Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 213: Thuyết tiến hóa sinh vật (Bốn)




***

Thấy tạm thời bọn họ chưa có vấn đề gì, Nguyên Minh Thanh bỗng thở phào một hơi.

Tin tức mà anh ta cung cấp tương đối có giá trị, chắc hẳn… cũng đủ để nhận được chút tin tưởng chứ nhỉ.

Anh ta nhìn thoáng qua giao diện cùng với kênh thế giới, mí mắt khẽ cụp giấu giếm tầm nhìn thoáng chuyển động cùng với sự lo âu khó thể che giấu trên vẻ mặt.

Bất ngờ, một bàn tay đặt lên đầu gối anh ta.

Anh ta rùng mình, ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy lạnh lùng của Nam Chu:

Cậu bình tĩnh nhìn Nguyên Minh Thanh:

– Anh vừa mới nhìn gì?

Câu nói vừa bật ra, Nguyên Minh Thanh lập tức trở thành trung tâm của sự chú ý trong phòng.

Anh ta vội vàng giải thích:

– Cũng không có gì, chỉ xem giờ thôi.

Để bầu không khí cứng nhắc nhanh chóng dịu xuống, anh ta xòe tay, nói với giọng điệu đùa cợt thoải mái:

– Mọi người vẫn còn đang đề phòng tôi à?

Nam Chu lộ ra biểu cảm kinh ngạc, dường như Nguyên Minh Thanh đang nói ra một câu rất ngu ngốc.

– Anh đang nghĩ gì vậy? Đương nhiên phải đề phòng anh rồi.

Nguyên Minh Thanh: …

Mẹ kiếp.

Anh ta chưa từng nghĩ tới sẽ có đáp án này.

– Anh cứ làm như đổi chỗ cho nhau thì anh không đề phòng chúng tôi không bằng. – Nam Chu thản nhiên nói – Chúng ta sẽ giữ thái độ đề phòng lẫn nhau đến cuối cùng mới hợp lý nhất.

Cậu chuyển chủ đề, lặp lại câu hỏi ban nãy:

– Anh đang nhìn gì?

Nguyên Minh Thanh mấp máy môi, cứng họng với logic của Nam Chu.

Nhưng không hiểu tại sao, cảm giác bế tắc trong lòng của anh ta dịu đi nhiều.

Đúng vậy thật, lập trường của bọn họ đối lập, không cần phải giả anh em làm gì.

Bọn họ là bạn đồng hành tạm thời, liên minh với nhau vì lợi ích, càng muốn giả vờ khách sáo như không có chuyện gì xảy ra thì lại càng gia tăng thêm khoảng cách xa xôi vốn có.

Hiểu rõ mục đích cuối cùng của đối phương, đồng thời cùng nhau cố gắng, đó mới là điều nên làm nhất vào lúc này.

Đè nén cảm xúc xuống thêm lần nữa, Nguyên Minh Thanh dứt khoát thả lỏng, học theo Nam Chu đi thẳng vào chủ đề chính luôn:

– Đội Như Mộng tổ đội cùng Khúc Kim Sa chính là đội ngũ của chúng tôi.

Nam Chu:

– A.

Lý Ngân Hàng:

– Thế hả?

Giang Phảng:

– Không bất ngờ.

Nguyên Minh Thanh: Ba người đang tấu nói đấy à?

Anh ta nói tiếp:

– Chúng ta vẫn còn ba ngày nữa, không bằng thảo luận trước xem làm thế nào để thắng?

Lần này đến phiên Lý Ngân Hàng không hiểu:

– Đã đến nước này rồi còn ai đến sòng bạc nữa? Khúc Kim Sa kinh doanh kiểu gì?

Theo chân hai Boss lâu ngày, cô cho rằng bản thân cũng đã có năng lực tư duy độc lập khi gặp vấn đề.

Cô thử suy nghĩ chuyện này theo góc độ của những người chơi khác.

– Đầu tiên, bọn họ không cần thiết phải đến chỗ Khúc Kim Sa kiếm tiền nữa, bởi vì chỉ cần ngồi vào bàn cược, không ai biết được mình sẽ mất đi bao nhiêu.

Căn cứ vào thông báo, trừ hai đội người chơi có số tích điểm vượt qua “.” như bọn họ và những người chơi ở trong phó bản ra thì tất cả tích điểm của người chơi khác đều bị khóa, hiện tại bọn họ chỉ có thân phận khán giả hóng hớt bên ngoài trận đấu.

Màn đối kháng của Vạn Vật Hấp Dẫn đã bước vào giai đoạn hiện nay, mặc dù mắt thường có thể nhìn thấy sắp kết thúc, nhưng rốt cuộc sẽ kết thúc khi nào thì thực khó để đưa ra kết luận.

Ở điều kiện không thể kiếm ăn, bọn họ nhất định phải tiết kiệm, ít nhất phải để dành đủ số tích điểm cho hai tháng ở trọ, ăn cơm cùng hít thở.

Sòng bạc chính là một cái động không đáy.

Không ai biết được khi ngồi trước bàn cược, đầu óc nóng lên sẽ quăng vào đó bao nhiêu tiền.

– Thứ hai, Khúc Kim Sa quá đáng ngờ.

Cho dù trong mắt người có dây thần kinh thô như cô, hành động của Khúc Kim Sa rất khó hiểu.

Vốn dĩ ông ta có thể ngồi đầu bảng xếp hạng cá nhân, không liên quan gì đến đội ngũ hết, giành được quán quân của bảng cá nhân ông ta cũng có thể ước nguyện cơ mà?

Dẫu sao theo quy tắc ban đầu, cho dù quán quân cá nhân hay đội ngũ, mỗi người đều có quyền lợi ước nguyện.

Ông ta không cần thiết phải nhúng tay vào thi đấu đoàn đội rồi tự tăng thêm phiền phức cho mình.

Hiện tại, ông ta bất ngờ nhảy vào cạnh tranh ở bảng đoàn đội, còn đúng thời điểm như vậy, cực kỳ bất thường.

Những người chơi có thể sống đến bây giờ, cho dù có ngu thì cũng đã bị mài dũa ra tinh thần hoài nghi, không thể không cảnh giác.

– Thứ ba, nhà sản xuất cho chúng ta thời gian ba ngày.

– Ba ngày không đủ để chúng ta vượt một phó bản, phía nhà sản xuất cũng luôn nhằm vào chúng ta, sợ rằng cũng sẽ không cho phó bản có thể hoàn thành trong vòng ba ngày. Ba ngày này chúng ta có thể ở khách sạn miễn phí, tiết kiệm hết mức, đợi địch mệt mỏi rồi tấn công. Còn nơi Khúc Kim Sa thuê là nơi tấc đất tấc vàng, tiền thuê, cộng thêm tiền điện, nước, nhân công mỗi ngày, tích điểm của ông ta sẽ chỉ giảm đi mà không tăng lên.

– Trừ phi nhà sản xuất cho bọn họ gian lận, để bọn họ qua một phó bản độ khó thấp nhưng thu về lãi cao, hoặc nói thẳng bọn họ cách qua màn luôn.



– Dẫu vậy, sòng bạc của ông ta vẫn ở đó, mỗi ngày sẽ ngốn của ông ta một món tích phân khổng lồ.

– Hơn nữa, nếu chương trình này có khán giả xem, vậy thì ắt hẳn hiện tại chúng ta và Khúc Kim Sa đều đang nhận được sự quan tâm vô cùng lớn. Nếu như chương trình thực sự có thể gian lận đường đường chính chính, vậy cần gì phải lén lút lợi dụng sơ hở, nhét người của mình…

Lý Ngân Hàng tính toán từng số tiền Khúc Kim Sa phải chi, càng tính càng cảm thấy đội mình có ưu thế vượt trội.

Nói khiêm tốn hơn, không thể nắm chắc phần thắng thì ít ra cũng chắc chắn đến tám mươi phần trăm.

Nhưng Nam Chu, Giang Phảng và Nguyên Minh Thanh đều nhìn thẳng vào cô.

Cô cho rằng mình đã nói gì sai, ngoan ngoan ngậm miệng lại, dè dặt hỏi:

– Không đúng hả?

Nam Chu nghiêm túc suy nghĩ có nên cổ vũ cô không.

Qua một hồi đắn đo dùng từ, cậu bình phẩm:

– Đúng. Nhưng không hoàn toàn.

Lý Ngân Hàng thầm nghĩ, à, hiểu rồi, hỏng chuyện.

Cô rầu rĩ mất ba giây, sau đó tích cực hỏi:

– Có vấn đề ở đâu?

– Vấn đề không nhiều, chỉ có một. – Nam Chu nói – Có lẽ những người chơi khác chỉ không hiểu hành vi của Khúc Kim Sa, còn sự thật thì tôi và bọn họ đã từng đứng trên lập trường đối lập nhau.

Lý Ngân Hàng ngây người.

… Đúng vậy.

Nói cho cùng, mặc dù Khúc Kim Sa lợi dụng sòng bạc để kiếm tiền, hãm hại vô số người, nhưng đa phần những người này đều chết ở những xó xỉnh chẳng ai hay biết.

Đối với phần lớn những người chơi bình thường không chạm vào bài bạc, thậm chí còn bo bo giữ mình, Khúc Kim Sa chỉ là một ký hiệu hư ảo xa xôi chẳng liên quan gì đến họ, thậm chí chỉ là một tên cướp tìm được bí mật làm giàu trong trò chơi.

Dù sao ít nhiều mọi người đều có tâm lý ngưỡng mộ kẻ mạnh.

Dẫu vậy, khi “cái mạnh” có thể gây nguy hiểm đến bản thân mình, tâm lý của mọi người sẽ xuất hiện thay đổi kỳ diệu.

Cho dù mục đích của những người tham gia cuộc truy kích là tuân thủ quy tắc phó bản, là thèm muốn giải thưởng hậu hĩnh, hay chỉ thực sự sợ hãi thân phận không phải con người của Nam Chu. Cuối cùng kết cục chỉ là Nam Chu không những không chết mà còn lấy đi toàn bộ phần thưởng trong ô tích thưởng, chưa biết chừng vẫn còn nhớ mối thù này.

Mọi người không nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ kẻ mạnh mà trong lòng chỉ có nỗi sợ hãi với tương lai không rõ ràng.

Nghi ngờ vùi sâu trong lòng qua màn truy kích nghìn người cũng sẽ không phai nhạt dần theo thời gian.

Con đường trước mặt những người chơi khác rất đơn giản.

Một là làm người ngoài cuộc, xem các ông lớn đánh nhau.

Hai là giúp Khúc Kim Sa.

Ba là hỗ trợ Lập Phương Chu.

Trước mắt xem ra có lẽ không ít người không muốn bọn họ giành thắng lợi.

Nghĩ như vậy, tâm lý vốn dĩ còn thoải mái của Lý Ngân Hàng lập tức trở nên nặng nề hơn.

…Tình huống xấu đi rồi.

Lý Ngân Hàng thử nghĩ cách cứu vãn:

– Hay chúng ta công bố sự tồn tại của những người thuộc không gian đa chiều?

Chuyện này nghe có vẻ thực sự khó tin, Lý Ngân Hàng không mong tất cả người chơi đều có thể lập tức tin tưởng vô điều kiện.

Nói thế nào thì đây cũng là một cách.

Để người chơi biết đối tượng thực sự bọn họ cần đối phó, như vậy cho dù có chín mươi phần trăm người chơi vẫn không hoàn toàn tin tưởng bọn họ, nhưng chỉ cần lung lay ba phần tin tưởng của bọn họ với Khúc Kim Sa, để những người chơi khác không dễ dàng giúp đỡ ông ta, đứng bàng quan bên cạnh cũng tốt.

Ai ngờ kiến nghị của cô bị Giang Phảng và Nam Chu đồng thời lắc đầu từ chối.

Lần này, ngay cả Nguyên Minh Thanh cũng kinh ngạc theo Lý Ngân Hàng.

Căn cứ vào phán đoán lý trí, cùng với sự hiểu biết của anh ta với con người, anh ta tin chắc đây là cách có hiệu quả tuyệt đối.

Dù cho nói miệng không có bằng chứng, nhưng thử một lần thì có gì mà không được?

– Không phải sợ bọn họ không tin. – Nam Chu bình tĩnh chỉ ra điểm mấu chốt – Chỉ sợ có người tin tưởng.

Giang Phảng bổ sung thêm:

– Không phải tất cả mọi người đều có thể chấp nhận bản thân là một thứ đồ chơi không thể khống chế vận mệnh của chính mình.

Lý Ngân Hàng như đã hiểu, nhưng lại như chẳng hiểu gì.

Ít ra cô biết, Giang Phảng và Nam Chu đều không đồng ý với kiến nghị của cô.

Cô ngoan ngoãn ngậm miệng.

Nguyên Minh Thanh vẫn còn muốn nói gì đó.

Song ngại thân phận của mình bây giờ không có lập trường để bày mưu tính kế cho bọn họ, càng không cần thiết phải biểu hiện quá mức ân cần, đắc tội với đám người không gian đa chiều kia, vì thế anh ta ngậm miệng không nói gì.

Lúc này, kênh tâm linh vẫn còn đang kết nối.

Bởi vậy, cuộc đối thoại giữa bọn họ đồng thời chuyển đến tai hai người đầu dây bên kia.

Lâm Chi Tùng biểu đạt sự nghi ngờ của mình: “Tại sao không được?”

Dân thường cũng có quyền được biết sự thật.

Ít ra có quyền được biết, người thân, bạn bè, bao gồm cả bản thân mình đã và sẽ chết vì điều gì?

Giang Phảng đang tham gia vào bàn bạc kế hoạch, và đương nhiên có quan điểm trái ngược với Lâm Chi Tùng.

Anh không rảnh, cũng không quan tâm đến nghi ngờ của Lâm Chi Tùng.

Người Lâm Chi Tùng muốn hỏi là Dịch Thủy Ca ở đầu dây bên kia.

Dẫu vậy, Dịch Thủy Ca cũng không đưa ra câu trả lời cho cậu ta.



Không phải còn nghe thấy tiếng hít thở của Dịch Thủy Ca, thời gian anh ta im lặng đã dài tới mức Lâm Chi Tùng tưởng anh ta đã off rồi.

Lâm Chi Tùng:

“Bọn họ không làm. Tôi làm.”

Cuối cùng Dịch Thủy Ca cũng lên tiếng:

“Cậu muốn để lộ đường dây bí mật này à?“”

Đoạn thông tin tâm linh bí mật này trước giờ không lộ ra ngoài, số liệu người không gian đa chiều cần xử lý quá khổng lồ cho nên nhánh thông tin nhỏ bé này thành công ẩn nấp, giống như một chiếc lá cây không bắt mắt giấu trong rừng cây.

Lâm Chi Tùng có phần vội vã:

“Tình thế đã đến nước này, tiếp tục giữ quân bài chưa lật cũng còn ý nghĩa gì nữa đâu? Công bố sự tồn tại của người thuộc không gian đa chiều là cách có hi vọng xoay chuyển tình thế nhất bây giờ!”

Mặc dù cậu ta còn trẻ tuổi hăng hái, nhưng cũng hiểu được lợi và hại, được và mất.

Ba ngày nhìn thì như có lợi với đội Nam Chu, song những người chơi khác không tin tưởng bọn họ, chẳng khác nào một con đường khó khăn phải bước qua.

Lâm Chi Tùng từng được Nam Chu cứu sống trên núi tuyết, sau đó tận mắt chứng kiến những bước nhảy vọt của bọn họ cùng với khoảng thời gian hợp tác gần đây, cán cân trong lòng Lâm Chi Tùng đã dần dần nghiêng về phía Lập Phương Chu.

Nhất là sau khi nghe thấy sự thật có liên quan đến người thuộc không gian đa chiều, Lâm Chi Tùng không thể để cho Như Mộng được như ý nguyện.

Bây giờ có cơ hội khuấy động đầm nước này, cớ gì phải bỏ qua?

Chỉ cần mọi người nghi ngờ Khúc Kim Sa, giữ thái độ bàng quan thì tình thế sẽ vô cùng có lợi đối với Lập Phương Chu.

Huống hồ, bản thân có thân phận Thanh Đồng, có thể làm chứng cho Lập Phương Chu, chí ít cũng tăng được ba phần đáng tin.

Thấy hai người đều không chịu đưa cho mình một lời giải thích hợp lý, Lâm Chi Tùng đành tự ý mở kênh thế giới lên, trong lòng thầm cân nhắc từ ngữ, chuẩn bị nhập thông tin vào.

Nhưng còn chưa nhập vào được chữ đầu tiên, bên tai đã truyền tới mệnh lệnh.

“… Dừng tay.”

Giọng của Dịch Thủy Ca vang lên, chưa bao giờ bình tĩnh và rét lạnh như lúc này.

Không mang ý cười châm chọc, hoàn toàn là một mệnh lệnh.

Khiến cho ngón tay Lâm Chi Tùng nháy mắt cứng đờ.

Ở đầu bên kia máy liên lạc, Dịch Thủy Ca đứng dựa lan can hóng gió ở một trạm thông tin vừa mới xây dựng xong.

Đôi đồng tử bên dưới cặp kính màu trà, từng sợi tơ rối mảnh màu trắng đan xen chằng chịt.

Anh ta dùng giọng trần thuật nói với Lâm Chi Tùng ở đầu bên kia thiết bị liên lạc: “Nếu cậu công khai, tôi sẽ giết cậu.”

Lâm Chi Tùng biết rằng anh ta đang nói thật.

Cậu ta rụt tay về, ngừng thở, ổn định cảm xúc dao động của mình, cố gắng bình tĩnh hết sức rồi mới hỏi: “Tại sao?”

“Rõ ràng cách này rất hiệu quả, tại sao không làm?”

Lẽ nào chỉ vì số đông người chơi không tin tưởng cho nên cứ thế từ bỏ cơ hội nắm trong tay dư luận như vậy ư?

Dịch Thủy Ca nói: “Cậu làm thế sẽ dẫn tới hỗn loạn và nghi ngờ nhiều hơn. Có thể sẽ khiến người chơi tự sát hoặc nghi ngờ và tự tàn sát lẫn nhau.”

Lâm Chi Tùng cắn môi, đã chuẩn bị đánh tới cùng: “Chẳng phải cuối cùng giành thắng lợi là có thể ước nguyện cứu được tất cả mọi người sao?”

“… Không cứu được.”

Dường như sợ Lâm Chi Tùng không hiểu, Dịch Thủy Ca lặp lại thêm lần nữa: “Chẳng thể nào cứu được tất cả mọi người quay trở về.”

Quả nhiên Lâm Chi Tùng không hiểu.

Cậu ta đặt đầu ngón tay nóng hừng hực run rẩy lên phần đùi cũng nóng lên y hệt, nhéo một cái thật mạnh, để giữ cho tinh thần tỉnh táo.

“Tại sao? Câu trả lời của Nguyên Minh Thanh đã chứng minh tất cả đều tồn tại ở kho lưu trữ. Thế giới của chúng ta vốn dĩ là một phó bản, chỉ cần quay về thời điểm trước khi tất cả xảy ra, quay về trước khi Vạn Vật Hấp Dẫn hoạt động, không phải ổn cả ư?

Dẫu cho nhiều lần ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh từ tận sâu trong lòng, giọng nói của cậu ta không khỏi run rẩy: “Lẽ nào… anh ta nói dối.”

“Tiểu Lâm… Tôi hỏi cậu nhé.” Dịch Thủy Ca đưa ra một vấn đề – “Thông thường kho lưu trữ của trò chơi với những nhân vật bị người chơi khống chế chỉ có thể giữ lại vị trí, còn ký ức thì sao?”

Chỉ một câu hỏi như sét đánh ngang qua não Lâm Chi Tùng, truyền cơn run rẩy từ đầu xuống tận gót chân.

“Sau khi Giang Phảng trở về từ Tà giáng đã nói với chúng ta rồi mà?”

“Anh ta đến Thái Lan của năm năm trước, vậy mà những người đó không nhớ anh ta. Bọn họ chỉ có ký ức về thời khắc ấy.”

“Nếu chúng ta ước nguyện muốn hồi sinh tất cả mọi người, những kẻ trong không gian đa chiều kia chỉ có thể quay ngược thời gian đến một điểm nào đó.”

“Nhưng nếu thế, chúng ta không thể mang theo ký ức trở về.”

“Bởi vì chúng ta không phải người chơi mang theo ký ức, chơi lại phó bản, chúng ta chỉ là NPC.”

Dịch Thủy Ca chậm rãi, hiếm khi mới thấy anh ta uể oải và áp lực thế này: “Chúng ta… sẽ tiếp tục phát triển trò chơi, chúng ta sẽ tiếp tục đắm chìm vào sức hút của Vạn Vật Hấp Dẫn. Sau đó… tất cả… sẽ là một vòng lặp vô tận.”

“Vậy…” – Lâm Chi Tùng cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung – “Chẳng phải mỗi người trong đội ngũ quán quân đều được ước nguyện hay sao? Chúng ta có thể ước nguyện cắt đứt tất cả quan hệ với những kẻ thuộc không gian đa chiều đó và quay về quá khứ…”

Nói đến đây, bản thân cậu ta cũng cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Đây là hai mệnh đề mâu thuẫn.

Nếu bọn họ ước nguyện cắt đứt quan hệ, rồi ước nguyện mọi người sống lại, vậy thì… sau khi tất cả được đặt về vị trí ban đầu, ước nguyện của bọn họ sẽ không còn tồn tại nữa.

Chính như Dịch Thủy Ca đã nói, tất cả chỉ là một vòng tuần hoàn mà thôi.

“Trước mắt xem ra chúng ta vẫn còn chưa được tiếp xúc đến quy tắc của hứa nguyện, cụ thể nó sẽ như thế nào, bây giờ chưa thể nói trước được…”

Giọng Dịch Thủy Ca phiền muộn: “Nhưng đã đủ người chết rồi. Trước khi quy tắc ước nguyện được công bố, không thể để có thêm nhiều người… chết đi vì hỗn loạn và suy sụp nữa.”

Anh ta nhìn về xa xôi: “Nếu có người muốn chế tạo hỗn loạn, tôi sẽ giết người đó trước.”

Hết chương 212



------oOo------