Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 199: Biến chứng tận thế (Mười hai)




***

Nhất định Lập Phương Chu đã nắm được thông tin nào đó, biết được từng màn thi đấu diễn ra trong trò chơi trước mắt đều có người đang xem.

Nhưng, tại sao chứ?

Tại sao bọn họ biết được có sự tồn tại của “khán giả”?

Đạo diễn càng tính toán trong lòng, càng vã mồ hôi.

Đây rõ ràng là một chiếc lưới được đan sẵn từ sớm, ẩn giấu trong màn nước tĩnh lặng, chỉ chờ đợi bọn họ lao đầu vào.

Phải biết, nếu như không có người đứng sau sắp đặt, không có quán quân đặt trước, cho dù Lập Phương Chu có chọn hình thức PVP, có bao nhiêu người chơi đợi ghép đấu như vậy, chưa chắc bọn họ đã được phối với Adam.

Nếu màn PVP đầu tiên không được ghép với Adam, vậy thì màn bố trí giáng đầu của Lập Phương Chu sẽ đổ sông đổ bể.

Thế vậy mà, ê-kíp chương trình vẫn cứ nhằm vào Lập Phương Chu.

Và Lập Phương Chu cũng cần điều này.

Bọn họ biết, Adam đang cần một trận chiến xứng danh.

Bọn họ còn biết, để Adam bảo toàn sức lực, tham gia đấu những màn khác, đồng thời sử dụng bí quyết kéo dài thời gian, cho Lập Phương Chu tiếp tục bước vào những phó bản vớ vẩn, khiến Adam và Lập Phương Chu chẳng bao giờ chạm mặt, mới là cách giải quyết ổn thỏa nhất.

Nhưng màn đấu vô vị nhàm chán thế này không phải cách thu hút tỉ lệ người xem tốt nhất.

Muốn cho cuộc đấu trở nên đặc sắc, để khán giả bằng lòng bỏ tiền, thì phải cho khán giả xem nội dung mà bọn họ muốn xem nhất.

Đây là logic căn bản.

Cho nên, Lập Phương Chu lợi dụng nhu cầu và bàn tay của ê-kíp chương trình để đường đường chính chính kéo Adam vào trong thế cục bọn họ bày sẵn.

Bọn họ không chỉ muốn giết Adam mà còn muốn giết cả ê-kíp chương trình.

Phó bản mạt thế ảo này không chỉ là màn đấu trí giữa bọn họ và Adam, mà còn đấu trí với ê-kíp chương trình.

Chờ đến khi Ê-kíp chương trình cảm thấy có gì đó không đúng, phát hiện “phó bản” này là ảo cảnh do Lập Phương Chu tự tay chế tạo, bọn họ đã không thể làm được gì.

Cho dù bọn họ có cắt phát sóng trực tiếp hay không thì Adam không nhận được bất cứ cảnh báo nguy hiểm nào đều sẽ lành ít dữ nhiều.

Nếu đã đoán được cục diện Adam sẽ chết, vậy ê-kíp chương trình nhất định phải lựa chọn.

Quyết đoán dừng phát sóng?

Không, không được.

Giống như nguyên nhân mà Tổng phụ trách đã cực lực ngăn cản khi trước đây ông ta yêu cầu dừng phát sóng. Gián đoạn phát sóng, Adam bị giết, ê-kíp chương trình không thể giải thích với khán giả tại sao quả trứng vàng Adam mình tận tâm nuôi dưỡng lại chết.

Nếu không đưa ra được lý do thuyết phục, nhất định sẽ dẫn đến tranh cãi và mâu thuẫn chẳng thể cứu vãn.

Cho nên, bọn họ chỉ có thể mở to mắt phát sóng tiếp, cho đến khi Adam nói chuyện riêng, để lộ thân phận người chơi đặc biệt của mình.

Vậy thì làm sao bọn họ có thể chắc chắn Adam sẽ không phát hiện ra gì bất thường đây?

Phải biết chỉ mấy ngày trước thôi Adam còn nhìn thấy tình trạng biến động của camera…

Nghĩ tới điều này, đạo diễn chợt ngây người, một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo gò má ông ta rơi xuống cổ họng thắt chặt, mang đến một cơn run rẩy nhè nhẹ.

Tại sao những camera xung quanh Adam lại bị tắt chức năng nhìn thấy chứ?

Nguồn gốc của tất cả chuyện này đều vì sắp xếp hai người chơi sống trong không gian đa chiều là Mã Tiểu Bùi và Tào Thụ Quang trong phó bản “Tà giáng”, nhằm mục đích nhân cơ hội tiêu diệt Lập Phương Chu trước khi bọn họ gặp Adam.

Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần phối hợp với Boss, khi Boss định tiêu diệt bọn họ thì lặng lẽ động tay động chân.

Ai ngờ hai người này ngu không chịu nổi, không đọc hiểu không khí, không lĩnh hội được ý đồ của ê-kíp. Ngay từ đầu đã đánh trống lui quân, sau khi quan sát được ám thị của ê-kíp chương trình thì lờ đi, lựa chọn coi như không thấy.

Bất đắc dĩ ê-kíp đành phải truyền thông tin tới bọn họ, lệnh cho bọn họ ra tay với Lập Phương Chu.

Kết quả, ê-kíp lại nhận được câu trả lời.

“Không được.” Tào Thụ Quang thành khẩn bày tỏ. “Tôi và Tiểu Mã nhà tôi quá vô dụng, đổi người khác đi.”

Mà đích thực bọn họ cũng không phụ với danh xưng vô dụng.

Thời điểm vừa gặp mặt, chính vì sự tồn tại của camera che đậy tầm mắt, lập tức bị Lập Phương Chu cho vào danh sách nghi ngờ. Không xử lý hiệu quả khi Lý Ngân Hàng lỡ miệng nói ra tên thật của mình, trúng kế [Tequila Sự Thật] trong quán bar, thậm chí cuối cùng còn phải nhờ Lập Phương Chu bảo vệ mới có thể sống sót trong phó bản tiến hóa ấy.

Cũng vì thế, để tránh Adam giẫm vào vết xe đổ khi gặp mặt Lập Phương Chu, trải qua màn thảo luận khẩn cấp, ê-kíp chương trình quyết định tạm thời tắt chức năng có thể nhìn thấy của camera.

Nhưng…

Là nghi ngờ của ai, khiến bọn họ phải đưa ra kế sách này?

Là ai từng bước dụ dỗ, từng bước gài bẫy, dùng sơ hở Tào Thụ Quang và Mã Tiểu Bùi lộ ra để thêm dầu vào lửa cho thế cục trước mắt?

Nếu bọn họ đã sớm biết có sự tồn tại của camera, tại sao Giang Phảng lại đếm rõ từng điểm đáng ngờ của Mã Tiểu Bùi và Tào Thụ Quang trước ống kính?

Rốt cuộc Giang Phảng đang nói cho đồng đội nghe, giải thích nghi ngờ của đồng đội, hay…

Cho ê-kíp chương trình nghe?

Sau khi phát hiện ra không thể đi con đường PVE nữa, Lập Phương Chu lợi dụng tất cả thông tin mình có, đưa tín hiệu dụ dỗ ê-kíp chương trình ẩn camera đi.

Bọn họ thành công rồi.

Sau đó, Adam không còn nhìn thấy camera nữa, không thể xác nhận được camera đã đi hay chưa, rơi vào trong bẫy rập của bọn họ lúc nào không hay…

Nghĩ thông suốt điểm này, đạo diễn như kiến bò trên chảo nóng, trong đầu có vô vàn câu hỏi. Từng câu hỏi nối tiếp nhau xuất hiện khiến người ta rét run.



Rõ ràng Adam nhập cuộc chơi với thân phận người chơi bình thường, từ đầu tới cuối chỉ tiếp xúc với Lập Phương Chu một lần duy nhất.

Lập Phương Chu đã phát hiện và xác nhận chính xác mục tiêu Adam từ khi nào?

Lập Phương Chu đã bắt đầu kế hoạch phản kích từ khi nào?

Thế cục mà Lập Phương Chu xây dựng chính thức bắt đầu từ khi nào?

Hơn nữa, cho dù biết đội Nam Chu muốn làm gì, nhưng đạo diễn không thể hiểu được hết tại sao bọn phải làm như vậy.

Đạo diễn xòe lòng bàn tay, dùng số liệu nhanh chóng biên mã ra một con kiến sống nho nhỏ.

Con kiến hư ảo phát sáng chậm rãi bò trong lòng bàn tay ông ta.

Là một sinh mệnh hư ảo vừa được tạo ra, nó không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.

Đạo diễn dùng sức mạnh bóp chặt cơ thể con kiến, gây cho nó một sức ép không đến mức chí mạng.

Chờ khi sức mạnh tiêu tan. Quả nhiên, con kiến cảm nhận được uy hiếp đến sinh mạng của mình mới hốt hoảng bò lung tung xung quanh.

Khi nó phát hiện bò đến chỗ nào cũng chịu một áp lực vô hình, nó bèn cam chịu, không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn rúc ở một góc không cử động.

Đây mới chính là quy luật bình thường của sinh vật, hướng về phía lợi ích, né tránh tổn hại, cầu sinh trong phạm vi quy tắc, không phải vậy sao?

Rõ ràng con kiến Lập Phương Chu đang nằm trong tay mình nhưng tại sao nó vẫn có thể làm ra được chuyện thế kia?

Bọn họ không sợ sau khi gây chuyện, ê-kíp chương trình sẽ lợi dụng ưu thế tuyệt đối để vứt bỏ trò chơi, hủy diệt những người chơi khác hay sao?

Tại sao bọn họ dám thoát khỏi khuôn mẫu?

Tại sao bọn họ dám giả định bản thân hoàn toàn có thể thoát ra an toàn?

Rõ ràng chỉ là sinh vật nhỏ bé chẳng khác nào con kiến bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay…

Vậy mà những sinh vật Carbon nhỏ bé kia lại đâm cho người chi phối bọn họ, đâm cho nền móng căn bản của trò chơi một kiếm sắc bén.

Con kiến mà bọn họ coi thường đã chế tạo một màn núi rung đất chuyển.

Nhân viên công tác rụt rè hỏi đạo diễn đang ngồi ngây người:

– Đạo diễn, chúng ta… làm thế nào đây? Những câu hỏi nghi ngờ trong trung tâm diễn đàn ngày càng nhiều.

Một nhân viên công tác khác cầm số liệu mới ra lò qua:

– Tổ dư luận cũng đã đưa ra kết quả sàng lọc số liệu của những bài post thảo luận về chủ đề này. 30% nhận định phó bản có bug, Adam đã khôi phục ký ức. 50% nhận định trò chơi không công bằng. Những người này thống kê danh sách nhiệm vụ và tiến hành so sánh từ trên xuống dưới, cho rằng Lập Phương Chu bị đối xử bất công, nghi ngờ hệ thống ngẫu nhiên của chúng ta có vấn đề, trò chơi đã xác định quán quân từ trước… Còn có 20% người chơi tập trung ở bài post chuyên môn, phân tích từng nội dung video từng phát, nói rằng thực ra từ đầu đến cuối Adam đều chưa từng mất trí nhớ, kết hợp kết cấu của thị trấn, tên gọi của thị trấn, còn cả màn hình đen bất thường phía Lập Phương Chu, nói rằng, nói rằng…

Đạo diễn cố gắng giữ thể diện, cười lạnh một tiếng, có điều thành phần trong tiếng cười lạnh này càng giống cười thảm hơn.

– Nói gì? Còn có thể nói gì được nữa? – Đạo diễn nói – Còn gì ngoài chuyện Adam rơi vào bẫy, nơi này không phải phó bản.

Nhân viên công tác há miệng cứng lưỡi, lặp lại máy móc:

– Làm sao bây giờ?

Đạo diễn:

– Không làm gì hết.

– Thật ạ? Cũng không ngừng phát sóng sao?

– Trước đây có thể dừng, nhưng bây giờ không cần thiết phải dừng nữa rồi.

Đạo diễn nhìn chằm chằm vào Adam vẫn đang thì thầm bàn bạc trong đêm khuya bằng ánh mắt lạnh tanh như nhìn hai ngôi mộ đã qua năm tháng:

– Để cho khán giả tận mắt nhìn thấy Adam chết thế nào đi… Đây là giá trị cuối cùng của bọn họ rồi.

Đương nhiên Đường Tống và Nguyên Minh Thanh không hay biết ở bên ngoài kia, vô số người đang phát điên vì hai người, cùng với vận mệnh đang chờ đón bọn họ.

Đường Tống đang chia sẻ thông tin mà mình nhận được với Nguyên Minh Thanh.

– Diện tích của trấn này rất lớn, chỉnh thể sắp xếp theo mức độ nghiêm trọng của người bệnh, phân chia thành các vùng hoạt động khác nhau theo dạng vòng tròn đồng tâm. Chúng ta đang ở vòng thứ tư, có lẽ mấy người Nam Chu đang ở vòng số hai.

Đường Tống chỉ vào trung tâm bản đồ mình phác thảo đơn giản:

– Chỗ ở của chủ nhân thị trấn nằm ở ngay trung tâm.

Cảm xúc của Nguyên Minh Thanh dần khôi phục:

– Người đó tập trung nhiều bệnh nhân tâm thần thế này để làm gì?

– Không biết. – Đường Tống dứt khoát – Một là tinh thần người đó vốn dĩ có vấn đề. Hai là lợi dụng bố cục kỳ quái và chính xác này phân tầng tất cả mọi người theo bệnh một cách thứ tự, còn người đó lại ở điểm trung tâm… Tôi nghĩ, nhất định người đó có âm mưu.

Nguyên Minh Thanh nghĩ tới một khả năng:

– Tôi còn nhớ, do virus tinh thần bất thường nào đó lây lan nên mới có ngày tận thế này. Vậy thì lẽ nào xây dựng một nơi tập trung những người bệnh với mục đích xây dựng một vò nuôi dưỡng khổng lồ? Để nuôi cổ?

Đường Tống hiểu lời Nguyên Minh Thanh, tư duy rõ ràng, chậm rãi cất lời:

– Có lẽ để tạo ra một loại virus mới, hoặc có lẽ người đó chính là bản thân virus. Dù sao tôi không tin tưởng người đó có lòng tốt cho xe điện đi khắp nơi tìm kiếm những người tâm thần mang về Vườn Địa Đàng.

Nguyên Minh Thanh nói:

– Có cách nào phá trận không?

Đường Tống nói:

– Đi gặp chủ nhân nơi đây. Giết chết gã, có lẽ cũng sẽ nhận được thành tựu…

Nguyên Minh Thanh đã hoàn toàn theo kịp tư duy của Đường Tống:



– Nhưng trước tiên phải mượn tay gã giết Lập Phương Chu đã.

Đường Tống mím đôi môi trắng bệch không còn sắc máu, khẽ cười:

– Đúng rồi, trong trấn cấm sự tồn tại của người bình thường.

Người đàn ông trung niên ăn mặc như cha xứ mà bọn họ gặp ở nhà ga đã cung cấp cho bọn họ thông tin này.

Một khi bắt được người bình thường, bọn họ sẽ bị giết ngay lập tức đồng thời tiến hành giải phẫu.

Đường Tống tự tin:

– …Phó bản này vốn dĩ đã tặng cho chúng ta một nhắc nhở quan trọng nhất.

Nguyên Minh Thanh thở dài một hơi tích tụ trong lồng ngực:

– Nhưng chúng ta phải tiếp cận chủ nhân của nơi này thế nào? Có con đường nào không? Chúng ta lấy lòng tin của gã kiểu gì?

Đầu ngón tay Đường Tống chậm rãi di chuyển bên trên:

– Chuyện này tôi vẫn chưa nghĩ xong, để tôi nghĩ thêm đã.

Nếu đã có phương hướng, Nguyên Minh Thanh cũng không rối rắm nhiều nữa.

Anh ta nhếch môi, đỡ Đường Tống nằm xuống:

– Anh nghỉ ngơi trước đi.

– Không vội. – Đường Tống co người trong chăn, tinh thần không tốt, song hai mắt sáng ngời như sao – Chúng ta phải thắng. Chỉ cần chúng ta thắng, tôi có thể đưa bố mẹ bước vào “Tầng mây” cao hơn. Chúng ta sẽ có quyền lợi và tự do, có thể nắm giữ và chi phối số liệu cao cấp…

Nguyên Minh Thanh dịu giọng nói:

– Đây là kỳ vọng của bọn họ dành cho anh. Anh đừng đặt nặng nó quá làm gì, nghĩ cho bản thân nhiều hơn ấy.

Đường Tống vô cùng kiên định:

– Tôi không muốn nghĩ cho bản thân. Tôi chỉ muốn thắng. Đến lúc đó lên “Tầng mây” cao hơn, tôi sẽ làm hàng xóm của anh. Hợp tác với anh lâu như vậy nhưng tôi còn chưa biết trông anh thế nào.

Hiếm khi con người xảo quyệt như Đường Tống mới nói đùa như vậy, Nguyên Minh Thanh đang mệt mỏi cũng không khỏi phì cười:

– Được thôi.

***

Sáng ngày hôm sau, Nam Chu thức dậy trên giường, mặt trời rạng rỡ, bên cạnh giường đã không còn ai.

Cậu nhìn chằm chằm vào bên giường trống không, đầu óc cũng trống rỗng theo.

Cậu chủ động lăn qua đó, gối đầu lên chiếc gối còn vương độ ấm. Vẫn như trước đây, khi cậu thức dậy thường nghĩ đến một vài chuyện đơn giản để đầu óc tỉnh táo hẳn, xong xuôi mới bò dậy, lặng lẽ đánh răng rửa mặt.

Cậu mở cửa ra ngoài.

Giang Phảng không có bên ngoài, phòng Lý Ngân Hàng cũng trống không.

Vì thế Nam Chu đi men theo chiếc cầu thang rộng vòng quanh xuống dưới làm bằng gỗ, tìm kiếm tung tích của người bạn mới quen.

Nam Chu đến giữa sảnh, liếc mắt nhìn xung quanh, trong lòng thầm nghi ngờ những chuyện xảy ra tối qua chỉ là một giấc mơ, cậu vươn tay vào trong túi.

Trong đó có một tập giấy nhớ và cả một cây bút.

Cậu còn chưa kịp rút ra xác nhận xem ghi chép hôm qua là thật hay giả, chợt liếc mắt nhìn thấy một vật thể màu trắng mỏng nhẹ hờ hững đáp trên đầu vai cậu.

Cậu nhặt nó lên, hóa ra là một chiếc lông ngỗng.

Hình như ở trong gối đầu.

Trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ, cậu ngẩng đầu lên.

Muôn vàn chiếc lông tơ trắng nõn xuất hiện trên đỉnh đầu cậu từ khi nào. Chúng đồng thời bay múa, đồng thời lay động, từng cụm rơi lả tả tựa hoa tuyết triều dâng triều xuống gọi tới. Lông ngỗng phản xạ từng tia sáng tinh khôi ấm áp, biến tất cả đồ đạc trong phòng đều gợn sóng sáng lăn tăn dưới những chùm sáng nhỏ lấp lánh ấy.

Tuyết này không lạnh, còn rất ấm áp.

– Chào buổi sáng nhé thầy Nam. – Giang Phảng dựa vào lan can, chống má mỉm cười – Thức dậy ngắm tuyết này.

Nam Chu phủi lông ngỗng rơi trên lông mi, ngẩng đầu nhìn Giang Phảng bên trên qua đầy trời tuyết trắng.

Hóa ra không phải mơ.

Giang Phảng chạm vào cơ thể cậu, đồng thời cũng nhớ rõ nguyện vọng của cậu, anh dậy sớm hơn là để bố trí cảnh tuyết không cần mùa đông này.

Cậu ngước nhìn Giang Phảng, nhìn thấy nắng xuân trong mùa đông nhỏ bé ấy.

Lý Ngân Hàng ló đầu ra khỏi cửa nhà ăn.

Cô ngập ngừng muốn nói câu “lãng phí đáng xấu hổ”, cuối cùng bị cô nuốt xuống.

Cô giơ chiếc đĩa, gõ “keng keng” hai cái:

– Ăn sáng thôi.

Hết chương 198



------oOo------