tinh trút sạch cục tức như quả bóng xì hơi.

Xì.

Không lên thì không lên.

Ngày mai bắt Nam Chu tiêu tích điểm của anh mua đồ ngon cho tôi.

Vừa cay cú nghĩ như vậy, Nam Cực Tinh ngậm chiếc khăn nhỏ chạy ra khỏi phòng.

Bởi vì số lượng thành viên của Lập Phương Chu gia tăng, bọn họ đổi sang căn phòng hai phòng ngủ một phòng khách.

Nam Chu và Giang Phảng ngủ một phòng, một mình Lý Ngân Hàng một phòng, Nguyên Minh Thanh và Trần Túc Phong ngủ phòng khách.

Ở một nơi tôn sùng vũ lực như Thành Bang Cổ, việc bảo đảm an toàn chỗ ở cũng thực hiện rất tốt.

Muốn tiến hành màn mai phục truy sát giống như ở Đảo Vườn cũng khó.

Có điều, chắc hẳn giờ đây trong số những người chơi thuộc không gian đa chiều chỉ còn hai vợ chồng vô dụng kia thôi.

Dẫu cho người không gian đa chiều có phái bọn họ tới đây, có lẽ bọn họ cũng chỉ giả vờ như tín hiệu không tốt không nhận được lệnh.

Ngồi trên sofa phòng khách, tinh thần Nguyên Minh Thanh ổn hơn rất nhiều. Nguyên Minh Thanh đã khắc sâu trong đầu câu “thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”, bây giờ anh ta gối hai chiếc gối đầu, đắp chiếc chăn bông mềm mại.

Nam Cực Tinh bị đuổi ra khỏi phòng đứng dưới sofa lén lút quan sát Nguyên Minh Thanh.

Nguyên Minh Thanh cũng biết nó đang quan sát mình. Anh ta quyết định giả vờ ngủ chứ chẳng muốn liên quan gì đến nó hết.

Ai ngờ Nam Cực Tinh cũng chỉ quan sát anh ta mấy giây, sau đó dùng bụng anh ta làm đệm nhún, nhảy tưng tưng hai ba cái lên lưng sofa rồi chạy biến.

Nó giẫm mạnh đến mức Nguyên Minh Thanh phải gắng nhịn lắm mới không kêu thành tiếng.

Nam Cực Tinh đứng trên điểm cuối lưng ghế sofa, nhìn Trần Túc Phong đang ngủ trên giường gấp.

Nam Cực Tinh không thân thuộc với Trần Túc Phong lắm.

Mặc dù cậu ta nhắm mắt, nhưng Nam Cực Tinh biết, cậu ta đang mất ngủ.

Có vẻ cậu ta đang cảnh giác Nguyên Minh Thanh hoặc đang nhớ đến ai đó.

Ai mà biết được?

Nam Cực Tinh do dự một hồi, quyết định không làm phiền cậu ta.

Nó lựa chọn xông vào một khe cửa nhỏ hẹp, nhúc nhích cơ thể chen vào trong.

Lý Ngân Hàng cũng không ngủ được.

Cô không biết tại sao mình không ngủ được.

Phải chăng vì cô không buồn ngủ?

Cô giữ nguyên một tư thế, không cử động gì nhưng vẫn cảm thấy hơi nóng.

Ai ngờ đâu vừa mới xoay người, cô đã giật nảy mình.

Nam Cực Tinh đang dùng hai chân trước nho nhỏ bám vào bên giường, hai chân sau rời đất giống như một chiếc xích đu treo trên không.

Nó áp mặt lên giường, nhìn lén cô.

Cứ thế, Lý Ngân Hàng và nó nhìn nhau một lát.

Cô nhỏ giọng hỏi:

– Bọn họ không cho anh ngủ chung à?

Nam Cực Tinh gật đầu, tỏ ra vô cùng tủi thân.

Chuyện này cũng hợp lý thôi.

Bất cứ ai biết thú cưng mà người yêu mình nuôi nửa đêm có thể biến thành một thanh niên đẹp trai tóc vàng da đen đều không cho phép hắn ngủ say trên giường.

Lý Ngân Hàng suy nghĩ, vươn tay ấn lõm gối đầu mình xuống một ổ.

Mắt Nam Cực Tinh sáng lên, nó ngậm chăn của mình, hưng phấn dùng cả bốn chân nhảy lên giường.

Lý Ngân Hàng nhìn trần nhà hỏi:

– Anh sẽ không đột ngột biến thành người đấy chứ?

Nam Cực Tinh…

Nó yếu ớt kêu chít một tiếng.

Lý Ngân Hàng thở phào một hơi, lấy quả táo ra, lắc lư trước mắt nó.

Trong đêm tối, một cái chân quấn lấy quả táo, ôm nó vào lòng.

Bên cạnh có thêm một nguồn nhiệt nho nhỏ, Lý Ngân Hàng chợt cảm thấy buồn ngủ.

Nhưng ngay sau đó, móng vuốt nhỏ buông quả táo xuống, quả táo rơi vào ngón đeo nhẫn Lý Ngân Hàng đặt bên gối.

Lý Ngân Hàng sững người, quay qua nhìn, Nam Cực Tinh nhắm nghiền mắt, tựa hồ đã ngủ say rồi.

Chỉ có những đường văn màu vàng trên mặt hắn như có ánh sáng chuyển động.

***

Ở một căn phòng khác.

Giang Phảng gối đầu lên cánh tay, dịu dàng cuốn sợi tóc của Nam Chu buông xuống bên gối đầu.

– Anh ta đi rồi. – Nam Chu đang nhắm mắt khẽ mở mắt ra – Anh có gì muốn nói với tôi thì có thể nói.

Hết chương 249



------oOo------