***
Nghe thấy cái tên Roulette Nga, tay cầm bài của Giang Phảng chợt sững lại, đôi mắt màu khói nhạt lạnh lùng liếc qua mặt bài, sau đó nhìn thẳng vào Nguyên Minh Thanh đầy dò xét.
Khúc Kim Sa cầm trong tay quân 3 Cơ bỏ bài xuống, quay sang đánh giá Nguyên Minh Thanh.
Chỉ một lát, nụ cười nở rộ trên gương mặt ông ta, giọng nói mang theo hàm ý từ chối:
– Cậu Nguyên, hình như cậu đang hiểu lầm rồi thì phải. Chúng ta có giới hạn cược cao nhất.
Nguyên Minh Thanh nói:
– Vậy tôi thêm một quy tắc nữa. Hai bên có thể rút khỏi trò chơi bất cứ lúc nào, nhưng phải bỏ ra một trăm nghìn để rút khỏi cuộc chơi.
Khúc Kim Sa dùng ngón tay vuốt vuốt mái tóc ngắn củn:
– Xin lỗi thưa cậu Nguyên, ở chỗ chúng tôi không có.
– Ông chủ Khúc, ông có. – Nguyên Minh Thanh lạnh lùng ngắt lời ông ta – Nếu ông không có thiết bị kia, ông sẽ nói không có ngay từ đầu.
Đôi mắt anh ta trầm tĩnh như một đầm nước lạnh sâu không thấy đáy:
– Lừa khách, là đạo đãi khách của Bắc Đẩu Chuyển Hướng à?
Khúc Kim Sa thở dài một hơi, nói “chờ chút” rồi đứng dậy rời khỏi.
Mệnh lệnh của Vua, vốn dĩ đâu thể làm trái.
Lý Ngân Hàng nghe đoạn đối thoại của hai người mà càng thêm mơ hồ.
Bởi vì lúc trước Nam Chu đã chơi Roulette, cho nên cô cho rằng “Roulette Nga” đang chỉ trò Roulette bình thường nhưng theo cách chơi của Nga.
Nếu thế thì ý kiến Khúc Kim Sa đưa ra có vẻ rất kỳ quái.
Rõ ràng Nguyên Minh Thanh đã đưa ra “tiền cược bằng 0”, tại sao theo lời Khúc Kim Sa ám chỉ, ông ta cho rằng Nguyên Minh Thanh đã đặt tiền cược cao vượt mức?
Phía bên kia, Đới Học Lâm từng thiệt hại lớn trong vòng chơi Roulette trước đó, bấy giờ nghe thấy từ Roulette thì hai chân mềm nhũn ra. Đại não chưa kịp suy nghĩ, miệng đã bật ra tiếng kháng nghị:
– Chẳng phải trò này đã chơi rồi hay sao?
Đới Học Bân túm lấy bàn tay hắn, khẽ dùng sức bóp, vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở hắn tìm hiểu trước rồi nói sau.
Nam Chu khẽ thủ thỉ với Giang Phảng:
– Quy tắc cụ thể là gì?
Khi Giang Phảng nói quy tắc cho Nam Chu, Đới Học Lâm cũng đã tra ra quy tắc cơ bản của Roulette Nga.
Xem qua một lượt, hắn cũng im lặng hệt anh mình.
Ván cược sử dụng một khẩu súng lục, trong sáu ô đạn chỉ có một viên.
Nạp đạn xong thì lắp kín ổ đạn lại, hai bên thay phiên quay cò, dùng súng tự bắn vào huyệt Thái Dương mình một phát.
Trò cá cược này chẳng khác nào cược não mình, người thắng được tiền, thua thì mất mạng.
Dù ít dù nhiều thì hiện tại mỗi người đều có tích điểm, lỡ như một trong hai bên không may trúng đạn, đội năm người vừa mới thành lập sẽ lập tức rơi vào trạng thái mất một người.
Nguyên Minh Thanh đưa ra giá một trăm nghìn tích điểm, nói trắng ra, số tiền ấy dùng để mua mạng.
Bản chất của cuộc chơi này là xem ai nhát gan, rút lui sớm hơn.
Như Mộng đang phán đoán ý định của Nguyên Minh Thanh khi sắp xếp ván chơi này, nhất thời cũng không biết tốt hay xấu.
Phía Lập Phương Chu, không cần biết là ai, đến cả Trần Túc Phong mới vào đội cũng vậy, số tích điểm nắm trong tay đều vượt quá một trăm nghìn.
Chỉ cần có một người trong số họ chết đi, Như Mộng đã chiếm được ưu thế lớn.
Nhưng, quy tắc lại yêu cầu hai bên tự mình nổ súng.
Bọn họ thuộc không gian đa chiều, nếu tự chấm dứt số liệu, sẽ không đơn giản chỉ là “thua trò chơi” như vậy nữa.
Hành vi ấy sẽ bị mặc nhận thành tự hủy chương trình, bọn họ sẽ lập tức tan thành mây khói, chết trong trò chơi này, giống như cả nghìn, cả vạn người chơi bình thường vậy.
Còn phía Lập Phương Chu, Nam Chu và Giang Phảng hiểu rõ ý định của Nguyên Minh Thanh.
Theo lý mà nói, mặc dù bọn họ đã thua một ván, vận may giảm đi, dẫu vậy cũng không đến mức phải cược mạng.
Đứng trên lập trường của Nguyên Minh Thanh, rõ ràng anh ta đang thể hiện thiện ý với đám người không gian đa chiều.
Song, đám người không gian đa chiều vô cùng tiếc mạng sống.
Suy nghĩ của Nguyên Minh Thanh ở điểm này rất rõ ràng, chính vì ép đám người không gian đa chiều biết khó mà lui, tự động từ bỏ.
Tuy rằng rõ ràng đang lấy mạng Trần Túc Phong ra để cược, nhưng Trần Túc Phong đã đồng ý trước, bọn họ cũng không có quyền xen vào.
Ít ra khi Trần Túc Phong nghe xong quy tắc, không đưa ra bất cứ ý kiến nào, chỉ rũ mắt nhìn vải bọc nhung màu xanh. Đôi mắt hai mí rõ ràng, cặp mí vừa sâu vừa dài kéo thẳng đến đuôi mắt.
… Lựa chọn đồng đội là người thuộc không gian đa chiều, nhất định phải gánh một phần nguy hiểm.
Khúc Kim Sa nhanh chóng quay về, mang theo đạo cụ đơn giản nhất từ trước đến giờ.
Một chiếc súng lục đen bóng, nặng trịch đặt ngay giữa bàn cược, bên cạnh còn có một viên đạn đồng vàng sáng bóng.
Một nóng một lạnh, hai loại sắc điệu, sắc điệu bóng nhoáng của thân súng cùng màu sáng của đạn tương tác với nhau, cắn nuốt ánh sáng của nhau.
Giang Phảng cầm khẩu súng lục lên bằng tay không.
Đường đạn thông suốt không tắc nghẽn dị vật, tuyến lửa hoàn chỉnh, sẽ không có nguy cơ lạc đạn.
Mùi súng còn rất mới, có lẽ sau khi nhận được thứ này, Khúc Kim Sa chưa từng dùng, nhưng cũng chưa từng quên bảo dưỡng nó.
Anh dùng đầu ngón tay chuyển động băng đạn, xác nhận chuyển động rất mượt, không bị rít.
Sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, anh giao súng cho Như Mộng, để người đại diện bên họ ra kiểm tra.
Văn Gia Thắng mang một bụng nghi ngờ cầm lấy súng, cũng kiểm tra tường tận một lượt theo những kiến thức về súng ống có trong não, sợ Giang Phảng động tay động chân gì bên trong.
Nhìn thấy dáng vẻ đề phòng lẫn nhau của hai bên, Khúc Kim Sa cười khổ:
– Đây chính là đạo cụ tôi dùng tích điểm đổi sử dụng để phòng thân. Mua về nhưng chưa dùng một lần, mới một trăm phần trăm.
Văn Gia Thắng mắt điếc tai ngơ, tự mình cúi đầu kiểm tra.
Khúc Kim Sa có thể cảm nhận rõ ràng, cho dù Lập Phương Chu hay Như Mộng đều đang trượt song song vào trong địa ngục.
Ban đầu, dẫu cho hai anh em nhà họ Đới hăm hở phấn khởi, hay Giang Phảng và Nam Chu khiêu chiến trước đều không ngờ bọn họ sẽ đi tới bước bỏ mặc người nhà mình bị súng dí đầu, dùng mạng để quyết đấu.
Ông ta ngồi trên chuyến xe ngựa thẳng tới địa ngục, cùng bọn họ xuất phát đến tận đáy vực sâu, đi nhìn xem kết quả của ván bài chứng minh nhân tính.
Nhưng Khúc Kim Sa không sợ hãi, ngược lại, xung quanh ông ta còn bùng cháy ngọn lửa hưng phấn.
Đối với ông ta mà nói, đây chính là sự đáng sợ của bài bạc, cũng chính là sức hút lớn nhất nó mang tới.
***
Trần Túc Phong nhẹ nhàng đặt lá 4 Cơ lên mép bàn, dùng ngón trỏ ấn bên cạnh, chậm rãi đẩy lên trên, tìm kiếm chủ nhân của lá 7.
Lần này, đối thủ của cậu ta là Khương Chính Bình mới vừa cuốn bay năm mươi nghìn tích điểm của Lý Ngân Hàng.
Khương Chính Bình khoanh tay, đánh giá Trần Túc Phong từ trên xuống dưới, thăm dò xem xét Trần Túc Phong từ trong ra ngoài, giống như cách hắn đã dùng để đối phó Lý Ngân Hàng.
Nhìn từ tướng xương, chắc hẳn Trần Túc Phong không quá 22 tuổi, theo tuổi tác của con người, có lẽ cậu ta nhỏ tuổi nhất trong số những người ngồi trên bàn cược.
Dẫu vậy, ánh sáng trong mắt cậu ta rất đặc biệt, một nửa che giấu bên dưới mí mắt không nhìn được rõ. Nửa còn lại tựa tro tàn, thỉnh thoảng cuốn lên gợn sáng xen lẫn hồng và đen, không thể nhìn thấu nội tâm.
Khương Chính Bình hỏi:
– Ai trước đây?
Tỉ lệ đều là 1/6, bắn luân phiên, ai trước ai sau cũng không có ý nghĩa gì to tát.
Trần Túc Phong không nói gì, vươn tay cầm lấy súng, chống họng súng lên khăn trải bàn làm điểm tựa cơ thể, chậm rãi đứng dậy.
Cậu ta khẽ nói:
– Anh Giang, tôi không biết nạp đạn, anh dạy tôi chút nhé.
Sau khi nạp đạn vào một trong sáu khoang, Trần Túc Phong khép chiếc nắp như mặt kính vào, đưa súng cho Dịch Thủy Ca.
– Anh Dịch quay giúp tôi đi.
Dịch Thủy Ca nhún vai:
– Được thôi.
Để thể hiện công bằng, Dịch Thủy Ca quay lưng lại, dùng vải đen che kín mắt, quay ổ đạn như quay roulette. Sau một vài tiếng lách cách như tiếng kim đồng hồ chuyển động vang lên, anh ta nắm chặt ổ đạn xoay.
Cứ như vậy, sợ rằng người có thị lực và sức phán đoán tốt nhất cũng không thể đoán ra bây giờ viên đạn đang nằm ở vị trí nào.
Súng được giao vào tay Trần Túc Phong, Trần Túc Phong lóng ngóng móc ngón tay vào cò súng.
Khương Chính Bình nhạy bén cảm nhận được cánh tay cậu ta đang run, khóe môi bất giác nở nụ cười nhạt.
Thân súng không nhẹ, nhưng đối với lực tay của một người đàn ông trưởng thành như Trần Túc Phong mà nói, không đến mức khiến tay cậu ta phải run rẩy như vậy.
Đúng thế, cậu ta trẻ tuổi, cậu ta sợ chết.
Song hắn nào biết bây giờ Trần Túc Phong đang nghĩ gì.
Quả thực Trần Túc Phong đã từng rất trẻ.
Đó là khi lần đầu tiên Trần Túc Dạ đưa Ngu Thoái Tư về nhà, cậu nhóc Trần Túc Phong mới học cấp ba trốn tịt trong phòng, không thèm ra gặp.
Sau giờ trưa, tiếng bóng rổ đập bồm bộp trên sàn, trút ra sự bực dọc tức tối của cậu thiếu niên.
Khi ấy, Trần Túc Phong đã vọng tưởng dùng tạp âm để cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người kia.
Mất công vận động đến toát mồ hôi trong phòng điều hòa, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ “cốc cốc”, Ngu Thoái Tư mặc sơ mi trắng dựa vào cửa hỏi cậu ta:
– Có muốn uống Coca không?
Cậu ta tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông xa lạ xinh đẹp, muốn bới móc dù chỉ một chút khuyết điểm trên người đối phương.
Trừng một hồi chẳng khác nào con gà chọi, cuối cùng cậu ta chợt trút hết ra như quả bóng xì hơi, ôm bóng rổ trong lòng:
– Có.
… Cậu ta cũng đã từng sợ chết.
Ngày hôm ấy, cậu ta chỉ bị thương nhẹ, bàn tay run rẩy ký lên giấy chứng nhận tử vong của anh trai cùng giấy thông báo tình trạng nguy kịch của Ngu Thoái Tư.
Ngày đầu tiên Ngu Thoái Tư được chuyển ra khỏi ICU, còn phải theo dõi toàn diện.
Đêm đầu tiên, Ngu Thoái Tư phát sốt.
Ngu Thoái Tư nằm trên giường bệnh, gò má trắng bệch như màu chiếc chăn, sốt đến mức tinh thần mơ hồ, còn tưởng nhầm cậu ta là anh trai.
Giọng Ngu Thoái Tư khàn khàn, cười hỏi:
– Sao anh lại đến đây? Trước đây anh sợ ma nhất, sao bây giờ còn biến thành ma thế này?
Dù cho đang trong cơn mơ hồ, Ngu Thoái Tư vẫn rất tỉnh táo, không chịu lừa dối bản thân mình.
Trần Túc Phong nghèn nghẹn, không dám khóc thành tiếng:
– Anh… muốn đến thăm em.
Ngu Thoái Tư không nói gì.
Trần Túc Phong rơi nước mắt, cố gắng bắt chước giọng điệu Trần Túc Dạ, tự lừa mình dối người:
– Anh đến trong mơ gọi em thức giấc. Thoái Tư, em nên tỉnh rồi, chỉ cần em tỉnh giấc, mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn.
Nếu không phải mình khăng khăng cáu kỉnh với Ngu Thoái Tư, anh trai cũng sẽ không cố ý bày ra chuyến du lịch làm hòa này.
Trần Túc Phong không biết phải làm sao, nhưng biết thế nào là đau thấu tâm can.
Ánh mắt Ngu Thoái Tư nhìn cậu ta dần dần xảy ra thay đổi.
Tựa hồ tìm được đầu mối trong cuộn len rối, chậm rãi kéo, để lộ ra sự thật phía sau.
Ngu Thoái Tư nhìn chằm chằm vào giọt lệ trên khóe mắt cậu ta, yếu ớt lau đi, rồi khẽ nói:
– Xin lỗi, em không phải anh ấy, anh nhận sai rồi.
– Cảm ơn em. Túc Phong.
***
Trần Túc Phong thực sự rất sợ cái chết.
Nhưng cậu không sợ bản thân chết, chỉ sợ người khác chết.
Cậu ta chưa từng kể với bất cứ ai mình đã gặp chuyện gì trong phó bản.
Một màn giải cứu con tin trong thời gian hạn định, mô phỏng theo bộ phim điện ảnh “Lưỡi Cưa” mà cậu ta từng xem cùng anh trai và anh dâu.
Ngu Thoái Tư không tiện hành động, ngay từ đầu đã bị cưỡng chế tách ra khỏi cậu ta.
Cậu ta nóng lòng như lửa đốt mang theo thương tích đầy mình và lửa giận trong tim, lao tới điểm cuối để kịp thời hạn.
Chỉ còn một cửa nữa thôi.
Chỉ cần cậu ta bắn ba mũi tên đang vượt qua khoảng cách dựa vào sức người không thể đến gần và trúng bia, khiến bánh răng không ngừng chuyển động kia dừng lại.
Như vậy, Ngu Thoái Tư bị đặt bên sân thượng sẽ không trượt xuống khỏi tấm sắt đang nghiêng về phía sâu hơn, ngã xuống tòa nhà cao cả trăm mét ấy.
Lúc sinh thời, Trần Túc Dạ là thành viên của CLB Bắn cung, rất thích đi chơi cùng vài người bạn vào ngày nghỉ.
Bia ngắm năm mươi mét, anh ta chỉ cần hơi ngắm thôi cũng có thể bắn trúng hồng tâm.
Mỗi lần bắn trúng, anh ta sẽ nghiêng đầu, mỉm cười với anh Ngu, để mặc thiếu niên Trần Túc Phong ghen nghiến răng nghiến lợi vì anh trai mình thiên vị.
Nhưng Trần Túc Phong thì không ổn chút nào.
Giống như Ngu Thoái Tư đã nói, cậu không phải anh trai.
Cho dù cậu trưởng thành rồi, từ đầu đến cuối cậu vẫn không phải anh trai.
Huống hồ, tay phải của Trần Túc Phong đã không thể nhấc nổi nữa rồi.
Cánh tay phải của cậu ta sưng một mảng lớn, đỏ ửng lên như vụn nát, nhìn da thì không tổn hại gì nhưng cơ bắp bên trong đã tổn thương nghiêm trọng.
Tay cậu ta run tới mức không thể ngắm trúng bia.
Thế mà Trần Túc Phong lại chẳng nhớ điểm này, cậu ta chỉ nhớ rõ bản thân đã chẳng làm được gì.
Cậu ta ngẩng đầu lên, rồi buông xuống, gắng hết toàn bộ sức lực bóp chặt cổ tay, muốn dựa vào đau đớn để đánh thức khả năng hành động của cơ bắp.
Cơ bắp run rẩy, Trần Túc Phong dốc toàn bộ sức lực giương cung lên, đồng thời khẽ thì thầm tên của đối phương để tìm chỗ dựa tinh thần cho mình.
“… Anh Ngu.”
“Anh Ngu.”
Nhưng không được là không được.
Trần Túc Phong buông thõng cánh tay.
Ống tên đã trống trơn, chỉ còn lại một chiếc cung không tên.
Mà Ngu Thoái Tư vẫn luôn chờ đợi cậu ta đến đã chịu đựng tới cực hạn.
Cơ thể Ngu Thoái Tư yếu ớt ngả về sau theo góc độ đổ dần của tấm kim loại, tựa một con diều mỏng manh.
Ngu Thoái Tư nhìn chăm chăm Trần Túc Phong từ xa, nội dung trong ánh mắt ấy xa xôi khiến Trần Túc Phong không thể đọc rõ.
Anh nói một số lời với Trần Túc Phong, Trần Túc Phong không đọc được khẩu hình, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy, câu nói kia rất ngắn.
Hơn nữa sau khi bỏ lại câu nói kia, thân thể Ngu Thoái Tư vượt qua điểm cân bằng cuối cùng, nặng nề ngã xuống phía sau.
Sau đó, Trần Túc Phong chỉ còn một mình.
Trái tim cậu ta nứt toác thành hai nửa, thế mà cậu ta vẫn còn sống.
Cậu ta phải sống, phải gia nhập Lập Phương Chu, phải ước nguyện nữa.
Suy nghĩ của Trần Túc Phong rõ ràng đến vậy, nhưng dục vọng sống sót của cậu ta mỏng manh như bất hạnh mà cậu ta phải gánh chịu.
***
– Cậu đang định kéo dài thời gian à?
Giọng nói của Khương Chính Bình kéo Trần Túc Phong ra khỏi vũng lầy suy tư.
Cậu ta nhìn tay mình, ngỡ rằng mình đang quay về thời khắc nguy hiểm tính mạng kia.
Khi cảm giác trống rỗng và đau đớn khủng khiếp trong ảo ảnh rời khỏi bản thân, cậu ta bình tĩnh vận động cơ bắp đã được chữa trị và khôi phục bình thường, ngắm chuẩn huyệt thái dương của mình, bóp cò súng.
Bên tai tĩnh lặng hồi lâu.
Cậu ta buông cánh tay xuống, khẽ mím môi bật cười.
Diêm Vương không nhận, cũng chẳng còn cách nào.
Cậu ta đẩy súng tới trước mặt Khương Chính Bình:
– Đến lượt anh rồi.
Chứng kiến Trần Túc Phong cầm súng khoa tay dí trên trán mình, Khương Chính Bình còn không cảm thấy có gì.
Tỉ lệ 1/6, muốn gặp cũng hơi khó.
Cho đến khi họng súng lạnh lẽo, mùi hương hỗn hợp khó ngửi đặc thù của thân súng phả vào mũi hắn, chân hắn mới mềm nhũn ra theo bản năng.
Đây là nỗi sợ hãi khi đối diện tử vong mà bất cứ sinh vật nào đều phải có.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, lần đầu tiên hắn phát hiện ra mùi vị của nước bọt lại phức tạp đến vậy, bên trong còn pha lẫn mùi máu tanh nhàn nhạt, làm cổ họng hắn sặc đau đớn.
Thảm trải dưới chân trở nên vô cùng mềm mại, giờ phút này trọng lực hoàn toàn biến mất, cả người như không có gốc rễ, rõ ràng chân vẫn đang giẫm trên nền đất nhưng người đã lâng lâng tựa khói sương.
Khương Chính Bình nghẹn một hơi trong cổ họng, thế nào cũng không được thoải mái. Ngón tay móc vào cò súng cũng bị ảnh hưởng, ngón tay khẽ áp xuống, song chẳng thể bóp thẳng tay.
Lỡ như.
Lỡ như bắn xong phát này, thực sự khiến hắn chạm vào vận may, hắn sẽ hóa thành một đống rác số liệu.
Đáng giá sao?
Khương Chính Bình không cho phép bản thân mình nghĩ sâu hơn, ngón tay đã hành động bóp cò súng trước khi hắn kịp nghĩ.
Cạch.
Không có đạn.
Bấy giờ lý trí và tư duy của Khương Chính Bình mới chính thức quay trở về, nỗi sợ hãi gần như bóp nghẹt hơi thở ùa tới như vỡ đê, ép hắn thở hồng hộc.
Song, không đợi hắn thở hết một hơi, Trần Túc Phong đã nhanh chóng nhận lấy súng đã điều chỉnh từ tay Dịch Thủy Ca, ngắm thẳng vào huyệt Thái Dương mình, bắn một phát.
Âm thanh lách cách quen thuộc vang lên, người trẻ tuổi không tiếc mạng ngước mắt nhìn, không có uy hiếp chỉ có xót thương.
Chẳng qua cảm giác xót thương ấy trống rỗng, không phải đối với hắn, mà dường như đang thương xót một du hồn nào đó trong không khí.
Trần Túc Phong giao súng về, nói với giọng cứng nhắc:
– … Đến lượt anh nữa rồi.
Hết chương 238
------oOo------