Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 237: Bắc Đẩu Chuyển Hướng (Hai mươi ba)




***

Trong quá trình chờ đợi Dịch Thủy Ca, hai bên Lập Phương Chu và Như Mộng giao lưu bổ sung thêm mấy quy tắc trên nền tảng sẵn có.

Thứ nhất, có thể trao đổi bài trong tay, nhưng nhất định phải được sự đồng ý của cả hai bên. Hơn nữa trước khi đổi bài, hai bên đều không được cho đối phương xem bài của mình.

Thứ hai, trò chơi đã chơi rồi không thể chơi lần thứ hai.

Thứ ba, trong vòng ba ván không thể chơi những trò có loại hình tương tự.

Ví dụ, ván thứ nhất chơi bài, hai ván tiếp theo sẽ không được sử dụng bài nữa.

Sau bốn mươi lăm phút nhận lời mời nhập cuộc trên kênh thế giới, cuối cùng tay chia bài Dịch Thủy Ca cũng bước chân vào Bắc Đẩu Chuyển Hướng.

Dịch Thủy Ca dùng ngón trỏ kéo gọng kính màu trà xuống, chào hỏi qua loa với tất cả mọi người:

– Yo.

– Trên đường đến đây gặp chút chuyện. – Giọng điệu của anh ta thoải mái – Dẫu sao vẫn coi như đúng giờ.

Giang Phảng khoác vai anh ta, nói ẩn ý:

– Có thể thuận lợi đến được đây là tốt rồi.

Dịch Thủy Ca cười nhún vai:

– Đã tạm xử lý xong rồi.

Theo động tác của Dịch Thủy Ca, Nam Chu chú ý đến vết máu vẫn còn dính trên các khớp ngón tay của anh ta.

Nhưng rất nhanh, Dịch Thủy Ca đã thản nhiên đút tay vào trong túi áo, đồng thời tặng kèm cho Nam Chu một cái nháy mắt.

Anh ta quay sang Lý Ngân Hàng:

– Chào cô Lý.

– Còn phần tôi nữa à? – Lý Ngân Hàng sờ mũi – Chào anh Dịch.

Tầm mắt Dịch Thủy Ca dừng trên người Trần Túc Phong, im lặng trong giây lát.

Anh ta quan sát tất cả những biến động trong bảng xếp hạng, đương nhiên cũng biết biến cố xảy ra với Trần Túc Phong.

Dịch Thủy Ca cau mày, khẽ gật đầu với cậu ta.

Trần Túc Phong cũng lịch sự đáp lại bằng một cái gật đầu.

Vừa quay mặt sang, Dịch Thủy Ca nhìn thấy Nguyên Minh Thanh đứng trong góc.

Còn Nguyên Minh Thanh, Dịch Thủy Ca chưa nhìn thấy mặt chỉ được nghe danh, thoạt nhìn vô anh ta vô cùng ngoan ngoãn, rất giống đứa cháu họ hàng xa hễ thấy người lạ là xấu hổ ở nhà Dịch Thủy Ca.

Người đàn ông kỳ lạ đứng sau Lý Ngân Hàng không xa, quấn kín mít cả người để lộ mỗi đôi mắt cũng thu hút sự chú ý của anh ta.

… Gương mặt hoàn toàn xa lạ anh ta chưa nhìn thấy bao giờ.

Chào hỏi với những người mà anh ta quen biết như một người quan hệ rộng xong, Dịch Thủy Ca hăm hở vào thẳng chủ đề.

– … Cụ thể muốn chơi thế nào đây?

Sau khi được biết tất cả quy tắc, Dịch Thủy Ca thuận tay cầm một bộ bài Tây lên, đảo qua đảo lại trên tay một lúc:

– Tôi không biết chơi bài Tây. Chỉ biết chơi nối trúc thôi.

(Lần lượt xếp bài thành một hình dài, nếu quân bài vừa xếp ra trùng số với một quân bài trước đó sẽ được ăn tất cả các quân bài ở giữa và cả 2 quân cùng số. Cuối cùng ai nhiều bài hơn sẽ thắng.)

Giang Phảng nói:

– Không sao. Anh chỉ cần chia bài như bình thường là được.

Phía bên kia, đôi mày của thành viên Như Mộng đã sắp nhăn thành một cục.

Tổ chiến lược đang chơi trò gì vậy?

Đưa ra yêu cầu mời người bên ngoài tham gia, cuối cùng lại chọn trúng một người chia bài đứng về phía Lập Phương Chu là sao?

Cho dù Dịch Thủy Ca không biết gì về chơi bài, nhưng đối với Như Mộng đang ở trong thế bí, nó cũng tương đương một điều bất lợi.

Tổ chiến lược chỉ có thể quan sát thế cục qua thị giác của bọn họ, nếu người chia bài không thiên vị, vậy thì biến cố nào cũng có thể xảy ra trên bàn cược.

Hiện tại mất đi một chút ưu thế đều có thể trở thành uy hiếp chí mạng với bọn họ.

Song, chuyện đã đến nước này, có nói nhiều cũng vô ích.

Mười người vây quanh chiếc bàn gỗ đàn hương vừa mới được dọn dẹp, mỗi người mang tâm tư và cảm xúc riêng.

Chỉ có mình Dealer Dịch Thủy Ca vui vẻ.

Anh ta nghịch mười quân bài trong tay.

Một quân Joker đại diện cho “Vua”, còn lại những quân bài từ Át Cơ đến 9 Cơ, đại diện cho “dân thường” bị Vua sai bảo.

Dịch Thủy Ca không hề nói dối về chuyện mình không giỏi chơi bài Tây.

Cách xáo bài của anh ta khá chậm, chưa đến mức lóng ngóng tay chân rơi mất bài, thế nhưng động tác chỉ có thể miễn cưỡng coi như thông thuận.

Có điều anh ta rất có năng lực khuấy động bầu không khí.

Anh ta quay sang nhìn năm gương mặt xa lạ:

– Là Như Mộng à?

Bốn gương mặt lạnh tanh không cảm xúc đồng loạt nhìn về phía anh ta.

Chỉ có Khúc Kim Sa khẽ mỉm cười đáp lại lời chào hỏi ấy:

– Chào cậu Dịch. Tôi đã từng gặp cậu rồi.

Dịch Thủy Ca nghiêm túc xáo bài:

– Vậy à? Ông vẫn còn nhớ tôi sao?

Khúc Kim Sa nói:

– Khi sòng bạc vừa mới được xây dựng, cậu chính là khách quen. Thế mà cậu chỉ tới đây để xem, không tham gia chơi, cho nên tôi có chút ấn tượng.

– Khi đó hả… – Dịch Thủy Ca nhìn chằm chằm vào bài trong tay, lộ ra biểu cảm hoài niệm – Tôi chỉ đến nghiên cứu tình hình thôi.

Khúc Kim Sa cho rằng mình nghe nhầm:

– … Gì cơ?

Dịch Thủy Ca nhìn về phía Khúc Kim Sa, mỉm cười lộ răng, vừa thân thiết lại vừa mang cảm giác âm u:

– Tôi biết sòng bạc sẽ hại người, vốn dĩ tôi còn định giết ông, nhưng trong sòng bạc có sắp xếp NPC, còn ông thì không chịu ra ngoài. Tôi không tìm được cơ hội ra tay, cũng không muốn tặng mạng, cho nên đành từ bỏ.

Dứt lời, anh ta ra vẻ tiếc nuối:

– A, sớm biết thế này thì ngày ấy nên ra tay mới phải. Vậy thì hôm nay sẽ chẳng còn sòng bạc này nữa rồi?



Phát ngôn này nghe kỹ thì cũng rất đáng sợ, Khúc Kim Sa không giận, chỉ ngạc nhiên vì sự thẳng thắn của Dịch Thủy Ca.

Dù sao người muốn giết ông ta chẳng phải một mình Dịch Thủy Ca.

Ông ta nhún vai, ra vẻ thấu hiểu đáp:

– Làm nghề này, cẩn thận cũng là chuyện thường. Ngại quá, ban đầu bắt cậu Dịch phải ra ra vào vào tốn kém rồi.

Dịch Thủy Ca cười khanh khách:

– Khỏi khách sáo.

Văn Gia Thắng của đội Cầu Vồng vừa gia nhập không thể nghe tiếp được cuộc nói chuyện nhạt nhẽo này nữa:

– Này, bắt đầu đi.

Dịch Thủy Ca phóng khoáng búng xấp bài trong tay, nghiêng đầu cười với Văn Gia Thắng, định bắt chuyện với hắn:

– Này, các anh có muốn làm Vua không?

Văn Gia Thắng lười để ý đến anh ta, quay mặt đi nhìn đội hai anh em họ Đới xui xẻo, trong lòng thầm chậc một tiếng.

Bên kia, Dịch Thủy Ca cũng đã xáo bài xong.

Anh ta cầm mười lá bài trong lòng bàn tay, lặp lại quy tắc trò chơi một lần theo yêu cầu, đồng thời cũng bổ sung thêm một điều kiện được thêm vào khi được sự đồng ý của cả hai bên.

Còn về thời điểm kết thúc trò chơi, theo quy tắc của trò chơi, chỉ cần khi nào hai bên thống nhất ý kiến là được.

Nhưng xét thấy hai bên không thể điều hòa mâu thuẫn, cho nên điều kiện “nhất trí” này không thể hoàn thành.

Ai là quán quân của cuộc đấu phụ, sẽ được quyết định sau từng ván Trò chơi Vua.

Ván cược mạng thoạt nhìn thoải mái chính thức bắt đầu trong bầu không khí cuồn cuộn sóng ngầm.

Ván đầu tiên, người nhận được Vua là Nam Chu.

Nam Chu đặt quân bài Joker đỏ máu bên môi, ánh mắt dò xét lướt qua chín người quanh bàn cược.

Bước đầu tiên phải lựa chọn hai bên tham gia đối kháng.

Bởi vì ngay từ đầu mười lá bài kia đều nằm trong tay Dịch Thủy Ca, hơn nữa phát bài thủ công, Nam Chu không thể phán đoán được bài trong tay mỗi người, chỉ đành báo đại hai con số.

– Át và 7.

Cậu muốn thông qua lời nói để thăm dò xem ai là người cầm hai quân bài này.

Đáng tiếc mọi người đều rất ngoan.

Một nửa mặt lạnh như tiền, không chút cảm xúc.

Một nửa dáo dác nhìn quanh, muốn xác định xem hai người phải lên chơi là ai.

Bước thứ hai, lựa chọn cách chơi.

Sau khoảng thời gian suy nghĩ ngắn ngủi, Nam Chu đưa ra hình thức đối kháng đơn giản nhất:

– Vật tay.

Bước ba, xác định số tiền cược.

Nam Chu lựa chọn mức nhỏ nhất:

– Mười nghìn.

Vua hạ lệnh xong, tất cả mọi người đồng thời buông bài trong tay xuống.

Át là Khúc Kim Sa, 7 là Đới Học Lâm.

Nhìn thấy gương mặt béo núc của Khúc Kim Sa, biểu cảm Đới Học Lâm suýt mất khống chế.

Tốn công hắn căng thẳng một phen.

Một khi trò chơi Vua biến thành nội bộ đối kháng, thì cuộc chơi chẳng còn ý nghĩa gì.

Dù sao ai thắng cũng vậy.

Khúc Kim Sa không phản kháng nhiều, cho Đới Học Lâm thắng luôn.

Đới Học Lâm bực bội rút tay về, dùng khăn mặt lau đi mồ hôi dính vào lòng bàn tay mình với vẻ ghét bỏ, vội vàng đẩy bài về:

– Tiếp. Ván tiếp theo.

Nghỉ ngơi cũng cần phải hai bên đồng ý, Đới Học Lâm biểu hiện sốt sắng như vậy, đương nhiên Lập Phương Chu cũng chẳng thể thông qua nghỉ ngơi để kéo dài thời gian.

Thu bài, xáo bài, phát bài, diễn ra nhanh chóng.

Một lát sau, trong tay mỗi người đều cầm một quân bài mới.

Qua ván trước, Văn Gia Thắng nghi ngờ Dịch Thủy Ca đang giúp đỡ Lập Phương Chu bằng cách cố ý phát bài có lợi cho Lập Phương Chu.

Nhưng khi nhìn thấy quân bài Vua trong tay mình, Văn Gia Thắng sửng sốt, tiếp đó hỗn hợp cảm xúc vừa vui vừa sợ dâng lên trong lòng.

Mới vừa rồi khi đứng xem, hắn chẳng có cảm xúc gì, chỉ thấy hai anh em họ Đới chơi như mấy thằng ngu. Cho tới khi bài nằm trong tay, hắn mới cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, gò má lạnh băng, lo lắng kèm hưng phấn vô cùng tận bủa vây cơ thể hắn.

Khoảnh khắc buông bài thể hiện thân phận, tay hắn vẫn run run.

Hắn nuốt mấy ngụm nước bọt mới có không gian hoạt động đầu lưỡi.

Văn Gia Thắng tự nhận đầu óc mình không tệ.

Lần đầu tiên Dịch Thủy Ca chia bài, tất cả mọi người đều không biết thực hư, chỉ có thể đoán mò.

Qua một ván, thu bài lại, thứ tự bài đã chẳng còn gì bí mật.

Hắn đã chú ý đến cách xáo bài của Dịch Thủy Ca, nhớ kỹ hai ba vị trí.

Vì thế, hắn tự tin chỉ định hai bên tham gia vào trò chơi:

– 5 và 7.

Nếu hắn không nhớ nhầm, ván này Lý Ngân Hàng cầm quân 5, người bạn đồng hành Khương Chính Bình của hắn cầm trong tay lá 7.

Quả nhiên, nghe thấy hắn đọc số ra, Lý Ngân Hàng liếm môi.

Đây là hành vi hoàn toàn vô thức, bởi vì cô lập tức ngoan ngoãn giấu đầu lưỡi về.

Mở màn thắng lợi!

Có điều Văn Gia Thắng hơi tiếc nuối.

Ban nãy Nam Chu đã dùng mất hạng mục thi đấu “vật tay”, loại hình sức mạnh đơn giản nhất.

Quy tắc “trong vòng ba ván không thể lặp lại” đã phát huy tác dụng vào lúc này.

Nếu đọ sức mạnh thì Lý Ngân Hàng thua chắc rồi.

Vừa rồi hắn cũng đã tìm hiểu qua một số cách chơi, nhưng sau khi Như Mộng bị dạy dỗ thua thảm bại, Văn Gia Thắng cho rằng nếu quy tắc quá phức tạp sẽ phản tác dụng.



Đắn đo một số hạng mục khác, bọn họ cũng không am hiểu lắm..

Qua một hồi đắn đo, Văn Gia Thắng quyết tâm.

– Kéo, búa, bao, năm ván thắng ba. – Hắn nói – Tiền cược năm mươi nghìn.

Dù sao Lý Ngân Hàng cũng là người yếu nhất trong số bọn họ, có đánh thế nào cũng xảy ra chuyện.

Lý Ngân Hàng buông bài xuống, tim đập điên cuồng, đến mức hai chân bàn cũng khẽ rung theo.

… Trò “Kéo, búa, bao” trị giá năm mươi nghìn tích điểm?

Điên rồi sao?

So với Lý Ngân Hàng căng thẳng run rẩy đến mỗi lông mi cũng run theo, Khương Chính Bình bỏ lá 7 xuống, bình tĩnh đan tay vào nhau, ngả người về phía sau, dò xét cô gái còn chưa bắt đầu mà đã sợ gần chết kia.

Song trong mắt hai anh em nhà họ Đới, hai người này mới bệnh không nhẹ.

– Đầu óc có bệnh à? – Đới Học Lâm ngồi cạnh Văn Gia Thắng kéo bả vai hắn qua, nghiến răng gằn chữ bên tai hắn – Chọn trò nào tỉ lệ thắng cao hơn chút ấy!

Văn Gia Thắng lạnh lùng nhìn Đới Học Lâm, ngồi thẳng người, tạo khoảng cách với hắn.

– Quy tắc vốn dĩ yêu cầu “công bằng”, nhờ phúc của hai người, bây giờ chúng ta còn trò chơi nào có “tỉ lệ thắng” cao sao?

Đới Học Lâm bị châm chọc đến tái mặt, cơn tức giận vừa dâng lên nhanh chóng bay đi gần hết.

Trên người bọn họ đã chẳng còn đạo cụ gian lận nào nữa rồi.

Do sử dụng bừa bãi mà bọn họ đã dốc sức tạo thành thế cục ngược gió khó khăn này.

Nguyên Minh Thanh ngồi cạnh nhìn thấy Đới Học Lâm bị bật không nói lại được lời nào bèn quay mặt đi.

Là một người thuộc không gian đa chiều, hắn rất hiểu tâm trạng của Văn Gia Thắng lúc này.

Trong mắt Cầu Vồng, bọn họ sắm vai Chúa cứu thế, được điều động đột xuất đến đây cứu cánh. Đương nhiên sẽ ngộ nhận bản thân mình ưu việt hơn, rất khó đoàn kết cũng như thấu hiểu lý do sợ hãi của Như Mộng.

Huống hồ, rõ ràng bọn họ đang nóng lòng lập công, xoay chuyển tình thế suy tàn này.

Như vậy có thể thể hiện bản thân một phen đồng thời cũng giúp đội ngũ hồi máu.

Nói qua nói lại, trò chơi “Kéo, búa, bao” thực sự công bằng tuyệt đối.

Ai cũng có thể thắng, thắng bại chưa rõ.

Khương Chính Bình đứng dậy trước, làm tư thế thi đấu.

Lý Ngân Hàng mặt mày ủ rũ, không muốn chút nào song vẫn phải đứng dậy.

Khương Chính Bình thân hình cao lớn, cô thấp hơn hắn cả một cái đầu, tất nhiên khí thế thua xa một đoạn dài.

Khương Chính Bình lạnh lùng nhìn con người nhỏ bé yếu ớt một cái, cất giọng không mấy hứng thú:

– Bắt đầu đi.

Thoạt nhìn Lý Ngân Hàng khá căng thẳng, trán nổi một lớp mồ hôi mỏng, phản quang dưới ánh đèn sáng ngời:

– Kéo, búa…

Hô đến đây, Lý Ngân Hàng chợt lên tiếng:

– A, đợi đã…

Khương Chính Bình đã chuẩn bị sẵn sàng chợt cau mày:

– Sao thế?

Lý Ngân Hàng ngửa đầu nhìn hắn:

– Chúng ta quy định tiết tấu trước đi, cùng nhau hô “kéo, búa, bao”, để tránh có người ra chậm.

Khương Chính Bình:

– Có ý gì?

Lý Ngân Hàng nắm hờ tay ra “kéo”, vừa đọc vừa gõ theo tiết tấu:

– Kéo…Búa… Bao.

Dường như cô rất chú ý đến chuyện ra chậm, còn lặp lại tiết tấu hai lần.

… Chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng phải rối rắm, có ích gì ư?

Khương Chính Bình gật đầu:

– Không thành vấn đề.

– Vậy chúng ta cùng nhau. – Lý Ngân Hàng dùng hai ngón tay chỉ chỉ trước ngực – Kéo… búa…

Bao.

Vừa dứt từ “bao”, ván đầu tiên cũng kết thúc.

Lý Ngân Hàng ra búa.

Khương Chính Bình ra kéo.

Dịch Thủy Ca kiêm luôn chức vụ trọng tài vội lấy một chiếc còi nhỏ trong túi đồ ra, hưng phấn thổi một tiếng:

– Ván đầu tiên, cô Lý thắng!

Khương Chính Bình nhìn ngón tay của mình, cảm giác khác thường dâng lên trong lòng hắn.

… Chuyện gì thế này?

Khi hắn nhìn Lý Ngân Hàng với tâm trạng phức tạp, Lý Ngân Hàng cũng ngẩng đầu nhìn lại.

Cô vẫn rất căng thẳng, căng thẳng tới mức nắm đấm toát mồ hôi.

Lý Ngân Hàng nói:

– Ván sau anh định ra gì?

Cô nói tiếp:

– Ván sau tôi sẽ ra kéo đấy.

Nam Chu và Giang Phảng đồng thời trao đổi ánh mắt.

… Chẳng phải cô chơi rất giỏi hay sao?

Hết chương 236



------oOo------