Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 244: Bắc Đẩu Chuyển Hướng (Ba mươi)




***

Trong tay Nam Chu có hai quân bài Joker, cậu học theo Giang Phảng, chậm chạp chà xát trong lòng bàn tay.

Hai quân bài Giang Phảng đưa vào tay Nam Chu giúp cậu cảm nhận trực quan độ dày mỏng của bài.

Cùng màn thể hiện của Giang Phảng ban nãy giúp Nam Chu ghi nhớ một bộ bài mới có hình dạng và sắp xếp thế nào.

Đối với Nam Chu mà nói thì có mang thêm một bộ bài nữa cũng chẳng có gì khác biệt.

Giang Phảng chậm rãi rút ra một quân Át Cơ theo lời Nam Chu nói, bày trên mặt bàn.

Anh khẽ huýt sáo.

Nam Chu xoa xoa gáy anh, có xúc động nhấc gáy anh lên đong đưa như bắt được chú cáo nhỏ. Nhưng cuối cùng cậu vẫn ngoan ngoãn buông tay xuống, ngón trỏ và ngón cái khẽ xoa xoa đường chỉ quần.

Màu đỏ kia làm bỏng mắt Khương Chính Bình.

Sắc mặt hắn tái mét:

– … Hai người phạm quy!

– Tại sao? – Nam Chu hỏi lại với thái độ tốt lành.

– Người ngoài bàn cược không được tham gia!

Nam Chu nói:

– Bắt đầu từ lúc anh nói xen vào, tôi tưởng rằng anh đã mặc nhận bất cứ ai đều có thể tham gia vào ván cược.

Nam Chu tiếp tục:

– Bằng không ban nãy anh làm gì đấy?

Khương Chính Bình cứng họng không nói được gì.

Giang Phảng kéo vạt áo măng tô Nam Chu, lại chắp tay, cười híp mắt cầu xin cậu ra hiệu cậu giúp mình chọn thêm một lá bài.

Lần này, Nam Chu im lặng hồi lâu.

Giang Phảng cũng không vội vã, chỉ mỉm cười chờ đợi, tâm lý tin tưởng một trăm phần trăm.

Không phụ sự kỳ vọng của anh, Nam Chu đưa ra đáp án:

– Thử rút lá thứ mười sáu xem.

Khi ngón tay Giang Phảng chạm vào lá bài thứ mười sáu, Khương Chính Bình bước lên trước ấn đầu bên kia lá bài xuống.

Giang Phảng dùng sức từ khớp ngón tay ấn chặt một góc bài, để tránh hắn lén đổi sang bài khác:

– Sao thế? Anh Khương, anh lại muốn thay đổi quy tắc à?

Khương Chính Bình im lặng không nói, chỉ dùng sức ấn bài xuống, dường như đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Khương Chính Bình đã đứng bên bờ vực bóng tối.

Đáng sợ nhất ở chỗ, hắn không biết vực sâu không đáy đang ở phía trước hay phía sau mình.

Bản thân nên tiến thêm một bước hay lùi một bước đây?

Lẽ nào cho dù trước hay sau đều là vực sâu không đáy?

Hắn nhìn chằm chằm Nam Chu, giọng khàn khàn:

– Làm sao cậu biết?

Nam Chu cũng không rõ làm sao mà cậu biết được.

Vốn dĩ kết cấu đại não của cậu đã rất đặc biệt, nhất là mức độ nhạy bén với giấy.

Cậu biết trước thứ tự và độ dày của bài giấy, trong đầu tự động xây dựng lên mô hình lập thể như một quyển sách.

Động tác xáo bài của Đới Học Lâm giống như xé từng trang sách ra và không ngừng thay đổi thứ tự của chúng, nhưng cuối cùng cậu vẫn nhớ những trang sách ấy nằm ở vị trí nào.

Trừ phi xáo bài với tốc độ cao gần mức cực hạn như Giang Phảng mới có thể quấy nhiễu đến tốc độ xây dựng mô hình của cậu.

Nam Chu trả lời qua loa:

– Rất đơn giản.

Dứt lời, cậu lại nhìn Đới Học Lâm:

– Tốc độ xáo bài của anh cũng…

Chờ khi cậu nhìn thấy sắc mặt Đới Học Lâm dần chuyển sang tái mét, thoạt nhìn như thể sắp ngất đi vì ngạt thở. Nghĩ tới có lẽ trò chơi tiếp theo vẫn sẽ cần đến anh ta, vì thế cậu đắn đo dùng từ, khách sáo cất lời:

– Không nhanh lắm.

Giang Phảng bật cười ra tiếng.

Trên thực tế, không hẳn là Khương Chính Bình muốn biết Nam Chu làm thế nào.

Hắn chỉ muốn giúp bản thân có thêm chút thời gian để suy nghĩ.

Trong trò Blackjack, ghi nhớ bài không phạm quy.

Bản thân hắn là người ngoài cuộc, cũng đã từng xen miệng quấy nhiễu ván bài, không thể chỉ trích hành vi của Nam Chu.

Nhưng hắn vẫn có quyền đưa ra ý kiến về tiền cược.



Trước đây đã quy định tiền cược cao nhất của mỗi trò là một trăm nghìn tích điểm, bấy giờ Giang Phảng trực tiếp đặt một trăm nghìn, cộng thêm mười nghìn anh thắng lúc trước đã vượt quá giới hạn vốn có.

Cho dù Giang Phảng có giảm đi mười nghìn, chín mươi nghìn tích điểm hay một trăm nghìn tích điểm thì đối với nhà cái Đới Học Lâm vẫn chẳng khác nào một đòn trí mạng.

Mấy vòng trước hắn đã thua thảm hại, thực sự không gánh nổi tiền cược cao đến vậy!

Trong lúc Khương Chính Bình đang suy nghĩ, mu bàn tay chợt nóng như lửa đốt.

Ngay giây phút hắn rụt tay về theo phản xạ, Giang Phảng kéo móc câu về, đồng thời cũng lấy luôn quân bài thứ mười sáu.

10 Bích và Át Cơ, một bộ Blackjack tiêu chuẩn.

Ngón tay trỏ của anh khẽ lướt qua viền hai quân bài đang dựng thẳng, ngước mắt lên nhìn Đới Học Lâm sắc mặt đã vàng như giấy, cùng với quân bài 2 đáng thương trước mặt hắn.

Dẫu cho thế nào, hắn cũng không thể lấy được lá bài lớn hơn Blackjack.

Giang Phảng không nói gì, dạ dày Đới Học Lâm như có một bàn tay to bóp nghẹt, sau cơn đau đớn nhói lòng, sóng cả cuộn ầm ầm.

Hắn run rẩy hoảng loạn đẩy ghế ra sau, còn chưa kịp bước đi, đã “ọc” một tiếng nôn ra đất.

Văn Gia Thắng, Đới Học Bân ngồi bên cạnh hắn vội vàng đứng dậy.

Cả bàn cược chỉ có mình Giang Phảng giành được thắng lợi là vẫn bình tĩnh, ngồi yên tại chỗ vững vàng tựa núi.

Bởi vì quá căng thẳng, Đới Học Lâm nôn tới mức đầu óc trống rỗng. Khi ngồi thẳng dậy, nhìn qua tầm mắt mông lung, hắn chỉ cảm thấy trời đất biến hình, gợn sóng lên xuống như thân hình của con rắn. Thảm trải sàn, bàn cược trước mắt biến dạng, lắc lư vặn vẹo, rơi xuống, dần dần bao vây quanh hắn, tựa hồ nhồi nhét hắn trong cục bột mềm mại.

Ngón tay hắn bấu chặt khe bàn, đầu ngón tay ứ máu, nhưng hắn vẫn còn chưa phát hiện ra:

– Tôi… tôi không trả nổi.

Giang Phảng quăng bài của mình vào trong xấp bài, thu tất cả bài trên bàn vào, nắm hờ trong bàn tay trái, dùng ngón tay bắn từng lá từ tay trái sang tay phải.

Tốc độ hệt như nhịp tim Đới Học Lâm ngồi phía đối diện, “thình thịch, thình thịch”.

Đới Học Lâm ngập ngừng:

– Tôi không có một trăm nghìn tích điểm.

Giang Phảng ra vẻ mình là người rất dễ nói chuyện:

– Chín mươi nghìn cũng được.

Đới Học Lâm gần như vùi đầu vào trong ngực, lặp lại máy móc:

– Không có…

Nụ cười trên mặt Giang Phảng vẫn không thay đổi, thoải mái đưa ra đề nghị:

– Chẳng phải anh vẫn còn tay chân hay sao?

Khóe miệng Đới Học Lâm giật giật, thoạt nhìn vẫn còn buồn nôn, đáng tiếc dạ dày trống rỗng, chẳng nôn ra được gì.

Giang Phảng xem xét hắn, giọng điệu như thể đánh giá miếng thịt heo treo trên giá:

– Theo như giá cả trước đây, chân tay tổng cộng bốn mươi nghìn, tim trị giá năm mươi nghìn, vừa hay chín mươi nghìn.

Khương Chính Bình kinh hãi, da gà nổi kín mít sau lưng, từng mắt xích tư duy trong đầu dần nối liền thông suốt.

Con người này độc ác tới mức như thể đã tính toán sẵn sàng từ trước.

Ngay từ khi bắt đầu bước vào sòng bạc, Giang Phảng chưa từng nghĩ sẽ chơi trò xác suất với bọn họ.

Đầu tiên, anh thể hiện toàn bộ năng lực của mình, một là vì thắng lợi, hai là vì khiến cho bọn họ tập trung chú ý đến lỗ hổng của quy tắc, dụ bọn họ sửa đổi quy tắc.

Sau đó, anh có thể coi nó như dùng điểm yếu áp chế người khác, nhân cơ hội bổ sung thêm quy tắc mà mình muốn. Lợi dụng tâm lý muốn chuyển mình của bọn họ, sau đó chờ đợi đến lượt Đới Học Lâm – người chơi đã gần như cạn kiệt tích điểm, thực hiện một đòn chí mạng!

Chín mươi nghìn tích điểm, không thừa không thiếu, vừa khéo có thể mua được cái mạng của Đới Học Lâm cùng đường.

Giang Phảng tiếp tục dùng giọng điệu dẫn dắt, nói ra những lời khiến người ta lạnh sống lưng:

– Ôi chà. Hình như vừa đủ.

Nghe Giang Phảng nói vậy, mũi Đới Học Lâm nóng rần rần, khiến hắn hoa mắt chóng mặt.

Ban đầu hắn bằng lòng gán tay gán chân vì cho rằng mình vẫn còn có cơ hội thắng.

Chân tay chẳng qua chỉ là công cụ để lật ngược ván cờ.

Cho tới khi đứng trước nguy cơ thực sự mất đi tay, chân và cả trái tim, hắn mới hoảng hốt.

Nếu như hắn tự nguyện giao dịch với người khác và chết đi, hắn cũng sẽ giống như Đường Tống, biến thành số liệu rác rưởi trong trạm rác.

Muôn vàn khả năng không xác định khiến chân hắn mềm nhũn, hắn ngồi trên ghế, lặng đi hồi lâu mới túm lấy Văn Gia Thắng đang ngơ ngác bên cạnh, khiến hắn lảo đảo.

Giọng Đới Học Lâm nhỏ tới mức không thể nghe thấy:

– Cho tôi vay…

Văn Gia Thắng cũng đang trong cơn hoảng hốt bất an, nhất thời chưa thể phản ứng lại:

– Hả?

– Cho tôi! – Đới Học Lâm hét lên như sấm nổ – Cho tôi vay tích điểm! Tôi không muốn chết!

Văn Gia Thắng tự dưng bị quát chẳng hiểu ra sao, bản năng muốn vùng ra khỏi tay hắn nhưng lại phát hiện hai tay như gọng kìm không thể lung lay.

Đới Học Lâm rống giận:

– Là anh đồng ý với quy tắc chết tiệt của bọn họ! Anh đồng ý, anh phải gánh trách nhiệm! Chúng ta là đồng đội, không phải sao? Tích điểm của chúng ta nên gộp với nhau mới phải.

Áo sơ mi của Văn Gia Thắng vấy bẩn chút dịch nôn của Đới Học Lâm, trong lòng hắn cũng vô cùng ghê tởm, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng phản cảm:



– Là tôi đồng ý, nhưng cậu cũng đồng ý rồi!

Nào ngờ Văn Gia Thắng lại không chịu cho vay, Đới Học Lâm càng thêm hoảng loạn:

– Chẳng phải bây giờ anh đang ở trong Như Mộng sao? Lẽ nào anh không muốn thắng?! Tôi chết rồi, còn thắng kiểu gì?

Văn Gia Thắng cũng khổ không thể nói.

Trò chơi Vua đã chôn vùi năm mươi nghìn tích điểm của bọn họ.

Nếu ngoan ngoãn trả chín mươi nghìn tích điểm, bọn họ còn đường nào để thắng đây?

Nhưng nếu Đới Học Lâm chết rồi, ê-kíp chương trình vẫn có thể cho thêm người mới vào.

Hết sạch tích điểm, bọn họ cũng xong đời.

Lẽ nào bọn họ thực sự phải cược tay chân chung với anh em họ Đới giống như những con bạc cùng đường?

Văn Gia Thắng im lặng không nói, Đới Học Lâm lao vào Đới Học Bân, khóc lóc cầu xin:

– Anh! Anh!

Đới Học Bân cũng suy sụp, muốn giúp mà chẳng giúp được gì.

Cho dù bọn họ có góp cả tay chân vào cũng chỉ có tám mươi nghìn.

Đới Học Lâm nhanh chóng ý thức được điểm này, đi lòng vòng tại chỗ như một con thú bị nhốt. Ánh mắt dừng trên người Khúc Kim Sa đứng bên cạnh, tức thì đôi mắt sáng bừng lên.

– Đặt cược ông ta! – Hắn chỉ thẳng vào Khúc Kim Sa – Chân của ông ta, tay của ông ta cũng trị giá bốn mươi nghìn, đúng không?! Còn cả tim của ông ta nữa…

Mặt mày Khúc Kim Sa rét lạnh.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Bởi vì giọng nói bình tĩnh của Giang Phảng vang lên lần nữa:

– Không, tôi không cần ông ta.

Anh không nóng vội chút nào, thậm chí còn nở nụ cười ôn hòa, lạnh lùng chặt phăng cột chống tinh thần cuối cùng của Đới Học Lâm:

– Tôi chỉ cần của anh thôi.

Nghĩ đến tương lai của mình, cuối cùng cậu ấm nhà họ Đới cũng suy sụp, hắn hét lớn:

– Tôi không chơi nữa.

Giờ phút này, hắn hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng gào giận giữ của tổ chiến lược.

Mặc kệ bọn họ thắng hay không! Liên quan quái gì đến hắn chứ!

Tại sao hắn phải ngoan ngoãn đi chịu chết đợi người mới vào thế chỗ mình?

Hắn muốn rút lui, muốn nhận thua, muốn về nhà!

– Ồ – Giang Phảng ấn ấn môi – Một trong những đại diện của Như Mộng nói mình không muốn chơi nữa.

Anh nhìn sang Khúc Kim Sa:

– Ông chủ Khúc, ông nói thế nào đây?

Khuôn mặt lạnh như La Hán của Khúc Kim Sa thoáng cái chuyển thành khuôn mặt tươi cười của Phật Thích Ca:

– Đã đánh cược thì phải chịu thua, tôi vẫn luôn tuân thủ quy tắc này.

Sắc mặt Văn Gia Thắng thoắt biến, túm lấy Đới Học Lâm tiếp tục lùi về phía sau:

– Này! Cậu điên rồi à?

Khương Chính Bình cũng kéo lấy Đới Học Lâm, cho dù trong lòng biết rõ âm mưu của Giang Phảng đã thành công, nhưng hắn vẫn không muốn để thế cục rối bòng bong này tiếp tục:

– Đừng…

Giây tiếp theo, hắn cảm thấy gò má mình nhói đau, giống như có ai đó khẽ tát vào má hắn một cái.

Lá bài Át Cơ sượt qua gò má hắn, rơi xuống mũi chân.

Rơi cùng với nó, còn có cả quân Át Bích bắn lên mặt Văn Gia Thắng.

Ngay sau đó, hắn nhìn thấy quân Át Nhép bắn vào mắt Đới Học Lâm.

Hắn đau đớn “a” lên một tiếng, ôm mắt cúi người xuống.

Giang Phảng giơ bài trong tay lên, nhắm thẳng mặt Đới Học Bân, đầu ngón tay khẽ cong, lá bài Át Rô bắn ra đập vào má trái Đới Học Bân y như vừa rồi, để lại một mảng dấu đỏ.

Sau khi dùng bốn lá bài tát vào mặt bốn người, Giang Phảng lạnh lùng quan sát màn kịch buồn cười này, lần đầu tiên mới thấy khuôn mặt anh nghiêm túc đến vậy:

– Tôi nói, tôi đã đồng ý cho mấy người nhận thua chưa?

– Không ai được phép nhận thua, chơi tiếp cho tôi.

Hết chương 243



------oOo------